Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi - Trang 3
Chương 110
“Vậy thì đệ rất chờ mong màn biểu diễn đêm nay của sư huynh đó.”
***
“Tôn thượng, sao ngài lại tới đây nữa? Lẽ ra ngài phải ra ngoài tiếp khách chứ?”
“Không sao, có cha già ta ngoài đó, lão tiếp khách được thôi.”
“Tôn thượng nhớ Thẩm Tiên Tôn, nên không kìm lòng nổi phải quay lại xem người ta đã dậy chưa à?”
“Ừ.”
“Tôn thượng tới rồi, chị em ta mau rời khỏi đây thôi!”
…
Thấy đám hầu gái vây quanh mình vừa nãy lũ lượt chạy ra ngoài đến là vui vẻ, Thẩm Tam Xuyên còn tưởng mấy cô nàng thân thiết với Lục Lâm Trạch lắm… Nhưng hồi còn ở Ải Phong Nguyệt, cũng có rất nhiều sư tỷ thích sư đệ, bởi vì sư đệ có vẻ rất biết cách lấy lòng con gái, không hay né tránh người khác như anh chàng.
Sau đó anh chàng thấy Lục Lâm Trạch mặc bộ áo cưới cùng kiểu xuất hiện trước mắt mình. Thẩm Tam Xuyên ngắm gương mặt hắn chăm chú một lát, tự dưng đôi gò má lại ửng đỏ lần nữa.
Toi rồi, giờ cứ thấy sư đệ, là tâm trí anh chàng chỉ toàn hình ảnh hai người quện nhau như điên như cuồng đêm qua thôi…
Anh chàng gần như coi đêm qua là đêm trước tận thế, không ngừng đòi hỏi sư đệ.
Anh chàng sợ dừng lại rồi, thì sư đệ sẽ dứt bỏ mình.
Điên dại quá, nên giờ anh chàng vẫn chưa đứng nổi, mới nãy toàn được mấy chị kia dìu.
…
Nhưng lần đầu thấy sư đệ mặc đồ đỏ trang trọng như thế, đúng là đẹp trai ngoài sức tưởng tượng. Thẩm Tam Xuyên nhớ lại lần đầu gặp sư đệ 19 năm trước, mình cũng không kìm nổi, phải hâm mộ cái độ bô giai của thằng nhỏ.
Lục Lâm Trạch đi đến trước mặt anh chàng, dõi mắt xuống quan sát Thẩm Tam Xuyên đang ngồi trước gương trang điểm, vừa được các chị hầu gái tô vẽ xinh tươi. Vẻ ngỡ ngàng không thể che giấu ngập tràn trong mắt hắn. Hắn cứ ngắm Thẩm Tam Xuyên mãi không nhúc nhích, khiến người nào đấy chẳng dám nhìn thẳng vào mắt hắn, mặt đỏ phừng phừng phải quay đi.
Lục Lâm Trạch đột nhiên lấy một viên thuốc ra, ngậm vào miệng, đoạn khom lưng nâng cằm Thẩm Tam Xuyên lên, hôn anh chàng rồi cẩn thận đẩy mạnh viên thuốc vào miệng anh chàng.
Sau đấy hắn lắc đầu, không cầm lòng nổi, lại nghiêng đầu hôn mỹ nhân đang đỏ mặt không dám nhìn thẳng vào mình kia. Cho tới tận lúc người ta ngộp thở, hai mắt ngấn lệ, bắt đầu dùng tay đẩy nhẹ ngực hắn, hắn mới nhả anh chàng ra, hẵng còn thòm thèm: “Tối qua sư huynh chủ động thật, làm đệ mất hết tự chủ, bắt nạt huynh dữ quá, huynh đau rồi đúng không?
“Đệ thấy về sau chân huynh run cầm cập như nai con mới sinh, chẳng đứng vững nổi mà còn cố ý dụ dỗ đệ trèo lên bàn, ồn ào đòi tiếp…”
Thẩm Tam Xuyên hoảng hốt đến độ đưa tay bịt chặt miệng người nào đó ngay: “… Im, im đi!”
Tối qua anh chàng bị khùng đấy! Không được nhắc lại!
Lục Lâm Trạch kéo tay Thẩm Tam Xuyên xuống, cười khẽ nói: “Không sao, có gì phải thẹn với đệ đâu? Sư huynh có thế nào đệ cũng ưng hết. Nhất là như đêm qua thì đệ càng ưng tợn. Dù sao chỉ mình đệ mới có thể thưởng thức một sư huynh như vậy mà thôi…”
Thẩm Tam Xuyên mím môi: “…”
“Đúng rồi, viên thuốc mới nãy có thể khôi phục thể lực tạm thời, lát nữa chắc là huynh sẽ đứng dậy được. Đệ đã đơn giản hoá rất nhiều quy trình trong tiệc cưới, nhưng sư huynh vẫn phải đích thân có mặt lúc bái đường. Chuyện còn lại cứ giao cho đệ xử lý hết đi.”
Mặt Thẩm Tam Xuyên đỏ lựng, màu đỏ gần như lộng lẫy hơn cả bộ áo cưới trên người anh chàng: “Sao tối qua đệ không giải thích rõ ràng với ta…”
Lục Lâm Trạch cười tủm tỉm nói: “Đệ đã nói ngay từ đầu rồi mà – Sư huynh phá hỏng người của đệ, thì phải thành thân với đệ thay người đó! Có điều hình như sư huynh không để ý, cứ đắm chìm trong suy nghĩ riêng mãi… Nhưng sư huynh như thế mới đáng yêu làm sao, khiến đệ không kìm lòng nổi, chỉ muốn trêu cợt huynh thôi.”
“…”
“Sau đó đệ được nghe bao nhiêu tiếng lòng của sư huynh. Bình thường chắc chắn sư huynh chẳng nói vậy với đệ đâu, nghe huynh bảo thích đệ rất nhiều, đệ hạnh phúc muốn chết luôn đó!”
Thẩm Tam Xuyên đỡ trán: “Sao đệ lại có thể gạt ta chuyện này cơ chứ, ta thật sự tưởng đệ có mới nới cũ… lần đầu nếm trải mùi vị thất tình…”
Anh chàng nói xong thì ngẩng lên nhìn Lục Lâm Trạch, chợt phát hiện dường như mắt hắn chất chồng muôn vàn tương tư, chân tình lưu luyến, khiến anh chàng mới nhìn vào mắt hắn mà đã thấy hết sức thẹn thùng.
Hóa ra mắt một người có thể chứa đựng nhiều cảm xúc đến vậy sao?
Ánh mắt ấy, khiến anh chàng cảm thấy mình được hắn trân trọng, bảo bọc như món báu vật quý giá nhất thế gian.
Lục Lâm Trạch cầm tay Thẩm Tam Xuyên, áp lên má mình, cọ nhẹ: “Đệ ấy mà, đã chờ huynh 18 năm, nhưng huynh lại bảo đệ đừng tới gặp huynh nữa, thậm chí còn tính chuyện lập khế ước giả với người khác… Sư huynh, huynh luôn muốn giải quyết tất cả vấn đề một mình. Huynh đã quên đệ cũng có thể giúp huynh rồi ư?”
Thẩm Tam Xuyên: “…”
Nói thật, anh chàng thực sự chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này.
Anh chàng đã quen tự dựa vào sức mình, không thích làm phiền người khác.
Cũng bởi vậy nên mới bỏ lỡ rất nhiều điều.
Đúng vậy, anh chàng vỗ ngực tự xưng là thích sư đệ, nhưng chưa bao giờ đứng ở góc độ của sư đệ để cân nhắc bất cứ điều gì…
…
Em từng dạy anh rất nhiều điều, nhưng anh đều không để ý, luôn cho rằng dù anh có làm gì, cũng luôn có em sau lưng anh chờ đợi anh. Anh đã quên mất rằng em cũng sợ đánh mất tất cả, em cũng biết ưu sầu bất an, cũng sẽ lo được lo mất…
Anh đã quá ích kỷ.
Ích kỷ đến mức cho rằng việc em thích anh là đương nhiên, ích kỷ đến độ chẳng nói gì với em mà đã bế quan 18 năm liền, chưa bao giờ nghĩ đến cảm giác của em khi phải đau khổ đợi anh suốt 18 năm trong mờ mịt, không rõ chân tướng…
Bởi vì em luôn đối xử với anh quá tốt, nên anh như một đứa bé được em chiều hư, nghiễm nhiên hưởng thụ tất cả.
Vậy nên vừa hay tin em sắp kết hôn với người khác, anh mới không thể khống chế nổi cảm xúc của mình, mới có thể van xin khẩn cầu em như hóa điên.
Thật ra, điều anh sợ nhất… vẫn là đánh mất em.
Thẩm Tam Xuyên tự dưng bắt đầu rơi lệ, từng giọt nước mắt to tròn nhỏ xuống.
Điều ấy khiến Lục Lâm Trạch hoảng sợ. Hắn lập tức luống cuống tay chân, hoang mang rối loạn ôm lấy anh chàng, nói lời an ủi: “Sư huynh, không phải đệ trách huynh đâu, huynh đừng khóc… Tất cả là lỗi của đệ, tại đệ không tốt, đệ không nên bắt nạt huynh, huynh đừng khóc nữa được không?
“Ôi, phải làm sao đây, huynh rơi nước mắt là bỗng dưng đệ không biết phải nói gì nữa, trái tim cũng thắt lại theo huynh… Huynh đang tủi thân à, tại đệ quá quắt với huynh sao? Sư huynh, sư huynh… đệ có thể đồng ý tất cả với huynh, có thể cho huynh mọi thứ, chỉ xin huynh đừng khóc nữa được không?”
Thẩm Tam Xuyên lắc đầu trong lòng hắn: “Xin lỗi đệ nhiều lắm, sư đệ… Ta ích kỷ quá, chưa từng nghĩ đến cảm nhận của đệ… Giờ ta mới biết suy nghĩ từ góc độ của đệ. Đệ chẳng hề biết gì, mà vẫn đợi ta lâu chừng ấy, lâu ơi là lâu, 18 năm liền… Ta thì lại chưa từng nghĩ đến sự hy sinh của đệ, ta vị kỷ quá…”
Lục Lâm Trạch ôm chặt anh chàng, an ủi: “Đồ ngốc, 18 năm có là gì đâu. Dù có phải chờ 100 năm, đệ vẫn sẽ chờ tới khi huynh quay lại. Đệ biết huynh thương nhớ đệ, đệ biết huynh sẽ không rời xa đệ.”
Hắn hôn lên trán anh chàng, lại lau nước mắt giúp anh chàng, dịu dàng nói: “Đừng khóc, khóc nhiều mắt sưng lên xấu lắm. Hôm nay là ngày đôi ta lập khế ước, sao huynh có thể xấu được?”
Thẩm Tam Xuyên nhìn Lục Lâm Trạch, tỏ vẻ khó xử: “Nhưng mà, nếu hai đứa mình lập khế ước trong thân phận bây giờ, năm nhánh Thần Phong và ba châu Huyền Sát đều sẽ kinh ngạc lắm đấy, nhỡ đâu…”
“Đừng lo, đệ sẽ công bố với bên ngoài kẻ lập khế ước với mình là “Thẩm Điền”, người tình bí mật giống hệt Hàn Diễn Tiên Tôn mà đệ tìm thấy khi du ngoạn nhân gian. Mục đích đệ lập khế ước với hắn là để làm nhục Hàn Diễn Tiên Tôn, vì y đã bắt đệ đợi 18 năm, rồi lại dứt tình với đệ vì chính đạo sau 18 năm này. Đệ tức quá trời, nên mới tìm một kẻ có dung mạo giống y về làm nhục y.”
Thẩm Tam Xuyên chớp mắt nhìn hắn. Màu mắt tuyệt mỹ, khóe mắt còn hoe đỏ vì vừa khóc xong, đáng yêu vô ngần.
Lục Lâm Trạch duỗi tay véo má anh chàng, cười nói: “Làm vậy, họ sẽ không biết người lập khế ước với đệ là huynh. Nhưng chỉ cần đệ có đối tượng cưới xin, là đám chết toi ở năm nhánh Thần Phong sẽ không lôi việc huynh thiên vị đệ vì vẫn muốn lấy đệ ra chèn ép huynh nữa. Huynh cũng chẳng cần lập khế ước giả với Vi Hàm Dạ để chứng minh trong sạch.
“Quan trọng nhất là, cuối cùng đệ cũng được thỏa ước mơ từ 18 năm trước. Từ hôm nay trở đi, huynh sẽ hoàn toàn thuộc về đệ rồi.”
Thẩm Tam Xuyên hơi kinh ngạc nhìn Lục Lâm Trạch: “Đệ đã lên kế hoạch lâu rồi ư?”
Bởi vì mình bảo không cho ẻm tìm mình, nên ẻm mới công bố làm đám cưới để dẫn dắt mình chủ động đến tận đây, rồi lại thông báo với bàn dân thiên hạ là ẻm lập khế ước với một kẻ rất giống mình để làm nhục mình. Như thế, dù mình có xuất hiện trong hôn lễ, cũng chẳng ai nghi ngờ mình là hàng chính chủ, mà chỉ cho đấy là thế thân giống hệt mình thôi. Chiêu này vừa khiến năm nhánh Thần Phong ngậm miệng, vừa cắt đứt được ý định cho Vi Hàm Dạ lập khế ước giả với mình…
Thâm thật đấy…
Lục Lâm Trạch cười nói: “Đúng vậy, đệ chu đáo lắm đúng không, sau này huynh có muốn thử dựa dẫm vào đệ nhiều hơn không?”
Thẩm Tam Xuyên vẫn chưa bình tâm được, cứ nhìn Lục Lâm Trạch đăm đăm.
Lục Lâm Trạch lại thương tiếc ngắm Thẩm Tam Xuyên: “Sư huynh, thiếu niên ở bên cạnh cha đệ, chính là lý do huynh bế quan 18 năm phải không?”
Thẩm Tam Xuyên trợn tròn mắt.
“Trông biểu cảm này của huynh, quả nhiên người ấy là sư tôn rồi… Cha già ngu ngốc nhà đệ còn bắt thầy gọi lão là đại ca, cứ bảo đấy là con của sư tôn với lão. Đệ giải thích với lão là đàn ông không sinh nở được đâu, lão còn chê đệ kiến thức hạn hẹp.”
“Làm… làm sao đệ nhận ra được?”
Rõ ràng sư đệ mới thấy Minh Sơ lần đầu, sao lại có vẻ đã nhìn thấu tất cả vậy chứ?
“Người có thể khiến huynh nhẫn tâm không gặp đệ 18 năm, ngoài sư tôn ra thì còn ai được nữa? Vả lại, huynh quên là hồi xưa chính Bạch Đế đã bảo đệ đưa túi gấm cho huynh hả? Tuy đệ không biết trong túi gấm có gì, nhưng chắc chắn phải quý giá lắm, thậm chí có thể là bảo vật mang khả năng cải tử hồi sinh, đệ đoán không sai chứ?”
Trúng phóc luôn! Anh chàng quả thực muốn sùng bái sư đệ!
“Sư huynh đừng nhìn đệ chằm chằm thế, đệ sẽ rung động đó.” Lục Lâm Trạch xích lại gần thơm anh chàng một cái, “Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, huynh lại cho đệ làm như hôm qua nhé… hử?”
Thẩm Tam Xuyên hết hồn: “Đêm nay thật sự… tha cho ta đi, sức ta không kham nổi đâu…”
“Đệ có thể dịu dàng hơn, đêm động phòng hoa chúc thì phải làm chuyện phòng the mới hợp tình cảnh chứ?”
“Thật sự chịu thôi!”
“Hàn Diễn Tiên Tôn đừng khiêm tốn. Với thực lực bây giờ của Tiên Tôn, dù đêm qua ân ái quá đà hơn, qua một ngày ngài lại khỏe ngay thôi. Nên đêm nay ngài sẽ không bủn rủn yếu ớt như bây giờ nữa đâu… Đã hứa sẽ trả món nợ chia cách 18 năm, sao mới ngày đầu ngài đã tính chuyện từ chối ta rồi? Tối qua còn chưa đủ phần lãi đâu đấy.”
“Chịu thôi, tối qua là tới giới hạn rồi…” Thẩm Tam Xuyên ngẫm ngợi, “Chẳng phải có tục lệ vợ chồng cùng đếm lì xì trong đêm tân hôn sao. Ta cảm thấy trò đó cũng hay! Sư đệ, đệ là Ma Tôn, chắc được nhiều tiền biếu xén lắm nhỉ, tụi mình đếm cả đêm chắc cũng được đấy!”
Lục Lâm Trạch giả vờ tiếc nuối, nói: “Đệ không có hứng thú với tiền bạc. Nếu đêm nay sư huynh không muốn làm chuyện ấy, thì đệ đành đi nhậu nhẹt tán dóc với cha già nhà đệ thôi. Lỡ mà bất cẩn quá chén chia sẻ chuyện sư tôn với lão…”
Thẩm Tam Xuyên căng thẳng nói: “Không được, đệ nhất định không được kể với ổng! Ta đã hứa với sư tôn là không tiết lộ rồi!”
“Vậy đêm nay thì sao?”
“Ta, ta sẽ hầu đệ vậy.”
Lục Lâm Trạch bật cười: “Hầu thế nào nhỉ?”
Thẩm Tam Xuyên bực: “Lục Lâm Trạch, đệ biết rõ rồi còn cố hỏi!”
“Không được, chuyện này nhất định phải nói cho rõ, kẻo tới tối sư huynh chơi xấu đệ thì sao?”
“… Ta không làm thế đâu, đã đồng ý động phòng với đệ là sẽ không lật lọng mà.”
Đôi tay Lục Lâm Trạch vòng qua eo anh chàng, hắn kề tai anh chàng rủ rỉ dụ dỗ: “Vậy thì đệ rất chờ mong màn biểu diễn đêm nay của sư huynh đó.”
Thôi xong, vậy là chừng nào sư tôn còn chưa bại lộ thân phận, thì anh chàng còn bị sư đệ uy hiếp đúng không?
Ơ kìa…
Tác giả có lời muốn nói:
Trạch Xuyên và Hoang Vu quả thực chung một vận mệnh…
[HẾT CHƯƠNG 110]
***
“Tôn thượng, sao ngài lại tới đây nữa? Lẽ ra ngài phải ra ngoài tiếp khách chứ?”
“Không sao, có cha già ta ngoài đó, lão tiếp khách được thôi.”
“Tôn thượng nhớ Thẩm Tiên Tôn, nên không kìm lòng nổi phải quay lại xem người ta đã dậy chưa à?”
“Ừ.”
“Tôn thượng tới rồi, chị em ta mau rời khỏi đây thôi!”
…
Thấy đám hầu gái vây quanh mình vừa nãy lũ lượt chạy ra ngoài đến là vui vẻ, Thẩm Tam Xuyên còn tưởng mấy cô nàng thân thiết với Lục Lâm Trạch lắm… Nhưng hồi còn ở Ải Phong Nguyệt, cũng có rất nhiều sư tỷ thích sư đệ, bởi vì sư đệ có vẻ rất biết cách lấy lòng con gái, không hay né tránh người khác như anh chàng.
Sau đó anh chàng thấy Lục Lâm Trạch mặc bộ áo cưới cùng kiểu xuất hiện trước mắt mình. Thẩm Tam Xuyên ngắm gương mặt hắn chăm chú một lát, tự dưng đôi gò má lại ửng đỏ lần nữa.
Toi rồi, giờ cứ thấy sư đệ, là tâm trí anh chàng chỉ toàn hình ảnh hai người quện nhau như điên như cuồng đêm qua thôi…
Anh chàng gần như coi đêm qua là đêm trước tận thế, không ngừng đòi hỏi sư đệ.
Anh chàng sợ dừng lại rồi, thì sư đệ sẽ dứt bỏ mình.
Điên dại quá, nên giờ anh chàng vẫn chưa đứng nổi, mới nãy toàn được mấy chị kia dìu.
…
Nhưng lần đầu thấy sư đệ mặc đồ đỏ trang trọng như thế, đúng là đẹp trai ngoài sức tưởng tượng. Thẩm Tam Xuyên nhớ lại lần đầu gặp sư đệ 19 năm trước, mình cũng không kìm nổi, phải hâm mộ cái độ bô giai của thằng nhỏ.
Lục Lâm Trạch đi đến trước mặt anh chàng, dõi mắt xuống quan sát Thẩm Tam Xuyên đang ngồi trước gương trang điểm, vừa được các chị hầu gái tô vẽ xinh tươi. Vẻ ngỡ ngàng không thể che giấu ngập tràn trong mắt hắn. Hắn cứ ngắm Thẩm Tam Xuyên mãi không nhúc nhích, khiến người nào đấy chẳng dám nhìn thẳng vào mắt hắn, mặt đỏ phừng phừng phải quay đi.
Lục Lâm Trạch đột nhiên lấy một viên thuốc ra, ngậm vào miệng, đoạn khom lưng nâng cằm Thẩm Tam Xuyên lên, hôn anh chàng rồi cẩn thận đẩy mạnh viên thuốc vào miệng anh chàng.
Sau đấy hắn lắc đầu, không cầm lòng nổi, lại nghiêng đầu hôn mỹ nhân đang đỏ mặt không dám nhìn thẳng vào mình kia. Cho tới tận lúc người ta ngộp thở, hai mắt ngấn lệ, bắt đầu dùng tay đẩy nhẹ ngực hắn, hắn mới nhả anh chàng ra, hẵng còn thòm thèm: “Tối qua sư huynh chủ động thật, làm đệ mất hết tự chủ, bắt nạt huynh dữ quá, huynh đau rồi đúng không?
“Đệ thấy về sau chân huynh run cầm cập như nai con mới sinh, chẳng đứng vững nổi mà còn cố ý dụ dỗ đệ trèo lên bàn, ồn ào đòi tiếp…”
Thẩm Tam Xuyên hoảng hốt đến độ đưa tay bịt chặt miệng người nào đó ngay: “… Im, im đi!”
Tối qua anh chàng bị khùng đấy! Không được nhắc lại!
Lục Lâm Trạch kéo tay Thẩm Tam Xuyên xuống, cười khẽ nói: “Không sao, có gì phải thẹn với đệ đâu? Sư huynh có thế nào đệ cũng ưng hết. Nhất là như đêm qua thì đệ càng ưng tợn. Dù sao chỉ mình đệ mới có thể thưởng thức một sư huynh như vậy mà thôi…”
Thẩm Tam Xuyên mím môi: “…”
“Đúng rồi, viên thuốc mới nãy có thể khôi phục thể lực tạm thời, lát nữa chắc là huynh sẽ đứng dậy được. Đệ đã đơn giản hoá rất nhiều quy trình trong tiệc cưới, nhưng sư huynh vẫn phải đích thân có mặt lúc bái đường. Chuyện còn lại cứ giao cho đệ xử lý hết đi.”
Mặt Thẩm Tam Xuyên đỏ lựng, màu đỏ gần như lộng lẫy hơn cả bộ áo cưới trên người anh chàng: “Sao tối qua đệ không giải thích rõ ràng với ta…”
Lục Lâm Trạch cười tủm tỉm nói: “Đệ đã nói ngay từ đầu rồi mà – Sư huynh phá hỏng người của đệ, thì phải thành thân với đệ thay người đó! Có điều hình như sư huynh không để ý, cứ đắm chìm trong suy nghĩ riêng mãi… Nhưng sư huynh như thế mới đáng yêu làm sao, khiến đệ không kìm lòng nổi, chỉ muốn trêu cợt huynh thôi.”
“…”
“Sau đó đệ được nghe bao nhiêu tiếng lòng của sư huynh. Bình thường chắc chắn sư huynh chẳng nói vậy với đệ đâu, nghe huynh bảo thích đệ rất nhiều, đệ hạnh phúc muốn chết luôn đó!”
Thẩm Tam Xuyên đỡ trán: “Sao đệ lại có thể gạt ta chuyện này cơ chứ, ta thật sự tưởng đệ có mới nới cũ… lần đầu nếm trải mùi vị thất tình…”
Anh chàng nói xong thì ngẩng lên nhìn Lục Lâm Trạch, chợt phát hiện dường như mắt hắn chất chồng muôn vàn tương tư, chân tình lưu luyến, khiến anh chàng mới nhìn vào mắt hắn mà đã thấy hết sức thẹn thùng.
Hóa ra mắt một người có thể chứa đựng nhiều cảm xúc đến vậy sao?
Ánh mắt ấy, khiến anh chàng cảm thấy mình được hắn trân trọng, bảo bọc như món báu vật quý giá nhất thế gian.
Lục Lâm Trạch cầm tay Thẩm Tam Xuyên, áp lên má mình, cọ nhẹ: “Đệ ấy mà, đã chờ huynh 18 năm, nhưng huynh lại bảo đệ đừng tới gặp huynh nữa, thậm chí còn tính chuyện lập khế ước giả với người khác… Sư huynh, huynh luôn muốn giải quyết tất cả vấn đề một mình. Huynh đã quên đệ cũng có thể giúp huynh rồi ư?”
Thẩm Tam Xuyên: “…”
Nói thật, anh chàng thực sự chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này.
Anh chàng đã quen tự dựa vào sức mình, không thích làm phiền người khác.
Cũng bởi vậy nên mới bỏ lỡ rất nhiều điều.
Đúng vậy, anh chàng vỗ ngực tự xưng là thích sư đệ, nhưng chưa bao giờ đứng ở góc độ của sư đệ để cân nhắc bất cứ điều gì…
…
Em từng dạy anh rất nhiều điều, nhưng anh đều không để ý, luôn cho rằng dù anh có làm gì, cũng luôn có em sau lưng anh chờ đợi anh. Anh đã quên mất rằng em cũng sợ đánh mất tất cả, em cũng biết ưu sầu bất an, cũng sẽ lo được lo mất…
Anh đã quá ích kỷ.
Ích kỷ đến mức cho rằng việc em thích anh là đương nhiên, ích kỷ đến độ chẳng nói gì với em mà đã bế quan 18 năm liền, chưa bao giờ nghĩ đến cảm giác của em khi phải đau khổ đợi anh suốt 18 năm trong mờ mịt, không rõ chân tướng…
Bởi vì em luôn đối xử với anh quá tốt, nên anh như một đứa bé được em chiều hư, nghiễm nhiên hưởng thụ tất cả.
Vậy nên vừa hay tin em sắp kết hôn với người khác, anh mới không thể khống chế nổi cảm xúc của mình, mới có thể van xin khẩn cầu em như hóa điên.
Thật ra, điều anh sợ nhất… vẫn là đánh mất em.
Thẩm Tam Xuyên tự dưng bắt đầu rơi lệ, từng giọt nước mắt to tròn nhỏ xuống.
Điều ấy khiến Lục Lâm Trạch hoảng sợ. Hắn lập tức luống cuống tay chân, hoang mang rối loạn ôm lấy anh chàng, nói lời an ủi: “Sư huynh, không phải đệ trách huynh đâu, huynh đừng khóc… Tất cả là lỗi của đệ, tại đệ không tốt, đệ không nên bắt nạt huynh, huynh đừng khóc nữa được không?
“Ôi, phải làm sao đây, huynh rơi nước mắt là bỗng dưng đệ không biết phải nói gì nữa, trái tim cũng thắt lại theo huynh… Huynh đang tủi thân à, tại đệ quá quắt với huynh sao? Sư huynh, sư huynh… đệ có thể đồng ý tất cả với huynh, có thể cho huynh mọi thứ, chỉ xin huynh đừng khóc nữa được không?”
Thẩm Tam Xuyên lắc đầu trong lòng hắn: “Xin lỗi đệ nhiều lắm, sư đệ… Ta ích kỷ quá, chưa từng nghĩ đến cảm nhận của đệ… Giờ ta mới biết suy nghĩ từ góc độ của đệ. Đệ chẳng hề biết gì, mà vẫn đợi ta lâu chừng ấy, lâu ơi là lâu, 18 năm liền… Ta thì lại chưa từng nghĩ đến sự hy sinh của đệ, ta vị kỷ quá…”
Lục Lâm Trạch ôm chặt anh chàng, an ủi: “Đồ ngốc, 18 năm có là gì đâu. Dù có phải chờ 100 năm, đệ vẫn sẽ chờ tới khi huynh quay lại. Đệ biết huynh thương nhớ đệ, đệ biết huynh sẽ không rời xa đệ.”
Hắn hôn lên trán anh chàng, lại lau nước mắt giúp anh chàng, dịu dàng nói: “Đừng khóc, khóc nhiều mắt sưng lên xấu lắm. Hôm nay là ngày đôi ta lập khế ước, sao huynh có thể xấu được?”
Thẩm Tam Xuyên nhìn Lục Lâm Trạch, tỏ vẻ khó xử: “Nhưng mà, nếu hai đứa mình lập khế ước trong thân phận bây giờ, năm nhánh Thần Phong và ba châu Huyền Sát đều sẽ kinh ngạc lắm đấy, nhỡ đâu…”
“Đừng lo, đệ sẽ công bố với bên ngoài kẻ lập khế ước với mình là “Thẩm Điền”, người tình bí mật giống hệt Hàn Diễn Tiên Tôn mà đệ tìm thấy khi du ngoạn nhân gian. Mục đích đệ lập khế ước với hắn là để làm nhục Hàn Diễn Tiên Tôn, vì y đã bắt đệ đợi 18 năm, rồi lại dứt tình với đệ vì chính đạo sau 18 năm này. Đệ tức quá trời, nên mới tìm một kẻ có dung mạo giống y về làm nhục y.”
Thẩm Tam Xuyên chớp mắt nhìn hắn. Màu mắt tuyệt mỹ, khóe mắt còn hoe đỏ vì vừa khóc xong, đáng yêu vô ngần.
Lục Lâm Trạch duỗi tay véo má anh chàng, cười nói: “Làm vậy, họ sẽ không biết người lập khế ước với đệ là huynh. Nhưng chỉ cần đệ có đối tượng cưới xin, là đám chết toi ở năm nhánh Thần Phong sẽ không lôi việc huynh thiên vị đệ vì vẫn muốn lấy đệ ra chèn ép huynh nữa. Huynh cũng chẳng cần lập khế ước giả với Vi Hàm Dạ để chứng minh trong sạch.
“Quan trọng nhất là, cuối cùng đệ cũng được thỏa ước mơ từ 18 năm trước. Từ hôm nay trở đi, huynh sẽ hoàn toàn thuộc về đệ rồi.”
Thẩm Tam Xuyên hơi kinh ngạc nhìn Lục Lâm Trạch: “Đệ đã lên kế hoạch lâu rồi ư?”
Bởi vì mình bảo không cho ẻm tìm mình, nên ẻm mới công bố làm đám cưới để dẫn dắt mình chủ động đến tận đây, rồi lại thông báo với bàn dân thiên hạ là ẻm lập khế ước với một kẻ rất giống mình để làm nhục mình. Như thế, dù mình có xuất hiện trong hôn lễ, cũng chẳng ai nghi ngờ mình là hàng chính chủ, mà chỉ cho đấy là thế thân giống hệt mình thôi. Chiêu này vừa khiến năm nhánh Thần Phong ngậm miệng, vừa cắt đứt được ý định cho Vi Hàm Dạ lập khế ước giả với mình…
Thâm thật đấy…
Lục Lâm Trạch cười nói: “Đúng vậy, đệ chu đáo lắm đúng không, sau này huynh có muốn thử dựa dẫm vào đệ nhiều hơn không?”
Thẩm Tam Xuyên vẫn chưa bình tâm được, cứ nhìn Lục Lâm Trạch đăm đăm.
Lục Lâm Trạch lại thương tiếc ngắm Thẩm Tam Xuyên: “Sư huynh, thiếu niên ở bên cạnh cha đệ, chính là lý do huynh bế quan 18 năm phải không?”
Thẩm Tam Xuyên trợn tròn mắt.
“Trông biểu cảm này của huynh, quả nhiên người ấy là sư tôn rồi… Cha già ngu ngốc nhà đệ còn bắt thầy gọi lão là đại ca, cứ bảo đấy là con của sư tôn với lão. Đệ giải thích với lão là đàn ông không sinh nở được đâu, lão còn chê đệ kiến thức hạn hẹp.”
“Làm… làm sao đệ nhận ra được?”
Rõ ràng sư đệ mới thấy Minh Sơ lần đầu, sao lại có vẻ đã nhìn thấu tất cả vậy chứ?
“Người có thể khiến huynh nhẫn tâm không gặp đệ 18 năm, ngoài sư tôn ra thì còn ai được nữa? Vả lại, huynh quên là hồi xưa chính Bạch Đế đã bảo đệ đưa túi gấm cho huynh hả? Tuy đệ không biết trong túi gấm có gì, nhưng chắc chắn phải quý giá lắm, thậm chí có thể là bảo vật mang khả năng cải tử hồi sinh, đệ đoán không sai chứ?”
Trúng phóc luôn! Anh chàng quả thực muốn sùng bái sư đệ!
“Sư huynh đừng nhìn đệ chằm chằm thế, đệ sẽ rung động đó.” Lục Lâm Trạch xích lại gần thơm anh chàng một cái, “Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, huynh lại cho đệ làm như hôm qua nhé… hử?”
Thẩm Tam Xuyên hết hồn: “Đêm nay thật sự… tha cho ta đi, sức ta không kham nổi đâu…”
“Đệ có thể dịu dàng hơn, đêm động phòng hoa chúc thì phải làm chuyện phòng the mới hợp tình cảnh chứ?”
“Thật sự chịu thôi!”
“Hàn Diễn Tiên Tôn đừng khiêm tốn. Với thực lực bây giờ của Tiên Tôn, dù đêm qua ân ái quá đà hơn, qua một ngày ngài lại khỏe ngay thôi. Nên đêm nay ngài sẽ không bủn rủn yếu ớt như bây giờ nữa đâu… Đã hứa sẽ trả món nợ chia cách 18 năm, sao mới ngày đầu ngài đã tính chuyện từ chối ta rồi? Tối qua còn chưa đủ phần lãi đâu đấy.”
“Chịu thôi, tối qua là tới giới hạn rồi…” Thẩm Tam Xuyên ngẫm ngợi, “Chẳng phải có tục lệ vợ chồng cùng đếm lì xì trong đêm tân hôn sao. Ta cảm thấy trò đó cũng hay! Sư đệ, đệ là Ma Tôn, chắc được nhiều tiền biếu xén lắm nhỉ, tụi mình đếm cả đêm chắc cũng được đấy!”
Lục Lâm Trạch giả vờ tiếc nuối, nói: “Đệ không có hứng thú với tiền bạc. Nếu đêm nay sư huynh không muốn làm chuyện ấy, thì đệ đành đi nhậu nhẹt tán dóc với cha già nhà đệ thôi. Lỡ mà bất cẩn quá chén chia sẻ chuyện sư tôn với lão…”
Thẩm Tam Xuyên căng thẳng nói: “Không được, đệ nhất định không được kể với ổng! Ta đã hứa với sư tôn là không tiết lộ rồi!”
“Vậy đêm nay thì sao?”
“Ta, ta sẽ hầu đệ vậy.”
Lục Lâm Trạch bật cười: “Hầu thế nào nhỉ?”
Thẩm Tam Xuyên bực: “Lục Lâm Trạch, đệ biết rõ rồi còn cố hỏi!”
“Không được, chuyện này nhất định phải nói cho rõ, kẻo tới tối sư huynh chơi xấu đệ thì sao?”
“… Ta không làm thế đâu, đã đồng ý động phòng với đệ là sẽ không lật lọng mà.”
Đôi tay Lục Lâm Trạch vòng qua eo anh chàng, hắn kề tai anh chàng rủ rỉ dụ dỗ: “Vậy thì đệ rất chờ mong màn biểu diễn đêm nay của sư huynh đó.”
Thôi xong, vậy là chừng nào sư tôn còn chưa bại lộ thân phận, thì anh chàng còn bị sư đệ uy hiếp đúng không?
Ơ kìa…
Tác giả có lời muốn nói:
Trạch Xuyên và Hoang Vu quả thực chung một vận mệnh…
[HẾT CHƯƠNG 110]