Ngày Sau Còn Dài - A Tô Duật
Chương 34: Gió đêm hôn lên cánh hoa
Đào Trác phải thừa nhận rằng, cậu thích Nghiêm Dụ nhiều hơn cậu tưởng tượng.
Đào Trác đang ở phía sau vừa thấp thỏm bất an vừa ghen tuông ngút trời mà theo dõi tình hình, không ngờ bản thân lại bị lôi vào.
Cậu sững người, một lát sau giật nảy mình, chỉ muốn hóa thành ma mà bay đi ngay lập tức: "Khoan đã, các cậu định làm gì vậy..."
"Làm gì hả?" Mọi người nhanh chóng lao tới, "Đấng Nghiêm muốn hôn cậu đấy! Nhanh nhanh nhanh kéo cậu ta lại, ai cho phép cậu ta ngồi xa như vậy—"
Đào Trác còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bảy tám bàn tay với nụ cười gian xảo túm trở lại vị trí cũ, ấn mông xuống ghế. Không biết tên khốn nào bắt đầu gõ bát: "Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!"
Đào Trác đỏ mặt tía tai: "Gì vậy, các cậu thật sự tưởng..."
Thật sự tưởng Nghiêm Dụ sẽ đồng ý sao?!
Tuy nhiên, lời còn chưa dứt, cậu bỗng cảm thấy cằm mình bị ai đó nhẹ nhàng nắm lấy, rồi xoay về bên trái — Đào Trác bất ngờ chạm phải ánh mắt của Nghiêm Dụ.
Nghiêm Dụ vẫn hơi cụp mi, che giấu mọi cảm xúc trong mắt. Giữa tiếng hò reo ồn ào, hắn nhìn thẳng vào Đào Trác.
Nghiêm Dụ dừng lại một lúc, rồi từ từ cúi người về phía Đào Trác.
Khoảnh khắc đó, Đào Trác như mất hết quyền kiểm soát cơ thể. Cậu hoàn toàn bị Nghiêm Dụ điều khiển, chẳng nhớ nổi mình đang ở đâu. Thậm chí cậu còn quên cả việc phải né tránh, chỉ trơ mắt nhìn Nghiêm Dụ càng lúc càng gần.
Hương hoa nhài nồng nàn đến thế, thứ mùi hương đặc trưng của Nghiêm Dụ đang bao trùm lấy cậu. Hơi thở ấy ập đến, như đại diện cho sự xâm chiếm của Nghiêm Dụ, sự chiếm hữu của Nghiêm Dụ——
Thế nhưng ngay lúc Nghiêm Dụ khẽ nghiêng đầu, khi chóp mũi cả hai chạm nhau, chỉ còn một chút nữa là môi chạm môi.
Nghiêm Dụ dừng lại.
Đào Trác cảm giác như trái tim đang đập thình thịch của mình trong nháy mắt ấy cũng ngừng đập.
Nghiêm Dụ lui về sau, cụp mắt xuống, thản nhiên nói: "Vậy là đủ rồi chứ."
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, tiếng cười nói lại bùng lên như cơn sóng. Rõ ràng, ngay từ đầu mọi người đã không tin rằng Nghiêm Dụ sẽ thật sự hôn Đào Trác.
Đó là Nghiêm Dụ cơ mà. Nghiêm Dụ cao xa vời vợi, lạnh lùng như tuyết như sương, làm sao có thể vì ai mà bước xuống khỏi đài cao chứ?
Có người nói: "Nhìn xem, dọa Taobao nhà mình sợ chết khiếp kìa!"
Lại có người trêu: "Không sao đâu Đào Tiểu Trác, tỉnh lại đi, không đến mức bị dọa chết đấy chứ!"
Đào Trác bị người ta nắm lấy vai lắc tới lắc lui, hồi lâu sau mới hoàn hồn. Cậu ra vẻ thoải mái buông vài câu đùa cợt, qua loa che giấu tất cả mọi chuyện.
Mọi người không trêu chọc Đào Trác nữa, họ tiếp tục trò chơi, ồn ào náo nhiệt. Chỉ có mình Đào Trác ngồi im tại chỗ, cảm thấy máu trong người dần dần lạnh ngắt.
Nghiêm Dụ không hôn cậu, Đào Trác nghĩ.
Điều này có nghĩa là, đối với Nghiêm Dụ, hắn không hề có chút rung động hay ham muốn nào vượt quá giới hạn với Đào Trác. Không giống như Đàm Đường và Hạ Tân Hòa...
Có lẽ từ trước đến nay, kẻ cả gan làm bậy, đầy ắp ảo tưởng, cố gắng vượt qua dòng sông tối tăm nguy hiểm kia để đánh cắp một nụ hôn, rốt cuộc vẫn chỉ có một mình Đào Trác.
Như thể mọi ảo tưởng đều tan vỡ, Đào Trác lặng lẽ ngồi đó, cảm giác trái tim mình dần chìm sâu xuống đáy biển.
Cậu không biết uống bia, chỉ có thể uống trà, ngồi đó cứ thế rót hết chén này đến chén khác, cố gắng dùng cách này để giữ bình tĩnh. Nhưng cuối cùng cậu nhận ra mình không làm được, trong đầu cậu cứ không ngừng hồi tưởng lại khoảnh khắc gần như chạm môi nhau kia.
Cậu nghĩ mình dần dần hiểu ra chuyện này là như thế nào rồi.
Cậu thích Nghiêm Dụ.
Vì thế cậu muốn hôn hắn, muốn ôm hắn, muốn ở bên cạnh hắn.
Muốn trong mắt Nghiêm Dụ chỉ có một mình cậu.
Đào Trác đang nghĩ đến đây thì điện thoại bỗng rung lên, Triệu Thanh Đồng gửi tin nhắn trên WeChat.
Triệu Thanh Đồng: "Cậu có thể ra ngoài một lát không? Mình đang ở con hẻm cạnh nhà hàng."
Đào Trác cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, nhưng vì lo lắng cho sự an toàn của Triệu Thanh Đồng nên cậu vẫn đứng dậy đi ra ngoài.
Trong con hẻm nhỏ hẹp, Triệu Thanh Đồng đang đứng dưới ánh đèn đường. Cô cúi đầu dựa vào tường, hiển nhiên là đang đợi Đào Trác.
Đào Trác vừa định hỏi Triệu Thanh Đồng có chuyện gì, thì ánh mắt cậu lại chú ý đến chiếc phong thư trong tay cô.
Phong thư được cô nhẹ nhàng nắm trong tay, màu hồng nhạt, nét chữ thanh tú viết ba chữ "Gửi Đào Trác".
Khoảnh khắc ấy, không cần nói gì thêm, Đào Trác đã hiểu hết tất cả.
Cả hai đều không chủ động phá vỡ sự im lặng này, đứng đối diện nhau hồi lâu.
Cuối cùng, Triệu Thanh Đồng là người lên tiếng trước: "Thực ra hôm đó sau khi nói chuyện với cậu, mình đã đoán được câu trả lời rồi. Nhưng con người mà, luôn không cam lòng, vẫn muốn thử một lần, cảm thấy biết đâu sẽ có một cơ hội nào đó..."
Cô nhún vai, như thể tự động viên bản thân, rồi nói với Đào Trác: "Đào Trác, mình muốn hỏi, cậu sẽ nhận bức thư này chứ?"
"Xin lỗi." Sau một lúc lâu, Đào Trác đáp: "Xin lỗi bạn."
"Mình biết rồi." Triệu Thanh Đồng mỉm cười, "Đừng nói xin lỗi, cậu không có lỗi, ngược lại mình phải cảm ơn cậu mới đúng. Cảm ơn cậu, vì thật ra đây là một chuyện rất tốt đẹp."
"Tại sao bạn lại thích tôi?" Đào Trác ngạc nhiên hỏi, "Thực ra tôi không tốt như bạn nghĩ đâu. Hôm đó ở Saizeriya..."
"Đào Trác." Triệu Thanh Đồng ngắt lời, "Thích một người, không phải vì người đó tốt, không phải vì người đó xuất sắc. Cũng không phải vì một tình tiết sáo rỗng kiểu anh hùng cứu mỹ nhân khi đi ngang qua nhà vệ sinh — mà nếu thật sự là vậy thì mình nên thích Thiện Vũ mới đúng chứ?"
Triệu Thanh Đồng mỉm cười: "Thích một người, đơn giản chỉ là thích bản thân người ấy. Cậu sẽ không bao giờ có thể tìm ra khoảnh khắc đầu tiên khiến mình rung động, cũng không tìm được lý do, nhưng cậu không thể lừa dối chính mình. Thích chính là thích. Giống như bản năng không thể thay đổi, là một cảm xúc vượt qua lý trí."
Đào Trác sững sờ. Khoảnh khắc đó như tuyết rơi trong lò lửa, khiến mọi thứ trở nên sáng tỏ.
"Vậy nên", Triệu Thanh Đồng nói, "mình có một câu hỏi muốn hỏi."
Đào Trác cúi đầu, khẽ ừ một tiếng: "Bạn hỏi đi."
"Cậu từ chối mình, có phải vì cậu đã có người mà cậu thích rồi không?"
Gió đêm luồn qua ngõ nhỏ, làm lay động ống quần của Đào Trác, cùng với những sợi tóc rối bên thái dương cậu.
Sau một lúc lâu, Đào Trác lên tiếng, giọng nói bị gió thổi tan biến, nhưng lại vô cùng kiên định.
Cậu nói: "Đúng vậy. Tôi đã có người mình thích rồi."
Cậu có một người mà cậu rất rất thích.
"Mình hiểu rồi." Triệu Thanh Đồng cười nói, "Chúc cậu thành công chinh phục được người ấy. Cậu về trước đi, lát nữa mình sẽ quay lại."
Đào Trác gật đầu, hiểu rằng cô muốn tránh những lời đàm tiếu không đáng có, vì những lời đồn đại vô căn cứ giữa học sinh với nhau luôn làm tổn thương người khác sâu sắc.
Thế nhưng khi Đào Trác vừa xoay người, mới đi được vài bước đến đầu ngõ, cậu đột nhiên dừng chân.
Nghiêm Dụ đang đứng trước mặt cậu, cụp mắt yên lặng nhìn Đào Trác, không biết hắn đã nghe được bao nhiêu về cuộc trò chuyện giữa cậu và Triệu Thanh Đồng.
Khoảnh khắc ấy, Đào Trác cảm thấy tay chân tê dại. Ánh mắt của Nghiêm Dụ như lưỡi dao sắc bén, từng chút một lột trần da thịt của cậu, để lộ ra thứ hạt nhân yếu ớt nhất bị chủ nhân chôn giấu sâu trong lòng. Nơi ấy chứa đầy những dòng chữ khắc ghi tên ai đó, mà giờ đây, Nghiêm Dụ có thể nhìn thấy chúng một cách rõ ràng.
Đào Trác mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: "...Cậu đến từ khi nào vậy?"
Nghiêm Dụ không trả lời thẳng vào câu hỏi, chỉ nhàn nhạt nói: "Gọi điện thoại cho cậu không được, sợ cậu xảy ra chuyện nên đến tìm. Nhưng có vẻ là lo thừa rồi."
Đào Trác thở phào nhẹ nhõm – may quá, Nghiêm Dụ không nghe thấy những lời cậu nói.
Nhưng vừa chạm phải ánh mắt của Nghiêm Dụ, Đào Trác lại cảm thấy rất khó chịu, muốn giải thích điều gì đó.
Nhưng giải thích cái gì đây? Có gì để giải thích chứ?
Nghiêm Dụ không cho Đào Trác cơ hội nói gì thêm, quay người đi thẳng.
Nghiêm Dụ ngồi trở lại quán nướng, bắt đầu tự rót bia uống. Hắn uống hết cốc này đến cốc khác, khiến Thiện Vũ bên cạnh hoảng sợ.
Đào Trác không hiểu được suy nghĩ của Nghiêm Dụ, cũng im lặng ngồi một bên.
Lông mày Nghiêm Dụ càng lúc càng nhíu chặt, sắc mặt càng lúc càng lạnh lùng, mọi người xung quanh dần nhận ra bầu không khí quanh hắn đang trở nên căng thẳng.
Thiện Vũ nhìn đồng hồ nói: "Đã hơn mười giờ rồi, hay là tối nay dừng ở đây thôi."
Các học sinh lần lượt đứng dậy, bảo nhau giải tán. Nghiêm Dụ cũng đứng lên, loạng choạng lùi về sau một bước.
Đào Trác theo phản xạ đưa tay đỡ lấy hắn. Nghiêm Dụ khựng lại, mượn lực dựa vào người Đào Trác mà không tránh đi. Mùi hoa nhài pha lẫn chút hương bia rượu không hề khó ngửi, mà ngược lại còn là một mùi thơm nồng nàn đặc biệt, lan tỏa khắp khoang mũi Đào Trác.
Tô Việt Đình nhận thấy tình trạng của Nghiêm Dụ không ổn, hỏi: "Nghiêm Dụ? Cậu không sao chứ? Cậu say rồi à?"
Mọi người xúm lại hỏi han: "Anh Dụ, sao cậu uống nhiều bia thế này? Nhưng đúng là anh Dụ có khác, uống nhiều như vậy mà chơi "Dạo ba vườn" cũng chỉ thua có một lần."
Thiện Vũ nghe thấy bèn chạy lại, nói với Đào Trác: "Hai người ở gần nhau mà đúng không? Hay là mày đưa anh Dụ về đi."
Đào Trác gật đầu.
Nhưng chẳng hiểu sao, ngay sau đó cậu lại lắc đầu: "Thực ra tao và Nghiêm Dụ ở cùng nhau."
Câu nói vừa thốt ra, Đào Trác cảm giác Nghiêm Dụ hình như khẽ động đậy.
Thiện Vũ ngẩn người: "Mày... Nghiêm Dụ... hai người ở chung?"
Ánh mắt cậu ta bỗng trở nên phức tạp, nhưng cuối cùng chỉ nhìn Đào Trác một cái thật sâu, rồi không nói thêm gì nữa.
Mọi người ồn ào tạm biệt nhau, một số người đi tàu điện ngầm, một số người bắt taxi.
Đào Trác gọi một chiếc taxi, cùng Nghiêm Dụ đứng đợi ở cửa quán nướng. Mười lăm phút sau tài xế gọi điện thoại báo bị lạc, không tìm thấy lối vào con hẻm, bảo Đào Trác đi ra đường lớn.
Đào Trác chào tạm biệt Thiện Vũ, rồi một mình dìu Nghiêm Dụ chậm rãi đi ra ngoài.
Ánh đèn đường kéo dài bóng họ, lắc lư mờ ảo trên con đường lát gạch.
Mặt trăng biến mất, mây đen kéo đến, cuối chân trời vang lên một tiếng sấm, báo hiệu sắp có một trận bão.
Đào Trác cuối cùng cũng tìm thấy chiếc taxi, mở cửa xe và lôi Nghiêm Dụ cùng ngồi vào ghế sau.
Nghiêm Dụ có vẻ ngày càng say. Suốt cả đoạn đường hắn chỉ im lặng áp mặt vào cửa sổ ngắm nhìn những cột đèn đường vụt qua ngoài kia, không nói lời nào với Đào Trác.
Đến trước cửa nhà, Nghiêm Dụ đã hoàn toàn chìm vào thế giới riêng, mặc cho Đào Trác nói gì cũng không để ý. Đào Trác chỉ đành vừa đỡ hắn, vừa luống cuống mò mẫm, lần theo đùi Nghiêm Dụ tìm kiếm. Cuối cùng vất vả lắm cậu mới móc được chùm chìa khóa nhà ra.
Đào Trác kéo lê Nghiêm Dụ cao hơn mình nửa cái đầu vào nhà, trong lòng thầm rủa: Mẹ nó, từ giờ trở đi không được để Nghiêm Dụ uống bia nữa! Còn dám chê bai mình, tửu lượng thế này mà cũng học đòi người ta uống một hơi cạn sạch!
Thế nhưng thân thể cậu vẫn cần mẫn cởi áo phao của Nghiêm Dụ treo lên ở cửa, rồi lại kéo hắn vào phòng tắm. Điều chỉnh nhiệt độ nước xong xuôi, cậu kéo rèm chống nước lại.
Trong lúc Nghiêm Dụ đi tắm, Đào Trác tiếp tục bận rộn, cậu vào bếp nấu trà giải rượu và hâm nóng sữa. Rồi cậu lấy chăn gối của mình trong phòng ngủ Nghiêm Dụ ra ném lên ghế sofa, còn chăn gối của Nghiêm Dụ thì ném lên giường.
Đào Trác dọn xong giường cho Nghiêm Dụ, bước ra khỏi phòng ngủ thì thấy Nghiêm Dụ đã tắm xong, đang đứng ở phòng khách. Hắn không gội đầu nên tóc không ướt, chỉ có phần đuôi tóc hơi ẩm nước rủ xuống cổ, lại càng khiến cả người hắn thêm vài phần sắc bén.
Nghiêm Dụ mặc một chiếc áo thun trắng, khoác áo khoác đen bên ngoài. Nghe thấy động tĩnh, hắn bèn quay đầu lại, ánh mắt trầm lắng chăm chú nhìn Đào Trác.
Ánh nhìn đó khiến Đào Trác bỗng chốc rối bời. Cậu chỉ có thể cắn răng cố tỏ ra bình tĩnh đi ngang qua Nghiêm Dụ, hướng về phía chiếc sofa nhỏ màu xanh lá cây.
Phía trên chiếc ghế sofa nhỏ có một ô cửa sổ, bên ngoài cửa sổ có một cái kệ sắt nhỏ, trên kệ bày một bình hoa hồng vàng. Hoa do cậu và Nghiêm Dụ mua hai hôm trước, giờ đang nở rộ rực rỡ. Đào Trác muốn tranh thủ cất hoa trước khi cơn bão ập tới ——
Nhưng lúc đi ngang qua Nghiêm Dụ, cậu bị hắn nắm chặt lấy cổ tay.
Nghiêm Dụ nắm rất chặt, rất mạnh, như thể dùng kìm sắt kẹp lấy cổ tay mảnh khảnh của Đào Trác.
Bị hắn kéo mạnh một cái, Đào Trác loạng choạng. Cậu quay đầu lại, rơi vào đôi mắt sâu thẳm như hồ nước của Nghiêm Dụ.
Đào Trác nuốt nước bọt, cố gắng chuyển chủ đề: "Cậu không sao chứ?" Cậu cứng nhắc nói, "Có thấy khó chịu không? Tớ đã nấu trà cho cậu rồi, lát nữa trước khi ngủ uống một ít—— đau, Nghiêm Dụ, cậu làm tớ đau đấy..."
Thế nhưng Nghiêm Dụ chỉ càng siết chặt tay hơn khiến Đào Trác nhăn mặt vì đau đớn. Đào Trác cố rút tay ra, nhưng cậu càng làm vậy, Nghiêm Dụ lại càng trở nên lạnh lùng hơn.
Đào Trác không dám cử động nữa, Nghiêm Dụ nắm chặt tay cậu không buông. Hắn nhìn chằm chằm vào cậu và hỏi: "Cậu đã đồng ý với cô ấy rồi à?"
Đào Trác nói: "Cậu đang nói gì vậy? Đồng ý với ai?"
Nghiêm Dụ làm như không nghe thấy: "Vậy là bây giờ cậu đã có người mình thích rồi, đúng không?"
Giọng của Nghiêm Dụ rất nhẹ, nhưng lại giống như đang hỏi cung. Hắn từng bước tiến lại gần Đào Trác, khiến cậu bất giác lùi lại.
Lùi được vài bước, bắp chân Đào Trác va vào mép ghế chiếc sofa. Cậu không còn chỗ để lùi nữa, nhưng Nghiêm Dụ vẫn tiếp tục tiến tới.
Tim Đào Trác đập mạnh, cậu theo bản năng ngả người ra sau, trọng tâm cơ thể mất thăng bằng, ngã phịch xuống ghế.
Đào Trác chưa kịp đứng dậy thì Nghiêm Dụ đã cúi xuống. Hai tay hắn chống lên thành sofa, hoàn toàn bao vây Đào Trác dưới thân mình, chặn hết mọi đường lui của cậu.
Đào Trác cứ như vậy bị kẹt giữa hai cánh tay Nghiêm Dụ, ngây người nhìn hắn.
Nghiêm Dụ vừa tắm xong nên tóc hắn hơi rối, để lộ vầng trán trắng muốt. Đôi lông mày sắc sảo và lạnh lùng cùng ánh mắt đầy vẻ hung dữ của hắn khiến Đào Trác có hơi sợ hãi.
"Vậy là cậu đã có người mình thích rồi." Hắn bình tĩnh lặp lại, "Là ai?"
"Ai vậy? Nói đi, Đào Trác."
Đào Trác không chịu mở miệng, cậu ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Nghiêm Dụ, như đang dùng sự im lặng để chống đối.
Cậu thầm nghĩ còn cần phải hỏi sao? Là ai chứ? Là cậu đó, là cậu!
Đào Trác bỗng nhiên cảm thấy oán giận, trong lòng tự hỏi tại sao cậu lại đối xử tốt với tớ như vậy? Tại sao cậu lại quá tốt với tớ? Cậu đã khiến tớ nảy sinh những ảo tưởng không nên có, nhưng lại không thể để lại cho tớ bất cứ điều gì. Cậu bảo tớ phải làm sao? Cậu bảo tớ phải nói thế nào đây?
Đào Trác không thể mở lời.
Cậu cho rằng Nghiêm Dụ chỉ coi cậu là bạn tốt nhất, không dám để những mong muốn ích kỷ của mình phá hỏng tình bạn này.
"Cậu say rồi." Vì vậy, Đào Trác chỉ khẽ nói, đưa tay đẩy Nghiêm Dụ ra. Nhưng ngay sau đó cậu đã bị Nghiêm Dụ nắm lấy cổ tay, đẩy trở lại ghế sofa— Nghiêm Dụ chỉ dùng một tay đã khống chế được cả hai cổ tay của Đào Trác, giữ chặt trong lòng bàn tay mình.
Nghiêm Dụ cúi đầu, tiến rất gần, rất gần với Đào Trác. Rõ ràng hắn đang ở thế cao hơn, nhưng lại giống như kẻ thua cuộc, im lặng nhìn Đào Trác.
"Đào Trác." Nghiêm Dụ bất chợt nhẹ nhàng gọi, Đào Trác bối rối ngẩng đầu lên.
Cùng lúc đó, cơn gió mạnh đúng hẹn quét qua toàn bộ Nam Thành, thổi tung cửa sổ trên đầu Đào Trác, khiến bông hồng vàng kiều diễm bên ngoài rung rinh đầy sức sống.
Giữa cơn gió ấy, Nghiêm Dụ cúi đầu xuống.
Giây tiếp theo, một thứ mềm mại rơi xuống môi Đào Trác.
Vụng về và ngây ngô, nhưng lại bá đạo và mãnh liệt.
Đào Trác sửng sốt, theo phản xạ giãy giụa kịch liệt. Nhưng cậu bị Nghiêm Dụ ghì chặt nên không thể động đậy, suýt nữa thì cắn vào đầu lưỡi của chính mình.
Nghiêm Dụ gần như hôn cậu một cách hung hãn, nắm chặt cổ tay Đào Trác không cho cậu chạy thoát. Hắn để lộ răng nanh, nhẹ nhàng lướt trên đôi môi mềm mại ướt át của Đào Trác.
Có một khoảnh khắc, Đào Trác có thể cảm nhận được rằng Nghiêm Dụ thật sự muốn cắn cậu mà không hề do dự. Cắn rách da, cắn vào máu thịt của Đào Trác, nếm thử vị tanh của máu. Như thể làm vậy mới có thể hoàn toàn đánh dấu, chiếm hữu toàn bộ con người cậu.
Nhưng vì lý do nào đó, Nghiêm Dụ đã không làm vậy. Hắn chỉ dùng đầu răng nhẹ nhàng mài nhẹ, rồi cuối cùng lại thu về. Biến nụ hôn này thành nụ hôn thuần khiết nhất, dịu dàng nhất nhưng cũng tuyệt vọng nhất, không dám tiến thêm một bước.
Nghiêm Dụ nới lỏng lực, Đào Trác lại không còn giãy giụa nữa.
Cậu đã kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần, chỉ muốn buông thả bản thân chìm đắm trong khoảnh khắc này.
Thế là cậu học theo dáng vẻ của Nghiêm Dụ, từ từ nhắm mắt lại, bên tai là tiếng tim đập như muốn nổ tung của hai người.
Đào Trác bỗng nhiên nghĩ, thì ra hôn Nghiêm Dụ là cảm giác như thế này.
Thì ra đôi môi của Nghiêm Dụ, lại có cảm giác như thế này.
Nụ hôn này rất chậm rãi và rất dài. Nhưng không ai chủ động đẩy đối phương ra, không ai phá vỡ sự tham lam mà cả hai đều ngầm hiểu ấy.
Khoảnh khắc này, vấn đề đã khiến Đào Trác trăn trở suốt cả một đêm, thậm chí là cả một mùa đông, cuối cùng cũng đã tìm được lời giải đáp.
—— Gió đêm hôn lên đóa hồng vàng bên cửa sổ, còn Nghiêm Dụ thì hôn lên môi Đào Trác.
Đào Trác phải thừa nhận rằng, cậu thích Nghiêm Dụ nhiều hơn cậu tưởng tượng.
- Hết quyển 2: Gió đêm hôn lên cánh hoa -
Đào Trác đang ở phía sau vừa thấp thỏm bất an vừa ghen tuông ngút trời mà theo dõi tình hình, không ngờ bản thân lại bị lôi vào.
Cậu sững người, một lát sau giật nảy mình, chỉ muốn hóa thành ma mà bay đi ngay lập tức: "Khoan đã, các cậu định làm gì vậy..."
"Làm gì hả?" Mọi người nhanh chóng lao tới, "Đấng Nghiêm muốn hôn cậu đấy! Nhanh nhanh nhanh kéo cậu ta lại, ai cho phép cậu ta ngồi xa như vậy—"
Đào Trác còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bảy tám bàn tay với nụ cười gian xảo túm trở lại vị trí cũ, ấn mông xuống ghế. Không biết tên khốn nào bắt đầu gõ bát: "Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!"
Đào Trác đỏ mặt tía tai: "Gì vậy, các cậu thật sự tưởng..."
Thật sự tưởng Nghiêm Dụ sẽ đồng ý sao?!
Tuy nhiên, lời còn chưa dứt, cậu bỗng cảm thấy cằm mình bị ai đó nhẹ nhàng nắm lấy, rồi xoay về bên trái — Đào Trác bất ngờ chạm phải ánh mắt của Nghiêm Dụ.
Nghiêm Dụ vẫn hơi cụp mi, che giấu mọi cảm xúc trong mắt. Giữa tiếng hò reo ồn ào, hắn nhìn thẳng vào Đào Trác.
Nghiêm Dụ dừng lại một lúc, rồi từ từ cúi người về phía Đào Trác.
Khoảnh khắc đó, Đào Trác như mất hết quyền kiểm soát cơ thể. Cậu hoàn toàn bị Nghiêm Dụ điều khiển, chẳng nhớ nổi mình đang ở đâu. Thậm chí cậu còn quên cả việc phải né tránh, chỉ trơ mắt nhìn Nghiêm Dụ càng lúc càng gần.
Hương hoa nhài nồng nàn đến thế, thứ mùi hương đặc trưng của Nghiêm Dụ đang bao trùm lấy cậu. Hơi thở ấy ập đến, như đại diện cho sự xâm chiếm của Nghiêm Dụ, sự chiếm hữu của Nghiêm Dụ——
Thế nhưng ngay lúc Nghiêm Dụ khẽ nghiêng đầu, khi chóp mũi cả hai chạm nhau, chỉ còn một chút nữa là môi chạm môi.
Nghiêm Dụ dừng lại.
Đào Trác cảm giác như trái tim đang đập thình thịch của mình trong nháy mắt ấy cũng ngừng đập.
Nghiêm Dụ lui về sau, cụp mắt xuống, thản nhiên nói: "Vậy là đủ rồi chứ."
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, tiếng cười nói lại bùng lên như cơn sóng. Rõ ràng, ngay từ đầu mọi người đã không tin rằng Nghiêm Dụ sẽ thật sự hôn Đào Trác.
Đó là Nghiêm Dụ cơ mà. Nghiêm Dụ cao xa vời vợi, lạnh lùng như tuyết như sương, làm sao có thể vì ai mà bước xuống khỏi đài cao chứ?
Có người nói: "Nhìn xem, dọa Taobao nhà mình sợ chết khiếp kìa!"
Lại có người trêu: "Không sao đâu Đào Tiểu Trác, tỉnh lại đi, không đến mức bị dọa chết đấy chứ!"
Đào Trác bị người ta nắm lấy vai lắc tới lắc lui, hồi lâu sau mới hoàn hồn. Cậu ra vẻ thoải mái buông vài câu đùa cợt, qua loa che giấu tất cả mọi chuyện.
Mọi người không trêu chọc Đào Trác nữa, họ tiếp tục trò chơi, ồn ào náo nhiệt. Chỉ có mình Đào Trác ngồi im tại chỗ, cảm thấy máu trong người dần dần lạnh ngắt.
Nghiêm Dụ không hôn cậu, Đào Trác nghĩ.
Điều này có nghĩa là, đối với Nghiêm Dụ, hắn không hề có chút rung động hay ham muốn nào vượt quá giới hạn với Đào Trác. Không giống như Đàm Đường và Hạ Tân Hòa...
Có lẽ từ trước đến nay, kẻ cả gan làm bậy, đầy ắp ảo tưởng, cố gắng vượt qua dòng sông tối tăm nguy hiểm kia để đánh cắp một nụ hôn, rốt cuộc vẫn chỉ có một mình Đào Trác.
Như thể mọi ảo tưởng đều tan vỡ, Đào Trác lặng lẽ ngồi đó, cảm giác trái tim mình dần chìm sâu xuống đáy biển.
Cậu không biết uống bia, chỉ có thể uống trà, ngồi đó cứ thế rót hết chén này đến chén khác, cố gắng dùng cách này để giữ bình tĩnh. Nhưng cuối cùng cậu nhận ra mình không làm được, trong đầu cậu cứ không ngừng hồi tưởng lại khoảnh khắc gần như chạm môi nhau kia.
Cậu nghĩ mình dần dần hiểu ra chuyện này là như thế nào rồi.
Cậu thích Nghiêm Dụ.
Vì thế cậu muốn hôn hắn, muốn ôm hắn, muốn ở bên cạnh hắn.
Muốn trong mắt Nghiêm Dụ chỉ có một mình cậu.
Đào Trác đang nghĩ đến đây thì điện thoại bỗng rung lên, Triệu Thanh Đồng gửi tin nhắn trên WeChat.
Triệu Thanh Đồng: "Cậu có thể ra ngoài một lát không? Mình đang ở con hẻm cạnh nhà hàng."
Đào Trác cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, nhưng vì lo lắng cho sự an toàn của Triệu Thanh Đồng nên cậu vẫn đứng dậy đi ra ngoài.
Trong con hẻm nhỏ hẹp, Triệu Thanh Đồng đang đứng dưới ánh đèn đường. Cô cúi đầu dựa vào tường, hiển nhiên là đang đợi Đào Trác.
Đào Trác vừa định hỏi Triệu Thanh Đồng có chuyện gì, thì ánh mắt cậu lại chú ý đến chiếc phong thư trong tay cô.
Phong thư được cô nhẹ nhàng nắm trong tay, màu hồng nhạt, nét chữ thanh tú viết ba chữ "Gửi Đào Trác".
Khoảnh khắc ấy, không cần nói gì thêm, Đào Trác đã hiểu hết tất cả.
Cả hai đều không chủ động phá vỡ sự im lặng này, đứng đối diện nhau hồi lâu.
Cuối cùng, Triệu Thanh Đồng là người lên tiếng trước: "Thực ra hôm đó sau khi nói chuyện với cậu, mình đã đoán được câu trả lời rồi. Nhưng con người mà, luôn không cam lòng, vẫn muốn thử một lần, cảm thấy biết đâu sẽ có một cơ hội nào đó..."
Cô nhún vai, như thể tự động viên bản thân, rồi nói với Đào Trác: "Đào Trác, mình muốn hỏi, cậu sẽ nhận bức thư này chứ?"
"Xin lỗi." Sau một lúc lâu, Đào Trác đáp: "Xin lỗi bạn."
"Mình biết rồi." Triệu Thanh Đồng mỉm cười, "Đừng nói xin lỗi, cậu không có lỗi, ngược lại mình phải cảm ơn cậu mới đúng. Cảm ơn cậu, vì thật ra đây là một chuyện rất tốt đẹp."
"Tại sao bạn lại thích tôi?" Đào Trác ngạc nhiên hỏi, "Thực ra tôi không tốt như bạn nghĩ đâu. Hôm đó ở Saizeriya..."
"Đào Trác." Triệu Thanh Đồng ngắt lời, "Thích một người, không phải vì người đó tốt, không phải vì người đó xuất sắc. Cũng không phải vì một tình tiết sáo rỗng kiểu anh hùng cứu mỹ nhân khi đi ngang qua nhà vệ sinh — mà nếu thật sự là vậy thì mình nên thích Thiện Vũ mới đúng chứ?"
Triệu Thanh Đồng mỉm cười: "Thích một người, đơn giản chỉ là thích bản thân người ấy. Cậu sẽ không bao giờ có thể tìm ra khoảnh khắc đầu tiên khiến mình rung động, cũng không tìm được lý do, nhưng cậu không thể lừa dối chính mình. Thích chính là thích. Giống như bản năng không thể thay đổi, là một cảm xúc vượt qua lý trí."
Đào Trác sững sờ. Khoảnh khắc đó như tuyết rơi trong lò lửa, khiến mọi thứ trở nên sáng tỏ.
"Vậy nên", Triệu Thanh Đồng nói, "mình có một câu hỏi muốn hỏi."
Đào Trác cúi đầu, khẽ ừ một tiếng: "Bạn hỏi đi."
"Cậu từ chối mình, có phải vì cậu đã có người mà cậu thích rồi không?"
Gió đêm luồn qua ngõ nhỏ, làm lay động ống quần của Đào Trác, cùng với những sợi tóc rối bên thái dương cậu.
Sau một lúc lâu, Đào Trác lên tiếng, giọng nói bị gió thổi tan biến, nhưng lại vô cùng kiên định.
Cậu nói: "Đúng vậy. Tôi đã có người mình thích rồi."
Cậu có một người mà cậu rất rất thích.
"Mình hiểu rồi." Triệu Thanh Đồng cười nói, "Chúc cậu thành công chinh phục được người ấy. Cậu về trước đi, lát nữa mình sẽ quay lại."
Đào Trác gật đầu, hiểu rằng cô muốn tránh những lời đàm tiếu không đáng có, vì những lời đồn đại vô căn cứ giữa học sinh với nhau luôn làm tổn thương người khác sâu sắc.
Thế nhưng khi Đào Trác vừa xoay người, mới đi được vài bước đến đầu ngõ, cậu đột nhiên dừng chân.
Nghiêm Dụ đang đứng trước mặt cậu, cụp mắt yên lặng nhìn Đào Trác, không biết hắn đã nghe được bao nhiêu về cuộc trò chuyện giữa cậu và Triệu Thanh Đồng.
Khoảnh khắc ấy, Đào Trác cảm thấy tay chân tê dại. Ánh mắt của Nghiêm Dụ như lưỡi dao sắc bén, từng chút một lột trần da thịt của cậu, để lộ ra thứ hạt nhân yếu ớt nhất bị chủ nhân chôn giấu sâu trong lòng. Nơi ấy chứa đầy những dòng chữ khắc ghi tên ai đó, mà giờ đây, Nghiêm Dụ có thể nhìn thấy chúng một cách rõ ràng.
Đào Trác mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: "...Cậu đến từ khi nào vậy?"
Nghiêm Dụ không trả lời thẳng vào câu hỏi, chỉ nhàn nhạt nói: "Gọi điện thoại cho cậu không được, sợ cậu xảy ra chuyện nên đến tìm. Nhưng có vẻ là lo thừa rồi."
Đào Trác thở phào nhẹ nhõm – may quá, Nghiêm Dụ không nghe thấy những lời cậu nói.
Nhưng vừa chạm phải ánh mắt của Nghiêm Dụ, Đào Trác lại cảm thấy rất khó chịu, muốn giải thích điều gì đó.
Nhưng giải thích cái gì đây? Có gì để giải thích chứ?
Nghiêm Dụ không cho Đào Trác cơ hội nói gì thêm, quay người đi thẳng.
Nghiêm Dụ ngồi trở lại quán nướng, bắt đầu tự rót bia uống. Hắn uống hết cốc này đến cốc khác, khiến Thiện Vũ bên cạnh hoảng sợ.
Đào Trác không hiểu được suy nghĩ của Nghiêm Dụ, cũng im lặng ngồi một bên.
Lông mày Nghiêm Dụ càng lúc càng nhíu chặt, sắc mặt càng lúc càng lạnh lùng, mọi người xung quanh dần nhận ra bầu không khí quanh hắn đang trở nên căng thẳng.
Thiện Vũ nhìn đồng hồ nói: "Đã hơn mười giờ rồi, hay là tối nay dừng ở đây thôi."
Các học sinh lần lượt đứng dậy, bảo nhau giải tán. Nghiêm Dụ cũng đứng lên, loạng choạng lùi về sau một bước.
Đào Trác theo phản xạ đưa tay đỡ lấy hắn. Nghiêm Dụ khựng lại, mượn lực dựa vào người Đào Trác mà không tránh đi. Mùi hoa nhài pha lẫn chút hương bia rượu không hề khó ngửi, mà ngược lại còn là một mùi thơm nồng nàn đặc biệt, lan tỏa khắp khoang mũi Đào Trác.
Tô Việt Đình nhận thấy tình trạng của Nghiêm Dụ không ổn, hỏi: "Nghiêm Dụ? Cậu không sao chứ? Cậu say rồi à?"
Mọi người xúm lại hỏi han: "Anh Dụ, sao cậu uống nhiều bia thế này? Nhưng đúng là anh Dụ có khác, uống nhiều như vậy mà chơi "Dạo ba vườn" cũng chỉ thua có một lần."
Thiện Vũ nghe thấy bèn chạy lại, nói với Đào Trác: "Hai người ở gần nhau mà đúng không? Hay là mày đưa anh Dụ về đi."
Đào Trác gật đầu.
Nhưng chẳng hiểu sao, ngay sau đó cậu lại lắc đầu: "Thực ra tao và Nghiêm Dụ ở cùng nhau."
Câu nói vừa thốt ra, Đào Trác cảm giác Nghiêm Dụ hình như khẽ động đậy.
Thiện Vũ ngẩn người: "Mày... Nghiêm Dụ... hai người ở chung?"
Ánh mắt cậu ta bỗng trở nên phức tạp, nhưng cuối cùng chỉ nhìn Đào Trác một cái thật sâu, rồi không nói thêm gì nữa.
Mọi người ồn ào tạm biệt nhau, một số người đi tàu điện ngầm, một số người bắt taxi.
Đào Trác gọi một chiếc taxi, cùng Nghiêm Dụ đứng đợi ở cửa quán nướng. Mười lăm phút sau tài xế gọi điện thoại báo bị lạc, không tìm thấy lối vào con hẻm, bảo Đào Trác đi ra đường lớn.
Đào Trác chào tạm biệt Thiện Vũ, rồi một mình dìu Nghiêm Dụ chậm rãi đi ra ngoài.
Ánh đèn đường kéo dài bóng họ, lắc lư mờ ảo trên con đường lát gạch.
Mặt trăng biến mất, mây đen kéo đến, cuối chân trời vang lên một tiếng sấm, báo hiệu sắp có một trận bão.
Đào Trác cuối cùng cũng tìm thấy chiếc taxi, mở cửa xe và lôi Nghiêm Dụ cùng ngồi vào ghế sau.
Nghiêm Dụ có vẻ ngày càng say. Suốt cả đoạn đường hắn chỉ im lặng áp mặt vào cửa sổ ngắm nhìn những cột đèn đường vụt qua ngoài kia, không nói lời nào với Đào Trác.
Đến trước cửa nhà, Nghiêm Dụ đã hoàn toàn chìm vào thế giới riêng, mặc cho Đào Trác nói gì cũng không để ý. Đào Trác chỉ đành vừa đỡ hắn, vừa luống cuống mò mẫm, lần theo đùi Nghiêm Dụ tìm kiếm. Cuối cùng vất vả lắm cậu mới móc được chùm chìa khóa nhà ra.
Đào Trác kéo lê Nghiêm Dụ cao hơn mình nửa cái đầu vào nhà, trong lòng thầm rủa: Mẹ nó, từ giờ trở đi không được để Nghiêm Dụ uống bia nữa! Còn dám chê bai mình, tửu lượng thế này mà cũng học đòi người ta uống một hơi cạn sạch!
Thế nhưng thân thể cậu vẫn cần mẫn cởi áo phao của Nghiêm Dụ treo lên ở cửa, rồi lại kéo hắn vào phòng tắm. Điều chỉnh nhiệt độ nước xong xuôi, cậu kéo rèm chống nước lại.
Trong lúc Nghiêm Dụ đi tắm, Đào Trác tiếp tục bận rộn, cậu vào bếp nấu trà giải rượu và hâm nóng sữa. Rồi cậu lấy chăn gối của mình trong phòng ngủ Nghiêm Dụ ra ném lên ghế sofa, còn chăn gối của Nghiêm Dụ thì ném lên giường.
Đào Trác dọn xong giường cho Nghiêm Dụ, bước ra khỏi phòng ngủ thì thấy Nghiêm Dụ đã tắm xong, đang đứng ở phòng khách. Hắn không gội đầu nên tóc không ướt, chỉ có phần đuôi tóc hơi ẩm nước rủ xuống cổ, lại càng khiến cả người hắn thêm vài phần sắc bén.
Nghiêm Dụ mặc một chiếc áo thun trắng, khoác áo khoác đen bên ngoài. Nghe thấy động tĩnh, hắn bèn quay đầu lại, ánh mắt trầm lắng chăm chú nhìn Đào Trác.
Ánh nhìn đó khiến Đào Trác bỗng chốc rối bời. Cậu chỉ có thể cắn răng cố tỏ ra bình tĩnh đi ngang qua Nghiêm Dụ, hướng về phía chiếc sofa nhỏ màu xanh lá cây.
Phía trên chiếc ghế sofa nhỏ có một ô cửa sổ, bên ngoài cửa sổ có một cái kệ sắt nhỏ, trên kệ bày một bình hoa hồng vàng. Hoa do cậu và Nghiêm Dụ mua hai hôm trước, giờ đang nở rộ rực rỡ. Đào Trác muốn tranh thủ cất hoa trước khi cơn bão ập tới ——
Nhưng lúc đi ngang qua Nghiêm Dụ, cậu bị hắn nắm chặt lấy cổ tay.
Nghiêm Dụ nắm rất chặt, rất mạnh, như thể dùng kìm sắt kẹp lấy cổ tay mảnh khảnh của Đào Trác.
Bị hắn kéo mạnh một cái, Đào Trác loạng choạng. Cậu quay đầu lại, rơi vào đôi mắt sâu thẳm như hồ nước của Nghiêm Dụ.
Đào Trác nuốt nước bọt, cố gắng chuyển chủ đề: "Cậu không sao chứ?" Cậu cứng nhắc nói, "Có thấy khó chịu không? Tớ đã nấu trà cho cậu rồi, lát nữa trước khi ngủ uống một ít—— đau, Nghiêm Dụ, cậu làm tớ đau đấy..."
Thế nhưng Nghiêm Dụ chỉ càng siết chặt tay hơn khiến Đào Trác nhăn mặt vì đau đớn. Đào Trác cố rút tay ra, nhưng cậu càng làm vậy, Nghiêm Dụ lại càng trở nên lạnh lùng hơn.
Đào Trác không dám cử động nữa, Nghiêm Dụ nắm chặt tay cậu không buông. Hắn nhìn chằm chằm vào cậu và hỏi: "Cậu đã đồng ý với cô ấy rồi à?"
Đào Trác nói: "Cậu đang nói gì vậy? Đồng ý với ai?"
Nghiêm Dụ làm như không nghe thấy: "Vậy là bây giờ cậu đã có người mình thích rồi, đúng không?"
Giọng của Nghiêm Dụ rất nhẹ, nhưng lại giống như đang hỏi cung. Hắn từng bước tiến lại gần Đào Trác, khiến cậu bất giác lùi lại.
Lùi được vài bước, bắp chân Đào Trác va vào mép ghế chiếc sofa. Cậu không còn chỗ để lùi nữa, nhưng Nghiêm Dụ vẫn tiếp tục tiến tới.
Tim Đào Trác đập mạnh, cậu theo bản năng ngả người ra sau, trọng tâm cơ thể mất thăng bằng, ngã phịch xuống ghế.
Đào Trác chưa kịp đứng dậy thì Nghiêm Dụ đã cúi xuống. Hai tay hắn chống lên thành sofa, hoàn toàn bao vây Đào Trác dưới thân mình, chặn hết mọi đường lui của cậu.
Đào Trác cứ như vậy bị kẹt giữa hai cánh tay Nghiêm Dụ, ngây người nhìn hắn.
Nghiêm Dụ vừa tắm xong nên tóc hắn hơi rối, để lộ vầng trán trắng muốt. Đôi lông mày sắc sảo và lạnh lùng cùng ánh mắt đầy vẻ hung dữ của hắn khiến Đào Trác có hơi sợ hãi.
"Vậy là cậu đã có người mình thích rồi." Hắn bình tĩnh lặp lại, "Là ai?"
"Ai vậy? Nói đi, Đào Trác."
Đào Trác không chịu mở miệng, cậu ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Nghiêm Dụ, như đang dùng sự im lặng để chống đối.
Cậu thầm nghĩ còn cần phải hỏi sao? Là ai chứ? Là cậu đó, là cậu!
Đào Trác bỗng nhiên cảm thấy oán giận, trong lòng tự hỏi tại sao cậu lại đối xử tốt với tớ như vậy? Tại sao cậu lại quá tốt với tớ? Cậu đã khiến tớ nảy sinh những ảo tưởng không nên có, nhưng lại không thể để lại cho tớ bất cứ điều gì. Cậu bảo tớ phải làm sao? Cậu bảo tớ phải nói thế nào đây?
Đào Trác không thể mở lời.
Cậu cho rằng Nghiêm Dụ chỉ coi cậu là bạn tốt nhất, không dám để những mong muốn ích kỷ của mình phá hỏng tình bạn này.
"Cậu say rồi." Vì vậy, Đào Trác chỉ khẽ nói, đưa tay đẩy Nghiêm Dụ ra. Nhưng ngay sau đó cậu đã bị Nghiêm Dụ nắm lấy cổ tay, đẩy trở lại ghế sofa— Nghiêm Dụ chỉ dùng một tay đã khống chế được cả hai cổ tay của Đào Trác, giữ chặt trong lòng bàn tay mình.
Nghiêm Dụ cúi đầu, tiến rất gần, rất gần với Đào Trác. Rõ ràng hắn đang ở thế cao hơn, nhưng lại giống như kẻ thua cuộc, im lặng nhìn Đào Trác.
"Đào Trác." Nghiêm Dụ bất chợt nhẹ nhàng gọi, Đào Trác bối rối ngẩng đầu lên.
Cùng lúc đó, cơn gió mạnh đúng hẹn quét qua toàn bộ Nam Thành, thổi tung cửa sổ trên đầu Đào Trác, khiến bông hồng vàng kiều diễm bên ngoài rung rinh đầy sức sống.
Giữa cơn gió ấy, Nghiêm Dụ cúi đầu xuống.
Giây tiếp theo, một thứ mềm mại rơi xuống môi Đào Trác.
Vụng về và ngây ngô, nhưng lại bá đạo và mãnh liệt.
Đào Trác sửng sốt, theo phản xạ giãy giụa kịch liệt. Nhưng cậu bị Nghiêm Dụ ghì chặt nên không thể động đậy, suýt nữa thì cắn vào đầu lưỡi của chính mình.
Nghiêm Dụ gần như hôn cậu một cách hung hãn, nắm chặt cổ tay Đào Trác không cho cậu chạy thoát. Hắn để lộ răng nanh, nhẹ nhàng lướt trên đôi môi mềm mại ướt át của Đào Trác.
Có một khoảnh khắc, Đào Trác có thể cảm nhận được rằng Nghiêm Dụ thật sự muốn cắn cậu mà không hề do dự. Cắn rách da, cắn vào máu thịt của Đào Trác, nếm thử vị tanh của máu. Như thể làm vậy mới có thể hoàn toàn đánh dấu, chiếm hữu toàn bộ con người cậu.
Nhưng vì lý do nào đó, Nghiêm Dụ đã không làm vậy. Hắn chỉ dùng đầu răng nhẹ nhàng mài nhẹ, rồi cuối cùng lại thu về. Biến nụ hôn này thành nụ hôn thuần khiết nhất, dịu dàng nhất nhưng cũng tuyệt vọng nhất, không dám tiến thêm một bước.
Nghiêm Dụ nới lỏng lực, Đào Trác lại không còn giãy giụa nữa.
Cậu đã kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần, chỉ muốn buông thả bản thân chìm đắm trong khoảnh khắc này.
Thế là cậu học theo dáng vẻ của Nghiêm Dụ, từ từ nhắm mắt lại, bên tai là tiếng tim đập như muốn nổ tung của hai người.
Đào Trác bỗng nhiên nghĩ, thì ra hôn Nghiêm Dụ là cảm giác như thế này.
Thì ra đôi môi của Nghiêm Dụ, lại có cảm giác như thế này.
Nụ hôn này rất chậm rãi và rất dài. Nhưng không ai chủ động đẩy đối phương ra, không ai phá vỡ sự tham lam mà cả hai đều ngầm hiểu ấy.
Khoảnh khắc này, vấn đề đã khiến Đào Trác trăn trở suốt cả một đêm, thậm chí là cả một mùa đông, cuối cùng cũng đã tìm được lời giải đáp.
—— Gió đêm hôn lên đóa hồng vàng bên cửa sổ, còn Nghiêm Dụ thì hôn lên môi Đào Trác.
Đào Trác phải thừa nhận rằng, cậu thích Nghiêm Dụ nhiều hơn cậu tưởng tượng.
- Hết quyển 2: Gió đêm hôn lên cánh hoa -