Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 96: Quái thai đột phá!
Nếu như là trước kia, Cố Độc Hành trong lòng vốn chỉ lo lắng cho hai người là nghĩa phụ và tiểu Diệu tỷ của hắn mà thôi. Nhưng giờ hắn đã có thêm một người nữa để quan tâm: Sở Dương. Tuy thoạt nhìn thì Sở Dương làm việc thành thục ổn trọng, nhưng Cố Độc Hành lại biết rõ phần thành thục ổn trọng này hẳn là được trui rèn ra từ rất nhiều sự đời, nếm trải rất nhiều đau khổ mới thành!
Mỗi lần nghĩ tới đây, Cố Độc Hành đều cảm thấy đau lòng. So sánh với Sở Dương thì Cố Độc Hành cảm thấy mình vẫn còn may mắn nhiều lắm. Khi còn nhỏ thì ít nhất hắn vẫn còn có được sự yêu thương quan tâm chăm sóc của cha mẹ… rồi sau ngày gia đình chịu thảm biến thì nghĩa phụ đối với hắn cũng rất chiếu cố… có thể nói là chưa từng nếm qua đắng cay đau khổ gì nhiều.
Nhưng Sở Dương?
Cố Độc Hành cảm thấy Sở Dương giống như một đứa em nhỏ bị ép trở thành người lớn đang cần sự che chở chiếu cố của mình. Không có nguyên nhân gì hết, cái loại cảm giác này cứ tự nhiên mà phát sinh vậy thôi.
Lúc đầu hắn vẫn nghĩ là tu vi của Sở Dương so với mình cao hơn, nhưng sau lại tuyệt đối không thể ngờ rằng tu vi của Sở Dương chỉ mới là Vũ sĩ cấp bốn! Cho nên tối nay khi chứng kiến Sở Dương luyện công thì phản ứng đầu tiên của hắn là đứng chết trân lắp bắp kinh hãi.
Nghĩ tới đây thì Cố Độc Hành chợt bật gắt lên trong lòng: "Nghĩ thừa, cấp bốn thì sao hả? Có ta ở đây thì ai dám làm gì hắn chứ? Kể cả hắn một tí công lực cũng không có thì sao đây? Chẳng lẽ Cố Độc Hành ta lại là hạng trợn mắt nhìn huynh đệ lâm nguy sao?"
Nghĩ tới đó thì trong lòng Cố Độc Hành lập tức cảm thấy thoải mái hẳn. Nhưng vừa mới nâng kiếm lên định tiếp tục luyện thì lại ngẩn người lắp bắp kinh hãi… vụt quay đầu lại lần nữa nhìn về phía Sở Dương. Lần này do dùng sức quá nhiều nên cái cổ hắn cơ hồ suýt sái đi mất. Nguồn: http://truyenfull.vn
Bên kia Sở Dương làm sao… sao mà đã nhập định được rồi hả? Cố Độc Hành hoàn toàn không thể nào hiểu nổi chuyện một kẻ chỉ mới là là Vũ sĩ cấp bốn mà vừa ngồi xuống đã lập tức có thể nhập định rồi… Cái này, đây quả thực quá yêu nghiệt đi! Cho dù là Vũ Tông cũng không thể nhanh như vậy!
Cố Độc Hành trợn to hai mắt nhìn.
Bên ven hồ, công trường đang thi công vốn ngổn ngang là thế mà chợt bỗng như trôi đi rất xa, thậm chí dường như nó đã biến mất nơi trần gian vậy. Gió nhẹ thổi lại, mặt hồ lăn tăn gợn sóng, từng con sóng khe khẽ miên man xô bờ, từng đợt rồi lại từng đợt liên tục không dứt.
Lúc này tựa như từ trong màn đêm sâu lắm bỗng truyền tới tai Sở Dương những thanh âm yên ả của hồ nước này… trong lòng hắn linh quang chợt lóe, thần công vẫn tiếp tục vận chuyển như trước nhưng lại phân ra một tia ý niệm để chú ý đến cái âm thanh rả riết dìu dịu khi những con sóng nhè nhẹ vỗ bờ… Thời gian dần trôi qua, trong ý thức Sở Dương tựa hồ xuất hiện một cái hồ nhỏ tĩnh lặng, mặt hồ yên ả phản chiếu trời mây bát ngát.
Tinh thần Sở Dương trong thời khắc này lại càng tĩnh lặng hơn hẳn so với những khi nhập định trước đây. Cả người giống như thoát ly khỏi sự gò bó của thiên địa mà đắm chìm vào cái hồ nhỏ bên trong ý thức của mình…
Bên kia Cố Độc Hành tấm tắc cảm thán, Sở Dương này đúng thật là một kẻ biến thái a… hắn có tư chất như vậy thì lo gì không thể vượt qua mình trong khoảng thời gian ngắn đây? Vừa ngồi xuống đã nhập định, thật sự là xin thua…
Nhưng vừa mới cảm thán xong thì bỗng nhiên cảm thấy hơi thở của Sở Dương chỗ kia chợt mờ mịt hẳn lên, Cố Độc Hành lại lần nữa giật mình vụt quay đầu lại, tay trái dụi dụi mắt không thể tin nổi… người này mới ngồi xuống đã bắt đầu nhập định, nhập định được mấy hơi thở vậy mà đã có thể tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong!
Dịch: Vật ngã lưỡng vong ý chỉ việc bản thân quên đi hết thảy đối tượng và sự việc, hay nói đơn giản là ý thức hoàn toàn thoát ly khỏi hoàn cảnh thực tại.
Cố Độc Hành suýt nữa kinh hô thành tiếng.
Nên biết rằng cái cảnh giới vật ngã lưỡng vong này, mỗi lần Cố Độc Hành đều phải nhập định ít nhất hơn một canh giờ mới có thể tiến vào đấy nhé! Đây là cấp độ luyện công cực cao rồi, chỉ có đến cấp độ này mới có thể tâm ý hợp làm một. Loại cảnh giới này nếu đem so với cảnh giới nhập định bình thường thì khi luyện công hiệu quả thu được sẽ hơn gấp đôi a!
Sở Dương có thể dễ dàng tiến vào như vậy?
Quái thai….
Cố Độc Hành khóe môi nhếch lên một nụ cười cay đắng, vốn vẫn tưởng rằng tư chất của mình đã là hiếm thấy ở Trung Tam Thiên, ai ngờ cái thằng nhóc nhỏ hơn mình vài tuổi này lại có thể khiến cho mình mất gần hết tự tin chỉ qua mấy hơi thở khi luyện công chứ!
Trong ý thức, Sở Dương chậm rãi mở to hai mắt nhìn chăm chăm những con sóng nhỏ không ngơi nghỉ xô bờ, trong lòng có chút hiểu ra… Những con sóng này tuy không có sức lực gì mấy nhưng lại vẫn không ngừng nhào lên, lui về, lại nhào lên, lại lui về.,..
Không chút nản lòng.
Sở Dương nhịn không được liên tưởng… giống như một người luyện công vậy, cũng như những con sóng hết sức bình thường này, không vì chút thành tích mà vui mừng, không bởi một thất bại mà buồn chán, không nóng không vội mà cứ thế một mực hướng về phía trước đi lên... Không biết tu vi sẽ tăng nhanh cỡ nào a…
Hắn cứ nhìn chăm chú như vậy, chậm rãi cảm giác được nguyên khí trong cơ thể mình giống cũng dần biến thành từng đợt từng đợt sóng liên miên không dứt theo kinh mạch mà xô qua một chu thiên, một vòng lại một vòng, tĩnh lặng mà vận hành…
Vào giờ khắc này, tinh thần của Sở Dương lại tiến vào một cảnh giới cao thâm hơn nữa. Hắn chỉ cảm thấy như toàn bộ cả thiên địa bỗng nhiên vô nhân vô ngã, không vật chất cũng không truy cầu gì hết, mọi thứ đều không tồn tại, cả thân thể mình giống như cũng tan vào hồ nước yên ả trước mặt, mềm mại hóa thành những con sóng nhè nhẹ xô lên rồi lại khe khẽ lui về….
Chỉ một quá trình ấy thôi mà dường như gom đủ các cảm xúc trên đời vậy, tự đắc cùng với vui mừng, hạnh phúc rồi cả ngọt ngào êm ái, tựa hồ dù có kéo dài như vậy mãi mãi thì mình cũng sẽ không hề nhàm chán bao giờ cả…
Xa xa, Cố Độc Hành trợn mắt há hốc mồm nhìn về bên này, miệng trương tròn như mồm cá ngão, trường kiếm trong tay vô thanh vô tức rơi xuống mặt đất…
Cố Độc Hành hỏng mất!
Trời ạ, cứu ta với… làm ơn nói cho ta biết đây không phải là sự thật đi chứ!
Sao có thể?! Cố Độc Hành vò đầu bứt tai, cho đến lúc cảm thấy vô cùng đau đớn thì hắn mới từ trong cơn hồn vía lên mây mà phục hồi lại tinh thần: "Trời ạ, thiên nhân hợp nhất trong tuyền thuyết, cái cảnh giới đỉnh cao này… không ngờ cứ như vậy mà diễn ra trước mặt của mình nữa à."
Vừa rồi khi hắn phát hiện xuất hiện tình huống khác lạ thì cũng còn chưa quay đầu lại, thậm chí còn thầm cầu nguyện trong lòng để Sở Dương ở lâu trong cảnh giới vật ngã lưỡng vong này thêm lúc nào hay lúc ấy, càng lâu càng tốt. Như vậy đối với việc luyện công cực kỳ có ích a….
Nhưng thật không ngờ kế tiếp lại xảy ra chuyện càng kì quái hơn nữa, mắt mình rõ ràng nhìn thấy Sở Dương ngồi sờ sờ ở chỗ kia, nhưng cảm giác thì lại đã không thấy sự tồn tại của Sở Dương nữa rồi!
Loại tình huống này chỉ có một khả năng có thể xảy ra mà thôi: Thiên nhân hợp nhất, cảnh giới cảm ngộ đỉnh cao trong võ đạo! Cấp độ của nó đã vượt ra khỏi phạm trù "luyện công" mà chính là cảnh giới chỉ trong truyền thuyết mới có! Loại cảnh giới này vốn chỉ có thể xuất hiện ở cấp độ Vũ Vương mới đúng!
Mà kể cả là Vũ Vương cũng không phải thường xuyên xuất hiện, chỉ khi lĩnh ngộ tới mức cực sâu thì mới có thể ngẫu nhiên tiến vào cảnh giới này! Trong truyền thuyết, mỗi một lần tiến vào cảnh giới này thì đều chắc chắn thu hoạch không nhỏ!
Nhưng mà tình huống này sao có thể xảy ra chứ? Bình thường nhất định phải bảo trì tuyệt đối yên tĩnh, tuyệt đối không thể bị quấy nhiễu rồi trải qua hơn một canh giờ ngồi nhập định chuẩn bị trong tình trạng vật ngã lưỡng vong mới có xác suất cực nhỏ mới đạt được Thiên nhân hợp nhất. Vạn lần không thể vội vàng cầu thành, một khi vội vàng thì chắc chắn không thể vào được! Hết thảy phải thuận theo tự nhiên! Một khi bị quấy rầy chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, hơn thế còn sẽ bị hạ cấp nữa!
Nhưng Sở Dương thì sao… hắn ở nơi công trường ồn ào huyên náo này, còn có cả hồ nước sóng vỗ rào rạt nữa, vậy mà cứ như thế tiến vào Thiên nhân hợp nhất? Cái này…. cái này còn thiên lý nữa không hả trời?
Cố Độc Hành đặt mông ngồi phịch xuống đất! Mông hắn nện cái bịch xuống một tảng đá cứng mà hồn vía vẫn chưa tỉnh lại.
Sở Dương sau khi tiến vào được cảnh giới cảm ngộ chí cao thì thỏa thích mà tìm hiểu. Vào lúc này, không gian nơi mũi Cửu Kiếp Kiếm vô thanh vô tức mở ra, tựa như đang phì phò thở ra hít vào cái gì đó. Nơi hồ nước theo thời gian chậm rãi ngưng tụ một tầng sương mù mà mắt thường không thể nhìn thấy, từ từ bay lên và quanh quẩn trong không trung, rồi giống như bị một thứ vô hình dẫn dắt mà chậm rãi tiến tới vờn quanh thân thể Sở Dương… sau cùng thì nhanh chóng rót vào cơ thể hắn, biến mất không thấy nữa…
Thời gian dần trôi qua, trên mặt hồ lại lần nữa bao phủ một tầng sương mù mờ mịt….
Lại thêm một tầng…
Không biết qua bao lâu, một canh giờ, hai canh giờ…
Cố Độc Hành vẫn ngơ ngác ngồi nơi đó, trên người đã ướt đẫm sương sớm, ánh mặt trời cũng vừa nhô lên sau màn sương mà Sở Dương vẫn chưa tỉnh lại.
Dưới cái nhìn chằm chằm của Cố Độc Hành thì bỗng nhiên khí cơ quanh thân thể Sở Dương chợt xao động.
Cảnh giới của Sở Dương đang tăng lên từng chút một… mà cũng chỉ khi nó tăng lên thì Cố Độc Hành mới có thể cảm giác được Sở Dương vẫn đang tồn tại…
Vũ sĩ cấp bốn, Vũ sĩ cấp bốn trung cấp, Vũ sĩ cấp bốn thượng cấp… đỉnh phong…. đột phá!
Vũ sĩ cấp năm rồi!
Cố Độc Hành bỗng cảm thấy cằm của mình như rớt phịch xuống đất! Con mẹ nó, thiên tài ông mày đã gặp qua không hề ít, vậy mà chưa bao giờ thấy cái kiểu… cái kiểu…. cái kiểu… ờ… quái thai!
Mỗi lần nghĩ tới đây, Cố Độc Hành đều cảm thấy đau lòng. So sánh với Sở Dương thì Cố Độc Hành cảm thấy mình vẫn còn may mắn nhiều lắm. Khi còn nhỏ thì ít nhất hắn vẫn còn có được sự yêu thương quan tâm chăm sóc của cha mẹ… rồi sau ngày gia đình chịu thảm biến thì nghĩa phụ đối với hắn cũng rất chiếu cố… có thể nói là chưa từng nếm qua đắng cay đau khổ gì nhiều.
Nhưng Sở Dương?
Cố Độc Hành cảm thấy Sở Dương giống như một đứa em nhỏ bị ép trở thành người lớn đang cần sự che chở chiếu cố của mình. Không có nguyên nhân gì hết, cái loại cảm giác này cứ tự nhiên mà phát sinh vậy thôi.
Lúc đầu hắn vẫn nghĩ là tu vi của Sở Dương so với mình cao hơn, nhưng sau lại tuyệt đối không thể ngờ rằng tu vi của Sở Dương chỉ mới là Vũ sĩ cấp bốn! Cho nên tối nay khi chứng kiến Sở Dương luyện công thì phản ứng đầu tiên của hắn là đứng chết trân lắp bắp kinh hãi.
Nghĩ tới đây thì Cố Độc Hành chợt bật gắt lên trong lòng: "Nghĩ thừa, cấp bốn thì sao hả? Có ta ở đây thì ai dám làm gì hắn chứ? Kể cả hắn một tí công lực cũng không có thì sao đây? Chẳng lẽ Cố Độc Hành ta lại là hạng trợn mắt nhìn huynh đệ lâm nguy sao?"
Nghĩ tới đó thì trong lòng Cố Độc Hành lập tức cảm thấy thoải mái hẳn. Nhưng vừa mới nâng kiếm lên định tiếp tục luyện thì lại ngẩn người lắp bắp kinh hãi… vụt quay đầu lại lần nữa nhìn về phía Sở Dương. Lần này do dùng sức quá nhiều nên cái cổ hắn cơ hồ suýt sái đi mất. Nguồn: http://truyenfull.vn
Bên kia Sở Dương làm sao… sao mà đã nhập định được rồi hả? Cố Độc Hành hoàn toàn không thể nào hiểu nổi chuyện một kẻ chỉ mới là là Vũ sĩ cấp bốn mà vừa ngồi xuống đã lập tức có thể nhập định rồi… Cái này, đây quả thực quá yêu nghiệt đi! Cho dù là Vũ Tông cũng không thể nhanh như vậy!
Cố Độc Hành trợn to hai mắt nhìn.
Bên ven hồ, công trường đang thi công vốn ngổn ngang là thế mà chợt bỗng như trôi đi rất xa, thậm chí dường như nó đã biến mất nơi trần gian vậy. Gió nhẹ thổi lại, mặt hồ lăn tăn gợn sóng, từng con sóng khe khẽ miên man xô bờ, từng đợt rồi lại từng đợt liên tục không dứt.
Lúc này tựa như từ trong màn đêm sâu lắm bỗng truyền tới tai Sở Dương những thanh âm yên ả của hồ nước này… trong lòng hắn linh quang chợt lóe, thần công vẫn tiếp tục vận chuyển như trước nhưng lại phân ra một tia ý niệm để chú ý đến cái âm thanh rả riết dìu dịu khi những con sóng nhè nhẹ vỗ bờ… Thời gian dần trôi qua, trong ý thức Sở Dương tựa hồ xuất hiện một cái hồ nhỏ tĩnh lặng, mặt hồ yên ả phản chiếu trời mây bát ngát.
Tinh thần Sở Dương trong thời khắc này lại càng tĩnh lặng hơn hẳn so với những khi nhập định trước đây. Cả người giống như thoát ly khỏi sự gò bó của thiên địa mà đắm chìm vào cái hồ nhỏ bên trong ý thức của mình…
Bên kia Cố Độc Hành tấm tắc cảm thán, Sở Dương này đúng thật là một kẻ biến thái a… hắn có tư chất như vậy thì lo gì không thể vượt qua mình trong khoảng thời gian ngắn đây? Vừa ngồi xuống đã nhập định, thật sự là xin thua…
Nhưng vừa mới cảm thán xong thì bỗng nhiên cảm thấy hơi thở của Sở Dương chỗ kia chợt mờ mịt hẳn lên, Cố Độc Hành lại lần nữa giật mình vụt quay đầu lại, tay trái dụi dụi mắt không thể tin nổi… người này mới ngồi xuống đã bắt đầu nhập định, nhập định được mấy hơi thở vậy mà đã có thể tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong!
Dịch: Vật ngã lưỡng vong ý chỉ việc bản thân quên đi hết thảy đối tượng và sự việc, hay nói đơn giản là ý thức hoàn toàn thoát ly khỏi hoàn cảnh thực tại.
Cố Độc Hành suýt nữa kinh hô thành tiếng.
Nên biết rằng cái cảnh giới vật ngã lưỡng vong này, mỗi lần Cố Độc Hành đều phải nhập định ít nhất hơn một canh giờ mới có thể tiến vào đấy nhé! Đây là cấp độ luyện công cực cao rồi, chỉ có đến cấp độ này mới có thể tâm ý hợp làm một. Loại cảnh giới này nếu đem so với cảnh giới nhập định bình thường thì khi luyện công hiệu quả thu được sẽ hơn gấp đôi a!
Sở Dương có thể dễ dàng tiến vào như vậy?
Quái thai….
Cố Độc Hành khóe môi nhếch lên một nụ cười cay đắng, vốn vẫn tưởng rằng tư chất của mình đã là hiếm thấy ở Trung Tam Thiên, ai ngờ cái thằng nhóc nhỏ hơn mình vài tuổi này lại có thể khiến cho mình mất gần hết tự tin chỉ qua mấy hơi thở khi luyện công chứ!
Trong ý thức, Sở Dương chậm rãi mở to hai mắt nhìn chăm chăm những con sóng nhỏ không ngơi nghỉ xô bờ, trong lòng có chút hiểu ra… Những con sóng này tuy không có sức lực gì mấy nhưng lại vẫn không ngừng nhào lên, lui về, lại nhào lên, lại lui về.,..
Không chút nản lòng.
Sở Dương nhịn không được liên tưởng… giống như một người luyện công vậy, cũng như những con sóng hết sức bình thường này, không vì chút thành tích mà vui mừng, không bởi một thất bại mà buồn chán, không nóng không vội mà cứ thế một mực hướng về phía trước đi lên... Không biết tu vi sẽ tăng nhanh cỡ nào a…
Hắn cứ nhìn chăm chú như vậy, chậm rãi cảm giác được nguyên khí trong cơ thể mình giống cũng dần biến thành từng đợt từng đợt sóng liên miên không dứt theo kinh mạch mà xô qua một chu thiên, một vòng lại một vòng, tĩnh lặng mà vận hành…
Vào giờ khắc này, tinh thần của Sở Dương lại tiến vào một cảnh giới cao thâm hơn nữa. Hắn chỉ cảm thấy như toàn bộ cả thiên địa bỗng nhiên vô nhân vô ngã, không vật chất cũng không truy cầu gì hết, mọi thứ đều không tồn tại, cả thân thể mình giống như cũng tan vào hồ nước yên ả trước mặt, mềm mại hóa thành những con sóng nhè nhẹ xô lên rồi lại khe khẽ lui về….
Chỉ một quá trình ấy thôi mà dường như gom đủ các cảm xúc trên đời vậy, tự đắc cùng với vui mừng, hạnh phúc rồi cả ngọt ngào êm ái, tựa hồ dù có kéo dài như vậy mãi mãi thì mình cũng sẽ không hề nhàm chán bao giờ cả…
Xa xa, Cố Độc Hành trợn mắt há hốc mồm nhìn về bên này, miệng trương tròn như mồm cá ngão, trường kiếm trong tay vô thanh vô tức rơi xuống mặt đất…
Cố Độc Hành hỏng mất!
Trời ạ, cứu ta với… làm ơn nói cho ta biết đây không phải là sự thật đi chứ!
Sao có thể?! Cố Độc Hành vò đầu bứt tai, cho đến lúc cảm thấy vô cùng đau đớn thì hắn mới từ trong cơn hồn vía lên mây mà phục hồi lại tinh thần: "Trời ạ, thiên nhân hợp nhất trong tuyền thuyết, cái cảnh giới đỉnh cao này… không ngờ cứ như vậy mà diễn ra trước mặt của mình nữa à."
Vừa rồi khi hắn phát hiện xuất hiện tình huống khác lạ thì cũng còn chưa quay đầu lại, thậm chí còn thầm cầu nguyện trong lòng để Sở Dương ở lâu trong cảnh giới vật ngã lưỡng vong này thêm lúc nào hay lúc ấy, càng lâu càng tốt. Như vậy đối với việc luyện công cực kỳ có ích a….
Nhưng thật không ngờ kế tiếp lại xảy ra chuyện càng kì quái hơn nữa, mắt mình rõ ràng nhìn thấy Sở Dương ngồi sờ sờ ở chỗ kia, nhưng cảm giác thì lại đã không thấy sự tồn tại của Sở Dương nữa rồi!
Loại tình huống này chỉ có một khả năng có thể xảy ra mà thôi: Thiên nhân hợp nhất, cảnh giới cảm ngộ đỉnh cao trong võ đạo! Cấp độ của nó đã vượt ra khỏi phạm trù "luyện công" mà chính là cảnh giới chỉ trong truyền thuyết mới có! Loại cảnh giới này vốn chỉ có thể xuất hiện ở cấp độ Vũ Vương mới đúng!
Mà kể cả là Vũ Vương cũng không phải thường xuyên xuất hiện, chỉ khi lĩnh ngộ tới mức cực sâu thì mới có thể ngẫu nhiên tiến vào cảnh giới này! Trong truyền thuyết, mỗi một lần tiến vào cảnh giới này thì đều chắc chắn thu hoạch không nhỏ!
Nhưng mà tình huống này sao có thể xảy ra chứ? Bình thường nhất định phải bảo trì tuyệt đối yên tĩnh, tuyệt đối không thể bị quấy nhiễu rồi trải qua hơn một canh giờ ngồi nhập định chuẩn bị trong tình trạng vật ngã lưỡng vong mới có xác suất cực nhỏ mới đạt được Thiên nhân hợp nhất. Vạn lần không thể vội vàng cầu thành, một khi vội vàng thì chắc chắn không thể vào được! Hết thảy phải thuận theo tự nhiên! Một khi bị quấy rầy chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, hơn thế còn sẽ bị hạ cấp nữa!
Nhưng Sở Dương thì sao… hắn ở nơi công trường ồn ào huyên náo này, còn có cả hồ nước sóng vỗ rào rạt nữa, vậy mà cứ như thế tiến vào Thiên nhân hợp nhất? Cái này…. cái này còn thiên lý nữa không hả trời?
Cố Độc Hành đặt mông ngồi phịch xuống đất! Mông hắn nện cái bịch xuống một tảng đá cứng mà hồn vía vẫn chưa tỉnh lại.
Sở Dương sau khi tiến vào được cảnh giới cảm ngộ chí cao thì thỏa thích mà tìm hiểu. Vào lúc này, không gian nơi mũi Cửu Kiếp Kiếm vô thanh vô tức mở ra, tựa như đang phì phò thở ra hít vào cái gì đó. Nơi hồ nước theo thời gian chậm rãi ngưng tụ một tầng sương mù mà mắt thường không thể nhìn thấy, từ từ bay lên và quanh quẩn trong không trung, rồi giống như bị một thứ vô hình dẫn dắt mà chậm rãi tiến tới vờn quanh thân thể Sở Dương… sau cùng thì nhanh chóng rót vào cơ thể hắn, biến mất không thấy nữa…
Thời gian dần trôi qua, trên mặt hồ lại lần nữa bao phủ một tầng sương mù mờ mịt….
Lại thêm một tầng…
Không biết qua bao lâu, một canh giờ, hai canh giờ…
Cố Độc Hành vẫn ngơ ngác ngồi nơi đó, trên người đã ướt đẫm sương sớm, ánh mặt trời cũng vừa nhô lên sau màn sương mà Sở Dương vẫn chưa tỉnh lại.
Dưới cái nhìn chằm chằm của Cố Độc Hành thì bỗng nhiên khí cơ quanh thân thể Sở Dương chợt xao động.
Cảnh giới của Sở Dương đang tăng lên từng chút một… mà cũng chỉ khi nó tăng lên thì Cố Độc Hành mới có thể cảm giác được Sở Dương vẫn đang tồn tại…
Vũ sĩ cấp bốn, Vũ sĩ cấp bốn trung cấp, Vũ sĩ cấp bốn thượng cấp… đỉnh phong…. đột phá!
Vũ sĩ cấp năm rồi!
Cố Độc Hành bỗng cảm thấy cằm của mình như rớt phịch xuống đất! Con mẹ nó, thiên tài ông mày đã gặp qua không hề ít, vậy mà chưa bao giờ thấy cái kiểu… cái kiểu…. cái kiểu… ờ… quái thai!