Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi - Trang 3

Chương 29



“Còn tưởng là thằng nhỏ bắt chước thói xấu của Hoang Tịch…”
***
Đóa sen trên phủ họ Lâm còn đang chảy sắc vàng ròng xuống không ngừng, những cánh hoa vốn mạ vàng nay đã có xu thế trở nên trong suốt!
Cẩu Tuân nhìn bông sen khổng lồ trên phủ họ Lâm: “Nhan sư huynh, đóa sen quái quỷ kia hình như sắp lột xác xong rồi, chúng ta có nên ra tay không? Ngộ nhỡ Vạn Trọng Sơn dẫn người tới đây cướp hết công lao thì sao!”
Nhan Hoán Chu nói: “Chờ lát nữa đã. Theo kinh nghiệm của ta, khoảnh khắc đóa sen yêu quái ấy vừa lột xác xong chính là lúc nó yếu đuối nhất. Tới khi ấy ta đánh phát nó chết tươi, mới thể hiện được thủ đoạn như sấm dậy của bên mình!”
Cẩu Tuân cười hùa: “Cũng phải, lũ dân đen trong thôn dốt nát mà. Đến thời khắc đó, Nhan sư huynh trình diễn chiêu thức hoa lệ một chút, bóp chết đóa sen yêu quái kia ngay trước mắt chúng. Chúng nhất định sẽ coi huynh như chúa cứu thế đại từ đại bi trên trời thác xuống. Uầy, cảnh tượng đấy, ắt hẳn có thể sánh ngang lần Chưởng môn sư tôn một mình một kiếm tiêu diệt Núi Phù Linh ngày xưa!”
Nhan Hoán Chu: “Gọi thêm mấy đứa nữa đi, nếu Vạn Trọng Sơn tới, nhất định phải nghĩ cách kìm chân gã lại, tuyệt đối không thể để gã bước vào phủ họ Lâm!”
Cẩu Tuân cười nịnh: “Dạ, vậy đệ xin đi sắp xếp thêm người ạ!”

“Sư huynh, đừng sợ, là đệ đây.”
Nghe thấy giọng nói này, Thẩm Tam Xuyên quay ngoắt đầu lại. Anh chàng bỗng thấy Lục Lâm Trạch lâu lắm không gặp đang đứng đằng sau mình. Trong giây phút này, anh chàng kích động đến độ lệ sắp hoen mi, lập tức lộn ngược lại ôm Lục Lâm Trạch không chút nghĩ ngợi, cảm động gớt nước mắt: “Sư đệ, cuối cùng đệ cũng tới rồi! Là đệ thì được rồi!”
Sau đấy hình như ý thức được điều gì, anh chàng lại buông Lục Lâm Trạch ra rồi lùi một bước về sau, tỏ vẻ vô cùng kháng cự: “Mà không, chuyện này thì ai cũng không được hết!”
Lục Lâm Trạch không khỏi bật cười: “Chẳng phải ban nãy huynh vừa nói “là đệ thì được” sao? Sư huynh tính quỵt nợ hả?”
“Ơ, ý ta không phải thế… thì… ô, chờ đã, sao tụi mình lại trở về thân thể cũ rồi?”
Thẩm Tam Xuyên quan sát bản thân, quả nhiên quần áo đã biến về bộ cũ, tóc cũng quay lại màu đen. Anh chàng sờ mặt mình, mắt này, miệng này, mũi này… Đúng là mặt mình thật rồi, không phải của Vu Nguyệt Thượng nhân nữa!
Thẩm Tam Xuyên: Hệ thống, cái quái gì thế, sao tớ với sư đệ lại biến về như cũ?
【 Hệ thống: … Bởi vì đặc sản của xứ Lục Giang bên mình là không được miêu tả phần dưới cổ. Ban nãy chuẩn bị rờ tới chỗ dưới cổ, ảo cảnh tự động cắt hai người ra ngoài, chớ thực ra bên kia là đang chịch nhau rồi đó!!! 】
Thẩm Tam Xuyên: Giọng điệu đằng ấy có vẻ hờn dỗi quá nhỉ.
【 Hệ thống: Tui còn chuẩn bị xong cả bắp rang rồi á, cậu nói coi! 】
Thẩm Tam Xuyên: Giờ tụi tớ nên làm gì tiếp đây?
【 Hệ thống: Chờ ở đây bảy bữa cho họ uỵch nhau xong là có thể nhập vào chạy cốt truyện tiếp. Nhưng đến lúc đó cốt truyện ẩn về cơ bản cũng kết thúc rồi, chắc khép màn thôi】
Thẩm Tam Xuyên: Thì ra là thế, vậy bảy ngày này bọn tớ chỉ cần chờ thôi hả?
【 Hệ thống: Thế hay là, cậu với Ma Tôn cũng xà nẹo nhau đi? Căn bản là tui không hoàn trả bắp rang được á 】
Thẩm Tam Xuyên: … Cút!
“Có lẽ chủ nhân của Nghiệp Liên không muốn chia sẻ cảnh này cho kẻ khác… Sư huynh, huynh bị Triền Tình Ti trói buộc, người ngợm không sao chứ?” Lục Lâm Trạch bước lên vuốt lại mái tóc hơi rối của Thẩm Tam Xuyên.
Nghĩ đến cảm giác bị tơ tình cấu xé trong cơ thể Vu Nguyệt Thượng nhân, đau tới độ nói không ra hơi, anh chàng đáp với vẻ mặt chua xót: “Ta mới nhập hồn thôi mà đã không chịu nổi sự tra tấn của Triền Tình Ti. Cơ thể như bị ngàn vạn sợi dây thép cắt cứa, không ngừng đâm thủng tùng xẻo. Giả thiết kiểu này đúng là khốn nạn quá đáng, như băm da thịt thành từng mảnh rồi lại ép qua kẽ hở, đau đớn vô cùng nhưng không thể nhúc nhích! Vậy mà sư tôn còn chịu được bao năm ròng!”
Lục Lâm Trạch nghe xong thì trào dâng thương xót, bất giác tới gần Thẩm Tam Xuyên thêm chút nữa: “Tuy Triền Tình Ti không chữa dứt được, nhưng có thể làm thuyên giảm cơn đau.”
Thẩm Tam Xuyên nhớ lại tình cảnh trước đó, đột nhiên nói: “Nhưng ban nãy lúc hai người họ hôn nhau, ta thực sự cảm thấy Triền Tình Ti trong cơ thể không còn thít quá chặt nữa!”
Lục Lâm Trạch cười đáp: “Triền Tình Ti có thể thuyên giảm khi làm chuyện phòng the, càng mãnh liệt hiệu quả càng tốt. Sau… lần này, Vu Nguyệt Thượng nhân sẽ chỉ bị Triền Tình Ti tra tấn vào một khoảng thời gian nhất định hằng năm. Với tính cách của Yển Ma chân quân, e là năm nào tới cái hạn 7 ngày lão cũng sẽ lặn lội ngàn dặm xa xôi tới giải Triền Tình Ti cho Vu Nguyệt Thượng nhân. Dù sao lão tuyệt đối không thể để ai khác tham dự vào việc này được.”
Mỗi năm bảy ngày, còn là bảy ngày liên tục, sức bền của chú sói con Hoang Tịch khủng thiệt.
Tuy Hoang Tịch quả thực có bắt Vu Nguyệt Thượng nhân làm chuyện ấy, nhưng anh chàng cảm nhận được từ sâu trong tâm khảm Vu Nguyệt Thượng nhân là, sư tôn cũng không kháng cự lắm. Phải tội cảm giác ấy mờ mịt quá, có lẽ chính sư tôn cũng chưa phát hiện ra, nhưng Thẩm Tam Xuyên thì lại quan sát rõ ràng. Trước kia Thiên Lũng Cảnh luôn vô thức né tránh đụng chạm với Hàn Vãn Lâu, nhưng lại coi những cái ôm ấp làm nũng của Hoang Tịch là chuyện đương nhiên.
Hiềm nỗi tình thầy trò kiểu này vốn bị cấm đoán trong thế giới hiện tại, nếu sau này mà vỡ lở ra thì…
Thẩm Tam Xuyên cúi đầu, nhất thời chẳng biết nói tiếp làm sao, thầm thở than trong lòng.
Có lẽ Lục Lâm Trạch đã nhận ra điều mà Thẩm Tam Xuyên đang lo lắng, hắn an ủi anh chàng: “Sư huynh không phải lo lắng đâu. Với địa vị của Vu Nguyệt Thượng nhân bây giờ, dù chính miệng Yển Ma chân quân đi rêu rao khắp thiên hạ, cũng chẳng có ai thèm tin. Họ chỉ cho là bè lũ tu ma cố ý bôi xấu sự trong sạch của Thượng nhân. Nên huynh đừng sợ Thượng nhân thân bại danh liệt vì chuyện này, trừ phi…”
Thẩm Tam Xuyên nghe vậy thì nhìn Lục Lâm Trạch: “Trừ phi gì cơ?”
Lục Lâm Trạch lắc đầu: “Chắc là không đâu, từ dạo ấy trở đi Vu Nguyệt Thượng nhân không còn lập khế ước với ai nữa, cũng chẳng nhận đệ tử thân truyền… Kẻo không kẻ nào đấy sẽ lại rồ dại lên làm gì chẳng biết…”
“Đệ nói thế, nghe chừng đệ hiểu tên vô ơn Hoang Tịch kia lắm nhỉ?”
Lục Lâm Trạch khựng lại, đoạn cười nói: “Dạo này đệ luôn núp trong cơ thể lão, tất nhiên đệ hiểu rõ rành rành tất cả suy nghĩ cảm xúc của lão rồi.”
Thẩm Tam Xuyên đột nhiên nhìn cổ Lục Lâm Trạch: “Sư đệ, lúc Hoang Tịch bị chém đầu… đệ có sao không, không để lại di chứng gì chứ?”
“Đệ chỉ thấy gãy roẹt một cái, rồi hồn lìa khỏi xác thôi. Đệ vốn định đi tìm huynh, nhưng không tài nào rời khỏi phạm vi gần xác Yển Ma chân quân được, cho đến khi sư huynh tới cứu đệ.”
“Vậy thì tốt, lúc ấy ta còn tưởng đệ cũng…” Thẩm Tam Xuyên vẫn không yên tâm lắm, muốn đưa tay ra sờ cổ Lục Lâm Trạch, nhưng tay đưa được nửa chừng anh chàng lại cảm thấy hơi không ổn, nên vừa hỏi vừa xấu hổ rụt tay lại, “Thật sự không sao chứ?”
Lục Lâm Trạch túm cái tay đang rụt về của Thẩm Tam Xuyên, kéo anh chàng mơn trớn phần cổ không tỳ vết của mình: “Nếu sư huynh không yên tâm, thì có thể tự sờ thử, xem cổ đệ có sẹo hay không…”
Ban đầu Thẩm Tam Xuyên cũng chẳng nghĩ nhiều, cho đến khi anh chàng cảm nhận được làn da cực kỳ trơn nhẵn ở cần cổ Lục Lâm Trạch. Phần này hình như còn mềm hơn tất cả nơi khác trên người hắn. Sau đấy Lục Lâm Trạch đưa tay anh chàng lần xuống dưới, sờ đến cục hầu, chỗ kia còn rung nhè nhẹ. Xúc cảm ấy khiến Thẩm Tam Xuyên bỗng thất thần! Ngón tay cũng nóng lên!
“Thật… thật sự không có sẹo này.” Thẩm Tam Xuyên lấy lại bình tĩnh, vội rút tay về, rồi tìm bừa lý do nói tiếp, “Chủ yếu là bởi lúc ta nhập vào người sư tôn, cảm giác bị Triền Tình Ti giày xéo quá mãnh liệt, đến giờ hẵng còn sợ đây. Nên ta mới lo là đệ cũng…”
“Vậy à…” Lục Lâm Trạch đột nhiên xích lại gần, đoạn, trước sự kinh ngạc của Thẩm Tam Xuyên, hắn ôm eo anh chàng, nghiêng đầu hôn lên bờ môi hơi hé của anh chàng! Hơi thở ướt nóng của họ phả lên mặt nhau. Cảm giác va chạm chân thật giữa môi với răng khiến đầu anh chàng ong lên như đang nổ banh chành! Thẩm Tam Xuyên chưa từng hôn ai trong đời, bỗng ngây ra một thoáng, mặc cho người ta chiếm quyền chủ động. Xúc cảm xa lạ ập đến, anh chàng bị bắt phải mở miệng, còn quên cả cách thở…
Nín thở lâu quá, đuôi mắt anh chàng đỏ hoe, gợn sóng trong suốt dâng đầy. Dáng vẻ yếu đuối đáng thương như sắp bật khóc tới nơi: “Sư đệ… đừng… ưm, đừng mà… “
Không ngờ lời kháng cự đứt quãng này lại càng khiến Lục Lâm Trạch mất đi lý trí. Tay hắn ấn lên eo anh chàng, cảm nhận được cơ eo thon thả săn chắc của anh chàng. Tâm trí hắn chỉ còn niềm thôi thúc muốn ấn sư huynh lên tường, chiêm ngưỡng cảnh y cúi người quay lưng về phía mình, khóc lóc xin tha!
Chỉ muốn bắt nạt người ấy một trận ra trò!
“Sư đệ… hức, ta sắp tắt thở rồi…”
Nghe thấy câu này, Lục Lâm Trạch mới tỉnh táo một tẹo, hắn chậm rãi thả Thẩm Tam Xuyên ra, nhưng hơi thở bỏng cháy của họ vẫn vỗ về gương mặt người kia.
Ngọt quá, sư huynh thơm ngọt quá.
Hắn áp lên người anh chàng, hẵng còn chưa nỡ buông ra: “Sư huynh, giờ huynh thấy khá hơn chưa?”
Thẩm Tam Xuyên chẳng hiểu mô tê gì, đờ đẫn nhìn Lục Lâm Trạch. Ủa không, chờ tẹo, sao tình tiết lại thành ra thế này, sai ở đâu hả?
“Chẳng phải sư huynh đã nói, lúc hôn nhau, Triền Tình Ti sẽ bớt đau ư, làm thế này huynh đã đỡ chưa?”
Thẩm Tam Xuyên sững sờ tại trận. Chẳng lẽ vì mình bảo vẫn còn ớn Triền Tình Ti nên thằng nhỏ mới hôn mình? Nhưng, nhưng cảm giác này kỳ quái quá, anh chàng thậm chí còn không nhớ được cách thở, nãy ngộp gần chết!
【 Hệ thống (nhai bắp rang rôm rốp): Hoàn thành nhiệm vụ hôn Ma Tôn lần đầu, cộng thêm 100 điểm cốt truyện 】
“Nếu sư huynh hẵng còn khó chịu, thì đệ có thể tiếp tục, làm tới bước cuối cùng thì thôi.” Dứt lời hắn kề sát thêm, nhân lúc ai kia đang ngẩn ngơ suy ngẫm, hắn lại tần ngần trên khóe môi anh chàng lần nữa.
Thẩm Tam Xuyên: Ê… Hệ thống, vụ, vụ này là sao?
【 Hệ thống (nhai bắp rôm rốp): Ma Tôn nói rồi á, đang giúp ký chủ giảm đau vì bị Triền Tình Ti trói kìa. Chớ chả nhẽ anh em xương máu của cậu lại muốn đè cậu ra? 】
Thẩm Tam Xuyên: Đồng chí giác ngộ cách mạng hồi nào thế? Cũng đúng, lỗi do tớ nói không rõ cho em tớ, giờ người tớ đâu có còn Triền Tình Ti nữa!!! Chắc chắn là tại em tớ ám tên sói con Hoang Tịch kia lâu quá, bị nhiễm suy nghĩ của thằng nhóc hư hỏng ấy, nên mới tưởng nhầm tớ là Chưởng môn sư tôn!
【 Hệ thống (nghẹn bắp rang): Khụ khụ khụ khụ… Độc thân 27 năm quả nhiên không phải là không có lý do 】
Thẩm Tam Xuyên chặn Lục Lâm Trạch lại, che miệng bằng mu bàn tay, mặt đỏ lựng nói: “Xin lỗi, sư đệ, hiểu lầm thôi, giờ cơ thể ta hết Triền Tình Ti rồi, đệ không cần tự làm khổ mình để giúp ta đâu…”

Rõ ràng bị sàm sỡ, thế mà còn đỏ mặt xin lỗi?
Lục Lâm Trạch, hệ thống: Sư huynh (ký chủ) đáng yêu lắm luôn ấy!
Thấy đàng kia chẳng ỏ ê gì, Thẩm Tam Xuyên vội nghiêm mặt nói: “Đệ yên tâm, ta quyết không kể cho ai vụ này đâu! Chắc chắn đệ bị nhiễm thói hư của gã vô ơn Hoang Tịch nên mới hôn người đồng giới. Ta sẽ giữ bí mật cho đệ, tuyệt đối không để kẻ thứ ba biết!”
【 Hệ thống: … Vậy tui biến nha? 】
Lục Lâm Trạch chớp chớp mắt, bỗng nhiên mỉm cười nói: “Chẳng lẽ đây là nụ hôn đầu của sư huynh?”
“Ừ, nhưng cái đấy không quan trọng, dù sao ta…”
“Đây cũng là lần đầu của đệ.” Hắn cười rạng rỡ ngời ngời, sung sướng như trúng giải độc đắc.
“…” Thấy nụ cười ấy, Thẩm Tam Xuyên lập tức quên mất mình định nói gì tiếp. Anh chàng đang tính bảo gì ấy nhở?
Đây là lần đầu của cu em sao? Sao mới lần đầu mà đã hôn nhũn cả chân người ta được vậy?!
【 Hệ thống: Yên tâm đi, kỹ năng hàng to xài tốt này cũng là tổ truyền, cậu có muốn thử xíu không? 】
Thẩm Tam Xuyên: … Cút cút cút!
“Dạo này sư huynh chẳng có cơ hội ăn uống gì, giờ huynh có đói không?”
Nghe nhắc thế, Thẩm Tam Xuyên quả thực cũng thấy bụng sôi ùng ục. Nhưng trong ảo ảnh, không ăn thật ra cũng chẳng ảnh hưởng gì. Huống chi giờ họ lại ở bí cảnh U Tuyền bí ẩn nhất Ải Phong Nguyệt.
“Bí cảnh U Tuyền này là nơi thần bí bậc nhất của Ải Phong Nguyệt. Nghe Thái sư tôn nói, chỉ có Chưởng môn và đệ tử thân truyền của Chưởng môn các đời mới biết cách mở bí cảnh U Tuyền thôi. Hơn nữa hang động bên trong còn chứa đầy vật báu quý hiếm khắp thiên hạ, nhiều không đếm xuể. Tuy hiện giờ chúng ta ở trong ảo cảnh, những món bảo bối ấy cũng chẳng có ích lợi thực tế gì, nhưng có thể thỏa mãn vị giác cho sư huynh.”
Nói đoạn, hắn xắn ống tay áo lên, cười khanh khách quay đầu nói với Thẩm Tam Xuyên: “Đệ đi làm mấy món dân dã cho sư huynh đỡ thèm nhé.”
Thẩm Tam Xuyên: Xí hổ quá! Em tớ tốt với tớ thế này, vậy mà ban nãy tớ còn tưởng là thằng nhỏ bắt chước thói xấu của Hoang Tịch…
【 Hệ thống: Ký chủ, sao cậu đáng yêu thế? Trai thẳng đuồn đuột mà chuyên ném bóng thẳng, còn trúng tim người ta bao bận nữa chứ, đúng là có tài năng thiên bẩm! 】
Thẩm Tam Xuyên:?
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn kịch ngắn:
Thẩm Tam Xuyên: Sư đệ thảm quá, tự dưng phải dâng hiến nụ hôn đầu cho một thằng đực rựa…
Lục Lâm Trạch: Ngon, đã đạt thành tựu Lấy được nụ hôn đầu của sư huynh.
[HẾT CHƯƠNG 29]
Chương trước Chương tiếp
Loading...