Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 816: Ta muốn báo án, tiểu dân oan uổng!



Trong khi Sở tứ gia đang lo lắng, trời đã dần chuyển về khuya.
Trong bầu trời đêm bên ngoài, gió khẽ thổi qua.
Mọi thanh âm đều như biến mất.
Tiếng trống canh đã báo hiệu canh ba.
Đột nhiên, rầm một tiếng, đại môn y quán bị người ta một bước đá bay, ván cửa vốn đã rách nát lập tức biến thành gỗ vụn đầy trời, bay tung tóe khắp nơi. Một tiếng cười to vang lên, sáu hắc y nhân bịt mặt nghênh ngang bước vào. Ánh mắt đảo qua mọi người đang ngồi, không khỏi ngẩn ra, lập tức bật cười ha hả: "Sở tứ gia, Sở lão tứ, đây là viện binh của ngươi sao?"
Sở Phi Yên hừ một tiếng, nói: "Đối phó với hạng người đầu trộm đuôi cướp như ngươi, chẳng lẽ còn cần đại binh tới trấn áp sao?"
Người cầm đầu âm sâm cười cợt: "Miệng Sở tứ gia cũng cứng quá nhỉ. Ngươi chớ chọc giận ta, nếu không, tuy không đến mức lấy mạng ngươi, nhưng chỉ cần không cẩn thận một cái, lại biến thành tàn tật... thì đúng là không hay lắm đâu."
Sở Dương hừ một tiếng, nói: "Tứ thúc, mau cùng Nhạc Nhi tránh vào bên trong đi."
Sở Phi Yên còn đang định lên tiếng thì Sở Nhạc Nhi đã vội kéo hắn đi vào bên trong.
"Ngăn bọn hắn lại. Trừ mấy người của Sở gia, những người khác giết không tha." Hắc y nhân cầm đầu hét lớn một tiếng.
Mười tên viện binh mà Sở Dương mời tới đột nhiên đã cùng nhảy tới, không ngờ không thèm nói một câu đã giết thẳng tới, giống như mười tên câm vậy.
Sáu người bịt mặt cùng nhe răng cười, trường kiếm xuất vỏ, cứ như vậy vọt tới.
Đối với bọn hắn mà nói, mười tên trước mặt này, thật sự không đáng để vào mắt.
Chỉ qua một lần xung phong, sau mấy tiếng kêu thảm thiết, trong mười người đã có sáu người bị thương, máu tươi vãi đầy mặt đất, kêu thảm ngã xuống.
Sở Phi Yên đứng bên trong nhìn ra mà lòng nóng như lửa đốt, đang định nhảy ra thì bị Sở Nhạc Nhi giữ chặt lại.
Từ lúc hắc y nhân xuất hiện, Sở Dương đã chui vào một lúm tử trúc bên trong. Giờ khắc này, ai cũng không phát hiện ra, thần sắc của hắn đã trở nên lãnh khốc mà tàn nhẫn. Ánh mắt cũng bén nhọn vô tình. Tùy thời chuẩn bị ứng phó tình huống đột nhiên phát sinh...
Hiện tại, đứng ở nơi này, cũng không phải là Sở Dương, mà là kiếm linh.
"Sở Phi Yên, ngươi muốn nhờ đám rác rưởi này tới trợ giúp sao?" Hắc y nhân cầm đầu đắc ý cười lớn. Tuy hắn đã hạ lệnh giết không tha, nhưng lo sợ đây là bẫy của đối phương, cho nên hạ thủ cũng không độc ác, còn chưa chết được. Vạn nhất bên trong có nhân vật trọng yếu, chỉ cần sự tình không quá nặng, thì vẫn còn có thể cứu vãn.
Hắn vừa quyền đấm cước đá, vừa lưu ý bốn phía xung quanh. Nếu thật sự có mai phục... Hừ, chỉ cần Sở gia lão tổ tông không tới, những người khác... cho dù là Sở Phi Lăng tới đây, đánh không lại thì cũng có thể đào tẩu. Tuyệt đối sẽ không lưu lại dấu vết nào...
Đợi cả nửa ngày, nhưng vẫn không thấy ai xuất hiện, hắc y nhân cười lớn nói: "Sở Phi Yên, ngươi thật sự muốn nhặt xác cháu mình sao?"
Đúng lúc này, một thanh âm mang theo vô tận phẫn nộ và sát khí truyền tới: "Bắt... tất cả những tên đạo tặc lớn mật này lại cho ta."
Thanh âm như sấm động, chấn cho cả bầu trời cũng phải run rẩy.
Sở Dương trong lòng khẽ cười, kiếm linh lập tức giải trừ trong nháy mắt, trở lại Cửu Kiếp không gian.
Hắc y nhân lập tức hoành kiếm lui lại phía sau một bước, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy ở trên nóc nhà bốn phía xung quanh y quán, không ngờ đã đứng đầy người, khoảng chừng có hai ba mươi người, vây kín không một kẽ hở.
Lập tức trong lòng hoảng sợ: Tu vi những người này, đều không thấp a... Sở gia làm sao lại có nhiều cao thủ như vậy?
Đang nghi hoặc thì tiếng bước chân loạt xoạt đã từ phía cửa y quán truyền tới. Trong bóng đem hai bóng người chậm rãi xuất hiện.
Một người trong đó râu dài phất phơ, tên còn lại thì đầu hói, trong bóng đêm không ngờ vẫn còn lấp lóe sáng lên. Hai người mặt đều trầm như nước, sát khí trùng thiên.
Một tên râu dài, một tên đầu hói. Ở Bình Sa Lĩnh này, quả thực chính là hai thương hiệu nổi tiếng. Nếu không nhìn ra người tới là ai thì phỏng chứng đám người này cũng không cần lăn lộn ở Bình Sa Lĩnh nữa.
"Thôi xong, trúng kế rồi." Hắc y nhân cầm đầu vừa nhận ra, sắc mặt lập tức đại biến. Đồng thời trong lòng cũng buồn bực vô cùng: Hai người này thế nào lại xuất hiện ở đây?
Hơn nữa... Hai người này thế nào lại quản tới chuyện Tiêu gia chúng ta?
Sa Tâm Lượng chậm rãi đi về phía trước, ánh mắt rét lạnh, sắc mặt đanh lại, khoanh tay quát: "Thấy lão phu tới, các ngươi còn muốn chống cự hay sao?"
Hắc y nhân cầm đầu thở dài một tiếng, nói: "Thì ra là Sa lão. Nếu Sa lão tới, chúng ta cũng không làm loạn nữa. Xin Sa lão đại nhân đại lượng tha cho chúng ta một con đường."
"Tha cho các ngươi một con đường?" Sa Tâm Lượng lập tức cười lạnh một tiếng: "Vậy ai... tha cho lão tử?"
Hắc y nhân cầm đầu thầm nghĩ: Đây là chuyện gì? Ai dám bức bách ngươi? Không ngờ còn tha cho ngươi một con đường?
Tiến lên hai bước, thấp giọng nói: "Sa lão, tại hạ chính là người của Tiêu gia... Sa lão hôm nay tha cho chúng ta một lần, ngày mai Tiêu gia chúng ta tất có hồi báo." Dừng lại một chút, nói: "Nếu nơi này được Sa lão bảo vệ, chúng ta từ nay về sau sẽ không tới nữa."
Thầm nghĩ loại chuyện này cũng đâu phải lần một lần hai nữa. Lời này vừa nói ra, nhất định nguy cơ sẽ biến mất. Sa Tâm Lượng này, bình thường vẫn biết người mà.
Không nghĩ tới, hắn vừa dứt lời, Sa Tâm Lượng đã đã trừng mắt lên, thiết diện vô tư mắng: "Ta quản các ngươi là tiểu gia hay là đại gia. Bổn tọa chấp pháp công bằng, bất luận kẻ nào cũng không thể vi phạm luật pháp Cửu Trọng Thiên xong mà vẫn còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Người đâu, phong trụ tu vi bọn hắn rồi trói lại."
Hắc y nhân cầm đầu bất ngờ, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, mơ hồ hói: "Sa lão, ngài...."
Sa Tâm Lượng mắng to một tiếng, phất tay giáng một chưởng nặng nề vào mặt hắn, đánh cho tên hắc y nhân cầm đầu lăn lốc trên mặt đất, nỏi giận mắng: "Con bà nó chỉ bằng vào ngươi không ngờ cũng muốn đoạn đường sống của ta, lại còn ngăn lão tử chấp pháp. Ngươi tính là cái rắm gì?"
Hắn nổi giận đùng đùng, hừ một tiếng nói: "Lão tử phái mười tên thiết bài chấp pháp giả tới nơi này trấn thủ, không ngờ lại bị các ngươi đả thương tới chín. Các ngươi thật sự là to gan a. Bội phục bội phục."
Lúc này, mười người kia đã sớm đứng lên, kéo khăn che mặt xuống, cởi hắc bào bên ngoài, lộ ra áo bào chấp pháp bên trong. Chỉ là trên mặt vết máu loang lổ, nơi này một lỗ thủng, chỗ kia một vết rách, hiển nhiên tất cả đều bị thương không nhẹ.
Trái tim sáu người bịt mặt lập tức trầm xuống: Xong rồi, lần này gặp hạn rồi.
Cái gọi là cướp bóc, thật là chuyện nhỏ. Nhưng sát thương chấp pháp giả, chống cự chấp pháp, lại chính là chuyện mà toàn bộ tổ chức chấp pháp giả kiêng kỵ nhất.
Đây rõ ràng là đào sẵn một cái hố, chờ chúng ta nhảy vào. Mà sau một đêm thuận lợi hôm qua, chúng ta lại cứ thoải mái nhảy vào, bị người vừa vặn tóm được.
Giờ phút này, nếu còn phản kháng, có Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện ở nơi này, đám người mình tuyệt đối không phải là đối thủ, hơn nữa tội danh còn nặng hơn, có chết cũng là chết vô ích...
Mọi người không dám phản kháng nữa, thành thành thật htật ủ rũ mà đứng, bị người ta phong trụ tu vi, trói gô lại. Trong lòng chỉ thầm cầu mong, chúng ta dù sao cũng là người của Tiêu gia. Sa Tâm Lượng không thể làm tuyệt tình như vậy được? Vào chấp pháp giả ở một hồi, cuối cùng cũng được gia tộc đón ra thôi.
Đúng lúc này, Sở đại lão bản nhảy ra, vẻ mặt bi phẫn hoảng loạn: "Chấp pháp giả đại nhân, ta muốn báo án, tiểu dân oan uổng quá...."
Vừa nghe những lời này, Sở tứ gia đang rình coi bên trong thiếu chút nữa thì ngất xỉu.
Đây rõ ràng là tiểu tử ngươi an bài, ai chẳng nhìn ra chứ? Không ngờ còn diễn trò y như thật vậy...
Sa Tâm Lượng biểu tình vẫn lạnh lùng, chính khí lẫm liệt, nói: "Ồ? Ngươi chính là lão bản y quán này? Ngươi có oan khuất gì? Cứ cẩn thận kể lại, bổn tọa từ trước tới nay vẫn chấp pháp công bằng, thiết diện vô tư, nhất định sẽ làm chủ cho ngươi."
Sở Dương bi phẫn nói: "Đa tạ chấp pháp giả đại nhân. Tiểu nhân chỉ là một kẻ y sư, chỉ bằng vào chút y thuật mà kiếm miếng cơm sống qua ngày. Nào biết lại gặp phải tai bay vạ gió như thế."
Hắn nước mắt nước mũi giàn dụa, nói: "Xế chiều hôm nay, tiểu nhân nhìn thấy mười vị chấp pháp giả đại nhân này đang tuần tra trên đường, tiểu nhân cảm động vô hạn. Chấp pháp giả vì thiên hạ thái bình mà không quản mệt nhọc, không ngại khổ cực, thật sự là quá mệt mỏi.. Vì thế, để bày tỏ tâm ý, tiểu nhân mới mời các vị đại nhân vào uống một chén trà… Nào biết, đúng lúc này, lại có tai họa bất ngờ từ trên trời giáng xuống."
Hắn lộ ra biểu tình kinh hãi, nói: "Đại nhân ơi... Ngài còn không thấy đâu, sáu người này xông vào, trước tiên phá tan bản điếm, lại hủy sạch toàn bộ dược liệu quý hiếm của ta, thậm chí còn đánh trọng thương thúc thúc ta, tiểu nhân chỉ cầu giữ mạng, đau khổ cầu xin, nhưng vẫn không thể khiến bọn họ dừng tay...."
"Mấy vị chấp pháp giả đại nhân cùng tiến lên cản lại, không nghĩ tới bọn chúng lại lang tâm cẩu phế, ngay cả chấp pháp giả đại nhân cũng không đặt vào mắt, luôn mồm nói: "Chấp pháp giả tính là cái rắm. Lão tử sợ chim."
Nói tới đây, sáu người kia cùng trợn tròn mắt lên: "Chúng ta nói lúc nào. Hãm hại người cũng không thể trắng trợn như vậy chứ?
"Thế là các vị chấp pháp giả đai nhân vì bảo hộ an toàn cho tiểu nhân nên mới giận dữ xuất thủ. Chỉ là đám đạo tặc vạn ác này không ngờ lại phát rồ, đánh trọng thương cả chấp pháp giả đại nhân... Nếu không phải đại nhân tới đúng lúc, chỉ sợ mười vị chấp pháp giả đại nhân này đã... đã anh dũng hi sinh vì nhiệm vụ rồi..."
Sở Dương bi phẫn, rốt cuộc cũng nói xong...
"Sa đại nhân, tên gia hỏa này thuần thúy là nói láo. Ngài đừng tin lời hắn nói bậy." Trong sáu tên bị trói gô lại như bánh tét, một người lớn tiến ủy khuất nói: "Làm gì có chuyện như vậy... Hắn... cho dù hắn mời chấp pháp giả tới uống trà thì cũng làm gì có chuyện uống tới nửa đêm... hơn nữa...."
Tần Bảo Thiện quát lớn, bước lên một bước, vung cánh tay, ba một tiếng, tát bay mặt tên đang ngửa dầu nói chuyện, phun ra một ngụm máu tươi to tướng, hét thảm một tiếng, răng lợi không ngừng rơi cành cạch xuống đất. Nhìn khuôn mặt cứ như trực tiếp teo lại...
Tần Bảo Thiện lúc này mới tức giận hét lên: "Chấp pháp giả thẩm tra xử án, bọn ngươi im miệng lại. Nếu kẻ nào dám mở miệng, chém không tha."
Mấy người còn lại lập tức bị thủ đoạn dữ dằn này chấn nhiếp, cả đám trong lòng đều cảm thấy không ổn.
Lúc này, Sa Tâm Lượng quay đầu nói: "Văn thư, lần này là Sở lão bản báo án, ghi chép xong hết chưa?"
Sở Dương suýt chút nữa phì cười. Con hàng này đi phá án, không ngờ còn mang theo văn thư bên người. Chuẩn bị thật là đầy đủ a...
Chương trước Chương tiếp
Loading...