Ngày Mai Mưa Tạnh
Chương 1-2: Ảo tưởng vụn vỡ
Tóc Khương Hoán rất mềm, luồn qua kẽ ngón tay mang đến cảm giác vừa mảnh vừa lạnh, hệt như đang nắm một vốc nước suối.
Dụ Hà bần thần, trong phút chốc đầu óc trống rỗng.
Cả quá trình Khương Hoán đều ôm Dụ Hà, lúc này đang chôn mặt trong hõm cổ cậu, hơi thở nóng bỏng xém chút thiêu cháy da thịt làm nhiệt độ nơi ấy nhanh chóng tăng vọt, còn khăng khít hơn cả vị trí nối liền hay những ngón tay đan vào nhau.
Có một khoảnh khắc Dụ Hà sinh ra ảo giác mình có được Khương Hoán, cậu muốn ôm anh tiếp tục dây dưa trong hơi nóng còn sót lại.
Nhưng Khương Hoán lại chống người dậy, kéo dãn khoảng cách giữa hai người. Dụ Hà muốn níu anh, bàn tay giơ ra lưng chừng bị Khương Hoán ấn lên đệm giường.
Vẫn chưa kết thúc.
Đến khi buồn ngủ díp mắt không thể mở nổi đã là đêm khuya về sáng, tiếng mưa ngày càng to đập vào lán nghe lộp bộp, Dụ Hà trở mình ôm người bên cạnh trong tràng tiếng ồn trắng.
Đôi tay lành lạnh khẽ dùng sức nắm lại, cậu nghe thấy người ấy nói "ngủ đi" mà không rõ là mơ hay hiện thực.
Trái tim thoắt rơi vào tầng mây vũ tích.
Mất ngủ là tình trạng bình thường, song tiếng mưa đêm nay có thể vỗ về thần kinh khiến Dụ Hà ngủ rất ngon, toàn thân nhẹ bẫng, mất trọng lượng như đang thỏa sức bơi lội trong nước.
Lần nữa thức giấc trời đã sáng bảnh, nền trời xám xịt ẩm ướt và âm u.
Dụ Hà ngồi dậy.
Khương Hoán dậy sớm hơn cậu, mặc sơ mi cotton đũi ngồi cạnh cửa sổ. Anh ngẩn ngơ ngậm điếu thuốc, xoay bật lửa trong tay nhưng không châm, nghe thấy cậu tỉnh thì quay mặt qua, khẽ nhướng mắt xem như chào hỏi.
Đầu óc vẫn thẫn thờ, Dụ Hà hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Cất tiếng mới nhận ra giọng mình khàn đặc vô cùng kỳ cục, Dụ Hà vội vã ngậm chặt miệng, không quan tâm âm lượng câu hỏi vừa rồi có đủ cho Khương Hoán nghe thấy hay không.
Khương Hoán bỏ điếu thuốc xuống quay đầu lại, kiên nhẫn trả lời rằng mới bảy giờ, đoạn nói tiếp: "Em có thể ngủ thêm một lát."
Gió ngoài cửa sổ cũng thổi phần phật, mưa vẫn chưa tạnh, hơi ấm sót lại ở nửa kia giường quấn bện quanh ngón tay dưới lớp chăn, bấy giờ Dụ Hà mới muộn màng cảm thấy lúng túng.
Nghe giọng Khương Hoán làm cậu nhớ lại rất nhiều thứ, ví dụ như sự cố bất ngờ ngày hôm qua.
Khương Hoán hỏi cậu: "Em chắc chắn?"
Câu nói ấy cùng tiếng kêu vo ve chiếm cứ thính giác, Dụ Hà nhớ mình đã li3m khóe môi hơi khô nẻ, lặp lại bằng giọng không rõ ràng: "Bây giờ em muốn ngủ với anh một lần."
Vừa dứt lời, Khương Hoán ấn ngón cái bàn tay phải cạnh môi cậu, vết nứt nẻ đau như bỗng nhiên bị điện giật.
Cảm xúc xốc nổi choán trọn lý trí cậu, nối đuôi theo sau là h@m muốn.
Xác nhận quyết định của mình lần nữa chính là hạ quyết tâm, không còn đường lui cho cậu hối hận. Thoạt đầu cậu lo không có cảm giác, song khi hơi thở giữa răng môi Khương Hoán sáp lại thì Dụ Hà không nhớ nổi điều gì. Khương Hoán là đối tượng gặp gỡ xa lạ hay diễn viên cậu mến mộ đã lâu gì cũng được, cậu chỉ muốn tóm chặt lấy anh.
Sau đó Khương Hoán dẫn dắt cậu bắt đầu thăm dò, chẳng mấy đã sâu hơn, nụ hôn đắm đuối là trải nghiệm cậu chưa từng có trong đời, hôn như thể hai linh hồn chẳng cách nào kiềm chế xích lại gần nhau, kèm theo âu yếm an ủi dịu dàng và nhịp thở vừa dồn dập vừa triền miên.
Hệt như giấc mộng, thuỷ triều đẩy cậu trôi dạt dập dềnh giữa biển cả mênh mông. Nước và trời xanh thăm thẳm nuốt chửng lấy cậu, ôm chặt cọng rơm cứu mạng của cậu.
Khương Hoán lạnh tựa cơn mưa, vùi đầu vỗ về cậu, mái tóc dài xõa trên vai cậu.
Dụ Hà vô thức nắm khẽ, đuôi tóc vẫn thoang thoảng mùi hương thanh mát, xúc cảm mềm mại ấy thoáng chốc đã vụt bay.
Hình như cậu hơi run, trước khi đi vào Khương Hoán còn hỏi đùa rằng có phải lâu rồi không làm không mà căng thẳng thế, cậu chưa kịp nghiền ngẫm ý nghĩa câu hỏi đã vội lắc đầu, ngón chân cuộn lại chờ đau đớn qua đi. Nhưng Khương Hoán không để cậu đau, chỉ trướng và khó chịu chừng non nửa phút rồi bị đánh úp bởi sự sung sướng diệu kỳ.
Khương Hoán vây cậu trong không gian chật hẹp kín kẽ, cảm xúc hưng phấn cũng chôn chặt bên trong.
Dụ Hà nghe thấy giọng mình kẹt nơi cuống họng, cậu nghĩ chắc chắn bây giờ mình xấu lắm.
Cậu không muốn Khương Hoán nhìn nên lấy gối che mặt, nhưng Khương Hoán nắm hai cổ tay cậu chồng lên trên, anh hôn mạch đập của cậu, chú mục vào cậu trong khi động tác bên dưới chẳng hề dừng lại.
Nỗi xấu hổ và kh0ái cảm khó lòng kìm nén chồng chéo lên nhau làm Dụ Hà cất tiếng cũng run rẩy, mãi chẳng thể diễn đạt mạch lạc cho Khương Hoán đừng nhìn.
"Rất đẹp." Khương Hoán cười khẽ, lại hôn chóp mũi cậu.
Giây phút tới giới hạn không hoàn toàn là do lên đ ỉnh mà bởi giọng nói và ánh mắt của Khương Hoán khiến cậu thỏa mãn.
Hiện giờ cậu tỉnh rồi nhưng vẫn bị anh nhìn chằm chằm.
Cảm giác mê mang sau khi tỉnh ngủ qua đi, toàn thân Dụ Hà bắt đầu nóng bừng, vén chăn định vào nhà vệ sinh để bình tĩnh lại, che đậy phản ứng trỗi dậy vì những suy nghĩ miên man.
Xuống giường bị lảo đảo, Khương Hoán vươn tay đỡ cậu, cậu ngẩng đầu nhìn anh khi da thịt đôi bên tiếp xúc, anh cũng đang nhìn nhìn cậu, sợi tóc lọt trong cổ áo rơi ra ngoài.
Lơ ngơ không hiểu ra sao cả hai lại cùng nằm về giường. Dụ Hà ôm Khương Hoán vụng về đòi hôn anh, anh giữ gáy cậu cho cậu nhoài lên người mình.
Buổi sớm mai ở thị trấn Lâm Thủy vốn phải se lạnh mà Dụ Hà lại mướt mồ hôi, nóng tới mức tinh thần không tỉnh táo.
"Nóng quá..." Cậu thì thầm, vùi mình trong chân đệm mềm mại, một chân thõng xuống mạn giường.
Khương Hoán vẫn ôm cậu mân mê tóc mai ngắn ngủn, chen chân giữa hai đầu gối cậu, cọ môi và chóp mũi vào cậu hệt như đang tìm kiếm thứ mùi nào đó từ người cậu.
Chẳng khác nào động vật cả, Dụ Hà suy nghĩ hoang đường muốn đẩy Khương Hoán ra mà anh không chịu buông tay.
Cả hai ôm nhau từ phía sau cùng nằm ngẩn người, cơn buồn ngủ ùa lên làm mí mắt Dụ Hà nặng trĩu, sắp ngủ mất thì tiếng rung dưới ga giường kéo cậu về hiện thực.
Dụ Hà tìm thấy điện thoại kẹp giữa gối và ván giường, nhìn tên người gọi mà sững sờ, ngồi dậy quay lưng đi tránh Khương Hoán rồi mới nghe.
Khương Hoán vẫn im lặng nằm đấy, chừng như không có bất cứ hứng thú nào với việc cậu tránh mình.
Cậu bắt máy, giọng phụ nữ the thé vang lên ở đầu bên kia: "Dụ Hà mày lại chết dí ở đâu rồi!?"
Dì Mạnh Nhiêu đã làm nhà giáo nhân dân hai mươi năm, giọng nói át cả tiếng ồn ào trong lớp cực kỳ đáng sợ, "chết dí ở đâu" là câu chất vấn gay gắt nhất dì có thể nghĩ ra, truyền qua cáp quang và vô tuyến điện lập tức phá tan vẻ ướt át còn sót lại trong phòng.
Dụ Hà như bị tát cho một cái, người nóng bừng bừng.
Cậu nói nhỏ: "Cháu tham gia trại hè nghiên cứu khoa học với cô Kiều, đi thị trấn Lâm Thủy..."
"Trại hè?" Mạnh Nhiêu cảnh giác: "Từ bao giờ? Đi bao lâu, bao nhiêu tiền? Sao không báo tao? Lâm Thủy là ở đâu?"
Quá nhiều câu hỏi Dụ Hà không biết trả lời câu nào trước, một lúc sau mới lúng túng lên tiếng: "Trước khi đi... cháu nói dì rồi, cháu làm dự án với cô Kiều, lần này đi có trợ cấp."
Có lẽ nghe thấy không cần tốn tiền nên Mạnh Nhiêu xuôi hơn, hỏi tiếp: "Phải đi bao lâu?"
Dụ Hà đáp: "Mấy hôm nữa cháu về."
Nhưng cụ thể hôm nào về thì cậu không nói, cậu không muốn treo biển đếm ngược giữa mình và Khương Hoán.
Mạnh Nhiêu rất không hài lòng với câu trả lời của Dụ Hà, cách xa vời vợi cậu cũng đoán được dì đang cau mày: "Nghỉ hè rồi, bây giờ tình hình như thế còn không ở yên trong nhà chăm sóc bố mày, chạy đi xa tít tắp tham gia trại hè gì hả..." Dì mắng Dụ Hà vài câu mới nhớ ra chuyện quan trọng, vội chuyển đề tài: "À đúng, có việc này phải báo cho mày."
Dụ Hà linh cảm chẳng lành: "Hửm?"
"Hửm gì mà hửm, không ăn nói hẳn hoi được à?" Mạnh Nhiêu khinh khỉnh: "Việc này đáng lẽ muốn báo trực tiếp với mày, nhưng giờ hơi gấp đành nói đại khái với mày trước vậy. Mẹ mày..." Dì ngừng giây lát rồi giọng lại cao lên như thể vượt qua trở ngại tâm lý nào đó: "Có một ông chủ mở xưởng gia công thực phẩm ở Tân Thành, điều kiện rất tốt, năm ngoái vợ chết, xưởng bận việc quá cần tìm một cô chăm nom nhà cửa con cái. Bạn của ông chủ này liên lạc với nhà mình, cảm thấy mẹ mày với ông ấy hợp nhau..."
Sợi dây cung trong đầu Dụ Hà căng chặt: "Ý dì là sao!?"
"Tao thì ý gì!?" Mạnh Nhiêu hùng hổ hăm dọa: "Mày cảm thấy thế nào?"
"Đừng hòng!" Dụ Hà đứng dậy, cậu đã hiểu lời bóng gió của Mạnh Nhiêu nhưng không để dì nói toạc ra, cố giữ lễ phép phản bác: "Kiểu gì bố cháu cũng khỏe lên, bố mẹ sẽ không chia tay!"
"Không chia tay?" Mạnh Nhiêu cười khẩy: "Mày cảm thấy thế thật à? Nói thật với mày vậy Dụ Hà, nhà mình đã bàn bạc xong rồi, việc này cứ thế mà quyết!"
Dụ Hà nghiến răng, siết chặt điện thoại: "Sao mọi người có thể làm thế!"
Mạnh Nhiêu "hừ": "Mày đừng quên Mạnh Nghiên là em ruột tao, là người nhà họ Mạnh này! Bây giờ nó ở với thằng bố sống dở chết dở của mày vừa gánh nặng vừa khổ, còn không có hy vọng! Nhà tao phải giải quyết thay nó, bắt nó ly hôn với Dụ Khánh Đào! Nếu mày muốn mẹ mày hạnh phúc thì khuyên..."
"Liên quan đếch gì đến dì!"
Dụ Hà không kìm được rống lên, quên sạch mình đang ở đâu và bên cạnh còn có Khương Hoán, cậu tức sôi máu, tự dưng váng đầu.
"Mẹ nó dì là ai!? Chuyện nhà tôi không đến lượt dì quyết định!"
Mạnh Nhiêu ré lên, chép miệng: "Giỏi, giỏi lắm! Đủ lông đủ cánh rồi chứ gì? Đừng quên học phí với phí sinh hoạt nửa năm nay của mày, tiền thuốc men của bố mày là ai trả! Nếu không tội nghiệp mẹ con mày..."
Dụ Hà cúp máy, chưa hả giận còn giơ điện thoại định đập xuống đất...
Một giây trước khi điện thoại rời tay lại cố nhịn, bây giờ cậu không thay nổi điện thoại mới.
Tay Dụ Hà mềm oặt thõng xuống, mắt đau nhức không sao chịu được, câu học phí vừa tổn thương cậu vừa đánh cho cậu bừng tỉnh. Ngực phập phồng dữ dội trong giây lát, cậu cảm thấy xương âm ỉ đau.
Cuộc điện thoại này biến niềm sung sướng nửa tiếng trước trở nên chẳng còn bõ bèn, Dụ Hà biết không sớm thì muộn mình cũng phải đối mặt.
Hiện thực luôn mỉa mai cậu từng phút từng giây: Tiền thuốc men cho bố trong giai đoạn quan trọng điều trị phục hồi chức năng liệt tứ chi, mẹ làm mấy việc cũng không thể khỏa lấp thiếu thốn, học phí và các chi phí linh tinh của học kỳ sau, ân huệ mãi chẳng trả hết, nguyện vọng tiếp tục đi học ngày càng xa vời...
Cậu khốn khổ hệt như hòn đá cuội xấu xí ngoài bãi sông nằm chỏng chơ khi nước rút.
Đây là chuyện cậu tự cho rằng mình đã giấu rất kỹ và cũng chưa bao giờ muốn phơi bày trước Khương Hoán, nhặt lại lý trí sau cơn mất kiểm soát, cậu chẳng biết còn phải làm thế nào.
Khương Hoán có hỏi không, hay Khương Hoán có để ý không?
Biết rõ dù đứng trước mặt Khương Hoán cậu cũng chỉ có thể ngước lên khao khát anh, nhưng cậu không muốn Khương Hoán ở trên cao nhìn xuống mình, cậu có danh dự của cậu.
Ga giường ma sát nghe như tiếng mưa, Dụ Hà chưa kịp hoàn hồn đã thấy có người tựa lên vai mình.
Cơ thể vốn đang run rẩy không sao dằn nổi bỗng bình tĩnh như có gió thổi qua, Dụ Hà nghiêng mặt sang, toan nói gì đó theo phản xạ có điều kiện thì Khương Hoán tì trán lên gáy cậu, dụi nhẹ nhàng.
Không cần cậu lên tiếng, Khương Hoán đã giãi bày thay cậu: "Không sao."