Ngày Nào Cũng Rủ Anh Cạo Trọc
Chương 5: Cô lại mơ thấy mình và Lâm Tư Sở làm chuyện ấy ấy
Thật ra thì Mông Manh không vui chút nào, cô còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần nữa.
Lỡ bên kia là một anh chàng khủng long thì sao? Cô không muốn mình bị đau mắt đâu.
Vì cô rất hoảng hốt nên đã làm ra một hành động cực kỳ ngốc nghếch aka úp mặt điện thoại xuống bàn.
Tiếc thay cô đã quên mình đang mở WeChat trên máy tính, thế là màn hình đã biến thành cuộc gọi video của họ.
Đồng thời, màn hình cũng đã ghi lại tuốt tuồn tuột về khoảnh khắc ngớ ngẩn của cô.
Mông Manh há hốc mồm vì ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt phóng đại của Lâm Tư Sở trên màn hình, sau đó liền chuyển sang trạng thái ngơ ngác.
Cô may mắn vậy sao?
Chuyện này là thật ư?!
Đây là Lâm Tư Sở hàng thật giá thật?!
Cô phải dụi mắt để xem có phải là anh chàng mình đã trúng tiếng sét ái tình không mới được.
Dù cô đã biết ngoại hình của Lâm Tư Sở trước và sau khi trang điểm không khác nhau là mấy, nhưng cô vẫn bị hớp hồn khi nhìn thấy anh.
Vì sao anh chàng đẹp trai này không trọc đầu chứ!!!
Lâm Tư Sở nhìn Mông Manh với vẻ khó hiểu. Trông cô như đang suy ngẫm về cuộc đời, nhưng lại không có vẻ không vui.
Thật ra thì anh rất muốn nhắc cô rằng điện thoại của cô đã bị va chạm khá mạnh đấy.
Bầu không khí bỗng trở nên vô cùng lúng túng.
Vì Mông Manh không lường trước được việc đối phương là người mình cần tìm nên cô chưa nghĩ ra sẵn lời thoại gì cả.
Thế là cô lại làm ra một chuyện vô cùng ngớ ngẩn – thẳng tay kết thúc cuộc gọi video.
Sau đó, cô hào hứng vọt lên giường, lăn vài vòng rồi mới chịu dừng lại, đồng thời cũng không quên dùng gối để bịt miệng mình lại.
Trời ơi, là Lâm Tư Sở thật kìa! Có phải cô đang mơ không? Rốt cuộc thì vị khách kia là ai thế? Sao anh ta lại có cách thức liên lạc của Lâm Tư Sở vậy!
Ấy chết, hình như cô lỡ kết thúc cuộc gọi video với anh rồi thì phải?
Không biết anh có nghĩ mình bị bệnh tâm thần không nữa, hu hu hu!
Sau cuộc đấu tranh tâm lý vô cùng dữ dội, cô quyết định rời giường, sau đó chạy đến chỗ máy tính để xem thử đối phương có gửi tin gì mới không.
Ai dè anh lại có gửi tin cho cô thật!
Anh chàng đầu trọc đẹp trai nhất vũ trụ: [Sao vậy? Sao em bỗng dưng cúp máy thế? Anh khiến em hoảng sợ à?]
Lúc Mông Manh nhìn thấy tin nhắn này thì bỗng dưng cảm thấy mình làm hơi lố.
Đúng là cô đã hoảng sợ nhưng nghĩa của từ mà họ đang nói đến hoàn toàn khác nhau.
Cô chỉ không ngờ… Đây lại là nick thật của anh.
Vả lại, nãy giờ cô còn nói những câu bất lịch sự với anh, thậm chí còn đưa ra những yêu cầu vô lý nữa chứ.
Mông Manh suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cô quyết định sẽ xin lỗi anh trước.
[Xin lỗi vì vừa rồi tôi đã bất lịch sự với anh, tôi chỉ không ngờ mình sẽ được gặp người thật, cảm giác như tôi đang mơ vậy.]
Anh chàng đầu trọc đẹp trai nhất vũ trụ: [Không sao, anh hiểu mà.]
Sau khi thấy tin nhắn này của anh, bỗng dưng cô không biết nên nhắn gì cho phải cả.
Tuy cô định theo đuổi người ta nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu cả.
Dù cô có thể bắt đầu với cách làm bạn bè, nhưng giữa cô và anh không có đề tài chung gì để nói chuyện hết.
Lúng túng quá đi mất…
Mông Manh nhàm chán hết nhìn điện thoại rồi đến máy tính, quả nhiên cô vẫn không nên theo đuổi thì hơn.
Không phải bây giờ đang có mốt “Yêu đương không bằng nghịch điện thoại” à? Cô thấy yêu qua mạng còn không vui bằng dùng điện thoại đâu.
Dù sao thì cô vốn chỉ thích cái đầu trọc của Lâm Tư Sở chứ không phải bản thân anh.
Mông Manh tự thuyết phục mình, sau khi ngẫm lại thì cảm thấy mấy lý do này cũng hợp lý phết.
À, tất nhiên là cô sẽ không xóa số của anh chàng này, để lâu lâu khoe khoang ấy mà.
[À, đã khuya rồi, tôi ngủ trước…] Mông Manh còn chưa đánh xong câu này thì đã nhận được tin nhắn của đối phương.
Anh chàng đầu trọc đẹp trai nhất vũ trụ: [Ấy chết, anh quên hỏi tên em rồi.]
Tay cô đã hành động nhanh hơn não, chưa gì mà đã khai ra tên thật mất rồi: [Tôi tên Mông Manh.]
Anh chàng đầu trọc đẹp trai nhất vũ trụ: [Anh gọi em là Manh Manh được không? Chắc em cũng biết tên của anh rồi nhỉ? Em có thể gọi anh là A Sở. Em là học sinh à? Hay em đi làm rồi?]
Nếu đối phương đã chủ động thì cô sẽ nương theo đó mà trả lời vậy.
[Tôi đã đi làm được một hai năm rồi, nghề nghiệp là freelancer, tiền lương đủ để trang trải cuộc sống.] Lòng cô bỗng dâng lên cảm giác kỳ lạ khi nhìn cuộc đối thoại của họ.
Sao bỗng dưng cô lại cảm thấy Lâm Tư Sở mới là người phải vắt óc nghĩ ra chủ đề trò chuyện, còn cô chỉ việc cố gắng đáp lời.
Ủa, không phải cô mới là người định theo đuổi anh à?
Lẽ nào Lâm Tư Sở luôn dịu dàng với mọi fan ư?
Mông Manh suy nghĩ một lát, trong lòng bỗng cảm thấy hụt hẫng, cũng có chút ghen tỵ.
Cô không dám để lộ sự ghen ty, chỉ phải uyển chuyển hỏi: [Anh luôn thân thiện với fan như thế này à?]
Giờ người ta còn chưa có cảm giác gì với cô, nếu cô để lộ ra lòng chiếm hữu cực cao của mình thì thế nào anh ấy cũng sẽ chạy mất dép cho xem.
Đôi khi, chữ viết cũng có thể bị hiểu sai ý.
Cùng là một câu nhưng vì không có biểu cảm và giọng điệu của người nói, nên Lâm Tư Sở mới hiểu sai ý của cô.
Vì hình tượng của minh tinh rất quan trọng nên họ phải làm mọi cách để giữ gìn nó. Vậy nên mới nói, hình tượng của nghệ sĩ trước công chúng và trong thực tế thường khác nhau một trời một vực.
Một trong những thước đo nhân phẩm của minh tính chính là cách họ đối xử với fan.
Lâm Tư Sở trả lời một cách dứt khoát: [Ừ, anh rất biết ơn các fan đã ủng hộ mình, có họ thì mới có anh của ngày hôm nay.]
Lòng Mông Manh trào lên một loại cảm xúc không tên khi thấy tin này, chắc đây là ghen tỵ rồi.
Chỉ cần là fan của anh thì anh đều đối xử tốt như vậy ư?
Anh sẽ dễ dàng đồng ý chấp nhận cuộc gọi video sao?
Anh cũng sẽ chủ động tìm chủ đề để tám chuyện ư?
Cô đang làm gì thế này?! Không phải cô đã quyết định là không theo đuổi anh nữa rồi sao?
Lâm Tư Sở không phải là người mà cô có thể mơ tưởng được.
Cô chỉ có thể nghĩ về anh khi ngủ thôi.
Cô đã không còn trẻ nữa rồi.
Tuy Mông Manh an ủi bản thân là thế, nhưng cô không còn hứng trò chuyện với anh nữa.
[Anh tốt thật đấy.] Cô nhắn đại một tin rồi nói tiếp: [Tôi đi ngủ đây, ngủ ngon.]
Anh chàng đầu trọc đẹp trai nhất vũ trụ: [Ngủ ngon.]
Sau khi chúc cô ngủ ngon, anh liền lăn qua lộn lại trên giường.
Cuối cùng thì anh cũng đã đi được bước đầu tiên rồi!
Tuy anh chưa thể cho cô biết vụ mình bị hói ngoài đời, nhưng nếu họ yêu nhau qua mạng thì chắc cô sẽ chấp nhận được việc anh bị hói nhỉ?
Anh nhất định sẽ cố gắng làm cho tóc mình khỏe mạnh và nhanh chóng mọc lại trong khoảng thời gian này.
Mông Manh muốn đi ngủ vẫn còn đang nằm trên giường đọc tin tức. Có lẽ vì cô đã bắt đầu suy nghĩ về Lâm Tư Sở, nên tiềm thức luôn thôi thúc cô tìm hiểu thêm về anh.
Khi cô thấy người khác chê tác phẩm mới của anh, rồi chê bai diễn xuất của anh thì cô sẽ âm thầm mỉa mai người đó.
Nếu diễn xuất của anh kém thì trên đời này không có ai diễn tốt rồi!
Sau đó, cô nhìn thấy một đám thủy quân ngốc nghếch bôi nhọ anh chỉ được cái mã, không có gia thế mà cũng nổi tiếng cho được.
Mông Manh càng đọc càng cảm thấy tức giận, cuối cùng còn quăng luôn điện thoại!
Không đọc nữa!
Thiệt tình, sao cô lại tức giận vậy nhỉ!
Cô vốn không phải là fan của Lâm Tư Sở, nhiều lắm cũng chỉ là người mê dáng vẻ trọc đầu đẹp trai vô đối của anh mà thôi!
Cô vuốt nhẹ mặt mình, sau khi xác định mình không lấy được cái điện thoại nằm ở góc giường thì liền nhắm mắt lại ngủ.
Cô cứ tưởng đi ngủ là hết chuyện, ai dè ban ngày nghĩ cái gì thì ban đêm lại mơ thấy cái đó, cuối cùng cô lại mơ thấy mình và Lâm Tư Sở làm chuyện ấy ấy.
Quan trọng là cô còn rất hưởng thụ chuyện đó mới chết chứ!
Tuy Mông Manh muốn đánh thức bản thân, nhưng lúc cô tỉnh dậy thì trời đã sáng rồi.
Cô nhìn trần nhà một lúc lâu, sau đó vội vàng lấy mền che mặt.
Trời ạ!
Rốt cuộc thì tiềm thức của cô đang suy nghĩ gì vậy nè? Cô có mê ngoại hình của anh thật nhưng không phải theo kiểu này đâu!
Sau giấc mộng này, cô không dám nói chuyện với anh nữa rồi.
Mông Manh mơ màng đánh răng rửa mặt, rồi làm bữa sáng. Cô định ra ngoài đi dạo sau khi ăn sáng xong.
Nói thật thì cuộc sống của cô không khác gì mấy ông già bà già. Ngoại trừ những lúc không thể làm chủ được giờ giấc khi làm việc ra thì cô đều ngủ sớm dậy sớm cả.
Cô vừa ăn sáng vừa lướt di động, phát hiện Lâm Tư Sở đã gửi tin nhắn cho cô từ sáng sớm.
Chẳng lẽ vì gần đây anh chàng này không quay phim nên mới rảnh rỗi vậy ư?
Anh không những chủ động trò chuyện với một fan nho nhỏ là cô đây, mà còn chủ động nói chuyện với người ta vào ngày hôm sau à?
Mông Manh bỗng cảm thấy hơi lo sợ khi thấy anh quá chiều fan. Vả lại, vì giấc mơ tối qua mà cô hơi không dám nói chuyện với anh.
Trong giấc mơ của cô, đầu anh trụi lủi, khiến cô có cảm giác như mình đang vấy bẩn một vị cao tăng đắc đạo. Đồng thời, cô lại cảm thấy nó quá ư là kích thích!
Tội lỗi tội lỗi quá đi!
Anh chàng đầu trọc đẹp trai nhất vũ trụ: [Chào buổi sáng, anh nghe nói là thanh niên cỡ tuổi em không thích dậy sớm lắm.]
Mông Manh: [Tôi không còn trẻ nữa rồi, cũng đã đến tuổi bị ba mẹ giục kết hôn.]
Anh chàng đầu trọc đẹp trai nhất vũ trụ: [Giục kết hôn ư? Ba mẹ sắp xếp xem mắt cho em à?]
Mông Manh: [Giờ thì chưa có nhưng chắc sẽ nhanh thôi.]
Cô không hiểu vì sao đối phương lại bận tâm về vấn đề cô đi xem mắt. Lẽ nào vì anh không mấy hiểu về việc xem mắt?
Cũng phải thôi, dù sao thì anh cũng là minh tinh, muốn kiểu bạn gái gì mà chẳng được.
Trời, sao cô lại nghĩ thế nhỉ? Chắc cô phải tém tém lại quá.
Quả nhiên là cô vẫn không biết tự lượng sức mình gì cả.
Mông Manh càng nghĩ càng thấy buồn, thậm chí cô còn chẳng thèm đụng vào điện thoại.
Vậy nên, Lâm Tư Sở đã đợi suốt một ngày nhưng vẫn không nhận được tin nhắn mới của cô.
Lỡ bên kia là một anh chàng khủng long thì sao? Cô không muốn mình bị đau mắt đâu.
Vì cô rất hoảng hốt nên đã làm ra một hành động cực kỳ ngốc nghếch aka úp mặt điện thoại xuống bàn.
Tiếc thay cô đã quên mình đang mở WeChat trên máy tính, thế là màn hình đã biến thành cuộc gọi video của họ.
Đồng thời, màn hình cũng đã ghi lại tuốt tuồn tuột về khoảnh khắc ngớ ngẩn của cô.
Mông Manh há hốc mồm vì ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt phóng đại của Lâm Tư Sở trên màn hình, sau đó liền chuyển sang trạng thái ngơ ngác.
Cô may mắn vậy sao?
Chuyện này là thật ư?!
Đây là Lâm Tư Sở hàng thật giá thật?!
Cô phải dụi mắt để xem có phải là anh chàng mình đã trúng tiếng sét ái tình không mới được.
Dù cô đã biết ngoại hình của Lâm Tư Sở trước và sau khi trang điểm không khác nhau là mấy, nhưng cô vẫn bị hớp hồn khi nhìn thấy anh.
Vì sao anh chàng đẹp trai này không trọc đầu chứ!!!
Lâm Tư Sở nhìn Mông Manh với vẻ khó hiểu. Trông cô như đang suy ngẫm về cuộc đời, nhưng lại không có vẻ không vui.
Thật ra thì anh rất muốn nhắc cô rằng điện thoại của cô đã bị va chạm khá mạnh đấy.
Bầu không khí bỗng trở nên vô cùng lúng túng.
Vì Mông Manh không lường trước được việc đối phương là người mình cần tìm nên cô chưa nghĩ ra sẵn lời thoại gì cả.
Thế là cô lại làm ra một chuyện vô cùng ngớ ngẩn – thẳng tay kết thúc cuộc gọi video.
Sau đó, cô hào hứng vọt lên giường, lăn vài vòng rồi mới chịu dừng lại, đồng thời cũng không quên dùng gối để bịt miệng mình lại.
Trời ơi, là Lâm Tư Sở thật kìa! Có phải cô đang mơ không? Rốt cuộc thì vị khách kia là ai thế? Sao anh ta lại có cách thức liên lạc của Lâm Tư Sở vậy!
Ấy chết, hình như cô lỡ kết thúc cuộc gọi video với anh rồi thì phải?
Không biết anh có nghĩ mình bị bệnh tâm thần không nữa, hu hu hu!
Sau cuộc đấu tranh tâm lý vô cùng dữ dội, cô quyết định rời giường, sau đó chạy đến chỗ máy tính để xem thử đối phương có gửi tin gì mới không.
Ai dè anh lại có gửi tin cho cô thật!
Anh chàng đầu trọc đẹp trai nhất vũ trụ: [Sao vậy? Sao em bỗng dưng cúp máy thế? Anh khiến em hoảng sợ à?]
Lúc Mông Manh nhìn thấy tin nhắn này thì bỗng dưng cảm thấy mình làm hơi lố.
Đúng là cô đã hoảng sợ nhưng nghĩa của từ mà họ đang nói đến hoàn toàn khác nhau.
Cô chỉ không ngờ… Đây lại là nick thật của anh.
Vả lại, nãy giờ cô còn nói những câu bất lịch sự với anh, thậm chí còn đưa ra những yêu cầu vô lý nữa chứ.
Mông Manh suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cô quyết định sẽ xin lỗi anh trước.
[Xin lỗi vì vừa rồi tôi đã bất lịch sự với anh, tôi chỉ không ngờ mình sẽ được gặp người thật, cảm giác như tôi đang mơ vậy.]
Anh chàng đầu trọc đẹp trai nhất vũ trụ: [Không sao, anh hiểu mà.]
Sau khi thấy tin nhắn này của anh, bỗng dưng cô không biết nên nhắn gì cho phải cả.
Tuy cô định theo đuổi người ta nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu cả.
Dù cô có thể bắt đầu với cách làm bạn bè, nhưng giữa cô và anh không có đề tài chung gì để nói chuyện hết.
Lúng túng quá đi mất…
Mông Manh nhàm chán hết nhìn điện thoại rồi đến máy tính, quả nhiên cô vẫn không nên theo đuổi thì hơn.
Không phải bây giờ đang có mốt “Yêu đương không bằng nghịch điện thoại” à? Cô thấy yêu qua mạng còn không vui bằng dùng điện thoại đâu.
Dù sao thì cô vốn chỉ thích cái đầu trọc của Lâm Tư Sở chứ không phải bản thân anh.
Mông Manh tự thuyết phục mình, sau khi ngẫm lại thì cảm thấy mấy lý do này cũng hợp lý phết.
À, tất nhiên là cô sẽ không xóa số của anh chàng này, để lâu lâu khoe khoang ấy mà.
[À, đã khuya rồi, tôi ngủ trước…] Mông Manh còn chưa đánh xong câu này thì đã nhận được tin nhắn của đối phương.
Anh chàng đầu trọc đẹp trai nhất vũ trụ: [Ấy chết, anh quên hỏi tên em rồi.]
Tay cô đã hành động nhanh hơn não, chưa gì mà đã khai ra tên thật mất rồi: [Tôi tên Mông Manh.]
Anh chàng đầu trọc đẹp trai nhất vũ trụ: [Anh gọi em là Manh Manh được không? Chắc em cũng biết tên của anh rồi nhỉ? Em có thể gọi anh là A Sở. Em là học sinh à? Hay em đi làm rồi?]
Nếu đối phương đã chủ động thì cô sẽ nương theo đó mà trả lời vậy.
[Tôi đã đi làm được một hai năm rồi, nghề nghiệp là freelancer, tiền lương đủ để trang trải cuộc sống.] Lòng cô bỗng dâng lên cảm giác kỳ lạ khi nhìn cuộc đối thoại của họ.
Sao bỗng dưng cô lại cảm thấy Lâm Tư Sở mới là người phải vắt óc nghĩ ra chủ đề trò chuyện, còn cô chỉ việc cố gắng đáp lời.
Ủa, không phải cô mới là người định theo đuổi anh à?
Lẽ nào Lâm Tư Sở luôn dịu dàng với mọi fan ư?
Mông Manh suy nghĩ một lát, trong lòng bỗng cảm thấy hụt hẫng, cũng có chút ghen tỵ.
Cô không dám để lộ sự ghen ty, chỉ phải uyển chuyển hỏi: [Anh luôn thân thiện với fan như thế này à?]
Giờ người ta còn chưa có cảm giác gì với cô, nếu cô để lộ ra lòng chiếm hữu cực cao của mình thì thế nào anh ấy cũng sẽ chạy mất dép cho xem.
Đôi khi, chữ viết cũng có thể bị hiểu sai ý.
Cùng là một câu nhưng vì không có biểu cảm và giọng điệu của người nói, nên Lâm Tư Sở mới hiểu sai ý của cô.
Vì hình tượng của minh tinh rất quan trọng nên họ phải làm mọi cách để giữ gìn nó. Vậy nên mới nói, hình tượng của nghệ sĩ trước công chúng và trong thực tế thường khác nhau một trời một vực.
Một trong những thước đo nhân phẩm của minh tính chính là cách họ đối xử với fan.
Lâm Tư Sở trả lời một cách dứt khoát: [Ừ, anh rất biết ơn các fan đã ủng hộ mình, có họ thì mới có anh của ngày hôm nay.]
Lòng Mông Manh trào lên một loại cảm xúc không tên khi thấy tin này, chắc đây là ghen tỵ rồi.
Chỉ cần là fan của anh thì anh đều đối xử tốt như vậy ư?
Anh sẽ dễ dàng đồng ý chấp nhận cuộc gọi video sao?
Anh cũng sẽ chủ động tìm chủ đề để tám chuyện ư?
Cô đang làm gì thế này?! Không phải cô đã quyết định là không theo đuổi anh nữa rồi sao?
Lâm Tư Sở không phải là người mà cô có thể mơ tưởng được.
Cô chỉ có thể nghĩ về anh khi ngủ thôi.
Cô đã không còn trẻ nữa rồi.
Tuy Mông Manh an ủi bản thân là thế, nhưng cô không còn hứng trò chuyện với anh nữa.
[Anh tốt thật đấy.] Cô nhắn đại một tin rồi nói tiếp: [Tôi đi ngủ đây, ngủ ngon.]
Anh chàng đầu trọc đẹp trai nhất vũ trụ: [Ngủ ngon.]
Sau khi chúc cô ngủ ngon, anh liền lăn qua lộn lại trên giường.
Cuối cùng thì anh cũng đã đi được bước đầu tiên rồi!
Tuy anh chưa thể cho cô biết vụ mình bị hói ngoài đời, nhưng nếu họ yêu nhau qua mạng thì chắc cô sẽ chấp nhận được việc anh bị hói nhỉ?
Anh nhất định sẽ cố gắng làm cho tóc mình khỏe mạnh và nhanh chóng mọc lại trong khoảng thời gian này.
Mông Manh muốn đi ngủ vẫn còn đang nằm trên giường đọc tin tức. Có lẽ vì cô đã bắt đầu suy nghĩ về Lâm Tư Sở, nên tiềm thức luôn thôi thúc cô tìm hiểu thêm về anh.
Khi cô thấy người khác chê tác phẩm mới của anh, rồi chê bai diễn xuất của anh thì cô sẽ âm thầm mỉa mai người đó.
Nếu diễn xuất của anh kém thì trên đời này không có ai diễn tốt rồi!
Sau đó, cô nhìn thấy một đám thủy quân ngốc nghếch bôi nhọ anh chỉ được cái mã, không có gia thế mà cũng nổi tiếng cho được.
Mông Manh càng đọc càng cảm thấy tức giận, cuối cùng còn quăng luôn điện thoại!
Không đọc nữa!
Thiệt tình, sao cô lại tức giận vậy nhỉ!
Cô vốn không phải là fan của Lâm Tư Sở, nhiều lắm cũng chỉ là người mê dáng vẻ trọc đầu đẹp trai vô đối của anh mà thôi!
Cô vuốt nhẹ mặt mình, sau khi xác định mình không lấy được cái điện thoại nằm ở góc giường thì liền nhắm mắt lại ngủ.
Cô cứ tưởng đi ngủ là hết chuyện, ai dè ban ngày nghĩ cái gì thì ban đêm lại mơ thấy cái đó, cuối cùng cô lại mơ thấy mình và Lâm Tư Sở làm chuyện ấy ấy.
Quan trọng là cô còn rất hưởng thụ chuyện đó mới chết chứ!
Tuy Mông Manh muốn đánh thức bản thân, nhưng lúc cô tỉnh dậy thì trời đã sáng rồi.
Cô nhìn trần nhà một lúc lâu, sau đó vội vàng lấy mền che mặt.
Trời ạ!
Rốt cuộc thì tiềm thức của cô đang suy nghĩ gì vậy nè? Cô có mê ngoại hình của anh thật nhưng không phải theo kiểu này đâu!
Sau giấc mộng này, cô không dám nói chuyện với anh nữa rồi.
Mông Manh mơ màng đánh răng rửa mặt, rồi làm bữa sáng. Cô định ra ngoài đi dạo sau khi ăn sáng xong.
Nói thật thì cuộc sống của cô không khác gì mấy ông già bà già. Ngoại trừ những lúc không thể làm chủ được giờ giấc khi làm việc ra thì cô đều ngủ sớm dậy sớm cả.
Cô vừa ăn sáng vừa lướt di động, phát hiện Lâm Tư Sở đã gửi tin nhắn cho cô từ sáng sớm.
Chẳng lẽ vì gần đây anh chàng này không quay phim nên mới rảnh rỗi vậy ư?
Anh không những chủ động trò chuyện với một fan nho nhỏ là cô đây, mà còn chủ động nói chuyện với người ta vào ngày hôm sau à?
Mông Manh bỗng cảm thấy hơi lo sợ khi thấy anh quá chiều fan. Vả lại, vì giấc mơ tối qua mà cô hơi không dám nói chuyện với anh.
Trong giấc mơ của cô, đầu anh trụi lủi, khiến cô có cảm giác như mình đang vấy bẩn một vị cao tăng đắc đạo. Đồng thời, cô lại cảm thấy nó quá ư là kích thích!
Tội lỗi tội lỗi quá đi!
Anh chàng đầu trọc đẹp trai nhất vũ trụ: [Chào buổi sáng, anh nghe nói là thanh niên cỡ tuổi em không thích dậy sớm lắm.]
Mông Manh: [Tôi không còn trẻ nữa rồi, cũng đã đến tuổi bị ba mẹ giục kết hôn.]
Anh chàng đầu trọc đẹp trai nhất vũ trụ: [Giục kết hôn ư? Ba mẹ sắp xếp xem mắt cho em à?]
Mông Manh: [Giờ thì chưa có nhưng chắc sẽ nhanh thôi.]
Cô không hiểu vì sao đối phương lại bận tâm về vấn đề cô đi xem mắt. Lẽ nào vì anh không mấy hiểu về việc xem mắt?
Cũng phải thôi, dù sao thì anh cũng là minh tinh, muốn kiểu bạn gái gì mà chẳng được.
Trời, sao cô lại nghĩ thế nhỉ? Chắc cô phải tém tém lại quá.
Quả nhiên là cô vẫn không biết tự lượng sức mình gì cả.
Mông Manh càng nghĩ càng thấy buồn, thậm chí cô còn chẳng thèm đụng vào điện thoại.
Vậy nên, Lâm Tư Sở đã đợi suốt một ngày nhưng vẫn không nhận được tin nhắn mới của cô.