Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 819: Ngươi phải bồi thường!



Tên chấp pháp giả mũi ưng giơ cao một khối lệnh bài màu đen. Chính giữa lệnh bài có một chữ 'Pháp' đỏ tươi như máu, lấp lóe hàn quang, lớn tiếng nói: "Phụng lệnh chấp pháp đường, tróc nã vạn ác đạo tặc Tiêu Ngọc Long. Nếu kẻ nào dám ngăn cản, lập tức luận tội chống lại chấp pháp giả, giết chết không tha."
Mấy tên chấp pháp giả liền xoạt một tiếng, rút đao rút kiếm, ánh mắt dày đặc sát khí, nhìn chằm chằm gần trăm tên cao thủ Tiêu gia, trên mặt nở một nụ cười lạnh, không hề sợ hãi chút nào.
Rất nhiển nhiên, chỉ cần Tiêu gia dám động, chấp pháp giả sẽ dám giết người.
Hơn nữa, chấp pháp giả giết người thì không sao. Nhưng nếu Tiêu gia động, thì chính là tội kháng cự chấp pháp, tội thêm một bậc, toàn bộ Tiêu thị gia tộc cũng không thoát được liên quan.
Tiêu Ngọc Long nào dám đảm đương tội danh ngập trời như thế, vội vàng lớn tiếng kêu lên: "Tất cả đều không được động thủ. bản quản sự đi cùng mấy vị đại nhân một chuyến là được. Chuyện này là một sự hiểu lầm, làm sáng tỏ là được thôi."
Có cho hắn thêm một cái lá gan nữa, Tiêu Ngọc Long cũng tuyệt đối không dám công nhiên đối kháng chấp pháp giả. Điều này sẽ mang tới cho Tiêu gia phiền toái không thể lường hết được. Nếu gia tộc biết, bất luận là ai phải ai trái, đều sẽ lập tức lột da Tiêu Ngọc Long ngay.
Người của Tiêu gia chậm rãi lui về phía sau.
Tiêu Ngọc Long cố gắng làm ra vẻ thong dong, bắt chéo tay sau lưng, mỉm cười nói: "Chấp pháp giả đại nhân, mời động thủ."
Hai vị chấp pháp giả mỉm cười, đột nhiên tung cước, hung hăng đá vào đầu gối hắn. Phịch phịch một tiếng, Tiêu Ngọc Long đã bị đá quỳ xuống đất, đau tới mức mồ hồi trên mặt đầm đìa.
Một tên chấp pháp giả bước tới, một tay túm tóc nhấc đầu lên, tay còn lại thì tát tới tấp, vừa đánh vừa mắng: "Con bà nói, bọn lão tử đã tới đây rồi mà con mẹ ngươi vẫn còn làm ra vẻ hả. Tưởng phong độ lắm à? Thật sự là đồ hỗn đản không biết sống chết, đánh chết đồ ngu ngốc nhà ngươi."
Tiếp đó lại lấy ra một sợi dây thừng bằng gân linh thú, trói gô Tiêu Ngọc Long lại như trói một con heo. Tiêu Ngọc Long lúc này mới từ trong khiếp sợ đau đớn phục hồi tinh thần trở lại. Đang định mở miệng thì ba một tiếng, một cục giẻ thối hoắc đã nhét thẳng vào mồm hắn. Ngay sau đó, sau gáy bị giáng một chưởng, nhất thời ngã lăn ra đất. Lại bị mạnh mẽ kéo dậy, thòng một đoạn dây thừng dài tới hai trượng, một đầu buộc vào người hắn, một đầu buộc vào sau đuôi ngựa.
Chấp pháp giả mũi ưng ánh mắt đảo qua đám người Tiêu gia, uy nghiêm nói: "Trừ Tiêu Ngọc Long ra, còn có mấy kẻ đồng lõa. Ta điểm tới tên thì tự động đứng ra. Nếu không, tất cả mọi người ở đây đều liên lụy."
Nói xong quát lớn: "Tiếu Trường Vũ, Lý Truy Phong, Lưu Mãnh...."
Liên tiếp ba cái tên.
Ba người thần tình ủ rũ từ trong đám người bước ra. chấp pháp giả nhào tới như hổ như lang, cũng đãi ngộ y hệt như Tiêu Ngọc Long. Chỉ trong khoảnh khắc, những kẻ vẫn tác uy tác phúc tại Bình Sa Lĩnh của Tiêu gia đã bị đem ra công lý. Trói gô lại, buộc sau đuôi ngựa, chờ đợi xuất phát.
Chấp pháp giả mũi ưng cầm đầu hô lớn một tiếng: "Thu đội." Trước tiên quất một roi lên mông ngựa, sau đó lại tặng một roi lên lưng Tiêu Ngọc Long.
Thúc ngựa lao đi như bay.
Ba vị chấp pháp giả còn lại cũng học theo, mỗi người hai roi, thớt ngựa đau đớn hí dài, người thì kêu la thảm thiết, da tróc thịt bong, quần áo rách tan...
Bốn người bọn Tiêu Ngọc Long bị trói ở sau đít ngựa, lại bị phong trụ tu vi, mới chạy được hai bước đã ngã lăn ra đất. Dọc đường kêu thảm, cứ như vậy bị kéo lê trên đường.
Chỉ kéo chưa tới hai mươi trượng, trên mặt đất đã xuất hiện bốn vệt máu đỏ tươi, dài dằng dặc.
Tiếng vó ngựa cấp tốc, ầm ầm biến mất không thấy đâu nữa.
Đám người còn lại của Tiêu gia đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều khiếp sợ vô cùng: "Tiêu Ngọc Long rốt cuộc đã phạm phải tội gì? Không ngờ bị chấp pháp giả đối đãi như thế. Nhìn bộ dáng vừa rồi, hẳn là hoàn toàn dựa theo đãi ngộ của tử tù rồi, thậm chí còn có phần hơn.
Tiêu Ngọc Long làm chuyện trời đất phẫn nộ gì? Không ngờ lại khiến cho chấp pháp giả nổi giận như thế?
Nhưng tất cả mọi người đều hiểu dược, bất kể thế nào đi nữa, tình huống lần này nhất định cực kỳ nghiêm trọng. Bằng không chấp pháp giả cũng không thô bạo như thế. Dù sao nơi này cũng là địa bàn của Tiêu gia, Tiêu gia vẫn phải có vài phần thể diện.
Nếu như không phải là loại tội lớn tày trời, thật sự không thể tha thứ, chấp pháp giả há lại không biết nặng nhẹ như thế?
Mọi người trong lòng cùng dâng lên một cảm giác mơ hồ: Nói không chừng, tội Tiêu Ngọc Long lần này phạm phải... Ngay cả gia tộc cũng không giữ được hắn...
"Mau đi thông báo cho gia tộc." Một người trong đó vội vàng rống lên một tiếng. Mọi người lúc này mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhao nhao chạy đi. người người trong lòng bất an, mồ hôi trên mặt chảy ròng ròng, thật sự là sợ hãi...
Tiêu Ngọc Long, bất kể ngươi phạm vào tội gì, cũng đừng liên lụy chúng ta a....
...
Tiêu Ngọc Long bị chấp pháp giả bắt.
Tin tức này giống như báo lốc, truyền khắp cả Bình Sa Lĩnh.
Thời điểm Tiêu Ngọc Long bị bắt, đúng vào buổi sáng, là lúc trên đường cái có nhiều người nhất. Mà đám chấp pháp giả nhứ như vậy phóng ngựa vung roi, không ngờ còn làm một vòng lớn, chuyên môn chọn những chỗ nào nhiều người nhất, kéo theo Tiêu Ngọc Long như chó chết mà phóng qua.
Mọi người há có không thể nổ tung?
Lập tức, tam đại thế gia đều nhận được tin tức. Nhà nhà đều cẩn thận phái người đi tìm hiểu: Tiêu Ngọc Long rốt cuộc phạm vào tội gì vậy? Không ngờ lại nghiêm trọng như thế, không hề lưu lại một chút thể diện nào...
Vì thế trên đường mọi người đều nghị luận, có người nói Tiêu Ngọc Long cường bạo khuê nữ của chấp pháp giả, cũng có người nói, Tiêu Ngọc Long ngủ với lão bà của chấp pháp giả... còn có người nói...
Nói ngắn gọn lại, mọi người đều vô cùng hào hứng.
Con ngươi vẫn là như thế. Nhìn thấy đại nhân vật mà trước kia mình vẫn phải ngước nhìn lên, bị hành hạ như vậy, bất kể có cừu oán hay là không có cừu oán, đều sẽ có cảm giác đại khoái nhân tâm, cao hứng phấn chấn khi người khác gặp họa. Huống chi Tiêu Ngọc Long còn trắng trợn vơ vét ở nơi này, nhân duyên thực không tốt... Giờ phút này, người bỏ đá xuống giếng liên tiếp xuất hiện....
Càng có không ít người từng bị Tiêu Ngọc Long ức hiếp, không ngờ trực tiếp chạy tới chỗ chấp pháp giả cáo trạng..
Chó rơi xuống nước, hơn nữa còn là một con chó khiến người ta cực kỳ phẫn nộ, ai mà chẳng muốn đánh?
Đãi ngộ hoàn toàn trái ngược với Tiêu Ngọc Long, Sở Dương đại lão bản - khổ chủ của Tử Tinh Hồi Xuân đường - Sở thần y, từ sáng sớm đã được chấp pháp giả phái người khách khách khí khí mời tới. Hiện tại đang ngồi vắt chân trong đại sảnh chấp pháp đường, thảnh thơi uống trà...
Về phần đặc biệt đi đường vòng, đương nhiên cũng là chủ ý của Sở lão bản. Lúc ấy Sở lão bản có nói như vầy: "Sa lão ca, muốn đánh một người, trước tiên tốt nhất là khiến hắn mất mặt, lột bỏ tự tin và kiêu ngạo của hắn. Như vậy sẽ dễ đối phó hơn nhiều...."
Sa Tâm Lượng vô cùng đồng ý. Thế là chỉ vì một câu nói đó, Tiêu Ngọc Long đã phải chịu không biết bao nhiêu đau khổ.
Tiếng vó ngựa xa xa truyền tới, Sa Tâm Lượng lập tức nghiêm mặt, cùng Sở Dương đi ra ngoài, thẳng tới hình tấn sảnh. Sở Dương thấp giọng nhắc nhở: "Tiêu Ngọc Long hiện tại còn chưa hay biết gì. Rốt nhất là tách hai tội ra.. Như vậy... hắc hắc....."
Sa Tâm Lượng ngầm hiểu, mặt mày hớn hở, liên tục gật đầu.
Sở Dương đương nhiên thức thời, vừa tiến vào hình tấn sảnh liền chạy vào một góc bên cửa hông, lộ ra biểu tình sợ hãi, cúi đầu khom lưng chắp tay đứng một bên, vẻ mặt bi phẫn.
Tiếng vó ngựa dừng lại, mấy tiếng rên rỉ nhưng bị bịt miệng đã truyền vào.
Tiếp đó, một thanh âm tựa hồ phải dốc hết toàn lực, mới kêu to lên được: "Ta oan uổng, vô tội. Các ngươi coi mạng người như cỏ rác. Ta muốn hồi bẩm gia tộc... Ta muốn...."
Phốc một tiếng, tựa hồ miệng đã trúng một quyền hoặc một cước, chỉ còn lại mấy tiếng ô ô không thành lời...
Lập tức xuất hiện mấy vị chấp pháp giả kéo bốn người Tiêu Ngọc Long vào trong giống như kéo bốn con chó chết, Hung hăng ném lên mặt đất. Lập tức, máu chảy dàn dụa khắp nơi.
Thần sắc trong mắt Sở Dương bất động, liếc mắt nhìn qua một cái.
Tiêu Ngọc Long hiện tại, so với Tiêu Ngọc Long đêm hôm đó, thực sự không phải là cùng một người rồi. Tiêu Ngọc Long đêm hôm đó kiêu ngạo thế nào, quần áo chỉnh tề, phong thần tuấn lãng.
Nhưng nhìn hiện tại xem, quần áo tả tơi, tóc rối tung, hai con mắt đều thâm xì, trên mặt xanh một chỗ tím một nơi đoàn, có nhiều chỗ còn không ngừng rỉ máu. Lỗ mũi tựa như hai lỗ máu, không thể ngăn được. Miệng ú a ú ớ, cũng đều là máu. Trên người lại càng... không thể nào nhìn nổi. Trên sống lưng và ngực, gần như bị mài tới thấu xương rồi.
Một kẻ thảm hại biết bao?
Ba người c̣òn lại cũng không khác biệt lắm, đều có bộ dạng như vậy.
"Tiêu Ngọc Long, ngươi biết tội mình chưa?" Sa Tâm Lượng mặt không đổi sắc, khoanh tay hỏi.
"Xin hỏi Sa thống lĩnh, Tiêu mỗ... phạm tội gì?" Tiêu Ngọc Long run run, gắng gượng nói từng chữ một, mặc dù có chút mơ hồ không rõ, nhưng cuối cùng cũng nói xong.
"Ngươi không nhận tội?" Sa Tâm Lượng ánh mắt lạnh lùng.
"Xin Sa thống lĩnh nói rõ." Tiêu Ngọc Long quật cường ngẩng đầu.
"Ha ha ha... ngươi cho người giả trang đạo tặc, cướp bóc y quán Sở gia. Chuyện này ngươi có thừa nhận?" Sa Tâm Lượng không nhanh không chậm hỏi.
"Cái này...." Tiêu Ngọc Long tuyệt đối không ngờ tớ, mình bị lôi tới nơi này, lại là vì một chuyện nhỏ như hạt đậu này....
Trong lúc nhất thời gần như muốn hộc máu: Chuyện như thế này, trước kia ta đã từng làm bao nhiêu lần rồi? Mỗi lần đều chỉ cần ha mươi khối tử tinh là xong chuyện. Như thế nào mà ngươi lại biến nó thành đại án kinh thiên rồi?
Biết chuyện này không thể chống chế được, Tiêu Ngọc Long dứt khoát thừa nhận: "Thật là có chuyện này."
Sa Tâm Lượng hỏi: "Nghe nói, ngươi từng nói qua, có thể đánh thương Sở Phi Yên, nếu như hắn còn không biết điều, có thể đánh cho tàn phế. Chỉ cần lưu lại một mạng là được. Còn tên đại thiếu gia Sở gia, kẻ từng sai sử ngươi như đứa ở, có dánh chết cũng không sao cả? Có từng nói như vậy hay không?"
Tiêu Ngọc Long vừa nghe đã biết sáu tên kia đã nói thay mình hết rồi, dứt khoát gật đầu: "Ta quả thực từng nói như vậy." Thầm nghĩ, đây tính là đại sự gì chứ....
Hắn vừa nói xong thì lập tức cảm nhận được không khí trong đại sảnh hiện giờ khác hẳn với lúc trước, âm hàn hơn nhiều. Trái tim đánh thót một cái, ngẩng đầu lên thì thấy Sa Tâm Lượng mặt đen như đít nồi, ngực phập phồng, thần quang trong mắt lóe sáng, sát khí ngập trời.
Trái tim không khỏi nhảy dựng lên, chẳng lẽ Sa Tâm Lượng lại có quan hệ với tiểu súc sinh kia?
Sa Tâm Lượng lạnh lùng, nói: "Nói như vậy, ngươi đã thừa nhận?"
"Đúng là có việc này." Tiêu Ngọc Long nói: "Nếu Sa thống lĩnh ra mặt, tại hạ cam nguyện bồi thường."
Sa Tâm Lượng lạnh lùng nói: "Vậy bây giờ tuyên án. Tử Tinh Hồi Xuân đường trước kia trị thương cho Tiêu Ngọc Long. Tiêu Ngọc Long chẳng những không cảm ơn mà ngược lại còn hạ thủ cướp bóc, lấy oán trả ơn, lang tâm cẩu phế, heo chó cũng không bằng. Hành vi này cũng xúc phạm luật pháp Cửu Trọng Thiên, ô bẩn đạo đức Cửu Trọng Thiên, không nghiêm trị không thể cảnh tỉnh thế nhân."
Hắn thở ra một hơi thật dài, nói: "Phạt Tiêu Ngọc Long cùng đồng bọn bốn mươi pháp côn. Bồi tưởng tất cả tổn thất của Tử Tinh Hồi Xuân đường, cũng bồi thường tổn thất danh dự cho Tử Tinh Hồi Xuân đường, bồi thường thương tổn của tiểu nhị y quán Sở Phi Yên, bồi thường tinh thần tiểu nhị y quán Sở Nhạc Nhi... Tiêu Ngọc Long, bản tọa xử phạt như vậy, ngươi có phục không?"
Tiêu Ngọc Long khẽ thở phào một hơi: "Tại hạ nguyện ý bồi thường."
Chương trước Chương tiếp
Loading...