Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ngày Nào Cũng Rủ Anh Cạo Trọc

Chương 1: Chàng trai đầu trọc đẹp nhất trên đời



Mông Manh là bậc thầy photoshop, công việc của cô là chỉnh sửa ảnh và video hậu kỳ của một đội ngũ sản xuất. Đôi khi, đội ngũ sản xuất sẽ nhận một số tấm ảnh của minh tinh rồi để cô photoshop chút đỉnh, cho nên cô biết rất rõ “Mặt mộc” của mấy minh tinh đó trông như thế nào.
Có một số mặt mộc không khác trang điểm là mấy, nhưng vẫn có mấy khuôn mặt phải nhờ trang điểm mới nổi bật, nếu không thì chả khác gì người qua đường.
Nói thật thì Mông Manh không mấy quan tâm đến chuyện này, cô chỉ lo làm để nhận lương, sống vui vẻ qua ngày thôi.
Hôm nay, đội ngũ sản xuất gửi một đoạn video cho cô, nói là một sản phẩm hoàn thành của một bộ phim truyền hình vừa mới quay xong, lúc biên tập thì phát hiện có một số hình ảnh bị lỗi, nên nhờ cô giúp đỡ.
Tuy lượng công việc này khá nặng nhưng tiền lương rất hậu hĩnh. Mông Manh mở máy tính ra, sau đó ngồi chỉnh sửa suốt một ngày một đêm thì mới làm xong.
Sau khi làm gần xong, vì quá mệt mỏi nên bàn tay đang cầm chuột của Mông Manh vô thức trượt xuống một chút. Khi cô vừa mới sấp xuống, chợt nhận ra mình vừa làm gì, liền vội vàng ngồi dậy thì nhìn thấy toàn bộ tóc của một người trên màn hình đã bị cô xoá hết.
Hình ảnh bây giờ chính là tóc của người kia đã mất sạch, chỉ chừa lại một chỗ trống nho nhỏ, trông rất kỳ lạ, nhưng đồng thời cô phát hiện khuôn mặt của người này rất đẹp!
Đường cong của khuôn mặt mạnh mẽ, tỷ lệ khuôn mặt còn cân đối hơn những người châu Á mà cô đã từng gặp. Đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ nhếch, trông y hệt như nam thần luôn ấy!
Nếu trên đầu người này không có tóc, thì tuyệt đối sẽ là một người đầu trọc khiến mọi người phải loé mắt!
Nhân tiện cũng phải nhắc rằng, từ nhỏ Mông Manh đã tỏ ra yêu thích người đầu trọc một cách cuồng nhiệt.
Hồi đó, vì ba cô bị bệnh phải trị liệu nên đã cạo trọc, Mông Manh không mấy gần gũi với ba bỗng trở nên rất thích chơi với ông. Ba cô cứ tưởng khi tóc mình mọc lại thì mình sẽ càng đẹp trai hơn, con gái sẽ càng gần gũi mình thì lại phát hiện bé Mông Manh không hề thích khi mình có tóc.
Mông Manh còn rất thích đi chùa miếu chơi, thấy hòa thượng và ni cô thì hai mắt liền tỏa ánh sáng, cứ nằng nặc đòi họ ôm mình, sau đó sẽ vươn bàn tay nhỏ ra sờ cái đầu trọc của người ta.
Cũng may là khi đó Mông Manh còn nhỏ, không thì đã bị xem như bất kính với các tăng nhân rồi.
Khi Mông Manh lớn lên chút nữa, cô sẽ vừa soi gương vừa giựt mạnh tóc của mình, cứ như nó là kẻ thù truyền kiếp vậy. Nếu không phải đầu cô không đủ tròn, sau khi cạo đầu sẽ rất xấu, thì cô đã cạo trọc đầu từ lâu rồi.
Cô thích đầu trọc đến mức điên cuồng như vậy đấy.
Khi còn đi học, một vệ tinh đã hẹn cô ra rừng cây trong trường để tỏ tình. Lúc đấy, cô chỉ nhìn chằm chằm vào mái tóc dày của người ta, nói thẳng ra: “Nếu cậu cạo trọc, thì tôi sẽ suy xét về chuyện này.”
Ai dè, câu này đã khiến chàng trai vừa mới tỏ tình trở nên xấu hổ và giận dữ không thôi, cứ tưởng cô cố tình làm khó mình nên tức giận rời đi, thậm chí còn nói: “Không ngờ cô lại là loại con gái như vậy!”
Mông Manh cảm thấy vô cùng khó hiểu, kiểu con gái như cô thì sao? Không phải chỉ thích đầu trọc thôi sao! Bộ thích đầu trọc cũng sai ư?
Thôi quay lại chuyện chính nào, ở trong căn nhà tối tăm của Mông Manh, cô cảm thấy bản thân đã gặp được chàng trai đầu trọc đẹp trai nhất trên thế giới rồi.
Cô nhìn chằm chằm gương mặt trên màn hình một hồi lâu, mãi mới nhận ra người này.
Đây là nam diễn viên Lâm Tư Sở, danh tiếng ở giới giải trí cũng không tệ. Anh ta debut lúc 15-16 tuổi, đến bây giờ đã được mười năm, chưa bao giờ có scandal, cũng chưa từng nghe nói có người yêu.
Lúc mới debut, anh ta vẫn còn là một tiểu thịt tươi non nớt, đi theo con đường thần tượng, diễn xuất chẳng ra gì, nói chung là hút fan bằng khuôn mặt kia thôi.
Theo thời gian dần trôi, Lâm Tư Sở cũng trưởng thành, anh ta nghỉ ngơi mấy năm rồi quay lại, thành công chuyển sang phái thực lực, cũng càng ngày càng nổi tiếng. Từ đó về sau, anh ta không bị người khác gọi là diễn viên dựa vào khuôn mặt, mà là dựa vào năng lực để kiếm cơm.
Vì anh ta là diễn viên chính của bộ phim gần đây Mông Manh đang theo dõi, nên cô mới có thể nhận ra người này. Trong bộ phim truyền hình kia, nam chính là một mưu sĩ đa mưu túc trí, trên vai là mối thù truyền kiếp đã quay về triều đình, sau đó từng bước một trả thù.
Lâm Tư Sở diễn vai một người gánh vác quá nhiều gánh nặng vô cùng xuất sắc. Đã lâu Mông Manh không xem phim, ai dè giờ lại đào ra được một bộ phim cổ trang hay như vậy, chỉ hận không thể xem nó mấy trăm lần, đồng thời hơi tiếc nuối sao Lâm Tư Sở chưa từng diễn mấy vai như hòa thượng này nọ, hại cô không có cơ hội nhìn thấy anh ta cạo trọc.
Lúc nhận được nhiệm vụ này, vì đẩy nhanh tốc độ, nên cô không nhìn kỹ. Vả lại, cảnh quay của Lâm Tư Sở trong video mà cô chỉnh sửa cũng không nhiều lắm, tạo hình cũng rất khác so với hình tượng trong bộ phim cổ trang mà cô xem, nên cô mới không thể nhận ra anh ta ngay lập tức.
Mông Manh xoa tay, ấn nút quay lại, sửa lại sai lầm của mình trước đã. Khi thấy Lâm Tư Sở mọc lại tóc, cô bỗng cảm thấy mái tóc này chướng mắt.
Sau khi làm việc xong, Mông Manh đi tìm thức ăn. Sau đó, cô vừa ăn vừa tìm kiếm ảnh của Lâm Tư Sở trên Baidu. Cô lưu một tấm chụp cận mặt, bỏ vào phần mềm photoshop, bắt đầu photoshop ảnh của anh ta thành đầu trọc.
Vừa nãy cô xóa hết tóc của anh ta, ngay cả nửa bên đầu cũng mất tiêu, nhưng vẫn cảm thấy khuôn mặt của anh ta cực kỳ đẹp, nên giờ cô muốn thử nhìn xem hình ảnh sau khi đã được photoshop cẩn thận.
Miệng cô ngậm bánh mì, bàn tay thao tác trên bàn phím và con chuột nhanh như bay. Sau khi phát hiện mình không thể photoshop anh ta thành đầu trọc trong tấm hình này, cô quyết định làm ra một quyết định to gan – chính là tự vẽ ra.
Mông Manh nhìn Lâm Tư Sở dần biến thành đầu trọc, khuôn mặt tuấn tú đi với một đầu trọc sáng đến mức có thể phản quang, trông chẳng khác nào một vị cao tăng đắc đạo.
Khi anh ta có tóc, có thể vì ngoại hình hơi giống con lai, nên trông có vẻ hơi đáng sợ. Kể từ khi anh trọc đầu, gương mặt này bỗng có vẻ thân thiện hơn, ngay cả ánh mắt cũng ôn hòa hơn rất nhiều.
Mông Manh ngơ ngác nhìn anh chàng trọc đầu này một hồi lâu, phát hiện tim mình đang đập thình thịch, tâm hồn thiếu nữ tâm bỗng nhiên sống lại, tâm trạng cứ như là “Thì ra trên thế gian lại có một chàng trai đẹp như thế.”
Thì ra trên thế gian lại có một chàng trai đầu trọc đẹp như thế.
Cô đã trúng tiếng sét ái tình với anh chàng trọc đầu này rồi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...