Ngày Nóng Bức - Tam Phục Thiên
Chương 33
“Kiếp này không thể ở bên, kiếp sau mong được như kỳ …”
Trần Tĩnh vuốt ve lên dấu bút để lại, niệm đến câu cuối cùng, cười lạnh một tiếng, bàn tay bóp chặt, tờ giấy bị cuộn tròn thành một cục, dùng sức ném đi, biến mất trong đêm tối.
Phải làm người hy sinh, tội gì trêu chọc cô.
Trần Tĩnh về lại trong phòng, Bùi Chẩn đã không còn ở đây.
Cô không quan tâm đến hắn, vén chăn lên nằm vào.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Trần Tĩnh tỉnh dậy đã sau giờ ngọ.
Qua một đêm, cảm xúc của Trần Tĩnh đã trở lại bình thường, đi ra khỏi phòng.
Kỳ lạ.
Bùi Chẩn không ở nhà.
Trần Tĩnh tìm khắp các phòng không thấy.
Cũng chưa nấu cơm cho cô.
Trần Tĩnh xoa xoa bụng, hơi đói, xoay người mở tủ lạnh ra tìm đồ ăn.
Tủ lạnh không còn thức ăn thừa, chỉ có đầy trái cây và sữa bò.
Trần Tĩnh rửa sạch quả táo, tạm thời lấp bụng. Mới ăn xong nửa quả táo, nghe được âm thanh mở cửa. Đứng lên khỏi sô pha, nhìn chằm chằm cánh cửa.
“Dậy rồi?”
Nói chuyện là một người đàn bà đã có tuổi, âm thanh quen tai.
Trần Tĩnh đi ra, người nói chuyện là cô của Trần Tĩnh.
“Cháu có thể ngủ đến giờ này?”
Cô đi cùng Bùi Chẩn đến cửa, ném túi trong tay cho Trần Tĩnh, một bên đổi giày một bên nghiêng mắt đánh giá cô nói:”Gọi cho cháu mấy trăm cuộc điện thoại không có người nghe, nhà này ngoài cháu ra cũng chỉ có một người thực vật”.
Cô nói đến đây, liếc mắt nhìn Bùi Chẩn, ánh mắt không mấy thân thiện hay cảm kích. Sắc mặt Trần Tĩnh xấu hổ, cứng đờ chuyển đề tài: “Cô ạ, hôm nay sao lại đến, cũng không báo trước cho cháu”. Cô nói lời quá khó nghe, Trần Tĩnh không dám nhìn thẳng Bùi Chẩn, lúc cùng cô nói chuyện thì liếc qua hắn.
Biểu cảm Bùi Chẩn tự nhiên, không khó coi như cô nghĩ, không nói nhiều, cầm lấy túi trong tay Trần Tĩnh đi vào bên trong, để lại cô cùng Trần Tĩnh đứng nói chuyện ở ngoài cửa.
Cô đối với bóng dáng Bùi Chẩn xùy một cái, trừng mắt nhìn Trần Tĩnh nói:” Tôi là cô của cô, tới nhà còn phải báo trước?”
Cô hơi béo, hôm nay mặc váy rộng, và giày xăng đan, nửa ngày cũng chưa kéo khóa ra được, cuối cùng cũng phải ngồi xuống mới có thể cởi giày ra.
“Cháu ở nhà mặc như vậy?” Cô vừa mới đứng lên, nhíu mày giáo huấn, đầu ngón tay chọc chọc vào bả vai cô nói:”Mau đi thay quần áo khác ra đây”.
Trần Tĩnh mặc kiểu hay mặc bình thường, áo váy ngủ ngắn tay, cô cúi đầu nhìn nhìn, không cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vẫn nghe lời cô đi vào phòng thay một bộ khác hợp mắt bà.
Trần Tĩnh thay quần áo đi ra, cô đang ngồi trên sô pha ở phòng khách xem TV, trong tay đang ăn dưa hấu, Bùi Chẩn đang nấu cơm ở phòng bếp.
“Trần Tĩnh, lại đây!”
Trần Tĩnh đang muốn vào nói một câu với Bùi Chẩn, đã bị cô gọi lại, nói lại đây ngồi cùng xem TV.
“Ngày thường có làm việc nhà không?”
Cô để hạt dưa lên bàn, bắt đầu đè nặng giọng hỏi.
Trần Tĩnh không trả lời, lắc lắc đầu.
Cô cầm lấy nửa quả táo đang ăn dở, mặt trên đã biến thành màu nâu nâu, Trần Tĩnh nhăn mày trực tiếp ném vào thùng rác.
“A” Nhìn thấy Trần Tĩnh vứt đi, cô đánh một cái chát lên cánh tay cô, gào lên:”Quả táo ngon như thế, sao lại vứt đi”.
Trần Tĩnh vuốt vết đỏ trên cánh tay, lầm bẩm nói:”Vậy cháu lại nhặt lên ăn nhé”.
“Cháu thật là!!!”
Cô nhìn chằm chằm thùng rác, cắn răng định mắng thêm, nhưng bị Bùi Chẩn đánh gãy, nói đồ ăn xong rồi.
Cô đành phải thu hồi lời mắng, cùng đi vào bàn.
Đồ ăn vẫn chưa xong, còn rau chưa xào xong, Bùi Chẩn đưa chén đũa bảo hai người ăn trước.
Lúc ăn cơm, cô không nói gì, nhưng lấy bát với đũa leng keng, vẫn như không vừa lòng.
Trần Tĩnh lo lắng Bùi Chẩn sẽ cáu, dưới chân bàn đá đá cẳng chân hắn, ánh mắt như muốn nói đừng để ý.
Bùi Chẩn gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Chúng tôi muốn nộp đơn ly hôn.”
Mới vừa cơm nước xong, ba người vẫn còn ngồi tại bàn ăn cơm, cô mở miệng.
“Cô?”
Trần Tĩnh lôi góc áo của cô, vẻ mặt chấm hỏi.
“Chúng tôi muốn ly hôn”, cô đẩy bàn tay Trần Tĩnh ra, nhìn về phía Bùi chẩn nói:”Trần Tĩnh đã ở đây hai năm, hai người không thể kéo mãi không buông”.
Tay Bùi Chẩn thu dọn chén đũa, một lần nữa lại ngồi xuống đối diện hai người, nhìn Trần Tĩnh, sau đó lại nhìn qua cô, gật gật đầu.
Cô thấy Bùi Chẩn đồng ý, rất vừa lòng, nói: “Tôi đã hỏi qua, Trần Tĩnh cùng con trai anh có thể ly hôn, chúng tôi sẽ mau chóng làm xong thủ tục, lúc đó anh chú ý phối hợp là được”.
Bùi Chẩn gật gật đầu như cũ, không dị nghị.
“Cháu không cần.”
Thấy hai người hoàn toàn không hỏi ý kiến mình, Trần Tĩnh đứng lên, ghế dựa bị đẩy ra một tiếng vang lớn.
“Cháu muốn chết à?”. Cô thấy Trần Tĩnh không nghe lời như vậy, vội vàng đứng lên theo, giơ tay muốn đánh cô: “Cháu muốn ở bên cạnh người thực vật bao lâu? ở cùng đến bảy tám năm sau khi nó tắt thở? sau đó là gái lỡ thì? vẫn là người đã kết hôn, góa phụ lỡ thì?”
Tiếng cô như quả pháo, gào đến đau não.
Trần Tĩnh nhắm chặt mắt, cau mày nói: “Nhưng cháu không cần!”
Cô nhìn người đang ngoan cố thì tức giận, cầm lấy chiếc đũa định đánh cô.
“Tôi không có ý kiến”.
Cuối cùng Bùi Chẩn cũng mở miệng, đứng lên ngăn động tác đánh người của cô lại, nhìn thật sâu vào mắt Trần Tĩnh, nói:”Hai người cứ thương lượng”.
Nói xong đứng dậy đi về phòng ngủ phía nam, đóng cửa lại.
Cả buổi chiều, cô đều nói đến việc ly hôn, mặt Trần Tĩnh vẫn lạnh lùng, nhìn chằm chằm TV, không nói lời nào.
“Cháu định giống như người ba đoản mệnh của mình”
Cô chọc chọc ngón tay lên gương mặt dưa muối không ăn của Trần Tĩnh, rót một cốc nước lớn, nói: “Nếu em trai tôi nghe lời tôi khuyên bảo, không cưới mẹ cô, cuối cùng sẽ không nằm xuống…”
Lại là lời này, Trần Tĩnh cắn thịt bên má, tay nắm chặt ở đầu gối, kiếm chế mình không khắc khẩu với cô.
“Tĩnh Tĩnh, nói ra cháu lại muốn tức giận với cô”. Âm thanh cô bỗng nhiên hòa hoãn lại, không tiếp tục niệm tên cô, thu dọn đồ đạc rồi nói:”Đưa cô ra ga tàu”
“Ra ga?” Trần Tĩnh ngạc nhiên vì đang nghe lửa đạn bỗng nhiên lại im bặt, vội vàng nói:”Giờ này cô còn muốn về?”
Diêm Thành cách quê của cô, chính là quê nhà Trần Tĩnh, phải đi bốn tiếng đồng hồ.
Trần Tĩnh không nghĩ tới hôm nay cô sẽ về luôn.
“Ừm” Cô nhìn thời gian, gật gật đầu, nói: “Trong nhà còn có việc.”
Cô mua vé tàu vội, Trần Tĩnh đành gọi Bùi Chẩn cùng nhau đưa bà ra ga.
“Tôi còn nói với Trần Tĩnh cái này.”
Vừa đến nhà ga, Bùi Chẩn đang chuẩn bị xuống xe tiễn, đã bị bà ngăn lại.
Cô lôi kéo Trần Tĩnh đi đến một bên trạm, nói: “Nhất định phải ly hôn”
Trần Tĩnh đang muốn mở miệng, cô lập tức giơ tay đánh gãy, tiếp tục nói: “Chuyện này cần phải nghe cô, cháu xử trí theo cảm tính. Lúc trước nói nó sẽ tỉnh, phải chờ, hiện tại chúng ta đã chờ hai năm, không thể tiếp tục giày xéo bản thân”.
Trần Tĩnh mặt buồn bã, không nói gì.
Cô dùng sức véo cánh tay Trần Tĩnh, âm thanh không còn bén nhọn như hồi chiều, tỏ vẻ khuyên răn, an ủi: “Trần Tĩnh, cháu phải nghĩ cho bản thân”.
“Còn nữa”. Cô quay đầu nhìn chiếc xe việt dã, thấp giọng nói: “Cháu ở nhà sao lại mặc như vậy, còn có cả ba Bùi Kính Dương, sao không chú ý một chút, sao có thể không mặc áo ngực đi lại trong nhà”.
Trần Tĩnh không nghĩ tới cô sẽ nói đến cái này, mặt đỏ bừng không nói nên lời.
Cô liếc mắt nhìn thời gian, chuyến khởi hành gần nhất đã sắp đến, lời nói dồn dập hơn:”Mười mấy tuổi còn biết phòng người, hiện tại hai mươi mấy tuổi lại còn không biết đường. Đây là đàn ông độc thân, phải đề phòng thì đúng hơn”.
Trần Tĩnh bị nói mặt ngày càng đỏ, chỉ dám nhìn chằm chằm mũi chân.
Cô đang muốn đi, lôi tay cô tiếp tục dặn dò, đi tới cửa bỗng nhiên dừng lại, sờ sờ trong túi lớn.
“À.”
Cuối cùng cô cũng tìm được, một hộp hình chữ nhật, bị bọc vài tầng ni lông, không biết rõ là thứ gì.
“Mau cầm” cô nhét vào trong lòng Trần Tĩnh, nói: “Sao lại quên sinh nhật của mình”.
Trần Tĩnh nghe được câu này sửng sốt, nhìn ngày trên di động. Hôm nay là sinh nhật âm lịch của cô. Ngày âm khó nhớ, Trần Tĩnh chưa bao giờ nhớ đến.
Cô sờ sờ đầu Trần Tĩnh, nói: “Cô không có bản lĩnh, đưa không được cái gì tốt, nhưng mà, cháu là đứa có bản lĩnh, không thể cứ mãi sống như vậy được”.
Nói xong, cô đưa vé kiểm tra vào trạm, Trần Tĩnh sững người đứng tại chỗ.
Trần Tĩnh cởi bỏ bao ni lông ra, từng lớp một, có năm lớp bao bên ngoài, bên trong là kẹo hạnh nhân mà Trần Tĩnh yêu thích, cô tự tay làm.
Trần Tĩnh vuốt ve lên dấu bút để lại, niệm đến câu cuối cùng, cười lạnh một tiếng, bàn tay bóp chặt, tờ giấy bị cuộn tròn thành một cục, dùng sức ném đi, biến mất trong đêm tối.
Phải làm người hy sinh, tội gì trêu chọc cô.
Trần Tĩnh về lại trong phòng, Bùi Chẩn đã không còn ở đây.
Cô không quan tâm đến hắn, vén chăn lên nằm vào.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Trần Tĩnh tỉnh dậy đã sau giờ ngọ.
Qua một đêm, cảm xúc của Trần Tĩnh đã trở lại bình thường, đi ra khỏi phòng.
Kỳ lạ.
Bùi Chẩn không ở nhà.
Trần Tĩnh tìm khắp các phòng không thấy.
Cũng chưa nấu cơm cho cô.
Trần Tĩnh xoa xoa bụng, hơi đói, xoay người mở tủ lạnh ra tìm đồ ăn.
Tủ lạnh không còn thức ăn thừa, chỉ có đầy trái cây và sữa bò.
Trần Tĩnh rửa sạch quả táo, tạm thời lấp bụng. Mới ăn xong nửa quả táo, nghe được âm thanh mở cửa. Đứng lên khỏi sô pha, nhìn chằm chằm cánh cửa.
“Dậy rồi?”
Nói chuyện là một người đàn bà đã có tuổi, âm thanh quen tai.
Trần Tĩnh đi ra, người nói chuyện là cô của Trần Tĩnh.
“Cháu có thể ngủ đến giờ này?”
Cô đi cùng Bùi Chẩn đến cửa, ném túi trong tay cho Trần Tĩnh, một bên đổi giày một bên nghiêng mắt đánh giá cô nói:”Gọi cho cháu mấy trăm cuộc điện thoại không có người nghe, nhà này ngoài cháu ra cũng chỉ có một người thực vật”.
Cô nói đến đây, liếc mắt nhìn Bùi Chẩn, ánh mắt không mấy thân thiện hay cảm kích. Sắc mặt Trần Tĩnh xấu hổ, cứng đờ chuyển đề tài: “Cô ạ, hôm nay sao lại đến, cũng không báo trước cho cháu”. Cô nói lời quá khó nghe, Trần Tĩnh không dám nhìn thẳng Bùi Chẩn, lúc cùng cô nói chuyện thì liếc qua hắn.
Biểu cảm Bùi Chẩn tự nhiên, không khó coi như cô nghĩ, không nói nhiều, cầm lấy túi trong tay Trần Tĩnh đi vào bên trong, để lại cô cùng Trần Tĩnh đứng nói chuyện ở ngoài cửa.
Cô đối với bóng dáng Bùi Chẩn xùy một cái, trừng mắt nhìn Trần Tĩnh nói:” Tôi là cô của cô, tới nhà còn phải báo trước?”
Cô hơi béo, hôm nay mặc váy rộng, và giày xăng đan, nửa ngày cũng chưa kéo khóa ra được, cuối cùng cũng phải ngồi xuống mới có thể cởi giày ra.
“Cháu ở nhà mặc như vậy?” Cô vừa mới đứng lên, nhíu mày giáo huấn, đầu ngón tay chọc chọc vào bả vai cô nói:”Mau đi thay quần áo khác ra đây”.
Trần Tĩnh mặc kiểu hay mặc bình thường, áo váy ngủ ngắn tay, cô cúi đầu nhìn nhìn, không cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vẫn nghe lời cô đi vào phòng thay một bộ khác hợp mắt bà.
Trần Tĩnh thay quần áo đi ra, cô đang ngồi trên sô pha ở phòng khách xem TV, trong tay đang ăn dưa hấu, Bùi Chẩn đang nấu cơm ở phòng bếp.
“Trần Tĩnh, lại đây!”
Trần Tĩnh đang muốn vào nói một câu với Bùi Chẩn, đã bị cô gọi lại, nói lại đây ngồi cùng xem TV.
“Ngày thường có làm việc nhà không?”
Cô để hạt dưa lên bàn, bắt đầu đè nặng giọng hỏi.
Trần Tĩnh không trả lời, lắc lắc đầu.
Cô cầm lấy nửa quả táo đang ăn dở, mặt trên đã biến thành màu nâu nâu, Trần Tĩnh nhăn mày trực tiếp ném vào thùng rác.
“A” Nhìn thấy Trần Tĩnh vứt đi, cô đánh một cái chát lên cánh tay cô, gào lên:”Quả táo ngon như thế, sao lại vứt đi”.
Trần Tĩnh vuốt vết đỏ trên cánh tay, lầm bẩm nói:”Vậy cháu lại nhặt lên ăn nhé”.
“Cháu thật là!!!”
Cô nhìn chằm chằm thùng rác, cắn răng định mắng thêm, nhưng bị Bùi Chẩn đánh gãy, nói đồ ăn xong rồi.
Cô đành phải thu hồi lời mắng, cùng đi vào bàn.
Đồ ăn vẫn chưa xong, còn rau chưa xào xong, Bùi Chẩn đưa chén đũa bảo hai người ăn trước.
Lúc ăn cơm, cô không nói gì, nhưng lấy bát với đũa leng keng, vẫn như không vừa lòng.
Trần Tĩnh lo lắng Bùi Chẩn sẽ cáu, dưới chân bàn đá đá cẳng chân hắn, ánh mắt như muốn nói đừng để ý.
Bùi Chẩn gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Chúng tôi muốn nộp đơn ly hôn.”
Mới vừa cơm nước xong, ba người vẫn còn ngồi tại bàn ăn cơm, cô mở miệng.
“Cô?”
Trần Tĩnh lôi góc áo của cô, vẻ mặt chấm hỏi.
“Chúng tôi muốn ly hôn”, cô đẩy bàn tay Trần Tĩnh ra, nhìn về phía Bùi chẩn nói:”Trần Tĩnh đã ở đây hai năm, hai người không thể kéo mãi không buông”.
Tay Bùi Chẩn thu dọn chén đũa, một lần nữa lại ngồi xuống đối diện hai người, nhìn Trần Tĩnh, sau đó lại nhìn qua cô, gật gật đầu.
Cô thấy Bùi Chẩn đồng ý, rất vừa lòng, nói: “Tôi đã hỏi qua, Trần Tĩnh cùng con trai anh có thể ly hôn, chúng tôi sẽ mau chóng làm xong thủ tục, lúc đó anh chú ý phối hợp là được”.
Bùi Chẩn gật gật đầu như cũ, không dị nghị.
“Cháu không cần.”
Thấy hai người hoàn toàn không hỏi ý kiến mình, Trần Tĩnh đứng lên, ghế dựa bị đẩy ra một tiếng vang lớn.
“Cháu muốn chết à?”. Cô thấy Trần Tĩnh không nghe lời như vậy, vội vàng đứng lên theo, giơ tay muốn đánh cô: “Cháu muốn ở bên cạnh người thực vật bao lâu? ở cùng đến bảy tám năm sau khi nó tắt thở? sau đó là gái lỡ thì? vẫn là người đã kết hôn, góa phụ lỡ thì?”
Tiếng cô như quả pháo, gào đến đau não.
Trần Tĩnh nhắm chặt mắt, cau mày nói: “Nhưng cháu không cần!”
Cô nhìn người đang ngoan cố thì tức giận, cầm lấy chiếc đũa định đánh cô.
“Tôi không có ý kiến”.
Cuối cùng Bùi Chẩn cũng mở miệng, đứng lên ngăn động tác đánh người của cô lại, nhìn thật sâu vào mắt Trần Tĩnh, nói:”Hai người cứ thương lượng”.
Nói xong đứng dậy đi về phòng ngủ phía nam, đóng cửa lại.
Cả buổi chiều, cô đều nói đến việc ly hôn, mặt Trần Tĩnh vẫn lạnh lùng, nhìn chằm chằm TV, không nói lời nào.
“Cháu định giống như người ba đoản mệnh của mình”
Cô chọc chọc ngón tay lên gương mặt dưa muối không ăn của Trần Tĩnh, rót một cốc nước lớn, nói: “Nếu em trai tôi nghe lời tôi khuyên bảo, không cưới mẹ cô, cuối cùng sẽ không nằm xuống…”
Lại là lời này, Trần Tĩnh cắn thịt bên má, tay nắm chặt ở đầu gối, kiếm chế mình không khắc khẩu với cô.
“Tĩnh Tĩnh, nói ra cháu lại muốn tức giận với cô”. Âm thanh cô bỗng nhiên hòa hoãn lại, không tiếp tục niệm tên cô, thu dọn đồ đạc rồi nói:”Đưa cô ra ga tàu”
“Ra ga?” Trần Tĩnh ngạc nhiên vì đang nghe lửa đạn bỗng nhiên lại im bặt, vội vàng nói:”Giờ này cô còn muốn về?”
Diêm Thành cách quê của cô, chính là quê nhà Trần Tĩnh, phải đi bốn tiếng đồng hồ.
Trần Tĩnh không nghĩ tới hôm nay cô sẽ về luôn.
“Ừm” Cô nhìn thời gian, gật gật đầu, nói: “Trong nhà còn có việc.”
Cô mua vé tàu vội, Trần Tĩnh đành gọi Bùi Chẩn cùng nhau đưa bà ra ga.
“Tôi còn nói với Trần Tĩnh cái này.”
Vừa đến nhà ga, Bùi Chẩn đang chuẩn bị xuống xe tiễn, đã bị bà ngăn lại.
Cô lôi kéo Trần Tĩnh đi đến một bên trạm, nói: “Nhất định phải ly hôn”
Trần Tĩnh đang muốn mở miệng, cô lập tức giơ tay đánh gãy, tiếp tục nói: “Chuyện này cần phải nghe cô, cháu xử trí theo cảm tính. Lúc trước nói nó sẽ tỉnh, phải chờ, hiện tại chúng ta đã chờ hai năm, không thể tiếp tục giày xéo bản thân”.
Trần Tĩnh mặt buồn bã, không nói gì.
Cô dùng sức véo cánh tay Trần Tĩnh, âm thanh không còn bén nhọn như hồi chiều, tỏ vẻ khuyên răn, an ủi: “Trần Tĩnh, cháu phải nghĩ cho bản thân”.
“Còn nữa”. Cô quay đầu nhìn chiếc xe việt dã, thấp giọng nói: “Cháu ở nhà sao lại mặc như vậy, còn có cả ba Bùi Kính Dương, sao không chú ý một chút, sao có thể không mặc áo ngực đi lại trong nhà”.
Trần Tĩnh không nghĩ tới cô sẽ nói đến cái này, mặt đỏ bừng không nói nên lời.
Cô liếc mắt nhìn thời gian, chuyến khởi hành gần nhất đã sắp đến, lời nói dồn dập hơn:”Mười mấy tuổi còn biết phòng người, hiện tại hai mươi mấy tuổi lại còn không biết đường. Đây là đàn ông độc thân, phải đề phòng thì đúng hơn”.
Trần Tĩnh bị nói mặt ngày càng đỏ, chỉ dám nhìn chằm chằm mũi chân.
Cô đang muốn đi, lôi tay cô tiếp tục dặn dò, đi tới cửa bỗng nhiên dừng lại, sờ sờ trong túi lớn.
“À.”
Cuối cùng cô cũng tìm được, một hộp hình chữ nhật, bị bọc vài tầng ni lông, không biết rõ là thứ gì.
“Mau cầm” cô nhét vào trong lòng Trần Tĩnh, nói: “Sao lại quên sinh nhật của mình”.
Trần Tĩnh nghe được câu này sửng sốt, nhìn ngày trên di động. Hôm nay là sinh nhật âm lịch của cô. Ngày âm khó nhớ, Trần Tĩnh chưa bao giờ nhớ đến.
Cô sờ sờ đầu Trần Tĩnh, nói: “Cô không có bản lĩnh, đưa không được cái gì tốt, nhưng mà, cháu là đứa có bản lĩnh, không thể cứ mãi sống như vậy được”.
Nói xong, cô đưa vé kiểm tra vào trạm, Trần Tĩnh sững người đứng tại chỗ.
Trần Tĩnh cởi bỏ bao ni lông ra, từng lớp một, có năm lớp bao bên ngoài, bên trong là kẹo hạnh nhân mà Trần Tĩnh yêu thích, cô tự tay làm.