Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi - Trang 3
Chương 34
“Năm nhánh Thần Phong thật sự chứa chấp kẻ có lòng riêng sao?”
***
Nửa ngày trước.
Bên trong bí cảnh U Tuyền, Hoang Tịch tháo sợi thừng đang trói chặt cổ tay Vu Nguyệt Thượng ra, bế Thiên Lũng Cảnh yếu ớt vô lực vào trong dòng suối, tỉ mẩn rửa sạch thân thể cho y. Thiên Lũng Cảnh hoàn toàn kiệt sức, chỉ có thể để mặc cho Hoang Tịch làm theo ý mình.
“Sư tôn, cái hạn 7 ngày của Triền Tình Ti đã hết, người nghỉ ngơi tử tế mấy hôm là khỏe lại ngay thôi.” Gã lau chùi cơ thể Thiên Lũng Cảnh vô cùng cẩn thận, dù vẫn còn khao khát, nhưng gã biết một khi chạm ngưỡng 7 ngày, thì không thể tiếp tục được nữa…
“Chúng ta kết thúc đi.”
Động tác dang dở của Hoang Tịch dừng sững, nhưng rồi gã lại tiếp tục: “Ta nói rồi, ta sẽ không bao giờ buông tay người.”
“… Đừng đến tìm ta nữa.” Giọng Thiên Lũng Cảnh hơi khàn, “Chúng ta không nên tiếp tục thế này.”
Hoang Tịch cười, ánh mắt chứa chan nỗi niềm xót thương: “Sư tôn lại muốn làm theo cách ngày xưa, lập khế ước với một kẻ người không yêu, rồi sống đứng đắn quy củ đến hết đời sao?”
“…”
“Nếu người cứ bắt buộc phải thế, thì dù người có đối tượng lập khế ước, ta cũng sẽ không để hắn vào mắt. Lúc nào khao khát người, dù ở ngay trước mặt kẻ đó, ta vẫn sẽ chẳng khách khí.” Gã túm cằm Thiên Lũng Cảnh bằng một tay, dục vọng chiếm hữu không cho phép chối từ ngập tràn đôi mắt.
“Hay là, sư tôn muốn trải nghiệm cảm giác vụng trộm?”
Thiên Lũng Cảnh thì thầm: “Nếu lần sau ngươi còn dám đến, ta thật sự sẽ giết ngươi.”
“Người sẽ không nỡ giết ta đâu, sư tôn.” Hoang Tịch không kiềm lòng nổi, cúi đầu hôn Thiên Lũng Cảnh, “Nếu người quyết chí giết ta thật, thì lúc trước đã chẳng tìm trăm phương nghìn kế cứu mạng ta. Người quan tâm đến ta, thương ta vô cùng. Ta biết, sâu trong thâm tâm, người cũng đang đợi ta… chẳng qua người không thể vứt bỏ thành kiến của thế tục mà thôi.”
“Ta cứu ngươi là vì tình nghĩa thầy trò, về tình về lý đều không sai. Dù bắt ta chọn lại lần nữa, ta vẫn sẽ cứu ngươi.” Thiên Lũng Cảnh muốn đẩy Hoang Tịch ra, nhưng hoàn toàn không vận nổi sức, “Rốt cuộc ngươi muốn ta phải làm sao, thì mới bằng lòng kết thúc quan hệ hoang đường này?”
“Về Tông Long Dã với ta, lập khế ước cùng ta.” Ánh mắt Hoang Tịch dịu đi, “Sư tôn, ngày xưa ta không xứng với người, ta muốn kề vai sát cánh cùng người, dù có phải đứng ở phe đối lập. Giờ ba châu Huyền Sát do ta cầm đầu, năm nhánh Thần Phong tôn người là nhất, chẳng ai có thể ngăn cản chúng ta thành đôi được nữa.”
“Ngươi sai rồi, đứng ở địa vị cao không có nghĩa là được làm theo ý mình bừa bãi. Địa vị và năng lực chính là những tiêu chuẩn để đo lường kỷ luật cá nhân. Đứng ở vị trí này, không gánh trách nhiệm, thì đấy là vô đạo đức.” Giọng Thiên Lũng Cảnh vẫn khản đặc, mắt y hun hút như chứa một tầng hơi nước, mông lung và sâu thẳm, đẹp tuyệt trần mà lại đong đầy sự trách móc bản thân sau cuộc vui thác loạn.
“Ta và ngươi là thầy trò bao năm, cuối cùng tất cả là tại ta không dạy dỗ được ngươi.”
Mái tóc bạc của Thiên Lũng Cảnh tản ra, trôi nổi trên dòng nước. Giữa màn khói sương mịt mùng, có thể thấy những dấu hôn xanh tím và nốt răng nông sâu khác biệt trải khắp làn da trắng nõn của y. Vết tích như những cánh hoa, khắc loang lổ trên da thịt nhợt màu của y, diễm lệ vô ngần.
“Sư tôn, người bị trói buộc bởi quá nhiều trách nhiệm. Người toàn chê trách ta cố chấp, nhưng chẳng phải chính người cũng đang cố chấp với chính nghĩa của riêng mình ư?” Hoang Tịch nhẹ nhàng cuốn lấy lọn tóc bạc của Thiên Lũng Cảnh bằng ngón tay mình, “Chẳng qua, cái chính nghĩa mà người quyết trung trinh ấy, chung quy rồi sẽ phụ người… Sư tôn, năm nhánh Thần Phong cũng không đồng tâm hòa thuận như bề ngoài đâu. Người… đừng tin tưởng những kẻ đó quá.”
Đôi mắt Thiên Lũng Cảnh khẽ động đậy: “Ngươi nói gì cơ?”
“Người nắm giữ vị trí này bao năm qua, dù công cao đức dày, mang danh hiệu Tiên Tôn cao quý, nhưng cũng chẳng ngăn nổi lòng người đố kỵ. Kẻ muốn kéo người xuống khỏi bệ thần, há chỉ có một tên?” Hoang Tịch ôm Thiên Lũng Cảnh vào lòng, ánh mắt thấp thoáng nỗi sầu, “Dù có là ta, cũng chẳng thể chống nổi cám dỗ, chỉ muốn giam cầm sư tôn vĩnh viễn, để người mãi mãi chỉ thuộc về một mình ta…”
Dứt lời, gã cắn lên cổ Thiên Lũng Cảnh. Thiên Lũng Cảnh đau, nhưng bị Hoang Tịch đè lại nên không thể phản kháng.
“Một lần cuối thôi, làm xong ta sẽ đi.”
Tay gã chậm rãi lần xuống, ánh mắt nôn nóng: “Van người, sư tôn.”
…
Nghiệp Liên trên bầu trời phủ họ Lâm đã hoàn toàn chuyển qua trạng thái tím đen. Thiên Lũng Cảnh cầm Uyên Quang, ánh mắt y nhìn Hoang Tịch chứa chan rất nhiều cảm xúc không nói thành lời.
“… Ngươi đi đi.”
Y khẽ hé môi, giọng không lớn, nhưng thái độ lại rất kiên quyết.
Hoang Tịch sững sờ tại trận. Lát sau, gã mới thở dài thật khẽ, cười nói: “Vậy thì, tạm biệt tại đây, Vu Nguyệt Thượng nhân.”
Sau đó, gã nhẹ nhàng nhảy lên, bóng áo đỏ lập tức biến mất giữa bóng đêm mênh mang.
Đóa Nghiệp Liên vắt ngang tầng không trên phủ họ Lâm cũng mất tăm mất tích theo gã!
“Chưởng môn sư tôn, sao người lại có thể buông tha cho tên phản đồ kia dễ dàng như thế?!” Nhan Hoán Chu sợ tái mặt. Hắn ta vốn tưởng Thiên Lũng Cảnh sẽ tự giải quyết Hoang Tịch. Dù không giết gã, thì chí ít cũng tuyên bố chối bỏ quan hệ thầy trò thân truyền trước mặt mọi người. Nhưng từ đầu tới cuối Thiên Lũng Cảnh không hề tỏ thái độ căm ghét Hoang Tịch, ngược lại còn bảo gã đi đi?
Nếu Hoang Tịch và Thiên Lũng Cảnh không trở mặt với nhau, không chấm dứt ngay bây giờ, thì làm sao hắn ta danh chính ngôn thuận trở thành đệ tử thân truyền của Thiên Lũng Cảnh được?
“Đúng vậy, Chưởng môn sư tôn, Hoang Tịch đã khiêu khích Ải Phong Nguyệt chúng ta như thế, còn gây sóng to gió lớn ở thôn Đào Nguyên, sao người cứ kệ cho hắn đi như vậy được?” Cẩu Tuân cũng vận hết công lực xí xớn đi lên, nói đỡ cho Nhan Hoán Chu.
Thiên Lũng Cảnh không đáp lời. Thẩm Tam Xuyên nhịn hết nổi, mở miệng lên tiếng: “Kẻ gây chuyện đó giờ với thôn Đào Nguyên là gã hòa thượng Viên Sân này, các huynh cứ nằng nặc kéo Hoang Tịch vào làm gì?”
“Này, mi bị mù à? Rõ ràng gã hòa thượng ấy nằm dưới trướng Hoang Tịch, lão làm gì đều là do Hoang Tịch sai bảo chứ sao?”
Thẩm Tam Xuyên không sợ ai, đốp chát ngay: “Vậy các huynh cũng là đệ tử của Ải Phong Nguyệt đấy, thường xuyên phạm lỗi sai ngu xuẩn, chẳng lẽ đều là do sư tôn bày mưu đặt kế hả?”
“Ngươi!” Cẩu Tuân cả giận nói, “Thằng oắt con nhà ngươi có liên quan gì tới Hoang Tịch, mà cứ bênh gã chằm chặp? Ngươi không biết gã ấy là kẻ đã phản bội Ải Phong Nguyệt, là tên tà ma ngoại đạo sẵn sàng giết bất cứ ai sao?!”
“Đương nhiên ta chẳng có liên quan gì đến gã.” Thẩm Tam Xuyên lạnh lùng cười, “Nhưng ta đã nghe Vạn sư huynh kể rồi, Hoang Tịch từng cứu mạng các anh em cùng môn phái. Theo ta thấy, người sẵn sàng hy sinh bản thân để cứu đồng môn, cũng chẳng khốn nạn ở đâu. Còn kẻ cứ suốt ngày chó hùa, đúng kiểu sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn, mới thực sự làm người ta thấy ghét đấy.”
(Họ Cẩu 苟 của Cẩu Tuân là một họ thật bên Trung Quốc, ngoài ra nó còn có nghĩa là cẩu thả, tạm bợ, sơ sài, nhưng cũng gần âm với từ Cẩu 狗 là con chó.)
Cẩu Tuân cú điên lên, gã xắn ống tay áo lăm le ra tay dạy dỗ ai kia. Nhưng gã còn chưa kịp tới trước mặt Thẩm Tam Xuyên, Lục Lâm Trạch đã cười tủm tỉm ấn tay gã xuống: “Có chuyện gì sư huynh cứ từ từ mà nói, ẩu đả trước mặt sư tôn không sợ bị trách phạt sao?”
Rõ ràng Lục Lâm Trạch chẳng dùng chút sức nào, nhưng Cẩu Tuân lại cảm thấy cổ tay mình sắp bị bẻ gãy đến nơi. Gã ta đau đến độ mặt xanh mét môi run lẩy bẩy, chẳng hiểu sao lại không kêu thành tiếng được.
Nhan Hoán Chu bước lên thưa: “Sư tôn, Cẩu sư đệ chỉ giận quá mất khôn thôi ạ, không có ý oán trách sư tôn đâu. Xưa kia Hoang Tịch quả thực có công với Ải Phong Nguyệt, nhưng việc gã phản bội sư môn cũng là sự thật không thể chối bỏ. Huống chi giờ gã là đại ma đầu của Tông Long Dã, nếu chúng ta không ra tay hàng phục gã, sau này lỡ gã rơi vào tay tiên môn khác, e sẽ càng phải chịu hình phạt thảm khốc hơn nằm trong tay chúng ta…”
Nếu sư tôn không nỡ giết Hoang Tịch, thì hắn ta sẽ lấy lý do khác. Chỉ cần dỗ ngọt được Vu Nguyệt Thượng nhân, thì hắn vẫn là kẻ có tiềm năng trở thành đệ tử thân truyền của sư tôn nhất!
Thẩm Tam Xuyên tàn nhẫn vạch trần lời hắn ta: “Huynh nói cứ như thể các tiên môn khác bắt nổi Hoang Tịch không bằng. Hiện giờ Tông Long Dã đứng đầu ba châu Huyền Sát, nào phải môn phái lau nhau vô danh dễ để kẻ khác bắt nạt. Hoang Tịch lại có báu vật hàng đầu Nghiệp Liên làm tiên khí bản mệnh, phóng mắt khắp giới Tu Chân, e chỉ mình Chưởng môn sư tôn và Thái sư tôn là trị được gã! Ban nãy huynh chỉ xí xớn để giữ thể diện, chứ mà đánh thật với Hoang Tịch, có khi huynh chẳng trụ nổi một vòng.”
Nhan Hoán Chu bị Thẩm Tam Xuyên nói cho vuốt mặt không kịp, nhưng vẫn thưa thốt với Thiên Lũng Cảnh: “Sư tôn, đệ tử một lòng muốn tốt cho Ải Phong Nguyệt thôi ạ, chẳng qua…”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Thiên Lũng Cảnh có vẻ hơi mệt. Y cất Uyên Quang đi, nhìn về phía hòa thượng Viên Sân đứng cách đó không xa đang run như cầy sấy vì sợ, “Trả lại hết thiện niệm bị Nghiệp Liên hấp thu đi.”
Nhan Hoán Chu kinh ngạc: “Thiện niệm? Thứ bị hấp thu không phải là vận may của họ sao?”
Lục Lâm Trạch lấy làm buồn cười nói: “Hóa ra Thủ Tịch sư huynh còn không biết thứ Nghiệp Liên thực sự cắn xé là gì, mà chỉ lanh chanh lỗ mãng, thế là không ổn đâu nhỉ?”
Nhan Hoán Chu tức đến độ mặt mũi xanh mét!
Ở đàng kia, Viên Sân vội vàng quỳ gối trước Vu Nguyệt Thượng nhân, ra chiều khổ sở nói: “Tiên Tôn, cánh Nghiệp Liên kia đã bị phá hủy, tôi… cũng chẳng làm sao trả lại phần thiện niệm kia được…
“Nhưng, đấy chỉ là những suy nghĩ thiện lành thôi, đâu có hại gì cho sức khỏe của họ… xin Tiên Tôn khai ân, tha mạng cho lão với!”
Nhan Hoán Chu rút kiếm kề lên cổ Viên Sân: “Thứ sư sãi quái quỷ, còn định biện hộ nữa ư, chẳng lẽ cả nhà họ Lâm không phải là do mi giết?”
Viên Sân lo ngay ngáy đáp: “Đúng là phủ họ Lâm gặp nạn thật, nhưng không phải tại bần tăng đâu. Bần tăng chỉ mượn dịp thôi. Nếu cậu không tin, tôi xin tự chứng minh!”
Dứt lời, lão ta lấy chiếc khánh dẫn đã hỏng mất một nửa ra, lẩm bẩm niệm vài câu, rồi lắc khánh dẫn. Ngay sau đó, tất cả mọi người đều thấy bà cụ đã trở thành xác sống của phủ họ Lâm nghiêng đầu bò ra khỏi phủ đầy vẻ dị hợm!
Bầu không khí chợt trở nên căng thẳng, Nhan Hoán Chu giận tím tái nói: “Ngươi còn dám sử dụng yêu thuật ư?”
“Không phải đâu, cậu nhìn kỹ bà ta mà xem…” Viên Sân còn chưa nói xong, bà cụ đã hóa thành xác sống đột nhiên bổ nhào lên người Viên Sân, cắn đứt cổ lão ngay tại trận!
Ai nấy đều kinh ngạc!
Viên Sân trợn trừng mắt che cổ lại, toan mở miệng nói gì đó, nhưng không thể phát ra tiếng. Sau đấy, lão lăn kềnh ra đất. Đám sư sãi của thiền tự Thụy Ấn đứng xung quanh sợ quá, cũng lũ lượt bỏ chạy bán xới! Xác sống của bà cụ họ Lâm cắn cổ Viên Sân xong thì tự dưng bốc cháy, chẳng bao lâu sau đã hóa thành một cái xác khô hoàn toàn không thể động đậy!
Nhan Hoán Chu nhíu mày nói: “Thuật Phản Phệ đấy, sư tôn, người gieo lời nguyền này ác độc thật!”
Thẩm Tam Xuyên: Thuật Phản Phệ là gì?
【 Hệ thống: Thuật Phản Phệ tương đương với một ổ khóa. Nếu tra đúng chìa, thì có thể mở cửa thu hoạch được sức mạnh mình cần. Nhưng một khi chìa hỏng không khớp ổ nữa, thì sẽ bị phán là nhiệm vụ thất bại, khởi động chương trình tự hủy. Chìa khóa của Viên Sân ắt hẳn là chiếc khánh dẫn kia. Giờ khánh dẫn hỏng một nửa, nên auto tự hủy, chẳng qua lão không biết là mình bị nguyền rủa mà thôi 】
Thẩm Tam Xuyên: Thì ra là thế, đúng là một thủ đoạn hay để hủy thi diệt tích.
Cẩu Tuân đứng một bên, ôm cổ tay đã được Lục Lâm Trạch buông ra, ton hót chêm vào: “Chắc chắn lão bị Hoang Tịch nguyền đấy, lũ ma tu đấy còn chẳng thèm tha cho người nhà mình mà.”
Thiên Lũng Cảnh nhìn cái xác cháy sém kia, loáng thoáng cảm nhận được dòng chảy tiên lực không dễ phát hiện trong đó. Nhưng y còn chưa kịp kiểm tra cẩn thận, chút tiên lực mơ hồ ấy đã hoàn toàn biến mất. Nhớ lại lời Hoang Tịch nói với mình, sắc mặt y lại càng thêm lạnh lẽo. Đám đệ tử xung quanh thấy mặt Chưởng môn hằm hằm thì cũng lập tức im re!
Năm nhánh Thần Phong thật sự chứa chấp kẻ có lòng riêng ư?
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn kịch ngắn:
Tác giả nào đấy: Bà con trông đi, bà con nghe thử, lời âu yếm xuất sắc nhất năm của sếp Hoang nhà mình xuất hiện rồi – Van người, sư tôn.
Tác giả nào đấy: Ờmmmm, tê hết cả xương đúng khum! Tôn thượng à, ngày xưa ngài còn khinh sếp Hoang, nhưng chính ngài ngẫm lại xem ngài đã từng nói được câu gì âu yếm với anh Xuyên nào? Người ta vẫn coi ngài như anh em xương máu đấy! Hôm nay có kẻ còn nói hai người là 6 Lâm Trạch không chỉ chịch mỗi 7 ngày, và Thẩm 3 Xuyên tự cho mình là đúng nhất (1), đổi tên ship thành tổ hợp 7631 thôi!
Thẩm Tam Xuyên:?
Lục Lâm Trạch: …
(7631: Là hệ thống chính sách của Trung Quốc từ năm 2015 nhằm đảm bảo phát triển bền vững và những tác động cụ thể của nó với ngành môi trường.)
Tác giả nào đấy (nhắm mắt khóc ròng): Mẹ già này quả thực rầu thúi ruột vì lộ trình làm tình của hai đứa! Nhìn coi sếp Hoang nhà người ta hiểu ra một cái là…
【 Hệ thống: Thưa ngài tác giả, Tôn thượng dẫn ký chủ đi mách lẻo sư tôn rồi 】
Tác giả nào đấy: Mách thì mách, tui ngồi trước máy tính còn sợ tụi nó… Chờ đã, kiếm Uyên Quang… cứu…
[HẾT CHƯƠNG 34]
***
Nửa ngày trước.
Bên trong bí cảnh U Tuyền, Hoang Tịch tháo sợi thừng đang trói chặt cổ tay Vu Nguyệt Thượng ra, bế Thiên Lũng Cảnh yếu ớt vô lực vào trong dòng suối, tỉ mẩn rửa sạch thân thể cho y. Thiên Lũng Cảnh hoàn toàn kiệt sức, chỉ có thể để mặc cho Hoang Tịch làm theo ý mình.
“Sư tôn, cái hạn 7 ngày của Triền Tình Ti đã hết, người nghỉ ngơi tử tế mấy hôm là khỏe lại ngay thôi.” Gã lau chùi cơ thể Thiên Lũng Cảnh vô cùng cẩn thận, dù vẫn còn khao khát, nhưng gã biết một khi chạm ngưỡng 7 ngày, thì không thể tiếp tục được nữa…
“Chúng ta kết thúc đi.”
Động tác dang dở của Hoang Tịch dừng sững, nhưng rồi gã lại tiếp tục: “Ta nói rồi, ta sẽ không bao giờ buông tay người.”
“… Đừng đến tìm ta nữa.” Giọng Thiên Lũng Cảnh hơi khàn, “Chúng ta không nên tiếp tục thế này.”
Hoang Tịch cười, ánh mắt chứa chan nỗi niềm xót thương: “Sư tôn lại muốn làm theo cách ngày xưa, lập khế ước với một kẻ người không yêu, rồi sống đứng đắn quy củ đến hết đời sao?”
“…”
“Nếu người cứ bắt buộc phải thế, thì dù người có đối tượng lập khế ước, ta cũng sẽ không để hắn vào mắt. Lúc nào khao khát người, dù ở ngay trước mặt kẻ đó, ta vẫn sẽ chẳng khách khí.” Gã túm cằm Thiên Lũng Cảnh bằng một tay, dục vọng chiếm hữu không cho phép chối từ ngập tràn đôi mắt.
“Hay là, sư tôn muốn trải nghiệm cảm giác vụng trộm?”
Thiên Lũng Cảnh thì thầm: “Nếu lần sau ngươi còn dám đến, ta thật sự sẽ giết ngươi.”
“Người sẽ không nỡ giết ta đâu, sư tôn.” Hoang Tịch không kiềm lòng nổi, cúi đầu hôn Thiên Lũng Cảnh, “Nếu người quyết chí giết ta thật, thì lúc trước đã chẳng tìm trăm phương nghìn kế cứu mạng ta. Người quan tâm đến ta, thương ta vô cùng. Ta biết, sâu trong thâm tâm, người cũng đang đợi ta… chẳng qua người không thể vứt bỏ thành kiến của thế tục mà thôi.”
“Ta cứu ngươi là vì tình nghĩa thầy trò, về tình về lý đều không sai. Dù bắt ta chọn lại lần nữa, ta vẫn sẽ cứu ngươi.” Thiên Lũng Cảnh muốn đẩy Hoang Tịch ra, nhưng hoàn toàn không vận nổi sức, “Rốt cuộc ngươi muốn ta phải làm sao, thì mới bằng lòng kết thúc quan hệ hoang đường này?”
“Về Tông Long Dã với ta, lập khế ước cùng ta.” Ánh mắt Hoang Tịch dịu đi, “Sư tôn, ngày xưa ta không xứng với người, ta muốn kề vai sát cánh cùng người, dù có phải đứng ở phe đối lập. Giờ ba châu Huyền Sát do ta cầm đầu, năm nhánh Thần Phong tôn người là nhất, chẳng ai có thể ngăn cản chúng ta thành đôi được nữa.”
“Ngươi sai rồi, đứng ở địa vị cao không có nghĩa là được làm theo ý mình bừa bãi. Địa vị và năng lực chính là những tiêu chuẩn để đo lường kỷ luật cá nhân. Đứng ở vị trí này, không gánh trách nhiệm, thì đấy là vô đạo đức.” Giọng Thiên Lũng Cảnh vẫn khản đặc, mắt y hun hút như chứa một tầng hơi nước, mông lung và sâu thẳm, đẹp tuyệt trần mà lại đong đầy sự trách móc bản thân sau cuộc vui thác loạn.
“Ta và ngươi là thầy trò bao năm, cuối cùng tất cả là tại ta không dạy dỗ được ngươi.”
Mái tóc bạc của Thiên Lũng Cảnh tản ra, trôi nổi trên dòng nước. Giữa màn khói sương mịt mùng, có thể thấy những dấu hôn xanh tím và nốt răng nông sâu khác biệt trải khắp làn da trắng nõn của y. Vết tích như những cánh hoa, khắc loang lổ trên da thịt nhợt màu của y, diễm lệ vô ngần.
“Sư tôn, người bị trói buộc bởi quá nhiều trách nhiệm. Người toàn chê trách ta cố chấp, nhưng chẳng phải chính người cũng đang cố chấp với chính nghĩa của riêng mình ư?” Hoang Tịch nhẹ nhàng cuốn lấy lọn tóc bạc của Thiên Lũng Cảnh bằng ngón tay mình, “Chẳng qua, cái chính nghĩa mà người quyết trung trinh ấy, chung quy rồi sẽ phụ người… Sư tôn, năm nhánh Thần Phong cũng không đồng tâm hòa thuận như bề ngoài đâu. Người… đừng tin tưởng những kẻ đó quá.”
Đôi mắt Thiên Lũng Cảnh khẽ động đậy: “Ngươi nói gì cơ?”
“Người nắm giữ vị trí này bao năm qua, dù công cao đức dày, mang danh hiệu Tiên Tôn cao quý, nhưng cũng chẳng ngăn nổi lòng người đố kỵ. Kẻ muốn kéo người xuống khỏi bệ thần, há chỉ có một tên?” Hoang Tịch ôm Thiên Lũng Cảnh vào lòng, ánh mắt thấp thoáng nỗi sầu, “Dù có là ta, cũng chẳng thể chống nổi cám dỗ, chỉ muốn giam cầm sư tôn vĩnh viễn, để người mãi mãi chỉ thuộc về một mình ta…”
Dứt lời, gã cắn lên cổ Thiên Lũng Cảnh. Thiên Lũng Cảnh đau, nhưng bị Hoang Tịch đè lại nên không thể phản kháng.
“Một lần cuối thôi, làm xong ta sẽ đi.”
Tay gã chậm rãi lần xuống, ánh mắt nôn nóng: “Van người, sư tôn.”
…
Nghiệp Liên trên bầu trời phủ họ Lâm đã hoàn toàn chuyển qua trạng thái tím đen. Thiên Lũng Cảnh cầm Uyên Quang, ánh mắt y nhìn Hoang Tịch chứa chan rất nhiều cảm xúc không nói thành lời.
“… Ngươi đi đi.”
Y khẽ hé môi, giọng không lớn, nhưng thái độ lại rất kiên quyết.
Hoang Tịch sững sờ tại trận. Lát sau, gã mới thở dài thật khẽ, cười nói: “Vậy thì, tạm biệt tại đây, Vu Nguyệt Thượng nhân.”
Sau đó, gã nhẹ nhàng nhảy lên, bóng áo đỏ lập tức biến mất giữa bóng đêm mênh mang.
Đóa Nghiệp Liên vắt ngang tầng không trên phủ họ Lâm cũng mất tăm mất tích theo gã!
“Chưởng môn sư tôn, sao người lại có thể buông tha cho tên phản đồ kia dễ dàng như thế?!” Nhan Hoán Chu sợ tái mặt. Hắn ta vốn tưởng Thiên Lũng Cảnh sẽ tự giải quyết Hoang Tịch. Dù không giết gã, thì chí ít cũng tuyên bố chối bỏ quan hệ thầy trò thân truyền trước mặt mọi người. Nhưng từ đầu tới cuối Thiên Lũng Cảnh không hề tỏ thái độ căm ghét Hoang Tịch, ngược lại còn bảo gã đi đi?
Nếu Hoang Tịch và Thiên Lũng Cảnh không trở mặt với nhau, không chấm dứt ngay bây giờ, thì làm sao hắn ta danh chính ngôn thuận trở thành đệ tử thân truyền của Thiên Lũng Cảnh được?
“Đúng vậy, Chưởng môn sư tôn, Hoang Tịch đã khiêu khích Ải Phong Nguyệt chúng ta như thế, còn gây sóng to gió lớn ở thôn Đào Nguyên, sao người cứ kệ cho hắn đi như vậy được?” Cẩu Tuân cũng vận hết công lực xí xớn đi lên, nói đỡ cho Nhan Hoán Chu.
Thiên Lũng Cảnh không đáp lời. Thẩm Tam Xuyên nhịn hết nổi, mở miệng lên tiếng: “Kẻ gây chuyện đó giờ với thôn Đào Nguyên là gã hòa thượng Viên Sân này, các huynh cứ nằng nặc kéo Hoang Tịch vào làm gì?”
“Này, mi bị mù à? Rõ ràng gã hòa thượng ấy nằm dưới trướng Hoang Tịch, lão làm gì đều là do Hoang Tịch sai bảo chứ sao?”
Thẩm Tam Xuyên không sợ ai, đốp chát ngay: “Vậy các huynh cũng là đệ tử của Ải Phong Nguyệt đấy, thường xuyên phạm lỗi sai ngu xuẩn, chẳng lẽ đều là do sư tôn bày mưu đặt kế hả?”
“Ngươi!” Cẩu Tuân cả giận nói, “Thằng oắt con nhà ngươi có liên quan gì tới Hoang Tịch, mà cứ bênh gã chằm chặp? Ngươi không biết gã ấy là kẻ đã phản bội Ải Phong Nguyệt, là tên tà ma ngoại đạo sẵn sàng giết bất cứ ai sao?!”
“Đương nhiên ta chẳng có liên quan gì đến gã.” Thẩm Tam Xuyên lạnh lùng cười, “Nhưng ta đã nghe Vạn sư huynh kể rồi, Hoang Tịch từng cứu mạng các anh em cùng môn phái. Theo ta thấy, người sẵn sàng hy sinh bản thân để cứu đồng môn, cũng chẳng khốn nạn ở đâu. Còn kẻ cứ suốt ngày chó hùa, đúng kiểu sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn, mới thực sự làm người ta thấy ghét đấy.”
(Họ Cẩu 苟 của Cẩu Tuân là một họ thật bên Trung Quốc, ngoài ra nó còn có nghĩa là cẩu thả, tạm bợ, sơ sài, nhưng cũng gần âm với từ Cẩu 狗 là con chó.)
Cẩu Tuân cú điên lên, gã xắn ống tay áo lăm le ra tay dạy dỗ ai kia. Nhưng gã còn chưa kịp tới trước mặt Thẩm Tam Xuyên, Lục Lâm Trạch đã cười tủm tỉm ấn tay gã xuống: “Có chuyện gì sư huynh cứ từ từ mà nói, ẩu đả trước mặt sư tôn không sợ bị trách phạt sao?”
Rõ ràng Lục Lâm Trạch chẳng dùng chút sức nào, nhưng Cẩu Tuân lại cảm thấy cổ tay mình sắp bị bẻ gãy đến nơi. Gã ta đau đến độ mặt xanh mét môi run lẩy bẩy, chẳng hiểu sao lại không kêu thành tiếng được.
Nhan Hoán Chu bước lên thưa: “Sư tôn, Cẩu sư đệ chỉ giận quá mất khôn thôi ạ, không có ý oán trách sư tôn đâu. Xưa kia Hoang Tịch quả thực có công với Ải Phong Nguyệt, nhưng việc gã phản bội sư môn cũng là sự thật không thể chối bỏ. Huống chi giờ gã là đại ma đầu của Tông Long Dã, nếu chúng ta không ra tay hàng phục gã, sau này lỡ gã rơi vào tay tiên môn khác, e sẽ càng phải chịu hình phạt thảm khốc hơn nằm trong tay chúng ta…”
Nếu sư tôn không nỡ giết Hoang Tịch, thì hắn ta sẽ lấy lý do khác. Chỉ cần dỗ ngọt được Vu Nguyệt Thượng nhân, thì hắn vẫn là kẻ có tiềm năng trở thành đệ tử thân truyền của sư tôn nhất!
Thẩm Tam Xuyên tàn nhẫn vạch trần lời hắn ta: “Huynh nói cứ như thể các tiên môn khác bắt nổi Hoang Tịch không bằng. Hiện giờ Tông Long Dã đứng đầu ba châu Huyền Sát, nào phải môn phái lau nhau vô danh dễ để kẻ khác bắt nạt. Hoang Tịch lại có báu vật hàng đầu Nghiệp Liên làm tiên khí bản mệnh, phóng mắt khắp giới Tu Chân, e chỉ mình Chưởng môn sư tôn và Thái sư tôn là trị được gã! Ban nãy huynh chỉ xí xớn để giữ thể diện, chứ mà đánh thật với Hoang Tịch, có khi huynh chẳng trụ nổi một vòng.”
Nhan Hoán Chu bị Thẩm Tam Xuyên nói cho vuốt mặt không kịp, nhưng vẫn thưa thốt với Thiên Lũng Cảnh: “Sư tôn, đệ tử một lòng muốn tốt cho Ải Phong Nguyệt thôi ạ, chẳng qua…”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Thiên Lũng Cảnh có vẻ hơi mệt. Y cất Uyên Quang đi, nhìn về phía hòa thượng Viên Sân đứng cách đó không xa đang run như cầy sấy vì sợ, “Trả lại hết thiện niệm bị Nghiệp Liên hấp thu đi.”
Nhan Hoán Chu kinh ngạc: “Thiện niệm? Thứ bị hấp thu không phải là vận may của họ sao?”
Lục Lâm Trạch lấy làm buồn cười nói: “Hóa ra Thủ Tịch sư huynh còn không biết thứ Nghiệp Liên thực sự cắn xé là gì, mà chỉ lanh chanh lỗ mãng, thế là không ổn đâu nhỉ?”
Nhan Hoán Chu tức đến độ mặt mũi xanh mét!
Ở đàng kia, Viên Sân vội vàng quỳ gối trước Vu Nguyệt Thượng nhân, ra chiều khổ sở nói: “Tiên Tôn, cánh Nghiệp Liên kia đã bị phá hủy, tôi… cũng chẳng làm sao trả lại phần thiện niệm kia được…
“Nhưng, đấy chỉ là những suy nghĩ thiện lành thôi, đâu có hại gì cho sức khỏe của họ… xin Tiên Tôn khai ân, tha mạng cho lão với!”
Nhan Hoán Chu rút kiếm kề lên cổ Viên Sân: “Thứ sư sãi quái quỷ, còn định biện hộ nữa ư, chẳng lẽ cả nhà họ Lâm không phải là do mi giết?”
Viên Sân lo ngay ngáy đáp: “Đúng là phủ họ Lâm gặp nạn thật, nhưng không phải tại bần tăng đâu. Bần tăng chỉ mượn dịp thôi. Nếu cậu không tin, tôi xin tự chứng minh!”
Dứt lời, lão ta lấy chiếc khánh dẫn đã hỏng mất một nửa ra, lẩm bẩm niệm vài câu, rồi lắc khánh dẫn. Ngay sau đó, tất cả mọi người đều thấy bà cụ đã trở thành xác sống của phủ họ Lâm nghiêng đầu bò ra khỏi phủ đầy vẻ dị hợm!
Bầu không khí chợt trở nên căng thẳng, Nhan Hoán Chu giận tím tái nói: “Ngươi còn dám sử dụng yêu thuật ư?”
“Không phải đâu, cậu nhìn kỹ bà ta mà xem…” Viên Sân còn chưa nói xong, bà cụ đã hóa thành xác sống đột nhiên bổ nhào lên người Viên Sân, cắn đứt cổ lão ngay tại trận!
Ai nấy đều kinh ngạc!
Viên Sân trợn trừng mắt che cổ lại, toan mở miệng nói gì đó, nhưng không thể phát ra tiếng. Sau đấy, lão lăn kềnh ra đất. Đám sư sãi của thiền tự Thụy Ấn đứng xung quanh sợ quá, cũng lũ lượt bỏ chạy bán xới! Xác sống của bà cụ họ Lâm cắn cổ Viên Sân xong thì tự dưng bốc cháy, chẳng bao lâu sau đã hóa thành một cái xác khô hoàn toàn không thể động đậy!
Nhan Hoán Chu nhíu mày nói: “Thuật Phản Phệ đấy, sư tôn, người gieo lời nguyền này ác độc thật!”
Thẩm Tam Xuyên: Thuật Phản Phệ là gì?
【 Hệ thống: Thuật Phản Phệ tương đương với một ổ khóa. Nếu tra đúng chìa, thì có thể mở cửa thu hoạch được sức mạnh mình cần. Nhưng một khi chìa hỏng không khớp ổ nữa, thì sẽ bị phán là nhiệm vụ thất bại, khởi động chương trình tự hủy. Chìa khóa của Viên Sân ắt hẳn là chiếc khánh dẫn kia. Giờ khánh dẫn hỏng một nửa, nên auto tự hủy, chẳng qua lão không biết là mình bị nguyền rủa mà thôi 】
Thẩm Tam Xuyên: Thì ra là thế, đúng là một thủ đoạn hay để hủy thi diệt tích.
Cẩu Tuân đứng một bên, ôm cổ tay đã được Lục Lâm Trạch buông ra, ton hót chêm vào: “Chắc chắn lão bị Hoang Tịch nguyền đấy, lũ ma tu đấy còn chẳng thèm tha cho người nhà mình mà.”
Thiên Lũng Cảnh nhìn cái xác cháy sém kia, loáng thoáng cảm nhận được dòng chảy tiên lực không dễ phát hiện trong đó. Nhưng y còn chưa kịp kiểm tra cẩn thận, chút tiên lực mơ hồ ấy đã hoàn toàn biến mất. Nhớ lại lời Hoang Tịch nói với mình, sắc mặt y lại càng thêm lạnh lẽo. Đám đệ tử xung quanh thấy mặt Chưởng môn hằm hằm thì cũng lập tức im re!
Năm nhánh Thần Phong thật sự chứa chấp kẻ có lòng riêng ư?
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn kịch ngắn:
Tác giả nào đấy: Bà con trông đi, bà con nghe thử, lời âu yếm xuất sắc nhất năm của sếp Hoang nhà mình xuất hiện rồi – Van người, sư tôn.
Tác giả nào đấy: Ờmmmm, tê hết cả xương đúng khum! Tôn thượng à, ngày xưa ngài còn khinh sếp Hoang, nhưng chính ngài ngẫm lại xem ngài đã từng nói được câu gì âu yếm với anh Xuyên nào? Người ta vẫn coi ngài như anh em xương máu đấy! Hôm nay có kẻ còn nói hai người là 6 Lâm Trạch không chỉ chịch mỗi 7 ngày, và Thẩm 3 Xuyên tự cho mình là đúng nhất (1), đổi tên ship thành tổ hợp 7631 thôi!
Thẩm Tam Xuyên:?
Lục Lâm Trạch: …
(7631: Là hệ thống chính sách của Trung Quốc từ năm 2015 nhằm đảm bảo phát triển bền vững và những tác động cụ thể của nó với ngành môi trường.)
Tác giả nào đấy (nhắm mắt khóc ròng): Mẹ già này quả thực rầu thúi ruột vì lộ trình làm tình của hai đứa! Nhìn coi sếp Hoang nhà người ta hiểu ra một cái là…
【 Hệ thống: Thưa ngài tác giả, Tôn thượng dẫn ký chủ đi mách lẻo sư tôn rồi 】
Tác giả nào đấy: Mách thì mách, tui ngồi trước máy tính còn sợ tụi nó… Chờ đã, kiếm Uyên Quang… cứu…
[HẾT CHƯƠNG 34]