Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 47: Vai diễn xuất thần nhập hóa
Đỗ Thế Tình trị thương cho Thiết Vân quốc vương - Thiết Thế Thành chính là trong khoảng thời gian đó.
"Đỗ tiên sinh không chỉ có cứu cha mẹ ta, hơn nữa thấy gia cảnh nhà ta nghèo khó liền không lấy một xu, đã thế trước khi đi còn để lại cho chúng ta một thỏi bạc! Đại ân đại đức của Đỗ tiên sinh, cả nhà chúng ta suốt đời khó quên!"
Hắc y thiếu niên thấy Đỗ Thế Tình tựa hồ đang suy tư, sắc mặt lại không khỏi càng thêm vui mừng, khẩu khí cũng càng thêm kích động: "Lúc ấy cha mẹ ta đau ốm, sinh ý trong nhà không thể tiếp tục được nữa, toàn dựa vào thỏi bạc mà Đỗ tiên sinh đã lưu lại để kéo dài cuộc sống. Đỗ tiên sinh đối với nhà ta chính là ân đức như trời cao đất rộng."
"Thì ra là như vậy." Đỗ Thế Tình cũng mơ hồ nhớ được có vài chuyện như thế, nhưng lại mờ mịt không có ấn tượng sâu đậm mấy. Tựa hồ chỉ là bởi đối phương nhắc tới thì lão mới nhớ ra, chứ trong cả đời lão thì chuyện chữa trị cho người đếm sao cũng không hết, cho dù có nhớ thì chỉ sợ cũng rất nhạt nhòa trong kí ức.
Nhưng không thể không nói cái kiểu cản đường báo ân này quả là độc nhất vô nhị, hơn nữa sẽ khiến bất cứ ai cũng cảm thấy tâm tình vô cùng thư sướng.
"Vâng! Đối với chuyện này, tiên phụ rất thường xuyên dặn dò ta, để sau này khi ta trưởng thành thì nhất định phải đi tìm Đỗ tiên sinh để báo đáp đoạn ân tình này. Tiên phụ trước lúc lâm chung vẫn còn canh cánh trong lòng việc không thể báo đáp ân đức của Đỗ tiên sinh…"
Hắc y thiếu niên lệ nóng doanh tròng, nói tiếp: "Nhờ trời phù hộ, hôm nay rốt cục đã để cho ta hỏi thăm được hành tung của Đỗ tiên sinh, hơn nữa còn được ngài cho phép diện kiến để tỏ lòng biết ơn... Tiên phụ trên trời có linh thiêng, nếu biết được chuyện này ắt hẳn sẽ vô cùng vui mừng."
Hắn vừa nói vừa khóc, hốc mắt trong chốc lát liền đỏ hoe.
"Tâm ý của hai cha con ngươi, Đỗ mỗ xin tâm lĩnh là được."
Đỗ Thế Tình cũng không khỏi cảm thấy bùi ngùi trong dạ, bất giác thổn thức nói: "Chuyện cũ đã vậy... Bây giờ... Ừ, phụ thân ngươi đã... mất rồi sao?"
"Vâng, tiên phụ vào ba năm trước đây lên núi săn hổ, gặp phải chuyện bất hạnh..." Thiếu niên áo đen thanh âm có chút nghẹn ngào trả lời.
"Đáng tiếc... Phụ thân ngươi vốn là một hảo hán tử! Một người tốt a..."
Đỗ Thế Tình thật ra cho đến hiện tại cũng không nhớ ra được đó là ai, nhưng chắp nối từ lời kể của đối phương thì cũng đủ biết đó là một người cha nghèo được mình cứu chữa, mấy năm nay vẫn không quên ân tình đó, vẫn dặn lòng phải tìm cơ hội báo đáp. Thậm chí lúc lâm chung cũng không quên dặn dò việc báo ân. Hơn nữa từ câu 'vào núi săn hổ' mà nói…, đã có thể cùng cọp giao đấu thì người đó chắc chắn phải là một hảo hán tử.
Hán tử như vậy dĩ nhiên phải là người tốt.
Vô hình trung, Đỗ Thế Tình cũng cảm giác mình thật sự đã làm một chuyện tốt. Mặc dù trí nhớ mơ hồ nhưng thiếu niên này còn nhỏ tuổi như vậy, sau khi gặp mình liền lộ ra chân tình như thế, thì chắc hẳn không phải là giả dối được.
"Đỗ tiên sinh rốt cục đã nhớ ra rồi!" Thiếu niên áo đen cao hứng kêu lên: "Tôi tên là Sở Dương, năm đó cũng đã từng thấy qua Đỗ tiên sinh!"
"Thời gian dằng dặc, hôm nay ngươi cũng đã trưởng thành rồi!"
Đỗ Thế Tình vuốt râu mỉm cười, cảm thấy việc mình nghi ngờ và đề phòng đối phương là thừa thãi, hơn nữa lại có cảm giác như gặp lại con cái của cố nhân, liền không khỏi thổn thức: "Nếu lệnh tôn có thể nhìn thấy ngươi có được bản lãnh như ngày hôm nay, hẳn sẽ vui lòng mà cười nơi chín suối."
"Vâng. Tại hạ sáu năm trước đi theo sư phụ luyện tập võ công..." Sở Dương ngập ngừng như muốn nói lại thôi, bộ dạng có chút lúng túng nói: "Khụ khụ..., rốt cục hôm nay được gặp Đỗ tiên sinh, cũng như là biết được Đỗ tiên sinh lần này đi Thiết Vân ngàn dặm xa xôi. Tại hạ mặc dù người nhẹ lực mỏng nhưng xin nguyện ý hộ tống Đỗ tiên sinh một đoạn đường, nguyện tận lực vì ngài."
"Chuyện đó thì...." Đỗ Thế Tình có chút chần chờ nói.
"Chẳng lẽ Đỗ tiên sinh ngay cả một cơ hội báo đáp cũng không cho ta sao?"
Sở Dương thương tâm nói:
"Ta biết mình võ công thấp kém, nhưng... đó thực sự là tâm ý của ta, cũng như là muốn hoàn thành nguyện vọng của tiên phụ lúc lâm chung. Kính xin Đỗ tiên sinh thành toàn!"
Sở Dương nói tới đây, hầu hết mọi người căn bản đã không còn chút nghi ngờ nào nữa. Cả tám kỵ sĩ kia đối với Sở Dương cũng thay đổi thái độ, một người trong bọn họ còn mạnh mẽ vỗ vỗ bả vai Sở Dương, cười nói: "Hảo tiểu tử, ngươi mà võ công thấp kém sao? Ba người chúng ta cản ngươi còn không nổi nữa kìa."
Sở Dương khiêm tốn nói: "Đó là các vị đại ca nhường cho ta, thấy ta tuổi còn nhỏ nên không đành lòng dùng sức, bằng không ta đã bị chém thành hai khúc từ lâu rồi."
Chúng kỵ sĩ cũng nở nụ cười.
Mặc dù mọi người đều biết bọn họ vừa rồi tuyệt không hạ thủ lưu tình, nhưng chuyện bọn họ không có xuất toàn lực cũng là sự thật.
Bọn họ khá thích thú đối với tên tiểu tử thức thời này. Nhận được ân huệ của người vẫn nhớ mãi không quên; một mực hoàn thành nguyện vọng của tiên phụ lúc lâm chung, tính tình lại kiên nhẫn... Một con người có trung, có hiếu như vậy đi đến bất kỳ địa phương nào cũng sẽ được hoan nghênh.
"Được rồi, cố nhân đã có lòng như vậy thì ngươi hãy theo ta đi. Chờ đến khi tới Thiết Vân, nếu có cơ hội thì ta sẽ tìm cho người một con đường tiến thân, như thế tốt hơn." Đỗ Thế Tình mỉm cười nói.
Tám người kỵ sĩ cũng tươi cười trên nét mặt. Một khi Đỗ Thế Tình đã tiến cử, nhất là khi hiện tại Thiết Vân quốc đang cầu cạnh lão như vậy thì làm gì có chuyện tình khó khăn được! Có thể nói, chỉ cần Đỗ Thế Tình mở miệng thì thiếu niên này chính là tiền đồ thêu gấm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Không dám, tại hạ đối với con đường công danh không có hứng thú." Sở Dương nhàn nhạt nói, mơ hồ lộ ra một bộ nản lòng thoái chí: "Chỉ chờ sau khi Đỗ tiên sinh an toàn tiến vào Thiết Vân, tại hạ cũng có thể yên tâm rời đi. Tiểu nhân mặc dù bất thành khí nhưng đối với những thứ kia, ha ha... tốt nhất tránh xa xa cho an lành. Tránh việc đầu rơi khỏi cổ lúc nào cũng không biết."
Sở Dương há có thể không biết đây là một lần dò xét cuối cùng của Đỗ Thế Tình hay sao? Do đó liền bày ra một bộ dạng chán ghét công danh, cũng như giả vờ cố gắng che dấu sự bất mãn trong lòng về con đường đó...
Sở Dương vừa dứt lời, đến cả lão phu xe cũng phải hòa hoãn sắc mặt đi vài phần. Đỗ Thế Tình lắc đầu, bật cười: "Tốt... Đã như vậy thì ngươi hãy theo ta đi."
Sở Dương nhất thời chuyển buồn thành vui, vui mừng nhảy cẫng lên: "Đa tạ Đỗ tiên sinh!"
Đỗ Thế Tình gặp được người thiếu niên tính tình thuần khiết như thế liền không khỏi thoải mái cười to. Nào biết đâu cái tên "Trung hậu, đàng hoàng, đôn hậu, thiện lương, hiếu thuận, trọng tình trọng nghĩa..." mà hắn vừa nói lại đang cố gắng kìm nén cơn buồn nôn trong lòng mình...
Đỗ Thế Tình sao có thể nghĩ tới cái gọi là "báo đáp ân đức..., dặn bảo lúc lâm chung…" đều là giả dối. Sở Dương ngay cả thân thế của mình cũng không biết, thì làm quái gì nói đến chuyện báo đáp ân công?
Nhưng bất kể là như thế nào thì bước đầu tiên trong kế hoạch của Sở Dương cũng đã thành công. Hắn đã thành công xâm nhập vào cái đoàn thể này, mà cái đoàn thể này lại đúng là điểm sáng trong tầm mắt của tầng lớp cao nhất tại Thiết Vân quốc.
Sở Dương dĩ nhiên là có những kế hoạch tiếp theo nhưng đoàn thể này chính là điểm mấu chốt nhất trong toàn bộ ván cờ của hắn. Tối thiểu là trước khi việc Đỗ Thế Tình mưu hại Thiết Thế Thành chưa bị vỡ lở thì tiếng nói của lão vẫn có trọng lượng rất lớn với Thiết Bổ Thiên.
Một khi đám người Đỗ Thế Tình đã có ấn tượng sâu sắc về hắn, coi như nước cờ trọng yếu này đã hoàn thành tốt đẹp.
Hắn vốn định thay hình đổi dạng, nhưng sau lại suy nghĩ thấy bản thân vẫn còn có không ít dấu vết có thể tìm ra, vạn nhất bị vạch trần thì chẳng hay ho chút nào. Chi bằng cứ đàng hoàng thoải mái dùng thân phận thật của mình tiến vào Thiết Vân quốc.
Thân phận của một gã đệ tử bị trục xuất khỏi Thiên Ngoại Lâu - Sở Dương!
Một ngày sau đó, Sở Dương đã cùng tám kỵ sĩ trở nên cực kỳ quen thân, mọi người uống rượu, ăn thịt với nhau rất là vui vẻ hòa thuận. Nhưng Sở Dương vẫn cảm giác được luôn có một ánh mắt sắc bén như có như không quan sát hắn. Hắn biết đôi mắt này thuộc về lão giả đánh xe kia.
Lão nhân kia mặc dù không biết là tu vi tới đâu nhưng phong mang ẩn tàng, tuyệt đối không phải là một lão già lọm khọm bình thường. Coi như là đem so sánh với mấy vị sư thúc, sư bá trong Thiên Ngoại Lâu thì chỉ sợ cũng không hề yếu kém hơn.
Lão mới chính là hộ vệ thực sự của Đỗ Thế Tình. Chỉ cần một người này là đủ thắng thiên quân vạn mã.
Đỗ Thế Tình đối với hắn căn bản không có chút hoài nghi nào, cả tám tên kỵ sĩ kia cũng vậy, duy chỉ có lão giả phu xe là thủy chung không hề tin tưởng hắn hoàn toàn.
Vào lúc xế chiều hai ngày sau, đoàn người sau khi đi tới một thành trấn nọ, rốt cục đã nghe được một tin đồn: "Thiên Ngoại Lâu rộng rãi tuyên bố ra ngoài: đệ tử Sở Dương của Tử Trúc Viên hành động bất chính, đã giết chết đại sư huynh Thạch Thiên Sơn, tội ác tày trời, do dó trục xuất khỏi sư môn! Kể từ nay không còn là đệ tử của Thiên Ngoại Lâu nữa!"
Khi tin tức kia truyền đến, bọn người Đỗ Thế Tình liền cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
"Sở Dương, cái tên Sở Dương gây ầm ĩ đó... Là ngươi sao?"
Sở Dương sắc mặt trầm xuống, trở nên tối tăm vô hạn, nét mặt tràn đầy ủy khuất như không biết tỏ cùng ai, ánh mắt cũng trở nên mờ mịt, trống rỗng và mê mang.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Làm sao ngươi lại bị đuổi khỏi sư môn?" Đỗ Thế Tình cau mày: "Với tâm tính của ngươi như thế, không nên xảy ra loại chuyện đó mới đúng!"
Sở Dương mặt lạnh lùng, hai tay tựa hồ vô ý thức bứt đứt một ngọn cỏ và nghiền nát trong tay. Một lúc lâu sau hắn mới cắn răng nói: "Sư tỷ của ta... Sư tỷ và ta... Song phương vốn có hẹn ước... Nhưng..."
Hắn cũng không có nói hết câu, thậm chí còn nói không đầu không đuôi nhưng vẻ mặt thống khổ cùng đôi tay run rẩy nổi đầy gân xanh của hắn đã nói lên tất cả. Biểu hiện trên người hắn còn tốt hơn những lời giải thích...
"Đỗ tiên sinh không chỉ có cứu cha mẹ ta, hơn nữa thấy gia cảnh nhà ta nghèo khó liền không lấy một xu, đã thế trước khi đi còn để lại cho chúng ta một thỏi bạc! Đại ân đại đức của Đỗ tiên sinh, cả nhà chúng ta suốt đời khó quên!"
Hắc y thiếu niên thấy Đỗ Thế Tình tựa hồ đang suy tư, sắc mặt lại không khỏi càng thêm vui mừng, khẩu khí cũng càng thêm kích động: "Lúc ấy cha mẹ ta đau ốm, sinh ý trong nhà không thể tiếp tục được nữa, toàn dựa vào thỏi bạc mà Đỗ tiên sinh đã lưu lại để kéo dài cuộc sống. Đỗ tiên sinh đối với nhà ta chính là ân đức như trời cao đất rộng."
"Thì ra là như vậy." Đỗ Thế Tình cũng mơ hồ nhớ được có vài chuyện như thế, nhưng lại mờ mịt không có ấn tượng sâu đậm mấy. Tựa hồ chỉ là bởi đối phương nhắc tới thì lão mới nhớ ra, chứ trong cả đời lão thì chuyện chữa trị cho người đếm sao cũng không hết, cho dù có nhớ thì chỉ sợ cũng rất nhạt nhòa trong kí ức.
Nhưng không thể không nói cái kiểu cản đường báo ân này quả là độc nhất vô nhị, hơn nữa sẽ khiến bất cứ ai cũng cảm thấy tâm tình vô cùng thư sướng.
"Vâng! Đối với chuyện này, tiên phụ rất thường xuyên dặn dò ta, để sau này khi ta trưởng thành thì nhất định phải đi tìm Đỗ tiên sinh để báo đáp đoạn ân tình này. Tiên phụ trước lúc lâm chung vẫn còn canh cánh trong lòng việc không thể báo đáp ân đức của Đỗ tiên sinh…"
Hắc y thiếu niên lệ nóng doanh tròng, nói tiếp: "Nhờ trời phù hộ, hôm nay rốt cục đã để cho ta hỏi thăm được hành tung của Đỗ tiên sinh, hơn nữa còn được ngài cho phép diện kiến để tỏ lòng biết ơn... Tiên phụ trên trời có linh thiêng, nếu biết được chuyện này ắt hẳn sẽ vô cùng vui mừng."
Hắn vừa nói vừa khóc, hốc mắt trong chốc lát liền đỏ hoe.
"Tâm ý của hai cha con ngươi, Đỗ mỗ xin tâm lĩnh là được."
Đỗ Thế Tình cũng không khỏi cảm thấy bùi ngùi trong dạ, bất giác thổn thức nói: "Chuyện cũ đã vậy... Bây giờ... Ừ, phụ thân ngươi đã... mất rồi sao?"
"Vâng, tiên phụ vào ba năm trước đây lên núi săn hổ, gặp phải chuyện bất hạnh..." Thiếu niên áo đen thanh âm có chút nghẹn ngào trả lời.
"Đáng tiếc... Phụ thân ngươi vốn là một hảo hán tử! Một người tốt a..."
Đỗ Thế Tình thật ra cho đến hiện tại cũng không nhớ ra được đó là ai, nhưng chắp nối từ lời kể của đối phương thì cũng đủ biết đó là một người cha nghèo được mình cứu chữa, mấy năm nay vẫn không quên ân tình đó, vẫn dặn lòng phải tìm cơ hội báo đáp. Thậm chí lúc lâm chung cũng không quên dặn dò việc báo ân. Hơn nữa từ câu 'vào núi săn hổ' mà nói…, đã có thể cùng cọp giao đấu thì người đó chắc chắn phải là một hảo hán tử.
Hán tử như vậy dĩ nhiên phải là người tốt.
Vô hình trung, Đỗ Thế Tình cũng cảm giác mình thật sự đã làm một chuyện tốt. Mặc dù trí nhớ mơ hồ nhưng thiếu niên này còn nhỏ tuổi như vậy, sau khi gặp mình liền lộ ra chân tình như thế, thì chắc hẳn không phải là giả dối được.
"Đỗ tiên sinh rốt cục đã nhớ ra rồi!" Thiếu niên áo đen cao hứng kêu lên: "Tôi tên là Sở Dương, năm đó cũng đã từng thấy qua Đỗ tiên sinh!"
"Thời gian dằng dặc, hôm nay ngươi cũng đã trưởng thành rồi!"
Đỗ Thế Tình vuốt râu mỉm cười, cảm thấy việc mình nghi ngờ và đề phòng đối phương là thừa thãi, hơn nữa lại có cảm giác như gặp lại con cái của cố nhân, liền không khỏi thổn thức: "Nếu lệnh tôn có thể nhìn thấy ngươi có được bản lãnh như ngày hôm nay, hẳn sẽ vui lòng mà cười nơi chín suối."
"Vâng. Tại hạ sáu năm trước đi theo sư phụ luyện tập võ công..." Sở Dương ngập ngừng như muốn nói lại thôi, bộ dạng có chút lúng túng nói: "Khụ khụ..., rốt cục hôm nay được gặp Đỗ tiên sinh, cũng như là biết được Đỗ tiên sinh lần này đi Thiết Vân ngàn dặm xa xôi. Tại hạ mặc dù người nhẹ lực mỏng nhưng xin nguyện ý hộ tống Đỗ tiên sinh một đoạn đường, nguyện tận lực vì ngài."
"Chuyện đó thì...." Đỗ Thế Tình có chút chần chờ nói.
"Chẳng lẽ Đỗ tiên sinh ngay cả một cơ hội báo đáp cũng không cho ta sao?"
Sở Dương thương tâm nói:
"Ta biết mình võ công thấp kém, nhưng... đó thực sự là tâm ý của ta, cũng như là muốn hoàn thành nguyện vọng của tiên phụ lúc lâm chung. Kính xin Đỗ tiên sinh thành toàn!"
Sở Dương nói tới đây, hầu hết mọi người căn bản đã không còn chút nghi ngờ nào nữa. Cả tám kỵ sĩ kia đối với Sở Dương cũng thay đổi thái độ, một người trong bọn họ còn mạnh mẽ vỗ vỗ bả vai Sở Dương, cười nói: "Hảo tiểu tử, ngươi mà võ công thấp kém sao? Ba người chúng ta cản ngươi còn không nổi nữa kìa."
Sở Dương khiêm tốn nói: "Đó là các vị đại ca nhường cho ta, thấy ta tuổi còn nhỏ nên không đành lòng dùng sức, bằng không ta đã bị chém thành hai khúc từ lâu rồi."
Chúng kỵ sĩ cũng nở nụ cười.
Mặc dù mọi người đều biết bọn họ vừa rồi tuyệt không hạ thủ lưu tình, nhưng chuyện bọn họ không có xuất toàn lực cũng là sự thật.
Bọn họ khá thích thú đối với tên tiểu tử thức thời này. Nhận được ân huệ của người vẫn nhớ mãi không quên; một mực hoàn thành nguyện vọng của tiên phụ lúc lâm chung, tính tình lại kiên nhẫn... Một con người có trung, có hiếu như vậy đi đến bất kỳ địa phương nào cũng sẽ được hoan nghênh.
"Được rồi, cố nhân đã có lòng như vậy thì ngươi hãy theo ta đi. Chờ đến khi tới Thiết Vân, nếu có cơ hội thì ta sẽ tìm cho người một con đường tiến thân, như thế tốt hơn." Đỗ Thế Tình mỉm cười nói.
Tám người kỵ sĩ cũng tươi cười trên nét mặt. Một khi Đỗ Thế Tình đã tiến cử, nhất là khi hiện tại Thiết Vân quốc đang cầu cạnh lão như vậy thì làm gì có chuyện tình khó khăn được! Có thể nói, chỉ cần Đỗ Thế Tình mở miệng thì thiếu niên này chính là tiền đồ thêu gấm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Không dám, tại hạ đối với con đường công danh không có hứng thú." Sở Dương nhàn nhạt nói, mơ hồ lộ ra một bộ nản lòng thoái chí: "Chỉ chờ sau khi Đỗ tiên sinh an toàn tiến vào Thiết Vân, tại hạ cũng có thể yên tâm rời đi. Tiểu nhân mặc dù bất thành khí nhưng đối với những thứ kia, ha ha... tốt nhất tránh xa xa cho an lành. Tránh việc đầu rơi khỏi cổ lúc nào cũng không biết."
Sở Dương há có thể không biết đây là một lần dò xét cuối cùng của Đỗ Thế Tình hay sao? Do đó liền bày ra một bộ dạng chán ghét công danh, cũng như giả vờ cố gắng che dấu sự bất mãn trong lòng về con đường đó...
Sở Dương vừa dứt lời, đến cả lão phu xe cũng phải hòa hoãn sắc mặt đi vài phần. Đỗ Thế Tình lắc đầu, bật cười: "Tốt... Đã như vậy thì ngươi hãy theo ta đi."
Sở Dương nhất thời chuyển buồn thành vui, vui mừng nhảy cẫng lên: "Đa tạ Đỗ tiên sinh!"
Đỗ Thế Tình gặp được người thiếu niên tính tình thuần khiết như thế liền không khỏi thoải mái cười to. Nào biết đâu cái tên "Trung hậu, đàng hoàng, đôn hậu, thiện lương, hiếu thuận, trọng tình trọng nghĩa..." mà hắn vừa nói lại đang cố gắng kìm nén cơn buồn nôn trong lòng mình...
Đỗ Thế Tình sao có thể nghĩ tới cái gọi là "báo đáp ân đức..., dặn bảo lúc lâm chung…" đều là giả dối. Sở Dương ngay cả thân thế của mình cũng không biết, thì làm quái gì nói đến chuyện báo đáp ân công?
Nhưng bất kể là như thế nào thì bước đầu tiên trong kế hoạch của Sở Dương cũng đã thành công. Hắn đã thành công xâm nhập vào cái đoàn thể này, mà cái đoàn thể này lại đúng là điểm sáng trong tầm mắt của tầng lớp cao nhất tại Thiết Vân quốc.
Sở Dương dĩ nhiên là có những kế hoạch tiếp theo nhưng đoàn thể này chính là điểm mấu chốt nhất trong toàn bộ ván cờ của hắn. Tối thiểu là trước khi việc Đỗ Thế Tình mưu hại Thiết Thế Thành chưa bị vỡ lở thì tiếng nói của lão vẫn có trọng lượng rất lớn với Thiết Bổ Thiên.
Một khi đám người Đỗ Thế Tình đã có ấn tượng sâu sắc về hắn, coi như nước cờ trọng yếu này đã hoàn thành tốt đẹp.
Hắn vốn định thay hình đổi dạng, nhưng sau lại suy nghĩ thấy bản thân vẫn còn có không ít dấu vết có thể tìm ra, vạn nhất bị vạch trần thì chẳng hay ho chút nào. Chi bằng cứ đàng hoàng thoải mái dùng thân phận thật của mình tiến vào Thiết Vân quốc.
Thân phận của một gã đệ tử bị trục xuất khỏi Thiên Ngoại Lâu - Sở Dương!
Một ngày sau đó, Sở Dương đã cùng tám kỵ sĩ trở nên cực kỳ quen thân, mọi người uống rượu, ăn thịt với nhau rất là vui vẻ hòa thuận. Nhưng Sở Dương vẫn cảm giác được luôn có một ánh mắt sắc bén như có như không quan sát hắn. Hắn biết đôi mắt này thuộc về lão giả đánh xe kia.
Lão nhân kia mặc dù không biết là tu vi tới đâu nhưng phong mang ẩn tàng, tuyệt đối không phải là một lão già lọm khọm bình thường. Coi như là đem so sánh với mấy vị sư thúc, sư bá trong Thiên Ngoại Lâu thì chỉ sợ cũng không hề yếu kém hơn.
Lão mới chính là hộ vệ thực sự của Đỗ Thế Tình. Chỉ cần một người này là đủ thắng thiên quân vạn mã.
Đỗ Thế Tình đối với hắn căn bản không có chút hoài nghi nào, cả tám tên kỵ sĩ kia cũng vậy, duy chỉ có lão giả phu xe là thủy chung không hề tin tưởng hắn hoàn toàn.
Vào lúc xế chiều hai ngày sau, đoàn người sau khi đi tới một thành trấn nọ, rốt cục đã nghe được một tin đồn: "Thiên Ngoại Lâu rộng rãi tuyên bố ra ngoài: đệ tử Sở Dương của Tử Trúc Viên hành động bất chính, đã giết chết đại sư huynh Thạch Thiên Sơn, tội ác tày trời, do dó trục xuất khỏi sư môn! Kể từ nay không còn là đệ tử của Thiên Ngoại Lâu nữa!"
Khi tin tức kia truyền đến, bọn người Đỗ Thế Tình liền cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
"Sở Dương, cái tên Sở Dương gây ầm ĩ đó... Là ngươi sao?"
Sở Dương sắc mặt trầm xuống, trở nên tối tăm vô hạn, nét mặt tràn đầy ủy khuất như không biết tỏ cùng ai, ánh mắt cũng trở nên mờ mịt, trống rỗng và mê mang.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Làm sao ngươi lại bị đuổi khỏi sư môn?" Đỗ Thế Tình cau mày: "Với tâm tính của ngươi như thế, không nên xảy ra loại chuyện đó mới đúng!"
Sở Dương mặt lạnh lùng, hai tay tựa hồ vô ý thức bứt đứt một ngọn cỏ và nghiền nát trong tay. Một lúc lâu sau hắn mới cắn răng nói: "Sư tỷ của ta... Sư tỷ và ta... Song phương vốn có hẹn ước... Nhưng..."
Hắn cũng không có nói hết câu, thậm chí còn nói không đầu không đuôi nhưng vẻ mặt thống khổ cùng đôi tay run rẩy nổi đầy gân xanh của hắn đã nói lên tất cả. Biểu hiện trên người hắn còn tốt hơn những lời giải thích...