Ngày Hè Đằng Đẵng
Chương 78: Chẳng Đi Đến Đâu
Kiều Kinh Ngọc được Lạc Hải dắt về phòng bệnh. Khi đi ngang qua chỗ y tá, y tá vừa nãy chỉ đường cho Kiều Kinh Ngọc và Lạc Hải vẫn ở đó.
"Ớ, tìm được em trai em rồi à, sao cậu em lại khóc thế kia?"
Lạc Hải mỉm cười lễ phép với y tá, không nói gì.
Về đến phòng bệnh, Kiều Kinh Ngọc ôm mặt hỏi Lạc Hải: "Mắt tớ còn đỏ không?"
"Hơi hơi." Lạc Hải đáp.
"Thế tớ đi rửa mặt." Kiều Kinh Ngọc vào nhà vệ sinh. Vòi nước trong nhà vệ sinh chảy róc rách, lúc trở ra cậu cầm theo một chiếc khăn mặt.
Kiều Kinh Ngọc lên giường nằm, lấy khăn mát đắp lên mắt: "Không thể để bố mẹ nhìn thấy."
Lạc Hải nặn một ít thuốc mỡ mới lấy, dùng tăm bông bôi trong mũi cậu, sau đó mới gắn ống oxy vào lại. Mấy hôm nay Kiều Kinh Ngọc than mũi rất khô, gắn ống oxy bị đau, bôi thuốc mỡ thì đỡ hơn nhiều.
"Tôi còn tưởng cậu sẽ hỏi cô chú." Lạc Hải nói.
"Bố mẹ không muốn tớ biết, tớ giả vờ không biết vậy." Kiều Kinh Ngọc đáp: "Bố mẹ đã khiếp đảm vì bệnh của tớ rồi, đừng tạo thêm gánh nặng tâm lý cho bố mẹ nữa."
Cậu lấy khăn ra khỏi mắt, cười tươi rói khoe răng nanh trắng sáng: "Có phải tớ rất hiểu chuyện không?"
"Ừ." Lạc Hải cầm khăn, lại nhìn mắt cậu: "Không còn đỏ mấy."
Cười mãi cười mãi, nụ cười của Kiều Kinh Ngọc bỗng sượng ngắt, khóe môi xị xuống, nói như thở dài: "Bây giờ tớ đã hiểu, bà nội muốn bố tớ tái hôn không có gì sai cả."
"Bố mẹ tái hôn cũng tốt, nhỡ tớ chết sớm thì vẫn có em bé khác ở bên bố mẹ."
"Như thế lại hay, tớ không cần lo lắng về bố mẹ nữa, tớ không muốn bố mẹ buồn bã vì tớ quá lâu..."
"Đừng nói thế." Lạc Hải ngắt lời, ấn ngón trỏ lên môi cậu: "Đừng nói những lời làm tôi đau lòng nữa."
Kiều Kinh Ngọc đột nhiên há miệng, ngậm ngón tay hắn cắn nhẹ một phát, tỏ vẻ đanh đá: "Cắn cậu."
"Ngốc." Lạc Hải bình luận sắc bén.
Có vẻ đồ ngốc này chỉ muốn cắn ngón tay hắn nghịch chơi, hoàn toàn không biết hành động ngậm ngón tay gợi tình cỡ nào.
Vì những gì nghe thấy ngoài phòng làm việc của bác sĩ mà lần đầu tiên Kiều Kinh Ngọc cảm thấy thời gian ngắn ngủi quá đỗi, mỗi một ngày được sống đều trở nên vô cùng đáng quý, cậu bắt đầu có cảm giác cấp bách.
Bây giờ đã là tháng năm, tháng sau cậu phải phẫu thuật, Lạc Hải thì thi đại học. Thời gian không nhiều nhặn gì, cậu nhất định phải tranh thủ lúc sức khỏe mình còn có thể, mau chóng gặp mặt đôi vợ chồng kia.
Lần trước sau khi tìm được tấm bùa, cậu chụp ảnh bùa và ngày tháng năm sinh gửi cho tình nguyện viên, tình nguyện viên nói lại với cậu rằng người tìm con cho biết tất cả đều trùng khớp, tha thiết mong được gặp cậu một lần.
Nhưng khi đó cậu ở bệnh viện bị bác sĩ và bố mẹ trông rất kĩ, cũng không thể để Lạc Hải đi cùng với cậu, cho nên đành lùi lại vài ngày.
Hiện tại xem ra không thể kéo dài thêm, cậu phải giúp Lạc Hải xác nhận chuyện này trước khi làm phẫu thuật.
Rốt cuộc năm xưa Lạc Hải xa bố mẹ thế nào? Bị vứt bỏ hay là lừa bán? Nếu ban đầu chính họ vứt bỏ Lạc Hải thì cậu sẽ không cho họ cơ hội tổn thương Lạc Hải lần nữa.
Kiều Kinh Ngọc lại nhắn Wechat cho tình nguyện viên, hẹn người tìm con ra gặp mặt.
"Cậu xem gì đấy?" Lạc Hải thấy cậu gõ chữ như bay, hình như đang nhắn tin với người khác.
"Không có gì, nói chuyện với Lâm Hy thôi." Kiều Kinh Ngọc chột dạ giảm độ sáng màn hình, đến ngày hẹn ai đi với cậu bây giờ?
Chắc chắn bố mẹ sẽ không thả cho cậu đi.
Lạc Hải không thể đi.
Hay là... nhờ Kiều Hoành lái xe đưa đi đón về? Chẳng may người kia không phải dạng hiền lành, Kiều Hoành còn có thể kiểm soát tình hình.
Cậu lập tức nhắn tin cho Kiều Hoành, giả đò niềm nở với anh...
May mà bình thường Kiều Hoành hay cau có nhưng lúc quan trọng vẫn rất đáng tin, thi thoảng cũng lén người nhà dung túng cậu một hai lần.
Làm xong mọi việc, trong lòng Kiều Kinh Ngọc nhẹ nhõm hơn nhiều.
Buổi chiều, Giang Bác Thần về trường mở họp, Kiều Trân đi gặp bạn.
Trời lại bắt đầu mưa, Kiều Kinh Ngọc có thể nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách, cậu hơi buồn ngủ. Lạc Hải ngồi cạnh giường trông cậu ngủ, lôi một quyển sách trong cặp ra.
Bìa sách màu xanh, là quyển "Mạng nhện của Charlotte".
Nhìn thấy quyển sách, phản ứng đầu tiên của Kiều Kinh Ngọc là cảm thấy rất quen, hình như cậu từng thấy ở đâu rồi.
Dĩ nhiên cậu đã đọc "Mạng nhện của Charlotte", nhưng cảm giác quen thuộc ấy không phải quen vì từng đọc hay quen về nội dung, mà là bìa sách màu xanh gợi cho cậu hình như cậu đã gặp ở đâu đó rồi.
"Cậu còn nhớ không?" Lạc Hải nhìn biểu cảm của cậu thì cười, rút một tấm thẻ kẹp trong sách.
Đấy là thẻ mượn sách.
Lạc Hải kẹp thẻ mượn sách giữa hai ngón tay: "Ở thị trấn Nam Sơn, phòng đọc trong thôn, cậu là người đầu tiên mượn quyển sách này, còn vẽ một con cá voi phun nước lên thẻ mượn sách."
"À, tớ nhớ ra rồi." Kiều Kinh Ngọc cầm lấy thẻ mượn sách, trông thấy con cá voi màu xanh da trời trên tấm thẻ, và cả... tên Lạc Hải.
Người đầu tiên mượn quyển sách là cậu, người thứ hai là Lạc Hải.
"Cậu mang sách đến đây á?" Kiều Kinh Ngọc rất ngạc nhiên: "Sao cậu biết tớ vẽ lên thẻ mượn sách?"
Phòng đọc có vài nghìn cuốn sách, mà đây chỉ là một trong số đó.
Lạc Hải nói: "Tôi không lấy trộm đâu, tôi mua một quyển ở tiệm sách trên thị trấn rồi đổi lấy nó."
"Về phần làm sao tôi biết, có lẽ là trùng hợp chăng."
"Một hôm tôi đi ngang qua phòng đọc, nhớ ngày trước cậu từng đọc sách ở đấy, tôi mới đi vào rút đại một quyển."
Lạc Hải nói rất nhẹ nhàng, như thể quãng thời gian một mình ở thôn nhớ nhung người trước mặt đã trôi qua mấy đời, khi đó sao hắn ngờ được còn có ngày hai đứa gặp lại nhau.
Thời điểm ấy hắn thường xuyên cô đơn lẻ bóng đến những nơi Kiều Kinh từng đi, lên đỉnh núi ngắm mây, biển hoa sau căn nhà gỗ, giá sách trong phòng đọc, hắn định dùng cách này để cất kỹ ký ức liên quan đến nhóc tóc xoăn.
Mà quyển sách và tấm thẻ mượn sách này chỉ là một thu hoạch bất ngờ, một món quà nho nhỏ. Khi ấy hắn chưa từng nghĩ ông trời còn vô cùng rộng rãi, tặng hắn món quà lớn hơn.
"Lạc Hải, cậu đọc truyện này cho tớ đi." Gần đây Kiều Kinh Ngọc ngủ hơi nhiều, cảm thấy mí mắt nặng trĩu, giọng cũng uể oải: "Tớ muốn ngủ."
"Vậy tôi đọc Mạng nhện của Charlotte cho cậu."
Lạc Hải lật trang sách, đọc câu chuyện ngắn bằng tiếng Anh. Đây là bản tiếng Anh, giọng Lạc Hải vừa trầm thấp vừa cuốn hút, đọc truyện thiếu nhi cũng khuấy độn.g tình cảm.
Và Kiều Kinh Ngọc dần dần thiếp đi trong âm sắc thu hút ấy.
"Lạc Hải... đừng đi."
Cậu nắm một tay Lạc Hải đặt lên l.ồng ngực mình, thì thầm lời thỉnh cầu cuối cùng trước khi đi vào giấc ngủ.
"Được." Lạc Hải hứa.
Trái tim không khỏe mạnh của Kiều Kinh Ngọc đang cố gắng đập dưới lòng bàn tay hắn.
Ngoài trời mưa giăng khắp lối, sấm nổ đì đùng, trong phòng bệnh ngọn đèn vàng tỏa bóng, Lạc Hải lặng lẽ ngắm nhóc con đang ngủ, cảm động không thôi vì sự gắng sức của trái tim bệnh tật dưới lòng bàn tay.
Chừng như hắn sắp không kìm được đôi mắt đỏ hoe.
Có một vấn đề Lạc Hải đã nghĩ rất lâu, rằng hắn thích Kiều Kinh Ngọc từ khi nào? Thật ra ngay bản thân hắn cũng không rõ.
Nhưng có một điều mà hắn chắc chắn.
Từ buổi tối Kiều Kinh Ngọc đưa hắn xuống núi, hắn đã bắt đầu sống vì Kiều Kinh Ngọc, bất kể bằng thân phận gì, bạn bè hay anh em đều được. Mà đến tận khi nhìn Kiều Kinh Ngọc phát bệnh, mặt mày tái nhợt nằm ở đó, hắn không dằn được muốn hôn cậu, bấy giờ hắn mới biết khát vọng tại nơi sâu thẳm trong lòng mình là làm người yêu bầu bạn bên Kiều Kinh Ngọc, không phải bạn bè, cũng tuyệt đối không phải anh em.
Vả chăng tất cả đã định trước phải xảy ra từ cái đêm mùa hè trời đời sao, hắn nhặt Kiều Kinh Ngọc lạc đường về nhà.
Kiều Kinh Ngọc ngủ ngon giấc, Lạc Hải ngắm cậu rất lâu, mãi đến khi sắp đi mới nghiêng người về trước, khẽ khàng chạm môi Kiều Kinh Ngọc.
Lúc này, cửa phòng bệnh vang lên tiếng "két" cực nhỏ.
Lạc Hải nhanh chóng thẳng người dậy nhìn ra cửa, cửa chỉ kêu một tiếng rồi im bặt, không biết có phải gió ngoài hành lang thổi hay không.
Lời nhắc nhở của Kiều Hoành hôm nay khiến hắn cực kỳ cảnh giác, mấy ngày tới không không nên đến nữa. Vì đã tính sẵn phải mấy ngày không gặp, hắn mới cầm lòng chẳng đặng hôn Kiều Kinh Ngọc.
Đây là nụ hôn đầu nhỉ. Lạc Hải sờ môi mình.
Lạc Hải xách cặp, lưu luyến rời phòng bệnh. Hắn bước rất nhẹ vì không muốn quấy rầy nhóc con đang ngủ, đóng cửa cũng vô cùng dè dặt.
Cửa phòng bệnh đóng lại kêu đánh "cạch", Lạc Hải xoay người, bắt gặp một người đứng dựa tường trong hành lang.
Hắn lập tức hiểu ra tiếng động cực nhỏ ban nãy không phải gió thổi mà là Kiều Trân đóng cửa. Khi ấy hắn đang làm gì? Hắn đang hôn Kiều Kinh Ngọc.
Đầu óc Lạc Hải trống rỗng, hắn gần như có thể chắc chắn cô Kiều đã nhìn thấy, nếu không cô cũng không nhìn hắn như thế này.
"Cô Kiều, cháu xin lỗi."
Bốn mắt nhìn nhau, Lạc Hải im lặng đắn đo hồi lâu, hắn có quá nhiều lời muốn nói. Nhưng hắn cảm thấy mình không có tư cách lên tiếng, những lời muốn nói kẹt trong cổ họng, cuối cùng chỉ có thể bật ra một câu xin lỗi.
Kiều Trân vẫn bình tĩnh: "Cháu không cần xin lỗi, cháu cũng không có lỗi với cô, việc cháu thích con trai cô là không hề sai. Cô cũng rất biết ơn cháu, khi cô và bố nó không đến kịp cháu đã chăm sóc nó."
"Nhưng cô là mẹ nó, cô phải bảo vệ nó."
"Kiều Kiều còn nhỏ, hoàn cảnh sống của nó từ bé đến lớn rất đơn thuần, quan hệ giữa người với người cũng đơn giản. Nó không hiểu thế nào là yêu, nó chỉ tin tưởng cháu, coi cháu là người bạn thân nhất, nhưng cháu đối xử tốt với nó khiến nó không phân biệt được, đến nỗi nó sinh ra nhận thức sai đấy là tình yêu."
"Hai đứa đều quá nhỏ, cô không thể để nó bị cuốn theo cháu mà mù mờ xác định xu hướng tính dục của mình. Cô sợ tương lai có một ngày nó sẽ hối hận, cháu hiểu không?"
Kiều Kinh Ngọc nói đúng, mẹ cậu trông thì mềm yếu nhưng nội tâm lại mạnh mẽ không gì sánh bằng. Khi bảo vệ con mình cô cực kỳ sắc bén, logic chặt chẽ đâu vào đó, chỉ một câu "nhận thức sai đấy là tình yêu" đã phủ định hoàn toàn tình cảm của họ.
Nhưng Lạc Hải không có gì để nói, bởi vì hắn quá trẻ, mà một đời lại dài đằng đẵng, ở cái tuổi mười tám, mọi hứa hẹn cả đời đều có vẻ hết sức yếu ớt.
Hắn gian nan cất tiếng: "Cháu hiểu."
Kiều Trân nói: "Cháu không mong cô đưa nó ra nước ngoài đúng không?"
Lời cô nói hàm chứa ý đe dọa, Lạc Hải biết cô từng có ý định này, nếu cô muốn thì hoàn toàn có thể chia cắt hắn và Kiều Kinh Ngọc ở hai phương trời.
"Cô muốn cháu làm thế nào?" Lạc Hải hỏi.
"Chậm rãi rời xa nó, sau đó giữ khoảng cách." Vẻ mặt Kiều Trân bình tĩnh nhưng lời nói ra vô cùng tàn nhẫn.
Chậm rãi rời xa.
Bởi vì cô biết nếu Lạc Hải bỗng dưng xa cách con trai, chắc chắn con sẽ cảm nhận được điều bất thường, mà chậm rãi rời xa, dần dần lạnh nhạt mới phù hợp với một mỗi tình thuở niên thiếu chẳng đi đến đâu.
"Cháu biết rồi." Lạc Hải khom người cúi rạp trước Kiều Trân: "Bất kể ra sao, cháu vẫn cảm ơn cô và chú Giang đã giúp đỡ cháu, cảm ơn cô chú tài trợ cho cháu đi học, và cả phí sinh hoạt gửi vào thẻ của cháu hàng tháng."
Hắn lấy một chiếc thẻ từ túi nhỏ trong cặp đưa cho Kiều Trân: "Tiền trong thẻ cháu không hề động vào, bây giờ trả lại cô."
Ánh mắt Kiều Trân lộ vẻ xúc động trong một thoáng, cô không nhận chiếc thẻ: "Người tài trợ cho cháu không phải cô, cũng không phải Giang Bác Thần, là Kiều Kinh Ngọc."
"Nó có một tài khoản riêng, tiền trong tài khoản chủ yếu dùng vào hai việc, một là định kỳ quyên góp cho trường tiểu học thôn Quan Vân, mua sắm đồ dùng kỳ kinh nguyệt cho toàn bộ trẻ em gái, việc còn lại là hàng tháng gửi phí sinh hoạt cho cháu."
"Bây giờ cháu đã biết, ân nhân của cháu không phải cô chú mà là con trai cô, nếu cháu thật sự thích nó, biết ơn nó, vậy thì đừng hại nó."
"Ớ, tìm được em trai em rồi à, sao cậu em lại khóc thế kia?"
Lạc Hải mỉm cười lễ phép với y tá, không nói gì.
Về đến phòng bệnh, Kiều Kinh Ngọc ôm mặt hỏi Lạc Hải: "Mắt tớ còn đỏ không?"
"Hơi hơi." Lạc Hải đáp.
"Thế tớ đi rửa mặt." Kiều Kinh Ngọc vào nhà vệ sinh. Vòi nước trong nhà vệ sinh chảy róc rách, lúc trở ra cậu cầm theo một chiếc khăn mặt.
Kiều Kinh Ngọc lên giường nằm, lấy khăn mát đắp lên mắt: "Không thể để bố mẹ nhìn thấy."
Lạc Hải nặn một ít thuốc mỡ mới lấy, dùng tăm bông bôi trong mũi cậu, sau đó mới gắn ống oxy vào lại. Mấy hôm nay Kiều Kinh Ngọc than mũi rất khô, gắn ống oxy bị đau, bôi thuốc mỡ thì đỡ hơn nhiều.
"Tôi còn tưởng cậu sẽ hỏi cô chú." Lạc Hải nói.
"Bố mẹ không muốn tớ biết, tớ giả vờ không biết vậy." Kiều Kinh Ngọc đáp: "Bố mẹ đã khiếp đảm vì bệnh của tớ rồi, đừng tạo thêm gánh nặng tâm lý cho bố mẹ nữa."
Cậu lấy khăn ra khỏi mắt, cười tươi rói khoe răng nanh trắng sáng: "Có phải tớ rất hiểu chuyện không?"
"Ừ." Lạc Hải cầm khăn, lại nhìn mắt cậu: "Không còn đỏ mấy."
Cười mãi cười mãi, nụ cười của Kiều Kinh Ngọc bỗng sượng ngắt, khóe môi xị xuống, nói như thở dài: "Bây giờ tớ đã hiểu, bà nội muốn bố tớ tái hôn không có gì sai cả."
"Bố mẹ tái hôn cũng tốt, nhỡ tớ chết sớm thì vẫn có em bé khác ở bên bố mẹ."
"Như thế lại hay, tớ không cần lo lắng về bố mẹ nữa, tớ không muốn bố mẹ buồn bã vì tớ quá lâu..."
"Đừng nói thế." Lạc Hải ngắt lời, ấn ngón trỏ lên môi cậu: "Đừng nói những lời làm tôi đau lòng nữa."
Kiều Kinh Ngọc đột nhiên há miệng, ngậm ngón tay hắn cắn nhẹ một phát, tỏ vẻ đanh đá: "Cắn cậu."
"Ngốc." Lạc Hải bình luận sắc bén.
Có vẻ đồ ngốc này chỉ muốn cắn ngón tay hắn nghịch chơi, hoàn toàn không biết hành động ngậm ngón tay gợi tình cỡ nào.
Vì những gì nghe thấy ngoài phòng làm việc của bác sĩ mà lần đầu tiên Kiều Kinh Ngọc cảm thấy thời gian ngắn ngủi quá đỗi, mỗi một ngày được sống đều trở nên vô cùng đáng quý, cậu bắt đầu có cảm giác cấp bách.
Bây giờ đã là tháng năm, tháng sau cậu phải phẫu thuật, Lạc Hải thì thi đại học. Thời gian không nhiều nhặn gì, cậu nhất định phải tranh thủ lúc sức khỏe mình còn có thể, mau chóng gặp mặt đôi vợ chồng kia.
Lần trước sau khi tìm được tấm bùa, cậu chụp ảnh bùa và ngày tháng năm sinh gửi cho tình nguyện viên, tình nguyện viên nói lại với cậu rằng người tìm con cho biết tất cả đều trùng khớp, tha thiết mong được gặp cậu một lần.
Nhưng khi đó cậu ở bệnh viện bị bác sĩ và bố mẹ trông rất kĩ, cũng không thể để Lạc Hải đi cùng với cậu, cho nên đành lùi lại vài ngày.
Hiện tại xem ra không thể kéo dài thêm, cậu phải giúp Lạc Hải xác nhận chuyện này trước khi làm phẫu thuật.
Rốt cuộc năm xưa Lạc Hải xa bố mẹ thế nào? Bị vứt bỏ hay là lừa bán? Nếu ban đầu chính họ vứt bỏ Lạc Hải thì cậu sẽ không cho họ cơ hội tổn thương Lạc Hải lần nữa.
Kiều Kinh Ngọc lại nhắn Wechat cho tình nguyện viên, hẹn người tìm con ra gặp mặt.
"Cậu xem gì đấy?" Lạc Hải thấy cậu gõ chữ như bay, hình như đang nhắn tin với người khác.
"Không có gì, nói chuyện với Lâm Hy thôi." Kiều Kinh Ngọc chột dạ giảm độ sáng màn hình, đến ngày hẹn ai đi với cậu bây giờ?
Chắc chắn bố mẹ sẽ không thả cho cậu đi.
Lạc Hải không thể đi.
Hay là... nhờ Kiều Hoành lái xe đưa đi đón về? Chẳng may người kia không phải dạng hiền lành, Kiều Hoành còn có thể kiểm soát tình hình.
Cậu lập tức nhắn tin cho Kiều Hoành, giả đò niềm nở với anh...
May mà bình thường Kiều Hoành hay cau có nhưng lúc quan trọng vẫn rất đáng tin, thi thoảng cũng lén người nhà dung túng cậu một hai lần.
Làm xong mọi việc, trong lòng Kiều Kinh Ngọc nhẹ nhõm hơn nhiều.
Buổi chiều, Giang Bác Thần về trường mở họp, Kiều Trân đi gặp bạn.
Trời lại bắt đầu mưa, Kiều Kinh Ngọc có thể nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách, cậu hơi buồn ngủ. Lạc Hải ngồi cạnh giường trông cậu ngủ, lôi một quyển sách trong cặp ra.
Bìa sách màu xanh, là quyển "Mạng nhện của Charlotte".
Nhìn thấy quyển sách, phản ứng đầu tiên của Kiều Kinh Ngọc là cảm thấy rất quen, hình như cậu từng thấy ở đâu rồi.
Dĩ nhiên cậu đã đọc "Mạng nhện của Charlotte", nhưng cảm giác quen thuộc ấy không phải quen vì từng đọc hay quen về nội dung, mà là bìa sách màu xanh gợi cho cậu hình như cậu đã gặp ở đâu đó rồi.
"Cậu còn nhớ không?" Lạc Hải nhìn biểu cảm của cậu thì cười, rút một tấm thẻ kẹp trong sách.
Đấy là thẻ mượn sách.
Lạc Hải kẹp thẻ mượn sách giữa hai ngón tay: "Ở thị trấn Nam Sơn, phòng đọc trong thôn, cậu là người đầu tiên mượn quyển sách này, còn vẽ một con cá voi phun nước lên thẻ mượn sách."
"À, tớ nhớ ra rồi." Kiều Kinh Ngọc cầm lấy thẻ mượn sách, trông thấy con cá voi màu xanh da trời trên tấm thẻ, và cả... tên Lạc Hải.
Người đầu tiên mượn quyển sách là cậu, người thứ hai là Lạc Hải.
"Cậu mang sách đến đây á?" Kiều Kinh Ngọc rất ngạc nhiên: "Sao cậu biết tớ vẽ lên thẻ mượn sách?"
Phòng đọc có vài nghìn cuốn sách, mà đây chỉ là một trong số đó.
Lạc Hải nói: "Tôi không lấy trộm đâu, tôi mua một quyển ở tiệm sách trên thị trấn rồi đổi lấy nó."
"Về phần làm sao tôi biết, có lẽ là trùng hợp chăng."
"Một hôm tôi đi ngang qua phòng đọc, nhớ ngày trước cậu từng đọc sách ở đấy, tôi mới đi vào rút đại một quyển."
Lạc Hải nói rất nhẹ nhàng, như thể quãng thời gian một mình ở thôn nhớ nhung người trước mặt đã trôi qua mấy đời, khi đó sao hắn ngờ được còn có ngày hai đứa gặp lại nhau.
Thời điểm ấy hắn thường xuyên cô đơn lẻ bóng đến những nơi Kiều Kinh từng đi, lên đỉnh núi ngắm mây, biển hoa sau căn nhà gỗ, giá sách trong phòng đọc, hắn định dùng cách này để cất kỹ ký ức liên quan đến nhóc tóc xoăn.
Mà quyển sách và tấm thẻ mượn sách này chỉ là một thu hoạch bất ngờ, một món quà nho nhỏ. Khi ấy hắn chưa từng nghĩ ông trời còn vô cùng rộng rãi, tặng hắn món quà lớn hơn.
"Lạc Hải, cậu đọc truyện này cho tớ đi." Gần đây Kiều Kinh Ngọc ngủ hơi nhiều, cảm thấy mí mắt nặng trĩu, giọng cũng uể oải: "Tớ muốn ngủ."
"Vậy tôi đọc Mạng nhện của Charlotte cho cậu."
Lạc Hải lật trang sách, đọc câu chuyện ngắn bằng tiếng Anh. Đây là bản tiếng Anh, giọng Lạc Hải vừa trầm thấp vừa cuốn hút, đọc truyện thiếu nhi cũng khuấy độn.g tình cảm.
Và Kiều Kinh Ngọc dần dần thiếp đi trong âm sắc thu hút ấy.
"Lạc Hải... đừng đi."
Cậu nắm một tay Lạc Hải đặt lên l.ồng ngực mình, thì thầm lời thỉnh cầu cuối cùng trước khi đi vào giấc ngủ.
"Được." Lạc Hải hứa.
Trái tim không khỏe mạnh của Kiều Kinh Ngọc đang cố gắng đập dưới lòng bàn tay hắn.
Ngoài trời mưa giăng khắp lối, sấm nổ đì đùng, trong phòng bệnh ngọn đèn vàng tỏa bóng, Lạc Hải lặng lẽ ngắm nhóc con đang ngủ, cảm động không thôi vì sự gắng sức của trái tim bệnh tật dưới lòng bàn tay.
Chừng như hắn sắp không kìm được đôi mắt đỏ hoe.
Có một vấn đề Lạc Hải đã nghĩ rất lâu, rằng hắn thích Kiều Kinh Ngọc từ khi nào? Thật ra ngay bản thân hắn cũng không rõ.
Nhưng có một điều mà hắn chắc chắn.
Từ buổi tối Kiều Kinh Ngọc đưa hắn xuống núi, hắn đã bắt đầu sống vì Kiều Kinh Ngọc, bất kể bằng thân phận gì, bạn bè hay anh em đều được. Mà đến tận khi nhìn Kiều Kinh Ngọc phát bệnh, mặt mày tái nhợt nằm ở đó, hắn không dằn được muốn hôn cậu, bấy giờ hắn mới biết khát vọng tại nơi sâu thẳm trong lòng mình là làm người yêu bầu bạn bên Kiều Kinh Ngọc, không phải bạn bè, cũng tuyệt đối không phải anh em.
Vả chăng tất cả đã định trước phải xảy ra từ cái đêm mùa hè trời đời sao, hắn nhặt Kiều Kinh Ngọc lạc đường về nhà.
Kiều Kinh Ngọc ngủ ngon giấc, Lạc Hải ngắm cậu rất lâu, mãi đến khi sắp đi mới nghiêng người về trước, khẽ khàng chạm môi Kiều Kinh Ngọc.
Lúc này, cửa phòng bệnh vang lên tiếng "két" cực nhỏ.
Lạc Hải nhanh chóng thẳng người dậy nhìn ra cửa, cửa chỉ kêu một tiếng rồi im bặt, không biết có phải gió ngoài hành lang thổi hay không.
Lời nhắc nhở của Kiều Hoành hôm nay khiến hắn cực kỳ cảnh giác, mấy ngày tới không không nên đến nữa. Vì đã tính sẵn phải mấy ngày không gặp, hắn mới cầm lòng chẳng đặng hôn Kiều Kinh Ngọc.
Đây là nụ hôn đầu nhỉ. Lạc Hải sờ môi mình.
Lạc Hải xách cặp, lưu luyến rời phòng bệnh. Hắn bước rất nhẹ vì không muốn quấy rầy nhóc con đang ngủ, đóng cửa cũng vô cùng dè dặt.
Cửa phòng bệnh đóng lại kêu đánh "cạch", Lạc Hải xoay người, bắt gặp một người đứng dựa tường trong hành lang.
Hắn lập tức hiểu ra tiếng động cực nhỏ ban nãy không phải gió thổi mà là Kiều Trân đóng cửa. Khi ấy hắn đang làm gì? Hắn đang hôn Kiều Kinh Ngọc.
Đầu óc Lạc Hải trống rỗng, hắn gần như có thể chắc chắn cô Kiều đã nhìn thấy, nếu không cô cũng không nhìn hắn như thế này.
"Cô Kiều, cháu xin lỗi."
Bốn mắt nhìn nhau, Lạc Hải im lặng đắn đo hồi lâu, hắn có quá nhiều lời muốn nói. Nhưng hắn cảm thấy mình không có tư cách lên tiếng, những lời muốn nói kẹt trong cổ họng, cuối cùng chỉ có thể bật ra một câu xin lỗi.
Kiều Trân vẫn bình tĩnh: "Cháu không cần xin lỗi, cháu cũng không có lỗi với cô, việc cháu thích con trai cô là không hề sai. Cô cũng rất biết ơn cháu, khi cô và bố nó không đến kịp cháu đã chăm sóc nó."
"Nhưng cô là mẹ nó, cô phải bảo vệ nó."
"Kiều Kiều còn nhỏ, hoàn cảnh sống của nó từ bé đến lớn rất đơn thuần, quan hệ giữa người với người cũng đơn giản. Nó không hiểu thế nào là yêu, nó chỉ tin tưởng cháu, coi cháu là người bạn thân nhất, nhưng cháu đối xử tốt với nó khiến nó không phân biệt được, đến nỗi nó sinh ra nhận thức sai đấy là tình yêu."
"Hai đứa đều quá nhỏ, cô không thể để nó bị cuốn theo cháu mà mù mờ xác định xu hướng tính dục của mình. Cô sợ tương lai có một ngày nó sẽ hối hận, cháu hiểu không?"
Kiều Kinh Ngọc nói đúng, mẹ cậu trông thì mềm yếu nhưng nội tâm lại mạnh mẽ không gì sánh bằng. Khi bảo vệ con mình cô cực kỳ sắc bén, logic chặt chẽ đâu vào đó, chỉ một câu "nhận thức sai đấy là tình yêu" đã phủ định hoàn toàn tình cảm của họ.
Nhưng Lạc Hải không có gì để nói, bởi vì hắn quá trẻ, mà một đời lại dài đằng đẵng, ở cái tuổi mười tám, mọi hứa hẹn cả đời đều có vẻ hết sức yếu ớt.
Hắn gian nan cất tiếng: "Cháu hiểu."
Kiều Trân nói: "Cháu không mong cô đưa nó ra nước ngoài đúng không?"
Lời cô nói hàm chứa ý đe dọa, Lạc Hải biết cô từng có ý định này, nếu cô muốn thì hoàn toàn có thể chia cắt hắn và Kiều Kinh Ngọc ở hai phương trời.
"Cô muốn cháu làm thế nào?" Lạc Hải hỏi.
"Chậm rãi rời xa nó, sau đó giữ khoảng cách." Vẻ mặt Kiều Trân bình tĩnh nhưng lời nói ra vô cùng tàn nhẫn.
Chậm rãi rời xa.
Bởi vì cô biết nếu Lạc Hải bỗng dưng xa cách con trai, chắc chắn con sẽ cảm nhận được điều bất thường, mà chậm rãi rời xa, dần dần lạnh nhạt mới phù hợp với một mỗi tình thuở niên thiếu chẳng đi đến đâu.
"Cháu biết rồi." Lạc Hải khom người cúi rạp trước Kiều Trân: "Bất kể ra sao, cháu vẫn cảm ơn cô và chú Giang đã giúp đỡ cháu, cảm ơn cô chú tài trợ cho cháu đi học, và cả phí sinh hoạt gửi vào thẻ của cháu hàng tháng."
Hắn lấy một chiếc thẻ từ túi nhỏ trong cặp đưa cho Kiều Trân: "Tiền trong thẻ cháu không hề động vào, bây giờ trả lại cô."
Ánh mắt Kiều Trân lộ vẻ xúc động trong một thoáng, cô không nhận chiếc thẻ: "Người tài trợ cho cháu không phải cô, cũng không phải Giang Bác Thần, là Kiều Kinh Ngọc."
"Nó có một tài khoản riêng, tiền trong tài khoản chủ yếu dùng vào hai việc, một là định kỳ quyên góp cho trường tiểu học thôn Quan Vân, mua sắm đồ dùng kỳ kinh nguyệt cho toàn bộ trẻ em gái, việc còn lại là hàng tháng gửi phí sinh hoạt cho cháu."
"Bây giờ cháu đã biết, ân nhân của cháu không phải cô chú mà là con trai cô, nếu cháu thật sự thích nó, biết ơn nó, vậy thì đừng hại nó."