Ngày Sau Còn Dài - A Tô Duật
Chương 26: Khóc
Hốc mắt đỏ hoe, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Nhờ sự giúp đỡ của Đào Trác và Nghiêm Dụ, thành tích thi tháng Mười Một của Thiện Vũ đã tiến bộ rất nhiều. Lần đầu tiên cậu ta lọt vào top 250 của trường Trung học số 1, được mẹ Thiện âu yếm gọi là "con cưng 200" của bà.
Cuối tuần, Thiện Vũ nói mẹ cậu ta biết Đào Trác và Nghiêm Dụ đều là học sinh nội trú, nên muốn mời cả hai người đến nhà ăn cơm. Đào Trác đồng ý, cậu cảm thấy không thể đến nhà người ta tay không, bèn kéo Nghiêm Dụ ra cổng trường mua hai túi hoa quả.
Mẹ Thiện Vũ trông rất xinh đẹp, mặt tròn mắt tròn, lúc nào cũng tươi cười thân thiện. Thấy Đào Trác và Nghiêm Dụ còn mang theo hoa quả, bà vừa đưa dép cho hai người vừa quay sang "tấn công" Thiện Vũ bằng chiêu bài "con nhà người ta": "Con nhìn người ta xem! Đến nhà còn biết mang quà! Con thì biết cái gì! Chỉ biết ăn thôi!"
Thiện Vũ nhìn hai người với vẻ đầy oán hận: "..."
Mẹ Thiện Vũ gọt sẵn hoa quả cho họ, cắm tăm vào từng miếng, bày thêm đủ loại đồ ăn vặt lên bàn. Sau đó bà bảo họ xem tivi, còn mình vào bếp nấu ăn.
Nghiêm Dụ đứng dậy: "Dì ơi, để cháu giúp dì ạ."
Mẹ Thiện Vũ: "Không cần, không cần, mấy việc này các cháu không làm đư..."
Nghiêm Dụ: "Cháu ở nhà một mình cũng thường xuyên nấu ăn ạ."
Thế là mẹ Thiện Vũ lại nói: "Thiện Vũ! Con nhìn người ta xem! Học giỏi, lễ phép, lại còn biết nấu ăn nữa! Còn con thì..."
"Con thì chỉ biết ăn thôi." Thiện Vũ thành thạo đáp lời.
"Ăn bao nhiêu mà cũng chẳng béo lên! Gầy như khỉ!"
Thiện Vũ: ".................."
Trong bếp có một chậu tôm sú đen đang nhảy tanh tách, Nghiêm Dụ đoán rằng mẹ Thiện Vũ định làm món tôm sú sốt tỏi hấp miến.
Đào Trác đứng bên cạnh vẻ mặt ngơ ngác, mỗi lần một con tôm sú to búng lên là cậu lại giật mình nhảy lùi về sau, nhưng cuối cùng vẫn cố lấy hết can đảm tiến lại gần.
"Cậu biết làm không?" Nghiêm Dụ quay đầu hỏi.
Đào Trác lắc đầu, nhưng cũng không muốn ra ngoài.
"Vậy cậu giúp tớ cắt râu tôm đi."
Nghiêm Dụ cầm lấy cái kéo, "xoẹt" một cái nhắm thẳng đầu con tôm mà cắt, râu tôm lập tức giật giật loạn xạ. Đào Trác nhìn Nghiêm Dụ bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.
Đào Trác nói: "Cậu thật tàn nhẫn."
Nghiêm Dụ: "..."
Nghiêm Dụ: "Thế thì cậu đừng ăn."
Đào Trác lập tức nhận lấy cái kéo, dưới sự chỉ đạo của Nghiêm Dụ bắt đầu làm việc.
Thế nhưng năm phút sau, Nghiêm Dụ nói: "Cậu run cái gì? Tôm còn chưa run, cậu đau thay cho nó à?"
Đào Trác: "Không được, tớ sợ, tớ cảm giác làm việc này tổn hại công đức..."
Nghiêm Dụ không nói nên lời, buông cây kéo xuống, nắm lấy tay Đào Trác, tay cầm tay chỉ cho cậu: "Không phải thế. Phải cắt như thế này, kéo hơi nghiêng một chút, đừng cắt từng sợi một... Cậu mới là người tàn nhẫn hơn đấy..."
Tiếc là sau đó Đào Trác không còn nghe thấy Nghiêm Dụ nói gì nữa.
Từ khoảnh khắc Nghiêm Dụ đến gần, cả người Đào Trác trở nên cứng đờ, chỉ cảm nhận được Nghiêm Dụ áp sát từ phía sau, vòng tay ôm lấy cậu. Hai người tay trong tay, như thể mười ngón tay đan vào nhau.
Khi Nghiêm Dụ nói chuyện, hơi thở của hắn không ngừng phả lên má Đào Trác, trong mũi cậu toàn là mùi hoa nhài trên người Nghiêm Dụ.
Đào Trác đột nhiên vùng ra khỏi vòng tay Nghiêm Dụ, nhỏ giọng nói: "Tớ đi vệ sinh một lát."
Cách mà Đào Trác gạt tay Nghiêm Dụ ra rất thô bạo, khiến Nghiêm Dụ ngẩn người, lùi lại một bước.
Đào Trác không chú ý đến điều đó, chỉ vội vã chạy trốn, chui vào phòng vệ sinh đóng sầm cửa lại. Cậu nhìn chính mình trong gương, thấy cả hai tai đều đỏ bừng một cách đáng xấu hổ.
Nghiêm Dụ đứng im tại chỗ, cúi đầu, bị cái bóng cô độc khổng lồ dưới chân bao vây.
Đào Trác tâm trí rối bời, vặn vòi nước lớn hết cỡ, hai tay chống lên bồn rửa mặt ngẩn người.
Nghiêm Dụ đến gõ cửa: "Đào Trác? Cậu không sao chứ?"
Đào Trác vội vàng nói không sao, liên tục vốc nước lạnh lên mặt để hạ nhiệt, đợi cho đến khi mặt hết đỏ mới mở cửa ra. Nghiêm Dụ đứng ở cửa nhìn cậu với vẻ mặt phức tạp.
Nghiêm Dụ bất ngờ lùi lại một bước, tạo ra một khoảng cách lịch sự nhưng xa cách giữa hai người. Đào Trác không hề nhận ra, chỉ gật đầu rồi đi ra ngoài.
Thiện Vũ đang bưng thức ăn lên bàn, Đào Trác ngồi xuống vị trí bên cạnh Nghiêm Dụ. Nhân lúc đứng dậy lấy bát đũa, cậu lặng lẽ dịch ghế ra xa Nghiêm Dụ một chút.
Nghiêm Dụ vẫn mặt không cảm xúc, như thể không nhận thấy điều đó, chỉ bình thản nhận lấy đôi đũa mà Thiện Vũ đưa tới.
Ba của Thiện Vũ đi công tác nên không có ở nhà, trên bàn ăn chỉ có bốn người. Mẹ Thiện Vũ không ngừng gắp đồ ăn cho cả hai người, khiến bát của họ chất đầy như một ngọn núi nhỏ.
Mẹ Thiện Vũ còn trò chuyện với ba đứa trẻ về chuyện trường lớp, từ chương trình học đến thi cử, từ học sinh đến giáo viên, thậm chí bà còn nghe được cả những chuyện tầm phào ở các khối lớp. Cuối cùng, bà nói đùa: "Tiểu Nghiêm giỏi giang thế này, chẳng lẽ trong trường không có cô gái nào thích cháu à?"
Đào Trác đang ăn đậu phụ om hành, nghe vậy thì ho sặc sụa.
Mẹ Thiện Vũ nghi hoặc nhìn cậu: "Không sao chứ?"
Đào Trác nói: "Không sao ạ, chỉ là cháu ăn hơi vội...bị sặc thôi."
Nói rồi cậu cúi đầu xuống bàn ăn tiếp, mặt càng cúi sâu hơn.
Thiện Vũ cười nhạo Đào Trác ngay cả ăn cơm cũng có thể bị sặc, Nghiêm Dụ thì hơi nghiêng đầu, im lặng liếc nhìn Đào Trác một cái.
"Không có ạ." Nghiêm Dụ thu lại ánh nhìn, trả lời câu hỏi của mẹ Thiện Vũ.
"Không thể nào." Mẹ Thiện Vũ cười nói, "Có khi cháu không để ý thôi. Hồi dì còn đi học, nếu trong lớp có một cậu bạn vừa đẹp trai vừa học giỏi, thì người theo đuổi phải xếp hàng dài đến hai dặm, ngày nào cũng nhận thư tình đến mỏi tay. Chỉ có bọn trẻ bây giờ là da mặt mỏng thôi."
Bạn học Đào Trác da mặt mỏng tiếp tục cắm đầu ăn cơm.
"U u u u, u u u u!" Thiện Vũ sốt sắng muốn phát biểu, nhưng vì trong miệng còn đang ngậm một con tôm, nên chỉ phát ra âm thanh giống như loài vượn.
"Ăn xong rồi hãy nói! Nghẹn chết bây giờ!" Mẹ Thiện Vũ giận dữ mắng.
Thiện Vũ cố gắng nuốt con tôm xuống, rồi quả quyết nói: "Cậu nói linh tinh rồi, Nghiêm Dụ. Cậu dám nói người đó không thích cậu sao?"
"Ai cơ?" Mắt mẹ Thiện Vũ sáng rực lên, hỏi.
Đào Trác cũng đồng thời vểnh tai lên nghe.
"..." Nghiêm Dụ nói: "Không biết, cậu nói đi, ai?"
"Dư Nguyên!" Thiện Vũ hét lên, "Cậu dám nói Dư Nguyên không thích cậu sao! Mỗi lần nhìn thấy cậu là mặt cậu ấy đỏ bừng lên-- Ái ui!"
Dưới gầm bàn, Thiện Vũ bị ai đó giẫm mạnh vào chân một cái. Cậu ta yếu ớt liếc nhìn Nghiêm Dụ và lập tức im bặt.
"Dư Nguyên à," mẹ Thiện Vũ như chợt hiểu ra, "là cô bé lớp trưởng lớp mấy đứa phải không? Dì từng gặp rồi, học giỏi, lại xinh xắn nữa. Tiểu Nghiêm cháu thật sự không có cảm giác gì sao?"
Nghiêm Dụ lắc đầu.
Mẹ Thiện Vũ lại quay sang Đào Trác: "Còn cháu thì sao?"
"Dạ?" Đào Trác ngớ người, "Cháu thế nào? Dư Nguyên ấy ạ, lớp trưởng rất tốt nhưng mà cháu..."
"Dì hỏi là, Tiểu Trác có người mình thích chưa?"
Đào Trác ngập ngừng một lát rồi nói: "Chưa ạ."
Nghiêm Dụ và Đào Trác đột nhiên rơi vào im lặng. Một người lặng lẽ đặt đũa xuống, còn một người thì điên cuồng cắm đầu vào ăn để tránh chủ đề này.
Thiện Vũ chẳng hiểu gì, ngơ ngác nhìn hai người bạn cùng phòng.
Sau bữa ăn, Đào Trác giúp rửa bát rồi ngồi trên sofa trò chuyện cùng mẹ Thiện Vũ. Buổi chiều, Nghiêm Dụ lấy cớ phải về làm bài tập, cùng Đào Trác chào tạm biệt mẹ con Thiện Vũ.
Trước khi đi, mẹ Thiện Vũ dúi cho cả hai một đống đồ ăn vặt. Không thể từ chối, hai người đành cảm ơn rồi mỗi người xách một túi ra về.
Họ men theo con dốc dài hun hút trước tòa nhà của Thiện Vũ đi xuống để bắt xe buýt. Nghiêm Dụ một tay đút túi đi phía trước, không giống như thường lệ bước chậm lại chờ Đào Trác nữa.
Thế là Đào Trác tự mình rảo bước đuổi theo, do dự mãi cuối cùng cũng lên tiếng: "Nghiêm Dụ."
Nghiêm Dụ quay đầu nhìn cậu. Đào Trác nghĩ một lát rồi nói: "Cậu thực sự... không thích sao?"
Sắc mặt Nghiêm Dụ trầm xuống: "Không thích cái gì?"
"...Dư Nguyên."
Nghiêm Dụ đột ngột dừng bước. Đào Trác không kịp phản ứng, suýt chút nữa va vào lưng hắn. Cậu ngẩng đầu lên, lại thấy Nghiêm Dụ đang cụp mắt nhìn mình.
Ánh mắt đó có chút lạnh lùng, khiến Đào Trác không kìm được mà lùi về sau một bước.
Nghiêm Dụ hỏi ngược lại với giọng điệu đầy gai góc: "Cậu mong tôi thích cậu ta à?"
Ánh mắt đó đâm sâu vào Đào Trác, khiến cậu im lặng một lúc mới nói: "Tớ không có ý đó... nhưng Dư Nguyên thật sự... ý tớ là..."
"Thật sự thế nào? Thật sự thích tôi? Cậu ta thích tôi, thì tôi phải thích cậu ta sao?" Nghiêm Dụ nói nhanh như bắn súng liên thanh.
Đào Trác sững người. Không hiểu tại sao, khi nghe Nghiêm Dụ nói như vậy, cậu bỗng cảm thấy mình giống như tên trộm bị bắt quả tang.
Một con quỷ trong lòng bỗng cất tiếng: Mày thích cậu ấy, thì cậu ấy phải thích mày sao?
Như thể những ham muốn ngớ ngẩn và xấu xí trong lòng bị chính người trong cuộc vạch trần, lại còn bị cười nhạo một cách tàn nhẫn, khiến Đào Trác trong nháy mắt cứng đờ tại chỗ.
Một lúc lâu sau, cậu mới tìm lại được giọng nói của mình: "Tớ không có ý đó..."
"Nếu cậu không có ý đó," Nghiêm Dụ lạnh lùng ngắt lời, "thì đừng hỏi những câu vô vị như thế."
Nghiêm Dụ lạnh lùng nói xong, không thèm để ý đến Đào Trác, xoay người bỏ đi.
Hai người cùng nhau đi xe buýt về trường, một người đứng cửa trước, một người đứng cửa sau. Cho đến khi xuống xe tại trường, Nghiêm Dụ vẫn không nói thêm lời nào với Đào Trác.
Họ cứ như vậy, một trước một sau, cách nhau gần hai mét, im lặng trở về ký túc xá.
Bước vào phòng 508, Nghiêm Dụ có vẻ rất bực bội, vừa đặt đồ xuống đã cầm một xấp đề thi đi ra ban công.
Nghiêm Dụ làm bài kiểm tra tiếng Anh ở ban công gần một tiếng, sau đó mới dần dần bình tĩnh lại.
Nghiêm Dụ suy nghĩ rất kỹ, cuối cùng nhận ra rằng việc mình trút giận lên Đào Trác chỉ vì một số ham muốn đối với cậu không được thỏa mãn là hành vi rất ích kỷ và đáng hổ thẹn.
Nghiêm Dụ biết sai và quyết định sửa đổi, đẩy cửa ban công bước vào, muốn xin lỗi Đào Trác.
Nghiêm Dụ khẽ nói: "Đào Trác, vừa rồi..."
Tuy nhiên, lời xin lỗi còn chưa kịp nói ra, Đào Trác đã xách cặp sách lên, cúi đầu nói vội: "Anh Dụ, tớ có chút việc, tớ đi trước đây."
Cậu nhanh chóng rời khỏi ký túc xá như thể đang trốn tránh điều gì đó, trong nháy mắt đã biến mất ở cuối hành lang.
Đào Trác lầm tưởng Nghiêm Dụ muốn tiếp tục chủ đề vừa rồi, sợ phải nhận những lời chất vấn hoặc chỉ trích lạnh lùng từ Nghiêm Dụ, cậu vô thức lựa chọn tránh né. Nào ngờ hành động này lại khiến Nghiêm Dụ hiểu lầm --
Trong mắt Nghiêm Dụ, cậu thiếu niên từng cười rạng rỡ với mình, vì lý do nào đó, giờ không còn muốn ngẩng đầu nhìn mình nữa.
Từ ngày đó, Đào Trác không dám nói chuyện với Nghiêm Dụ. Cậu sợ rằng ham muốn nào đó sâu trong lòng mà cậu không thể gọi tên sẽ bị Nghiêm Dụ phát hiện và bị đối phương kết tội. Cho dù ở trong lớp học, trong căng tin, hay là ở ký túc xá, Đào Trác đều vô thức tránh ánh mắt của Nghiêm Dụ, giống như con rùa rụt cổ vào trong mai.
Nghiêm Dụ hiển nhiên cũng nhận ra điều đó. Vì tôn trọng Đào Trác, nên hắn đã giữ một khoảng cách bạn bè thích hợp với cậu.
Nhưng phản ứng này trong mắt Đào Trác lại biến thành Nghiêm Dụ cũng đang xa lánh mình, và điều này khiến Đào Trác cảm thấy tủi thân như bị kim đâm vào lòng.
Cứ thế, họ vô tình rơi vào sự im lặng, dãy bàn cuối lớp học tràn ngập một bầu không khí lạnh lẽo.
Buổi trưa tan học, Nghiêm Dụ không còn cùng Đào Trác, Thiện Vũ và Kiều Nguyên Kỳ ăn cơm nữa, mà lại trở về nếp sinh hoạt cũ, một mình ngồi trong lớp đến mười hai giờ rưỡi rồi mới đi tới căng tin để ăn những món còn thừa.
Họ không còn cùng nhau tập thể dục buổi sáng, không còn cùng nhau càn quét cửa hàng tiện lợi, không còn chuyền tay những mẩu giấy nhỏ trong giờ học của Pangding, cũng chẳng còn cảnh thì thầm to nhỏ bàn luận bài tập khó trong giờ Toán của thầy Hà...
"Hai đứa mày làm sao thế?" Thiện Vũ là người đầu tiên nhận ra bầu không khí kỳ lạ ở phía sau, "Sao đi ăn cơm nhà tao về lại thành ra thế này? Cơm nhà tao có độc à?"
"Không biết nữa." Đào Trác ủ rũ nói, nằm bò ra bàn lơ đãng vẽ lung tung, "Đừng hỏi nữa Lươn, đừng hỏi."
Câu trả lời trong cuốn sách bài tập toán mà Nghiêm Dụ đưa cho Đào Trác viết rất tóm lược, trước kia có chỗ nào Đào Trác không hiểu thì cậu đều trực tiếp quay sang hỏi Nghiêm Dụ.
Bây giờ Đào Trác không dám hỏi hắn, cậu đành phải ôm sách và giấy nháp đi hỏi Kiều Nguyên Kỳ.
Nhưng đề bài thực sự quá khó. Có những lúc ngay cả Kiều Nguyên Kỳ cũng không hiểu, Đào Trác lại phải tìm đến người bạn 145 điểm từng bị Nghiêm Dụ chỉ trích là "cách giải bài quá phức tạp".
Nếu cả người bạn 145 điểm cũng cảm thấy không giải được, Đào Trác chỉ còn cách để bài đó lại, đợi sau này giải quyết. Cứ như vậy, cậu tích góp được một đống câu hỏi khó không biết làm.
Nghiêm Dụ thỉnh thoảng lại liếc nhìn xấp giấy ghi chú đó, muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn chỉ đành dời mắt đi chỗ khác.
Trong giờ học, Đào Trác không thể tập trung, cứ luôn len lén liếc sang xem Nghiêm Dụ đang làm gì.
Nhưng trời đã trở lạnh, áo khoác của học sinh càng lúc càng dày. Nghiêm Dụ ngồi đó chống tay lên cằm, tay áo che kín mặt, Đào Trác chẳng thể nhìn thấy gì cả.
Đào Trác thất thần, cậu cảm thấy như mình đánh mất một mảnh linh hồn nơi Nghiêm Dụ.
Nhưng Nghiêm Dụ lại không cần đến nó.
"Đào Trác!" Giọng Hứa Anh đột nhiên vang lên, khiến Đào Trác giật mình đứng bật dậy.
"Theo em, câu này chọn đáp án nào?"
Đào Trác liếc qua, phát hiện đó là bài điền từ vào chỗ trống mà Hứa Anh vừa phát. Cậu cứ ngẩn người ra, hoàn toàn không nghe giảng.
Đào Trác không biết làm sao, vô thức liếc nhìn Nghiêm Dụ để cầu cứu, nhưng Nghiêm Dụ lại không hề có phản ứng — sẽ chẳng còn ai giúp cậu nhắc bài khi bị giáo viên gọi lên kiểm tra nữa.
Đào Trác chỉ đành im lặng đứng trơ ra đó.
"..." Hứa Anh hít sâu một hơi: "Tan học em lên văn phòng gặp tôi."
Tiếng chuông hết giờ vang lên, Đào Trác thầm than một tiếng trong lòng, cầm lấy tờ bài tập điền từ trống trơn lên văn phòng của cô Hứa Anh chịu mắng.
Lúc ra khỏi lớp, Đào Trác không để ý rằng Nghiêm Dụ đã quay đầu lại, khẽ liếc nhìn cậu một cái.
Đào Trác đặt tờ bài tập lên bàn của Hứa Anh, vừa cảm thấy hiên ngang lẫm liệt vừa rất xấu hổ nói: "Xin lỗi chị Anh, em không nghe giảng."
Ai ngờ Hứa Anh kéo tờ bài tập qua một bên, kiên nhẫn hỏi: "Dạo này em sao vậy, Đào Trác? Giáo viên các môn đều phản ánh em học hành mất tập trung, điểm số mấy bài kiểm tra nhỏ cũng bị giảm sút."
Đào Trác im lặng, cúi đầu nhìn chằm chằm tờ giấy ghi chú trên bàn Hứa Anh, không biết phải giải thích với cô như thế nào.
"Có phải vì chuyện của ba em không?"
Đào Trác lắc đầu.
"Hay là vì mẹ em?"
Đào Trác lại tiếp tục lắc đầu.
"Vậy là chuyện gì?" Hứa Anh dò hỏi, "Là vì áp lực quá lớn sao? Em rất muốn đạt kết quả tốt trong kỳ thi cuối kỳ đúng không?"
Đào Trác im lặng không nói, thầm nghĩ cũng đúng một nửa. Hứa Anh tưởng mình đoán đúng rồi, thở phào nhẹ nhõm.
"Đừng tự tạo áp lực lớn quá." Hứa Anh nói, "Cô còn tưởng em đang yêu nữa chứ, làm cô hết hồn, có gì to tát đâu! Em đã rất xuất sắc rồi. Ngay từ lần thi đầu đã vào top 200 của khối, lần thi thứ hai càng tiến bộ vượt bậc, nhảy thẳng lên top 50. Với khả năng và thái độ của em, năm lớp 12 thi đậu vào Thanh Bắc Phục Giao không phải là vấn đề. Còn về khóa huấn luyện..."
Hứa Anh nói: "Thi vào top 100 kỳ thi chung quả thật rất khó, nhưng không sao, không vào được khóa huấn luyện không có nghĩa là không còn cơ hội tham gia trại hè năm sau mà!"
Đào Trác đột ngột cất lời, bướng bỉnh: "Nhưng em muốn tham ga khóa huấn luyện cơ."
Hứa Anh hỏi: "Tại sao vậy? Là vì khóa huấn luyện liên quan đến trại hè sao? Em lo lắng rằng nếu không tham gia sẽ bị tụt lại phía sau à? Không sao đâu, cô có thể giúp em mượn tài liệu giảng dạy trong khóa huấn luyện..."
Đào Trác thầm nghĩ không phải vậy.
Cậu rất muốn tham gia khóa huấn luyện không phải vì bất kỳ lý do nào khác.
Cậu chỉ muốn ở cùng với Nghiêm Dụ, không muốn bị tách khỏi Nghiêm Dụ.
Mấy ngày nay Đào Trác cứ nghĩ mãi về vấn đề này nhưng không thể hiểu rõ. Cậu không biết mình bị làm sao nữa, không biết tại sao mình cứ luôn vô thức bám lấy Nghiêm Dụ.
Cậu còn nhận ra mình đang bận tâm về một điều khác, đó là sự hiện diện của Dư Nguyên.
Dư Nguyên có thích Nghiêm Dụ không? Chắc chắn là có rồi, ai cũng nhìn ra được Dư Nguyên thích cậu ấy. Ai mà lại không thích Nghiêm Dụ chứ?
Nếu Dư Nguyên và Nghiêm Dụ cùng nhau đi khóa huấn luyện... Nếu họ cùng nhau thi tuyển sinh... Nếu họ cùng nhau vào đại học sớm...
Những lời sau đó của Hứa Anh, Đào Trác không nghe lọt tai một chữ nào, hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ miên man của riêng mình. Đầu óc cậu chỉ toàn là Nghiêm Dụ, khóa huấn luyện, Nghiêm Dụ, lớp Thiếu niên, Nghiêm Dụ Nghiêm Dụ Nghiêm Dụ Nghiêm Dụ...
Hứa Anh nói với Đào Trác rằng con người không nên tự tạo áp lực quá lớn cho bản thân. Những thứ mà ta mong muốn cũng giống như cát chảy trong lòng bàn tay. Càng nhìn nhận nó quan trọng, càng nắm chặt, thì những thứ có ý nghĩa đặc biệt lại càng nhanh chóng trôi tuột khỏi tay ta.
Đào Trác nghe lời cô giáo, cố gắng thả lỏng bản thân, nhưng cậu nhận ra mình không thể làm được.
Cậu muốn làm tốt quá mức — trước kia muốn làm tốt là vì ba mẹ, nhưng bây giờ, cậu muốn làm tốt là để có thể đường hoàng bước tới, đứng bên cạnh Nghiêm Dụ.
Tiếc là đôi khi người ta càng sợ thất bại, thì lại càng dễ thất bại, đúng như "định luật Murphy" nổi tiếng đã nói.
Đào Trác bắt đầu mắc phải một số lỗi sai ngớ ngẩn không đáng có trong các bài kiểm tra: thay nhầm giá trị của g, nhìn nhầm số, bỏ sót điều kiện ẩn, lúc rút gọn phương trình thì cứ xuống dòng là lại chép thiếu, khi làm bài tập điền từ vào chỗ trống môn Văn thì bỗng nhiên đầu óc trống rỗng...
Tiết cuối cùng là tiết của thầy Hà Đào, thầy mang theo một xấp bài kiểm tra Toán nhỏ của thứ Bảy tuần trước.
Bài kiểm tra được phát xuống, Đào Trác nhìn thấy một con số đỏ chót được viết ở góc trên cùng bên trái: 118.
Giống như sét đánh ngang tai, Hà Đào nói: "Lần này điểm trung bình của lớp chúng ta là 115... Gần đây có bạn nào cảm thấy không ổn không? Bài kiểm tra lần này cũng không phải là quá khó, sự sa sút này có hơi rõ ràng đấy."
Đào Trác biết thầy đang ám chỉ mình, trong đầu tự nghĩ: Chỉ cao hơn điểm trung bình có 3 điểm thôi sao. Đào Trác, mày muốn chết hả?
Đào Trác nghiêm túc xem đi xem lại bài kiểm tra, phát hiện ngoại trừ câu đạo hàm cuối cùng cậu thật sự không biết làm ra, thì tất cả những lỗi sai còn lại đều là lỗi sai cơ bản.
Đào Trác sửa hết các lỗi nhỏ đó mà không cần xem đáp án chuẩn, rồi tiếp tục vò đầu bứt tai với bài toán cuối cùng.
Cậu từng làm qua những bài tương tự, cậu nhớ Nghiêm Dụ đã từng giảng cho mình cách đổi cận, cách đổi biến số...
Nhưng cậu vẫn không làm được. Đào Trác bất lực nhìn chằm chằm vào dòng phương trình đó. Cậu hoàn toàn không thể giải ra.
Đào Trác đổ lỗi cho việc lớp học ồn ào quá – lúc nào cũng có tiếng người uống nước, mặc áo, cởi áo, nhặt bút, thậm chí còn có tiếng nói chuyện khe khẽ. Cậu cầm lấy bài kiểm tra và giấy nháp, tự mình bước đến chiếc bàn lớn ở văn phòng, nơi Nghiêm Dụ từng cầm tay giảng toán cho cậu, rồi ngồi xuống tiếp tục làm bài.
Tuy nhiên, đến 10 giờ 15 phút, bảo vệ đứng ở cửa gõ cửa: "Cháu ơi, ta phải khóa cửa rồi. Cháu có phải học sinh ngoại trú phải không? Mau về nhà đi."
Thua hoàn toàn, Đào Trác nghĩ. Không có lý do nào khác, cậu thật sự không biết làm.
Cậu đã lãng phí trọn ba tiếng đồng hồ cho bài toán này.
Một nỗi tự ti khổng lồ, thất vọng, sợ hãi và buồn bã cùng lúc ập đến nhấn chìm Đào Trác.
Đào Trác gật đầu, nói cháu biết rồi, cảm ơn chú. Rồi cậu cầm lấy cặp sách, thất thểu bước xuống lầu.
Ký túc xá chắc đã đóng cửa rồi, Đào Trác sẽ phải nhờ cô quản lý mở cửa. Cô quản lý sẽ ghi tên cậu, rồi lạnh lùng trừ 3 điểm của phòng 508.
Đào Trác không muốn cứ thế về phòng, không muốn gặp Nghiêm Dụ như này. Cậu nghĩ bụng dù sao cũng đã muộn rồi, về trễ thêm chút nữa thì có sao đâu?
Thế nhưng Đào Trác vừa bước xuống cầu thang của tòa nhà dạy học, cậu đã thấy Nghiêm Dụ đứng chờ bên cột dưới tầng trệt.
Đào Trác sững người, còn chưa kịp phản ứng thì Nghiêm Dụ đã sải bước đến gần, nắm lấy cổ tay kéo cậu lại trước mặt mình. Rồi hắn hất tay cậu ra, nhìn cậu lạnh lùng nói: "Đào Trác, cậu bị làm sao vậy?"
Đào Trác ngước lên nhìn Nghiêm Dụ. Nghiêm Dụ đang đứng ngược sáng, ánh trăng không thể chiếu sáng đôi mắt hắn. Đào Trác không nhìn rõ trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy lúc này chất chứa những cảm xúc gì: Là thất vọng, là khó hiểu, là chán ghét, hay là...
Đào Trác bỗng nhiên cảm thấy đầu mũi cay cay, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Nghiêm Dụ: "..."
Lần đầu tiên trong 17 năm cuộc đời, cậu học sinh Nghiêm Dụ vốn luôn tưởng rằng mình có thể làm được mọi thứ, ấy vậy mà lại bị đánh gục bởi nước mắt của một người.
Nhờ sự giúp đỡ của Đào Trác và Nghiêm Dụ, thành tích thi tháng Mười Một của Thiện Vũ đã tiến bộ rất nhiều. Lần đầu tiên cậu ta lọt vào top 250 của trường Trung học số 1, được mẹ Thiện âu yếm gọi là "con cưng 200" của bà.
Cuối tuần, Thiện Vũ nói mẹ cậu ta biết Đào Trác và Nghiêm Dụ đều là học sinh nội trú, nên muốn mời cả hai người đến nhà ăn cơm. Đào Trác đồng ý, cậu cảm thấy không thể đến nhà người ta tay không, bèn kéo Nghiêm Dụ ra cổng trường mua hai túi hoa quả.
Mẹ Thiện Vũ trông rất xinh đẹp, mặt tròn mắt tròn, lúc nào cũng tươi cười thân thiện. Thấy Đào Trác và Nghiêm Dụ còn mang theo hoa quả, bà vừa đưa dép cho hai người vừa quay sang "tấn công" Thiện Vũ bằng chiêu bài "con nhà người ta": "Con nhìn người ta xem! Đến nhà còn biết mang quà! Con thì biết cái gì! Chỉ biết ăn thôi!"
Thiện Vũ nhìn hai người với vẻ đầy oán hận: "..."
Mẹ Thiện Vũ gọt sẵn hoa quả cho họ, cắm tăm vào từng miếng, bày thêm đủ loại đồ ăn vặt lên bàn. Sau đó bà bảo họ xem tivi, còn mình vào bếp nấu ăn.
Nghiêm Dụ đứng dậy: "Dì ơi, để cháu giúp dì ạ."
Mẹ Thiện Vũ: "Không cần, không cần, mấy việc này các cháu không làm đư..."
Nghiêm Dụ: "Cháu ở nhà một mình cũng thường xuyên nấu ăn ạ."
Thế là mẹ Thiện Vũ lại nói: "Thiện Vũ! Con nhìn người ta xem! Học giỏi, lễ phép, lại còn biết nấu ăn nữa! Còn con thì..."
"Con thì chỉ biết ăn thôi." Thiện Vũ thành thạo đáp lời.
"Ăn bao nhiêu mà cũng chẳng béo lên! Gầy như khỉ!"
Thiện Vũ: ".................."
Trong bếp có một chậu tôm sú đen đang nhảy tanh tách, Nghiêm Dụ đoán rằng mẹ Thiện Vũ định làm món tôm sú sốt tỏi hấp miến.
Đào Trác đứng bên cạnh vẻ mặt ngơ ngác, mỗi lần một con tôm sú to búng lên là cậu lại giật mình nhảy lùi về sau, nhưng cuối cùng vẫn cố lấy hết can đảm tiến lại gần.
"Cậu biết làm không?" Nghiêm Dụ quay đầu hỏi.
Đào Trác lắc đầu, nhưng cũng không muốn ra ngoài.
"Vậy cậu giúp tớ cắt râu tôm đi."
Nghiêm Dụ cầm lấy cái kéo, "xoẹt" một cái nhắm thẳng đầu con tôm mà cắt, râu tôm lập tức giật giật loạn xạ. Đào Trác nhìn Nghiêm Dụ bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.
Đào Trác nói: "Cậu thật tàn nhẫn."
Nghiêm Dụ: "..."
Nghiêm Dụ: "Thế thì cậu đừng ăn."
Đào Trác lập tức nhận lấy cái kéo, dưới sự chỉ đạo của Nghiêm Dụ bắt đầu làm việc.
Thế nhưng năm phút sau, Nghiêm Dụ nói: "Cậu run cái gì? Tôm còn chưa run, cậu đau thay cho nó à?"
Đào Trác: "Không được, tớ sợ, tớ cảm giác làm việc này tổn hại công đức..."
Nghiêm Dụ không nói nên lời, buông cây kéo xuống, nắm lấy tay Đào Trác, tay cầm tay chỉ cho cậu: "Không phải thế. Phải cắt như thế này, kéo hơi nghiêng một chút, đừng cắt từng sợi một... Cậu mới là người tàn nhẫn hơn đấy..."
Tiếc là sau đó Đào Trác không còn nghe thấy Nghiêm Dụ nói gì nữa.
Từ khoảnh khắc Nghiêm Dụ đến gần, cả người Đào Trác trở nên cứng đờ, chỉ cảm nhận được Nghiêm Dụ áp sát từ phía sau, vòng tay ôm lấy cậu. Hai người tay trong tay, như thể mười ngón tay đan vào nhau.
Khi Nghiêm Dụ nói chuyện, hơi thở của hắn không ngừng phả lên má Đào Trác, trong mũi cậu toàn là mùi hoa nhài trên người Nghiêm Dụ.
Đào Trác đột nhiên vùng ra khỏi vòng tay Nghiêm Dụ, nhỏ giọng nói: "Tớ đi vệ sinh một lát."
Cách mà Đào Trác gạt tay Nghiêm Dụ ra rất thô bạo, khiến Nghiêm Dụ ngẩn người, lùi lại một bước.
Đào Trác không chú ý đến điều đó, chỉ vội vã chạy trốn, chui vào phòng vệ sinh đóng sầm cửa lại. Cậu nhìn chính mình trong gương, thấy cả hai tai đều đỏ bừng một cách đáng xấu hổ.
Nghiêm Dụ đứng im tại chỗ, cúi đầu, bị cái bóng cô độc khổng lồ dưới chân bao vây.
Đào Trác tâm trí rối bời, vặn vòi nước lớn hết cỡ, hai tay chống lên bồn rửa mặt ngẩn người.
Nghiêm Dụ đến gõ cửa: "Đào Trác? Cậu không sao chứ?"
Đào Trác vội vàng nói không sao, liên tục vốc nước lạnh lên mặt để hạ nhiệt, đợi cho đến khi mặt hết đỏ mới mở cửa ra. Nghiêm Dụ đứng ở cửa nhìn cậu với vẻ mặt phức tạp.
Nghiêm Dụ bất ngờ lùi lại một bước, tạo ra một khoảng cách lịch sự nhưng xa cách giữa hai người. Đào Trác không hề nhận ra, chỉ gật đầu rồi đi ra ngoài.
Thiện Vũ đang bưng thức ăn lên bàn, Đào Trác ngồi xuống vị trí bên cạnh Nghiêm Dụ. Nhân lúc đứng dậy lấy bát đũa, cậu lặng lẽ dịch ghế ra xa Nghiêm Dụ một chút.
Nghiêm Dụ vẫn mặt không cảm xúc, như thể không nhận thấy điều đó, chỉ bình thản nhận lấy đôi đũa mà Thiện Vũ đưa tới.
Ba của Thiện Vũ đi công tác nên không có ở nhà, trên bàn ăn chỉ có bốn người. Mẹ Thiện Vũ không ngừng gắp đồ ăn cho cả hai người, khiến bát của họ chất đầy như một ngọn núi nhỏ.
Mẹ Thiện Vũ còn trò chuyện với ba đứa trẻ về chuyện trường lớp, từ chương trình học đến thi cử, từ học sinh đến giáo viên, thậm chí bà còn nghe được cả những chuyện tầm phào ở các khối lớp. Cuối cùng, bà nói đùa: "Tiểu Nghiêm giỏi giang thế này, chẳng lẽ trong trường không có cô gái nào thích cháu à?"
Đào Trác đang ăn đậu phụ om hành, nghe vậy thì ho sặc sụa.
Mẹ Thiện Vũ nghi hoặc nhìn cậu: "Không sao chứ?"
Đào Trác nói: "Không sao ạ, chỉ là cháu ăn hơi vội...bị sặc thôi."
Nói rồi cậu cúi đầu xuống bàn ăn tiếp, mặt càng cúi sâu hơn.
Thiện Vũ cười nhạo Đào Trác ngay cả ăn cơm cũng có thể bị sặc, Nghiêm Dụ thì hơi nghiêng đầu, im lặng liếc nhìn Đào Trác một cái.
"Không có ạ." Nghiêm Dụ thu lại ánh nhìn, trả lời câu hỏi của mẹ Thiện Vũ.
"Không thể nào." Mẹ Thiện Vũ cười nói, "Có khi cháu không để ý thôi. Hồi dì còn đi học, nếu trong lớp có một cậu bạn vừa đẹp trai vừa học giỏi, thì người theo đuổi phải xếp hàng dài đến hai dặm, ngày nào cũng nhận thư tình đến mỏi tay. Chỉ có bọn trẻ bây giờ là da mặt mỏng thôi."
Bạn học Đào Trác da mặt mỏng tiếp tục cắm đầu ăn cơm.
"U u u u, u u u u!" Thiện Vũ sốt sắng muốn phát biểu, nhưng vì trong miệng còn đang ngậm một con tôm, nên chỉ phát ra âm thanh giống như loài vượn.
"Ăn xong rồi hãy nói! Nghẹn chết bây giờ!" Mẹ Thiện Vũ giận dữ mắng.
Thiện Vũ cố gắng nuốt con tôm xuống, rồi quả quyết nói: "Cậu nói linh tinh rồi, Nghiêm Dụ. Cậu dám nói người đó không thích cậu sao?"
"Ai cơ?" Mắt mẹ Thiện Vũ sáng rực lên, hỏi.
Đào Trác cũng đồng thời vểnh tai lên nghe.
"..." Nghiêm Dụ nói: "Không biết, cậu nói đi, ai?"
"Dư Nguyên!" Thiện Vũ hét lên, "Cậu dám nói Dư Nguyên không thích cậu sao! Mỗi lần nhìn thấy cậu là mặt cậu ấy đỏ bừng lên-- Ái ui!"
Dưới gầm bàn, Thiện Vũ bị ai đó giẫm mạnh vào chân một cái. Cậu ta yếu ớt liếc nhìn Nghiêm Dụ và lập tức im bặt.
"Dư Nguyên à," mẹ Thiện Vũ như chợt hiểu ra, "là cô bé lớp trưởng lớp mấy đứa phải không? Dì từng gặp rồi, học giỏi, lại xinh xắn nữa. Tiểu Nghiêm cháu thật sự không có cảm giác gì sao?"
Nghiêm Dụ lắc đầu.
Mẹ Thiện Vũ lại quay sang Đào Trác: "Còn cháu thì sao?"
"Dạ?" Đào Trác ngớ người, "Cháu thế nào? Dư Nguyên ấy ạ, lớp trưởng rất tốt nhưng mà cháu..."
"Dì hỏi là, Tiểu Trác có người mình thích chưa?"
Đào Trác ngập ngừng một lát rồi nói: "Chưa ạ."
Nghiêm Dụ và Đào Trác đột nhiên rơi vào im lặng. Một người lặng lẽ đặt đũa xuống, còn một người thì điên cuồng cắm đầu vào ăn để tránh chủ đề này.
Thiện Vũ chẳng hiểu gì, ngơ ngác nhìn hai người bạn cùng phòng.
Sau bữa ăn, Đào Trác giúp rửa bát rồi ngồi trên sofa trò chuyện cùng mẹ Thiện Vũ. Buổi chiều, Nghiêm Dụ lấy cớ phải về làm bài tập, cùng Đào Trác chào tạm biệt mẹ con Thiện Vũ.
Trước khi đi, mẹ Thiện Vũ dúi cho cả hai một đống đồ ăn vặt. Không thể từ chối, hai người đành cảm ơn rồi mỗi người xách một túi ra về.
Họ men theo con dốc dài hun hút trước tòa nhà của Thiện Vũ đi xuống để bắt xe buýt. Nghiêm Dụ một tay đút túi đi phía trước, không giống như thường lệ bước chậm lại chờ Đào Trác nữa.
Thế là Đào Trác tự mình rảo bước đuổi theo, do dự mãi cuối cùng cũng lên tiếng: "Nghiêm Dụ."
Nghiêm Dụ quay đầu nhìn cậu. Đào Trác nghĩ một lát rồi nói: "Cậu thực sự... không thích sao?"
Sắc mặt Nghiêm Dụ trầm xuống: "Không thích cái gì?"
"...Dư Nguyên."
Nghiêm Dụ đột ngột dừng bước. Đào Trác không kịp phản ứng, suýt chút nữa va vào lưng hắn. Cậu ngẩng đầu lên, lại thấy Nghiêm Dụ đang cụp mắt nhìn mình.
Ánh mắt đó có chút lạnh lùng, khiến Đào Trác không kìm được mà lùi về sau một bước.
Nghiêm Dụ hỏi ngược lại với giọng điệu đầy gai góc: "Cậu mong tôi thích cậu ta à?"
Ánh mắt đó đâm sâu vào Đào Trác, khiến cậu im lặng một lúc mới nói: "Tớ không có ý đó... nhưng Dư Nguyên thật sự... ý tớ là..."
"Thật sự thế nào? Thật sự thích tôi? Cậu ta thích tôi, thì tôi phải thích cậu ta sao?" Nghiêm Dụ nói nhanh như bắn súng liên thanh.
Đào Trác sững người. Không hiểu tại sao, khi nghe Nghiêm Dụ nói như vậy, cậu bỗng cảm thấy mình giống như tên trộm bị bắt quả tang.
Một con quỷ trong lòng bỗng cất tiếng: Mày thích cậu ấy, thì cậu ấy phải thích mày sao?
Như thể những ham muốn ngớ ngẩn và xấu xí trong lòng bị chính người trong cuộc vạch trần, lại còn bị cười nhạo một cách tàn nhẫn, khiến Đào Trác trong nháy mắt cứng đờ tại chỗ.
Một lúc lâu sau, cậu mới tìm lại được giọng nói của mình: "Tớ không có ý đó..."
"Nếu cậu không có ý đó," Nghiêm Dụ lạnh lùng ngắt lời, "thì đừng hỏi những câu vô vị như thế."
Nghiêm Dụ lạnh lùng nói xong, không thèm để ý đến Đào Trác, xoay người bỏ đi.
Hai người cùng nhau đi xe buýt về trường, một người đứng cửa trước, một người đứng cửa sau. Cho đến khi xuống xe tại trường, Nghiêm Dụ vẫn không nói thêm lời nào với Đào Trác.
Họ cứ như vậy, một trước một sau, cách nhau gần hai mét, im lặng trở về ký túc xá.
Bước vào phòng 508, Nghiêm Dụ có vẻ rất bực bội, vừa đặt đồ xuống đã cầm một xấp đề thi đi ra ban công.
Nghiêm Dụ làm bài kiểm tra tiếng Anh ở ban công gần một tiếng, sau đó mới dần dần bình tĩnh lại.
Nghiêm Dụ suy nghĩ rất kỹ, cuối cùng nhận ra rằng việc mình trút giận lên Đào Trác chỉ vì một số ham muốn đối với cậu không được thỏa mãn là hành vi rất ích kỷ và đáng hổ thẹn.
Nghiêm Dụ biết sai và quyết định sửa đổi, đẩy cửa ban công bước vào, muốn xin lỗi Đào Trác.
Nghiêm Dụ khẽ nói: "Đào Trác, vừa rồi..."
Tuy nhiên, lời xin lỗi còn chưa kịp nói ra, Đào Trác đã xách cặp sách lên, cúi đầu nói vội: "Anh Dụ, tớ có chút việc, tớ đi trước đây."
Cậu nhanh chóng rời khỏi ký túc xá như thể đang trốn tránh điều gì đó, trong nháy mắt đã biến mất ở cuối hành lang.
Đào Trác lầm tưởng Nghiêm Dụ muốn tiếp tục chủ đề vừa rồi, sợ phải nhận những lời chất vấn hoặc chỉ trích lạnh lùng từ Nghiêm Dụ, cậu vô thức lựa chọn tránh né. Nào ngờ hành động này lại khiến Nghiêm Dụ hiểu lầm --
Trong mắt Nghiêm Dụ, cậu thiếu niên từng cười rạng rỡ với mình, vì lý do nào đó, giờ không còn muốn ngẩng đầu nhìn mình nữa.
Từ ngày đó, Đào Trác không dám nói chuyện với Nghiêm Dụ. Cậu sợ rằng ham muốn nào đó sâu trong lòng mà cậu không thể gọi tên sẽ bị Nghiêm Dụ phát hiện và bị đối phương kết tội. Cho dù ở trong lớp học, trong căng tin, hay là ở ký túc xá, Đào Trác đều vô thức tránh ánh mắt của Nghiêm Dụ, giống như con rùa rụt cổ vào trong mai.
Nghiêm Dụ hiển nhiên cũng nhận ra điều đó. Vì tôn trọng Đào Trác, nên hắn đã giữ một khoảng cách bạn bè thích hợp với cậu.
Nhưng phản ứng này trong mắt Đào Trác lại biến thành Nghiêm Dụ cũng đang xa lánh mình, và điều này khiến Đào Trác cảm thấy tủi thân như bị kim đâm vào lòng.
Cứ thế, họ vô tình rơi vào sự im lặng, dãy bàn cuối lớp học tràn ngập một bầu không khí lạnh lẽo.
Buổi trưa tan học, Nghiêm Dụ không còn cùng Đào Trác, Thiện Vũ và Kiều Nguyên Kỳ ăn cơm nữa, mà lại trở về nếp sinh hoạt cũ, một mình ngồi trong lớp đến mười hai giờ rưỡi rồi mới đi tới căng tin để ăn những món còn thừa.
Họ không còn cùng nhau tập thể dục buổi sáng, không còn cùng nhau càn quét cửa hàng tiện lợi, không còn chuyền tay những mẩu giấy nhỏ trong giờ học của Pangding, cũng chẳng còn cảnh thì thầm to nhỏ bàn luận bài tập khó trong giờ Toán của thầy Hà...
"Hai đứa mày làm sao thế?" Thiện Vũ là người đầu tiên nhận ra bầu không khí kỳ lạ ở phía sau, "Sao đi ăn cơm nhà tao về lại thành ra thế này? Cơm nhà tao có độc à?"
"Không biết nữa." Đào Trác ủ rũ nói, nằm bò ra bàn lơ đãng vẽ lung tung, "Đừng hỏi nữa Lươn, đừng hỏi."
Câu trả lời trong cuốn sách bài tập toán mà Nghiêm Dụ đưa cho Đào Trác viết rất tóm lược, trước kia có chỗ nào Đào Trác không hiểu thì cậu đều trực tiếp quay sang hỏi Nghiêm Dụ.
Bây giờ Đào Trác không dám hỏi hắn, cậu đành phải ôm sách và giấy nháp đi hỏi Kiều Nguyên Kỳ.
Nhưng đề bài thực sự quá khó. Có những lúc ngay cả Kiều Nguyên Kỳ cũng không hiểu, Đào Trác lại phải tìm đến người bạn 145 điểm từng bị Nghiêm Dụ chỉ trích là "cách giải bài quá phức tạp".
Nếu cả người bạn 145 điểm cũng cảm thấy không giải được, Đào Trác chỉ còn cách để bài đó lại, đợi sau này giải quyết. Cứ như vậy, cậu tích góp được một đống câu hỏi khó không biết làm.
Nghiêm Dụ thỉnh thoảng lại liếc nhìn xấp giấy ghi chú đó, muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn chỉ đành dời mắt đi chỗ khác.
Trong giờ học, Đào Trác không thể tập trung, cứ luôn len lén liếc sang xem Nghiêm Dụ đang làm gì.
Nhưng trời đã trở lạnh, áo khoác của học sinh càng lúc càng dày. Nghiêm Dụ ngồi đó chống tay lên cằm, tay áo che kín mặt, Đào Trác chẳng thể nhìn thấy gì cả.
Đào Trác thất thần, cậu cảm thấy như mình đánh mất một mảnh linh hồn nơi Nghiêm Dụ.
Nhưng Nghiêm Dụ lại không cần đến nó.
"Đào Trác!" Giọng Hứa Anh đột nhiên vang lên, khiến Đào Trác giật mình đứng bật dậy.
"Theo em, câu này chọn đáp án nào?"
Đào Trác liếc qua, phát hiện đó là bài điền từ vào chỗ trống mà Hứa Anh vừa phát. Cậu cứ ngẩn người ra, hoàn toàn không nghe giảng.
Đào Trác không biết làm sao, vô thức liếc nhìn Nghiêm Dụ để cầu cứu, nhưng Nghiêm Dụ lại không hề có phản ứng — sẽ chẳng còn ai giúp cậu nhắc bài khi bị giáo viên gọi lên kiểm tra nữa.
Đào Trác chỉ đành im lặng đứng trơ ra đó.
"..." Hứa Anh hít sâu một hơi: "Tan học em lên văn phòng gặp tôi."
Tiếng chuông hết giờ vang lên, Đào Trác thầm than một tiếng trong lòng, cầm lấy tờ bài tập điền từ trống trơn lên văn phòng của cô Hứa Anh chịu mắng.
Lúc ra khỏi lớp, Đào Trác không để ý rằng Nghiêm Dụ đã quay đầu lại, khẽ liếc nhìn cậu một cái.
Đào Trác đặt tờ bài tập lên bàn của Hứa Anh, vừa cảm thấy hiên ngang lẫm liệt vừa rất xấu hổ nói: "Xin lỗi chị Anh, em không nghe giảng."
Ai ngờ Hứa Anh kéo tờ bài tập qua một bên, kiên nhẫn hỏi: "Dạo này em sao vậy, Đào Trác? Giáo viên các môn đều phản ánh em học hành mất tập trung, điểm số mấy bài kiểm tra nhỏ cũng bị giảm sút."
Đào Trác im lặng, cúi đầu nhìn chằm chằm tờ giấy ghi chú trên bàn Hứa Anh, không biết phải giải thích với cô như thế nào.
"Có phải vì chuyện của ba em không?"
Đào Trác lắc đầu.
"Hay là vì mẹ em?"
Đào Trác lại tiếp tục lắc đầu.
"Vậy là chuyện gì?" Hứa Anh dò hỏi, "Là vì áp lực quá lớn sao? Em rất muốn đạt kết quả tốt trong kỳ thi cuối kỳ đúng không?"
Đào Trác im lặng không nói, thầm nghĩ cũng đúng một nửa. Hứa Anh tưởng mình đoán đúng rồi, thở phào nhẹ nhõm.
"Đừng tự tạo áp lực lớn quá." Hứa Anh nói, "Cô còn tưởng em đang yêu nữa chứ, làm cô hết hồn, có gì to tát đâu! Em đã rất xuất sắc rồi. Ngay từ lần thi đầu đã vào top 200 của khối, lần thi thứ hai càng tiến bộ vượt bậc, nhảy thẳng lên top 50. Với khả năng và thái độ của em, năm lớp 12 thi đậu vào Thanh Bắc Phục Giao không phải là vấn đề. Còn về khóa huấn luyện..."
Hứa Anh nói: "Thi vào top 100 kỳ thi chung quả thật rất khó, nhưng không sao, không vào được khóa huấn luyện không có nghĩa là không còn cơ hội tham gia trại hè năm sau mà!"
Đào Trác đột ngột cất lời, bướng bỉnh: "Nhưng em muốn tham ga khóa huấn luyện cơ."
Hứa Anh hỏi: "Tại sao vậy? Là vì khóa huấn luyện liên quan đến trại hè sao? Em lo lắng rằng nếu không tham gia sẽ bị tụt lại phía sau à? Không sao đâu, cô có thể giúp em mượn tài liệu giảng dạy trong khóa huấn luyện..."
Đào Trác thầm nghĩ không phải vậy.
Cậu rất muốn tham gia khóa huấn luyện không phải vì bất kỳ lý do nào khác.
Cậu chỉ muốn ở cùng với Nghiêm Dụ, không muốn bị tách khỏi Nghiêm Dụ.
Mấy ngày nay Đào Trác cứ nghĩ mãi về vấn đề này nhưng không thể hiểu rõ. Cậu không biết mình bị làm sao nữa, không biết tại sao mình cứ luôn vô thức bám lấy Nghiêm Dụ.
Cậu còn nhận ra mình đang bận tâm về một điều khác, đó là sự hiện diện của Dư Nguyên.
Dư Nguyên có thích Nghiêm Dụ không? Chắc chắn là có rồi, ai cũng nhìn ra được Dư Nguyên thích cậu ấy. Ai mà lại không thích Nghiêm Dụ chứ?
Nếu Dư Nguyên và Nghiêm Dụ cùng nhau đi khóa huấn luyện... Nếu họ cùng nhau thi tuyển sinh... Nếu họ cùng nhau vào đại học sớm...
Những lời sau đó của Hứa Anh, Đào Trác không nghe lọt tai một chữ nào, hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ miên man của riêng mình. Đầu óc cậu chỉ toàn là Nghiêm Dụ, khóa huấn luyện, Nghiêm Dụ, lớp Thiếu niên, Nghiêm Dụ Nghiêm Dụ Nghiêm Dụ Nghiêm Dụ...
Hứa Anh nói với Đào Trác rằng con người không nên tự tạo áp lực quá lớn cho bản thân. Những thứ mà ta mong muốn cũng giống như cát chảy trong lòng bàn tay. Càng nhìn nhận nó quan trọng, càng nắm chặt, thì những thứ có ý nghĩa đặc biệt lại càng nhanh chóng trôi tuột khỏi tay ta.
Đào Trác nghe lời cô giáo, cố gắng thả lỏng bản thân, nhưng cậu nhận ra mình không thể làm được.
Cậu muốn làm tốt quá mức — trước kia muốn làm tốt là vì ba mẹ, nhưng bây giờ, cậu muốn làm tốt là để có thể đường hoàng bước tới, đứng bên cạnh Nghiêm Dụ.
Tiếc là đôi khi người ta càng sợ thất bại, thì lại càng dễ thất bại, đúng như "định luật Murphy" nổi tiếng đã nói.
Đào Trác bắt đầu mắc phải một số lỗi sai ngớ ngẩn không đáng có trong các bài kiểm tra: thay nhầm giá trị của g, nhìn nhầm số, bỏ sót điều kiện ẩn, lúc rút gọn phương trình thì cứ xuống dòng là lại chép thiếu, khi làm bài tập điền từ vào chỗ trống môn Văn thì bỗng nhiên đầu óc trống rỗng...
Tiết cuối cùng là tiết của thầy Hà Đào, thầy mang theo một xấp bài kiểm tra Toán nhỏ của thứ Bảy tuần trước.
Bài kiểm tra được phát xuống, Đào Trác nhìn thấy một con số đỏ chót được viết ở góc trên cùng bên trái: 118.
Giống như sét đánh ngang tai, Hà Đào nói: "Lần này điểm trung bình của lớp chúng ta là 115... Gần đây có bạn nào cảm thấy không ổn không? Bài kiểm tra lần này cũng không phải là quá khó, sự sa sút này có hơi rõ ràng đấy."
Đào Trác biết thầy đang ám chỉ mình, trong đầu tự nghĩ: Chỉ cao hơn điểm trung bình có 3 điểm thôi sao. Đào Trác, mày muốn chết hả?
Đào Trác nghiêm túc xem đi xem lại bài kiểm tra, phát hiện ngoại trừ câu đạo hàm cuối cùng cậu thật sự không biết làm ra, thì tất cả những lỗi sai còn lại đều là lỗi sai cơ bản.
Đào Trác sửa hết các lỗi nhỏ đó mà không cần xem đáp án chuẩn, rồi tiếp tục vò đầu bứt tai với bài toán cuối cùng.
Cậu từng làm qua những bài tương tự, cậu nhớ Nghiêm Dụ đã từng giảng cho mình cách đổi cận, cách đổi biến số...
Nhưng cậu vẫn không làm được. Đào Trác bất lực nhìn chằm chằm vào dòng phương trình đó. Cậu hoàn toàn không thể giải ra.
Đào Trác đổ lỗi cho việc lớp học ồn ào quá – lúc nào cũng có tiếng người uống nước, mặc áo, cởi áo, nhặt bút, thậm chí còn có tiếng nói chuyện khe khẽ. Cậu cầm lấy bài kiểm tra và giấy nháp, tự mình bước đến chiếc bàn lớn ở văn phòng, nơi Nghiêm Dụ từng cầm tay giảng toán cho cậu, rồi ngồi xuống tiếp tục làm bài.
Tuy nhiên, đến 10 giờ 15 phút, bảo vệ đứng ở cửa gõ cửa: "Cháu ơi, ta phải khóa cửa rồi. Cháu có phải học sinh ngoại trú phải không? Mau về nhà đi."
Thua hoàn toàn, Đào Trác nghĩ. Không có lý do nào khác, cậu thật sự không biết làm.
Cậu đã lãng phí trọn ba tiếng đồng hồ cho bài toán này.
Một nỗi tự ti khổng lồ, thất vọng, sợ hãi và buồn bã cùng lúc ập đến nhấn chìm Đào Trác.
Đào Trác gật đầu, nói cháu biết rồi, cảm ơn chú. Rồi cậu cầm lấy cặp sách, thất thểu bước xuống lầu.
Ký túc xá chắc đã đóng cửa rồi, Đào Trác sẽ phải nhờ cô quản lý mở cửa. Cô quản lý sẽ ghi tên cậu, rồi lạnh lùng trừ 3 điểm của phòng 508.
Đào Trác không muốn cứ thế về phòng, không muốn gặp Nghiêm Dụ như này. Cậu nghĩ bụng dù sao cũng đã muộn rồi, về trễ thêm chút nữa thì có sao đâu?
Thế nhưng Đào Trác vừa bước xuống cầu thang của tòa nhà dạy học, cậu đã thấy Nghiêm Dụ đứng chờ bên cột dưới tầng trệt.
Đào Trác sững người, còn chưa kịp phản ứng thì Nghiêm Dụ đã sải bước đến gần, nắm lấy cổ tay kéo cậu lại trước mặt mình. Rồi hắn hất tay cậu ra, nhìn cậu lạnh lùng nói: "Đào Trác, cậu bị làm sao vậy?"
Đào Trác ngước lên nhìn Nghiêm Dụ. Nghiêm Dụ đang đứng ngược sáng, ánh trăng không thể chiếu sáng đôi mắt hắn. Đào Trác không nhìn rõ trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy lúc này chất chứa những cảm xúc gì: Là thất vọng, là khó hiểu, là chán ghét, hay là...
Đào Trác bỗng nhiên cảm thấy đầu mũi cay cay, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Nghiêm Dụ: "..."
Lần đầu tiên trong 17 năm cuộc đời, cậu học sinh Nghiêm Dụ vốn luôn tưởng rằng mình có thể làm được mọi thứ, ấy vậy mà lại bị đánh gục bởi nước mắt của một người.