Ngày Hè Đằng Đẵng
Chương 52: Hộp Cơm Tình Yêu
Thi cuối kì kết thúc.
Tuy trường chưa có thông báo nghỉ chính thức nhưng Kiều Kinh Ngọc vẫn bắt đầu cuộc sống nghỉ đông sớm. Mùa đông miền Bắc lạnh cắt da cắt thịt, cậu không muốn ra ngoài nên luôn làm ổ trong nhà.
Mười một giờ sáng Kiều Kinh Ngọc vẫn nằm trên giường. Mấy tên con trai trong nhóm ký túc xá đang chat s.ex hăng say, hoá ra mọi người đều chưa dậy.
Lâm Hy chọc đám bạn cùng phòng, gửi liên kết hệ thống quản lý giảng dạy của trường: Các con, tra điểm được rồi đó!
Kiều Kinh Ngọc sốc: Nhanh thế! Mới mấy ngày thôi mà?
Lâm Hy: Bình tĩnh, có điểm hai môn thôi.
Kiều Kinh Ngọc hỏi: Hai môn nào?
Lâm Hy: Thể dục với môn tự chọn...
Hai đứa cùng phòng còn lại bị một phen hú vía, chẳng buồn mở liên kết vì hai môn này không thể nào trượt được. Nhưng Kiều Kinh Ngọc vẫn rất tò mò, cuối cùng bài tập cuối kỳ môn Dựng mô hình toán học mà Lạc Hải làm giúp cậu có thể được bao nhiêu điểm?
Cậu mở liên kết Lâm Hy gửi, điền mã số sinh viên và mật khẩu, trang web lập tức nhảy ra điểm cá nhân, hiện tại mới có hai môn nên điểm môn tự chọn cực kỳ nổi bật.
98.
Hẳn 98 điểm.
Tuy là môn tự chọn nhưng vẫn rất cao.
Cậu vội vàng mở nhóm chat môn tự chọn bị mình xếp xó từ lâu, thấy rất nhiều người đã tra điểm xong. Hầu hết mọi người đều đang oán hận thầy Lục quá nghiêm khắc cho điểm không cao, nhưng cũng có người bày tỏ thầy Lục cố gắng kéo vớt lắm rồi, ngặt nỗi có một số người thật sự không vớt được, chỉ đành cho điểm trung bình.
Nhìn điểm của mọi người trong nhóm toàn 60, 70, Kiều Kinh Ngọc bỗng cảm thấy chột dạ.
"Kiều Kiều! Cháu dậy chưa?" Bác giúp việc gõ cửa: "Bác có thể vào không?"
"Được ạ! Bác vào đi." Kiều Kinh Ngọc vội vã bò dậy, ngồi trên mạn giường xỏ tất.
Trong lúc cúi đầu cậu nhìn thấy chân bàn học và các góc cạnh đều được dán miếng dán chống va đập.
Không cần nghĩ cũng biết Lạc Hải làm, vì cậu ngồi không hẳn hoi hay đụng trúng đầu gối. Cũng không biết Lạc Hải qua dán từ khi nào, mấy hôm nay cậu đều ở nhà mà buổi tối Lạc Hải lại về muộn, chắc cũng chỉ có lúc cậu ngủ Lạc Hải mới có thể thần không biết quỷ không hay làm tất cả việc này.
"Kiều Kiều." Bác giúp việc vào phòng: "Bác vừa nấu canh hải sâm, sơ ý làm nhiều quá, hay là cháu gọi điện cho anh cháu, hỏi xem trưa thằng bé có về ăn cơm được không?"
Kiều Trân không kể về hoàn cảnh của Lạc Hải cho bác giúp việc, chỉ nói là con nhà họ hàng đến ở nhờ, bác luôn tưởng Lạc Hải là anh con bác hay con chú gì đó của Kiều Kinh Ngọc, cho nên thường nói với Kiều Kinh Ngọc là "anh cháu".
Kiều Kinh Ngọc thích ứng rất tốt với xưng hô này: "Được ạ, cháu nhắn tin hỏi cậu ấy cho."
Bây giờ chắc sắp tan học, Kiều Kinh Ngọc gửi tin nhắn Wechat cho Lạc Hải, sợ hắn không để ý còn dùng chức năng chọc.
Nhưng mười phút sau Lạc Hải vẫn không nhắn lại, lo hắn vẫn đang học, Kiều Kinh Ngọc cũng không dám gọi điện.
Cậu ngẫm nghĩ rồi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt thay quần áo, đoạn nói với bác giúp việc: "Bác múc canh vào hộp giữ nhiệt với lấy ít thức ăn đi ạ, cháu mang cho cậu ấy."
"Cậu ấy không trả lời tin nhắn, chắc không nhìn thấy rồi."
"Ôi trời." Bác nói: "Hôm nay gió Đông Bắc thổi lạnh lắm, cháu chịu ra ngoài à?"
"Không sao, mấy ngày nay cháu không xuống tầng, đang tính đi hít thở không khí đây." Kiều Kinh Ngọc đáp.
"Ừ, bác đựng vào hộp giữ nhiệt." Bác lại hỏi: "Vậy cháu ăn thế nào? Cháu đưa cơm cho thằng bé xong thì muộn quá, sáng nay đã không ăn, bây giờ đói chưa? Hay cháu ăn cơm trước, ăn xong rồi đi đưa."
Kiều Kinh Ngọc nhìn giờ: "Không được, cháu ăn chậm, cháu sợ cháu ăn xong cậu ấy cũng ăn rồi."
"Hay bác lấy nhiều, hai đứa cùng ăn." Bác đề nghị.
Kiều Kinh Ngọc gật đầu: "Cũng được."
Hôm nay bác giúp việc nấu bốn món mặn một món canh, ngoài canh hải sâm còn có tôm nõn xào, cá chua ngọt, nộm ngó sen và cải ngồng xào, trong nhà vừa hay có hộp giữ nhiệt bốn tầng.
Kiều Kinh Ngọc mặc áo phao, xách hộp giữ nhiệt ra ngoài.
Cậu gọi taxi đi hơn mười phút thì đến. Cậu rất quen thuộc ngôi trường này, có lối vào đã dò từ lần trước nên lần này càng thuận lợi hơn.
Hiện tại đang giờ cơm trưa, sân trường thưa thớt, tòa nhà dạy học vắng hoe, hành lang gần như không có bóng người.
Kiều Kinh Ngọc cảm thấy có lẽ Lạc Hải đã đi ăn, nghĩ bụng có cần đến nhà ăn tìm hắn không thì nhìn vào cửa sổ, Lạc Hải đang vùi đầu làm đề rất nghiêm túc.
Nếu là người khác thể nào Kiều Kinh Ngọc cũng khịa đôi ba câu, chẳng hạn như "ấy, chăm chỉ thế nhỉ", nhưng là Lạc Hải thì cậu không khịa được, bởi vì Lạc Hải chăm chỉ như vậy đó. Thi thoảng cậu lại cảm thấy nếu mình cũng cố gắng như Lạc Hải, có khi đã thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại cũng nên.
Kiều Kinh Ngọc lẳng lặng đứng ngoài cửa sổ.
Phí Trạch Vũ bê hộp cơm quay về, nhận ra Kiều Kinh Ngọc từ xa. Cậu chàng chào hỏi niềm nở: "Hế lô tiểu Kiều! Sao cậu không vào? Lạc Hải không ở trong lớp à?"
Kiều Kinh Ngọc chưa nói gì đã thấy Lạc Hải quay ra nhìn, ánh mắt viết đầy kinh ngạc: "Cậu đến lúc nào?"
"Tớ vừa đến." Kiều Kinh Ngọc nói rồi vòng vào cửa sau: "Hôm nay bác giúp việc nấu nhiều canh, bảo tớ mang cho cậu một ít. Tớ nhắn tin mà cậu không trả lời."
Kiều Kinh Ngọc gọi Phí Trạch Vũ: "Qua ăn cùng đi, nhiều thức ăn lắm."
Lạc Hải lấy điện thoại ra xem: "Xin lỗi, điện thoại hết pin, tối qua tôi quên sạc."
"Không sao." Kiều Kinh Ngọc vặn nắp hộp giữ nhiệt.
"Để tôi." Lạc Hải vội vàng nhận lấy hộp, dọn mặt bàn xếp thức ăn ra.
"Trời ạ, nhà cậu ăn ngon thế!" Phí Trạch Vũ mở hộp cơm của mình nhìn thức ăn nấu tập thể của nhà ăn, trong phút chốc chẳng thèm nữa.
Kiều Kinh Ngọc nói: "Tôi chia một ít thức ăn cho cậu nhé? Một mình cậu ấy không ăn hết."
Phí Trạch Vũ cũng không khách sáo: "Vậy thì cảm ơn quá trời quá đất, tôi không khách sáo nữa, tiểu Kiều à cậu tốt quá."
Lạc Hải không nói gì, chỉ lấy hộp cơm của Phí Trạch Vũ chia cho hắn mỗi món một ít.
"Cậu ăn chưa?" Hắn hỏi Kiều Kinh Ngọc.
"Chưa, tớ sợ chờ tớ ăn xong thì không kịp." Kiều Kinh Ngọc nói.
"Thế ăn chung đi." Lạc Hải đưa thìa cho cậu: "Cậu ăn canh trước này."
"Ừm." Kiều Kinh Ngọc nhận thìa.
Lạc Hải nhìn thấy bàn tay cậu giấu trong tay áo nãy giờ đã đỏ bừng, có lẽ đứng bên ngoài bị cóng.
Cuối lớp có cây nước nóng lạnh ngay gần Lạc Hải, hắn cầm bình của mình đi rót nước nóng cho Kiều Kinh Ngọc ôm: "Ủ ấm tay."
"Ò, tớ không ăn nữa đâu." Kiều Kinh Ngọc ôm bình nước, cau mày đặt thìa xuống: "Hơi ngấy."
"Đưa tôi." Lạc Hải dịch canh đến trước mặt, đổi cải ngồng xào cho Kiều Kinh Ngọc: "Cậu ăn ít rau đi, cái này không ngấy. Bác nấu hải sâm chung với gà mà chọn gà béo quá, mỡ gà nhiều dễ ngấy, bao giờ tôi nấu cho cậu ăn."
"Ừa, tớ thích canh cậu nấu." Kiều Kinh Ngọc nói.
Phí Trạch Vũ bàn trên nghe hai đứa nói chuyện, nhất là Lạc Hải, suýt thì nổi da gà da vịt khắp người.
Giọng điệu của Lạc Hải, nói sao ta, dù sao cậu chàng cũng cảm thấy rất không bình thường, bảo nịnh nọt thì không đến nỗi, chỉ là hơi nhỏ nhẹ.
Lúc ăn Kiều Kinh Ngọc không tập trung, còn vừa ăn vừa làm rất nhiều cử chỉ nhỏ nhặt hệt như trẻ con, chốc thì nhìn túi bút của Lạc Hải, chốc lại ngó ngăn bàn của hắn.
"Tớ muốn ăn bánh mì của cậu." Cậu lục được một cái bánh mì trong ngăn bàn, loại dài dài có nho khô.
Lạc Hải đang ăn, nhìn bánh mì trong tay cậu rồi tỉnh bơ lấy lại: "Đừng ăn cái này."
"Sao á?" Kiều Kinh Ngọc thắc mắc.
"Đừng ăn." Lạc Hải không giải thích quá nhiều, chỉ nói: "Ăn cơm đàng hoàng."
"Được rồi, tớ chỉ muốn ăn nho khô trên mặt thôi mà." Kiều Kinh Ngọc nói.
"Ăn cơm trước." Lạc Hải bỏ bánh mì vào ngăn bàn, nói nhẹ nhàng hơn với Kiều Kinh Ngọc như thể đang dỗ dành cậu.
Ăn xong Lạc Hải thu hộp giữ nhiệt cất vào túi đựng, bảo Kiều Kinh Ngọc: "Tôi đi một lát, cậu ở đây đợi tôi."
"Ừm." Kiều Kinh Ngọc tưởng hắn đi vệ sinh nên không hỏi nhiều.
Nhớ đến nho khô ban nãy không được ăn là trong lòng cậu ngứa ngáy, thầm nghĩ xong bữa rồi thì bây giờ có thể ăn đúng không.
Kiều Kinh Ngọc lấy bánh mì trong ngăn bàn Lạc Hải. Cậu biết đây là cửa hàng đồ ngọt nằm trên con đường Lạc Hải tan học về nhà, trước kia cậu từng nhắc với Lạc Hải thích bánh kem của cửa hàng này một lần, từ đó về sau Lạc Hải thường xuyên mua cho cậu.
Kiều Kinh Ngọc đang chuẩn bị xé vỏ thì nhìn thấy tem dán ở mép, bên trên viết "giảm giá sắp hết hạn, vui lòng sử dụng sớm".
Cậu lại nhìn ngày tháng sản xuất, đã từ mấy ngày trước lận. Thật ra loại bánh mì này khá ngon, nhưng để mấy ngày sẽ không còn ngon nữa, hiện tại những điều này không quan trọng với Kiều Kinh Ngọc, bởi lẽ bánh đã hết hạn chứ không đơn giản là vấn đề ngon miệng.
Hóa ra khi nãy Lạc Hải không cho cậu ăn là vì nguyên nhân này sao? Có vẻ Lạc Hải biết bánh mì đã hết hạn nên mới không cho cậu ăn.
Bỗng dưng Kiều Kinh Ngọc hơi buồn bã, cậu hắng giọng hỏi Phí Trạch Vũ bàn trước: "Bình thường Lạc Hải đều đi ăn với các cậu à?"
"Cậu ấy..." Phí Trạch Vũ ngập ngừng, không biết nên trả lời sao: "Lạc Hải ít đi ăn với bọn tôi lắm, bình thường buổi trưa cậu ấy toàn ở lớp."
"Vậy cậu ấy ăn thế nào?" Kiều Kinh Ngọc hỏi.
"Hầu như đều ăn bánh mì thì phải." Phí Trạch Vũ nói.
Kiều Kinh Ngọc không ừ hử gì, lại cúi đầu nhìn ngăn bàn Lạc Hải, bên trong vẫn còn hai cái bánh mì, ngày sản xuất mới hơn nhưng cũng gần hết hạn.
Cậu chưa từng biết ở trường Lạc Hải lại khó khăn tới vậy.
Lúc Lạc Hải về, Kiều Kinh Ngọc đang xách hộp giữ nhiệt đứng ở cửa sau lớp học, coi bộ chuẩn bị đi.
"Bảo đợi tôi mà?" Hắn bước lại gần Kiều Kinh Ngọc, lấy trong túi ra một hộp giấy đựng bốn chiếc bánh tart rắc nho khô trên mặt.
"Cho cậu này." Hắn đưa bánh tart cho Kiều Kinh Ngọc: "Con gái trong lớp ăn nhiều lắm, nghe nói rất ngon."
Chắc hẳn bánh vừa nướng xong, cách hộp giấy vẫn có thể cảm thấy ấm.
Kiều Kinh Ngọc đứng im không nhúc nhích.
"Sao thế?" Lạc Hải tưởng mình đi lâu quá làm cậu không vui, dè dặt hỏi: "Có chuyện gì? Sao không ăn?"
Kiều Kinh Ngọc mở hộp, cầm bánh lên cắn một tiếng rồi ăn nhanh phần còn lại, mắt chợt đỏ hoe: "Tại sao?"
"Tại sao gì?" Lạc Hải ngạc nhiên.
Kiều Kinh Ngọc rưng rưng hỏi: "Tại sao lại tốt với tớ như thế?"
Mình thì ăn bánh mì sắp hết hạn nhưng lại nhớ thứ cậu thích ăn, rõ ràng rất đắt nhưng vẫn thản nhiên mua cho cậu.
Chỉ cần nghĩ mỗi lần Lạc Hải mua bánh kem đắt nhất cửa hàng bánh ngọt đều lấy thêm một đống thực phẩm sắp hết hạn làm bữa trưa, Kiều Kinh Ngọc lại cảm thấy sống mũi cay cay.
"Không có nhiều tại sao như thế." Bản thân Lạc Hải cũng không thể nói rõ.
Hắn rất ít quan tâm người khác, nhưng hắn thích nhìn Kiều Kinh Ngọc ăn, đáng yêu lắm, nhìn Kiều Kinh Ngọc ăn hắn rất vui, nhất là khi ăn cậu híp mắt cười với hắn, trong khoảnh khắc ấy hắn cảm thấy cõi lòng tràn đầy thỏa mãn, trước nay chưa từng như vậy.
Đến mức mà, ý nghĩa duy nhất hắn có thể nghĩ tới trong cuộc sống tương lai là kiếm nhiều tiền hơn để mua bánh kem Kiều Kinh Ngọc thích.
Vì sao rõ ràng bản thân sợ nhất là người phiền phức, xưa nay ghét nhất làm phiền người khác và cũng không muốn người khác làm phiền, nhưng lại đi thích một nhóc con phiền phức. Lạc Hải cũng không thể nói rõ.
"Được rồi, tôi đưa cậu xuống tầng." Lạc Hải cầm lấy hộp giữ nhiệt trong tay Kiều Kinh Ngọc: "Cậu gọi xe chưa?"
"Bánh tart về đến nhà sẽ nguội, bảo bác giúp việc cho vào lò vi sóng hâm nóng giúp cậu."
"Cậu đừng rửa hộp giữ nhiệt, tối về tôi rửa."
Kiều Kinh Ngọc nghe hắn dặn dò mà mắt càng cay hơn, cậu cố gắng điều chỉnh cảm xúc, xuống dưới tầng mới hỏi: "Tớ... Lẽ nào người tài trợ của cậu không cho cậu phí sinh hoạt sao? Vì sao phải tiết kiệm vậy?"
"Người tài trợ rất rộng rãi." Lạc Hải nói. Mỗi tháng thẻ của hắn đều nhận được tiền người tài trợ gửi.
"Thế thì tại sao?" Hỏi xong câu này, Kiều Kinh Ngọc lập tức cảm thấy mình ngu xuẩn. Cậu nghĩ có lẽ mình biết lý do hơn bất cứ ai.
Lạc Hải là người có lòng tự trọng rất cao.
"Kiều Kiều." Lạc Hải gọi biệt danh của Kiều Kinh Ngọc, biệt danh này ai quen biết Kiều Kinh Ngọc cũng gọi, người thân bạn bè gọi, bác giúp việc gọi, thậm chí Phí Trạch Vũ cũng gọi "tiểu Kiều", chỉ có Lạc Hải mới gọi cậu bằng biệt danh này lần đầu tiên.
Dường như một khi gọi thế, con dã thú trong lòng sẽ muốn thoát ra, cầm lòng chẳng đặng thân thiết với Kiều Kinh Ngọc hơn.
Nhất thời Kiều Kinh Ngọc cũng không phản ứng kịp.
Lạc Hải nói: "Đừng lo cho tôi quá, mỗi ngày tôi đều rất thỏa mãn, chưa từng cảm thấy vất vả. Thỉnh thoảng tôi không đi ăn trưa cũng là để tiết kiệm thời gian."
"Nhưng... Tớ biết cậu học hành cực nhọc, nhưng sức khỏe cũng quan trọng mà." Kiều Kinh Ngọc cúi gằm đầu. Cậu hơi hối hận, chẳng thà lúc đầu không tài trợ cho Lạc Hải, cứ đưa thẳng tiền cho trường rồi nói là học bổng hay gì đó thì hơn.
Haiz, cậu thầm thở dài, việc này phải tìm cách khác, nhưng mặt khác cậu lại cảm thấy mình nên tôn trọng lòng tự trọng của Lạc Hải.
Đến khi lên taxi, ôm hộp giữ nhiệt trong lòng, Kiều Kinh Ngọc quyết định hay là hằng ngày đi đưa cơm trưa cho Lạc Hải, ít nhất trong giai đoạn nước rút quan trọng chuẩn bị thi đại học, cậu phải đảm bảo vấn đề ăn uống của hắn chứ.
Như thế không cần ép Lạc Hải nhận phí sinh hoạt của "người tài trợ", cũng không cần lo việc ăn uống của Lạc Hải, chỉ là cậu phải bắt đầu chạy vặt thôi.
Tuy trường chưa có thông báo nghỉ chính thức nhưng Kiều Kinh Ngọc vẫn bắt đầu cuộc sống nghỉ đông sớm. Mùa đông miền Bắc lạnh cắt da cắt thịt, cậu không muốn ra ngoài nên luôn làm ổ trong nhà.
Mười một giờ sáng Kiều Kinh Ngọc vẫn nằm trên giường. Mấy tên con trai trong nhóm ký túc xá đang chat s.ex hăng say, hoá ra mọi người đều chưa dậy.
Lâm Hy chọc đám bạn cùng phòng, gửi liên kết hệ thống quản lý giảng dạy của trường: Các con, tra điểm được rồi đó!
Kiều Kinh Ngọc sốc: Nhanh thế! Mới mấy ngày thôi mà?
Lâm Hy: Bình tĩnh, có điểm hai môn thôi.
Kiều Kinh Ngọc hỏi: Hai môn nào?
Lâm Hy: Thể dục với môn tự chọn...
Hai đứa cùng phòng còn lại bị một phen hú vía, chẳng buồn mở liên kết vì hai môn này không thể nào trượt được. Nhưng Kiều Kinh Ngọc vẫn rất tò mò, cuối cùng bài tập cuối kỳ môn Dựng mô hình toán học mà Lạc Hải làm giúp cậu có thể được bao nhiêu điểm?
Cậu mở liên kết Lâm Hy gửi, điền mã số sinh viên và mật khẩu, trang web lập tức nhảy ra điểm cá nhân, hiện tại mới có hai môn nên điểm môn tự chọn cực kỳ nổi bật.
98.
Hẳn 98 điểm.
Tuy là môn tự chọn nhưng vẫn rất cao.
Cậu vội vàng mở nhóm chat môn tự chọn bị mình xếp xó từ lâu, thấy rất nhiều người đã tra điểm xong. Hầu hết mọi người đều đang oán hận thầy Lục quá nghiêm khắc cho điểm không cao, nhưng cũng có người bày tỏ thầy Lục cố gắng kéo vớt lắm rồi, ngặt nỗi có một số người thật sự không vớt được, chỉ đành cho điểm trung bình.
Nhìn điểm của mọi người trong nhóm toàn 60, 70, Kiều Kinh Ngọc bỗng cảm thấy chột dạ.
"Kiều Kiều! Cháu dậy chưa?" Bác giúp việc gõ cửa: "Bác có thể vào không?"
"Được ạ! Bác vào đi." Kiều Kinh Ngọc vội vã bò dậy, ngồi trên mạn giường xỏ tất.
Trong lúc cúi đầu cậu nhìn thấy chân bàn học và các góc cạnh đều được dán miếng dán chống va đập.
Không cần nghĩ cũng biết Lạc Hải làm, vì cậu ngồi không hẳn hoi hay đụng trúng đầu gối. Cũng không biết Lạc Hải qua dán từ khi nào, mấy hôm nay cậu đều ở nhà mà buổi tối Lạc Hải lại về muộn, chắc cũng chỉ có lúc cậu ngủ Lạc Hải mới có thể thần không biết quỷ không hay làm tất cả việc này.
"Kiều Kiều." Bác giúp việc vào phòng: "Bác vừa nấu canh hải sâm, sơ ý làm nhiều quá, hay là cháu gọi điện cho anh cháu, hỏi xem trưa thằng bé có về ăn cơm được không?"
Kiều Trân không kể về hoàn cảnh của Lạc Hải cho bác giúp việc, chỉ nói là con nhà họ hàng đến ở nhờ, bác luôn tưởng Lạc Hải là anh con bác hay con chú gì đó của Kiều Kinh Ngọc, cho nên thường nói với Kiều Kinh Ngọc là "anh cháu".
Kiều Kinh Ngọc thích ứng rất tốt với xưng hô này: "Được ạ, cháu nhắn tin hỏi cậu ấy cho."
Bây giờ chắc sắp tan học, Kiều Kinh Ngọc gửi tin nhắn Wechat cho Lạc Hải, sợ hắn không để ý còn dùng chức năng chọc.
Nhưng mười phút sau Lạc Hải vẫn không nhắn lại, lo hắn vẫn đang học, Kiều Kinh Ngọc cũng không dám gọi điện.
Cậu ngẫm nghĩ rồi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt thay quần áo, đoạn nói với bác giúp việc: "Bác múc canh vào hộp giữ nhiệt với lấy ít thức ăn đi ạ, cháu mang cho cậu ấy."
"Cậu ấy không trả lời tin nhắn, chắc không nhìn thấy rồi."
"Ôi trời." Bác nói: "Hôm nay gió Đông Bắc thổi lạnh lắm, cháu chịu ra ngoài à?"
"Không sao, mấy ngày nay cháu không xuống tầng, đang tính đi hít thở không khí đây." Kiều Kinh Ngọc đáp.
"Ừ, bác đựng vào hộp giữ nhiệt." Bác lại hỏi: "Vậy cháu ăn thế nào? Cháu đưa cơm cho thằng bé xong thì muộn quá, sáng nay đã không ăn, bây giờ đói chưa? Hay cháu ăn cơm trước, ăn xong rồi đi đưa."
Kiều Kinh Ngọc nhìn giờ: "Không được, cháu ăn chậm, cháu sợ cháu ăn xong cậu ấy cũng ăn rồi."
"Hay bác lấy nhiều, hai đứa cùng ăn." Bác đề nghị.
Kiều Kinh Ngọc gật đầu: "Cũng được."
Hôm nay bác giúp việc nấu bốn món mặn một món canh, ngoài canh hải sâm còn có tôm nõn xào, cá chua ngọt, nộm ngó sen và cải ngồng xào, trong nhà vừa hay có hộp giữ nhiệt bốn tầng.
Kiều Kinh Ngọc mặc áo phao, xách hộp giữ nhiệt ra ngoài.
Cậu gọi taxi đi hơn mười phút thì đến. Cậu rất quen thuộc ngôi trường này, có lối vào đã dò từ lần trước nên lần này càng thuận lợi hơn.
Hiện tại đang giờ cơm trưa, sân trường thưa thớt, tòa nhà dạy học vắng hoe, hành lang gần như không có bóng người.
Kiều Kinh Ngọc cảm thấy có lẽ Lạc Hải đã đi ăn, nghĩ bụng có cần đến nhà ăn tìm hắn không thì nhìn vào cửa sổ, Lạc Hải đang vùi đầu làm đề rất nghiêm túc.
Nếu là người khác thể nào Kiều Kinh Ngọc cũng khịa đôi ba câu, chẳng hạn như "ấy, chăm chỉ thế nhỉ", nhưng là Lạc Hải thì cậu không khịa được, bởi vì Lạc Hải chăm chỉ như vậy đó. Thi thoảng cậu lại cảm thấy nếu mình cũng cố gắng như Lạc Hải, có khi đã thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại cũng nên.
Kiều Kinh Ngọc lẳng lặng đứng ngoài cửa sổ.
Phí Trạch Vũ bê hộp cơm quay về, nhận ra Kiều Kinh Ngọc từ xa. Cậu chàng chào hỏi niềm nở: "Hế lô tiểu Kiều! Sao cậu không vào? Lạc Hải không ở trong lớp à?"
Kiều Kinh Ngọc chưa nói gì đã thấy Lạc Hải quay ra nhìn, ánh mắt viết đầy kinh ngạc: "Cậu đến lúc nào?"
"Tớ vừa đến." Kiều Kinh Ngọc nói rồi vòng vào cửa sau: "Hôm nay bác giúp việc nấu nhiều canh, bảo tớ mang cho cậu một ít. Tớ nhắn tin mà cậu không trả lời."
Kiều Kinh Ngọc gọi Phí Trạch Vũ: "Qua ăn cùng đi, nhiều thức ăn lắm."
Lạc Hải lấy điện thoại ra xem: "Xin lỗi, điện thoại hết pin, tối qua tôi quên sạc."
"Không sao." Kiều Kinh Ngọc vặn nắp hộp giữ nhiệt.
"Để tôi." Lạc Hải vội vàng nhận lấy hộp, dọn mặt bàn xếp thức ăn ra.
"Trời ạ, nhà cậu ăn ngon thế!" Phí Trạch Vũ mở hộp cơm của mình nhìn thức ăn nấu tập thể của nhà ăn, trong phút chốc chẳng thèm nữa.
Kiều Kinh Ngọc nói: "Tôi chia một ít thức ăn cho cậu nhé? Một mình cậu ấy không ăn hết."
Phí Trạch Vũ cũng không khách sáo: "Vậy thì cảm ơn quá trời quá đất, tôi không khách sáo nữa, tiểu Kiều à cậu tốt quá."
Lạc Hải không nói gì, chỉ lấy hộp cơm của Phí Trạch Vũ chia cho hắn mỗi món một ít.
"Cậu ăn chưa?" Hắn hỏi Kiều Kinh Ngọc.
"Chưa, tớ sợ chờ tớ ăn xong thì không kịp." Kiều Kinh Ngọc nói.
"Thế ăn chung đi." Lạc Hải đưa thìa cho cậu: "Cậu ăn canh trước này."
"Ừm." Kiều Kinh Ngọc nhận thìa.
Lạc Hải nhìn thấy bàn tay cậu giấu trong tay áo nãy giờ đã đỏ bừng, có lẽ đứng bên ngoài bị cóng.
Cuối lớp có cây nước nóng lạnh ngay gần Lạc Hải, hắn cầm bình của mình đi rót nước nóng cho Kiều Kinh Ngọc ôm: "Ủ ấm tay."
"Ò, tớ không ăn nữa đâu." Kiều Kinh Ngọc ôm bình nước, cau mày đặt thìa xuống: "Hơi ngấy."
"Đưa tôi." Lạc Hải dịch canh đến trước mặt, đổi cải ngồng xào cho Kiều Kinh Ngọc: "Cậu ăn ít rau đi, cái này không ngấy. Bác nấu hải sâm chung với gà mà chọn gà béo quá, mỡ gà nhiều dễ ngấy, bao giờ tôi nấu cho cậu ăn."
"Ừa, tớ thích canh cậu nấu." Kiều Kinh Ngọc nói.
Phí Trạch Vũ bàn trên nghe hai đứa nói chuyện, nhất là Lạc Hải, suýt thì nổi da gà da vịt khắp người.
Giọng điệu của Lạc Hải, nói sao ta, dù sao cậu chàng cũng cảm thấy rất không bình thường, bảo nịnh nọt thì không đến nỗi, chỉ là hơi nhỏ nhẹ.
Lúc ăn Kiều Kinh Ngọc không tập trung, còn vừa ăn vừa làm rất nhiều cử chỉ nhỏ nhặt hệt như trẻ con, chốc thì nhìn túi bút của Lạc Hải, chốc lại ngó ngăn bàn của hắn.
"Tớ muốn ăn bánh mì của cậu." Cậu lục được một cái bánh mì trong ngăn bàn, loại dài dài có nho khô.
Lạc Hải đang ăn, nhìn bánh mì trong tay cậu rồi tỉnh bơ lấy lại: "Đừng ăn cái này."
"Sao á?" Kiều Kinh Ngọc thắc mắc.
"Đừng ăn." Lạc Hải không giải thích quá nhiều, chỉ nói: "Ăn cơm đàng hoàng."
"Được rồi, tớ chỉ muốn ăn nho khô trên mặt thôi mà." Kiều Kinh Ngọc nói.
"Ăn cơm trước." Lạc Hải bỏ bánh mì vào ngăn bàn, nói nhẹ nhàng hơn với Kiều Kinh Ngọc như thể đang dỗ dành cậu.
Ăn xong Lạc Hải thu hộp giữ nhiệt cất vào túi đựng, bảo Kiều Kinh Ngọc: "Tôi đi một lát, cậu ở đây đợi tôi."
"Ừm." Kiều Kinh Ngọc tưởng hắn đi vệ sinh nên không hỏi nhiều.
Nhớ đến nho khô ban nãy không được ăn là trong lòng cậu ngứa ngáy, thầm nghĩ xong bữa rồi thì bây giờ có thể ăn đúng không.
Kiều Kinh Ngọc lấy bánh mì trong ngăn bàn Lạc Hải. Cậu biết đây là cửa hàng đồ ngọt nằm trên con đường Lạc Hải tan học về nhà, trước kia cậu từng nhắc với Lạc Hải thích bánh kem của cửa hàng này một lần, từ đó về sau Lạc Hải thường xuyên mua cho cậu.
Kiều Kinh Ngọc đang chuẩn bị xé vỏ thì nhìn thấy tem dán ở mép, bên trên viết "giảm giá sắp hết hạn, vui lòng sử dụng sớm".
Cậu lại nhìn ngày tháng sản xuất, đã từ mấy ngày trước lận. Thật ra loại bánh mì này khá ngon, nhưng để mấy ngày sẽ không còn ngon nữa, hiện tại những điều này không quan trọng với Kiều Kinh Ngọc, bởi lẽ bánh đã hết hạn chứ không đơn giản là vấn đề ngon miệng.
Hóa ra khi nãy Lạc Hải không cho cậu ăn là vì nguyên nhân này sao? Có vẻ Lạc Hải biết bánh mì đã hết hạn nên mới không cho cậu ăn.
Bỗng dưng Kiều Kinh Ngọc hơi buồn bã, cậu hắng giọng hỏi Phí Trạch Vũ bàn trước: "Bình thường Lạc Hải đều đi ăn với các cậu à?"
"Cậu ấy..." Phí Trạch Vũ ngập ngừng, không biết nên trả lời sao: "Lạc Hải ít đi ăn với bọn tôi lắm, bình thường buổi trưa cậu ấy toàn ở lớp."
"Vậy cậu ấy ăn thế nào?" Kiều Kinh Ngọc hỏi.
"Hầu như đều ăn bánh mì thì phải." Phí Trạch Vũ nói.
Kiều Kinh Ngọc không ừ hử gì, lại cúi đầu nhìn ngăn bàn Lạc Hải, bên trong vẫn còn hai cái bánh mì, ngày sản xuất mới hơn nhưng cũng gần hết hạn.
Cậu chưa từng biết ở trường Lạc Hải lại khó khăn tới vậy.
Lúc Lạc Hải về, Kiều Kinh Ngọc đang xách hộp giữ nhiệt đứng ở cửa sau lớp học, coi bộ chuẩn bị đi.
"Bảo đợi tôi mà?" Hắn bước lại gần Kiều Kinh Ngọc, lấy trong túi ra một hộp giấy đựng bốn chiếc bánh tart rắc nho khô trên mặt.
"Cho cậu này." Hắn đưa bánh tart cho Kiều Kinh Ngọc: "Con gái trong lớp ăn nhiều lắm, nghe nói rất ngon."
Chắc hẳn bánh vừa nướng xong, cách hộp giấy vẫn có thể cảm thấy ấm.
Kiều Kinh Ngọc đứng im không nhúc nhích.
"Sao thế?" Lạc Hải tưởng mình đi lâu quá làm cậu không vui, dè dặt hỏi: "Có chuyện gì? Sao không ăn?"
Kiều Kinh Ngọc mở hộp, cầm bánh lên cắn một tiếng rồi ăn nhanh phần còn lại, mắt chợt đỏ hoe: "Tại sao?"
"Tại sao gì?" Lạc Hải ngạc nhiên.
Kiều Kinh Ngọc rưng rưng hỏi: "Tại sao lại tốt với tớ như thế?"
Mình thì ăn bánh mì sắp hết hạn nhưng lại nhớ thứ cậu thích ăn, rõ ràng rất đắt nhưng vẫn thản nhiên mua cho cậu.
Chỉ cần nghĩ mỗi lần Lạc Hải mua bánh kem đắt nhất cửa hàng bánh ngọt đều lấy thêm một đống thực phẩm sắp hết hạn làm bữa trưa, Kiều Kinh Ngọc lại cảm thấy sống mũi cay cay.
"Không có nhiều tại sao như thế." Bản thân Lạc Hải cũng không thể nói rõ.
Hắn rất ít quan tâm người khác, nhưng hắn thích nhìn Kiều Kinh Ngọc ăn, đáng yêu lắm, nhìn Kiều Kinh Ngọc ăn hắn rất vui, nhất là khi ăn cậu híp mắt cười với hắn, trong khoảnh khắc ấy hắn cảm thấy cõi lòng tràn đầy thỏa mãn, trước nay chưa từng như vậy.
Đến mức mà, ý nghĩa duy nhất hắn có thể nghĩ tới trong cuộc sống tương lai là kiếm nhiều tiền hơn để mua bánh kem Kiều Kinh Ngọc thích.
Vì sao rõ ràng bản thân sợ nhất là người phiền phức, xưa nay ghét nhất làm phiền người khác và cũng không muốn người khác làm phiền, nhưng lại đi thích một nhóc con phiền phức. Lạc Hải cũng không thể nói rõ.
"Được rồi, tôi đưa cậu xuống tầng." Lạc Hải cầm lấy hộp giữ nhiệt trong tay Kiều Kinh Ngọc: "Cậu gọi xe chưa?"
"Bánh tart về đến nhà sẽ nguội, bảo bác giúp việc cho vào lò vi sóng hâm nóng giúp cậu."
"Cậu đừng rửa hộp giữ nhiệt, tối về tôi rửa."
Kiều Kinh Ngọc nghe hắn dặn dò mà mắt càng cay hơn, cậu cố gắng điều chỉnh cảm xúc, xuống dưới tầng mới hỏi: "Tớ... Lẽ nào người tài trợ của cậu không cho cậu phí sinh hoạt sao? Vì sao phải tiết kiệm vậy?"
"Người tài trợ rất rộng rãi." Lạc Hải nói. Mỗi tháng thẻ của hắn đều nhận được tiền người tài trợ gửi.
"Thế thì tại sao?" Hỏi xong câu này, Kiều Kinh Ngọc lập tức cảm thấy mình ngu xuẩn. Cậu nghĩ có lẽ mình biết lý do hơn bất cứ ai.
Lạc Hải là người có lòng tự trọng rất cao.
"Kiều Kiều." Lạc Hải gọi biệt danh của Kiều Kinh Ngọc, biệt danh này ai quen biết Kiều Kinh Ngọc cũng gọi, người thân bạn bè gọi, bác giúp việc gọi, thậm chí Phí Trạch Vũ cũng gọi "tiểu Kiều", chỉ có Lạc Hải mới gọi cậu bằng biệt danh này lần đầu tiên.
Dường như một khi gọi thế, con dã thú trong lòng sẽ muốn thoát ra, cầm lòng chẳng đặng thân thiết với Kiều Kinh Ngọc hơn.
Nhất thời Kiều Kinh Ngọc cũng không phản ứng kịp.
Lạc Hải nói: "Đừng lo cho tôi quá, mỗi ngày tôi đều rất thỏa mãn, chưa từng cảm thấy vất vả. Thỉnh thoảng tôi không đi ăn trưa cũng là để tiết kiệm thời gian."
"Nhưng... Tớ biết cậu học hành cực nhọc, nhưng sức khỏe cũng quan trọng mà." Kiều Kinh Ngọc cúi gằm đầu. Cậu hơi hối hận, chẳng thà lúc đầu không tài trợ cho Lạc Hải, cứ đưa thẳng tiền cho trường rồi nói là học bổng hay gì đó thì hơn.
Haiz, cậu thầm thở dài, việc này phải tìm cách khác, nhưng mặt khác cậu lại cảm thấy mình nên tôn trọng lòng tự trọng của Lạc Hải.
Đến khi lên taxi, ôm hộp giữ nhiệt trong lòng, Kiều Kinh Ngọc quyết định hay là hằng ngày đi đưa cơm trưa cho Lạc Hải, ít nhất trong giai đoạn nước rút quan trọng chuẩn bị thi đại học, cậu phải đảm bảo vấn đề ăn uống của hắn chứ.
Như thế không cần ép Lạc Hải nhận phí sinh hoạt của "người tài trợ", cũng không cần lo việc ăn uống của Lạc Hải, chỉ là cậu phải bắt đầu chạy vặt thôi.