Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi - Trang 3
Chương 104
“Không chơi lại được sư tôn!”
***
Ngày đầu của Hội tiên Năm nhánh không có hội nghị quan trọng gì. Chiều hôm đầu chủ yếu chỉ là hình thức, sau đó người đứng đầu các môn phái sẽ gặp nhau trò chuyện một lát, hẹn giờ giấc cụ thể cho cuộc họp chính thức ngày mai. Nên xong thủ tục là Hàn Vãn Lâu giục Thẩm Tam Xuyên về luôn, vì lo thằng bé Minh Sơ ở nhà một mình lại gặp chuyện gì.
Biết Hàn Vãn Lâu luôn thương nhớ Minh Sơ nên Thẩm Tam Xuyên cũng đành bó tay với ngài. Anh chàng đang định về thì lại gặp trúng Giáng Dạ Chân nhân Vi Hàm Dạ.
Vi Hàm Dạ đã là Chưởng môn của Cổng Phá Trần. Mười tám năm trôi qua, khí chất của chàng ta càng chín chắn trầm tĩnh hơn xưa. Chàng ta vận bộ áo tiên Chưởng môn với tông màu chủ đạo trắng và đỏ đô, viền vàng kim. Dáng vẻ đường hoàng, khí phách phi phàm. Khá nhiều nữ tiên quân ngắm chàng ta không chớp mắt. Thấy chàng ta tới tìm Hàn Diễn Tiên Tôn, ánh mắt họ đảo qua đảo lại giữa hai người một hồi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn nổi, dồn hết ánh nhìn về Thẩm Tam Xuyên.
Tuy Hàn Diễn Tiên Tôn mang khí chất cao quý lạnh nhạt không thể xâm phạm, nhưng không rõ vì đâu, quan sát kỹ nét mặt và đôi mắt ngài, lại thấy quyến rũ vô ngần, đúng kiểu… như hồn phách đều bị hút ra quanh quẩn quanh ngài ấy, quả thực khiến kẻ khác si mê khó cưỡng!
“Hàn Diễn Tiên Tôn, ngài có bằng lòng uống mấy ly rượu xoàng với ta không?”
“Chỉ chúng ta thôi à?”
“Còn cả Tễ Sắc Tán nhân của Ải Thanh Từ nữa, huynh ấy cũng rất muốn được tụ họp cùng Tiên Tôn.”
Tễ Sắc Tán nhân chính là Hoa Tiểu Quất chứ còn ai trồng khoai đất này. Thẩm Tam Xuyên chưa kịp đáp, Hàn Vãn Lâu đứng cạnh đã chờ hết nổi: “Vậy mấy đứa cứ đi bàn chuyện nhé, ta còn bận việc, về trước đây.”
Nói xong, ngài xin cáo từ luôn. Thẩm Tam Xuyên nhìn Vi Hàm Dạ, gật đầu nói: “Nếu đã rảnh rỗi, thì mình cùng uống mấy chén nhé. Còn nữa, Vi huynh cứ gọi ta là Thẩm huynh là được. Mình là bạn bè bao năm, không cần khách sáo vậy đâu.”
“Được, Thẩm huynh.”
Sau đấy, anh chàng bèn đi theo Vi Hàm Dạ. Hai người ngồi chung xe ngựa tới quán rượu gần đó. Vừa vào phòng đặt trước, Hoa Tiểu Quất đã hưng phấn nhào tới tính ôm Thẩm Tam Xuyên. Thẩm Tam Xuyên nghiêng người thoát thân, Hoa Tiểu Quất chỉ vồ được không khí. Y ấm ức nói: “Tiểu Xuyên Nhi, lâu lắm không gặp, em không cho ta ôm một cái được à?”
Thẩm Tam Xuyên đáp: “Ôm thì thôi, nhậu thì được.”
Nói đoạn, anh chàng tự ngồi vào chỗ trước. Hoa Tiểu Quất lập tức kéo ghế ngồi xuống cạnh anh chàng, mắt nhìn anh chàng lom lom: “Tiểu Xuyên Nhi, giờ em đẹp đến độ làm kẻ khác chỉ muốn đè em ra mọi lúc mọi nơi ấy. Chỉ mới ngắm em thôi, mà tim gan ta đã cồn cào ngứa ngáy. Em không biết đâu, ban nãy em ngồi trên ghế chủ tọa Hội tiên Năm nhánh, đưa tay lên trán bâng quơ vén tóc mai ra sau tai… mà chu choa, đúng là làm trái tim cả năm nhánh Thần Phong phải rung rinh! Ta suýt không nhịn nổi nhào lên ôm em đó!”
Thẩm Tam Xuyên lừ mắt nhìn y: “Huynh học hỏi Vi huynh đi. Cùng là Chưởng môn, nhưng Vi huynh chín chắn hơn huynh nhiều.”
Hoa Tiểu Quất tỏ vẻ tiếc rẻ lắc đầu: “Hầy dà, giờ đùa Tiểu Xuyên Nhi chả đỏ mặt nữa rồi! Hết thú vị! Ngày xưa trêu tí là mặt đỏ rần rần!”
Vi Hàm Dạ rót rượu giúp mấy người, cười nói: “Không ngờ mười tám năm sau, chúng ta lại uống rượu tán dóc với nhau trong thân phận này.”
Hoa Tiểu Quất chống trán, vẫn lưu luyến nhìn Thẩm Tam Xuyên: “Đúng vậy, trong mấy người chúng ta, chỉ mình Tiểu Xuyên Nhi là thay đổi lớn nhất, cả về dung mạo lẫn thực lực… À, đâu nhỉ, giữa năm nhánh Thần Phong, còn một kẻ nữa cũng thay đổi rất nhiều.”
“Vậy ư?” Thẩm Tam Xuyên uống một ngụm rượu.
Hoa Tiểu Quất nhìn về phía Vi Hàm Dạ: “Huynh biết kẻ ta đang nhắc tới là ai rồi chứ?”
Vi Hàm Dạ không nói gì, chỉ nốc một hơi cạn ly rượu.
“Đương kim Thánh Thượng, chính là Thương Viêm bên Đài Yên Vân đấy! Hắn là em song sinh của Thương Vân! Chẳng rõ Thương Vân gặp phải chuyện gì, mà tự dưng tàn phế, em trai gã nghiễm nhiên được làm hoàng đế!” Hoa Tiểu Quất nói với vẻ cực kỳ lạ lẫm, “Các huynh không cảm thấy hắn thay đổi rất nhiều ư?”
Thấy hai người đều im ru, Hoa Tiểu Quất sờ cằm nói: “Đài Yên Vân bồi dưỡng hẳn hai hoàng tử cơ, một trong số đó còn lên ngôi, đúng là cũng có tí thủ đoạn.
“Tiểu Xuyên Nhi, em phải để mắt đến Đài Yên Vân nhé, biết đâu chúng lại muốn mượn cây cao bóng cả để giẫm đạp địa vị của Ải Phong Nguyệt nhà bên ấy!”
Thẩm Tam Xuyên cười đáp: “Đa tạ Hoa huynh đã nhắc nhở.”
Vi Hàm Dạ nói: “Đúng rồi, Thẩm huynh, nghe nói mới gần đây Dã Thích Thượng nhân đã phi thăng cõi trên rồi à?”
“Đúng vậy, cụ Thái sư tôn đã viên mãn công đức, phi thăng lên trời rồi.”
“Thế thì đáng mừng quá.”
“Trước khi đi, ông cụ còn quở trách tất cả mọi người rõ lâu, chẳng ai dám cãi lại cả.”
“Vậy ư, quả là phong cách của Dã Thích Thượng nhân!”
Vi Hàm Dạ lơ đãng nói: “Lục sư thúc không tới tiễn ông cụ ư?”
Thẩm Tam Xuyên nhấp một ngụm rượu, mỉm cười đáp: “Không.”
Hoa Tiểu Quất tặc lưỡi cảm thán: “Lục sư thúc gì chứ, đấy là Ma Tôn có trái tim băng giá khiến người ta khiếp hãi của ba châu Huyền Sát đó! Mấy năm nay, thủ đoạn của hắn mới thô bạo làm sao, thu phục Núi Phù Linh tàn nhẫn quyết liệt thế nào, còn cả lúc tự tay tiêu diệt 36 hung thần nữa chứ… đúng là chỉ hơn chứ không kém Yển Ma Chân quân thời xưa! Năm nhánh Thần Phong nhà mình chỉ đứng ngoài quan sát mà đã hú vía, làm sao dám mời hắn về đây!”
Vi Hàm Dạ nghe vậy thì liếc qua Thẩm Tam Xuyên, lại thấy Thẩm Tam Xuyên cũng chẳng có phản ứng gì.
“Ừ, đúng là người đó không nên trở về.” Thẩm Tam Xuyên thờ ơ nói một câu.
Hoa Tiểu Quất nghe vậy thì hăm hở chớp thời cơ ngay: “Tiểu Xuyên Nhi, em đã chia tay với hắn lâu thế rồi, chắc hẳn cũng cô đơn lắm nhỉ, hay là cân nhắc đến việc song tu với ta nhé?”
“À, nếu huynh đánh thắng được ta, thì có thể ta sẽ cân nhắc đấy.”
Hoa Tiểu Quất cáu kỉnh nói: “Em có hai thanh Thần Khí tuyệt thế, bất công quá rồi!”
Thẩm Tam Xuyên tự rót đầy rượu cho mình, ánh mắt ra chiều khiêu khích: “Ta có thể chấp cả Ứng Kiếp và Uyên Quang, huynh muốn thử không?”
Hoa Tiểu Quất gãi gãi đầu: “Em đừng khích ta, ta biết giờ mình hoàn toàn không phải đối thủ của em, nhưng em thật sự quyến rũ quá chừng! Lạnh lẽo mà lại lả lơi! Ngày xưa ta còn bắt nạt ăn hiếp được em, chứ giờ thì… ghét ghê! Ta tức chết mất, a a a a, không được, ta không thể chịu nổi đòn khiêu khích của em, ta phải dằn đôi tay mình lại thôi! Kẻo không sẽ bị em tẩn cho thừa sống thiếu chết mất, ta phải ra ngoài bình tâm lại một lát!”
Nói đoạn, y nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài!
Trong phòng chỉ còn Thẩm Tam Xuyên và Vi Hàm Dạ. Hai người uống vài chén rượu, Vi Hàm Dạ chợt hỏi: “Thẩm huynh, Lục sư thúc thật sự không tới tìm huynh sao?”
Anh chàng lạnh nhạt liếc Vi Hàm Dạ: “Vi huynh quan tâm lắm à?”
“…”
“Vi huynh đang đứng trên lập trường của năm nhánh Thần Phong dò hỏi ta về tình hình Ma Tôn, hay đứng ở lập trường chính mình để xoi mói đời tư của ta?”
Tim Vi Hàm Dạ bỗng đập nhanh hơn hẳn.
Thẩm Tam Xuyên bế quan mười tám năm, trái tim chàng ta đã yên lặng mười tám năm, không còn xao xuyến trước bất kỳ ai khác. Giờ y xuất quan, mang khí chất dung nhan nghiêng nước nghiêng thành khiến bao kẻ ngưỡng mộ, vừa lạnh lùng lại vừa quyến rũ khác hẳn xưa kia. Dẫu chỉ ngước nhìn y từ xa giữa biển người đông đúc, người ta vẫn cảm thấy toàn thân nóng ran khô khốc, chỉ ước mong giành được y làm của riêng ngay bây giờ!
Hoa Tiểu Quất dám nói thẳng trước mặt y, còn chàng ta chỉ biết đè nén trong lòng.
Mười tám năm trước, ngay khoảnh khắc Thẩm Tam Xuyên cố ý chịu thua nhường chàng ta, chàng ta đã hoàn toàn sa ngã, chứ chưa bàn đến hôm nay! Chàng ta chẳng hề có lập trường gì cả, chàng ta chỉ mang lòng riêng khát cầu y. Một nỗi khao khát riêng tư từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.
Đã đắm say mê muội cùng cực.
Chàng ta quan sát Thẩm Tam Xuyên uống một hơi cạn rượu trong ly, bỗng lấy làm hâm mộ chén rượu trong tay y. Rõ ràng chỉ là một cái chén tầm thường, mà lại có thể năm lần bảy lượt chạm vào đôi môi của Hàn Diễn Tiên Tôn, quả thực làm lòng người ghen ghét.
“Ta cũng không để ý tình hình gần đây của Ma Tôn… Nhưng với thân phận địa vị của Thẩm huynh bây giờ, chắc không nên nhớ nhung kẻ đó nữa, đúng chứ?”
“Vi huynh yên tâm, ta tạm thời không muốn nhìn thấy hắn.”
“Thật ư?”
“Ừ.”
Ta lúc nào cũng nhớ nhung suy nghĩ về người ấy, nhưng hiện giờ, còn chưa đến thời cơ gặp lại sư đệ.
Bầu không khí giữa hai người hơi tĩnh lặng. Bỗng dưng cánh cửa bật mở. Hàn Vãn Lâu sợ sệt ra mặt xông vào, hoảng loạn đến độ nói năng lung tung: “Tam Xuyên, Lũng… Minh Sơ biến mất rồi, chúng ta đã tìm khắp huyện Sùng Phùng, nhưng không tìm ra thằng bé!”
Thẩm Tam Xuyên đứng bật dậy: “Người đừng cuống quá, thằng nhỏ không thể gặp bất trắc gì ở đây được đâu.”
“Sao không cuống cho được, thằng bé còn chưa qua kỳ Luyện Thể!” Hàn Vãn Lâu lo âu nói, “Tất cả là tại bình thường ta chiều nó quá, cứ mặc kệ không ép nó tu hành tử tế, nhỡ thằng nhỏ gặp chuyện gì…”
Thẩm Tam Xuyên ngoái lại nói với Vi Hàm Dạ: “Xin lỗi Vi huynh, ta có chút việc phải đi trước, lát Hoa huynh sẽ quay lại uống tiếp với huynh vậy.”
Vi Hàm Dạ gật đầu: “Được.”
Chờ Thẩm Tam Xuyên đi khuất, chàng ta nghiêng đầu, đôi mắt khóa chặt vào chén rượu ai kia từng nhấp môi.
…
Sau khi ra ngoài với Hàn Vãn Lâu, Thẩm Tam Xuyên hỏi: “Người nói đã tìm khắp huyện Sùng Phùng, vậy còn biệt viện Sùng Phùng thì sao?”
Hàn Vãn Lâu nghe vậy, bỗng khựng lại: “Hoa sư huynh đang tìm rồi, nhưng huynh ấy bảo trong biệt viện có phép cấm đặc biệt, đến cả huynh ấy cũng không lại gần nổi. Chắc Minh Sơ không thể vào đấy được đâu?”
Thẩm Tam Xuyên lắc đầu nói: “Có lẽ con biết thằng nhỏ ở đâu rồi, người kêu mọi người không cần kiếm nữa nhé, con đi tìm một mình là được.”
“Ý con là, Minh Sơ đang ở biệt viện Sùng Phùng sao?” Trái tim Hàn Vãn Lâu chùng xuống, “Vậy rốt cuộc kẻ ở trong biệt viện ấy là ai?”
“Một người quen cũ luôn thương nhớ Minh Sơ ạ.”
“… Là, Hoang Tịch à?”
Thẩm Tam Xuyên hơi kinh ngạc nhìn Hàn Vãn Lâu.
Ổng biết cả rồi sao?
“Con không phải bất ngờ đâu. Ta, Hoa sư huynh, Phù sư huynh đều từng quan sát Lũng Cảnh lớn lên. Hồi 17-18 tuổi trông đệ ấy thế nào, tất nhiên chúng ta rõ ràng hơn ai hết! Thằng bé ấy à, chẳng thay đổi tẹo nào, tính tình cũng y hệt hồi nhỏ, ba phần nghịch ngợm bảy phần bừa bãi… Nếu không phải sau này đệ ấy trở thành Chưởng môn của Ải Phong Nguyệt, trầm tính hẳn đi, phải gánh vác trọng trách của bao người trên vai, thì chắc thằng bé sẽ được sống thoải mái tự do hơn, như Minh Sơ bây giờ vậy… Cho nên nếu đệ ấy không muốn cho chúng ta biết, thì chúng ta sẽ cứ coi đệ ấy như Minh Sơ, chỉ là Minh Sơ thôi!”
Thẩm Tam Xuyên gật đầu cười: “Con biết xưa kia tình anh em giữa mọi người rất thắm thiết. Cảm ơn người đã bảo bọc sư tôn nhiều đến vậy, để thầy con được làm người mà thầy muốn.”
Hàn Vãn Lâu khụt khịt: “Mười tám năm trước, xác đệ ấy bị Hoang Tịch cướp đi, hồi đó chúng ta đã nhận ra quan hệ giữa hai đứa rồi. Ta từng nghĩ tới chuyện mang xác Lũng Cảnh về, thậm chí còn tự tới Tông Long Dã một mình. Ta phát hiện Tông Long Dã đã tốn rất nhiều công sức vận chuyển ngọc Hàn Băng ngàn năm về, thậm chí còn tìm được viên ngọc Định Nhan trong truyền thuyết…
“Hồi đó ta đã tự vấn bản thân, dù ta có cướp được xác Lũng Cảnh về, thì sao nữa? Hỏa táng đệ ấy rồi chôn tro cốt của thằng bé tại Ải Phong Nguyệt ư? Sau đó cứ rảnh rỗi lại mang một bầu rượu ra ngồi trước mộ đệ ấy à?
“Hóa ra những việc ta có thể làm cho đệ ấy chỉ có vậy thôi sao? Ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tìm ngọc Hàn Băng ngàn năm về cho đệ ấy, chứ chưa nói đến thứ chỉ tồn tại trong lời đồn như ngọc Định Nhan…
“Nên ta tự nhận bản thân mình thua kém Hoang Tịch, chẳng có tư cách đưa Lũng Cảnh về.”
Thẩm Tam Xuyên không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe Hàn Vãn Lâu tâm sự.
“Trước kia, vì trở ngại thân phận, nên Lũng Cảnh không thể thành đôi với đồ đệ của thằng bé. Đệ ấy là Chưởng môn của Ải Phong Nguyệt, là tấm gương sáng của năm nhánh Thần Phong, không thể làm chuyện đi ngược luân thường như thế, nên đành đè nén tình cảm của mình… Khi ấy ta cũng ích kỷ, rõ ràng biết đệ ấy đã có người thương nhưng không thể sánh đôi cùng người ấy, vậy mà vẫn muốn lợi dụng thời cơ lập khế ước với đệ ấy, còn ngây thơ cho rằng chỉ cần chúng ta ở bên nhau, là thằng bé có thể dần dần quên đi người kia…
“Giờ ngẫm lại, trong bữa tiệc đính hôn ấy, kẻ lén đột nhập vào phòng đệ ấy, bắt đệ ấy từ chối ta, chắc hẳn chính là Hoang Tịch.”
Thẩm Tam Xuyên nói: “Sư tôn và Hoang sư huynh, đã trải qua rất nhiều chuyện nên mới…”
Hàn Vãn Lâu quẹt mũi: “Đừng kể những chuyện khiến ta ghen ghét nữa, ta chả muốn biết quá trình hai đứa nó yêu nhau đâu!”
Thẩm Tam Xuyên: “…”
“Dù sao giờ khác rồi, nay thằng bé là Minh Sơ, đã tự do, muốn yêu ai là có thể ở bên người đó! Sẽ chẳng có ai chỉ trỏ phê phán thằng bé nữa, không còn lễ pháp đạo đức trói buộc. Nên dù đệ ấy chọn ai, ta đều có thể mỉm cười chấp nhận.”
Nói xong, ngài bật khóc tức tưởi: “Nhưng ta không cam lòng nổi, sao đệ ấy không thể chọn ta!”
Thẩm Tam Xuyên an ủi ngài: “Được rồi được rồi mà, người đừng buồn quá, chí ít ở trong lòng thầy con, người vẫn là vị sư huynh không thể thay thế ạ!”
Hàn Vãn Lâu: “Cảm ơn lời an ủi của con, nhưng ta chẳng thấy vui lên tẹo nào. Cùng là sư huynh đệ, Lâm Trạch yêu quý đứa sư huynh là con thế cơ mà. Nếu Lũng Cảnh có thể thích ta bằng một phần mười, à, không, dù chỉ bằng một phần trăm Lâm Trạch thương con thôi, có bắt ta chết ta cũng cam lòng!”
Thẩm Tam Xuyên: Sao tự dưng lại đá qua chuyện của mình với em mình thế…
…
Màn đêm tăm tối, sau khi nói chuyện hồi lâu rồi chia tay Hàn Vãn Lâu, Thẩm Tam Xuyên tới biệt viện Sùng Phùng một mình.
Hiện giờ phép cấm ở đây không nhằm nhò với anh chàng nữa, vào biệt viện Sùng Phùng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Có điều anh chàng cố ý không giấu hơi thở của mình, nên vừa vào biệt viện Sùng Phùng, Hoang Tịch đã biết có khách không mời.
“Hoang sư huynh, bao năm không gặp, thân xác của Vu Nguyệt Thượng nhân sư tôn con vẫn ổn chứ ạ?”
Hoang Tịch vừa tự tay thay bộ quần áo mới cho Minh Sơ cáu kỉnh, thì chợt thấy một mỹ nhân tuyệt sắc ngập tràn tiên khí, thanh khiết tự nhiên đứng dưới ánh trăng. Ánh trăng dịu dàng in dấu trên người y, tựa như khoác một đôi cánh ve mỏng mùa Đông. Quầng sáng nhạt rọi xuống thềm, nhan sắc ấy quả thực mỹ miều đến độ người ta không dời mắt nổi.
Hoang Tịch cũng lập tức ngẩn ngơ: “Ngươi… Ngươi là…”
Minh Sơ đằng sau gã hớn hở ra mặt gọi: “Sư phụ, thầy tới rồi à!”
“Ừ, con vẫn ổn chứ?”
Thẩm Tam Xuyên nghĩ bụng: Sao sư tôn thay cả quần áo thế kia, bị chén luôn rồi hả? Người ngợm có chịu nổi không?
“Con không sao!”
“Con là Tam Xuyên… Con dâu ta ư?” Hoang Tịch vẫn chưa thể tin được ngay, sao nó thay đổi nhiều thế?
Gã nhớ lại lời Minh Sơ nói với mình ban nãy. Đúng là con dâu đẹp lên nhiều thật, đẹp tới ná thở… Nhưng gã cảm thấy Thiên Lũng Cảnh vẫn đẹp hơn. Dù sao chăng nữa, Thiên Lũng Cảnh của gã vẫn là nhất!
Thẩm Tam Xuyên bước lên nói: “Hoang sư huynh, sao người bắt cóc đồ nhi ngoan của con đi, mà chẳng nói tiếng nào với con?”
Bấy giờ Hoang Tịch mới định thần lại, kéo Minh Sơ nói: “Con còn mặt dày nói vậy luôn. Biết thầy con sinh cho ta một cậu con trai đáng yêu nhường này, mà còn gạt ta đó giờ. Ngày xưa uổng công ta thương yêu con với Lâm Trạch rồi!”
Lần này đến lượt Thẩm Tam Xuyên phải sững sờ: “Thầy con, sinh con trai cho người ư? Ô kìa…”
Cua gắt quá anh chàng chưa kịp đội mũ bảo hiểm!
“Thằng bé 18 tuổi hai cha con ta mới được gặp nhau. Ta bảo con nhé, sau này con đừng hòng cướp nó khỏi ta nữa!”
Thẩm Tam Xuyên:???
Hở cái gì với cái gì cơ, sao tự dưng lại thành cha con?! Hai bố cứ nhất định phải ăn mặn vậy à?
Thẩm Tam Xuyên sốc hết nước: “Người chờ chút, con có tí việc phải bàn bạc với đồ đệ con đã!”
Sau đó anh chàng bèn kéo Minh Sơ qua một bên, còn dựng lá chắn cách âm để không ai nghe lén được: “Không phải chứ, sư tôn, vụ này rốt cuộc là sao, con chẳng hiểu gì cả. Thầy bảo ổng thầy là con trai Vu Nguyệt Thượng nhân à?”
Minh Sơ: “Đâu, nó tự đoán mò hết đấy. Ta đã giải thích với thằng nhỏ là không phải rồi, nhưng nó không tin.”
Thẩm Tam Xuyên cảm thán: “Uầy, có vẻ sự ra đi của thầy là cú sốc quá lớn với ổng!”
Minh Sơ: “…”
“Vậy giờ thầy tính sao, thầy muốn ở lại, hay về với con?”
Minh Sơ lặng thinh không nói gì.
Thẩm Tam Xuyên nhìn Minh Sơ im ru, thầm đếm ngược ba giây trong lòng: “Được, con hiểu rồi.”
Minh Sơ bối rối ra mặt: “Thầy đã lên tiếng đâu, con hiểu cái gì?”
“Chẳng phải sự im lặng của sư tôn đã nói lên tất cả rồi sao.”
“…”
“Vậy đồ đệ không ở lại đây quấy rầy hai người mặn nồng ân ái nữa.” Thẩm Tam Xuyên khuyên nhủ, “Nhưng thầy thật sự phải bảo Hoang sư huynh kiềm chế lại đi. Giờ thầy còn chưa qua kỳ Luyện Thể, sức chịu đựng thua xa ngày xưa, con lo thầy không chịu nổi một lần của ổng đâu…”
Minh Sơ nói: “Ban nãy Hoang sư huynh của con bảo, thầy muốn gì nó đều cho thầy hết.”
Thẩm Tam Xuyên: “?”
Minh Sơ cười: “Thầy tự dưng rất muốn gặp Lâm Trạch, hay là thầy bắt Hoang sư huynh của con gọi nó tới nhé? Thầy rất chờ mong vẻ mặt của Lâm Trạch khi nhìn thấy con bây giờ đấy…”
“Đừng mà, sư tôn, con sai rồi!”
Nếu không phải Hoang Tịch cứ nhìn họ chằm chằm, có khi anh chàng sẽ quỳ xuống trước mặt sư tôn ngay tại trận.
Đúng là chẳng thể chơi lại nổi sư tôn!
Sau cuộc tán dóc “vui vẻ” giữa hai thầy trò, Thẩm Tam Xuyên đưa Minh Sơ tới trước mặt Hoang Tịch, tiện tay đẩy Minh Sơ vào lòng Hoang Tịch: “Hoang sư huynh, mấy nay con phải tham dự Hội tiên Năm nhánh, bận tối tăm mặt mũi, nhưng lại sợ thằng bé Minh Sơ này chạy lung tung không ai chăm sóc. Con gửi thằng nhỏ ở đây cho người nuôi hộ một thời gian được không ạ?”
Hoang Tịch ôm chầm Minh Sơ bị Thẩm Tam Xuyên đẩy qua, xót xa vô cùng: “Thằng bé còn chưa qua kỳ Luyện Thể, con đẩy nó như thế là đau nó đấy. Với lại, nuôi hộ là nuôi hộ thế nào? Về sau đây chính là nhà nó, thi thoảng Ải Phong Nguyệt rảnh rỗi không có việc gì, ta lại dắt nó về thăm.”
Sáng nay đánh ngất Minh Sơ rồi quẳng bừa lên xe, gã đâu nhân nhượng, sợ mình đánh mạnh quá để lại di chứng cho con trẻ tẹo nào. Vậy mà giờ gã chỉ muốn nâng niu chở che người ta.
Minh Sơ giãy giụa tính rời khỏi vòng tay ai đó, nhưng lại bị ghì chặt hơn, y ngẩng đầu cả giận nói: “… Ta không đau, huynh buông ra!”
“Bé cưng đừng quậy mà, lúc người lớn nói chuyện con cứ ngoan ngoãn nằm trong lòng ta là được.”
Thẩm Tam Xuyên tự dưng bị nhét bánh GATO vào mồm: “… Vậy hay là Hoang sư huynh dạy Minh Sơ hộ con nhé. Thằng nhỏ này ham chơi lắm, ba năm rồi mà chưa qua kỳ Luyện Thể.”
Hoang Tịch bất mãn nói: “Đấy là lỗi tại đứa làm thầy như con chứ?”
Minh Sơ tức giận bất bình: “Không được quát sư phụ ta!”
Hoang Tịch lập tức chịu thua: “Rồi rồi rồi! Bé cưng đừng nóng mà! Sao ta dám quát sư phụ con được? Bọn ta đang giao lưu thân tình, giao lưu thân tình thôi!”
Thẩm Tam Xuyên lần đầu làm wingman, nhưng cảm thấy mình hơi… dư thừa?
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Xuyên ăn đẫy bánh GATO: … Ợ.
[HẾT CHƯƠNG 104]
***
Ngày đầu của Hội tiên Năm nhánh không có hội nghị quan trọng gì. Chiều hôm đầu chủ yếu chỉ là hình thức, sau đó người đứng đầu các môn phái sẽ gặp nhau trò chuyện một lát, hẹn giờ giấc cụ thể cho cuộc họp chính thức ngày mai. Nên xong thủ tục là Hàn Vãn Lâu giục Thẩm Tam Xuyên về luôn, vì lo thằng bé Minh Sơ ở nhà một mình lại gặp chuyện gì.
Biết Hàn Vãn Lâu luôn thương nhớ Minh Sơ nên Thẩm Tam Xuyên cũng đành bó tay với ngài. Anh chàng đang định về thì lại gặp trúng Giáng Dạ Chân nhân Vi Hàm Dạ.
Vi Hàm Dạ đã là Chưởng môn của Cổng Phá Trần. Mười tám năm trôi qua, khí chất của chàng ta càng chín chắn trầm tĩnh hơn xưa. Chàng ta vận bộ áo tiên Chưởng môn với tông màu chủ đạo trắng và đỏ đô, viền vàng kim. Dáng vẻ đường hoàng, khí phách phi phàm. Khá nhiều nữ tiên quân ngắm chàng ta không chớp mắt. Thấy chàng ta tới tìm Hàn Diễn Tiên Tôn, ánh mắt họ đảo qua đảo lại giữa hai người một hồi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn nổi, dồn hết ánh nhìn về Thẩm Tam Xuyên.
Tuy Hàn Diễn Tiên Tôn mang khí chất cao quý lạnh nhạt không thể xâm phạm, nhưng không rõ vì đâu, quan sát kỹ nét mặt và đôi mắt ngài, lại thấy quyến rũ vô ngần, đúng kiểu… như hồn phách đều bị hút ra quanh quẩn quanh ngài ấy, quả thực khiến kẻ khác si mê khó cưỡng!
“Hàn Diễn Tiên Tôn, ngài có bằng lòng uống mấy ly rượu xoàng với ta không?”
“Chỉ chúng ta thôi à?”
“Còn cả Tễ Sắc Tán nhân của Ải Thanh Từ nữa, huynh ấy cũng rất muốn được tụ họp cùng Tiên Tôn.”
Tễ Sắc Tán nhân chính là Hoa Tiểu Quất chứ còn ai trồng khoai đất này. Thẩm Tam Xuyên chưa kịp đáp, Hàn Vãn Lâu đứng cạnh đã chờ hết nổi: “Vậy mấy đứa cứ đi bàn chuyện nhé, ta còn bận việc, về trước đây.”
Nói xong, ngài xin cáo từ luôn. Thẩm Tam Xuyên nhìn Vi Hàm Dạ, gật đầu nói: “Nếu đã rảnh rỗi, thì mình cùng uống mấy chén nhé. Còn nữa, Vi huynh cứ gọi ta là Thẩm huynh là được. Mình là bạn bè bao năm, không cần khách sáo vậy đâu.”
“Được, Thẩm huynh.”
Sau đấy, anh chàng bèn đi theo Vi Hàm Dạ. Hai người ngồi chung xe ngựa tới quán rượu gần đó. Vừa vào phòng đặt trước, Hoa Tiểu Quất đã hưng phấn nhào tới tính ôm Thẩm Tam Xuyên. Thẩm Tam Xuyên nghiêng người thoát thân, Hoa Tiểu Quất chỉ vồ được không khí. Y ấm ức nói: “Tiểu Xuyên Nhi, lâu lắm không gặp, em không cho ta ôm một cái được à?”
Thẩm Tam Xuyên đáp: “Ôm thì thôi, nhậu thì được.”
Nói đoạn, anh chàng tự ngồi vào chỗ trước. Hoa Tiểu Quất lập tức kéo ghế ngồi xuống cạnh anh chàng, mắt nhìn anh chàng lom lom: “Tiểu Xuyên Nhi, giờ em đẹp đến độ làm kẻ khác chỉ muốn đè em ra mọi lúc mọi nơi ấy. Chỉ mới ngắm em thôi, mà tim gan ta đã cồn cào ngứa ngáy. Em không biết đâu, ban nãy em ngồi trên ghế chủ tọa Hội tiên Năm nhánh, đưa tay lên trán bâng quơ vén tóc mai ra sau tai… mà chu choa, đúng là làm trái tim cả năm nhánh Thần Phong phải rung rinh! Ta suýt không nhịn nổi nhào lên ôm em đó!”
Thẩm Tam Xuyên lừ mắt nhìn y: “Huynh học hỏi Vi huynh đi. Cùng là Chưởng môn, nhưng Vi huynh chín chắn hơn huynh nhiều.”
Hoa Tiểu Quất tỏ vẻ tiếc rẻ lắc đầu: “Hầy dà, giờ đùa Tiểu Xuyên Nhi chả đỏ mặt nữa rồi! Hết thú vị! Ngày xưa trêu tí là mặt đỏ rần rần!”
Vi Hàm Dạ rót rượu giúp mấy người, cười nói: “Không ngờ mười tám năm sau, chúng ta lại uống rượu tán dóc với nhau trong thân phận này.”
Hoa Tiểu Quất chống trán, vẫn lưu luyến nhìn Thẩm Tam Xuyên: “Đúng vậy, trong mấy người chúng ta, chỉ mình Tiểu Xuyên Nhi là thay đổi lớn nhất, cả về dung mạo lẫn thực lực… À, đâu nhỉ, giữa năm nhánh Thần Phong, còn một kẻ nữa cũng thay đổi rất nhiều.”
“Vậy ư?” Thẩm Tam Xuyên uống một ngụm rượu.
Hoa Tiểu Quất nhìn về phía Vi Hàm Dạ: “Huynh biết kẻ ta đang nhắc tới là ai rồi chứ?”
Vi Hàm Dạ không nói gì, chỉ nốc một hơi cạn ly rượu.
“Đương kim Thánh Thượng, chính là Thương Viêm bên Đài Yên Vân đấy! Hắn là em song sinh của Thương Vân! Chẳng rõ Thương Vân gặp phải chuyện gì, mà tự dưng tàn phế, em trai gã nghiễm nhiên được làm hoàng đế!” Hoa Tiểu Quất nói với vẻ cực kỳ lạ lẫm, “Các huynh không cảm thấy hắn thay đổi rất nhiều ư?”
Thấy hai người đều im ru, Hoa Tiểu Quất sờ cằm nói: “Đài Yên Vân bồi dưỡng hẳn hai hoàng tử cơ, một trong số đó còn lên ngôi, đúng là cũng có tí thủ đoạn.
“Tiểu Xuyên Nhi, em phải để mắt đến Đài Yên Vân nhé, biết đâu chúng lại muốn mượn cây cao bóng cả để giẫm đạp địa vị của Ải Phong Nguyệt nhà bên ấy!”
Thẩm Tam Xuyên cười đáp: “Đa tạ Hoa huynh đã nhắc nhở.”
Vi Hàm Dạ nói: “Đúng rồi, Thẩm huynh, nghe nói mới gần đây Dã Thích Thượng nhân đã phi thăng cõi trên rồi à?”
“Đúng vậy, cụ Thái sư tôn đã viên mãn công đức, phi thăng lên trời rồi.”
“Thế thì đáng mừng quá.”
“Trước khi đi, ông cụ còn quở trách tất cả mọi người rõ lâu, chẳng ai dám cãi lại cả.”
“Vậy ư, quả là phong cách của Dã Thích Thượng nhân!”
Vi Hàm Dạ lơ đãng nói: “Lục sư thúc không tới tiễn ông cụ ư?”
Thẩm Tam Xuyên nhấp một ngụm rượu, mỉm cười đáp: “Không.”
Hoa Tiểu Quất tặc lưỡi cảm thán: “Lục sư thúc gì chứ, đấy là Ma Tôn có trái tim băng giá khiến người ta khiếp hãi của ba châu Huyền Sát đó! Mấy năm nay, thủ đoạn của hắn mới thô bạo làm sao, thu phục Núi Phù Linh tàn nhẫn quyết liệt thế nào, còn cả lúc tự tay tiêu diệt 36 hung thần nữa chứ… đúng là chỉ hơn chứ không kém Yển Ma Chân quân thời xưa! Năm nhánh Thần Phong nhà mình chỉ đứng ngoài quan sát mà đã hú vía, làm sao dám mời hắn về đây!”
Vi Hàm Dạ nghe vậy thì liếc qua Thẩm Tam Xuyên, lại thấy Thẩm Tam Xuyên cũng chẳng có phản ứng gì.
“Ừ, đúng là người đó không nên trở về.” Thẩm Tam Xuyên thờ ơ nói một câu.
Hoa Tiểu Quất nghe vậy thì hăm hở chớp thời cơ ngay: “Tiểu Xuyên Nhi, em đã chia tay với hắn lâu thế rồi, chắc hẳn cũng cô đơn lắm nhỉ, hay là cân nhắc đến việc song tu với ta nhé?”
“À, nếu huynh đánh thắng được ta, thì có thể ta sẽ cân nhắc đấy.”
Hoa Tiểu Quất cáu kỉnh nói: “Em có hai thanh Thần Khí tuyệt thế, bất công quá rồi!”
Thẩm Tam Xuyên tự rót đầy rượu cho mình, ánh mắt ra chiều khiêu khích: “Ta có thể chấp cả Ứng Kiếp và Uyên Quang, huynh muốn thử không?”
Hoa Tiểu Quất gãi gãi đầu: “Em đừng khích ta, ta biết giờ mình hoàn toàn không phải đối thủ của em, nhưng em thật sự quyến rũ quá chừng! Lạnh lẽo mà lại lả lơi! Ngày xưa ta còn bắt nạt ăn hiếp được em, chứ giờ thì… ghét ghê! Ta tức chết mất, a a a a, không được, ta không thể chịu nổi đòn khiêu khích của em, ta phải dằn đôi tay mình lại thôi! Kẻo không sẽ bị em tẩn cho thừa sống thiếu chết mất, ta phải ra ngoài bình tâm lại một lát!”
Nói đoạn, y nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài!
Trong phòng chỉ còn Thẩm Tam Xuyên và Vi Hàm Dạ. Hai người uống vài chén rượu, Vi Hàm Dạ chợt hỏi: “Thẩm huynh, Lục sư thúc thật sự không tới tìm huynh sao?”
Anh chàng lạnh nhạt liếc Vi Hàm Dạ: “Vi huynh quan tâm lắm à?”
“…”
“Vi huynh đang đứng trên lập trường của năm nhánh Thần Phong dò hỏi ta về tình hình Ma Tôn, hay đứng ở lập trường chính mình để xoi mói đời tư của ta?”
Tim Vi Hàm Dạ bỗng đập nhanh hơn hẳn.
Thẩm Tam Xuyên bế quan mười tám năm, trái tim chàng ta đã yên lặng mười tám năm, không còn xao xuyến trước bất kỳ ai khác. Giờ y xuất quan, mang khí chất dung nhan nghiêng nước nghiêng thành khiến bao kẻ ngưỡng mộ, vừa lạnh lùng lại vừa quyến rũ khác hẳn xưa kia. Dẫu chỉ ngước nhìn y từ xa giữa biển người đông đúc, người ta vẫn cảm thấy toàn thân nóng ran khô khốc, chỉ ước mong giành được y làm của riêng ngay bây giờ!
Hoa Tiểu Quất dám nói thẳng trước mặt y, còn chàng ta chỉ biết đè nén trong lòng.
Mười tám năm trước, ngay khoảnh khắc Thẩm Tam Xuyên cố ý chịu thua nhường chàng ta, chàng ta đã hoàn toàn sa ngã, chứ chưa bàn đến hôm nay! Chàng ta chẳng hề có lập trường gì cả, chàng ta chỉ mang lòng riêng khát cầu y. Một nỗi khao khát riêng tư từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.
Đã đắm say mê muội cùng cực.
Chàng ta quan sát Thẩm Tam Xuyên uống một hơi cạn rượu trong ly, bỗng lấy làm hâm mộ chén rượu trong tay y. Rõ ràng chỉ là một cái chén tầm thường, mà lại có thể năm lần bảy lượt chạm vào đôi môi của Hàn Diễn Tiên Tôn, quả thực làm lòng người ghen ghét.
“Ta cũng không để ý tình hình gần đây của Ma Tôn… Nhưng với thân phận địa vị của Thẩm huynh bây giờ, chắc không nên nhớ nhung kẻ đó nữa, đúng chứ?”
“Vi huynh yên tâm, ta tạm thời không muốn nhìn thấy hắn.”
“Thật ư?”
“Ừ.”
Ta lúc nào cũng nhớ nhung suy nghĩ về người ấy, nhưng hiện giờ, còn chưa đến thời cơ gặp lại sư đệ.
Bầu không khí giữa hai người hơi tĩnh lặng. Bỗng dưng cánh cửa bật mở. Hàn Vãn Lâu sợ sệt ra mặt xông vào, hoảng loạn đến độ nói năng lung tung: “Tam Xuyên, Lũng… Minh Sơ biến mất rồi, chúng ta đã tìm khắp huyện Sùng Phùng, nhưng không tìm ra thằng bé!”
Thẩm Tam Xuyên đứng bật dậy: “Người đừng cuống quá, thằng nhỏ không thể gặp bất trắc gì ở đây được đâu.”
“Sao không cuống cho được, thằng bé còn chưa qua kỳ Luyện Thể!” Hàn Vãn Lâu lo âu nói, “Tất cả là tại bình thường ta chiều nó quá, cứ mặc kệ không ép nó tu hành tử tế, nhỡ thằng nhỏ gặp chuyện gì…”
Thẩm Tam Xuyên ngoái lại nói với Vi Hàm Dạ: “Xin lỗi Vi huynh, ta có chút việc phải đi trước, lát Hoa huynh sẽ quay lại uống tiếp với huynh vậy.”
Vi Hàm Dạ gật đầu: “Được.”
Chờ Thẩm Tam Xuyên đi khuất, chàng ta nghiêng đầu, đôi mắt khóa chặt vào chén rượu ai kia từng nhấp môi.
…
Sau khi ra ngoài với Hàn Vãn Lâu, Thẩm Tam Xuyên hỏi: “Người nói đã tìm khắp huyện Sùng Phùng, vậy còn biệt viện Sùng Phùng thì sao?”
Hàn Vãn Lâu nghe vậy, bỗng khựng lại: “Hoa sư huynh đang tìm rồi, nhưng huynh ấy bảo trong biệt viện có phép cấm đặc biệt, đến cả huynh ấy cũng không lại gần nổi. Chắc Minh Sơ không thể vào đấy được đâu?”
Thẩm Tam Xuyên lắc đầu nói: “Có lẽ con biết thằng nhỏ ở đâu rồi, người kêu mọi người không cần kiếm nữa nhé, con đi tìm một mình là được.”
“Ý con là, Minh Sơ đang ở biệt viện Sùng Phùng sao?” Trái tim Hàn Vãn Lâu chùng xuống, “Vậy rốt cuộc kẻ ở trong biệt viện ấy là ai?”
“Một người quen cũ luôn thương nhớ Minh Sơ ạ.”
“… Là, Hoang Tịch à?”
Thẩm Tam Xuyên hơi kinh ngạc nhìn Hàn Vãn Lâu.
Ổng biết cả rồi sao?
“Con không phải bất ngờ đâu. Ta, Hoa sư huynh, Phù sư huynh đều từng quan sát Lũng Cảnh lớn lên. Hồi 17-18 tuổi trông đệ ấy thế nào, tất nhiên chúng ta rõ ràng hơn ai hết! Thằng bé ấy à, chẳng thay đổi tẹo nào, tính tình cũng y hệt hồi nhỏ, ba phần nghịch ngợm bảy phần bừa bãi… Nếu không phải sau này đệ ấy trở thành Chưởng môn của Ải Phong Nguyệt, trầm tính hẳn đi, phải gánh vác trọng trách của bao người trên vai, thì chắc thằng bé sẽ được sống thoải mái tự do hơn, như Minh Sơ bây giờ vậy… Cho nên nếu đệ ấy không muốn cho chúng ta biết, thì chúng ta sẽ cứ coi đệ ấy như Minh Sơ, chỉ là Minh Sơ thôi!”
Thẩm Tam Xuyên gật đầu cười: “Con biết xưa kia tình anh em giữa mọi người rất thắm thiết. Cảm ơn người đã bảo bọc sư tôn nhiều đến vậy, để thầy con được làm người mà thầy muốn.”
Hàn Vãn Lâu khụt khịt: “Mười tám năm trước, xác đệ ấy bị Hoang Tịch cướp đi, hồi đó chúng ta đã nhận ra quan hệ giữa hai đứa rồi. Ta từng nghĩ tới chuyện mang xác Lũng Cảnh về, thậm chí còn tự tới Tông Long Dã một mình. Ta phát hiện Tông Long Dã đã tốn rất nhiều công sức vận chuyển ngọc Hàn Băng ngàn năm về, thậm chí còn tìm được viên ngọc Định Nhan trong truyền thuyết…
“Hồi đó ta đã tự vấn bản thân, dù ta có cướp được xác Lũng Cảnh về, thì sao nữa? Hỏa táng đệ ấy rồi chôn tro cốt của thằng bé tại Ải Phong Nguyệt ư? Sau đó cứ rảnh rỗi lại mang một bầu rượu ra ngồi trước mộ đệ ấy à?
“Hóa ra những việc ta có thể làm cho đệ ấy chỉ có vậy thôi sao? Ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tìm ngọc Hàn Băng ngàn năm về cho đệ ấy, chứ chưa nói đến thứ chỉ tồn tại trong lời đồn như ngọc Định Nhan…
“Nên ta tự nhận bản thân mình thua kém Hoang Tịch, chẳng có tư cách đưa Lũng Cảnh về.”
Thẩm Tam Xuyên không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe Hàn Vãn Lâu tâm sự.
“Trước kia, vì trở ngại thân phận, nên Lũng Cảnh không thể thành đôi với đồ đệ của thằng bé. Đệ ấy là Chưởng môn của Ải Phong Nguyệt, là tấm gương sáng của năm nhánh Thần Phong, không thể làm chuyện đi ngược luân thường như thế, nên đành đè nén tình cảm của mình… Khi ấy ta cũng ích kỷ, rõ ràng biết đệ ấy đã có người thương nhưng không thể sánh đôi cùng người ấy, vậy mà vẫn muốn lợi dụng thời cơ lập khế ước với đệ ấy, còn ngây thơ cho rằng chỉ cần chúng ta ở bên nhau, là thằng bé có thể dần dần quên đi người kia…
“Giờ ngẫm lại, trong bữa tiệc đính hôn ấy, kẻ lén đột nhập vào phòng đệ ấy, bắt đệ ấy từ chối ta, chắc hẳn chính là Hoang Tịch.”
Thẩm Tam Xuyên nói: “Sư tôn và Hoang sư huynh, đã trải qua rất nhiều chuyện nên mới…”
Hàn Vãn Lâu quẹt mũi: “Đừng kể những chuyện khiến ta ghen ghét nữa, ta chả muốn biết quá trình hai đứa nó yêu nhau đâu!”
Thẩm Tam Xuyên: “…”
“Dù sao giờ khác rồi, nay thằng bé là Minh Sơ, đã tự do, muốn yêu ai là có thể ở bên người đó! Sẽ chẳng có ai chỉ trỏ phê phán thằng bé nữa, không còn lễ pháp đạo đức trói buộc. Nên dù đệ ấy chọn ai, ta đều có thể mỉm cười chấp nhận.”
Nói xong, ngài bật khóc tức tưởi: “Nhưng ta không cam lòng nổi, sao đệ ấy không thể chọn ta!”
Thẩm Tam Xuyên an ủi ngài: “Được rồi được rồi mà, người đừng buồn quá, chí ít ở trong lòng thầy con, người vẫn là vị sư huynh không thể thay thế ạ!”
Hàn Vãn Lâu: “Cảm ơn lời an ủi của con, nhưng ta chẳng thấy vui lên tẹo nào. Cùng là sư huynh đệ, Lâm Trạch yêu quý đứa sư huynh là con thế cơ mà. Nếu Lũng Cảnh có thể thích ta bằng một phần mười, à, không, dù chỉ bằng một phần trăm Lâm Trạch thương con thôi, có bắt ta chết ta cũng cam lòng!”
Thẩm Tam Xuyên: Sao tự dưng lại đá qua chuyện của mình với em mình thế…
…
Màn đêm tăm tối, sau khi nói chuyện hồi lâu rồi chia tay Hàn Vãn Lâu, Thẩm Tam Xuyên tới biệt viện Sùng Phùng một mình.
Hiện giờ phép cấm ở đây không nhằm nhò với anh chàng nữa, vào biệt viện Sùng Phùng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Có điều anh chàng cố ý không giấu hơi thở của mình, nên vừa vào biệt viện Sùng Phùng, Hoang Tịch đã biết có khách không mời.
“Hoang sư huynh, bao năm không gặp, thân xác của Vu Nguyệt Thượng nhân sư tôn con vẫn ổn chứ ạ?”
Hoang Tịch vừa tự tay thay bộ quần áo mới cho Minh Sơ cáu kỉnh, thì chợt thấy một mỹ nhân tuyệt sắc ngập tràn tiên khí, thanh khiết tự nhiên đứng dưới ánh trăng. Ánh trăng dịu dàng in dấu trên người y, tựa như khoác một đôi cánh ve mỏng mùa Đông. Quầng sáng nhạt rọi xuống thềm, nhan sắc ấy quả thực mỹ miều đến độ người ta không dời mắt nổi.
Hoang Tịch cũng lập tức ngẩn ngơ: “Ngươi… Ngươi là…”
Minh Sơ đằng sau gã hớn hở ra mặt gọi: “Sư phụ, thầy tới rồi à!”
“Ừ, con vẫn ổn chứ?”
Thẩm Tam Xuyên nghĩ bụng: Sao sư tôn thay cả quần áo thế kia, bị chén luôn rồi hả? Người ngợm có chịu nổi không?
“Con không sao!”
“Con là Tam Xuyên… Con dâu ta ư?” Hoang Tịch vẫn chưa thể tin được ngay, sao nó thay đổi nhiều thế?
Gã nhớ lại lời Minh Sơ nói với mình ban nãy. Đúng là con dâu đẹp lên nhiều thật, đẹp tới ná thở… Nhưng gã cảm thấy Thiên Lũng Cảnh vẫn đẹp hơn. Dù sao chăng nữa, Thiên Lũng Cảnh của gã vẫn là nhất!
Thẩm Tam Xuyên bước lên nói: “Hoang sư huynh, sao người bắt cóc đồ nhi ngoan của con đi, mà chẳng nói tiếng nào với con?”
Bấy giờ Hoang Tịch mới định thần lại, kéo Minh Sơ nói: “Con còn mặt dày nói vậy luôn. Biết thầy con sinh cho ta một cậu con trai đáng yêu nhường này, mà còn gạt ta đó giờ. Ngày xưa uổng công ta thương yêu con với Lâm Trạch rồi!”
Lần này đến lượt Thẩm Tam Xuyên phải sững sờ: “Thầy con, sinh con trai cho người ư? Ô kìa…”
Cua gắt quá anh chàng chưa kịp đội mũ bảo hiểm!
“Thằng bé 18 tuổi hai cha con ta mới được gặp nhau. Ta bảo con nhé, sau này con đừng hòng cướp nó khỏi ta nữa!”
Thẩm Tam Xuyên:???
Hở cái gì với cái gì cơ, sao tự dưng lại thành cha con?! Hai bố cứ nhất định phải ăn mặn vậy à?
Thẩm Tam Xuyên sốc hết nước: “Người chờ chút, con có tí việc phải bàn bạc với đồ đệ con đã!”
Sau đó anh chàng bèn kéo Minh Sơ qua một bên, còn dựng lá chắn cách âm để không ai nghe lén được: “Không phải chứ, sư tôn, vụ này rốt cuộc là sao, con chẳng hiểu gì cả. Thầy bảo ổng thầy là con trai Vu Nguyệt Thượng nhân à?”
Minh Sơ: “Đâu, nó tự đoán mò hết đấy. Ta đã giải thích với thằng nhỏ là không phải rồi, nhưng nó không tin.”
Thẩm Tam Xuyên cảm thán: “Uầy, có vẻ sự ra đi của thầy là cú sốc quá lớn với ổng!”
Minh Sơ: “…”
“Vậy giờ thầy tính sao, thầy muốn ở lại, hay về với con?”
Minh Sơ lặng thinh không nói gì.
Thẩm Tam Xuyên nhìn Minh Sơ im ru, thầm đếm ngược ba giây trong lòng: “Được, con hiểu rồi.”
Minh Sơ bối rối ra mặt: “Thầy đã lên tiếng đâu, con hiểu cái gì?”
“Chẳng phải sự im lặng của sư tôn đã nói lên tất cả rồi sao.”
“…”
“Vậy đồ đệ không ở lại đây quấy rầy hai người mặn nồng ân ái nữa.” Thẩm Tam Xuyên khuyên nhủ, “Nhưng thầy thật sự phải bảo Hoang sư huynh kiềm chế lại đi. Giờ thầy còn chưa qua kỳ Luyện Thể, sức chịu đựng thua xa ngày xưa, con lo thầy không chịu nổi một lần của ổng đâu…”
Minh Sơ nói: “Ban nãy Hoang sư huynh của con bảo, thầy muốn gì nó đều cho thầy hết.”
Thẩm Tam Xuyên: “?”
Minh Sơ cười: “Thầy tự dưng rất muốn gặp Lâm Trạch, hay là thầy bắt Hoang sư huynh của con gọi nó tới nhé? Thầy rất chờ mong vẻ mặt của Lâm Trạch khi nhìn thấy con bây giờ đấy…”
“Đừng mà, sư tôn, con sai rồi!”
Nếu không phải Hoang Tịch cứ nhìn họ chằm chằm, có khi anh chàng sẽ quỳ xuống trước mặt sư tôn ngay tại trận.
Đúng là chẳng thể chơi lại nổi sư tôn!
Sau cuộc tán dóc “vui vẻ” giữa hai thầy trò, Thẩm Tam Xuyên đưa Minh Sơ tới trước mặt Hoang Tịch, tiện tay đẩy Minh Sơ vào lòng Hoang Tịch: “Hoang sư huynh, mấy nay con phải tham dự Hội tiên Năm nhánh, bận tối tăm mặt mũi, nhưng lại sợ thằng bé Minh Sơ này chạy lung tung không ai chăm sóc. Con gửi thằng nhỏ ở đây cho người nuôi hộ một thời gian được không ạ?”
Hoang Tịch ôm chầm Minh Sơ bị Thẩm Tam Xuyên đẩy qua, xót xa vô cùng: “Thằng bé còn chưa qua kỳ Luyện Thể, con đẩy nó như thế là đau nó đấy. Với lại, nuôi hộ là nuôi hộ thế nào? Về sau đây chính là nhà nó, thi thoảng Ải Phong Nguyệt rảnh rỗi không có việc gì, ta lại dắt nó về thăm.”
Sáng nay đánh ngất Minh Sơ rồi quẳng bừa lên xe, gã đâu nhân nhượng, sợ mình đánh mạnh quá để lại di chứng cho con trẻ tẹo nào. Vậy mà giờ gã chỉ muốn nâng niu chở che người ta.
Minh Sơ giãy giụa tính rời khỏi vòng tay ai đó, nhưng lại bị ghì chặt hơn, y ngẩng đầu cả giận nói: “… Ta không đau, huynh buông ra!”
“Bé cưng đừng quậy mà, lúc người lớn nói chuyện con cứ ngoan ngoãn nằm trong lòng ta là được.”
Thẩm Tam Xuyên tự dưng bị nhét bánh GATO vào mồm: “… Vậy hay là Hoang sư huynh dạy Minh Sơ hộ con nhé. Thằng nhỏ này ham chơi lắm, ba năm rồi mà chưa qua kỳ Luyện Thể.”
Hoang Tịch bất mãn nói: “Đấy là lỗi tại đứa làm thầy như con chứ?”
Minh Sơ tức giận bất bình: “Không được quát sư phụ ta!”
Hoang Tịch lập tức chịu thua: “Rồi rồi rồi! Bé cưng đừng nóng mà! Sao ta dám quát sư phụ con được? Bọn ta đang giao lưu thân tình, giao lưu thân tình thôi!”
Thẩm Tam Xuyên lần đầu làm wingman, nhưng cảm thấy mình hơi… dư thừa?
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Xuyên ăn đẫy bánh GATO: … Ợ.
[HẾT CHƯƠNG 104]