Ngày Hè Đằng Đẵng
Chương 87: Bị Vây
Chuông báo hết giờ thi vang lên.
Lạc Hải buông bút, ngoài cửa sổ ve kêu râm ran.
Hắn đọc lại bài làm văn của mình rồi im lặng chờ giám thị thu bài, bỗng nhiên nhớ ra tiếng ve đầu tiên của hè năm nay nghe thấy tại phòng bệnh Kiều Kinh Ngọc. Khi đó vẫn là đầu hạ, bây giờ đã vào giữa mùa rồi.
Lạc Hải đi theo dòng người rải rác ra ngoài địa điểm thi, nghe thấy học sinh khác đang thảo luận đề văn năm nay, giám thị phòng thi, buổi trưa ăn gì...
Phụ huynh đứng chờ ngoài dây cảnh báo an toàn trước cổng trường, tuy đông nghịt nhưng vẫn tự giác nhường một lối cho học sinh đi ra. Ai nấy đều nghển cổ ngóng con mình xuất hiện.
Có người ôm ghì, có người hỏi han ân cần, có người nhẹ nhàng an ủi con thi không tốt.
Lạc Hải lướt qua đám đông huyên náo.
Bầu trời trong xanh, nắng vàng rực rỡ. Hắn nhìn thấy Lục Vấn Cảnh ở cuối đoàn người, mái tóc điểm bạc của Lục Vấn Cảnh đã được nhuộm đen, mặc sơ mi ngắn tay và quần âu tôn vóc dáng thon dài thẳng tắp, vẻ mặt phấn khởi, thấy hắn đi ra thì nở nụ cười.
"Sao rồi?" Lục Vấn Cảnh vỗ vai hắn.
"Cũng tạm, đề văn phù hợp, cũng không lạc đề." Lạc Hải nói.
"Thế thì được." Lục Vấn Cảnh cầm hai chai nước: "Tôi mua cho em nước khoáng với coca, em uống cái nào?"
Lạc Hải nhận lon coca, nước có ga mở ra vang tiếng "xì", hắn ngẩng đầu tu một hơi dài, cảm thấy sảng khoái từ trong ra ngoài, tâm trạng cũng vui vẻ hẳn lên.
Lục Vấn Cảnh mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt chan chứa yêu thương.
Uống xong, Lạc Hải bóp bẹp lon coca ném vào thùng rác, bấy giờ mới hỏi: "Thầy nhuộm tóc à?"
"Hả, à ừ, nhuộm ngay tiệm tóc bên đường." Lục Vấn Cảnh vuốt ngược tóc ra sau: "Em thấy thế nào?"
Lạc Hải nhìn lại lần nữa: "Đẹp, trông trẻ ra."
Đường nét gương mặt Lục Vấn Cảnh vốn đã đoan chính, dù đến tuổi trung niên cũng không già vì tóc dày mà không hói, cũng không bị phát tướng, chẳng qua tóc trắng làm thầy nhìn có vẻ từng trải, bây giờ nhuộm tóc trông phơi phới hơn nhiều.
Cơm trưa ăn tại nhà nghỉ, chị chủ nói lời giữ lời, ninh cá chép nấu canh cho họ, ngoài ra còn xào thêm hai món, thịt rau kết hợp.
Cá chép nhiều xương, Lục Vấn Cảnh gắp một miếng cá, gỡ sạch xương bỏ vào bát Lạc Hải, nói chậm rãi: "Thật ra vợ tôi rất giỏi chế biến cá, sở trường là cá chép chua ngọt, nhưng mấy năm nay cô ấy ít vào bếp."
Lạc Hải nghĩ đến người phụ nữ gầy gò, sắc mặt nhợt nhạt tình cờ gặp tại nhà ăn của trường.
Lục Vấn Cảnh thấy cậu có vẻ không tỏ ra bài xích khi mình nhắc đến vợ thì nói tiếp: "Em biết tôi và vợ quen nhau thế nào không?"
Lạc Hải không nói gì, thầy bèn tự kể: "Chúng tôi là bạn đại học, cùng học khoa Toán. Thật ra lần đầu gặp cô ấy tôi đã thích cô ấy rồi. Nhưng cô ấy đẹp lắm, tính cách cũng dịu dàng, chuẩn hình tượng nữ thần trường học, tôi nào dám mạo phạm chứ?"
"Về sau thì sao?" Lạc Hải hỏi.
"Về sau cũng là cơ duyên trùng hợp, tôi cảm thấy ông trời cũng giúp tôi. Có một lần lớp tổ chức hoạt động leo núi, mẹ..." Lục Vấn Cảnh khựng lại giây lát: "Vợ tôi sức khỏe không tốt lắm, bị hạ đường huyết, leo đến nửa đường thì hết nổi. Mấy cô bạn đều hoảng sợ, đúng lúc tôi đi trước không bao xa nên cõng cô ấy xuống núi."
"Tôi cõng cô ấy xuống tìm phòng khám. Bác sĩ vừa khám đã kết luận là hạ đường huyết, cho cô ấy truyền glucose rồi kêu tôi cho cô ấy uống nước đường. Chắc lúc đấy bác sĩ tưởng tôi là bạn trai cô ấy, tôi còn thầm vui sướng, cảm giác người cứ lâng lâng."
"Sau khi cô ấy tỉnh lại bên cạnh chỉ có một mình tôi, biết đầu đuôi sự việc đương nhiên rất cảm ơn tôi, nói rằng khi nào về trường sẽ mời tôi ăn cơm ở nhà ăn. Cô ấy mời cơm, sao tôi có thể đi tay không, thế là tôi mua một hộp kẹo trái cây cho cô ấy, cô ấy bị hạ đường huyết mà... Tôi nghĩ cô ấy nên ăn nhiều kẹo để bồi bổ."
"Rồi dưa chín thì cuống rụng. Sau bữa cơm hôm đó tôi mời cô ấy đi xem phim, sau đó nữa cô ấy hẹn tôi đến thư viện học, cứ như vậy dần dần có tình cảm. Có lần tôi đá bóng ngã bị thương ở chân, về nhà nghỉ ngơi một tháng. Khi quay lại cô ấy nói cực kỳ lo cho tôi, còn khóc nữa, tôi mới được đà tỏ tình."
"Em đoán xem cô ấy nói gì sau khi tôi tỏ tình? Cô ấy nói, lần đầu gặp tôi đã thích tôi rồi."
Lục Vấn Cảnh nở nụ cười, nhớ lại chuyện cũ thời trẻ mà cảm giác dường như mình vẫn là một chàng thanh niên, thầy khoe: "Ôi chao, chúng tôi là vừa gặp đã yêu đấy, nói theo ngôn ngữ của giới trẻ hiện nay còn là tình yêu từ hai phía."
Lạc Hải cũng cười, hóa ra thầy kể nhiều như thế là muốn khoe tình yêu với mình. Nhưng hắn không ghen tị, lần đầu hắn và Kiều Kinh Ngọc gặp nhau còn kích. thích hơn thầy với vợ nhiều.
Có điều trùng hợp thật, tình cảm của hắn và Kiều Kinh Ngọc cũng bắt đầu từ việc hắn cõng Kiều Kinh Ngọc xuống núi, tuy rằng Kiều Kinh Ngọc không bị hạ đường huyết mà là bị hắn dọa sợ ngã sấp mặt...
Thì... cũng rất lãng mạn đấy chứ.
Buổi trưa Lạc Hải ngủ một giấc, Lục Vấn Cảnh đặt báo thức bốn mươi phút, đúng giờ gọi hắn dậy.
Trải qua môn Ngữ văn buổi sáng, Lạc Hải không còn căng thẳng với kỳ thi đại học, mà môn Toán thi chiều nay cũng là môn hắn giỏi nhất, cho nên hắn vô cùng thoải mái.
Hắn căn giờ đi sớm hơn nửa tiếng, từ nhà nghỉ đến địa điểm thi mất chưa đầy mười phút, ban sáng đi sớm quá phải chờ bên ngoài rất lâu.
Lạc Hải cầm túi bút chuẩn bị đến trường, Lục Vấn Cảnh cũng muốn đưa hắn đi.
"Thầy đừng đi theo, ngoài trời nóng lắm." Lạc Hải nói. Bây giờ đang là thời điểm nóng nhất buổi chiều.
Lục Vấn Cảnh không yên tâm, mặc dù chỗ này gần địa điểm thi, nhưng con nhà người khác đều có người đi cùng, đương nhiên thầy không muốn Lạc Hải một thân một mình.
Có điều nhìn Lạc Hải kiên quyết nói không cho mình đi, Lục Vấn Cảnh cũng sợ mình lải nhải tiếp lại khiến con trai phiền, đành không nằng nặc đòi đi nữa.
Từ nhà nghỉ đến địa điểm thi cần đi qua hai con ngõ chật hẹp.
Vì lớp 12 thi, lớp 10 và 11 đều nghỉ nên xung quanh trường ít người đi thấy rõ, đám học sinh tụ tập trong ngõ hút thuốc đánh nhau cũng vắng bóng.
Ngõ nhỏ im lìm, nhưng Lạc Hải đột nhiên đánh hơi được mùi nguy hiểm, cứ cảm giác sau lưng có người.
Hắn lớn lên trong núi từ nhỏ, hồi bé cũng đi săn với ông, vậy nên đã hình thành trực giác nhạy bén với nguy hiểm từ động vật.
Con ngõ này có nhiều ngóc ngách thông ra đường nhỏ hoặc phố lớn, nếu có người muốn nấp thì nấp trong ngách rất dễ, muốn chạy cũng có thể chạy ra phố lớn lẩn vào dòng người bất cứ khi nào.
Lạc Hải đi đến giữa ngõ bèn dừng lại, bởi hắn vừa nghe thấy tiếng bước chân, hình như không phải chỉ một người. Tụi đang nấp cũng không trốn nữa, chui từ trong ngách ra.
Lạc Hải ngoái đầu liếc một cái, trước mặt ba tên sau lưng hai tên, tổng cộng năm tên vây hắn ở giữa, hơn nữa tên nào tên nấy đều cầm gậy bóng chày và ống tuýp.
Dạo này đang mùa tốt nghiệp, trường cấp ba thị trấn Sơn Nam nhiều côn đồ, có đứa sẽ thừa dịp tốt nghiệp để trả thù. Mới đầu Lạc Hải còn tưởng bọn nó chặn nhầm người, đến khi tên cầm đầu cởi mũ lưỡi trai khoe quả đầu vàng như quả xoài.
"Chào nhé Lạc Hải!" Tóc vàng huýt sáo, cười nhe răng cửa: "Còn nhớ tao không?"
Dĩ nhiên Lạc Hải nhớ, lần trước hắn và Kiều Kinh Ngọc lên thị trấn, Tóc vàng dẫn theo hai thằng du côn gây sự với Kiều Kinh Ngọc, hắn đã đánh nhau với tụi nó.
Tóc vàng hút nốt điếu thuốc rồi quẳng đầu lọc xuống đất: "Tao đã nói mày chờ đấy cho tao mà!"
Khi đó Tóc vàng bị đánh sõng soài ra đất, lúc bảo hai thằng đàn em kéo đi hình như có nói câu này, nhưng Lạc Hải không để ý.
Lạc Hải liếc đồng hồ, bây giờ bọn nó chặn đường hắn, xác suất cao cũng không phải muốn đánh hắn tàn tật mà là không muốn cho hắn tham gia môn thi chiều nay.
Trận này buộc phải đánh nhanh thắng nhanh.
"Lên hết một lượt không?" Lạc Hải ném đồ vào chân tường, cất tiếng hỏi.
"Đệt! Mày huênh hoang lắm con!" Tóc vàng phỉ nhổ: "Lên cho tao!"
Nó vẫn nhịn cục tức bị đánh lần trước tới tận bây giờ, khó khăn lắm hôm qua mới nghe ngóng được Lạc Hải về đây, nhìn thấy hắn ở cửa nhà nghỉ, chắc hẳn là quay về đi thi, nó bèn tìm người ngay trong đêm.
Tóc vàng sôi máu, thái độ lạnh nhạt và bộ dạng không quan tâm của thằng chó Lạc Hải khiến nó tức nhất, cầm ống tuýp phang ngay!
Ánh mắt Lạc Hải sắc lẻm, đi lên chụp cổ tay Tóc vàng bẻ mạnh, Tóc vàng đau điếng, cánh tay mềm oặt, Lạc Hải thuận tiện giật lấy ống tuýp.
Một chọi nhiều, không thể áp đảo về quân số, lại không có thứ gì để lợi dụng, lúc này hắn nhất định phải cướp một món vũ khí.
Lạc Hải vung ống tuýp không ngừng di chuyển, đánh phát nào cũng cực kỳ ác. Hắn chưa từng học võ một cách bài bản, tất cả đều do ông dạy, mà các đòn đánh của ông lại đến từ việc đọ sức với thú rừng trong núi.
Những đòn đánh ấy đều rất nhanh và hung hãn.
Ông từng nói trong trường hợp một chọi nhiều, trước khi đánh phải nắm chắc phía bên kia có bao nhiêu người? Chia ra đứng ở đâu? Bên cạnh có thứ gì thuận tay không? Tên cầm đầu là ai?
"Phải di chuyển liên tục để bọn nó không bắt được cháu, di chuyển đến chỗ đứa nào thì đánh đứa đấy, không ngừng tạo thế trận một chọi một, đánh lần lượt, tuyệt đối đừng cho bọn nó bao vây! Cũng đừng để bị ngã! Một khi cháu ngã bọn nó sẽ cùng nhào lên, cháu không thể đứng dậy được nữa!"
"Cháu phải dùng tốc độ nhanh nhất và đòn đánh hung hãn nhất hạ gục tên cầm đầu, dập tắt oai phong của bọn nó trước, khi đấy khí thế cũng rất quan trọng."
"Điều cuối cùng đây nhóc con, một chọi nhiều cháu rất khó thắng, nhất là trong trường hợp phe kia mang vũ khí, đánh nhanh thắng nhanh, tìm cơ hội chạy ngay! Không đánh lại thì chạy lấy người."
Ký ức từ xa xưa ùa về tâm trí, từng chữ từng câu dặn dò của ông như chỉ mới ngày hôm qua. Khi ấy Lạc Hải vẫn là một cậu nhóc gầy yếu, vì lúc được nhặt về bị suy dinh dưỡng quá nặng nên đến tuổi đi học hắn vẫn rất nhỏ con. Sợ hắn bị bắt nạt, ông bèn cho hắn đấm cột gỗ.
Năm tháng lặng yên, hóa ra đã trôi qua nhiều năm vậy rồi, người ông bảo vệ hắn cũng không còn nữa. Lạc Hải nhấc chân đạp mạnh ngực Tóc vàng, đồng thời dùng cùi chỏ thụi tên có ý định tập kích từ mạn sườn.
Nhưng đúng lúc hắn quay đầu, có đứa giơ gậy bóng chày toan đập đầu hắn!
Lạc Hải mở to mắt, tự biết mình không tránh được!
Ngay khi hắn nghiêng đầu chuẩn bị chịu một gậy, cơ thể bỗng nhiên lảo đảo, có người dang tay nhào lên người hắn, ôm hắn xoay nửa vòng về phía bức tường bên cạnh.
Gậy bóng chày đáng lẽ phải tiếp xúc với đầu hắn lại sượt qua má hắn, đập mạnh vào bả vai Lục Vấn Cảnh phát ra tiếng vang nặng nề.
"Giáo sư Lục?" Lạc Hải hoảng hốt gọi, siết ống tuýp trong tay muốn xông lên lần nữa.
Lục Vấn Cảnh lại nắm chặt cổ tay hắn, kéo hắn chạy: "Đi!"
Lạc Hải buông bút, ngoài cửa sổ ve kêu râm ran.
Hắn đọc lại bài làm văn của mình rồi im lặng chờ giám thị thu bài, bỗng nhiên nhớ ra tiếng ve đầu tiên của hè năm nay nghe thấy tại phòng bệnh Kiều Kinh Ngọc. Khi đó vẫn là đầu hạ, bây giờ đã vào giữa mùa rồi.
Lạc Hải đi theo dòng người rải rác ra ngoài địa điểm thi, nghe thấy học sinh khác đang thảo luận đề văn năm nay, giám thị phòng thi, buổi trưa ăn gì...
Phụ huynh đứng chờ ngoài dây cảnh báo an toàn trước cổng trường, tuy đông nghịt nhưng vẫn tự giác nhường một lối cho học sinh đi ra. Ai nấy đều nghển cổ ngóng con mình xuất hiện.
Có người ôm ghì, có người hỏi han ân cần, có người nhẹ nhàng an ủi con thi không tốt.
Lạc Hải lướt qua đám đông huyên náo.
Bầu trời trong xanh, nắng vàng rực rỡ. Hắn nhìn thấy Lục Vấn Cảnh ở cuối đoàn người, mái tóc điểm bạc của Lục Vấn Cảnh đã được nhuộm đen, mặc sơ mi ngắn tay và quần âu tôn vóc dáng thon dài thẳng tắp, vẻ mặt phấn khởi, thấy hắn đi ra thì nở nụ cười.
"Sao rồi?" Lục Vấn Cảnh vỗ vai hắn.
"Cũng tạm, đề văn phù hợp, cũng không lạc đề." Lạc Hải nói.
"Thế thì được." Lục Vấn Cảnh cầm hai chai nước: "Tôi mua cho em nước khoáng với coca, em uống cái nào?"
Lạc Hải nhận lon coca, nước có ga mở ra vang tiếng "xì", hắn ngẩng đầu tu một hơi dài, cảm thấy sảng khoái từ trong ra ngoài, tâm trạng cũng vui vẻ hẳn lên.
Lục Vấn Cảnh mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt chan chứa yêu thương.
Uống xong, Lạc Hải bóp bẹp lon coca ném vào thùng rác, bấy giờ mới hỏi: "Thầy nhuộm tóc à?"
"Hả, à ừ, nhuộm ngay tiệm tóc bên đường." Lục Vấn Cảnh vuốt ngược tóc ra sau: "Em thấy thế nào?"
Lạc Hải nhìn lại lần nữa: "Đẹp, trông trẻ ra."
Đường nét gương mặt Lục Vấn Cảnh vốn đã đoan chính, dù đến tuổi trung niên cũng không già vì tóc dày mà không hói, cũng không bị phát tướng, chẳng qua tóc trắng làm thầy nhìn có vẻ từng trải, bây giờ nhuộm tóc trông phơi phới hơn nhiều.
Cơm trưa ăn tại nhà nghỉ, chị chủ nói lời giữ lời, ninh cá chép nấu canh cho họ, ngoài ra còn xào thêm hai món, thịt rau kết hợp.
Cá chép nhiều xương, Lục Vấn Cảnh gắp một miếng cá, gỡ sạch xương bỏ vào bát Lạc Hải, nói chậm rãi: "Thật ra vợ tôi rất giỏi chế biến cá, sở trường là cá chép chua ngọt, nhưng mấy năm nay cô ấy ít vào bếp."
Lạc Hải nghĩ đến người phụ nữ gầy gò, sắc mặt nhợt nhạt tình cờ gặp tại nhà ăn của trường.
Lục Vấn Cảnh thấy cậu có vẻ không tỏ ra bài xích khi mình nhắc đến vợ thì nói tiếp: "Em biết tôi và vợ quen nhau thế nào không?"
Lạc Hải không nói gì, thầy bèn tự kể: "Chúng tôi là bạn đại học, cùng học khoa Toán. Thật ra lần đầu gặp cô ấy tôi đã thích cô ấy rồi. Nhưng cô ấy đẹp lắm, tính cách cũng dịu dàng, chuẩn hình tượng nữ thần trường học, tôi nào dám mạo phạm chứ?"
"Về sau thì sao?" Lạc Hải hỏi.
"Về sau cũng là cơ duyên trùng hợp, tôi cảm thấy ông trời cũng giúp tôi. Có một lần lớp tổ chức hoạt động leo núi, mẹ..." Lục Vấn Cảnh khựng lại giây lát: "Vợ tôi sức khỏe không tốt lắm, bị hạ đường huyết, leo đến nửa đường thì hết nổi. Mấy cô bạn đều hoảng sợ, đúng lúc tôi đi trước không bao xa nên cõng cô ấy xuống núi."
"Tôi cõng cô ấy xuống tìm phòng khám. Bác sĩ vừa khám đã kết luận là hạ đường huyết, cho cô ấy truyền glucose rồi kêu tôi cho cô ấy uống nước đường. Chắc lúc đấy bác sĩ tưởng tôi là bạn trai cô ấy, tôi còn thầm vui sướng, cảm giác người cứ lâng lâng."
"Sau khi cô ấy tỉnh lại bên cạnh chỉ có một mình tôi, biết đầu đuôi sự việc đương nhiên rất cảm ơn tôi, nói rằng khi nào về trường sẽ mời tôi ăn cơm ở nhà ăn. Cô ấy mời cơm, sao tôi có thể đi tay không, thế là tôi mua một hộp kẹo trái cây cho cô ấy, cô ấy bị hạ đường huyết mà... Tôi nghĩ cô ấy nên ăn nhiều kẹo để bồi bổ."
"Rồi dưa chín thì cuống rụng. Sau bữa cơm hôm đó tôi mời cô ấy đi xem phim, sau đó nữa cô ấy hẹn tôi đến thư viện học, cứ như vậy dần dần có tình cảm. Có lần tôi đá bóng ngã bị thương ở chân, về nhà nghỉ ngơi một tháng. Khi quay lại cô ấy nói cực kỳ lo cho tôi, còn khóc nữa, tôi mới được đà tỏ tình."
"Em đoán xem cô ấy nói gì sau khi tôi tỏ tình? Cô ấy nói, lần đầu gặp tôi đã thích tôi rồi."
Lục Vấn Cảnh nở nụ cười, nhớ lại chuyện cũ thời trẻ mà cảm giác dường như mình vẫn là một chàng thanh niên, thầy khoe: "Ôi chao, chúng tôi là vừa gặp đã yêu đấy, nói theo ngôn ngữ của giới trẻ hiện nay còn là tình yêu từ hai phía."
Lạc Hải cũng cười, hóa ra thầy kể nhiều như thế là muốn khoe tình yêu với mình. Nhưng hắn không ghen tị, lần đầu hắn và Kiều Kinh Ngọc gặp nhau còn kích. thích hơn thầy với vợ nhiều.
Có điều trùng hợp thật, tình cảm của hắn và Kiều Kinh Ngọc cũng bắt đầu từ việc hắn cõng Kiều Kinh Ngọc xuống núi, tuy rằng Kiều Kinh Ngọc không bị hạ đường huyết mà là bị hắn dọa sợ ngã sấp mặt...
Thì... cũng rất lãng mạn đấy chứ.
Buổi trưa Lạc Hải ngủ một giấc, Lục Vấn Cảnh đặt báo thức bốn mươi phút, đúng giờ gọi hắn dậy.
Trải qua môn Ngữ văn buổi sáng, Lạc Hải không còn căng thẳng với kỳ thi đại học, mà môn Toán thi chiều nay cũng là môn hắn giỏi nhất, cho nên hắn vô cùng thoải mái.
Hắn căn giờ đi sớm hơn nửa tiếng, từ nhà nghỉ đến địa điểm thi mất chưa đầy mười phút, ban sáng đi sớm quá phải chờ bên ngoài rất lâu.
Lạc Hải cầm túi bút chuẩn bị đến trường, Lục Vấn Cảnh cũng muốn đưa hắn đi.
"Thầy đừng đi theo, ngoài trời nóng lắm." Lạc Hải nói. Bây giờ đang là thời điểm nóng nhất buổi chiều.
Lục Vấn Cảnh không yên tâm, mặc dù chỗ này gần địa điểm thi, nhưng con nhà người khác đều có người đi cùng, đương nhiên thầy không muốn Lạc Hải một thân một mình.
Có điều nhìn Lạc Hải kiên quyết nói không cho mình đi, Lục Vấn Cảnh cũng sợ mình lải nhải tiếp lại khiến con trai phiền, đành không nằng nặc đòi đi nữa.
Từ nhà nghỉ đến địa điểm thi cần đi qua hai con ngõ chật hẹp.
Vì lớp 12 thi, lớp 10 và 11 đều nghỉ nên xung quanh trường ít người đi thấy rõ, đám học sinh tụ tập trong ngõ hút thuốc đánh nhau cũng vắng bóng.
Ngõ nhỏ im lìm, nhưng Lạc Hải đột nhiên đánh hơi được mùi nguy hiểm, cứ cảm giác sau lưng có người.
Hắn lớn lên trong núi từ nhỏ, hồi bé cũng đi săn với ông, vậy nên đã hình thành trực giác nhạy bén với nguy hiểm từ động vật.
Con ngõ này có nhiều ngóc ngách thông ra đường nhỏ hoặc phố lớn, nếu có người muốn nấp thì nấp trong ngách rất dễ, muốn chạy cũng có thể chạy ra phố lớn lẩn vào dòng người bất cứ khi nào.
Lạc Hải đi đến giữa ngõ bèn dừng lại, bởi hắn vừa nghe thấy tiếng bước chân, hình như không phải chỉ một người. Tụi đang nấp cũng không trốn nữa, chui từ trong ngách ra.
Lạc Hải ngoái đầu liếc một cái, trước mặt ba tên sau lưng hai tên, tổng cộng năm tên vây hắn ở giữa, hơn nữa tên nào tên nấy đều cầm gậy bóng chày và ống tuýp.
Dạo này đang mùa tốt nghiệp, trường cấp ba thị trấn Sơn Nam nhiều côn đồ, có đứa sẽ thừa dịp tốt nghiệp để trả thù. Mới đầu Lạc Hải còn tưởng bọn nó chặn nhầm người, đến khi tên cầm đầu cởi mũ lưỡi trai khoe quả đầu vàng như quả xoài.
"Chào nhé Lạc Hải!" Tóc vàng huýt sáo, cười nhe răng cửa: "Còn nhớ tao không?"
Dĩ nhiên Lạc Hải nhớ, lần trước hắn và Kiều Kinh Ngọc lên thị trấn, Tóc vàng dẫn theo hai thằng du côn gây sự với Kiều Kinh Ngọc, hắn đã đánh nhau với tụi nó.
Tóc vàng hút nốt điếu thuốc rồi quẳng đầu lọc xuống đất: "Tao đã nói mày chờ đấy cho tao mà!"
Khi đó Tóc vàng bị đánh sõng soài ra đất, lúc bảo hai thằng đàn em kéo đi hình như có nói câu này, nhưng Lạc Hải không để ý.
Lạc Hải liếc đồng hồ, bây giờ bọn nó chặn đường hắn, xác suất cao cũng không phải muốn đánh hắn tàn tật mà là không muốn cho hắn tham gia môn thi chiều nay.
Trận này buộc phải đánh nhanh thắng nhanh.
"Lên hết một lượt không?" Lạc Hải ném đồ vào chân tường, cất tiếng hỏi.
"Đệt! Mày huênh hoang lắm con!" Tóc vàng phỉ nhổ: "Lên cho tao!"
Nó vẫn nhịn cục tức bị đánh lần trước tới tận bây giờ, khó khăn lắm hôm qua mới nghe ngóng được Lạc Hải về đây, nhìn thấy hắn ở cửa nhà nghỉ, chắc hẳn là quay về đi thi, nó bèn tìm người ngay trong đêm.
Tóc vàng sôi máu, thái độ lạnh nhạt và bộ dạng không quan tâm của thằng chó Lạc Hải khiến nó tức nhất, cầm ống tuýp phang ngay!
Ánh mắt Lạc Hải sắc lẻm, đi lên chụp cổ tay Tóc vàng bẻ mạnh, Tóc vàng đau điếng, cánh tay mềm oặt, Lạc Hải thuận tiện giật lấy ống tuýp.
Một chọi nhiều, không thể áp đảo về quân số, lại không có thứ gì để lợi dụng, lúc này hắn nhất định phải cướp một món vũ khí.
Lạc Hải vung ống tuýp không ngừng di chuyển, đánh phát nào cũng cực kỳ ác. Hắn chưa từng học võ một cách bài bản, tất cả đều do ông dạy, mà các đòn đánh của ông lại đến từ việc đọ sức với thú rừng trong núi.
Những đòn đánh ấy đều rất nhanh và hung hãn.
Ông từng nói trong trường hợp một chọi nhiều, trước khi đánh phải nắm chắc phía bên kia có bao nhiêu người? Chia ra đứng ở đâu? Bên cạnh có thứ gì thuận tay không? Tên cầm đầu là ai?
"Phải di chuyển liên tục để bọn nó không bắt được cháu, di chuyển đến chỗ đứa nào thì đánh đứa đấy, không ngừng tạo thế trận một chọi một, đánh lần lượt, tuyệt đối đừng cho bọn nó bao vây! Cũng đừng để bị ngã! Một khi cháu ngã bọn nó sẽ cùng nhào lên, cháu không thể đứng dậy được nữa!"
"Cháu phải dùng tốc độ nhanh nhất và đòn đánh hung hãn nhất hạ gục tên cầm đầu, dập tắt oai phong của bọn nó trước, khi đấy khí thế cũng rất quan trọng."
"Điều cuối cùng đây nhóc con, một chọi nhiều cháu rất khó thắng, nhất là trong trường hợp phe kia mang vũ khí, đánh nhanh thắng nhanh, tìm cơ hội chạy ngay! Không đánh lại thì chạy lấy người."
Ký ức từ xa xưa ùa về tâm trí, từng chữ từng câu dặn dò của ông như chỉ mới ngày hôm qua. Khi ấy Lạc Hải vẫn là một cậu nhóc gầy yếu, vì lúc được nhặt về bị suy dinh dưỡng quá nặng nên đến tuổi đi học hắn vẫn rất nhỏ con. Sợ hắn bị bắt nạt, ông bèn cho hắn đấm cột gỗ.
Năm tháng lặng yên, hóa ra đã trôi qua nhiều năm vậy rồi, người ông bảo vệ hắn cũng không còn nữa. Lạc Hải nhấc chân đạp mạnh ngực Tóc vàng, đồng thời dùng cùi chỏ thụi tên có ý định tập kích từ mạn sườn.
Nhưng đúng lúc hắn quay đầu, có đứa giơ gậy bóng chày toan đập đầu hắn!
Lạc Hải mở to mắt, tự biết mình không tránh được!
Ngay khi hắn nghiêng đầu chuẩn bị chịu một gậy, cơ thể bỗng nhiên lảo đảo, có người dang tay nhào lên người hắn, ôm hắn xoay nửa vòng về phía bức tường bên cạnh.
Gậy bóng chày đáng lẽ phải tiếp xúc với đầu hắn lại sượt qua má hắn, đập mạnh vào bả vai Lục Vấn Cảnh phát ra tiếng vang nặng nề.
"Giáo sư Lục?" Lạc Hải hoảng hốt gọi, siết ống tuýp trong tay muốn xông lên lần nữa.
Lục Vấn Cảnh lại nắm chặt cổ tay hắn, kéo hắn chạy: "Đi!"