Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 867: Tiêu gia Tiêu Ngọc Thành!



Sau khi hoàn thành nghi thức, Hàn Tiêu Nhiên nói chuyện một cách thân thiết cùng gia chủ Sở Hùng Thành, theo sau, sau đó cảnh cáo mấy đại gia tộc một trận, rồi mới vội vàng rời đi.
Đến rồi lại đi nhanh như gió cuốn. Làm cho tất cả mọi người đều có cảm giác như đang ở trong mơ!
Thậm chí mọi người của Sở gia cũng có loại cảm giác này.
Việc này đối với Sở gia mà nói, quả là một chuyện tốt vô cùng lớn! Thậm chí, đem không khí bi thương do cha con Sở Phi Long chết, cũng thổi tan rất nhiều rồi.
Sở gia vốn chiếm cứ Bình Sa lĩnh, con đường kiếm tiền lớn nhất, cũng chỉ là tranh đoạt Tiêu gia thương lộ với hai nhà khác mà thôi, về phần mua bán với Chấp Pháp đường, Sở gia ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Đó đúng là một cái bánh ngọt lớn, nhưng, Sở gia lại không có khả năng nuốt trôi, nói sau, chấp pháp giả vốn nổi tiếng khó chơi, một khi có chút sơ xuất nào, cho dù Sở gia bán nhà bồi thường, cũng không đủ để chấp pháp giả nguôi giận.
Nhưng mà hiện tại, chuyện tốt như vậy không những được đưa đến tận của, mà còn cực kì ưu đãi, không chỉ tặng không cho ngươi con đường kiếm tiền, hơn nữa không cần ngươi chịu trách nhiệm...
Chuyện tốt như thế này kiếm đâu cho ra?
Liêu gia cùng Bảo gia cũng hoàn toàn hoảng sợ rồi: Như vậy, cho dù quy thuận Sở gia, cũng không phải là chuyện gì xấu, bởi vì... Rất dễ nhận ra rằng Sở gia có quan hệ vô cùng lớn...
Dựa vào cây cao hưởng bóng mát! Hiện tại Sở gia vừa mới bắt đầu phát triển, không có nhiều người có thể sử dụng, chỉ cần mọi người cố gắng một chút, sau khi phát triển, chẳng lẽ chúng ta còn có thể bị bạc đãi hay sao?
Tiền đồ rực rỡ!
Lập tức Sở gia bận rộn hẳn lên
Lão gia tử Sở Hùng Thành nhânh cơ hội này, lập tức bắt đầu chỉnh hợp ba đại gia tộc, hai đại thống lĩnh là Sở Phi Lăng Sở Phi Yên lập tức đi nhận chức, lựa chọn người, ba đại gia tộc ở cùng một chỗ, tất cả cao thủ có tu vi hoàng tọa ngũ phẩm trở lên đều lấy ra tạo thành thương đội bảo tiêuđoàn.
Mỗi một nhà đưa ra ba vị quân cấp cao thủ, Sở gia bốn vị, tổng cộng là mười vị quân cấp cao thủ dùng để áp trận.
Sẵn sàng bảo vệ hàng hóa xuất phát, bắt đầu mua bán.
Ban đầu dự tính phải chống là hai đại thế gia còn lại không không có xảy ra, ngược lại có chút hợp tác trôi chảy. Tất cả đều thuận lợi, Liêu gia trở thành đường khẩu thứ hai của Sở gia, Bảo gia chính là đường khẩu thứ ba. Sở gia dĩ nhiên biến thành tổng bộ...
Tới buổi chiều, chấp pháp bán đấu giá đường Tần Bảo Thiện đã truyền tin tức đến: Đã có nhiệm vụ.
Sở Phi Lăng cùng Sở Phi Yên lập tức xuất phát, bắt đầu hành trình trở nên mạnh mẽ của Sở gia...
Mà đám tang của Sở gia, cũng làm qua loa một chút, tuy rằng không mất đi sự long trọng, nhưng cũng không coi là chuyện lớn. Bởi vì, Sở lão gia tửcòn sống, có lão nhân còn sống, thì cha con Sở Phi Long chỉ có thể coi là chết non... Cũng không phải là đám tang gì lớn. Đây cũng là tập tục của Cửu Trọng Thiên...
Tất cả mọi việc đều được tiến hành khẩn cấp, tất cả đều được giản lược, nhanh chóng. Sở thần y nhìn một lúc nghe một lúc, cuối cùng phát hiện ra nếu như mình không có ở đây, thì cũng không có gì.
Mình ở nơi này giống như là một con bỏ bị bắt vào tối 30 tết: Có ngươi cũng làm lễ mừng năm mới, không có ngươi cũng làm lễ mừng năm mới.
Vì thế Sở thần y lặng lẽ chuồn mất.
Tranh thủ tất cả mọi người không có chú ý, Sở Dương len lén bước đi. Mới đi được vài bước, đã bị một đôi tay nhỏ bé bắt được: "Mang theo ta trở vềvới."
Đúng là Sở Nhạc nhi.
Tiểu cô nương đã mệt muốn chết rồi.
Bởi vì tiểu nha đầu Sở Nhạc nhi cũng muốn đi theo, nhưng lại mệt đến nổi đi không nổi, Sở Dương đành phải cõng tiểu la lị này đi...
Đáng thương... Trong lòng Sở thần y cảm thán: Cho dù là ở Chấp Pháp đường, ta cũng có xe ngựa chuyên môn để ngồi, nhưng ở trong nhà mình, lại không hề có đãi ngộ như vậy...
Mới ra khỏi cửa của Sở gia, liền gặp mấy tên Hắc y nhân đứng ở trước cửa, ở phía sau hắn, có sáu người, mỗi người đều nhìn Sở Dương với ánh mắt không tốt.
Sở Dương nhướng mày, bảy người này, đúng là người của Tiêu gia Bình Sa lĩnh Phân đường. Một người khi trước, đúng là chủ trì mà Tiêu gia tạm thời phái tới, mới vừa rồi còn ở bên trong, làm sao sẽ đột nhiên xuất hiện ở nơi này? Xem tình hình, có vẻ như có âm mưu đến chận đường mình thì phải.
"Ngươi chính là Sở Dương? Chủ nhân của Tử Tinh Hồi Xuân đường?" Người đứng ở phía trước có hai mắt âm trầm, mũi ưng, nhìn Sở Dương có chút khinh thường, hỏi một cách khinh khỉnh.
"Chẳng lẽ các vị khách đến từ Tiêu gia có cái gì chỉ bảo?" Sở Dương cõng theo Sở Nhạc nhi, cũng không có buông nàng, nhếch mép nhìn hắn, cũng khinh khỉnh đáp lễ.
Ngươi vô lễ với ta, mắc mớ gì ta phải cung kính với các ngươi? Tiêu gia? Thì sao! Tiêu Ngọc Long không phải bị bản công tử làm cho tan nát sao?
"Tiêu Ngọc Long... Chính là trúng kế sách của ngươi? Không chỉ bị chết thảm, còn phải đền cho ngươi một số lượng lớn Tử Tinh?" Tên mũi ưng kia hỏi với vẻ thâm trầm.
"Đó là án phạt do chấp pháp giả tuyên, không quan hệ đến ta." Sở Dương vừa mở miệng ra đã chối bay mọi sự liên quan.
Tên mũi ưng hừ lạnh một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ lạnh lùng: "Ngươi cho rằng... Có chấp pháp giả làm chỗ dựa cho ngươi, thì ngươi có thể thích làm gì thì làm?".
Sở Dương cười lạnh nói: "Ngài nói không sai, nếu chấp pháp giả khắp thiên hạ đều làm chỗ dựa cho ta, vậy thì ta sẽ thực sự không sợ hãi!".
Tên mũi ưng tử lập tức bị hắn làm cho tức giận đến nỗi không nói ra.
Hừ một tiếng thật mạnh, nói: "Bổn tọa là Tiêu Ngọc Thành!".
Sở Dương nói một cách uể oải: "Kính đã lâu..."
"Tiêu Ngọc Long chính là đường đệ của ta." Ánh mắt như chim ưng của Tiêu Ngọc Thành nhìn chằm chằm Sở Dương, nặng nề nói: "Hắn không chỉchết không minh bạch, hơn nữa còn rất oan...".
Sở Dương thở dài, nói: "Người chết đều nói như vậy..."
Tiêu Ngọc Thành cười lạnh, giảm thấp thanh âm xuống: "Sở đại công tử, rồi ngươi cũng sẽ nói như vậy, rất nhanh thôi. Dám lừa bịp tống tiền Tiêu gia ta, lá gan ngươi không nhỏ mà."
Sở Dương nhịn không được nói: " Hôm nay ngươi dám giết ta sao?".
Tiêu Ngọc Long tức giận nói: "Chẳng lẽ ta không dám?"
Sở Dương thở dài, đem Sở Nhạc Nhi xốc lên, giơ tay ra, không chút khách khí xô Tiêu Ngọc Thành qua một bên, đường hoàng đi qua ngay bên cạnh hắn, trong miệng thầm thì chửi mát: "Trên đời luôn luôn có một đám người như vậy, ngu ngốc giống như không có não; rõ ràng không dám mà lại nói dám, ngoài miệng cứ ra vẻ ta đây, người như vậy, lão tử thấy cũng nhiều... Phải giết liền giết thôi, nói nhiều làm gì! Làm bản công tử tưởng rằng tớiđây một cái có chút phẩm chất, thật không ngờ lại phí mất nữa ngày nước miếng..."
"Vừa rồi tổng chấp pháp còn ở đây, không thấy thằng nào dám thò mặt ra; vừa rồi Sa Tâm Lượng cùng đám chấp pháp giả còn ở trong này, người này cũng không dám bố láo... Nhưng bây giờ lại ngăn chặn ta... Mẹ hắn, đúng là đi tìm người khi dễ! Ngày mai lão tử bắt một con chuột rồi mắng hắn long trời lở đất... Không phải là bắt nạt kẻ yếu sao, ai mà không biết..."
Hắn vừa chửi mát vừa cõng Sở Nhạc Nhi đi xa.
Tiêu Ngọc Thành chọc tức đến nỗi gần như không thở được, nổi giận trừng to hai mắt nhìn Sở Dương cõng Sở Nhạc Nhi đi xa, thật lâu sau mới thở hồng hộc.
Khuôn mặt của sáu người khác cũng tím tái luôn.
"Sở Dương, chờ tới lúc ngươi rơi vào tay ta, ta sẽ bắt ngươi pahir trải cái giá đắt vì lời nói ngày hôm nay!" Tiêu Ngọc Thành thở phì phò: "Ngươi đừng tưởng rằng nịnh bợ được chấp pháp giả sẽ bình yên rồi!".
Hắn nghĩ đến Sở Dương không có tu vi, khẳng định không nghe thấy, nhưng hắn không có nghĩ đến, những lời này, Sở Dương đều nghe rõ ràng rành mạch không thiếu một chữ.
Phía trước, truyền đến một tiếng cười thanh thúy của tiểu la lỵ: "Sở Dương ca ca, lời nói của ngươi thật là lưu manh, bất quá ta thích hì hì...".
Khuôn mặt của Tiêu Ngọc Thành trở nên méo mó...
Chỉ nghe thấy Sở Dương nói mơ hồ: "Nhạc Nhi, ngươi phải nhớ kỹ, đối với những người nhát gan như thế, mắng hắn như thế nào cũng không sao... Mắng mẹ ruột của hắn cũng chẳng có chuyện gì..."
"Ừ... Đại ca thật là lợi hại, ta nhớ kỹ rồi... Người nọ bị ngươi mắng, một câu cũng không dám cãi lại, nhưng mà tốt nhất đại ca vẫn không nên mắng mẹ hắn... Như vậy không tốt..."
"Ừ, Nhạc Nhi là cô gái ngoan, mềm lòng, ta thích cạc cạc... Ừm, sau này ta cũng không mắng mẹ hắn...".
"Ừm, đại ca thật tốt, ngươi mắng cha hắn là tốt rồi...".
Tiếng của hai huynh muội dần dần đi xa.
Bảy người Tiêu gia, đứng sững sờ, người nào cũng tràn đầy sát khí, khuôn mặt vặn vẹo, giận sôi lên...
Sở Dương vốn không có ý định nói chuyện đàng hoàng, hắn rất rõ ràng: nếu Tiêu gia chuyên môn phái đường huynh của Tiêu Ngọc Long tới nơi này chủ trì, như vậy, có ý tứ gì thì dùng đầu gối đều có thể đoán ra được, nếu không có bất cứ cách nào tránh né hoặc hòa giải, thì mắc mớ gì ta phải nén giận?
Cho nên hắn tranh thủ lúc Tiêu Ngọc Thành đứng ở của của Sở gia, với lại Hàn Tiêu Nhiên vừa mới công khai ủng hộ gia tộc hắn, đoán rằng Tiêu Ngọc Thành không dám ra tay, hung hăng mắng hắn một trận...
Cho dù cuối cùng vẫn phải đánh phải giết, hôm nay mắng như thế này, bản công tử vẫn buôn bán lời được một tâm trạng thoải mái...
Thân thể của tiểu nha đầu rất nhẹ, nhưng Sở Diêm Vương không có tu vi huyền công, chỉ dùng sức mạnh bản thân để cõng đi, về sau lại giống như cõng một tòa núi nhỏ, đến lúc Sở Dương quay về Tử Tinh Hồi xuân Đường, thì hai chân gần như không thể đứng vững.
Rốt cuộc đi vào Tử Tinh Hồi xuân Đường, đã thấy Hoàng Hà Liễu công tử đang nổi trận lôi đình, không chịu uống thuốc, thấy Sở thần y đi vắng, Hoàng công tử bắt đầu muốn làm con thiêu thân, trong lòng Sở Dương đang bực bội, lại thấy thế, giận tím mặt, hét lớn một tiếng: "Không uống thì cút ngay! Ngươi lấy đâu ra nhiều bệnh thối hoắc như vậy!"
Hoàng công tử giống như nghe thấy sét đánh trên chín tầng trời, cả người run lên mặt sắc trắng xuống, ngoan ngoãn tự mình uống thuốc.
Hiện tại Hoàng công tử nhìn thấy Sở Dương, giống như là nhìn thấy ác ma biến thành, sợ hãi nói không nên lời...
Sau đó vẻ mặt đau khổ bụm miệng, tự giác chạy ra phía ngoài: Nghiêng mũi nghiêng miệng... Chỉ thấy một dòng nước miếng trong chảy ra... Tích tíchđáp tích tích đáp...
Cũng là nước đắng từ trong miệng chảy ra theo phản ứng sinh lý.
Loại nước đắng này, mặc kệ là ăn rất chua hay là rất đắng, đều sẽ chảy ra, Hoàng công tử không thể nôn mửa, nhưng phát hiện làm như vậy lại có thể giảm nhẹ một chút cái cảm giác khó chịu trong lòng, cho nên sau mỗi lần uống thuốc, đều sẽ tựa vào góc tường, bày ra một tư thế như tên ngu đểchảy nước miếng...
Hoàng công tử uống thuốc đã được ba ngày rồi.
Trong ba ngày này, Hoàng công tử cảm giác mình đã trải qua ba năm. Không, là ba mươi năm!
Mỗi ngày uống hết sáu bát dược súp màu vàng vàng, Hoàng Hà Liễu cảm giác mình đã no rồi. Không có ăn uống no, thì cũng bị ghê tởm no rồi: Giống y chang như phân...
Đây là cuộc sống của con người sao?
Ngày thứ tư, người của Hoàng gia sẽ trở lại rồi. Truyện được copy tại Truyện FULL
Sở Dương còn đánh giá thấp sự coi trọng của Hoàng gia đối với tên độc đinh này.
Không chỉ có mang đến toàn bộ " dược vật " mà Sở Dương nói là "đợt trị liệu thứ hai" cần có, hơn nữa, cũng mang đến tư liệu cực kỳ tường tận. Không những thế, gia chủ Hoàng gia cũng tự mình tiến đến, hơn nữa mang theo mẫu thân của Hoàng Hà Liễu, còn có bốn tiểu thiếp của Hoàng gia chúa... Cùng với hai cô vợ của công tử Hoàng Hà Liễu...
Hơn nữa còn có rất nhiều cao thủ hộ vệ!
Đội hình lớn cỡ này, làm cho Sở thần y trợn mắt há hốc mồm!
Chương trước Chương tiếp
Loading...