Ngày Nào Cũng “Chiến” Với Nam Chính
Chương 35: “Con thích Hứa Nhân Nhân.”
Edit: Thanh Y Dao
Beta: Khứ Canh Trù, Maria
–
Tống Quân và Hứa Nhân Nhân Nhân cùng vào lớp muộn, hai người lần lượt đứng ở cửa lớp, thoạt nhìn sắc mặt đều không tốt lắm.
Giáo viên nói với hai người vài câu rồi cho họ vào.
Hứa Nhân Nhân vừa mới ngồi xuống Châu Nguyệt đã lấy sách giáo khoa che mặt, cúi đầu lại đây: “Cậu và Tống Quân làm sao vậy, đánh nhau rồi?”
Hứa Nhân Nhân gật đầu: “Ừ.”
“Hả? Thật sự đánh nhau à, thắng không?”
Hứa Nhân Nhân nhấp môi: “Xem như hòa nhau đi.”
Tống Quân vừa xông lên đã giật tóc, căn bản không có cơ hội phản kháng. Không đúng, cô đã giật được một cái cúc áo Tống Quân, thắng rồi.
Hứa Nhân Nhân vui vẻ.
Trên bục giảng, khi giáo viên liếc mắt đến, Hứa Nhân Nhân lấy sách giáo khoa ra, bắt đầu ngoan ngoãn nghe giảng.
Vốn tưởng chuyện này sẽ tạm thời dừng lại ở đây, không ngờ vừa hết tiết, trong phòng học đã bùng nổ.
Châu Nguyệt gửi một đường link cho Hứa Nhân Nhân: “Nhanh nhìn xem, cậu và Tống Quân bị quay lén rồi.”
Bài đầu tiên trên trang chủ diễn đàn: Bấm vào để xem hoa khôi Hứa Nhân Nhân và ‘bạo chúa’ Tống Quân giật tóc nhau.
Sau khi click mở là một video liên kết.
Video là quay lén, hình ảnh rất loạn nhưng vẫn có thể nhìn rõ nhân vật chính trong video là Hứa Nhân Nhân và Tống Quân, hai người giật tóc nhau, ai cũng không chịu buông ra.
Náo nhiệt lớn như vậy, quần chúng hóng hớt đều rất hăng, bình luận sôi nổi dưới bài đăng.
Tuy nhiên, bài đăng nhanh chóng bị xóa, link dẫn tới video cũng không hợp lệ, lúc sau tất cả đường link liên quan đến video đều không còn hoạt động, hoàn toàn không thể mở được bài đăng.
Châu Nguyệt nói: “Là Thẩm Triết xóa, hình như đây là lần thứ hai anh ta xóa bài viết vì cậu.”
Hứa Nhân Nhân mím môi, mở danh bạ lên rồi gửi tin nhắn.
Chuyện náo loạn lớn thành như vậy, Tống Quân vô cùng tức giận.
Cô ta và Hứa Nhân Nhân có xích mích thế nào cũng là việc của hai người họ, không phiền tới người khác vung tay múa chân.
Muốn điều tra một người không phải việc gì khó, đặc biệt là trên diễn đàn của Hoành Âm, chỉ có học sinh trong trường mới được đăng ký, mà lúc đăng ký phải dùng đến mã học sinh.
Thời gian chưa đến hai tiết học, Hứa Nhân Nhân và Tống Quân đã tìm được người đăng bài, là một nữ sinh lớp 11-3, cùng tầng với bọn họ.
Hứa Nhân Nhân cho rằng mọi người đều có quyền riêng tư, nếu cô ta có thể trốn xem, còn quay trộm video rồi đăng lên mạng, không biết đến ngày nào đó bản thân cô ta xảy ra chuyện rồi bị mọi người vây xem rồi quay video đăng lên diễn đàn thì cô ta sẽ cảm thấy như thế nào.
Nhưng không chờ Hứa Nhân Nhân làm gì thì Châu Nguyệt đã gửi tin tức Tống Quân dẫn theo người đến lớp 11-3 đập nát điện thoại của nữ sinh đăng bài, đồng thời đẩy ngã người ta xuống đất, mắng đến mức cô ta khóc nức nở.
Bên kia Châu Nguyệt vừa truyền tin thì bên này Tống Quân đã vào lớp, đứng trước mặt Hứa Nhân Nhân: “Đã giải quyết xong, chuyện này là do tôi, cô không cần nhúng tay vào.”
Sau đó, Tống Quân về chỗ của mình, tiếp tục nằm dài xuống bàn.
Áp suất trên người Tống Quân hôm nay rõ ràng rất thấp, không ai dám đi chọc cô ta. Ngay cả khi đi ngang qua cô ta mọi người đều đi vòng sang bên cạnh.
Đến chiều, nghe nói mọi chuyện lại lớn hơn, nữ sinh lớp 11-3 kia sau khi cáo trạng với giáo viên thì mời cả phụ huynh đến.
Trong trường xảy ra chuyện lớn như vậy, giáo viên cũng không phải không biết gì. Vì thế tiết đầu tiên của buổi chiều, Hứa Nhân Nhân, Tống Quân và cả nữ sinh lớp 11-3 đều bị gọi đến phòng giáo vụ.
“Các em thử nói xem, trường học là nơi cho phép các em đánh nhau hả?”
“Tống Quân, em xem em đã gây ra bao nhiêu chuyện rồi, một nữ sinh như em còn gây chuyện nhiều hơn cả nam sinh, như vậy có coi được không?”
Ánh mắt của thầy giáo quét qua Hứa Nhân Nhân nhưng không nói gì, sau đó lại nhìn về phía nữ sinh khác đang khóc sướt mướt, cảm thấy mấy sợi tóc còn lại trên đầu cũng sắp rụng hết.
Nữ sinh lớp 11-3 đã gọi phụ huynh, việc đến nước này thì chỉ có sự dàn xếp của giáo viên là không thể giải quyết được. Phải chờ xem phụ huynh của bọn họ muốn giải quyết như thế nào.
Bởi vì đã thông báo từ trước nên rất nhanh phụ huynh hai nhà còn lại đã đến rồi.
Người của phòng giáo vụ đã giải thích chi tiết ngọn nguồn sự việc cho phụ huynh biết. Mẹ Hứa nhìn thấy Hứa Nhân Nhân không có việc gì thì cũng yên tâm.
Sau đó bà lên tiếng: “Nhân Nhân nhà tôi từ nhỏ tới giờ chưa từng gây chuyện, con bé rất ngoan, dù ở bên ngoài bị bắt nạt cũng không nói với gia đình. Lần này nếu không phải giáo viên thông báo thì tôi cũng không biết con gái tôi phải chịu đựng những gì ở trường. Sự việc bị người khác đẩy xuống cầu thang trước đó mới xảy ra chưa được bao lâu, các người nói thử xem, nếu đổi thành các người là phụ huynh thì các người có đau lòng hay không? Trường học của các người bảo vệ học sinh như thế sao?”
Giáo viên phòng Giáo vụ lau mồ hôi lạnh: “Là chúng tôi thất trách, chúng tôi nhất định sẽ cho quý vị một lời giải thích thỏa đáng.”
Mẹ Hứa nói xong, phụ huynh của nữ sinh kia cũng bức xúc: “Con gái của tôi có đáng bị như vậy không? Đây rõ ràng là làm ô uế môi trường giáo dục, bạo lực học đường, vừa hay nhà tôi cũng không có bản lĩnh gì lớn, chỉ làm về truyền thông, các người xem mà giải quyết, nếu trường học không đưa ra được lời giải thích hợp lý thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua.”
“Làm truyền thông đúng không, truyền thông thì ghê gớm quá nhỉ? Khó trách con gái cô lại giỏi như vậy, còn biết quay trộm video tiết lộ chuyện riêng tư của người khác. Con gái của cô không phải cũng đang bạo lực học đường những người khác sao? Bạo lực mạng không phải còn đáng sợ hơn à, nếu đã nhắc đến bạo lực học đường thì hôm nay cô nhất định phải cho tôi một lời giải thích.”
Hai bên cãi nhau không ngừng, mẹ Tống Quân mới khoan thai tới muộn.
Sau khi nghe xong giáo viên khái quát lại sự việc, mẹ Tống Quân đi tới tát một cái lên mặt Tống Quân, “Bình thường mẹ dạy con như thế nào? Tống Quân, con làm mẹ quá thất vọng.”
Mặt Tống Quân bị đánh lệch sang một bên, cô ta cắn môi, không nói lời nào.
Sau đó mẹ cô ta và phụ huynh của nữ sinh kia cùng hòa giải. Nữ sinh kia là người sai trước nên cũng không hoàn toàn chiếm lý, vậy nên Tống Quân chỉ bồi thường một cái điện thoại mới thì mọi chuyện cũng được giải quyết.
Mẹ Hứa nhấn mạnh nữ sinh kia phải xin lỗi Hứa Nhân Nhân, căn dặn phụ huynh đối phương phải về dạy lại con gái, sau đó cảnh cáo phía nhà trường một phen.
Về phía Tống Quân, cái tát của mẹ cô ta cũng quá tàn nhẫn làm mặt cô ta cũng sưng lên. Sau khi mẹ Tống Quân đảm bảo sẽ dạy dỗ con gái thật tốt, sẽ không để những chuyện này xảy ra một lần nữa thì mẹ Hứa cũng không nói gì thêm.
Phụ huynh và giáo viên vẫn còn đang nói chuyện, Tống Quân lạnh lùng quan sát, sau đó lao ra ngoài, đóng sập cửa phòng giáo vụ.
“Cô xem, này…” Thầy giáo khó xử nói.
“Tống Quân, con đứng lại đó.” Mẹ Tống Quân hét lên.
Tống Quân không nhìn lại, rất nhanh đã biến mất ở hành lang.
Phụ huynh đi rồi, Hứa Nhân Nhân trở lại phòng học, vị trí của Tống Quân trống không.
“Tống Quân đâu?” Hứa Nhân Nhân hỏi Châu Nguyệt.
“Hả? Còn chưa quay lại.” Châu Nguyệt nghiêng đầu sang, “Bọn cậu sao rồi, nghe nói mời cả phụ huynh đến.”
“Tớ không sao, cậu không phải không biết mẹ tớ, sẽ không để tớ chịu thiệt đâu.”
“Cũng đúng, hai người kia thì sao?” Châu Nguyệt hỏi.
“Giáo viên yêu cầu Tống Quân và nữ sinh kia viết bản kiểm điểm một nghìn từ và nộp lên, Tống Quân còn bị mẹ cô ta tát một cái.” Hứa Nhân Nhân nói.
“Phản ứng của Tống Quân như thế nào, với tình tình kia của cô ta chắc là bùng nổ đi.”
Hứa Nhân Nhân gật đầu: “Lao ra khỏi phòng giáo vụ.”
Mẹ Tống Quân là một nhà thiết kế trang sức, có cả thương hiệu trang sức riêng. Ngày thường vô cùng bận rộn, nếu có thời gian rảnh cũng sẽ đi xã giao mở rộng quan hệ, cho nên không có nhiều thời gian dành cho con gái. Còn bố Tống thì không cần phải nói, còn bận hơn cả mẹ Tống.
Hai phụ huynh không có thời gian để dạy dỗ con gái.
Trường hợp này có chút giống với hoàn cảnh đời trước của Hứa Nhân Nhân, chỉ khác ở chỗ bố mẹ Hứa Nhân Nhân vẫn rất yêu thương cô, mà tính cách của Hứa Nhân Nhân cũng ôn hòa hơn.
Thật ra bố mẹ Tống Quân không phải không yêu thương cô ta, chỉ là không có thời gian để quản lý, khi có thời gian thì họ lại quản quá nghiêm, dẫn đến việc Tống Quân càng ngày càng phản nghịch.
Mãi đến khi hết tiết học Tống Quân vẫn chưa quay lại.
Tiết tiếp theo là thể dục, Hứa Nhân Nhân vẫn như cũ không tham gia. Châu Nguyệt đi đánh tennis, Hứa Nhân Nhân đến cantin mua ly trà sữa, chuẩn bị tìm một vị trí có phong cảnh tốt để đọc sách và chơi điện thoại.
Lúc đi ngang qua rừng cây phía sau cantin, Hứa Nhân Nhân nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ, sau đó cô thấy Tống Quân đang dựa lưng vào một cây lớn, hai tay ôm đầu gối, vùi mặt vào đầu gối nhỏ giọng khóc.
Hứa Nhân Nhân dừng bước chân.
Lúc này, một nam sinh thở hồng hộc chạy tới, nhìn dáng vẻ là muốn chạy đến chỗ Tống Quân, trên tay còn cầm một túi chườm đá và một cái túi của tiệm thuốc.
Hứa Nhân Nhân đã gặp qua người này, lúc trước cũng từng đưa thuốc cho cô. Nghe Thẩm Triết nói hoàn cảnh trong nhà rất khó khăn, cho nên sau giờ học sẽ làm một ít chuyện lặt vặt trong trường để kiếm chút tiền phụ giúp gia đình.
Lưu Tống chạy tới trước mặt Tống Quân: “Bà cô à, lại khóc nữa thì mắt sẽ sưng lên đó, đắp một chút đi.”
“Mẹ kiếp.” Tống Quân ngẩng đầu, lập tức biến thành vẻ mặt hung dữ, nhưng không từ chối cậu ta, nhận lấy túi chườm đá đắp lên mặt, “hừ” một tiếng.
Lưu Tống lấy tăm bông và thuốc mỡ tiêu sưng từ trong túi ra bôi thuốc cho cô ta. Tống Quân không thoải mái, nhúc nhích một chút, kết quả bị tăm bông chọc đau.
“Cậu muốn tôi đau chết phải không.” Tống Quân hét lên.
“Bà cô à, đừng nhúc nhích nữa.”
Tống Quân đành phải ngồi im.
Hứa Nhân Nhân nhìn một lúc rồi xoay người rời đi.
Hứa Nhân Nhân trở lại dàn nhạc kéo violin, lúc định rời đi thì Thẩm Triết đến.
Thẩm Triết cũng đã xem đoạn video trước đó, anh nhìn cô: “Em có sao không?”
“Chẳng sao cả.”
Nhìn Thẩm Triết, Hứa Nhân Nhân chợt nghĩ tới những lời bộc bạch và chất vấn của Tống Quân.
Trước kia cô đi theo bên cạnh Thẩm Triết, cố ý trêu chọc anh, thường nghĩ cách bắt nạt hoặc sai bảo một chút, gây trở lại cho sự phát triển tình cảm của anh và nữ chính, cô hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý nào.
Càng không nói đến ngay từ đầu Thẩm Triết đã có hôn ước với cô, dựa theo ký ức nguyên chủ lưu lại, cô cảm thấy dù mình có “hành” Thẩm Triết như thế nào cũng không quá đáng.
Nhưng bây giờ cô do dự.
Trong khoảng thời gian ở chung gần đây, Hứa Nhân Nhân cảm thấy Thẩm Triết cũng không phải là một người đáng ghét, những chuyện trong trí nhớ của nguyên chủ có thể do Thần Lộ tự biên tự diễn, rốt cuộc thì khi đó Thẩm Triết đang du học ở nước ngoài, ba người chưa từng chạm mặt chung lần nào.
Có lẽ, bản thân cô không nên dây dưa với Thẩm Triết thêm nữa.
Vẻ mặt Hứa Nhân Nhân thay đổi liên tục, Thẩm Triết nhíu mày, anh tiến lên một bước, đặt tay lên trán Hứa Nhân Nhân.
Trán không nóng nhưng mặt hơi đỏ.
Thẩm Triết không chắc chắn liệu cô có sốt hay không, vì vậy anh gạt tóc Hứa Nhân Nhân ra, ôm đầu cô và áp trán mình lên trán Hứa Nhân Nhân.
“Anh, anh làm cái gì vậy.” Khuôn mặt Hứa Nhân Nhân đỏ bừng ngay lập tức.
Trán hai người dán vào nhau, nhiệt độ thuộc về cơ thể người kia không ngừng truyền qua vị trí tiếp xúc, Hứa Nhân Nhân muốn đẩy anh ra nhưng bị anh ngăn lại: “Đừng động đậy.”
Qua một lúc lâu Thẩm Triết mới buông cô ra.
“Anh đang làm gì vậy?” Hứa Nhân hỏi, mặt đỏ bừng.
“Nhìn em không quá thoải mái, xem thử em có sốt hay không.” Thẩm Triết nói, “Nhiệt độ trán vẫn bình thường, hẳn là không bị sốt.”
Hứa Nhân Nhân: “…”
Thẩm Triết lùi lại một bước, phía sau truyền đến tiếng mở cửa, Hứa Nhân Nhân quay đầu lại thì nhìn thấy cách cô không xa có hai người ngã chồng lên nhau.
Hai người xấu hổ đứng dậy: “Chúng tôi không nhìn thấy gì cả, cũng không nghe được gì hết, hai người cứ tiếp tục…”
Nói xong liền bỏ chạy.
Hứa Nhân Nhân: “…”
“Tôi đi đây.” Hứa Nhân Nhân nói.
Thẩm Triết theo sau: “Tôi cũng đi xuống.”
Lúc tách ra Thẩm Triết gọi cô lại: “Hứa Nhân Nhân.”
“Hả?” Hứa Nhân Nhân quay đầu lại. Thẩm Triết đi tới trước mặt cô: “Có chuyện gì thì hãy tìm tôi.”
Hứa Nhân Nhân gật đầu.
Thẩm Triết đứng tại chỗ nhìn cô đi xa, thấy cô vào khu dạy học mới xoay người rời đi.
Học xong tiết cuối cùng Thẩm Triết trực tiếp về nhà.
Về tới nhà, người làm ra đón, Thẩm Triết hỏi: “Mẹ tôi đâu?”
“Phu nhân đi dự tiệc ở bên ngoài, trước bữa tối sẽ trở về.”
Thẩm Triết gật đầu, đi lên tầng.
Trước bữa tối, mẹ Thẩm đã trở lại.
Buổi tối bố Thẩm phải ra ngoài xã giao nên không về nhà, bữa tối chỉ có Thẩm Triết và mẹ anh ăn cùng nhau.
Thẩm Triết thay một bộ quần áo ở nhà, từ trên lầu đi xuống, đến bàn ăn ngồi xuống trước.
Hai mẹ con an tĩnh ăn cơm, ăn xong bữa tối, mẹ Thẩm hỏi chút chuyện sinh hoạt ở trường của con trai, Thẩm Triết nói: “Chuyện hôm qua con không muốn xảy ra thêm lần nào nữa.”
Ngày hôm qua mẹ anh gửi tin nhắn nói muốn ra ngoài ăn cơm, anh tưởng là ăn cùng nhà họ Hứa, dù sao anh cũng ở nhà họ Hứa một tuần nên mẹ anh mời ăn cơm cũng là lẽ đương nhiên.
Lúc đến nơi mới phát hiện không phải, là một người bạn mới quen của mẹ Thẩm, bà thấy đồ ăn ở đó ngon nên mới gọi anh đến ăn cùng.
Anh cảm thấy thất vọng nên vùi đầu nhanh chóng ăn xong, mặc dù không gặp được Hứa Nhân Nhân nhưng đồ ăn quả thực khá ngon, có lẽ lần sau anh sẽ đưa Hứa Nhân Nhân tới ăn thử.
Ăn cơm xong anh xin phép đi trước, sau đó gặp được Châu Nguyệt, từ ánh mắt trốn tránh của Châu Nguyệt và sự việc xảy ra hôm sau, anh mới biết mẹ anh còn có tâm tư khác.
Biểu cảm của mẹ Thẩm cứng đờ một chút: “Đều cùng lứa tuổi, lại học chung một ngôi trường, làm quen một chút cũng không có gì không tốt.”
Thẩm Triết ngẩng đầu nhìn bà: “Nếu không muốn con vừa 18 tuổi đã rời khỏi nhà thì đừng làm những việc như vậy nữa. Hơn nữa, con thích Hứa Nhân Nhân.”
“Con nói cái gì?” Mẹ Thẩm kích động đứng lên.
“Con thích Hứa Nhân Nhân.” Thẩm Triết lặp lại lần nữa, “Giống như mẹ lúc trước tìm mọi cách để gả cho bố thì con cũng sẽ tìm mọi cách để thực hiện hôn ước với Hứa Nhân Nhân, mẹ làm gì cũng phí công thôi.”
Sắc mặt mẹ Thẩm suy sụp: “Nhưng con bé…”
“Mẹ.” Thẩm Triết ngắt lời, “Đừng nghe những lời đồn thổi bên ngoài, mẹ không phát hiện ra từ khi bị bọn họ châm ngòi thì mối quan hệ giữa mẹ và bố không những không cải thiện mà càng ngày càng tệ hơn à.”
Mẹ Thẩm im lặng, Thẩm Triết kéo ghế đứng dậy: “Con ăn xong rồi, tự mẹ suy nghĩ lại đi.”
Từ nhỏ đến lớn Thẩm Triết vẫn luôn gần gũi với bố hơn, cũng không phải anh cố ý như vậy mà là vì giữa anh và mẹ Thẩm có quá ít tiếng nói chung, có nói chuyện cũng không thể nói đến cùng.
Mấy năm nay nhà họ Thẩm phát triển càng ngày càng tốt, những người bên ngoài có ý đồ đều sẽ tìm cách từ chỗ mẹ anh. Bị những người khác thổi phồng nhiều, mẹ Thẩm cho rằng mình thật sự có thể kiểm soát được mọi thứ, thậm chí có tư cách từ chối nhà họ Hứa.
Hôm sau, Hứa Nhân Nhân nhận được thông báo của hội học sinh về việc bắt đầu chuẩn bị cho sân khấu biểu diễn ngày Giáng sinh, giữa trưa sẽ có một cuộc họp nhỏ.
“Lại mở họp.” Hứa Nhân Nhân bỏ điện thoại xuống, thấy trên bàn học có quá nhiều đồ liền bắt đầu thu dọn.
“Ơ?” Châu Nguyệt ngó sang, cầm tờ giấy vẽ cô xếp ở bên cạnh, “Đây là Thẩm Triết mà? Cậu vẽ lúc nào vậy?”
Bức tranh Châu Nguyệt đang cầm được Hứa Nhân Nhân vẽ trong một tiết nghệ thuật ở phòng vẽ tranh, chỉ có một bóng lưng do Hứa Nhân Nhân dựa theo giấc mơ của mình vẽ ra.
“Không phải Thẩm Triết.” Hứa Nhân Nhân lấy lại bức tranh nhét vào cặp sách.
“Không phải Thẩm Triết thì có thể là ai, có gì mà không thể nhận chứ, cậu vẽ Thẩm Triết tớ cũng không cười cậu.”
Hứa Nhân Nhân: “…Thật sự không phải.”
“Nhưng thật sự rất giống mà, tỷ lệ cơ thể, khí chất, cảm giác… Đều rất giống.” Châu Nguyệt lẩm nhẩm, “Không thừa nhận thì không thừa nhận.”
Hứa Nhân Nhân: “…”
Buổi trưa, Hứa Nhân Nhân ăn trưa cùng Châu Nguyệt, sau khi tạm biệt Châu Nguyệt thì đi đến chỗ hội học sinh luôn.
Lúc lên cầu thang thì gặp Thẩm Triết ở phía trước.
Thẩm Triết dừng lại chờ cô đi qua.
Hai người sóng vai cùng đi, Thẩm Triết hỏi: “Lễ Giáng Sinh có kế hoạch gì không?”
Hứa Nhân Nhân lắc đầu: “Còn sớm mà, tạm thời chưa nghĩ tới.”
“Lễ Giáng sinh hàng năm ở quảng trường thành phố sẽ có hoạt động, một vài cái khá thú vị, trang trí cũng khá đẹp, có thể đi xem thử.”
“Tôi sẽ xem xét.” Hứa Nhân Nhân nói, “Tôi hỏi thử xem Châu Nguyệt có đi hay không.”
Thẩm Triết mím môi, đang muốn nói chuyện thì đã đến hội học sinh rồi.
Hứa Nhân Nhân vẫy tay với anh, tiếp tục đi về phía trước, vào phòng văn nghệ.
Thẩm Triết: “…”
Hết chương 35!
Beta: Khứ Canh Trù, Maria
–
Tống Quân và Hứa Nhân Nhân Nhân cùng vào lớp muộn, hai người lần lượt đứng ở cửa lớp, thoạt nhìn sắc mặt đều không tốt lắm.
Giáo viên nói với hai người vài câu rồi cho họ vào.
Hứa Nhân Nhân vừa mới ngồi xuống Châu Nguyệt đã lấy sách giáo khoa che mặt, cúi đầu lại đây: “Cậu và Tống Quân làm sao vậy, đánh nhau rồi?”
Hứa Nhân Nhân gật đầu: “Ừ.”
“Hả? Thật sự đánh nhau à, thắng không?”
Hứa Nhân Nhân nhấp môi: “Xem như hòa nhau đi.”
Tống Quân vừa xông lên đã giật tóc, căn bản không có cơ hội phản kháng. Không đúng, cô đã giật được một cái cúc áo Tống Quân, thắng rồi.
Hứa Nhân Nhân vui vẻ.
Trên bục giảng, khi giáo viên liếc mắt đến, Hứa Nhân Nhân lấy sách giáo khoa ra, bắt đầu ngoan ngoãn nghe giảng.
Vốn tưởng chuyện này sẽ tạm thời dừng lại ở đây, không ngờ vừa hết tiết, trong phòng học đã bùng nổ.
Châu Nguyệt gửi một đường link cho Hứa Nhân Nhân: “Nhanh nhìn xem, cậu và Tống Quân bị quay lén rồi.”
Bài đầu tiên trên trang chủ diễn đàn: Bấm vào để xem hoa khôi Hứa Nhân Nhân và ‘bạo chúa’ Tống Quân giật tóc nhau.
Sau khi click mở là một video liên kết.
Video là quay lén, hình ảnh rất loạn nhưng vẫn có thể nhìn rõ nhân vật chính trong video là Hứa Nhân Nhân và Tống Quân, hai người giật tóc nhau, ai cũng không chịu buông ra.
Náo nhiệt lớn như vậy, quần chúng hóng hớt đều rất hăng, bình luận sôi nổi dưới bài đăng.
Tuy nhiên, bài đăng nhanh chóng bị xóa, link dẫn tới video cũng không hợp lệ, lúc sau tất cả đường link liên quan đến video đều không còn hoạt động, hoàn toàn không thể mở được bài đăng.
Châu Nguyệt nói: “Là Thẩm Triết xóa, hình như đây là lần thứ hai anh ta xóa bài viết vì cậu.”
Hứa Nhân Nhân mím môi, mở danh bạ lên rồi gửi tin nhắn.
Chuyện náo loạn lớn thành như vậy, Tống Quân vô cùng tức giận.
Cô ta và Hứa Nhân Nhân có xích mích thế nào cũng là việc của hai người họ, không phiền tới người khác vung tay múa chân.
Muốn điều tra một người không phải việc gì khó, đặc biệt là trên diễn đàn của Hoành Âm, chỉ có học sinh trong trường mới được đăng ký, mà lúc đăng ký phải dùng đến mã học sinh.
Thời gian chưa đến hai tiết học, Hứa Nhân Nhân và Tống Quân đã tìm được người đăng bài, là một nữ sinh lớp 11-3, cùng tầng với bọn họ.
Hứa Nhân Nhân cho rằng mọi người đều có quyền riêng tư, nếu cô ta có thể trốn xem, còn quay trộm video rồi đăng lên mạng, không biết đến ngày nào đó bản thân cô ta xảy ra chuyện rồi bị mọi người vây xem rồi quay video đăng lên diễn đàn thì cô ta sẽ cảm thấy như thế nào.
Nhưng không chờ Hứa Nhân Nhân làm gì thì Châu Nguyệt đã gửi tin tức Tống Quân dẫn theo người đến lớp 11-3 đập nát điện thoại của nữ sinh đăng bài, đồng thời đẩy ngã người ta xuống đất, mắng đến mức cô ta khóc nức nở.
Bên kia Châu Nguyệt vừa truyền tin thì bên này Tống Quân đã vào lớp, đứng trước mặt Hứa Nhân Nhân: “Đã giải quyết xong, chuyện này là do tôi, cô không cần nhúng tay vào.”
Sau đó, Tống Quân về chỗ của mình, tiếp tục nằm dài xuống bàn.
Áp suất trên người Tống Quân hôm nay rõ ràng rất thấp, không ai dám đi chọc cô ta. Ngay cả khi đi ngang qua cô ta mọi người đều đi vòng sang bên cạnh.
Đến chiều, nghe nói mọi chuyện lại lớn hơn, nữ sinh lớp 11-3 kia sau khi cáo trạng với giáo viên thì mời cả phụ huynh đến.
Trong trường xảy ra chuyện lớn như vậy, giáo viên cũng không phải không biết gì. Vì thế tiết đầu tiên của buổi chiều, Hứa Nhân Nhân, Tống Quân và cả nữ sinh lớp 11-3 đều bị gọi đến phòng giáo vụ.
“Các em thử nói xem, trường học là nơi cho phép các em đánh nhau hả?”
“Tống Quân, em xem em đã gây ra bao nhiêu chuyện rồi, một nữ sinh như em còn gây chuyện nhiều hơn cả nam sinh, như vậy có coi được không?”
Ánh mắt của thầy giáo quét qua Hứa Nhân Nhân nhưng không nói gì, sau đó lại nhìn về phía nữ sinh khác đang khóc sướt mướt, cảm thấy mấy sợi tóc còn lại trên đầu cũng sắp rụng hết.
Nữ sinh lớp 11-3 đã gọi phụ huynh, việc đến nước này thì chỉ có sự dàn xếp của giáo viên là không thể giải quyết được. Phải chờ xem phụ huynh của bọn họ muốn giải quyết như thế nào.
Bởi vì đã thông báo từ trước nên rất nhanh phụ huynh hai nhà còn lại đã đến rồi.
Người của phòng giáo vụ đã giải thích chi tiết ngọn nguồn sự việc cho phụ huynh biết. Mẹ Hứa nhìn thấy Hứa Nhân Nhân không có việc gì thì cũng yên tâm.
Sau đó bà lên tiếng: “Nhân Nhân nhà tôi từ nhỏ tới giờ chưa từng gây chuyện, con bé rất ngoan, dù ở bên ngoài bị bắt nạt cũng không nói với gia đình. Lần này nếu không phải giáo viên thông báo thì tôi cũng không biết con gái tôi phải chịu đựng những gì ở trường. Sự việc bị người khác đẩy xuống cầu thang trước đó mới xảy ra chưa được bao lâu, các người nói thử xem, nếu đổi thành các người là phụ huynh thì các người có đau lòng hay không? Trường học của các người bảo vệ học sinh như thế sao?”
Giáo viên phòng Giáo vụ lau mồ hôi lạnh: “Là chúng tôi thất trách, chúng tôi nhất định sẽ cho quý vị một lời giải thích thỏa đáng.”
Mẹ Hứa nói xong, phụ huynh của nữ sinh kia cũng bức xúc: “Con gái của tôi có đáng bị như vậy không? Đây rõ ràng là làm ô uế môi trường giáo dục, bạo lực học đường, vừa hay nhà tôi cũng không có bản lĩnh gì lớn, chỉ làm về truyền thông, các người xem mà giải quyết, nếu trường học không đưa ra được lời giải thích hợp lý thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua.”
“Làm truyền thông đúng không, truyền thông thì ghê gớm quá nhỉ? Khó trách con gái cô lại giỏi như vậy, còn biết quay trộm video tiết lộ chuyện riêng tư của người khác. Con gái của cô không phải cũng đang bạo lực học đường những người khác sao? Bạo lực mạng không phải còn đáng sợ hơn à, nếu đã nhắc đến bạo lực học đường thì hôm nay cô nhất định phải cho tôi một lời giải thích.”
Hai bên cãi nhau không ngừng, mẹ Tống Quân mới khoan thai tới muộn.
Sau khi nghe xong giáo viên khái quát lại sự việc, mẹ Tống Quân đi tới tát một cái lên mặt Tống Quân, “Bình thường mẹ dạy con như thế nào? Tống Quân, con làm mẹ quá thất vọng.”
Mặt Tống Quân bị đánh lệch sang một bên, cô ta cắn môi, không nói lời nào.
Sau đó mẹ cô ta và phụ huynh của nữ sinh kia cùng hòa giải. Nữ sinh kia là người sai trước nên cũng không hoàn toàn chiếm lý, vậy nên Tống Quân chỉ bồi thường một cái điện thoại mới thì mọi chuyện cũng được giải quyết.
Mẹ Hứa nhấn mạnh nữ sinh kia phải xin lỗi Hứa Nhân Nhân, căn dặn phụ huynh đối phương phải về dạy lại con gái, sau đó cảnh cáo phía nhà trường một phen.
Về phía Tống Quân, cái tát của mẹ cô ta cũng quá tàn nhẫn làm mặt cô ta cũng sưng lên. Sau khi mẹ Tống Quân đảm bảo sẽ dạy dỗ con gái thật tốt, sẽ không để những chuyện này xảy ra một lần nữa thì mẹ Hứa cũng không nói gì thêm.
Phụ huynh và giáo viên vẫn còn đang nói chuyện, Tống Quân lạnh lùng quan sát, sau đó lao ra ngoài, đóng sập cửa phòng giáo vụ.
“Cô xem, này…” Thầy giáo khó xử nói.
“Tống Quân, con đứng lại đó.” Mẹ Tống Quân hét lên.
Tống Quân không nhìn lại, rất nhanh đã biến mất ở hành lang.
Phụ huynh đi rồi, Hứa Nhân Nhân trở lại phòng học, vị trí của Tống Quân trống không.
“Tống Quân đâu?” Hứa Nhân Nhân hỏi Châu Nguyệt.
“Hả? Còn chưa quay lại.” Châu Nguyệt nghiêng đầu sang, “Bọn cậu sao rồi, nghe nói mời cả phụ huynh đến.”
“Tớ không sao, cậu không phải không biết mẹ tớ, sẽ không để tớ chịu thiệt đâu.”
“Cũng đúng, hai người kia thì sao?” Châu Nguyệt hỏi.
“Giáo viên yêu cầu Tống Quân và nữ sinh kia viết bản kiểm điểm một nghìn từ và nộp lên, Tống Quân còn bị mẹ cô ta tát một cái.” Hứa Nhân Nhân nói.
“Phản ứng của Tống Quân như thế nào, với tình tình kia của cô ta chắc là bùng nổ đi.”
Hứa Nhân Nhân gật đầu: “Lao ra khỏi phòng giáo vụ.”
Mẹ Tống Quân là một nhà thiết kế trang sức, có cả thương hiệu trang sức riêng. Ngày thường vô cùng bận rộn, nếu có thời gian rảnh cũng sẽ đi xã giao mở rộng quan hệ, cho nên không có nhiều thời gian dành cho con gái. Còn bố Tống thì không cần phải nói, còn bận hơn cả mẹ Tống.
Hai phụ huynh không có thời gian để dạy dỗ con gái.
Trường hợp này có chút giống với hoàn cảnh đời trước của Hứa Nhân Nhân, chỉ khác ở chỗ bố mẹ Hứa Nhân Nhân vẫn rất yêu thương cô, mà tính cách của Hứa Nhân Nhân cũng ôn hòa hơn.
Thật ra bố mẹ Tống Quân không phải không yêu thương cô ta, chỉ là không có thời gian để quản lý, khi có thời gian thì họ lại quản quá nghiêm, dẫn đến việc Tống Quân càng ngày càng phản nghịch.
Mãi đến khi hết tiết học Tống Quân vẫn chưa quay lại.
Tiết tiếp theo là thể dục, Hứa Nhân Nhân vẫn như cũ không tham gia. Châu Nguyệt đi đánh tennis, Hứa Nhân Nhân đến cantin mua ly trà sữa, chuẩn bị tìm một vị trí có phong cảnh tốt để đọc sách và chơi điện thoại.
Lúc đi ngang qua rừng cây phía sau cantin, Hứa Nhân Nhân nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ, sau đó cô thấy Tống Quân đang dựa lưng vào một cây lớn, hai tay ôm đầu gối, vùi mặt vào đầu gối nhỏ giọng khóc.
Hứa Nhân Nhân dừng bước chân.
Lúc này, một nam sinh thở hồng hộc chạy tới, nhìn dáng vẻ là muốn chạy đến chỗ Tống Quân, trên tay còn cầm một túi chườm đá và một cái túi của tiệm thuốc.
Hứa Nhân Nhân đã gặp qua người này, lúc trước cũng từng đưa thuốc cho cô. Nghe Thẩm Triết nói hoàn cảnh trong nhà rất khó khăn, cho nên sau giờ học sẽ làm một ít chuyện lặt vặt trong trường để kiếm chút tiền phụ giúp gia đình.
Lưu Tống chạy tới trước mặt Tống Quân: “Bà cô à, lại khóc nữa thì mắt sẽ sưng lên đó, đắp một chút đi.”
“Mẹ kiếp.” Tống Quân ngẩng đầu, lập tức biến thành vẻ mặt hung dữ, nhưng không từ chối cậu ta, nhận lấy túi chườm đá đắp lên mặt, “hừ” một tiếng.
Lưu Tống lấy tăm bông và thuốc mỡ tiêu sưng từ trong túi ra bôi thuốc cho cô ta. Tống Quân không thoải mái, nhúc nhích một chút, kết quả bị tăm bông chọc đau.
“Cậu muốn tôi đau chết phải không.” Tống Quân hét lên.
“Bà cô à, đừng nhúc nhích nữa.”
Tống Quân đành phải ngồi im.
Hứa Nhân Nhân nhìn một lúc rồi xoay người rời đi.
Hứa Nhân Nhân trở lại dàn nhạc kéo violin, lúc định rời đi thì Thẩm Triết đến.
Thẩm Triết cũng đã xem đoạn video trước đó, anh nhìn cô: “Em có sao không?”
“Chẳng sao cả.”
Nhìn Thẩm Triết, Hứa Nhân Nhân chợt nghĩ tới những lời bộc bạch và chất vấn của Tống Quân.
Trước kia cô đi theo bên cạnh Thẩm Triết, cố ý trêu chọc anh, thường nghĩ cách bắt nạt hoặc sai bảo một chút, gây trở lại cho sự phát triển tình cảm của anh và nữ chính, cô hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý nào.
Càng không nói đến ngay từ đầu Thẩm Triết đã có hôn ước với cô, dựa theo ký ức nguyên chủ lưu lại, cô cảm thấy dù mình có “hành” Thẩm Triết như thế nào cũng không quá đáng.
Nhưng bây giờ cô do dự.
Trong khoảng thời gian ở chung gần đây, Hứa Nhân Nhân cảm thấy Thẩm Triết cũng không phải là một người đáng ghét, những chuyện trong trí nhớ của nguyên chủ có thể do Thần Lộ tự biên tự diễn, rốt cuộc thì khi đó Thẩm Triết đang du học ở nước ngoài, ba người chưa từng chạm mặt chung lần nào.
Có lẽ, bản thân cô không nên dây dưa với Thẩm Triết thêm nữa.
Vẻ mặt Hứa Nhân Nhân thay đổi liên tục, Thẩm Triết nhíu mày, anh tiến lên một bước, đặt tay lên trán Hứa Nhân Nhân.
Trán không nóng nhưng mặt hơi đỏ.
Thẩm Triết không chắc chắn liệu cô có sốt hay không, vì vậy anh gạt tóc Hứa Nhân Nhân ra, ôm đầu cô và áp trán mình lên trán Hứa Nhân Nhân.
“Anh, anh làm cái gì vậy.” Khuôn mặt Hứa Nhân Nhân đỏ bừng ngay lập tức.
Trán hai người dán vào nhau, nhiệt độ thuộc về cơ thể người kia không ngừng truyền qua vị trí tiếp xúc, Hứa Nhân Nhân muốn đẩy anh ra nhưng bị anh ngăn lại: “Đừng động đậy.”
Qua một lúc lâu Thẩm Triết mới buông cô ra.
“Anh đang làm gì vậy?” Hứa Nhân hỏi, mặt đỏ bừng.
“Nhìn em không quá thoải mái, xem thử em có sốt hay không.” Thẩm Triết nói, “Nhiệt độ trán vẫn bình thường, hẳn là không bị sốt.”
Hứa Nhân Nhân: “…”
Thẩm Triết lùi lại một bước, phía sau truyền đến tiếng mở cửa, Hứa Nhân Nhân quay đầu lại thì nhìn thấy cách cô không xa có hai người ngã chồng lên nhau.
Hai người xấu hổ đứng dậy: “Chúng tôi không nhìn thấy gì cả, cũng không nghe được gì hết, hai người cứ tiếp tục…”
Nói xong liền bỏ chạy.
Hứa Nhân Nhân: “…”
“Tôi đi đây.” Hứa Nhân Nhân nói.
Thẩm Triết theo sau: “Tôi cũng đi xuống.”
Lúc tách ra Thẩm Triết gọi cô lại: “Hứa Nhân Nhân.”
“Hả?” Hứa Nhân Nhân quay đầu lại. Thẩm Triết đi tới trước mặt cô: “Có chuyện gì thì hãy tìm tôi.”
Hứa Nhân Nhân gật đầu.
Thẩm Triết đứng tại chỗ nhìn cô đi xa, thấy cô vào khu dạy học mới xoay người rời đi.
Học xong tiết cuối cùng Thẩm Triết trực tiếp về nhà.
Về tới nhà, người làm ra đón, Thẩm Triết hỏi: “Mẹ tôi đâu?”
“Phu nhân đi dự tiệc ở bên ngoài, trước bữa tối sẽ trở về.”
Thẩm Triết gật đầu, đi lên tầng.
Trước bữa tối, mẹ Thẩm đã trở lại.
Buổi tối bố Thẩm phải ra ngoài xã giao nên không về nhà, bữa tối chỉ có Thẩm Triết và mẹ anh ăn cùng nhau.
Thẩm Triết thay một bộ quần áo ở nhà, từ trên lầu đi xuống, đến bàn ăn ngồi xuống trước.
Hai mẹ con an tĩnh ăn cơm, ăn xong bữa tối, mẹ Thẩm hỏi chút chuyện sinh hoạt ở trường của con trai, Thẩm Triết nói: “Chuyện hôm qua con không muốn xảy ra thêm lần nào nữa.”
Ngày hôm qua mẹ anh gửi tin nhắn nói muốn ra ngoài ăn cơm, anh tưởng là ăn cùng nhà họ Hứa, dù sao anh cũng ở nhà họ Hứa một tuần nên mẹ anh mời ăn cơm cũng là lẽ đương nhiên.
Lúc đến nơi mới phát hiện không phải, là một người bạn mới quen của mẹ Thẩm, bà thấy đồ ăn ở đó ngon nên mới gọi anh đến ăn cùng.
Anh cảm thấy thất vọng nên vùi đầu nhanh chóng ăn xong, mặc dù không gặp được Hứa Nhân Nhân nhưng đồ ăn quả thực khá ngon, có lẽ lần sau anh sẽ đưa Hứa Nhân Nhân tới ăn thử.
Ăn cơm xong anh xin phép đi trước, sau đó gặp được Châu Nguyệt, từ ánh mắt trốn tránh của Châu Nguyệt và sự việc xảy ra hôm sau, anh mới biết mẹ anh còn có tâm tư khác.
Biểu cảm của mẹ Thẩm cứng đờ một chút: “Đều cùng lứa tuổi, lại học chung một ngôi trường, làm quen một chút cũng không có gì không tốt.”
Thẩm Triết ngẩng đầu nhìn bà: “Nếu không muốn con vừa 18 tuổi đã rời khỏi nhà thì đừng làm những việc như vậy nữa. Hơn nữa, con thích Hứa Nhân Nhân.”
“Con nói cái gì?” Mẹ Thẩm kích động đứng lên.
“Con thích Hứa Nhân Nhân.” Thẩm Triết lặp lại lần nữa, “Giống như mẹ lúc trước tìm mọi cách để gả cho bố thì con cũng sẽ tìm mọi cách để thực hiện hôn ước với Hứa Nhân Nhân, mẹ làm gì cũng phí công thôi.”
Sắc mặt mẹ Thẩm suy sụp: “Nhưng con bé…”
“Mẹ.” Thẩm Triết ngắt lời, “Đừng nghe những lời đồn thổi bên ngoài, mẹ không phát hiện ra từ khi bị bọn họ châm ngòi thì mối quan hệ giữa mẹ và bố không những không cải thiện mà càng ngày càng tệ hơn à.”
Mẹ Thẩm im lặng, Thẩm Triết kéo ghế đứng dậy: “Con ăn xong rồi, tự mẹ suy nghĩ lại đi.”
Từ nhỏ đến lớn Thẩm Triết vẫn luôn gần gũi với bố hơn, cũng không phải anh cố ý như vậy mà là vì giữa anh và mẹ Thẩm có quá ít tiếng nói chung, có nói chuyện cũng không thể nói đến cùng.
Mấy năm nay nhà họ Thẩm phát triển càng ngày càng tốt, những người bên ngoài có ý đồ đều sẽ tìm cách từ chỗ mẹ anh. Bị những người khác thổi phồng nhiều, mẹ Thẩm cho rằng mình thật sự có thể kiểm soát được mọi thứ, thậm chí có tư cách từ chối nhà họ Hứa.
Hôm sau, Hứa Nhân Nhân nhận được thông báo của hội học sinh về việc bắt đầu chuẩn bị cho sân khấu biểu diễn ngày Giáng sinh, giữa trưa sẽ có một cuộc họp nhỏ.
“Lại mở họp.” Hứa Nhân Nhân bỏ điện thoại xuống, thấy trên bàn học có quá nhiều đồ liền bắt đầu thu dọn.
“Ơ?” Châu Nguyệt ngó sang, cầm tờ giấy vẽ cô xếp ở bên cạnh, “Đây là Thẩm Triết mà? Cậu vẽ lúc nào vậy?”
Bức tranh Châu Nguyệt đang cầm được Hứa Nhân Nhân vẽ trong một tiết nghệ thuật ở phòng vẽ tranh, chỉ có một bóng lưng do Hứa Nhân Nhân dựa theo giấc mơ của mình vẽ ra.
“Không phải Thẩm Triết.” Hứa Nhân Nhân lấy lại bức tranh nhét vào cặp sách.
“Không phải Thẩm Triết thì có thể là ai, có gì mà không thể nhận chứ, cậu vẽ Thẩm Triết tớ cũng không cười cậu.”
Hứa Nhân Nhân: “…Thật sự không phải.”
“Nhưng thật sự rất giống mà, tỷ lệ cơ thể, khí chất, cảm giác… Đều rất giống.” Châu Nguyệt lẩm nhẩm, “Không thừa nhận thì không thừa nhận.”
Hứa Nhân Nhân: “…”
Buổi trưa, Hứa Nhân Nhân ăn trưa cùng Châu Nguyệt, sau khi tạm biệt Châu Nguyệt thì đi đến chỗ hội học sinh luôn.
Lúc lên cầu thang thì gặp Thẩm Triết ở phía trước.
Thẩm Triết dừng lại chờ cô đi qua.
Hai người sóng vai cùng đi, Thẩm Triết hỏi: “Lễ Giáng Sinh có kế hoạch gì không?”
Hứa Nhân Nhân lắc đầu: “Còn sớm mà, tạm thời chưa nghĩ tới.”
“Lễ Giáng sinh hàng năm ở quảng trường thành phố sẽ có hoạt động, một vài cái khá thú vị, trang trí cũng khá đẹp, có thể đi xem thử.”
“Tôi sẽ xem xét.” Hứa Nhân Nhân nói, “Tôi hỏi thử xem Châu Nguyệt có đi hay không.”
Thẩm Triết mím môi, đang muốn nói chuyện thì đã đến hội học sinh rồi.
Hứa Nhân Nhân vẫy tay với anh, tiếp tục đi về phía trước, vào phòng văn nghệ.
Thẩm Triết: “…”
Hết chương 35!