Ngày Em Đến Là Ngày Tuyết Tan
Chương 23: Chương 23:
Chương 23: Ôm một cái!
Động tác này đến quá đột ngột, thanh âm cũng rất nhanh, Hà Tinh Tinh chỉ cảm thấy đáy lòng mình run lên, còn chưa kịp phản ứng liền cứ như thế ngã vào trong lồng ngực ấm áp của anh.
Mùi nước cạo râu mát lạnh trên người anh bắt đầu không ngừng tiến vào khoang mũi cô, còn có mùi sữa tắm hương nho thanh nhẹ. Hương vị này cô không hề xa lạ, bởi vì hôm qua cô vừa mới dùng sữa tắm này, trên người cô cũng có mùi giống như vậy.
Hai mùi hương hòa quyện vào nhau, vậy mà lại thơm như vậy. Cô bất giác hướng cái mũi dài ra ra sức ngửi, có chút mê man.
Có điều cũng chỉ trong thời gian chớp mắt. Sau cái chớp mắt đó, cô liền phút chốc khôi phục tinh thần, âm thần tự khinh bỉ chính mình bị ma xui quỷ khiến.
Lồng ngực anh rất ấm, hai người dán lại rất gần, hơi thở của anh phả vào mặt cô. Hai tay anh rất to, tay trái ôm lấy eo cô, tay phải đỡ lấy sau lưng cô. Nơi tay phải đặt vừa đúng là chỗ khóa dây áo ngực của cô.
Mặc dù bên trong cô mặc hoodie, bên ngoài còn khoác thêm áo khoác bò, ước chừng cách hai lớp áo. Nhưng cô vẫn phản ứng có điều kiện mặt liền đỏ lên. Cách hai lớp áo, cô vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp của bàn tay người đàn ông.
Bàn tay đó lúc nãy cô còn nắm lấy.
Huống hồ hai người dán lại rất gần, hai thứ mềm mại trước ngực cô cũng dính sát vào lồng ngực cứng rắn của người đàn ông. Một mềm một cứng, đối lập rõ ràng. Cô thậm chí còn cảm nhận được cơ bụng tám múi của nam thần nữa.
Không ngờ tới, Hứa Mộ Sênh được quần áo bao bọc lấy, không ngờ dáng người anh lại tốt như vậy. Thật là muốn lấy mạng người mà!
Cách rất gần, sức lực nam tính cuồng dã, mãnh liệt, dường như còn lộ ra một luồng nhu tình mật ý, khiến cô cảm thấy say mê.
Sắc đẹp trêu người, tâm trạng cô có chút bay xa, tinh thần đã ngao du tận chín tầng mây, ý thức rất mơ hồ.
Tâm tư xoay chuyển phức tạp, khuôn mặt cũng khó giải thích được mà nóng lên, nóng hầm hập.
Đợi sau khi hồi thần, cô vội vàng ngọ ngoạy một chút, thầm mắng mình chịu không được bị sắc đẹp mê hoặc.
Vừa cựa quậy, lại bị nam thần dùng sức mạnh hơn mà giữ chặt lấy, muốn cử động cũng không được.
Đầu cô chôn sâu trong ngực anh, đỉnh đầu truyền tới giọng anh đầy uy hiếp, “Đừng động!”
Hà Tinh Tinh: “...”
Hai người mặt đối mặt đứng đó, Hứa Mộ Sênh một tay vòng lấy Hà Tinh Tinh, cô hái lập tức trở thành một vật bé nhỏ đặt trong vòng bảo vệ của anh.
Hà Tinh Tinh hình như còn nghe được có cái gì đó ma sát từ tay trái cô bò qua.
Cũng không biết qua bao lâu, Hứa Mộ Sênh cuối cùng cũng buông cô ra, nói: “Được rồi.”
Cả người cô bỗng thả lỏng, nhịn không được cử động cơ thể cứng đờ của mình. Duy trì động tác này quá lâu, máu không được lưu thông, chân tay có chút tê.
“Vừa nãy sao vậy thầy Hứa?”
“Đó.” Hứa Mộ Sênh chỉ bên tay trái của cô.
Cô thuận theo ánh mắt của anh nhìn sang, một giây sau cả người đều không ổn nữa.
Bên tay trái mình, trên một bụi cây bé nhỏ, một con rắn nhỏ toàn thân đỏ thẫm đang vặn vẹo cái thân nhỏ bò quanh dọc theo ngọn cây.
Hà Tinh Tinh: “...”
Sắc mặt cô lập tức trắng bệch, vành mắt đảo một tầng hơi nước. Khàn giọng khó tin mà nói: “Vì thế ban nãy em suýt chút nữa là bị rắn cắn rồi sao?”
“Ừm.” Anh gật nhẹ đầu với cô, bình tĩnh trả lời: “Chỉ thiếu một giây.”
Hà Tinh Tinh: “...”
Hà Tinh Tinh sắp khóc rồi, “Tại sao bây giờ lại có rắn chứ?”
“Bây giờ là tháng Tư, rắn kết thúc ngủ đông, bò ra hoạt động cũng rất bình thường.”
Hà Tinh Tinh: “...”
Hà Tinh Tinh cảm thấy cả người đều không ổn rồi.
Khuôn mặt búp bê của Hà Tinh Tinh bởi vì sợ hãi mà hoàn toàn nhăn lại, bộ dáng cực kỳ đáng thương, Hứa Mộ Sênh nhìn thấy cũng thực không biết làm sao.
Anh đỡ trán than nhẹ, ôi, vẫn thực là giống đứa trẻ.
Anh bất giác xoa đầu cô, miệng an ủi bạn nhỏ, “Không sao rồi.”
Hà Tinh Tinh: “...”
Thợ quay phim: “...”
Thợ quay phim ban nãy bởi vì lý do cá nhân nên rời đi một chút, để lỡ mất phần kịch mở đầu lúc nãy, nhưng một màn trước mặt này cũng là cẩu lương lạnh lẽo trực tiếp đập thẳng lên mặt đó!
Vì thế, bọn họ vừa nãy rốt cuộc đã bỏ lỡ cái gì rồi?
Động tác này của nam thần quá là chấn động, tai Hà Tinh Tinh lập tức đỏ lên, khuôn mặt cũng ửng đỏ như máu. Trong đầu cô lúc này lại bất giác bắt đầu trở lại hình ảnh lúc nãy Hứa Mộ Sênh ôm cô. Sau đó chính là hơi thở nam tính kia, mùi hương sữa tắm và nước cạo râu trên người nam thần, lồng ngực rắn chắc của nam thần và bàn tay to phủ sau lưng cô nữa.
Aaaaaaaaaaaa… Vừa nhớ lại liền cảm thấy ngại quá đi!
Hứa Mộ Sênh nhìn cô gái trước mặt để lộ ra biểu cảm cực kỳ không tự nhiên, trên mặt còn đỏ bất thường, hình như nghĩ tới chuyện gì đó rồi. Vừa nghĩ đến đây, anh vậy mà lại cười thần bí. Độ cong khóe môi kia thực là khiến người ta chìm đắm đến chết mà.
Những người quay phim như có một trận gió lạnh thổi qua, không nhịn được sờ sờ cánh tay lạnh lẽo của mình. Mẹ chứ, vì sao nụ cười của Hứa ảnh đế lại quỷ dị như vậy chứ?
--------
Có một màn nhỏ này, cả buổi sáng của Hà Tinh Tinh đều có chút không tập trung. Trong đầu cứ động chút là lại hiện ra những suy nghĩ kỳ quái. Hoặc là nhớ tưới hình ảnh nam thần ôm cô, sau đó một mình ở đó cười ngốc.
Nhiệm vụ hái địa y tất nhiên là hoàn toàn đặt lên vai Hứa Mộ Sênh. Cô đứng bên cạnh cầm cái rổ, toàn bộ quá trình đều không tập trung.
Những người quay phim phía sau nhìn thấy hết Hà Tinh Tinh không hề tập trung, bất đắc dĩ lắc đầu. Thở dài, cô nương này cũng không biết là trúng tà gì rồi.
Địa y là một loại nấm dại màu đen, sinh trưởng nhiều trong bụi cỏ hoặc trên cây khô. Một thứ nhỏ bé có chút giống với bản thu nhỏ của mộc nhĩ. Nhưng so với mộc nhĩ thì mềm dẻo và trơn hơn, cảm giác sờ trong tay cực kỳ nhẵn nhụi. Sờ vào có cảm giác đặc biệt tốt.
Thứ nhỏ này rất trơn, không dễ hái. Một tiếng trôi qua mà trong rổ lại chỉ có một nhúm địa y, ít đến đáng thương như vậy.
Hứa Mộ Sênh cuối cùng có chút không kiềm chế được nữa, hỏi: “Hà Tinh Tinh, lẽ nào em muốn đứng cuối cùng sao?”
“Hả?” Hà Tinh Tinh bị giọng nói của nam thần kéo trở về thực tại.
Lúc này cô mới ý thức được từ lúc vào rừng đến bây giờ, cô vẫn chưa thu hoạch được gì, một chút địa y cũng không hái được. Cô cười ngượng ngùng, “Xin lỗi, thầy Hứa, bây giờ em lập tức hành động.”
Dù cho sau đó Hà Tinh Tinh có phấn chấn tiến lên, hai người họ vẫn để lỡ thời gian vàng bạc. Thời gian một tiếng rất nhanh liền kết thúc rồi. Rất rõ ràng chỗ địa y họ hái không bằng những tổ khác, không có gì bất ngờ họ đứng chót rồi.
Những người khác nhìn thấy chút địa y đáng thương trong rổ hai người họ đều không nhịn được cười vang. Tạ Tư Y cười càng lộ liễu, trực tiếp nhe răng nhếch mép: “Haha… tốc độ tay của hai người cũng quá chậm đó… haha… chỗ này cũng không đủ cho tôi dính răng đó… này chứ… quá tức cười rồi… haha…”
Trâu Hành nháy mắt về phía hai người, cười gian xảo, “Thầy Hứa, hai người đây là đến thăm thưởng thức cảnh đẹp trong rừng đúng không?”
Mục Tích Nhan thì đắc ý nói với đồng đội: “Tôi đã sớm nói rồi mà, có hai người họ rồi, chúng ta đều sẽ không đứng cuối đâu, haha…”
Hà Tinh Tinh: “...”
Hứa Mộ Sênh: “...”
Ánh mắt Lưu đạo diễn ẩn giấu ý nghĩ sâu xa dừng lại trên người hai người, hỏi những người khác: “Thầy Hứa và Hà tiểu thư đứng cuối cùng, mọi người nói xem nên phạt thế nào đây?”
“Ôm một cái!”
“Hôn một cái!”
“Ép vào tường!”
“Dồn vào tường!”
…
Một đám người cùng nhau huyên náo.
Hà Tinh Tinh: “...” Bối rối.
Hứa Mộ Sênh: “...”
Đạo diễn Lưu xem xét ánh mắt của Hứa Mộ Sênh, người này sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra có thay đổi gì. Vì không muốn sự tình trở nên thái quá, ông thật cẩn thận nói: “Thầy Hứa, hai người ôm một cái đi?”
“Được.” Hứa Mộ Sênh bình tĩnh đáp một tiếng, một giây sau tiến lên trước hai bước, mở rộng hai tay ôm Hà Tinh Tinh vào lòng.
Hà Tinh Tinh: “...”
“Tốt…” Một đám người bên cạnh lúc này vỗ tay tán thưởng, huýt sáo, bầu không khí nồng đậm.
Biểu cảm trên mặt Hà Tinh Tinh đều cứng ngắc. Mới qua bao lâu thứ, còn không tới một tiếng đó, lại ôm rồi? Thứ lỗi cho Hà Tinh Tinh có chút hoảng.
Cô có thể cảm giác được cái ôm này vốn không có hàm ý gì đặc biệt, chỉ là cái ôm lịch sự với một người bạn tốt mà thôi. Rất nhiều cuộc gặp giữa bạn bè ở các nước phương Tây thường hay xuất hiện kiểu ôm như này.
Có điều cô vẫn không nhịn được mà đỏ mặt rồi, hai má nóng lên.
Chỉ trong chớp mắt, cô vẫn chưa thoát ra khỏi suy nghĩ lộn xộn này, cơ thể ấm áp của người đàn ông đã rời đi, lồng ngực trống không, cái ôm này kết thúc rồi.
***
Một ngày này cho Hà Tinh Tinh quá nhiều kích thích. Buổi tối cùng những minh tinh liên quan ăn cơm, cô đều thường xuyên thất thần. Địa y là món ăn đặc biệt của người vùng biên giới Tây Nam được rang nóng lên nhưng Hà Tinh Tinh chẳng nếm ra được mùi vị đặc biệt gì, nhạt như nước ốc. Nghĩ lại đều có chút phung phí của trời, mỹ thực như vậy bị cô làm lãng phí rồi.
Buổi tối vẫn nghỉ lại ở nhà người dân hôm qua. Điện nước phòng cô chủ nhà ban ngày đã tìm người đến sửa xong rồi.
Cô tắm rửa xong, nằm trên giường, trong đầu cực kỳ hưng phấn, lăn lộn mãi vẫn không ngủ được.
Cô hồi tưởng lại, từ lần đầu gặp gỡ và tiếp xúc với Hứa Mộ Sênh trong khoảng thời gian này, càng nghĩ càng cảm thấy có điểm không thích hợp.
Từ sau buổi trưa đặc biệt của mười năm trước bắt đầu, Hứa Mộ Sênh dường như chiếm toàn bộ thời đại thiếu nữ của cô. Anh đối với cô mà nói chính là ngôi sao chói mắt trên đỉnh đầu, có thể nhìn nhưng không thể với tới. Những năm nay trở lại đây, ngày ngày đều chỉ có thể cách màn hình từ xa nhìn anh, đặt anh ở vị trí quan trọng nhất trong tim. Cô chưa từng nghĩ tới có một ngày người mà cô luôn tâm tâm niệm niệm sẽ đi tới trước mặt cô, hơn nữa bọn họ còn cách nhau gần như vậy.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, trong đầu liền bắt đầu nảy sinh ra một tâm niệm, tâm niệm này luôn quấy nhiễu khiến tâm trạng cô dao động, tâm tình rối loạn.
Cô tự hỏi bản thân mình vô số lần, có thể không? Nhưng đó là Hứa Mộ Sênh đó, là nam thần cô đã từng chỉ có thể nhìn từ xa, thật sự có khả năng sao?
Nhưng nếu như suy nghĩ của mình sai, nhưng tại sao anh lại đối với cô như vậy? Những mập mờ giữa bọn họ, những cảm giác không giống như bình thường thật sự chỉ là cô cảm giác sai sao?
Cô bỗng nhiên ý thức được cảm tình của cô đối với Hứa Mộ Sênh dường như phát sinh thay đổi. Trước đây, anh là nam thần của cô, thần thánh không thể không tôn trọng, cô không lúc nào là không nhìn về phía anh. Thế nhưng bây giờ, anh cởi bỏ đi hào quang quanh mình, trở thành một người bình thường đứng bên cạnh cô. Một Hứa Mộ Sênh như vậy càng cho cô có một loại ảo giác, khiến cô bắt đầu kỳ vọng. Không còn là sự ngưỡng mộ của fan nữ với thần tượng, mà là khát vọng của một người phụ nữ đối với một người đàn ông.
Chết tiệt, cô vậy mà lại giống như bắt đầu nhớ Hứa Mộ Sênh rồi!
Sau khi nghĩ tới suy nghĩ đáng sợ này của mình, cô quả thực như bị sét đánh trúng, một phát đánh xuống người mình.
Cô vô thức giơ tay cho mình một cái tát, thầm mắng mình bị ma quỷ ám rồi.
Trong đêm tối, bốn phía đều tối đen một mảnh, ngoài cửa sổ vài ánh sáng tĩnh mịch lập lòe. Cả gian phòng yên tĩnh không tiếng động, vắng vẻ. Một cái tát này bị phóng đại vô hạn, trở nên vô cùng vang dội thanh thúy, dường như còn có âm thanh vang vọng bên tai.
Cùng lúc này, điện thoại đặt trên tủ đầu giường bỗng nhiên phát ra một tiếng rung nhẹ, màn hình điện thoại trong đêm tối trong nháy mắt sáng lên.
Tim cô đột nhiên căng thẳng, hình như đã đoán ra là ai gửi tin nhắn tới rồi.
Cô có do dự trong chớp mắt, tay phải thò tới phía tủ đầu giường, vừa sờ tới điện thoại lại như bị điện giật rụt trở về.
Trong khoảng thời gian do dự không quyết định, điện thoại lại rung lên lần hai.
Cô trơ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại từ sáng chuyển sang tối, cuối cùng hoàn toàn đen lại.
Trong đêm đen, hô hấp của cô nghiêm trọng thêm vài phần. Sau khi hít sâu một hơi, cô cuối cùng nhận lệnh, lấy điện thoại từ trên tủ đầu giường, ấn màn hình sáng lên.
Góc Wechat bỗng nhiên hiển thị ba tin nhắn.
Shadow: Ngủ chưa?
Shadow: Nếu chưa ngủ đến ngắm sao đi.
Shadow: Sao hôm nay rất đẹp.
Lời tác giả muốn nói: Tiết lộ một chút, Hứa ảnh đế chương sau ăn đậu hũ! haha…