Ngày Hè Đằng Đẵng
Chương 36: Quay Lại Trường
Kiều Kinh Ngọc không hề hay biết những dao động tâm lý của Kiều Hoành. Cậu thu hoạch được rất nhiều, xách một đống túi hào hứng đòi đi ăn lẩu. Mua sắm lâu như thế cậu đã mệt lử, lúc này cũng đúng giờ cơm tối.
Cách chỗ này không xa có một quán lẩu trước kia Kiều Hoành từng đi với bạn, lẩu khá ngon, anh gợi ý đến đấy ăn.
Vì nằm gần khu đại học nên hễ đến tối là sinh viên đi chơi cực kỳ nhiều, quán lẩu cũng rất đông khách, hơn nữa thoạt nhìn đều là sinh viên.
Ba anh em xếp hàng trước cửa một lúc mới được vào. Nhân viên xếp chỗ cho họ cạnh cửa sổ, cả ba lần lượt gọi món xong thì Kiều Hoành đi vệ sinh.
Sau khi chọn xong đồ, Kiều Kinh Ngọc đến quầy tự phục vụ lấy một bát kem.
"Cậu muốn ăn thử không?" Cậu xúc một thìa đưa lên miệng Lạc Hải.
Lạc Hải nhìn cái thìa giơ trước mặt rồi cúi đầu ăn hết kem, cảm giác lạnh buốt xộc từ miệng xuống bụng, tuy bây giờ trời vẫn chưa lạnh lắm nhưng bát kem to của Kiều Kinh Ngọc thật sự quá nhiều.
Lạc Hải nói: "Cậu ăn ít thôi."
"Chốc nữa phải ăn lẩu, cậu ăn lạnh xong lại ăn dầu mỡ cay nóng, đau bụng đấy."
"Ừa ừa." Kiều Kinh Ngọc đáp lấy lệ.
Không biết có nhầm hay không mà cậu luôn cảm thấy mấy chị gái bàn bên cạnh nhìn chỗ bọn cậu miết. Ngay khi Kiều Kinh Ngọc thắc mắc, một chị mặc đồng phục JK cười ngại ngùng đi sang.
"Chào anh, cho hỏi có thể thêm bạn Wechat không?"
Kiều Kinh Ngọc ngậm kem nhăn nhó vì lạnh, há mồm ngạc nhiên nhìn tình cảnh hiện giờ.
Lạc Hải đang được xin Wechat hả? Kiều Kinh Ngọc sống mười mấy năm trên đời cũng chưa trải nghiệm chuyện này bao giờ.
Lạc Hải nhìn cô gái mặt ửng hồng, hoang mang hỏi: "Xin Wechat làm gì?"
Hắn tưởng đây là thủ đoạn chào hàng mới nào đó, bởi lẽ khi nãy ở trung tâm thương mại đã gặp mấy người kêu họ quét mã QR để nhận phần quà nhỏ, nhưng Kiều Kinh Ngọc nói với hắn đấy là một thủ đoạn chào hàng.
Nghe Lạc Hải trả lời mà Kiều Kinh Ngọc trợn trắng mắt, cái đồ quê mùa này.
Rõ ràng cô gái cũng ngẩn người, giải thích: "Thì là kết bạn đó."
Cuối cùng não Lạc Hải cũng bắt được sóng, chắc là đã hiểu ý chị gái, hắn từ chối: "Tôi không có Wechat."
"À vậy hả, xin lỗi đã làm phiền."
Nét mặt chị gái hơi bối rối, quay đi trở về bàn của bạn mình, mấy cô gái thì thầm hỏi chị ấy rồi nhao nhao nhìn phía họ.
Kiều Kinh Ngọc nhìn Lạc Hải đối diện, ngoại hình của Lạc Hải rất đẹp trai, điều này cậu đã nhận ra từ hồi ở trong thôn, dẫu sao cũng là thanh niên từng có người đến tận nhà đề nghị kết thông gia cơ mà.
Vừa nãy mua quần áo, thử xong bộ cuối cùng thì Kiều Kinh Ngọc không cho hắn thay về bộ cũ nữa, cứ thế mặc đi ra. Bây giờ Lạc Hải đã cắt tóc thay quần áo mới ngồi ở đó, thật sự là anh đẹp trai sáng bừng bừng.
Cậu nghĩ lúc ở thôn còn có người hỏi cưới thì nói chi đến ở đây, con gái thành phố mạnh dạn và chủ động hơn nhiều, đoán chừng sau này cũng sẽ có con gái xin Wechat của hắn.
Kiều Kinh Ngọc cảm thấy mình có nghĩa vụ dạy bảo hắn, dù từ chối cũng nên từ chối lịch sự, không làm người ta lúng túng.
Cậu hỏi: "Rõ ràng cậu có Wechat, vì sao phải nói không có?"
Lạc Hải rất thẳng thắn: "Vì tôi không muốn thêm bạn."
Trong lòng hắn cho rằng Wechat chỉ là công cụ liên lạc của hắn và Kiều Kinh Ngọc, bất cứ người nào khác hắn đều không muốn thêm.
Kiều Kinh Ngọc nói: "Cậu không thêm có thể nói là mình đã có bạn gái, cậu bảo cậu không có Wechat, bây giờ làm gì có ai không có Wechat, người ta sẽ biết ngay cậu kiếm cớ."
"Hoặc cậu có thể cho người ta thêm bạn trước, chờ thêm xong lại lên Wechat từ chối, như thế có thể tránh lúng túng khi từ chối trực tiếp."
Lạc Hải: "Cậu thường xuyên làm thế sao?"
Kiều Kinh Ngọc: "Gì?"
Lạc Hải: "Thường xuyên có người xin Wechat cậu sao?"
"Đâu có." Kiều Kinh Ngọc cảm thấy Lạc Hải cố tình, mắc gì cứ chọc vào vết thương của cậu vậy. Từ bé cậu đã gầy gò nhỏ bé, lại còn trắng bóc, hầu hết con gái đều coi cậu là em trai.
Nồi lẩu sôi sùng sục, nhân viên phục vụ cũng lục tục mang đồ lên.
Lẩu hôm nay là kiểu Tứ Xuyên hơi cay. Kiều Kinh Ngọc nóng lòng nhúng thịt bò ăn, cay đến mức sắp ứa nước mắt.
Lạc Hải vội vã đưa nước ngọt cho cậu, Kiều Kinh Ngọc uống hết cốc nước vẫn cảm thấy cay. Kem ban nãy còn thừa đã tan gần hết, Lạc Hải xúc một thìa to đút tận miệng cậu. Kiều Kinh Ngọc ăn đồ hắn đút một cách rất tự nhiên.
Mấy cô gái vừa xin Wechat ngồi bàn bên cạnh luôn lặng lẽ quan sát hai đứa, thấy cảnh này thì nhìn nhau mỉm cười đã hiểu.
"Tôi đã bảo hai người đó là một đôi, các bà còn không tin."
"Thế mà bà đoán đúng thật, quả nhiên bây giờ trai đẹp đều ở bên trai đẹp."
"Ê mấy bà, hai người kia công thụ rõ ràng nhỉ."
"Biết trước tôi đã không sang xin Wechat, xin Wechat trước mặt em yêu người ta, nghĩ lại rõ xấu hổ."
"Há há há sợ cái gì, dù sao mình không cảm thấy ngại, người ngại sẽ là người khác."
Keng...
Kiều Kinh Ngọc sợ đến mức đánh rơi đũa, giọng mấy chị gái không to nhưng bên đây vẫn nghe rõ mồn một.
Cậu chột dạ ngẩng đầu nhìn Lạc Hải, mong sao Lạc Hải không nghe thấy, có lẽ cậu bạn này cũng không biết thế nào là gay thế nào là công thụ, nghe lời bàn tán của họ chắc phải hoảng sợ lắm.
Ăn xong chia tay Kiều Hoành, Kiều Kinh Ngọc và Lạc Hải về đến nhà đã là 9 giờ tối. Trên đường về cậu mua một hộp quýt sấy mẹ thích ăn.
Phòng làm việc vẫn sáng đèn, Kiều Kinh Ngọc đẩy cửa đi vào, mẹ đang gọi điện thoại.
"Được, tôi sẽ cân nhắc."
"Cứ vậy đi, hôm khác nói sau."
Mẹ thấy cậu vào thì cúp máy: "Hôm nay đi những đâu chơi? Mua được gì rồi?"
Hồi chiều Kiều Trân gửi tiền cho Kiều Kinh Ngọc kêu cậu đưa Lạc Hải đi sắm một ít quần áo mùa thu, dù sao cũng sắp đi học rồi.
Kiều Kinh Ngọc nói: "Mua cho Lạc Hải ít quần áo ạ."
"Con dẫn Lạc Hải đi cắt tóc, gặp Kiều Hoành, buổi tối đi ăn với anh ấy."
"Mẹ về lúc mấy giờ?"
"Mẹ vừa về." Kiều Trân nói.
"Thế mẹ ăn cơm chưa? Một mình mẹ ở nhà ăn thế nào?" Kiều Kinh Ngọc biết dạo này mẹ bận, đôi khi cơm tối cũng không ăn.
"Mẹ ăn ở trường rồi mới về." Kiều Trân nói: "Ăn với hai học viên cao học của mẹ." Thật ra cô rất áy náy, thời gian này cô ở cùng sinh viên còn nhiều hơn ở cùng con trai.
"Con mua cho mẹ quýt sấy này." Kiều Kinh Ngọc cười tươi đưa quýt sấy mình mua cho mẹ.
"Cảm ơn cục cưng." Kiều Trân mở hộp ăn một miếng quýt sấy: "Ngon lắm."
Cô nở nụ cười, ánh mắt có phần mệt mỏi.
Kiều Kinh Ngọc hỏi: "Mẹ sao đấy ạ? Có việc gì hả mẹ?"
"Không, hôm nay hơi bận, mẹ mệt chút thôi." Kiều Trân nói.
"Vậy mẹ tắm rửa rồi ngủ sớm nhé."
"Được, con cũng ngủ sớm đi."
Thật ra Kiều Kinh Ngọc không ngủ được, từ khi kết thúc kỳ thi đại học cậu cũng chính thức gia nhập hội "cú đêm".
Kiều Kinh Ngọc vội vàng tắm rửa rồi ôm iPad sang gõ cửa phòng Lạc Hải. Không có người thưa cậu bèn tự đẩy cửa vào, cửa không khóa, trong phòng cũng không có ai. Chắc hắn đang đi tắm.
Phòng của cậu và mẹ đều có nhà vệ sinh riêng, nhưng phòng Lạc Hải vốn là phòng cho khách, diện tích hơi nhỏ, không có vệ sinh và tắm trong phòng.
Phòng Lạc Hải rất sạch sẽ, đồ đạc của hắn vẫn cất trong túi du lịch, chỉ lấy ra mấy bộ quần áo, chăn cũng gấp gọn gàng, so với lúc Kiều Kinh Ngọc ở nhờ nhà Lạc Hải thì thật sự là một trời một vực.
Kiều Kinh Ngọc lăn lên giường nằm sải lai.
Lạc Hải lau tóc đi từ nhà tắm ra, trông thấy cửa phòng mình mở hé một khe nhỏ, hắn đẩy cửa bước vào thì thấy cái cậu trên giường đã "hôn mê".
Tư thế ngủ của Kiều Kinh Ngọc luôn rất ngả ngớn, chăn vo thành một cục, áo ngủ cũng cộm lên hở da dẻ trắng bóc, trong lòng còn ôm máy tính bảng.
Lạc Hải cúi người rút máy tính bảng của cậu, định đắp chăn cho cậu thì nhìn thấy máy tính bảng vẫn sáng, hơn nữa không khóa màn hình.
Màn hình đang mở album ảnh, là ảnh của hắn. Lạc Hải lướt xem, nhận ra toàn bộ đều là ảnh của hắn và ông, còn có video.
Kiều Kinh Ngọc sang phòng tìm hắn chắc vì muốn cho hắn xem cái này.
Lạc Hải đắp chăn cho Kiều Kinh Ngọc rồi ra bàn xem video, video đều là những đoạn ngắn, quần áo ông mặc trong video không giống nhau, cảnh cũng không giống, có ở ngoài sân có ở trong nhà, có lẽ Kiều Kinh Ngọc quay lúc rỗi rãi.
Khác với ảnh, mỗi cử chỉ và biểu cảm của người trong video đều rất sống động, còn có thể nghe tiếng.
Xem mãi xem mãi, mắt Lạc Hải cay cay.
Hắn bỏ máy tính bảng xuống lau mắt, quay đầu mới thấy Kiều Kinh Ngọc đã dậy rồi.
Kiều Kinh Ngọc đang nằm sấp trên giường nhìn hắn, cần cổ trắng nõn hở ra nơi cổ áo rộng, ánh đèn dịu dàng chiếu lên da cậu trông như một miếng bạch ngọc.
Hôm ấy sau khi chụp cho ông một tấm ảnh thờ theo yêu cầu của ông, trong lòng Kiều Kinh Ngọc sinh ra dự cảm chẳng lành, vì thế những lúc rảnh rỗi cậu lại lén chụp rất nhiều ảnh ông và Lạc Hải, còn quay video.
Về phần tại sao không đưa cho Lạc Hải vào lúc đi, có lẽ khi đó cậu cảm thấy sau này nhất định sẽ gặp lại nhau.
Kiều Kinh Ngọc ngồi dậy, xòe lòng bàn tay về phía Lạc Hải. Trong lòng bàn tay cậu có một chiếc USB.
"Tớ sao một bản ra USB, cậu giữ làm kỷ niệm đi."
Lạc Hải nhìn Kiều Kinh Ngọc, trong phút chốc không biết nên nói gì cho phải, không thể nghi ngờ đây là một bất ngờ lớn lao đối với hắn.
"Cảm ơn cậu." Lạc Hải nói.
Kiều Kinh Ngọc nhoẻn miệng cười, đôi mắt sáng ngời cong cong: "Coi như quà nhập học tớ tặng cậu."
"Quà nhập học?"
"Ừ." Kiều Kinh Ngọc đáp: "Ở nhà tớ, nhập học, lên cấp, kỳ thi quan trọng, các dịp lễ tết đều có quà."
Lạc Hải gật đầu tỏ ý đã biết, đồng thời âm thầm ghi nhớ trong lòng: mỗi dịp quan trọng đều phải tặng quà cho Kiều Kinh Ngọc.
Chiều hôm sau, Trần Văn Xuyên lái xe đến nhà đón Lạc Hải đi làm thủ tục nhập học.
Hiện tại Lạc Hải chỉ có thể xem là học sinh dự thính, học bạ không chuyển qua đây vì hộ khẩu của hắn không ở thành phố A.
Bây giờ đã là tháng 10, học sinh lớp 12 không thể chậm trễ dù chỉ một ngày, để Lạc Hải nhanh chóng tiến vào trạng thái học tập, tạm thời chỉ có thể nhập học với tư cách học sinh dự thính.
Trên đường đến trường, Trần Văn Xuyên đưa cho Lạc Hải một tấm thẻ ngân hàng: "Người tài trợ nhờ thầy đưa cho em, mỗi tháng sẽ chuyển tiền vào thẻ định kỳ, học phí và phí sinh hoạt của em đều chuyển vào thẻ."
Lạc Hải nhận thẻ ngân hàng, không từ chối. Hắn biết đây là ý của người tài trợ, dù hắn không nhận và trả thẻ về thì đoán chừng cũng sẽ đưa lại hắn.
Hắn sẽ không dùng tiền trong thẻ, mai này đem trả nguyên vẹn cho người ta.
Thật ra có thể đến thành phố A đi học, Lạc Hải đã vô cùng biết ơn người tài trợ. Bây giờ hắn vẫn còn một ít tiền, qua một thời gian nữa, có cơ hội hắn sẽ đi làm thêm kiếm phí sinh hoạt.
Tiền học đại học sau này hắn cũng không định để người tài trợ chi trả, hắn có thể vay vốn sinh viên, bao giờ tốt nghiệp rồi từ từ trả sau.
Lần này Lạc Hải quay lại trường bắt đầu học từ lớp 12. Hồi trước hắn học đến lớp 11 thì nghỉ, theo lý mà nói học tiếp từ lớp 12 cũng không phải không được, nhưng vì hắn đã nghỉ một năm và lớp 12 mới cũng khai giảng một tháng, Trần Văn Xuyên cùng thầy cô trong trường đều lo hắn không theo kịp, kiến nghị hắn học lại từ lớp 11.
Nhưng hắn rất kiên quyết muốn học tiếp từ lớp 12. Trần Văn Xuyên cũng đành tôn trọng ý kiến của hắn.
Cứ thế Lạc Hải có bàn học của riêng mình trong một lớp học thuộc trường cấp ba tại thành phố A, ở nơi góc nhỏ ấy, lần đầu tiên hắn cảm nhận được tương lai nằm trong tầm với.
Cách chỗ này không xa có một quán lẩu trước kia Kiều Hoành từng đi với bạn, lẩu khá ngon, anh gợi ý đến đấy ăn.
Vì nằm gần khu đại học nên hễ đến tối là sinh viên đi chơi cực kỳ nhiều, quán lẩu cũng rất đông khách, hơn nữa thoạt nhìn đều là sinh viên.
Ba anh em xếp hàng trước cửa một lúc mới được vào. Nhân viên xếp chỗ cho họ cạnh cửa sổ, cả ba lần lượt gọi món xong thì Kiều Hoành đi vệ sinh.
Sau khi chọn xong đồ, Kiều Kinh Ngọc đến quầy tự phục vụ lấy một bát kem.
"Cậu muốn ăn thử không?" Cậu xúc một thìa đưa lên miệng Lạc Hải.
Lạc Hải nhìn cái thìa giơ trước mặt rồi cúi đầu ăn hết kem, cảm giác lạnh buốt xộc từ miệng xuống bụng, tuy bây giờ trời vẫn chưa lạnh lắm nhưng bát kem to của Kiều Kinh Ngọc thật sự quá nhiều.
Lạc Hải nói: "Cậu ăn ít thôi."
"Chốc nữa phải ăn lẩu, cậu ăn lạnh xong lại ăn dầu mỡ cay nóng, đau bụng đấy."
"Ừa ừa." Kiều Kinh Ngọc đáp lấy lệ.
Không biết có nhầm hay không mà cậu luôn cảm thấy mấy chị gái bàn bên cạnh nhìn chỗ bọn cậu miết. Ngay khi Kiều Kinh Ngọc thắc mắc, một chị mặc đồng phục JK cười ngại ngùng đi sang.
"Chào anh, cho hỏi có thể thêm bạn Wechat không?"
Kiều Kinh Ngọc ngậm kem nhăn nhó vì lạnh, há mồm ngạc nhiên nhìn tình cảnh hiện giờ.
Lạc Hải đang được xin Wechat hả? Kiều Kinh Ngọc sống mười mấy năm trên đời cũng chưa trải nghiệm chuyện này bao giờ.
Lạc Hải nhìn cô gái mặt ửng hồng, hoang mang hỏi: "Xin Wechat làm gì?"
Hắn tưởng đây là thủ đoạn chào hàng mới nào đó, bởi lẽ khi nãy ở trung tâm thương mại đã gặp mấy người kêu họ quét mã QR để nhận phần quà nhỏ, nhưng Kiều Kinh Ngọc nói với hắn đấy là một thủ đoạn chào hàng.
Nghe Lạc Hải trả lời mà Kiều Kinh Ngọc trợn trắng mắt, cái đồ quê mùa này.
Rõ ràng cô gái cũng ngẩn người, giải thích: "Thì là kết bạn đó."
Cuối cùng não Lạc Hải cũng bắt được sóng, chắc là đã hiểu ý chị gái, hắn từ chối: "Tôi không có Wechat."
"À vậy hả, xin lỗi đã làm phiền."
Nét mặt chị gái hơi bối rối, quay đi trở về bàn của bạn mình, mấy cô gái thì thầm hỏi chị ấy rồi nhao nhao nhìn phía họ.
Kiều Kinh Ngọc nhìn Lạc Hải đối diện, ngoại hình của Lạc Hải rất đẹp trai, điều này cậu đã nhận ra từ hồi ở trong thôn, dẫu sao cũng là thanh niên từng có người đến tận nhà đề nghị kết thông gia cơ mà.
Vừa nãy mua quần áo, thử xong bộ cuối cùng thì Kiều Kinh Ngọc không cho hắn thay về bộ cũ nữa, cứ thế mặc đi ra. Bây giờ Lạc Hải đã cắt tóc thay quần áo mới ngồi ở đó, thật sự là anh đẹp trai sáng bừng bừng.
Cậu nghĩ lúc ở thôn còn có người hỏi cưới thì nói chi đến ở đây, con gái thành phố mạnh dạn và chủ động hơn nhiều, đoán chừng sau này cũng sẽ có con gái xin Wechat của hắn.
Kiều Kinh Ngọc cảm thấy mình có nghĩa vụ dạy bảo hắn, dù từ chối cũng nên từ chối lịch sự, không làm người ta lúng túng.
Cậu hỏi: "Rõ ràng cậu có Wechat, vì sao phải nói không có?"
Lạc Hải rất thẳng thắn: "Vì tôi không muốn thêm bạn."
Trong lòng hắn cho rằng Wechat chỉ là công cụ liên lạc của hắn và Kiều Kinh Ngọc, bất cứ người nào khác hắn đều không muốn thêm.
Kiều Kinh Ngọc nói: "Cậu không thêm có thể nói là mình đã có bạn gái, cậu bảo cậu không có Wechat, bây giờ làm gì có ai không có Wechat, người ta sẽ biết ngay cậu kiếm cớ."
"Hoặc cậu có thể cho người ta thêm bạn trước, chờ thêm xong lại lên Wechat từ chối, như thế có thể tránh lúng túng khi từ chối trực tiếp."
Lạc Hải: "Cậu thường xuyên làm thế sao?"
Kiều Kinh Ngọc: "Gì?"
Lạc Hải: "Thường xuyên có người xin Wechat cậu sao?"
"Đâu có." Kiều Kinh Ngọc cảm thấy Lạc Hải cố tình, mắc gì cứ chọc vào vết thương của cậu vậy. Từ bé cậu đã gầy gò nhỏ bé, lại còn trắng bóc, hầu hết con gái đều coi cậu là em trai.
Nồi lẩu sôi sùng sục, nhân viên phục vụ cũng lục tục mang đồ lên.
Lẩu hôm nay là kiểu Tứ Xuyên hơi cay. Kiều Kinh Ngọc nóng lòng nhúng thịt bò ăn, cay đến mức sắp ứa nước mắt.
Lạc Hải vội vã đưa nước ngọt cho cậu, Kiều Kinh Ngọc uống hết cốc nước vẫn cảm thấy cay. Kem ban nãy còn thừa đã tan gần hết, Lạc Hải xúc một thìa to đút tận miệng cậu. Kiều Kinh Ngọc ăn đồ hắn đút một cách rất tự nhiên.
Mấy cô gái vừa xin Wechat ngồi bàn bên cạnh luôn lặng lẽ quan sát hai đứa, thấy cảnh này thì nhìn nhau mỉm cười đã hiểu.
"Tôi đã bảo hai người đó là một đôi, các bà còn không tin."
"Thế mà bà đoán đúng thật, quả nhiên bây giờ trai đẹp đều ở bên trai đẹp."
"Ê mấy bà, hai người kia công thụ rõ ràng nhỉ."
"Biết trước tôi đã không sang xin Wechat, xin Wechat trước mặt em yêu người ta, nghĩ lại rõ xấu hổ."
"Há há há sợ cái gì, dù sao mình không cảm thấy ngại, người ngại sẽ là người khác."
Keng...
Kiều Kinh Ngọc sợ đến mức đánh rơi đũa, giọng mấy chị gái không to nhưng bên đây vẫn nghe rõ mồn một.
Cậu chột dạ ngẩng đầu nhìn Lạc Hải, mong sao Lạc Hải không nghe thấy, có lẽ cậu bạn này cũng không biết thế nào là gay thế nào là công thụ, nghe lời bàn tán của họ chắc phải hoảng sợ lắm.
Ăn xong chia tay Kiều Hoành, Kiều Kinh Ngọc và Lạc Hải về đến nhà đã là 9 giờ tối. Trên đường về cậu mua một hộp quýt sấy mẹ thích ăn.
Phòng làm việc vẫn sáng đèn, Kiều Kinh Ngọc đẩy cửa đi vào, mẹ đang gọi điện thoại.
"Được, tôi sẽ cân nhắc."
"Cứ vậy đi, hôm khác nói sau."
Mẹ thấy cậu vào thì cúp máy: "Hôm nay đi những đâu chơi? Mua được gì rồi?"
Hồi chiều Kiều Trân gửi tiền cho Kiều Kinh Ngọc kêu cậu đưa Lạc Hải đi sắm một ít quần áo mùa thu, dù sao cũng sắp đi học rồi.
Kiều Kinh Ngọc nói: "Mua cho Lạc Hải ít quần áo ạ."
"Con dẫn Lạc Hải đi cắt tóc, gặp Kiều Hoành, buổi tối đi ăn với anh ấy."
"Mẹ về lúc mấy giờ?"
"Mẹ vừa về." Kiều Trân nói.
"Thế mẹ ăn cơm chưa? Một mình mẹ ở nhà ăn thế nào?" Kiều Kinh Ngọc biết dạo này mẹ bận, đôi khi cơm tối cũng không ăn.
"Mẹ ăn ở trường rồi mới về." Kiều Trân nói: "Ăn với hai học viên cao học của mẹ." Thật ra cô rất áy náy, thời gian này cô ở cùng sinh viên còn nhiều hơn ở cùng con trai.
"Con mua cho mẹ quýt sấy này." Kiều Kinh Ngọc cười tươi đưa quýt sấy mình mua cho mẹ.
"Cảm ơn cục cưng." Kiều Trân mở hộp ăn một miếng quýt sấy: "Ngon lắm."
Cô nở nụ cười, ánh mắt có phần mệt mỏi.
Kiều Kinh Ngọc hỏi: "Mẹ sao đấy ạ? Có việc gì hả mẹ?"
"Không, hôm nay hơi bận, mẹ mệt chút thôi." Kiều Trân nói.
"Vậy mẹ tắm rửa rồi ngủ sớm nhé."
"Được, con cũng ngủ sớm đi."
Thật ra Kiều Kinh Ngọc không ngủ được, từ khi kết thúc kỳ thi đại học cậu cũng chính thức gia nhập hội "cú đêm".
Kiều Kinh Ngọc vội vàng tắm rửa rồi ôm iPad sang gõ cửa phòng Lạc Hải. Không có người thưa cậu bèn tự đẩy cửa vào, cửa không khóa, trong phòng cũng không có ai. Chắc hắn đang đi tắm.
Phòng của cậu và mẹ đều có nhà vệ sinh riêng, nhưng phòng Lạc Hải vốn là phòng cho khách, diện tích hơi nhỏ, không có vệ sinh và tắm trong phòng.
Phòng Lạc Hải rất sạch sẽ, đồ đạc của hắn vẫn cất trong túi du lịch, chỉ lấy ra mấy bộ quần áo, chăn cũng gấp gọn gàng, so với lúc Kiều Kinh Ngọc ở nhờ nhà Lạc Hải thì thật sự là một trời một vực.
Kiều Kinh Ngọc lăn lên giường nằm sải lai.
Lạc Hải lau tóc đi từ nhà tắm ra, trông thấy cửa phòng mình mở hé một khe nhỏ, hắn đẩy cửa bước vào thì thấy cái cậu trên giường đã "hôn mê".
Tư thế ngủ của Kiều Kinh Ngọc luôn rất ngả ngớn, chăn vo thành một cục, áo ngủ cũng cộm lên hở da dẻ trắng bóc, trong lòng còn ôm máy tính bảng.
Lạc Hải cúi người rút máy tính bảng của cậu, định đắp chăn cho cậu thì nhìn thấy máy tính bảng vẫn sáng, hơn nữa không khóa màn hình.
Màn hình đang mở album ảnh, là ảnh của hắn. Lạc Hải lướt xem, nhận ra toàn bộ đều là ảnh của hắn và ông, còn có video.
Kiều Kinh Ngọc sang phòng tìm hắn chắc vì muốn cho hắn xem cái này.
Lạc Hải đắp chăn cho Kiều Kinh Ngọc rồi ra bàn xem video, video đều là những đoạn ngắn, quần áo ông mặc trong video không giống nhau, cảnh cũng không giống, có ở ngoài sân có ở trong nhà, có lẽ Kiều Kinh Ngọc quay lúc rỗi rãi.
Khác với ảnh, mỗi cử chỉ và biểu cảm của người trong video đều rất sống động, còn có thể nghe tiếng.
Xem mãi xem mãi, mắt Lạc Hải cay cay.
Hắn bỏ máy tính bảng xuống lau mắt, quay đầu mới thấy Kiều Kinh Ngọc đã dậy rồi.
Kiều Kinh Ngọc đang nằm sấp trên giường nhìn hắn, cần cổ trắng nõn hở ra nơi cổ áo rộng, ánh đèn dịu dàng chiếu lên da cậu trông như một miếng bạch ngọc.
Hôm ấy sau khi chụp cho ông một tấm ảnh thờ theo yêu cầu của ông, trong lòng Kiều Kinh Ngọc sinh ra dự cảm chẳng lành, vì thế những lúc rảnh rỗi cậu lại lén chụp rất nhiều ảnh ông và Lạc Hải, còn quay video.
Về phần tại sao không đưa cho Lạc Hải vào lúc đi, có lẽ khi đó cậu cảm thấy sau này nhất định sẽ gặp lại nhau.
Kiều Kinh Ngọc ngồi dậy, xòe lòng bàn tay về phía Lạc Hải. Trong lòng bàn tay cậu có một chiếc USB.
"Tớ sao một bản ra USB, cậu giữ làm kỷ niệm đi."
Lạc Hải nhìn Kiều Kinh Ngọc, trong phút chốc không biết nên nói gì cho phải, không thể nghi ngờ đây là một bất ngờ lớn lao đối với hắn.
"Cảm ơn cậu." Lạc Hải nói.
Kiều Kinh Ngọc nhoẻn miệng cười, đôi mắt sáng ngời cong cong: "Coi như quà nhập học tớ tặng cậu."
"Quà nhập học?"
"Ừ." Kiều Kinh Ngọc đáp: "Ở nhà tớ, nhập học, lên cấp, kỳ thi quan trọng, các dịp lễ tết đều có quà."
Lạc Hải gật đầu tỏ ý đã biết, đồng thời âm thầm ghi nhớ trong lòng: mỗi dịp quan trọng đều phải tặng quà cho Kiều Kinh Ngọc.
Chiều hôm sau, Trần Văn Xuyên lái xe đến nhà đón Lạc Hải đi làm thủ tục nhập học.
Hiện tại Lạc Hải chỉ có thể xem là học sinh dự thính, học bạ không chuyển qua đây vì hộ khẩu của hắn không ở thành phố A.
Bây giờ đã là tháng 10, học sinh lớp 12 không thể chậm trễ dù chỉ một ngày, để Lạc Hải nhanh chóng tiến vào trạng thái học tập, tạm thời chỉ có thể nhập học với tư cách học sinh dự thính.
Trên đường đến trường, Trần Văn Xuyên đưa cho Lạc Hải một tấm thẻ ngân hàng: "Người tài trợ nhờ thầy đưa cho em, mỗi tháng sẽ chuyển tiền vào thẻ định kỳ, học phí và phí sinh hoạt của em đều chuyển vào thẻ."
Lạc Hải nhận thẻ ngân hàng, không từ chối. Hắn biết đây là ý của người tài trợ, dù hắn không nhận và trả thẻ về thì đoán chừng cũng sẽ đưa lại hắn.
Hắn sẽ không dùng tiền trong thẻ, mai này đem trả nguyên vẹn cho người ta.
Thật ra có thể đến thành phố A đi học, Lạc Hải đã vô cùng biết ơn người tài trợ. Bây giờ hắn vẫn còn một ít tiền, qua một thời gian nữa, có cơ hội hắn sẽ đi làm thêm kiếm phí sinh hoạt.
Tiền học đại học sau này hắn cũng không định để người tài trợ chi trả, hắn có thể vay vốn sinh viên, bao giờ tốt nghiệp rồi từ từ trả sau.
Lần này Lạc Hải quay lại trường bắt đầu học từ lớp 12. Hồi trước hắn học đến lớp 11 thì nghỉ, theo lý mà nói học tiếp từ lớp 12 cũng không phải không được, nhưng vì hắn đã nghỉ một năm và lớp 12 mới cũng khai giảng một tháng, Trần Văn Xuyên cùng thầy cô trong trường đều lo hắn không theo kịp, kiến nghị hắn học lại từ lớp 11.
Nhưng hắn rất kiên quyết muốn học tiếp từ lớp 12. Trần Văn Xuyên cũng đành tôn trọng ý kiến của hắn.
Cứ thế Lạc Hải có bàn học của riêng mình trong một lớp học thuộc trường cấp ba tại thành phố A, ở nơi góc nhỏ ấy, lần đầu tiên hắn cảm nhận được tương lai nằm trong tầm với.