Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi - Trang 3
Chương 84
“Không sao đâu, sau này đệ sẽ kiếm lại giúp huynh.”
***
Hiện giờ tên ma đầu này hiển nhiên còn hơn mình mấy bậc. Giết người trên cấp mình khác với chém quái level cao. Hầu hết các loại tà linh đều không thông minh cho lắm, đằng ấy có thể lợi dụng nhược điểm của chúng để đánh bại chúng. Người thường có lẽ không làm được, nhưng việc Thẩm Tam Xuyên xoay chuyển thế cờ, dễ dàng hạ gục Khôi Long hơn mình 4 bậc trong ảo cảnh nhờ cầm Uyên Quang đã khiến đám người của năm nhánh Thần Phong phải thay đổi cách nhìn với anh chàng!
Nhưng, kẻ trước mặt thì khác. Huyền Phong lão tổ hơn xa Khôi Long, bất kể là sức mạnh, khả năng hành động hay trí tuệ. Dù Thẩm Tam Xuyên có Ứng Kiếp trong tay, nhưng không phát huy được thực lực của Ứng Kiếp, thì chết là cái chắc!
Trước kia sư tôn từng nhắc nhở anh chàng, chưa khống chế được Ứng Kiếp thì đừng tự tiện sử dụng nó. Nhưng mấy nay có lẽ ngủ quên trong chiến thắng, nên anh chàng đã dùng tới Ứng Kiếp nhiều lần! Hiện giờ sư tôn không ở Ải Phong Nguyệt, mình lại tu luyện một mình trên núi gần thôn Đào Nguyên. Chắc hẳn tên ma đầu này đã ẩn núp lâu rồi, chỉ chờ tới lúc mình lẻ bóng là tập kích đánh lén thôi!
【 Hệ thống: Uhu, ký chủ, cậu hoàn toàn không phải đối thủ của lão rồi! Phải làm sao đây?! 】
Thẩm Tam Xuyên: Đằng ấy còn mặt dày hỏi tớ nữa, đằng ấy là hệ thống của tớ cơ mà! Mấy game khó vầy đúng ra phải để tớ xuống đằng ấy lên chứ?
【 Hệ thống: Không phải tui không muốn giúp cậu đâu, nhưng ma tu ở cấp bậc của Huyền Phong lão tổ thì yêu linh bình thường cũng chịu chết. Trừ phi xài tới SSR cao cấp như Bạch Đế hoặc Cáo Chín Đuôi á, nhưng cậu dùng hết cơ hội hiện tại rồi, không triệu hồi họ ra được nữa 】
Thẩm Tam Xuyên: Tên này trâu bò vậy á?
Anh chàng vốn định bỏ 1000 điểm quay gacha coi ra gì không, nhưng nếu yêu linh cũng chịu chết thì thà bỏ qua.
【 Hệ thống: Thế giới này nhiều kẻ mạnh lắm, cậu mới thấy một góc của tảng băng chìm mà thôi 】
“Này, nhóc con, đang giao chiến với ta mà còn phân tâm nghĩ qua chuyện khác, không coi ta ra gì hả?” Huyền Phong lão tổ thấy mắt Thẩm Tam Xuyên liếc qua liếc lại thì lập tức sôi máu, lão vung chùy sắt lên nện vào cánh tay phải của anh chàng!
Ứng Kiếp bị đập văng ra.
Sắc mặt Thẩm Tam Xuyên lập tức trắng nhách như tờ giấy. Đau quá! Cánh tay… như bị chặt đứt vậy!
Còn chưa thân thiết hẳn với Ứng Kiếp, một khi rời khỏi anh chàng, Ứng Kiếp càng không thể phát huy nổi sức mạnh!
Anh chàng chịu đựng cơn đau, tính cầm Ứng Kiếp lên lần nữa. Nhưng Huyền Phong lão tổ đã nhìn thấu suy nghĩ của Thẩm Tam Xuyên, lão giẫm lên cánh tay anh chàng: “Nghe nói ngươi mới vào Ải Phong Nguyệt nửa năm mà đã được lên làm Đệ tử thân truyền của Vu Nguyệt Thượng nhân. Ta thấy giờ ngươi cũng nhảy tới cảnh giới Thiên Quyền rồi, quả nhiên là kỳ tài hiếm thấy trên đời! Phải tội, ta rất thích bóp ch ết những đứa được trời cao chọn lựa như tụi bay, đỡ để ngày sau phải hối hận vì đã không nhanh chóng trừ khử từ sớm ha ha ha ha ha!”
【 Hệ thống: A a a a, làm sao bây giờ làm sao bây giờ!!! Đúng rồi, Tôn thượng có thể triệu hồi A Lam mà, ký chủ cậu chờ tui xíu, tui đi gọi Tôn thượng tới cứu cậu ngay đây, ráng chịu nhé!!! 】
Thẩm Tam Xuyên đau đến độ đầu mướt mát mồ hôi. Thật ra trước kia anh chàng đã từng nghĩ với một chuyện, nếu trong tiểu thuyết, ai cũng biết sau này main sẽ rất trâu, càn quét cả thiên hạ. Liệu có ai nghĩ đến việc nhân lúc main còn chưa ra đời, hoặc mới ra đời, bóp ch ết main từ trong trứng nước, đỡ để sau này main xuất hiện lại bán hành cho cả lò phản diện không!
Ôi, chẳng hiểu sao cái chuyện xui xẻo này lại vận luôn vào mình nó mới đau chứ!
Thẩm Tam Xuyên muốn giãy giụa bỏ trốn, nhưng quả chùy sắt Hỗn Nguyên kia lại nện trúng bụng anh chàng. Dù từng có thành tích xuất sắc trong kỳ Luyện Thể, nhưng anh chàng vẫn cảm thấy gãy mất vài cái xương sườn, lập tức hết cục cựa nổi. Cơn đau mãnh liệt khiến anh chàng ho ra cả đống máu tươi. Nhưng mỗi lần ho khan, những chiếc xương sườn đứt gãy lại như đâm vào thịt anh chàng, khiến anh chàng bắt đầu khó thở!
“Ta đã nói rồi còn gì, ngoan ngoãn chút đi, dù sao ngươi cũng chẳng đánh lại ta đâu, giãy giụa chỉ tổ làm ngươi chết đau đớn hơn thôi! Sau này ngươi có mạnh mẽ vĩ đại nhường nào, thì bây giờ vẫn bị ta di dưới chân như kiến hôi đấy thôi?”
Nghe nói phản diện chết toàn chết vì tội lắm mồm, có phải mình cứ dụ lão độc thoại thêm…
Anh chàng chịu đựng cơn đau, chậm rãi nói: “Ờm… Huyền Phong lão tổ nhỉ, chí ít ông cũng là nhân vật có tên có tuổi, vậy mà lại đến đây hành hạ một đứa nhãi nhép non xanh là ta đến chết, mất mặt lắm đúng không?”
Huyền Phong lão tổ bật cười ha hả: “Ta tưởng thằng nhóc nhà ngươi cứng mỏ lắm, không ngờ cũng biết chịu thua xin tha à?”
“Dù sao ta cũng không muốn chết mà, chúng ta không thể giải quyết bằng cách nào đấy hòa bình hơn sao?”
“Cách giải quyết hòa bình?” Huyền Phong lão tổ ngẫm ngợi rồi nói, “E là không, thật ra chúng ta đã truy tìm tung tích của Thiên Khải giả từ rất lâu rồi, trăm năm trước còn giết lộn một đứa tay mơ cũng nổi bật như ngươi vì tưởng nó là Thiên Khải giả. Nhưng thằng nhỏ đó cứng mỏ hơn ngươi nhiều, đến tận lúc bị chém đầu nó cũng không thèm xin khoan thứ lấy một câu!”
Chẳng lẽ người mà lão ta nhắc tới là… Hoang sư huynh?
“Các ngươi? Có nhiều người muốn giết Thiên Khải giả lắm ư?”
“Đúng vậy, thấy thằng nhỏ đáng thương nhà ngươi sắp đi đời, nên ta sẽ nói cho ngươi một bí mật nhé. Những kẻ muốn giết Thiên Khải giả, không chỉ có mình ba châu Huyền Sát chúng ta đâu. Trong năm nhánh Thần Phong của các ngươi cũng có người đang đứng ngồi không yên, không muốn cho ngươi xuất đầu lộ diện đấy!”
Thẩm Tam Xuyên còn định nói tiếp, nhưng Huyền Phong lão tổ đã hết kiên nhẫn: “Được rồi, dừng câu chuyện tại đây nhé, yên tâm chịu chết đi!”
Dứt lời, lão vung cây chùy sắt Hỗn Nguyên lên, toan nện nó vào tim Thẩm Tam Xuyên. Ứng Kiếp bỗng dưng phi thân tới chắn trước người Thẩm Tam Xuyên, hào quang lóng lánh như tinh thể băng tỏa khắp bốn phương. Huyền Phong lão tổ cười khẩy nói: “Không ngờ Ứng Kiếp lại sẵn lòng hao tổn thần lực vì ngươi. Nếu sau này nó hòa nhập với tâm trí ngươi, thì khác nào Ải Phong Nguyệt có thêm một Thiên Lũng Cảnh thứ hai? Giờ giết ngươi, quả nhiên là chọn đúng thời cơ!”
Lão lại nện chùy mạnh hơn. Thẩm Tam Xuyên chỉ cảm thấy tim mình như bị vật nặng chèn ép, anh chàng đau tới độ rùng mình, hai mắt gần như ứa lệ.
Vô lý quá, mình là nhân vật chính, sao chưa kịp phông bạt đã phải chết ở nơi này, đúng là vô lý đùng đùng!
Nói thì chậm, mà chuyện xảy ra thì ngay. Ngay thời khắc anh chàng tưởng mình sắp không trụ nổi, thì sức nặng ngàn quân trên người tự dưng hẫng đi. Anh chàng thấy xung quanh nhẹ bẫng. Thẩm Tam Xuyên lại thở được bình thường, nhưng oxy đi vào, thì cơn đau đến kèm cũng khiến anh chàng phải tỉnh thần!
Anh chàng nhìn về phía Huyền Phong lão tổ, chỉ thấy vô số bụi gai màu đen cuốn lấy toàn thân lão, ra sức kéo lão ra sau. Nhưng Huyền Phong lão tổ không hổ có tu vi cao thâm. Lão lắc người, lập tức đẩy lui đống dây mây. Lão vung vẩy đôi chùy sắt Hỗn Nguyên, nhìn những bụi gai lại đổ xô về phía mình, quây quanh lão như một nhà giam, cười nói: “Ô, công lực của cậu nhà tiến bộ ghê nhỉ, cuối cùng cũng hơi ra dáng thiếu chủ Núi Phù Linh rồi đấy.”
“Sư huynh, huynh sao rồi?”
Thẩm Tam Xuyên định đáp “Vẫn ổn”, nào ngờ chữ chưa kịp thoát khỏi mồm, máu đã ọc ra trước…
Thôi, đừng nói nữa.
Lục Lâm Trạch thấy người Thẩm Tam Xuyên gần như bao phủ trong máu, khí thế thô bạo quanh thân càng mãnh liệt hơn. Tức Ảnh lại tấn công Huyền Phong lão tổ. Nhưng Huyền Phong lão tổ có vẻ rất rành Tức Ảnh, dù cầm vũ khí nặng trịch là chùy sắt Hỗn Nguyên, lão vẫn có thể nhẹ nhàng tránh thoát được.
Huyền Phong lão tổ lại cười hả hê: “Ngươi thân là thiếu chủ của Núi Phù Linh, mà lại chạy tới Ải Phong Nguyệt hầu hạ người ta, nhục không cơ chứ? Bảo sao mấy lão khọm kia lại không phục ngươi! Món báu vật hàng đầu Ma giới như Tức Ảnh, rơi vào tay ngươi cũng uổng phí, chi bằng hôm nay ta cướp cả nó luôn!”
Lục Lâm Trạch: “Ngươi cảm thấy hôm nay ngươi còn có thể rời khỏi đây được sao?”
“Mạnh mồm đấy, cái thứ như ngươi mà đòi giết ta à?”
Lục Lâm Trạch hơi nghiêng đầu, ánh mắt hắn như đang nhìn một xác chết kinh tởm. Tuy gương mặt vẫn phảng phất nét cười, nhưng nụ cười này lại tràn ngập vẻ tăm tối đáng sợ, áp lực đến độ làm kẻ khác phải ná thở. Hoa văn gai đen xuất hiện trên người hắn từ lúc nào chẳng hay, chúng lượn quanh bàn tay, cần cổ, gò má hắn, như hình xăm vậy…
【 Hệ thống: … Trạng thái ma hóa à?! 】
Huyền Phong lão tổ dường như cũng nhận ra Lục Lâm Trạch có gì đấy không ổn, tạm thời không dám nói mấy câu khiêu khích hắn nữa. Thậm chí, dưới áp lực khổng lồ ấy, lão còn cảm nhận được niềm thôi thúc muốn bỏ chạy. Nhưng lão chưa kịp động cựa, Tức Ảnh đã lập tức ập đến mạnh bạo hơn. Lão tính chặn nó bằng chùy sắt Hỗn Nguyên, nhưng lại phát hiện cánh tay mình đã biến mất!
Lão hoảng sợ nhìn phần tay phải trống không, vì bị cắt quá nhanh, nên thậm chí lão còn chưa nhận ra mình đã bị thương!
Lục Lâm Trạch cười như ma quỷ: “Ngươi còn đả thương huynh ấy ở đâu nữa? Chỗ… này hả?”
Tức Ảnh lập tức xuyên qua bụng lão. Ngay sau đó, từng chiếc xương sườn của lão bị Tức Ảnh kéo đứt. Huyền Phong lão tổ kinh ngạc nhìn thân thể mình, cực kỳ khiếp sợ quay sang Lục Lâm Trạch: “Sao lại thế này, ngươi không thể mạnh như vậy được, không lý nào…”
Lão không thể đứng thẳng được nữa, ngã xuống đánh rầm. Tức Ảnh vẫn không chịu buông tha cho lão, nó đang định bóp nát tim lão, thì một luồng sáng trắng đột nhiên xuất hiện, chui tọt vào linh thức của Lục Lâm Trạch!
【 A Lam: Đừng để bị ma tính ăn mòn! 】
Lục Lâm Trạch: Người kệ con, hôm nay con nhất định phải cho lão chết ngắc!
Tức Ảnh đã túm chặt trái tim của Huyền Phong lão tổ! Nó như một con quát vật khát máu, tham lam hành hạ kẻ kia đến chết! Máu me tung tóe, hoàn toàn không thể nhận ra hình người ban đầu của lão nữa…
【 A Lam: Nhóc còn thế này, thì chẳng những khiến mình bị thương, mà còn làm hại đến sư huynh nhóc đấy! Nếu bị nó cắn ngược, ý thức bản thân của nhóc cũng không còn nữa đâu! 】
Linh thức của Lục Lâm Trạch hơi tỉnh táo lại. Nhờ sự trợ giúp của A Lam, hoa văn Tức Ảnh trên người hắn cũng dần biến mất!
Nhưng Huyền Phong lão tổ không chịu nổi sự tàn phá của Tức Ảnh nữa, chết bất đắc kỳ tử tại chỗ!
Lục Lâm Trạch tỉnh táo lại là vội vàng đến cạnh Thẩm Tam Xuyên. Nhưng thấy anh chàng máu me khắp người, hoàn toàn không thể động đậy, lòng hắn đau như cắt: “Sư huynh, đệ đưa huynh về lầu Thuốc, huynh gắng chút nhé!”
Dứt lời, hắn bế Thẩm Tam Xuyên lên thật cẩn thận. Thẩm Tam Xuyên lại ho ra một búng máu, nhưng vẫn ráng kìm cơn đau nói: “Ban nãy đệ… khủng khiếp quá, ta, không thích đệ như thế… Khụ…”
Lục Lâm Trạch hôn lên trán Thẩm Tam Xuyên: “Ngoan nào, giờ huynh đừng nói gì cả.”
Hắn bế Thẩm Tam Xuyên về lầu Thuốc. Dã Thích Thượng nhân thấy vậy thì cũng cả kinh. Sau khi Lục Lâm Trạch đặt Thẩm Tam Xuyên lên giường, ông vội vàng duỗi tay bắt mạch cho anh chàng: “Tâm mạch tổn hại hết rồi… Mấy đứa gặp phải ai, mà lại có thể đánh sư huynh con ra nông nỗi này?”
“Huyền Phong lão tổ ạ.”
“Nhân vật có số má như Huyền Phong lão tổ mà lại xuống tay với mấy đứa ư? Lão ta đâu rồi?”
“Chết rồi ạ.”
“Cái gì?!”
“Sư phụ, con xin người cứu sư huynh với, con biết tâm mạch của huynh ấy đã dập nát hết. Với y thuật hiện tại của con, con không thể cứu nổi huynh ấy. Người nhất định phải cứu huynh ấy ạ! Van xin người!”
Lục Lâm Trạch quỳ trước mặt Dã Thích Thượng nhân. Dã Thích Thượng nhân muốn kéo hắn dậy, nhưng Lục Lâm Trạch cực kỳ cố chấp, cứ quỳ trước mặt ông, không chịu nhúc nhích.
“Ta đã coi Tam Xuyên là Chưởng môn tương lai của Ải Phong Nguyệt rồi, dù con không nói, ta vẫn sẽ dốc hết sức cứu nó… Nhưng con cũng rõ rồi đấy, tâm mạch dập nát cả rồi, chẳng còn cách nào cứu nổi nó đâu…”
Hốc mắt Lục Lâm Trạch đỏ au: “Sư huynh sẽ không sao! Sư phụ, người là Tiên Dược sư giỏi nhất gầm trời này, không thể bó tay được ạ!”
Dã Thích Thượng nhân lấy thánh dược mình luôn mang bên người ra, đưa cho Lục Lâm Trạch: “Con ấn loại bột Hải Nguyệt Linh Tục này vào dưới lưỡi sư huynh con đã, có thể tạm thời giữ được tính mạng sư huynh con! Để ta nghĩ cách khác xem sao!”
“Dạ!” Lục Lâm Trạch biết bột Hải Nguyệt Linh Tục quý giá đến mức nào, hắn gạt nước mắt, muôn phần cảm kích nói, “Đa tạ sư phụ!”
Dã Thích Thượng nhân đi rồi, Lục Lâm Trạch vội ép bột Hải Nguyệt Linh Tục vào dưới lưỡi Thẩm Tam Xuyên. Thuốc thần vừa vào miệng, mặt mũi Thẩm Tam Xuyên lập tức hồng hào hơn một tẹo, ý thức cũng không còn mơ hồ như ban nãy nữa…
“Khụ…” Thẩm Tam Xuyên yếu ớt mở mắt ra nhìn Lục Lâm Trạch bên cạnh mình, “Toàn thân ta đau quá, sư đệ… chẳng lẽ ta sắp ngoẻo rồi?”
Lục Lâm Trạch nắm lấy tay anh chàng, mắt đỏ hoe: “Đừng sợ, đệ nhất định sẽ chữa khỏi cho huynh! Huynh tin đệ nhé, được không?”
“Ừ.”
Nhưng hai ngày sau, bệnh tình của Thẩm Tam Xuyên vẫn không khá lên, mà ngược lại dược lực của bột Hải Nguyệt Linh Tục bắt đầu giảm đi. Thời gian Thẩm Tam Xuyên tỉnh táo ngày một ít, linh lực toàn thân cũng bắt đầu tiêu tán.
Lục Lâm Trạch: A Lam, phải làm sao mới có thể cứu được sư huynh đây, người chỉ con đi. Dù phải trả cái giá nào, con cũng bằng lòng!
【 A Lam: Trong tầm hiểu biết của ta, chắc chỉ mình Bạch Đế là cứu được sư huynh nhóc thôi. Nhưng muốn bệ hạ ra tay, thì theo quy tắc của thế giới này, nhóc phải thỏa mãn một điều kiện của ngài ấy đã 】
Lục Lâm Trạch: Người mời ngài ấy ra hộ con được không?
【 A Lam: Được 】
Một lát sau, Bạch Đế trong hình thái xương rắn và A Lam trong hình thái cáo chín đuôi đồng thời xuất hiện trước mặt hai người. Tuy hình thể đều đã bị thu nhỏ, nhưng khí thế vẫn không giảm sút tẹo nào.
Bạch Đế nhìn lướt qua Thẩm Tam Xuyên chỉ còn thoi thóp trên giường bệnh, mở miệng nói: “Lần đầu cậu ta triệu hồi ta là để cứu cậu, không ngờ giờ cậu lại gọi ta để cứu cậu ta. Tuy vậy, đúng là chỉ bằng sức mạnh của thế giới này, thì đã không thể cứu nổi cậu ta nữa.”
A Lam nói: “Ngài đừng dọa con nít, A Trạch chưa chợp mắt hai hôm nay rồi!”
Bạch Đế thở dài: “Ta có thể cứu cậu ta, nhưng cậu phải đồng ý một điều kiện của ta.”
Lục Lâm Trạch nghe vậy thì toàn thân run lên: “Chỉ cần ngài cứu được huynh ấy, thì ngài muốn gì, tôi cũng đồng ý hết!”
“Ta muốn mang A Lam đi.”
Lục Lâm Trạch lấy làm khó hiểu: “Mang A Lam đi, nghĩa là sao ạ?”
“Chúng ta vốn không thuộc về thế giới này, y đã bầu bạn với cậu gần hai mươi năm. Hiện giờ, ta muốn đưa y về.”
Lục Lâm Trạch quay sang nhìn Cáo Chín Đuôi bên cạnh mình: “A Lam… Những gì ngài ấy nói là thật sao?”
A Lam cười đáp: “Ừ, ta ham chơi, nên mới du hành qua các vũ trụ khác nhau. Lúc tới thế giới của con, phát hiện con còn bé mà đã bị Tức Ảnh dồi dào ma khí chui vào người. Để bảo vệ con khỏi sự ăn mòn của ma tính, ta luôn bám vào người con, ở bên con… Nay con đã trưởng thành, không chỉ bảo vệ được bản thân, mà còn có thể bảo vệ người con yêu, ta cũng có thể yên tâm đi rồi. Nhưng con nhất định phải nhớ kiểm soát ma tính, đừng để nó chi phối mình như trước đó nữa, biết chưa?”
“Vậy sau này người đi rồi, con còn có thể gặp lại người nữa không?”
A Lam nhìn Bạch Đế bên cạnh mình: “Chắc là không được rồi.”
Lục Lâm Trạch buồn hẳn. Dù sao A Lam đã ở bên hắn bao nhiêu năm ròng, tình cảm đôi bên vô cùng sâu nặng, y tựa như một phần của hắn. Nếu không phải cứu mạng sư huynh, hắn chẳng bao giờ muốn để A Lam đi!
“Trước khi đi, ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng trước đó của sư huynh con, giúp thằng bé ở lại thế giới này.” A Lam bỗng nhiên mỉm cười nói, “Thật ra muốn thỏa mãn nguyện vọng của nó, thì cũng phải lấy một đổi một.”
“Lấy một đổi một?”
“Đúng vậy, thằng bé cũng không thuộc về thế giới này. Nó muốn ở lại, thì phải có một kẻ khác không thuộc về thế giới này trở về thay nó… Nhóc con phải biết là, không nhiều yêu linh có khả năng du hành qua các vũ trụ khác nhau đâu. Gặp được ta, cũng là số mệnh của hai đứa đó!”
“Ý của người là, người về thay sư huynh con, thì huynh ấy có thể ở lại đây mãi mãi ạ?”
“Đúng là như thế.”
Lục Lâm Trạch lại lặng đi.
A Lam bật cười: “Này nhóc thối, chẳng lẽ con không nỡ để ta đi à?”
Hốc mắt Lục Lâm Trạch đỏ hoe: “Sao lại thế được, con mệt người từ lâu rồi. Suốt ngày lải nhải dông dài với con, hồi nhỏ thì rảnh ra là lại dạy bảo mắng nhiếc con cứ như phụ huynh vậy. Vất vả lắm mới tới lúc con khôn lớn, người vẫn cãi cọ với con suốt ngày, chẳng ngơi nghỉ hôm nào, con luôn ước người đi luôn ấy!”
Lục Lâm Trạch dừng lời, rồi đột nhiên đổi giọng nói: “Nhưng mà, nếu bên đó đối xử với người không ra gì, thì người hãy lập tức, lập tức, lập tức về ngay cho con, biết chưa ạ?!”
“Uây, cái thằng quỷ con này, học được thói lừa tình ở đâu thế! Ta đang định mắng nhóc là đồ vô lương đó, nhóc nói thế tự dưng ta muốn khóc quá nè!”
Bạch Đế đưa một chiếc túi gấm cho Lục Lâm Trạch: “Cậu hãy giao thứ này cho Tam Xuyên giúp ta, coi như quà cảm ơn vì đã tìm A Lam về hộ ta. Có điều hai cậu không được mở bừa, sau này, có lẽ nó còn có thể cứu hai cậu khỏi hiểm cảnh.”
Lục Lâm Trạch nhìn chiếc túi gấm trong tay: “Đa tạ, tôi xin giao A Lam cho ngài. Ngài ấy là người miệng cứng lòng mềm, xin ngài đối xử với ngài ấy tử tế…”
“Ta nhất định không phụ sự kỳ vọng của cậu.”
…
Ba ngày sau, tâm mạch của Thẩm Tam Xuyên khôi phục một cách thần kỳ, Dã Thích Thượng nhân thấy vậy cũng phải tấm tắc bảo lạ. Hơn nữa chẳng những khỏi hẳn, mà cơ thể anh chàng có vẻ cũng kiên cường dẻo dai hơn trước, như thể được ai rót một luồng linh lực khổng lồ vào!
Linh lực trong thân thể tăng lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, có thể nói là kỳ tích!
Nhưng vết thương ở xương tay và xương sườn vẫn phải tĩnh dưỡng thì mới khỏi được. Thẩm Tam Xuyên quấn băng khắp người, tựa giường vừa ăn món cháo nóng Lục Lâm Trạch đút cho, vừa bực bội cằn nhằn: “Đệ khoắng một lần mất luôn hai yêu linh SSR hàng xịn của ta rồi. Bình thường ta còn chẳng nỡ dùng cho bản thân ấy, đệ đúng là cái thứ… phá của, về sau núi vàng núi bạc cũng không đủ cho đệ tiêu xài!”
【 Hệ thống: Đúng đấy đúng đấy, tuy là… nhưng đấy vẫn là số điểm mà ký chủ đã phải trăm cay nghìn đắng tích cóp bấy lâu 】
Lục Lâm Trạch lau miệng cho anh chàng, nghiêm trang nói: “Không sao, sau này đệ sẽ kiếm lại giúp huynh.”
Thẩm Tam Xuyên nghẹn họng luôn.
[HẾT CHƯƠNG 84]
***
Hiện giờ tên ma đầu này hiển nhiên còn hơn mình mấy bậc. Giết người trên cấp mình khác với chém quái level cao. Hầu hết các loại tà linh đều không thông minh cho lắm, đằng ấy có thể lợi dụng nhược điểm của chúng để đánh bại chúng. Người thường có lẽ không làm được, nhưng việc Thẩm Tam Xuyên xoay chuyển thế cờ, dễ dàng hạ gục Khôi Long hơn mình 4 bậc trong ảo cảnh nhờ cầm Uyên Quang đã khiến đám người của năm nhánh Thần Phong phải thay đổi cách nhìn với anh chàng!
Nhưng, kẻ trước mặt thì khác. Huyền Phong lão tổ hơn xa Khôi Long, bất kể là sức mạnh, khả năng hành động hay trí tuệ. Dù Thẩm Tam Xuyên có Ứng Kiếp trong tay, nhưng không phát huy được thực lực của Ứng Kiếp, thì chết là cái chắc!
Trước kia sư tôn từng nhắc nhở anh chàng, chưa khống chế được Ứng Kiếp thì đừng tự tiện sử dụng nó. Nhưng mấy nay có lẽ ngủ quên trong chiến thắng, nên anh chàng đã dùng tới Ứng Kiếp nhiều lần! Hiện giờ sư tôn không ở Ải Phong Nguyệt, mình lại tu luyện một mình trên núi gần thôn Đào Nguyên. Chắc hẳn tên ma đầu này đã ẩn núp lâu rồi, chỉ chờ tới lúc mình lẻ bóng là tập kích đánh lén thôi!
【 Hệ thống: Uhu, ký chủ, cậu hoàn toàn không phải đối thủ của lão rồi! Phải làm sao đây?! 】
Thẩm Tam Xuyên: Đằng ấy còn mặt dày hỏi tớ nữa, đằng ấy là hệ thống của tớ cơ mà! Mấy game khó vầy đúng ra phải để tớ xuống đằng ấy lên chứ?
【 Hệ thống: Không phải tui không muốn giúp cậu đâu, nhưng ma tu ở cấp bậc của Huyền Phong lão tổ thì yêu linh bình thường cũng chịu chết. Trừ phi xài tới SSR cao cấp như Bạch Đế hoặc Cáo Chín Đuôi á, nhưng cậu dùng hết cơ hội hiện tại rồi, không triệu hồi họ ra được nữa 】
Thẩm Tam Xuyên: Tên này trâu bò vậy á?
Anh chàng vốn định bỏ 1000 điểm quay gacha coi ra gì không, nhưng nếu yêu linh cũng chịu chết thì thà bỏ qua.
【 Hệ thống: Thế giới này nhiều kẻ mạnh lắm, cậu mới thấy một góc của tảng băng chìm mà thôi 】
“Này, nhóc con, đang giao chiến với ta mà còn phân tâm nghĩ qua chuyện khác, không coi ta ra gì hả?” Huyền Phong lão tổ thấy mắt Thẩm Tam Xuyên liếc qua liếc lại thì lập tức sôi máu, lão vung chùy sắt lên nện vào cánh tay phải của anh chàng!
Ứng Kiếp bị đập văng ra.
Sắc mặt Thẩm Tam Xuyên lập tức trắng nhách như tờ giấy. Đau quá! Cánh tay… như bị chặt đứt vậy!
Còn chưa thân thiết hẳn với Ứng Kiếp, một khi rời khỏi anh chàng, Ứng Kiếp càng không thể phát huy nổi sức mạnh!
Anh chàng chịu đựng cơn đau, tính cầm Ứng Kiếp lên lần nữa. Nhưng Huyền Phong lão tổ đã nhìn thấu suy nghĩ của Thẩm Tam Xuyên, lão giẫm lên cánh tay anh chàng: “Nghe nói ngươi mới vào Ải Phong Nguyệt nửa năm mà đã được lên làm Đệ tử thân truyền của Vu Nguyệt Thượng nhân. Ta thấy giờ ngươi cũng nhảy tới cảnh giới Thiên Quyền rồi, quả nhiên là kỳ tài hiếm thấy trên đời! Phải tội, ta rất thích bóp ch ết những đứa được trời cao chọn lựa như tụi bay, đỡ để ngày sau phải hối hận vì đã không nhanh chóng trừ khử từ sớm ha ha ha ha ha!”
【 Hệ thống: A a a a, làm sao bây giờ làm sao bây giờ!!! Đúng rồi, Tôn thượng có thể triệu hồi A Lam mà, ký chủ cậu chờ tui xíu, tui đi gọi Tôn thượng tới cứu cậu ngay đây, ráng chịu nhé!!! 】
Thẩm Tam Xuyên đau đến độ đầu mướt mát mồ hôi. Thật ra trước kia anh chàng đã từng nghĩ với một chuyện, nếu trong tiểu thuyết, ai cũng biết sau này main sẽ rất trâu, càn quét cả thiên hạ. Liệu có ai nghĩ đến việc nhân lúc main còn chưa ra đời, hoặc mới ra đời, bóp ch ết main từ trong trứng nước, đỡ để sau này main xuất hiện lại bán hành cho cả lò phản diện không!
Ôi, chẳng hiểu sao cái chuyện xui xẻo này lại vận luôn vào mình nó mới đau chứ!
Thẩm Tam Xuyên muốn giãy giụa bỏ trốn, nhưng quả chùy sắt Hỗn Nguyên kia lại nện trúng bụng anh chàng. Dù từng có thành tích xuất sắc trong kỳ Luyện Thể, nhưng anh chàng vẫn cảm thấy gãy mất vài cái xương sườn, lập tức hết cục cựa nổi. Cơn đau mãnh liệt khiến anh chàng ho ra cả đống máu tươi. Nhưng mỗi lần ho khan, những chiếc xương sườn đứt gãy lại như đâm vào thịt anh chàng, khiến anh chàng bắt đầu khó thở!
“Ta đã nói rồi còn gì, ngoan ngoãn chút đi, dù sao ngươi cũng chẳng đánh lại ta đâu, giãy giụa chỉ tổ làm ngươi chết đau đớn hơn thôi! Sau này ngươi có mạnh mẽ vĩ đại nhường nào, thì bây giờ vẫn bị ta di dưới chân như kiến hôi đấy thôi?”
Nghe nói phản diện chết toàn chết vì tội lắm mồm, có phải mình cứ dụ lão độc thoại thêm…
Anh chàng chịu đựng cơn đau, chậm rãi nói: “Ờm… Huyền Phong lão tổ nhỉ, chí ít ông cũng là nhân vật có tên có tuổi, vậy mà lại đến đây hành hạ một đứa nhãi nhép non xanh là ta đến chết, mất mặt lắm đúng không?”
Huyền Phong lão tổ bật cười ha hả: “Ta tưởng thằng nhóc nhà ngươi cứng mỏ lắm, không ngờ cũng biết chịu thua xin tha à?”
“Dù sao ta cũng không muốn chết mà, chúng ta không thể giải quyết bằng cách nào đấy hòa bình hơn sao?”
“Cách giải quyết hòa bình?” Huyền Phong lão tổ ngẫm ngợi rồi nói, “E là không, thật ra chúng ta đã truy tìm tung tích của Thiên Khải giả từ rất lâu rồi, trăm năm trước còn giết lộn một đứa tay mơ cũng nổi bật như ngươi vì tưởng nó là Thiên Khải giả. Nhưng thằng nhỏ đó cứng mỏ hơn ngươi nhiều, đến tận lúc bị chém đầu nó cũng không thèm xin khoan thứ lấy một câu!”
Chẳng lẽ người mà lão ta nhắc tới là… Hoang sư huynh?
“Các ngươi? Có nhiều người muốn giết Thiên Khải giả lắm ư?”
“Đúng vậy, thấy thằng nhỏ đáng thương nhà ngươi sắp đi đời, nên ta sẽ nói cho ngươi một bí mật nhé. Những kẻ muốn giết Thiên Khải giả, không chỉ có mình ba châu Huyền Sát chúng ta đâu. Trong năm nhánh Thần Phong của các ngươi cũng có người đang đứng ngồi không yên, không muốn cho ngươi xuất đầu lộ diện đấy!”
Thẩm Tam Xuyên còn định nói tiếp, nhưng Huyền Phong lão tổ đã hết kiên nhẫn: “Được rồi, dừng câu chuyện tại đây nhé, yên tâm chịu chết đi!”
Dứt lời, lão vung cây chùy sắt Hỗn Nguyên lên, toan nện nó vào tim Thẩm Tam Xuyên. Ứng Kiếp bỗng dưng phi thân tới chắn trước người Thẩm Tam Xuyên, hào quang lóng lánh như tinh thể băng tỏa khắp bốn phương. Huyền Phong lão tổ cười khẩy nói: “Không ngờ Ứng Kiếp lại sẵn lòng hao tổn thần lực vì ngươi. Nếu sau này nó hòa nhập với tâm trí ngươi, thì khác nào Ải Phong Nguyệt có thêm một Thiên Lũng Cảnh thứ hai? Giờ giết ngươi, quả nhiên là chọn đúng thời cơ!”
Lão lại nện chùy mạnh hơn. Thẩm Tam Xuyên chỉ cảm thấy tim mình như bị vật nặng chèn ép, anh chàng đau tới độ rùng mình, hai mắt gần như ứa lệ.
Vô lý quá, mình là nhân vật chính, sao chưa kịp phông bạt đã phải chết ở nơi này, đúng là vô lý đùng đùng!
Nói thì chậm, mà chuyện xảy ra thì ngay. Ngay thời khắc anh chàng tưởng mình sắp không trụ nổi, thì sức nặng ngàn quân trên người tự dưng hẫng đi. Anh chàng thấy xung quanh nhẹ bẫng. Thẩm Tam Xuyên lại thở được bình thường, nhưng oxy đi vào, thì cơn đau đến kèm cũng khiến anh chàng phải tỉnh thần!
Anh chàng nhìn về phía Huyền Phong lão tổ, chỉ thấy vô số bụi gai màu đen cuốn lấy toàn thân lão, ra sức kéo lão ra sau. Nhưng Huyền Phong lão tổ không hổ có tu vi cao thâm. Lão lắc người, lập tức đẩy lui đống dây mây. Lão vung vẩy đôi chùy sắt Hỗn Nguyên, nhìn những bụi gai lại đổ xô về phía mình, quây quanh lão như một nhà giam, cười nói: “Ô, công lực của cậu nhà tiến bộ ghê nhỉ, cuối cùng cũng hơi ra dáng thiếu chủ Núi Phù Linh rồi đấy.”
“Sư huynh, huynh sao rồi?”
Thẩm Tam Xuyên định đáp “Vẫn ổn”, nào ngờ chữ chưa kịp thoát khỏi mồm, máu đã ọc ra trước…
Thôi, đừng nói nữa.
Lục Lâm Trạch thấy người Thẩm Tam Xuyên gần như bao phủ trong máu, khí thế thô bạo quanh thân càng mãnh liệt hơn. Tức Ảnh lại tấn công Huyền Phong lão tổ. Nhưng Huyền Phong lão tổ có vẻ rất rành Tức Ảnh, dù cầm vũ khí nặng trịch là chùy sắt Hỗn Nguyên, lão vẫn có thể nhẹ nhàng tránh thoát được.
Huyền Phong lão tổ lại cười hả hê: “Ngươi thân là thiếu chủ của Núi Phù Linh, mà lại chạy tới Ải Phong Nguyệt hầu hạ người ta, nhục không cơ chứ? Bảo sao mấy lão khọm kia lại không phục ngươi! Món báu vật hàng đầu Ma giới như Tức Ảnh, rơi vào tay ngươi cũng uổng phí, chi bằng hôm nay ta cướp cả nó luôn!”
Lục Lâm Trạch: “Ngươi cảm thấy hôm nay ngươi còn có thể rời khỏi đây được sao?”
“Mạnh mồm đấy, cái thứ như ngươi mà đòi giết ta à?”
Lục Lâm Trạch hơi nghiêng đầu, ánh mắt hắn như đang nhìn một xác chết kinh tởm. Tuy gương mặt vẫn phảng phất nét cười, nhưng nụ cười này lại tràn ngập vẻ tăm tối đáng sợ, áp lực đến độ làm kẻ khác phải ná thở. Hoa văn gai đen xuất hiện trên người hắn từ lúc nào chẳng hay, chúng lượn quanh bàn tay, cần cổ, gò má hắn, như hình xăm vậy…
【 Hệ thống: … Trạng thái ma hóa à?! 】
Huyền Phong lão tổ dường như cũng nhận ra Lục Lâm Trạch có gì đấy không ổn, tạm thời không dám nói mấy câu khiêu khích hắn nữa. Thậm chí, dưới áp lực khổng lồ ấy, lão còn cảm nhận được niềm thôi thúc muốn bỏ chạy. Nhưng lão chưa kịp động cựa, Tức Ảnh đã lập tức ập đến mạnh bạo hơn. Lão tính chặn nó bằng chùy sắt Hỗn Nguyên, nhưng lại phát hiện cánh tay mình đã biến mất!
Lão hoảng sợ nhìn phần tay phải trống không, vì bị cắt quá nhanh, nên thậm chí lão còn chưa nhận ra mình đã bị thương!
Lục Lâm Trạch cười như ma quỷ: “Ngươi còn đả thương huynh ấy ở đâu nữa? Chỗ… này hả?”
Tức Ảnh lập tức xuyên qua bụng lão. Ngay sau đó, từng chiếc xương sườn của lão bị Tức Ảnh kéo đứt. Huyền Phong lão tổ kinh ngạc nhìn thân thể mình, cực kỳ khiếp sợ quay sang Lục Lâm Trạch: “Sao lại thế này, ngươi không thể mạnh như vậy được, không lý nào…”
Lão không thể đứng thẳng được nữa, ngã xuống đánh rầm. Tức Ảnh vẫn không chịu buông tha cho lão, nó đang định bóp nát tim lão, thì một luồng sáng trắng đột nhiên xuất hiện, chui tọt vào linh thức của Lục Lâm Trạch!
【 A Lam: Đừng để bị ma tính ăn mòn! 】
Lục Lâm Trạch: Người kệ con, hôm nay con nhất định phải cho lão chết ngắc!
Tức Ảnh đã túm chặt trái tim của Huyền Phong lão tổ! Nó như một con quát vật khát máu, tham lam hành hạ kẻ kia đến chết! Máu me tung tóe, hoàn toàn không thể nhận ra hình người ban đầu của lão nữa…
【 A Lam: Nhóc còn thế này, thì chẳng những khiến mình bị thương, mà còn làm hại đến sư huynh nhóc đấy! Nếu bị nó cắn ngược, ý thức bản thân của nhóc cũng không còn nữa đâu! 】
Linh thức của Lục Lâm Trạch hơi tỉnh táo lại. Nhờ sự trợ giúp của A Lam, hoa văn Tức Ảnh trên người hắn cũng dần biến mất!
Nhưng Huyền Phong lão tổ không chịu nổi sự tàn phá của Tức Ảnh nữa, chết bất đắc kỳ tử tại chỗ!
Lục Lâm Trạch tỉnh táo lại là vội vàng đến cạnh Thẩm Tam Xuyên. Nhưng thấy anh chàng máu me khắp người, hoàn toàn không thể động đậy, lòng hắn đau như cắt: “Sư huynh, đệ đưa huynh về lầu Thuốc, huynh gắng chút nhé!”
Dứt lời, hắn bế Thẩm Tam Xuyên lên thật cẩn thận. Thẩm Tam Xuyên lại ho ra một búng máu, nhưng vẫn ráng kìm cơn đau nói: “Ban nãy đệ… khủng khiếp quá, ta, không thích đệ như thế… Khụ…”
Lục Lâm Trạch hôn lên trán Thẩm Tam Xuyên: “Ngoan nào, giờ huynh đừng nói gì cả.”
Hắn bế Thẩm Tam Xuyên về lầu Thuốc. Dã Thích Thượng nhân thấy vậy thì cũng cả kinh. Sau khi Lục Lâm Trạch đặt Thẩm Tam Xuyên lên giường, ông vội vàng duỗi tay bắt mạch cho anh chàng: “Tâm mạch tổn hại hết rồi… Mấy đứa gặp phải ai, mà lại có thể đánh sư huynh con ra nông nỗi này?”
“Huyền Phong lão tổ ạ.”
“Nhân vật có số má như Huyền Phong lão tổ mà lại xuống tay với mấy đứa ư? Lão ta đâu rồi?”
“Chết rồi ạ.”
“Cái gì?!”
“Sư phụ, con xin người cứu sư huynh với, con biết tâm mạch của huynh ấy đã dập nát hết. Với y thuật hiện tại của con, con không thể cứu nổi huynh ấy. Người nhất định phải cứu huynh ấy ạ! Van xin người!”
Lục Lâm Trạch quỳ trước mặt Dã Thích Thượng nhân. Dã Thích Thượng nhân muốn kéo hắn dậy, nhưng Lục Lâm Trạch cực kỳ cố chấp, cứ quỳ trước mặt ông, không chịu nhúc nhích.
“Ta đã coi Tam Xuyên là Chưởng môn tương lai của Ải Phong Nguyệt rồi, dù con không nói, ta vẫn sẽ dốc hết sức cứu nó… Nhưng con cũng rõ rồi đấy, tâm mạch dập nát cả rồi, chẳng còn cách nào cứu nổi nó đâu…”
Hốc mắt Lục Lâm Trạch đỏ au: “Sư huynh sẽ không sao! Sư phụ, người là Tiên Dược sư giỏi nhất gầm trời này, không thể bó tay được ạ!”
Dã Thích Thượng nhân lấy thánh dược mình luôn mang bên người ra, đưa cho Lục Lâm Trạch: “Con ấn loại bột Hải Nguyệt Linh Tục này vào dưới lưỡi sư huynh con đã, có thể tạm thời giữ được tính mạng sư huynh con! Để ta nghĩ cách khác xem sao!”
“Dạ!” Lục Lâm Trạch biết bột Hải Nguyệt Linh Tục quý giá đến mức nào, hắn gạt nước mắt, muôn phần cảm kích nói, “Đa tạ sư phụ!”
Dã Thích Thượng nhân đi rồi, Lục Lâm Trạch vội ép bột Hải Nguyệt Linh Tục vào dưới lưỡi Thẩm Tam Xuyên. Thuốc thần vừa vào miệng, mặt mũi Thẩm Tam Xuyên lập tức hồng hào hơn một tẹo, ý thức cũng không còn mơ hồ như ban nãy nữa…
“Khụ…” Thẩm Tam Xuyên yếu ớt mở mắt ra nhìn Lục Lâm Trạch bên cạnh mình, “Toàn thân ta đau quá, sư đệ… chẳng lẽ ta sắp ngoẻo rồi?”
Lục Lâm Trạch nắm lấy tay anh chàng, mắt đỏ hoe: “Đừng sợ, đệ nhất định sẽ chữa khỏi cho huynh! Huynh tin đệ nhé, được không?”
“Ừ.”
Nhưng hai ngày sau, bệnh tình của Thẩm Tam Xuyên vẫn không khá lên, mà ngược lại dược lực của bột Hải Nguyệt Linh Tục bắt đầu giảm đi. Thời gian Thẩm Tam Xuyên tỉnh táo ngày một ít, linh lực toàn thân cũng bắt đầu tiêu tán.
Lục Lâm Trạch: A Lam, phải làm sao mới có thể cứu được sư huynh đây, người chỉ con đi. Dù phải trả cái giá nào, con cũng bằng lòng!
【 A Lam: Trong tầm hiểu biết của ta, chắc chỉ mình Bạch Đế là cứu được sư huynh nhóc thôi. Nhưng muốn bệ hạ ra tay, thì theo quy tắc của thế giới này, nhóc phải thỏa mãn một điều kiện của ngài ấy đã 】
Lục Lâm Trạch: Người mời ngài ấy ra hộ con được không?
【 A Lam: Được 】
Một lát sau, Bạch Đế trong hình thái xương rắn và A Lam trong hình thái cáo chín đuôi đồng thời xuất hiện trước mặt hai người. Tuy hình thể đều đã bị thu nhỏ, nhưng khí thế vẫn không giảm sút tẹo nào.
Bạch Đế nhìn lướt qua Thẩm Tam Xuyên chỉ còn thoi thóp trên giường bệnh, mở miệng nói: “Lần đầu cậu ta triệu hồi ta là để cứu cậu, không ngờ giờ cậu lại gọi ta để cứu cậu ta. Tuy vậy, đúng là chỉ bằng sức mạnh của thế giới này, thì đã không thể cứu nổi cậu ta nữa.”
A Lam nói: “Ngài đừng dọa con nít, A Trạch chưa chợp mắt hai hôm nay rồi!”
Bạch Đế thở dài: “Ta có thể cứu cậu ta, nhưng cậu phải đồng ý một điều kiện của ta.”
Lục Lâm Trạch nghe vậy thì toàn thân run lên: “Chỉ cần ngài cứu được huynh ấy, thì ngài muốn gì, tôi cũng đồng ý hết!”
“Ta muốn mang A Lam đi.”
Lục Lâm Trạch lấy làm khó hiểu: “Mang A Lam đi, nghĩa là sao ạ?”
“Chúng ta vốn không thuộc về thế giới này, y đã bầu bạn với cậu gần hai mươi năm. Hiện giờ, ta muốn đưa y về.”
Lục Lâm Trạch quay sang nhìn Cáo Chín Đuôi bên cạnh mình: “A Lam… Những gì ngài ấy nói là thật sao?”
A Lam cười đáp: “Ừ, ta ham chơi, nên mới du hành qua các vũ trụ khác nhau. Lúc tới thế giới của con, phát hiện con còn bé mà đã bị Tức Ảnh dồi dào ma khí chui vào người. Để bảo vệ con khỏi sự ăn mòn của ma tính, ta luôn bám vào người con, ở bên con… Nay con đã trưởng thành, không chỉ bảo vệ được bản thân, mà còn có thể bảo vệ người con yêu, ta cũng có thể yên tâm đi rồi. Nhưng con nhất định phải nhớ kiểm soát ma tính, đừng để nó chi phối mình như trước đó nữa, biết chưa?”
“Vậy sau này người đi rồi, con còn có thể gặp lại người nữa không?”
A Lam nhìn Bạch Đế bên cạnh mình: “Chắc là không được rồi.”
Lục Lâm Trạch buồn hẳn. Dù sao A Lam đã ở bên hắn bao nhiêu năm ròng, tình cảm đôi bên vô cùng sâu nặng, y tựa như một phần của hắn. Nếu không phải cứu mạng sư huynh, hắn chẳng bao giờ muốn để A Lam đi!
“Trước khi đi, ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng trước đó của sư huynh con, giúp thằng bé ở lại thế giới này.” A Lam bỗng nhiên mỉm cười nói, “Thật ra muốn thỏa mãn nguyện vọng của nó, thì cũng phải lấy một đổi một.”
“Lấy một đổi một?”
“Đúng vậy, thằng bé cũng không thuộc về thế giới này. Nó muốn ở lại, thì phải có một kẻ khác không thuộc về thế giới này trở về thay nó… Nhóc con phải biết là, không nhiều yêu linh có khả năng du hành qua các vũ trụ khác nhau đâu. Gặp được ta, cũng là số mệnh của hai đứa đó!”
“Ý của người là, người về thay sư huynh con, thì huynh ấy có thể ở lại đây mãi mãi ạ?”
“Đúng là như thế.”
Lục Lâm Trạch lại lặng đi.
A Lam bật cười: “Này nhóc thối, chẳng lẽ con không nỡ để ta đi à?”
Hốc mắt Lục Lâm Trạch đỏ hoe: “Sao lại thế được, con mệt người từ lâu rồi. Suốt ngày lải nhải dông dài với con, hồi nhỏ thì rảnh ra là lại dạy bảo mắng nhiếc con cứ như phụ huynh vậy. Vất vả lắm mới tới lúc con khôn lớn, người vẫn cãi cọ với con suốt ngày, chẳng ngơi nghỉ hôm nào, con luôn ước người đi luôn ấy!”
Lục Lâm Trạch dừng lời, rồi đột nhiên đổi giọng nói: “Nhưng mà, nếu bên đó đối xử với người không ra gì, thì người hãy lập tức, lập tức, lập tức về ngay cho con, biết chưa ạ?!”
“Uây, cái thằng quỷ con này, học được thói lừa tình ở đâu thế! Ta đang định mắng nhóc là đồ vô lương đó, nhóc nói thế tự dưng ta muốn khóc quá nè!”
Bạch Đế đưa một chiếc túi gấm cho Lục Lâm Trạch: “Cậu hãy giao thứ này cho Tam Xuyên giúp ta, coi như quà cảm ơn vì đã tìm A Lam về hộ ta. Có điều hai cậu không được mở bừa, sau này, có lẽ nó còn có thể cứu hai cậu khỏi hiểm cảnh.”
Lục Lâm Trạch nhìn chiếc túi gấm trong tay: “Đa tạ, tôi xin giao A Lam cho ngài. Ngài ấy là người miệng cứng lòng mềm, xin ngài đối xử với ngài ấy tử tế…”
“Ta nhất định không phụ sự kỳ vọng của cậu.”
…
Ba ngày sau, tâm mạch của Thẩm Tam Xuyên khôi phục một cách thần kỳ, Dã Thích Thượng nhân thấy vậy cũng phải tấm tắc bảo lạ. Hơn nữa chẳng những khỏi hẳn, mà cơ thể anh chàng có vẻ cũng kiên cường dẻo dai hơn trước, như thể được ai rót một luồng linh lực khổng lồ vào!
Linh lực trong thân thể tăng lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, có thể nói là kỳ tích!
Nhưng vết thương ở xương tay và xương sườn vẫn phải tĩnh dưỡng thì mới khỏi được. Thẩm Tam Xuyên quấn băng khắp người, tựa giường vừa ăn món cháo nóng Lục Lâm Trạch đút cho, vừa bực bội cằn nhằn: “Đệ khoắng một lần mất luôn hai yêu linh SSR hàng xịn của ta rồi. Bình thường ta còn chẳng nỡ dùng cho bản thân ấy, đệ đúng là cái thứ… phá của, về sau núi vàng núi bạc cũng không đủ cho đệ tiêu xài!”
【 Hệ thống: Đúng đấy đúng đấy, tuy là… nhưng đấy vẫn là số điểm mà ký chủ đã phải trăm cay nghìn đắng tích cóp bấy lâu 】
Lục Lâm Trạch lau miệng cho anh chàng, nghiêm trang nói: “Không sao, sau này đệ sẽ kiếm lại giúp huynh.”
Thẩm Tam Xuyên nghẹn họng luôn.
[HẾT CHƯƠNG 84]