Ngày Chim Yến Trở Về - Mặc Khả Ngôn
Chương 16
“Ba năm sau, chúng ta trở thành người lớn, lúc đó có thể làm những điều chúng ta muốn.” Lục Thẩm Nhất nhìn Lăng Vân, khi nói mấy chữ cuối cùng, ánh mắt anh đầy phức tạp.
Mặc dù Lăng Vân vẫn không hiểu lắm, nhưng đại khái có thể hiểu được, cô gật đầu, nói một câu “Được”.
“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta về thôi.” Lục Thẩm Nhất nói.
“Về thôi! Về ăn cơm tối.” Lăng Vân nói xong, bước nhanh về phía trước.
“Lăng Vân!” Lục Thẩm Nhất đột nhiên gọi cô lại.
“Ơi!” Lăng Vân quay đầu lại, thấy Lục Thẩm Nhất đang chạy về phía cô.
“Mình phải đi bắt xe buýt rồi, mình không ăn tối nữa, cậu nói một tiếng với chú dì giúp mình nhé.” Lục Thẩm Nhất chạy đến trước mặt cô rồi nói.
“Chú không thể tới đón cậu sao?” Lăng Vân có chút thất vọng hỏi.
Lục Thẩm Nhất gật đầu, không nói gì.
“Vậy được rồi, mình đưa cậu tới bến xe buýt.” Lăng Vân nói xong, nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, ánh mắt ảm đạm hơn nhiều.
“Sao đã gần 5 giờ rồi!” Lăng Vân kinh ngạc nhìn về phía Lục Thẩm Nhất, giây tiếp theo, cô kéo góc áo anh chạy về phía bến xe.
Nữ sinh kéo nam sinh, băng qua từng con phố, thu hút vô số ánh nhìn, may mắn thay, cuối cùng Lục Thẩm Nhất vẫn đuổi kịp chuyến xe buýt cuối cùng.
Lúc xếp hàng lên xe, Lục Thẩm Nhất đỡ Lăng Vân đang thở dốc, cho đến khi xe buýt chuẩn bị khởi hành, anh mới rút tay khỏi lưng cô.
“Gặp lại ở trường nhé.” Lục Thẩm Nhất vẫy tay với Lăng Vân.
Lăng Vân nhìn qua cửa kính, thấy Lục Thẩm Nhất đi theo dòng người về phía trước, cho đến khi anh ngồi ở hàng ghế cuối cùng cạnh cửa sổ.
Xe buýt chậm rãi khởi động, hai người lại vẫy tay tạm biệt.
Những ngày nghỉ sau đó, Lăng Vân vẫn luôn ở nhà, từng bước hoàn thành các nhiệm vụ theo kế hoạch.
Chỉ đến ngày cô trở lại trường, Lăng Tường mang cặp sách cho cô, đưa cô đến bến xe, tuy dọc đường cả hai không nói gì, nhưng Lăng Vân vẫn cảm thấy ấm áp trong lòng.
Tháng Mười, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, Lăng Vân mặc áo khoác đồng phục học sinh, với chiếc phù hiệu trường nổi bật trên áo, khiến người trên xe buýt không thế không nhìn thêm lần nữa.
“Cháu là học sinh Nhị Trung sao?” Một người đàn ông trung niên ngồi cạnh Lăng Vân hỏi.
Lăng Vân gật đầu.
“Năm nay con trai tôi cũng mới vào Nhị Trung, nó học lớp 20.” Người đàn ông trung niên nói tiếp.
“Vậy ạ.” Lăng Vân cố gắng giữ tỉnh táo, lễ phép đáp lại.
“Có cơ hội tôi sẽ giới thiệu hai người làm quen.” Người đàn ông trung niên nhiệt tình đáp lại.
Lúc sắp xuống xe, Lăng Vân đeo cặp sách, tay xách đồ, bước chân không vững, đi tới cửa sau xe buýt.
Vừa xuống xe, cô đã thấy Lục Thẩm Nhất đi tới, anh rất thuần thục cầm cặp sách của cô.
“Túi nặng không?” Lục Thẩm Nhất hỏi Lăng Vân.
“Không nặng, mình tự mang được.” Lăng Vân trả lời.
Lục Thẩm Nhất gật đầu, đi về phía trước.
“Cậu đến sớm vậy sao?” Lăng Vân thấy Lục Thẩm Nhất không mang theo bất cứ thứ gì, nghi ngờ hỏi.
“Ừ.”
“Lục Thẩm Nhất, cậu có người bạn nào khác không? Ý mình là, bạn nữ ấy?”
“Không có!”
“Vậy mình là người đầu tiên?”
“Ừ.”
“Cậu lớn như vậy rồi mà chỉ có mỗi mình là bạn nữ sao?”
Lăng Vân liên tiếp đặt câu hỏi, không cho Lục Thẩm Nhất thời gian để thở.
“Ừ…” Lục Thẩm Nhất dừng bước, nhìn Lăng Vân, như là đang nói cho Lăng Vân biết mình không nói dối.
“Vậy thì mình đây rất vinh hạnh, được làm bạn nữ đầu tiên của Trạng Nguyên kỳ thi tuyển sinh trung học.” Lăng Vân nói xong, nở một nụ cười giả tạo.
“Nghỉ vài ngày mà quên cả cách cười rồi à?” Lục Thẩm Nhất lườm Lăng Vân một cái.
“Nhưng quả thật cậu nên cảm thấy vinh hạnh.” Lục Thẩm Nhất nói xong thì nhướng mày, cười trộm một chút.
Kỳ nghỉ dài khiến buổi tối tự học trở nên vô cùng bận rộn. Dù sao thì người dành sáu ngày trong tuần để ở nhà học tập như Lăng Vân là số ít.
Không ngoài dự đoán, lúc thu bài tập Chính trị, có ba bạn chưa làm. Lăng Vân bảo bọn họ tự nộp cho Trương Cao Trung trước giờ học ngày mai. Sự nhiệt tình học tập ban đầu do hệ thống nhóm mang lại đã bị dập tắt bởi kỳ nghỉ.
“Tuần sau trường tổ chức đại hội thể thao, các bạn muốn đăng ký thì đến chỗ mình lấy đơn đăng ký nhé.” Tiết tự học tối thứ ba, lớp trưởng đứng trên bục giảng, truyền đạt thông báo này cho mọi người.
Lúc ấy Lăng Vân đang cúi đầu đọc sách, nội tâm không hề gợn sóng, cô chắc chắn mình sẽ không đăng ký tham gia bất kỳ hạng mục nào, dù sao chuyện này cũng liên quan đến danh dự của lớp, thành tích thể thao bình thường của cô rõ ràng không đủ để tham gia đại hội thể thao.
“Lục Thẩm Nhất có tham gia không nhỉ?” Lúc này trong đầu Lăng Vân hiện lên hình ảnh anh chạy qua vạch đích.
Buổi học phụ đạo trưa hôm sau, Lăng Vân đến phòng học rất sớm, trong lòng có chút hưng phấn.
Thấy Lục Thẩm Nhất bước vào phòng học, cô giả vờ lật sách trong tay.
“Muốn hỏi gì?” Giọng Lục Thẩm Nhất vang lên.
“À, không có gì đâu.” Lăng Vân giả vờ ngốc nghếch.
Lục Thẩm Nhất cầm cuốn sách trong tay Lăng Vân, đặt lên bàn “Trình độ cũng khá đấy, đọc sách mà đọc ngược.”
“Nếu không hỏi thì không còn cơ hội nữa đâu.” Lục Thẩm Nhất nói.
“Cậu có tham gia đại hội thể thao của trường không?” Lăng Vân không kìm được nữa.
“Cậu có muốn mình tham gia không?” Lục Thẩm Nhất hỏi ngược lại.
“Nghe nói top 3 sẽ có thưởng.” Lăng Vân cố gắng bày tỏ ý muốn của mình một cách uyển chuyển.
Lục Thẩm Nhất cười nhẹ: “Sau đó thì sao?”
Lăng Vân cảm thấy mình như sắp rơi vào bẫy, vội vàng nói: “Không có sau đó, cậu giảng đề đi!”
“Mình tham gia chạy 100m, những hạng mục còn lại không có ai tham gia thì mình sẽ tham gia.” Lục Thẩm Nhất đột nhiên nói.
“Đến lúc đó cậu cổ vũ cho mình, mình sẽ mang phần thưởng về cho cậu xem.” Giọng nói của Lục Thẩm Nhất rất tự tin.
Lăng Vân giả vờ không thèm để ý, nói “Xem đã, nếu có thời gian thì mình sẽ tới.”
“Thế nào, cậu cũng tham gia à? Đại hội thể thao mà cũng không có thời gian sao?” Lục Thẩm Nhất không hiểu, hỏi.
“Mình phải cổ vũ cho bạn cùng lớp nữa chứ.” Lăng Vân kiêu ngạo nhìn Lục Thẩm Nhất.
Lục Thẩm Nhất xoay xoay cây bút trong tay, sau đó nói một câu: “Thế thì cũng bận rộn đấy.”
Sau lễ Quốc khánh, giờ nghỉ giữa trưa bị hủy bỏ, thay bằng giờ tự học, Lục Thẩm Nhất cũng thay đổi từ năm đề truyền thống thành ít nhất mười đề, suốt cả buổi trưa, Lăng Vân viết không ngừng tay.
Trong giờ nghỉ, lớp trưởng lại khuyến khích mọi người tham gia đại hội thể thao, nói là cho tới bây giờ trong lớp chỉ có hai người đăng ký, trong đó một người là chính cậu ấy.
Mọi người bàn tán sôi nổi về hội thao.
“Mình cũng không muốn thể hiện quá tệ trước toàn trường, đại hội thể thao đương nhiên phải để người có thực lực tham gia.”
“Bình thường thành tích thể thao của mình đều miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, sao mà tham gia được?”
…
Cho đến khi kết thúc tiết Thể dục buổi chiều, việc đăng ký dường như trở nên vô cùng hấp dẫn.
Sau khi Chu Đình Thâm nhìn thấy tình hình đăng ký của lớp, thầy ấy đã tìm đến giáo viên Thể dục của lớp 3, với kinh nghiệm mười mấy năm giảng dạy của giáo viên Thể dục mà nói, thầy ấy rất tự tin về việc này.
“Yên tâm đi, tôi cam đoan, sau giờ Thể dục, mỗi hạng mục đều sẽ có người đăng ký.” Thầy giáo Thể dục vỗ vai Chu Đình Thâm.
Chu Đình Thâm vừa cảm ơn, trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Cho đến khi lớp trưởng đưa cho thầy ấy hơn mười tờ đơn đăng ký với đủ các hạng mục, Chu Đình Thâm mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thầy Thể dục đã nói gì với các em trong giờ học thế?” Chu Đình Thâm tò mò hỏi lớp trưởng.