Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 292: Chữ tín của Sở diêm vương, vô giá!: bắt Sở diêm vương!



Lúc Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn thấy cái phiếu nợ này, sắc mặt cực kỳ đặc sắc.
Động tới Tiếp Thiên lâu, lại bắt người ở Tiếp Thiên lâu, Đệ Ngũ Khinh Nhu đã sớm có chuẩn bị, nhất định phải trả một cái giá nhất định cho Quân Tích Trúc! Bằng không mặt mũi của mình cũng không đủ để đối phương mài hết!
Nhưng, thứ nhất, Đệ Ngũ Khinh Nhu cho rằng, nếu là bắt được Sở diêm vương, đừng nói là một hai trăm vạn, cho dù là một vạn vạn lượng, cũng đáng! Nhưng lại không bắt được.
Thứ hai, nếu không bắt được, cái giá một trăm vạn này thật sự quá cao rồi! Lao sư động chúng, một cọng lông cũng không chạm vào được, hơn nữa còn bị người ta sỉ nhục một hồi. Vậy mà còn phải xuất ra một trăm vạn?
Thứ ba, khiến Đệ Ngũ Khinh Nhu khó chịu nhất chính là: Một trăm vạn thì một trăm vạn... Nhưng... hà tất phải viết phiếu nợ? Đường đường vương tọa Kim Mã Kỵ Sỹ đường lại có thể quỵt nợ hay sao?
Càng quá đáng chính là: Bên trên còn công khai ký đại danh của mình!
"Được lắm!" Đệ Ngũ tướng gia khẽ nghiến răng, rít lên tán thường: "Thật không nghĩ tới, Cảnh vương tọa ngài không chỉ có tài năng lãnh đạo Kim Mã Kỵ Sỹ đường, cũng không chỉ có tu vi võ đạo cửu phẩm vương tọa, thậm chí ngay cả trình độ thư pháp cũng cao như vậy! Xem mấy chữ này xem, thật sự là thiết họa ngân câu, uy phong lẫm liệt, viết một tờ phiếu nợ mà cũng có thể viết ra khí thế như vậy! Nhân tài a!"
Cảnh Mộng Hồn cúi gằm đầu xuống, hiện giờ, Cảnh vương tọa chỉ cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nào gặp người khác.
"Được! Được lắm!" Đệ Ngũ Khinh Nhu hít thật sâu một hơi, lại cảm thấy lửa giận không ngừng bốc lên trong lòng. Đã bao nhiêu năm, không có loại cảm giác không áp chế nổi thế này nữa rồi?
"Ta bảo ngươi đi bắt người, ngươi liền mang về cho ta một tờ phiếu nợ?" Ngực Đệ Ngũ Khinh Nhu phập phồng không ngừng, thanh âm vẫn bình thản như cũ, nhưng trong mắt lại lóe lên thần quang mãnh liệt.
"Tướng... Tướng gia thứ tội!" Cảnh Mộng Hồn cúi đầu.
"Thôi!" Đệ Ngũ Khinh Nhu hừ mạnh một tiếng. Cuối cùng cũng phát tiết được cơn giận trong lòng, hoặc có thể nói là khống chế thành công cơn giận của mình.
"Để ta xem xem, bức thư này, rốt cuộc viết cái gì." Đệ Ngũ Khinh Nhu cầm lấy phong thư kia, nhắm hai mắt lại, hít thật sâu một hơi, khiến cho tâm tình của mình bảo trì trong trạng thái bình tĩnh như nước.
Bức thư này, có thể nói là do đại địch một đời viết, bất kể trong thư có nội dung gì, cũng đáng để mình đối đãi cẩn thận! Khi tâm tình bất ổn, không thể đọc!
Sau đó, hắn mở to hai mắt, nhìn về phía phong thư này.
"Đệ Ngũ tướng gia thân khải, Sở Dương bái thượng." Đệ Ngũ Khinh Nhu nhẹ nhàng đọc qua một lượt, không ngờ còn dùng tay nhẹ nhàng vỗ lên đùi mình một cái, tựa hồ rất thưởng thức.
"Đây là mười chữ. Chỉnh thể chữ viết thật ngưng trọng, nhưng nếu nhìn mỗi một chữ, thì lại có một loại khí thế cao dốc hiểm trở, tựa như một thanh trường kiếm đâm lên trời cao!"
Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói: "Muốn đánh giá người thì phải xem mặt chữ,người này là một nhân vật theo trường phái tấn công!"
Hàn Bố Sở bước lên, nhìn nhìn, nhíu mày nói: "Tướng gia, tuy chữ này cao dốc hiểm, nhưng tràn đầy ổn trọng! Hơn nữa... cực kỳ nghiêm cẩn. Điều này...."
"Không sai. Là một người tiến là công, lui là thủ! Suy nghĩ cẩn thận." Đệ Ngũ Khinh Nhu nói: "Bất quá, nhìn bút họa của hắn, ẩn ước có một loại sắc bén của kỳ binh đột xuất. Người này thích dùng hiểm!"
Đệ Ngũ Khinh Nhu lại nhìn mấy chữ này thêm một hồi, mới nói: "Hành văn liền mạch lưu loát, lại không lộ vẻ vội vàng xao động, không giống như làm bộ. Có lẽ, lúc đó, hắn cũng có đủ thời gian chuẩn bị. Nói cách khác, ngay sau khi gặp chúng ta, hắn liền lập tức rút lui! Cảnh vương tọa thất bại cũng không phải là vô lý...."
Sau đó,hắn mới mở phong thư, lấy bức thư bên trong ra.
Cũng là một lối hành thư đẹp mắt.
"Đệ Ngũ huynh...
Thường nghe anh danh bên tai, chỉ hận không có duyên gặp mặt một lần, lần này tiểu đệ không tiếc ngàn dặm xa xôi từ cực bắc Thiết Vân, tới Trung Châu Đại Triệu gặp mặt.
Năm trước, cùng huynh cách nhau ngàn dặm thi triển cơ mưu, có thắng có bại, lại càng thêm nhớ nhung. Đệ Ngũ huynh hùng tư anh phát, tính toán không sai sót, bày mưu tính kế trong trường bồng, quyết thằng ngoài ngàn dặm, tiểu đệ lấy làm gương!
Ngàn dặm băng sương tuyết, lộ trình đầy gian nan.
Rốt cuộc, hôm trước, cũng được gặp Đệ Ngũ huynh.
Không uổng kiếp này! Đệ Ngũ huynh tay nắm Trung Châu, càn khôn độc tạo, tuệ nhãn như đuốc, có thể suy đoán ra lai lịch tiểu đệ, đệ rất bội phục!
Việc Trung Châu đã tới gian đoạn kết thúc. Tiểu đệ vội vàng mà đi, Trong lòng vẫn còn sợ hãi. Chỉ chậm một bước thôi, sẽ trở thành tù binh của huynh.
Chia tay vội vã, giấy ngắn tình dài, Đại Triệu hùng vĩ tú lệ, Trung Châu rộng lớn nguy nga, đều ở trong lòng đệ! Ngày sau có duyên, nguyện cùng huynh đối ẩm, nhấc chén tới say!
Nhìn anh hùng thiên hạ, duy chỉ có Đệ Ngũ huynh và đệ mà thôi! Ngày khác trên sa trường, lúc đại chiến song phương, tiểu đệ sẽ nhớ tới ân tình Đệ Ngũ huynh hôm nay, ân cần báo đáp vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tiểu đệ tuổi nhỏ, bị người ta xưng hào Diêm Vương, không khỏi xấu hổ. Duy nguyện đời này không phụ thân này, chém đầu Đệ Ngũ huynh dưới đao, mới không phụ cái danh Diêm Vương này!
Từ biệt ngàn dặm, đến khi trùng phùng, đã là chuyện sau này, mây khói vô tung, đệ thành vương hầu còn huynh làm tù binh, đến lúc đó đành tái kiến cùng huynh vậy. Không kịp chào từ biệt, huynh không cần đưa tiễn. Trung Châu phồn hoa biến phế tích, xin huynh thứ lỗi. Đều vì chủ mình, thân bất do kỷ!
Đao bất đồng, bất tương mưu, chỉ có sống chết mà thôi!
Đệ Sở Dương kính thượng."
Phong thư viết tới đây, đã là toàn bộ nội dung. Khi Đệ Ngũ Khinh Nhu đọc phong thư này, vẻ mặt tươi cười, thanh âm trong sáng trước nay chưa từng có. Cao giọng đọc, thanh chấn tiểu viện.
"Sở diêm vương thật cuồng vọng!" Cảnh Mộng Hồn trán nổi gân xanh, đánh một quyền vào đùi mình, nghiến răng nghiến lợi!
Hàn Bố Sở nhíu mày, Trình Vân Hạc im lặng trầm tư, Cao Thăng như có điều suy nghĩ.
"Bức thư này thế nào?" Đệ Ngũ Khinh Nhu rốt cuộc cũng đọc xong, mỉm cười nhìn về phía mọi người.
"Tướng gia, phong thư này, vịt tất đã do Sở diêm vương viết." Hàn Bố Sở thận trọng nói.
"Thuộc hạ cũng cảm thấy thế. Sở diêm vương không thể viết phong thư này." Trình Vân Hạc nhíu mày, cũng là sau khi suy ngẫm hồi lâu, mới nói ra.
"Ồ?" Nụ cười Đệ Ngũ Khinh Nhu không giảm.
"Đi thì đi thôi! Sở diêm vương tới nơi này, làm náo loạn Đại Triệu, mục đích có thể nói là đạt được!" Hàn Bố Sở nhẹ giọng nói: " Hơn nũa, với con người gọn gàng như Sở diêm vương, sẽ không thể viết ra một bức thư nông cạn như vậy!"
"Không sai, thị uy sau khi thành công, hơn nữa tràn đầy ý tứ vui sướng khi người khác gặp họa, câu từ lại càng thêm giương cung bạt kiếm, giống như hai quân đối chọi...." Trình Vân Hạc nói: "Sở diêm vương không thể nông cạn như thế."
"Về phần chữ viết... có lẽ là bày nghi trận." Hàn Bố Sở nói: "Tướng gia xem, chữ viết trong phong thư này và bên ngoài tuy cùng là một người viết, nhưng ý vị lại thoáng có chút khác việt... Bên ngoài rất lưu loát, nhưng chữ viết bên trong lại ngập ngừng rồi... Tuy đã rất cố gắng biểu đại cái loại ý vị hành vân lưu thủy, nhưng thủy chung vẫn giống như hai quân đối chọi, quá mức căng thẳng...."
"Sở diêm vương sẽ không thiếu kiên nhẫn như vậy!" Trình Vân Hạc đưa ra kết lận.
"Các ngươi nghĩ như vậy là sai rồi!" Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói: "Các ngươi nghĩ như vậy, là lọt vào bẫy của Sở diêm vương!"
"Bẫy?" Hàn Bố Sở mở to hai mắt.
"Bức thư này, chính là Sở diêm vương viết!" Đệ Ngũ Khinh Nhu giơ tờ giấy mỏng mảnh lên, dùng một loại khẩu khí khẳng định, quả quyết nói!
"Hả?" Hàn Bố Sở cùng Trình Vân Hạc đều ngạc nhiên.
"Ta biết các ngươi đang suy nghĩ gì." Đệ Ngũ Khinh Nhu nói: "Thứ nhất, hiện giờ quan trường Thiết Vân lại xảy ra chấn động. hơn nũa, quan lớn bị bắt lần này, đều là cá lọt lưới mấy lần trước, thủ đoạn cũng không khác biệt mấy."
"Thứ hai, Thiết Vân bị lời đồn công kích, bị Sở diêm vương dùng thủ đoạn lôi đình vạn quân, bình ổn trong vài ngày! Vì vậy mà không tiếc chém giết ngàn người!
"
Hai chuyện này, đều mang đầy sắc thái Sở diêm vương. Cho nên các ngươi bắt đầu hoài nghi, Sở diêm vương có thật sự đã tiến vào Đại Triệu hay không!" Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói.
"
Không sai, chính là loại suy nghĩ này." Hàn Bố Sở nhíu mày nói.
"
Nhưng nghĩ như vậy là sai rồi!" Đệ Ngũ Khinh Nhu hừ một tiếng: "Lần này, động tĩnh của Thiết Vân tại sao lại nhanh như vậy? Đúng lúc như vậy?"
"
Nếu như Sở diêm vương thật sự ở Thiết Vân, chỉ sợ sẽ không xử lý như thế, với thủ pháp nhất quán của hắn, vẫn sẽ là thả dây câu cá lớn, khiến chúng ta lầm tưởng lời đồn chúng ta tạo ra đã tạo ra hiệu quả thành công, từ đó liên tục không ngừng truy giết người của chúng ta... Hắn hoàn toàn có thể làm được! Nhưng hắn lại không làm, vì sao?"
"
Đây là một loại hậu chiêu tốt nhất. mà ta cũng tính toán kỹ lưỡng nên ưng phó hậu chiêu này thế nào. Nhưng bọn hắn lại không dùng tới. Chủ động bỏ qua, chỉ để chúng ta biết tin tức này... Đây rõ ràng là sợ Sở diêm vương chân chính ở Đại Triệu gặp phải chuyện ngoài ý muốn mà cố ý thả ra mê vụ!"
"
Phong thư này, cố ý dùng một loại khẩu khí cuồng vọng khiêu khích, khiến chúng ta nghĩ lầm, ở Đại Triệu, không phải là Sở diêm vương, vì sao?"
"
Hơn nũa, chỉ cần chúng ta nghĩ như vậy rồi, thì suy đoán đầu tiên xuất hiện trong đầu, một là Sở diêm vương vẫn ở Thiết Vân! Hai là... Sở diêm vương tới đây, nhưng đã đi mất rồi!"
Đệ Ngũ Khinh Nhu cười lạnh nói: "
Khi ngươi sinh ra hai suy đoán này, thì tất cả những sự kiện xảy ra sau này, ngươi cũng chỉ có bị Sở diêm vương dắt mũi kéo đi mà thôi! Cho tới lúc cuối cùng, khi bị hắn đẩy vào ngõ cụt, sợ rằng ngươi còn không biết người kéo ngươi chính là hắn!"
"
Nếu như giờ phút này, chủ trì đại cục không phải ta mà là các ngươi, ta hiện tại có thể khẳng định: cho dù đang ở Đại Triệu, nhưng các ngươi lại thất bại thảm hại trong tay Sở diêm vương, biến thành một cỗ thi thể lạnh lẽo!"
Đệ Ngũ Khinh Nhu sắc mặt trầm trọng.
Đám người Hàn Bố Sở, Trình Vân Hạc mồ hôi như mưa.
"
Cho dù là ta, cho dù có nhìn thấu tất cả kế hoạch của hắn, nhưng trước khi bắt được Sở diêm vương, cũng chỉ có thể tận hết khả năng giảm bớt tổn thất, mà không có khả năng phá giải hoàn toàn!"
"
Đem phong thư này, cất vào phòng ngủ của ta." Đệ Ngũ Khinh Nhu nhẹ giọng nói: "Ta muốn nghiên cứu thật kỹ bút tích vị Sở diêm vương này! Nên biết, đây chính là bút tích duy nhất của Sở diêm vương truyền lưu ra ngoài từ trươc tới nay! Đối với chúng ta mà nói, hơn một trăm chữ này, vô giá!"
"
Vâng!"
"
Kim Mã Kỵ Sỹ đường tiếp tục tổ chức rút lui, đem nhưng gì trọng yếu rút trước."
"
Vâng!"
"
Chú ý tới tin tức của thanh kiếm kia." Trên trán Đệ Ngũ Khinh Nhu lộ vẻ lo lắng: "Một cây đao đã hủy hoàng cung, vậy thanh kiếm này sẽ ra sao đây?"
Chương trước Chương tiếp
Loading...