Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 733: Bởi vì ngươi không xứng
Từng tiếng kêu to thảm thiết, kích động trời cao!
Đổng Vô Thương như bị sét đánh, đột nhiên quay đầu lại, nhìn Mặc Lệ Nhi ở bên cạnh.
Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của Mặc Lệ Nhi giương lên, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin, vô cùng hối hận cùng đau đớn tuyệt vọng, đồng thời xuất hiện ở trong mắt của nàng.
Nàng thực sự không nghĩ tới, cha của mình, lại dùng phương thức quyết liệt như vậy, chỉ vì tranh thủ hạnh phúc cho mình!
Nàng đứng ngơ ngác, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Tình yêu gì cao quý như thế? Cần hy sinh cha của mình để đổi lấy? Cho dù có thể đổi lấy phần hạnh phúc này, nhưng mà... Đây là hạnh phúc sao?
Ta biết, Hắc Ma gia tộc đã cùng đường. Triệu gia, Lý gia, đã trở thành phụ thuộc của Điền gia; Đồ Thiên Hào đã chết, Đồ gia lại mời tới viện binh từ Thượng Tam Thiên; Lệ Hùng Đồ gia tộc, ở phía sau có Thượng Tam Thiên làm chỗ dựa.
Duy nhất không có hậu trường, hơn nữa thực lực có vẻ yếu kém, chính là Hắc Ma. Mà ở trong trận chiến này, còn bị phái chủ lực lên.
Ý của Điền Bất Hối, cũng không đơn thuần là muốn tiêu diệt gia tộc của nhóm người Đổng Vô Thương, Mạc Thiên Cơ, hắn còn muốn đem Hắc Ma hao tổn hết!
Hắc Ma chiến cùng không chiến, đều chỉ còn con đường chết. Đi tới không đường, lui về phía sau cũng không có đường.
Nếu cách nào cũng là chết, như vậy thì vì sao ta lại không lợi dụng cái chết của ta, để giúp cho con gái của ta?
Đây chính là toàn bộ suy nghĩ của người cha. Cho nên hắn nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.
Cả người Mặc Lệ Nhi run rẩy, nhưng là, ta không thể nhận! Mặc dù ta biết rõ chỉ còn con đường chết, nhưng không thể chấp nhận cha ta là vì ta mà chết!
Sớm biết như thế, ta thà rằng cùng gia tộc, cùng phụ thân đồng thời hủy diệt!
Phụ thân, cả đời ngài hoành hành ngang ngược, chưa bao giờ bận tâm đến ý nghĩ của người khác, cũng chưa bao giờ để ý tới cảm thụ của người khác! Đến lúc này, ngài vẫn cố chấp như vậy, ngài vẫn bá đạo như vậy!
Nhưng là... Ta đâu...
Ta có mặt mũi nào sống tiếp trên cõi đời này? Còn gì thể diện, nữa tiếp thu phần hạnh phúc mà ngài dùng tánh mạng để đổi lấy?
Mặc Lệ Nhi bước tới một bước, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng giống như tuyết, ngay sau đó lại trở nên đỏ bừng, như lửa đang thiêu đốt.
Sau đó, nàng oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi rực rỡ, thân thể run rẩy, môi mấp máy, muốn nói gì, nhưng miệng một vừa mở, lại biến thành một tiếng rên yếu ớt, sau đó lại là một ngụm máu tươi chảy ra, sau một khắc, nàng lặng lẽ té xuống.
Ngất đi qua!
Đổng Vô Thương vô ý thức nắm lấy tay nàng, trong lúc nhất thời tâm loạn như ma!
Hắn rốt cuộc đã biết nàng là ai: thiếu niên Hắc Ma!
Nhưng bây giờ, truyền thuyết đáng sợ về Hắc Ma, hắn quả thật không có nhớ tới, chỉ biết là, ở trong ngực mình, là một nữ nhân! Là một nữ nhân cần bản thân che chở, bảo vệ, an ủi!
...
Trong chiến trường, càng thêm thảm thiết!
Khăn che mặt của Hắc Ma đã rơi xuống, lộ ra một khuôn mặt khô gầy, sắc mặt lạnh băng, không có chút biểu tình nào! Thần sắc trong mắt của hắn, vẫn là âm trầm lạnh lùng, trấn định bình tĩnh.
Trên người của hắn, đã tràn đầy vết thương.
Nhưng hắn vẫn không có nhăn mặt chau mày.
"Hắc Ma! Ngươi nói cho ta biết! Ngươi nói cho ta biết tại sao?" Thanh âm tuyệt vọng, nổi giận của Điền Bất Hối truyền đến.
"Tại sao?" Hắc Ma lẩm bẩm nhắc tới một câu, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười mặc dù vẫn là u ám, nhưng lại cực kỳ vui vẻ.
"Điền Bất Hối, ta Hắc Ma, chỉ có hai cái lựa chọn!" Hắc Ma cười ha ha, thân thể tung hoành vọt lướt, không ngừng lại chút nào: "Thứ nhất, ta cùng con gái của ta, cùng gia tộc của ta, vì sự nghiệp của ngươi mà hi sinh!"
"Lựa chọn thứ hai, chính là, vì hạnh phúc của con gái ta, hy sinh ta! Hơn nữa ta còn có thể bảo vệ an toàn con gái của ta!"
Hắc Ma sung sướng, thậm chí là có chút giảo hoạt cười một tiếng: "Điền Bất Hối, ngươi nói ta là vì sao?"
Điền Bất Hối tức giận đến nỗi cả người phát run, hét lớn: "Ngươi không làm như vậy, ngươi vẫn có thể bảo toàn gia tộc của ngươi, bảo toàn con gái của ngươi!"
"Bảo toàn con *** ngươi!" Hắc Ma khàn giọng mắng một câu, trên người lại trúng một đao, hắn lạnh lùng thét dài một tiếng, trở tay một kiếm, đâm vào lồng ngực một vị Hoàng Tọa: "Điền Bất Hối, ngươi đã bái Thạch Trường Phong làm nghĩa phụ, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không biết sao? Ngươi đã tính toán kế sách giết chết hết Hắc Ma, ngươi cho là ta không rõ lắm sao? Hắc Ma am hiểu nhất không là giết người, mà là ẩn núp! Ha ha ha... Lúc ngươi cùng Thạch Trường Phong tính toán kế hoạch này, có nghĩ tới hay không, ta ở đỉnh liều ngay trên đỉnh đầu của các ngươi!"
"Hắc Ma ta mặc dù chỉ là một tên sát thủ, nhưng loại người hèn hạ tiểu nhân như ngươi, làm sao xứng đáng để cho ta hy sinh vì ngươi!"
Hắc Ma vươn người đứng dậy, thân hình thon gầy mang theo máu tươi đầm đìa, ngửa mặt lên trời cười to: "Ngươi không xứng đáng!"
"Ngươi không xứng đáng!"
Gương mặt tuấn tú của Điền Bất Hối cũng vặn vẹo lên: "Giết hắn đi! Giết hắn đi giết hắn, giết hắn đi!"
Giữa sân đã hỗn loạn không chịu nổi.
Bên phía Điền Bất Hối chỉ còn lại không tới bốn mươi người, mà Hắc Ma gia tộc, chỉ còn lại có hai người. Bao gồm Hắc Ma cùng vị Thái thượng sát thủ vừa mới bị đánh rơi Quân Cấp cùng hắn!
Trường kiếm của Cố Độc Hành như gió, như mưa, như vụ, liều mạng chém giết đi vào bên trong.
Nhưng đám Hoàng Tọa của đối phương, đều giống như mất đi lý trí, căn bản không để ý tới hắn. Dù giao ra tánh mạng, cũng chỉ để đánh một chưởng, đá một cước, đâm một kiếm, chém một đao... Thậm chí phải.. Cắn một ngụm lên người Hắc Ma!
Một người ngự kiếm lăng không phóng về hướng Hắc Ma, Cố Độc Hành nhô lên cao chặn lại, chém một kiếm, đã đem người chém ngang làm hai đoạn.
Nhưng nửa người trên của hắn, thậm chí vẫn mang theo kiếm quang, chạy ào vào chỗ Hắc Ma, đột nhiên tấn công đến!
Ngươi có nỗi khổ, nhưng chúng ta cũng có vướng bận!
Ngươi không muốn hy sinh vì Điền Bất Hối, nhưng tại sao chúng ta lại nên chết do ngươi phản bội?
Một thanh âm vang lên ầm ầm, Hắc Ma hét lên một tiếng, ngửa đầu lên, máu từ trong miện phun ra như thác, tạo ra mưa máu đầy trời.
Mấy đạo kiếm quang lóe sáng, đã đến trước người của hắn.
Hét thảm một tiếng, ánh mắt dữ tợn của vị Hắc Ma Thái Thượng Trưởng Lão kia, nhìn hai thanh kiếm đã đâm vào lồng ngực của bản thân, đột nhiên nhe răng cười một tiếng, quát lên: "Lệ Nhi! Nghe lời cha ngươi nói!"
Sau đó hắn dùng hai cánh tay của mình mạnh mẽ bắt lấy hai thanh kiếm đã đâm vào trái tim của hắn, ba một tiếng bẻ gãy, trường kiếm của hai người kia đột nhiên chặt đứt, không kiểm soát được hướng về phía trước.
Vị Thái thượng sát thủ này cười u ám, đem hai khúc kiếm gãy đâm vào trái tim của bản thân rút ra, nói một cách âm lãnh: "Theo ta cùng đi thôi."
Phốc phốc hai tiếng, mũi kiếm mang theo nhiệt huyết trong trái tim của hắn, liền đâm vào ngực hai vị Hoàng Tọa này!
Ba người đồng thời kêu to, đồng thời dùng hết lực lượng cuối cùng của mạng sống, dùng gãy kiếm đâm chém điên cuồng lên người đối phương, đợi đến khi đồng thời té trên mặt đất, đã đồng thời biến thành ba đống thịt vụn...
Bên kia Hắc Ma cũng đã là huyết nhục bay tán loạn, nguy cơ tràn đầy!
Mặc Lệ Nhi vừa mới tỉnh lại, lại thấy một màn như vậy, hét thảm một tiếng, rồi lại ngất tiếp. Trong lúc hôn mê thì miệng vẫn không ngừng phun ra máu tươi, đem vạt áo trước ngực Đổng Vô Thương nhuộm đỏ bừng, chậm chạp giọt trên mặt đất...
"Cố Độc Hành!" Sở Dương thét dài, chợt quát lên: "Hắc Ma không thể chết được!"
"Lôi hắn ra cho ta! Muốn chết, thì bây giờ cũng không thể chết!"
Trong lòng Sở Dương nóng lên, luôn miệng hạ lệnh.
"Không cần cứu..." Mạc Thiên Cơ muốn ngăn cản Sở Dương nói chuyện, nhưng đã không kịp, không khỏi giẫm chân thở dài.
Cố Độc Hành một tiếng thét dài, trong lúc bất chợt Cô Độc Kiếm Ý lần nữa tràn ngập trời cao, cùng lúc đó, trong thiên địa có mưa lất phất, tựa hồ tất cả mọi người quên cái gì...
Vong Tình Kiếm Ý!
Cố Độc Hành, vị Kiếm Đế hai lớp này, lần đầu tiên trong đời lấy ra tuyệt học chân chính!
Cô Độc Kiếm pháp, Vong Tình Kiếm Pháp!
Đồng thời hiện ra trên một thanh kiếm!
Hắn lạnh như băng, Cô Độc, Vong Tình, tịch mịch, bồng bềnh mù mịt, rồi lại là nhanh như thiểm điện, dùng một loại tư thái giống như mộng du, từ góc độ không thể tưởng tượng nổi, một đường kiếm quang cuồn cuộn giết đi vào!
Phốc phốc phốc phốc...
Bốn vị Hoàng Tọa đều khởi động Lĩnh Vực vòng bảo hộ, chống đở phía ngoài tiến công, chỉ điên cuồng tấn công Hắc Ma. Nhưng Hắc Long Kiếm của Cố Độc Hành, lại giống như là không nhìn Lĩnh Vực, trực tiếp một kiếm một cái, đâm xuyên qua thân thể của bọn họ, sau đó không dừng lại, phóng vào bên trong!
Bốn vị Hoàng Tọa chỉ cảm thấy trái tim chợt lạnh như băng, cảm giác thấy đã trúng kiếm. Đang muốn liều mạng, thì một cổ cô độc kiếm ý, đột nhiên bùng nổ ở trong trái tim.
Nội tạng đồng thời vỡ vụn.
Nhưng bọn hắn vẫn còn có một tia lý trí cuối cùng, nghĩ muốn phải liều mạng; nhưng một cổ Vong Tình Kiếm Ý đã tràn ngập trong đầu của bọn hắn. Tựa hồ vào giờ khắc này, đột nhiên lộn xộn một chút, quên đi một chút, sau đó bọn họ không kịp làm gì, liền ngơ ngẩn té xuống.
Áo đen của Cố Độc Hành hầu như vừa động thủ, đã bị máu tươi thấm ướt hoàn toàn, trường kiếm như gió, không hề ngừng lại, chém giết sáu người, liền tiến vào tận cùng bên trong vòng vây.
Phía ngoài, hơn mười vị Hoàng Tọa đồng thời đánh ra những chiêu mạnh nhất, phối hợp tấn công Cố Độc Hành.
Lúc này, Hắc Ma đã cạn kiệt sức lực!
Kêu to một tiếng, tay trái cùng bả vai bị một kiếm chém rớt. Thân thể Hắc Ma run lên, ba thanh kiếm đồng thời đâm về phía trán, trái tim, cổ họng.
Hắc Ma đã không có có chút lực lượng nào để ngăn cản, chống đỡ, tránh né.
Nhưng ngay lúc này, một ít cổ Cô Độc Vong Tình Kiếm Ý của Cố Độc Hành, đột nhiên nhét đầy vòng chiến!
Kiếm quang giống như mộng ảo bay lên, đúng lúc mũi kiếm của ba thanh kiếm đồng thời đến mục tiêu, liền gãy mất, sau đó kiếm của Cố Độc Hành, giống như hóa thành tia chớp vụt qua!
Phốc phốc phốc, ba cái đầu người nhảy dựng lên ở trên không trung, Cố Độc Hành vươn tay trái, túm lấy đai lưng của Hắc Ma, kéo một cái, đai lưng lại đứt lìa. Quần áo cả người hắn đã bị chém nát!
Cố Độc Hành chau mày, trường kiếm không ngừng phóng, tay trái lái chụp lấy lần nữa, dứt khoát bắt được vai phải của hắn, một tiếng thét dài, kiếm quang liền biến thành cột sáng tròn xoe!
Sặc sỡ ánh sáng ngọc!
Cố Độc Hành một tay cầm trường kiếm, một tay nắm Hắc Ma, như một con rồng, từ không trung bay vút ra!
"Giết hắn! Giết hắn! Giết hắn!" Điền Bất Hối nhảy lên, điên cuồng rống to.
Nhưng cũng đã làm không được.
Chỉ còn lại là không đến hai mươi vị Hoàng Tọa, bị hơn tám mươi tên Hoàng Tọa vây lại, đao kiếm chém xuống! Ánh đao như thác, kiếm quang như mưa!
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên!
Ba người cuối cùng đứng thẳng, cừu hận nhìn phương hướng Cố Độc Hành nắm Hắc Ma rời đi, trên mặt tràn đầy vẻ cam lòng.
Đám Hoàng Tọa rối rít chém đến, lại không gặp phải bất kỳ sự chống chống cự nào, mới biết được ba người Hoàng Tọa đứng thẳng thân thể này, đã tắt thở không biết từ lúc nào.
Đổng Vô Thương như bị sét đánh, đột nhiên quay đầu lại, nhìn Mặc Lệ Nhi ở bên cạnh.
Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của Mặc Lệ Nhi giương lên, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin, vô cùng hối hận cùng đau đớn tuyệt vọng, đồng thời xuất hiện ở trong mắt của nàng.
Nàng thực sự không nghĩ tới, cha của mình, lại dùng phương thức quyết liệt như vậy, chỉ vì tranh thủ hạnh phúc cho mình!
Nàng đứng ngơ ngác, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Tình yêu gì cao quý như thế? Cần hy sinh cha của mình để đổi lấy? Cho dù có thể đổi lấy phần hạnh phúc này, nhưng mà... Đây là hạnh phúc sao?
Ta biết, Hắc Ma gia tộc đã cùng đường. Triệu gia, Lý gia, đã trở thành phụ thuộc của Điền gia; Đồ Thiên Hào đã chết, Đồ gia lại mời tới viện binh từ Thượng Tam Thiên; Lệ Hùng Đồ gia tộc, ở phía sau có Thượng Tam Thiên làm chỗ dựa.
Duy nhất không có hậu trường, hơn nữa thực lực có vẻ yếu kém, chính là Hắc Ma. Mà ở trong trận chiến này, còn bị phái chủ lực lên.
Ý của Điền Bất Hối, cũng không đơn thuần là muốn tiêu diệt gia tộc của nhóm người Đổng Vô Thương, Mạc Thiên Cơ, hắn còn muốn đem Hắc Ma hao tổn hết!
Hắc Ma chiến cùng không chiến, đều chỉ còn con đường chết. Đi tới không đường, lui về phía sau cũng không có đường.
Nếu cách nào cũng là chết, như vậy thì vì sao ta lại không lợi dụng cái chết của ta, để giúp cho con gái của ta?
Đây chính là toàn bộ suy nghĩ của người cha. Cho nên hắn nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.
Cả người Mặc Lệ Nhi run rẩy, nhưng là, ta không thể nhận! Mặc dù ta biết rõ chỉ còn con đường chết, nhưng không thể chấp nhận cha ta là vì ta mà chết!
Sớm biết như thế, ta thà rằng cùng gia tộc, cùng phụ thân đồng thời hủy diệt!
Phụ thân, cả đời ngài hoành hành ngang ngược, chưa bao giờ bận tâm đến ý nghĩ của người khác, cũng chưa bao giờ để ý tới cảm thụ của người khác! Đến lúc này, ngài vẫn cố chấp như vậy, ngài vẫn bá đạo như vậy!
Nhưng là... Ta đâu...
Ta có mặt mũi nào sống tiếp trên cõi đời này? Còn gì thể diện, nữa tiếp thu phần hạnh phúc mà ngài dùng tánh mạng để đổi lấy?
Mặc Lệ Nhi bước tới một bước, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng giống như tuyết, ngay sau đó lại trở nên đỏ bừng, như lửa đang thiêu đốt.
Sau đó, nàng oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi rực rỡ, thân thể run rẩy, môi mấp máy, muốn nói gì, nhưng miệng một vừa mở, lại biến thành một tiếng rên yếu ớt, sau đó lại là một ngụm máu tươi chảy ra, sau một khắc, nàng lặng lẽ té xuống.
Ngất đi qua!
Đổng Vô Thương vô ý thức nắm lấy tay nàng, trong lúc nhất thời tâm loạn như ma!
Hắn rốt cuộc đã biết nàng là ai: thiếu niên Hắc Ma!
Nhưng bây giờ, truyền thuyết đáng sợ về Hắc Ma, hắn quả thật không có nhớ tới, chỉ biết là, ở trong ngực mình, là một nữ nhân! Là một nữ nhân cần bản thân che chở, bảo vệ, an ủi!
...
Trong chiến trường, càng thêm thảm thiết!
Khăn che mặt của Hắc Ma đã rơi xuống, lộ ra một khuôn mặt khô gầy, sắc mặt lạnh băng, không có chút biểu tình nào! Thần sắc trong mắt của hắn, vẫn là âm trầm lạnh lùng, trấn định bình tĩnh.
Trên người của hắn, đã tràn đầy vết thương.
Nhưng hắn vẫn không có nhăn mặt chau mày.
"Hắc Ma! Ngươi nói cho ta biết! Ngươi nói cho ta biết tại sao?" Thanh âm tuyệt vọng, nổi giận của Điền Bất Hối truyền đến.
"Tại sao?" Hắc Ma lẩm bẩm nhắc tới một câu, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười mặc dù vẫn là u ám, nhưng lại cực kỳ vui vẻ.
"Điền Bất Hối, ta Hắc Ma, chỉ có hai cái lựa chọn!" Hắc Ma cười ha ha, thân thể tung hoành vọt lướt, không ngừng lại chút nào: "Thứ nhất, ta cùng con gái của ta, cùng gia tộc của ta, vì sự nghiệp của ngươi mà hi sinh!"
"Lựa chọn thứ hai, chính là, vì hạnh phúc của con gái ta, hy sinh ta! Hơn nữa ta còn có thể bảo vệ an toàn con gái của ta!"
Hắc Ma sung sướng, thậm chí là có chút giảo hoạt cười một tiếng: "Điền Bất Hối, ngươi nói ta là vì sao?"
Điền Bất Hối tức giận đến nỗi cả người phát run, hét lớn: "Ngươi không làm như vậy, ngươi vẫn có thể bảo toàn gia tộc của ngươi, bảo toàn con gái của ngươi!"
"Bảo toàn con *** ngươi!" Hắc Ma khàn giọng mắng một câu, trên người lại trúng một đao, hắn lạnh lùng thét dài một tiếng, trở tay một kiếm, đâm vào lồng ngực một vị Hoàng Tọa: "Điền Bất Hối, ngươi đã bái Thạch Trường Phong làm nghĩa phụ, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không biết sao? Ngươi đã tính toán kế sách giết chết hết Hắc Ma, ngươi cho là ta không rõ lắm sao? Hắc Ma am hiểu nhất không là giết người, mà là ẩn núp! Ha ha ha... Lúc ngươi cùng Thạch Trường Phong tính toán kế hoạch này, có nghĩ tới hay không, ta ở đỉnh liều ngay trên đỉnh đầu của các ngươi!"
"Hắc Ma ta mặc dù chỉ là một tên sát thủ, nhưng loại người hèn hạ tiểu nhân như ngươi, làm sao xứng đáng để cho ta hy sinh vì ngươi!"
Hắc Ma vươn người đứng dậy, thân hình thon gầy mang theo máu tươi đầm đìa, ngửa mặt lên trời cười to: "Ngươi không xứng đáng!"
"Ngươi không xứng đáng!"
Gương mặt tuấn tú của Điền Bất Hối cũng vặn vẹo lên: "Giết hắn đi! Giết hắn đi giết hắn, giết hắn đi!"
Giữa sân đã hỗn loạn không chịu nổi.
Bên phía Điền Bất Hối chỉ còn lại không tới bốn mươi người, mà Hắc Ma gia tộc, chỉ còn lại có hai người. Bao gồm Hắc Ma cùng vị Thái thượng sát thủ vừa mới bị đánh rơi Quân Cấp cùng hắn!
Trường kiếm của Cố Độc Hành như gió, như mưa, như vụ, liều mạng chém giết đi vào bên trong.
Nhưng đám Hoàng Tọa của đối phương, đều giống như mất đi lý trí, căn bản không để ý tới hắn. Dù giao ra tánh mạng, cũng chỉ để đánh một chưởng, đá một cước, đâm một kiếm, chém một đao... Thậm chí phải.. Cắn một ngụm lên người Hắc Ma!
Một người ngự kiếm lăng không phóng về hướng Hắc Ma, Cố Độc Hành nhô lên cao chặn lại, chém một kiếm, đã đem người chém ngang làm hai đoạn.
Nhưng nửa người trên của hắn, thậm chí vẫn mang theo kiếm quang, chạy ào vào chỗ Hắc Ma, đột nhiên tấn công đến!
Ngươi có nỗi khổ, nhưng chúng ta cũng có vướng bận!
Ngươi không muốn hy sinh vì Điền Bất Hối, nhưng tại sao chúng ta lại nên chết do ngươi phản bội?
Một thanh âm vang lên ầm ầm, Hắc Ma hét lên một tiếng, ngửa đầu lên, máu từ trong miện phun ra như thác, tạo ra mưa máu đầy trời.
Mấy đạo kiếm quang lóe sáng, đã đến trước người của hắn.
Hét thảm một tiếng, ánh mắt dữ tợn của vị Hắc Ma Thái Thượng Trưởng Lão kia, nhìn hai thanh kiếm đã đâm vào lồng ngực của bản thân, đột nhiên nhe răng cười một tiếng, quát lên: "Lệ Nhi! Nghe lời cha ngươi nói!"
Sau đó hắn dùng hai cánh tay của mình mạnh mẽ bắt lấy hai thanh kiếm đã đâm vào trái tim của hắn, ba một tiếng bẻ gãy, trường kiếm của hai người kia đột nhiên chặt đứt, không kiểm soát được hướng về phía trước.
Vị Thái thượng sát thủ này cười u ám, đem hai khúc kiếm gãy đâm vào trái tim của bản thân rút ra, nói một cách âm lãnh: "Theo ta cùng đi thôi."
Phốc phốc hai tiếng, mũi kiếm mang theo nhiệt huyết trong trái tim của hắn, liền đâm vào ngực hai vị Hoàng Tọa này!
Ba người đồng thời kêu to, đồng thời dùng hết lực lượng cuối cùng của mạng sống, dùng gãy kiếm đâm chém điên cuồng lên người đối phương, đợi đến khi đồng thời té trên mặt đất, đã đồng thời biến thành ba đống thịt vụn...
Bên kia Hắc Ma cũng đã là huyết nhục bay tán loạn, nguy cơ tràn đầy!
Mặc Lệ Nhi vừa mới tỉnh lại, lại thấy một màn như vậy, hét thảm một tiếng, rồi lại ngất tiếp. Trong lúc hôn mê thì miệng vẫn không ngừng phun ra máu tươi, đem vạt áo trước ngực Đổng Vô Thương nhuộm đỏ bừng, chậm chạp giọt trên mặt đất...
"Cố Độc Hành!" Sở Dương thét dài, chợt quát lên: "Hắc Ma không thể chết được!"
"Lôi hắn ra cho ta! Muốn chết, thì bây giờ cũng không thể chết!"
Trong lòng Sở Dương nóng lên, luôn miệng hạ lệnh.
"Không cần cứu..." Mạc Thiên Cơ muốn ngăn cản Sở Dương nói chuyện, nhưng đã không kịp, không khỏi giẫm chân thở dài.
Cố Độc Hành một tiếng thét dài, trong lúc bất chợt Cô Độc Kiếm Ý lần nữa tràn ngập trời cao, cùng lúc đó, trong thiên địa có mưa lất phất, tựa hồ tất cả mọi người quên cái gì...
Vong Tình Kiếm Ý!
Cố Độc Hành, vị Kiếm Đế hai lớp này, lần đầu tiên trong đời lấy ra tuyệt học chân chính!
Cô Độc Kiếm pháp, Vong Tình Kiếm Pháp!
Đồng thời hiện ra trên một thanh kiếm!
Hắn lạnh như băng, Cô Độc, Vong Tình, tịch mịch, bồng bềnh mù mịt, rồi lại là nhanh như thiểm điện, dùng một loại tư thái giống như mộng du, từ góc độ không thể tưởng tượng nổi, một đường kiếm quang cuồn cuộn giết đi vào!
Phốc phốc phốc phốc...
Bốn vị Hoàng Tọa đều khởi động Lĩnh Vực vòng bảo hộ, chống đở phía ngoài tiến công, chỉ điên cuồng tấn công Hắc Ma. Nhưng Hắc Long Kiếm của Cố Độc Hành, lại giống như là không nhìn Lĩnh Vực, trực tiếp một kiếm một cái, đâm xuyên qua thân thể của bọn họ, sau đó không dừng lại, phóng vào bên trong!
Bốn vị Hoàng Tọa chỉ cảm thấy trái tim chợt lạnh như băng, cảm giác thấy đã trúng kiếm. Đang muốn liều mạng, thì một cổ cô độc kiếm ý, đột nhiên bùng nổ ở trong trái tim.
Nội tạng đồng thời vỡ vụn.
Nhưng bọn hắn vẫn còn có một tia lý trí cuối cùng, nghĩ muốn phải liều mạng; nhưng một cổ Vong Tình Kiếm Ý đã tràn ngập trong đầu của bọn hắn. Tựa hồ vào giờ khắc này, đột nhiên lộn xộn một chút, quên đi một chút, sau đó bọn họ không kịp làm gì, liền ngơ ngẩn té xuống.
Áo đen của Cố Độc Hành hầu như vừa động thủ, đã bị máu tươi thấm ướt hoàn toàn, trường kiếm như gió, không hề ngừng lại, chém giết sáu người, liền tiến vào tận cùng bên trong vòng vây.
Phía ngoài, hơn mười vị Hoàng Tọa đồng thời đánh ra những chiêu mạnh nhất, phối hợp tấn công Cố Độc Hành.
Lúc này, Hắc Ma đã cạn kiệt sức lực!
Kêu to một tiếng, tay trái cùng bả vai bị một kiếm chém rớt. Thân thể Hắc Ma run lên, ba thanh kiếm đồng thời đâm về phía trán, trái tim, cổ họng.
Hắc Ma đã không có có chút lực lượng nào để ngăn cản, chống đỡ, tránh né.
Nhưng ngay lúc này, một ít cổ Cô Độc Vong Tình Kiếm Ý của Cố Độc Hành, đột nhiên nhét đầy vòng chiến!
Kiếm quang giống như mộng ảo bay lên, đúng lúc mũi kiếm của ba thanh kiếm đồng thời đến mục tiêu, liền gãy mất, sau đó kiếm của Cố Độc Hành, giống như hóa thành tia chớp vụt qua!
Phốc phốc phốc, ba cái đầu người nhảy dựng lên ở trên không trung, Cố Độc Hành vươn tay trái, túm lấy đai lưng của Hắc Ma, kéo một cái, đai lưng lại đứt lìa. Quần áo cả người hắn đã bị chém nát!
Cố Độc Hành chau mày, trường kiếm không ngừng phóng, tay trái lái chụp lấy lần nữa, dứt khoát bắt được vai phải của hắn, một tiếng thét dài, kiếm quang liền biến thành cột sáng tròn xoe!
Sặc sỡ ánh sáng ngọc!
Cố Độc Hành một tay cầm trường kiếm, một tay nắm Hắc Ma, như một con rồng, từ không trung bay vút ra!
"Giết hắn! Giết hắn! Giết hắn!" Điền Bất Hối nhảy lên, điên cuồng rống to.
Nhưng cũng đã làm không được.
Chỉ còn lại là không đến hai mươi vị Hoàng Tọa, bị hơn tám mươi tên Hoàng Tọa vây lại, đao kiếm chém xuống! Ánh đao như thác, kiếm quang như mưa!
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên!
Ba người cuối cùng đứng thẳng, cừu hận nhìn phương hướng Cố Độc Hành nắm Hắc Ma rời đi, trên mặt tràn đầy vẻ cam lòng.
Đám Hoàng Tọa rối rít chém đến, lại không gặp phải bất kỳ sự chống chống cự nào, mới biết được ba người Hoàng Tọa đứng thẳng thân thể này, đã tắt thở không biết từ lúc nào.