Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 2437: Tương lai là thần tiên quyến lữ
Thiết Bổ Thiên, Mạc Khinh Vũ, Ô Thiến Thiến, Nguyệt Linh Tuyết,..., Toàn bộ mọi người một đầu khó hiểu, nhìn hai đưa nhỏ yêu nghiệt kia ôm nhau hôn tới hôn lui.
Đây cũng quá bốc lửa đi!.
Xưa nay thâm trầm như biển mà nay Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng không giữ vững nổi hình tượng trí giả thâm trầm như biển nữa, trong lúc nhất thời há to miệng, một đôi con ngươi cơ hồ bắn ra hốc mắt, đầu ngón tay cũng đang run rẩy, Lẩm bẩm nói: "cái này..."
Úy Công Tử trợn mắt nhìn hồi lâu rốt cục "Hmm" một tiếng nở nụ cười nói: "Tiểu tử... Thật không hô là con trai của Sở Dương, quả nhiên là hổ phụ không có khuyển tử, nhỏ như vậy đã hiểu được việc tán gái..., tiểu nha đầu kia... Cũng thật không hô là con gái Phong Nguyệt... Nghe nói Phong Nguyệt phu phụ kia cũng là năm sáu tuổi đã bắt đầu nói chuyên yêu đương, rồng sinh rồng, Phượng đẻ con..."
Thiết Bổ Thiên cùng Phong Nguyệt hai người đều là một trán khó hiểu, hắn nói cái gì vậy?
"Tiểu Dương! Ngươi nói nhăng cuội cái gì đấy, còn không mau tới đây!" Thiết Bổ Thiên mới vừa nhìn thấy con, còn chưa kịp vui sướng thì đã bị hắn làm cho giận đến thất điên bát đảo, tiểu tử nhỏ như vậy đã..., gì, lớn lên sợ muộn sao.
Tiểu tử không thèm quan tâm đến lý lẽ, đến lửa giận từ lão nương mà nho nhã lễ độ tiêu sái đến trước mặt Phong Nguyệt phu phụ có bài bản hẳn hoi hành lễ nói: "Nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân, tiểu tế hữu lê, nhiều ngày không gặp, đã lâu không gặp " ", "
Phong Nguyệt hồng hộc thở mạnh, trừng con mắt, thở như trâu, một hồi lâu không có ứng đối được.
Úy Công Tử vẫn cười ha ha, hiển nhiên là nhìn có chút hả hê, lại thấy tên tiểu tử kia quay người lại chỗ bản thân nói: "Nhạc phụ đại nhân, ta có vợ cả và nhiều tiểu lão bà nữa... Ngài lúc nào mới sinh ra cho ta đây? Ngài phải nỗ lực đi, a..."
Úy Công Tử đang cười nhìn có chút hả hê, nụ cười chợt đông lại trên mặt, trong lúc nhất thời mắt mũi trợn tròn trợn mắt hốc mồm á khẩu không trả lời được.
"Lão công, người ta không đồng ý a..." Tiểu la lỵ Nguyệt Tiểu Điệp quệt mồm, lắc lắc thân thể nói: "Ngươi có ta rồi, còn muốn tìm tiểu lão bà làm gì nữa?"
Thiết Dương vội vàng cười làm lành nói: "Lão bà biết điều một chút không nên tức giận, ngươi là vợ cả, đây là điều đà định, ngươi sau này sẽ là hoàng hậu... Lão công dầu gì cũng là hoàng đế..., "
Tiểu la lỵ tiếp tục làm nũng không thuận theo nói: "Bất kể, người ta rất tức giận nha..."
Thiết Bổ Thiên khóe miệng co giật, nhìn con mình mà mãnh liệt hoài nghi:... tiểu súc sinh vô sỉ cực kỳ này thật là con ta sao, làm sao càng xem càng giống Sở Dương...
Lời này, con trai của Sở Dương nếu là không giống Sở Dương, đó mới là quái sự đây!
Tuy nhiên sau đó một đôi tiểu tỉnh nhân này lại bị người ta sử dụng gậy đánh uyên ương tách ra.
Thiết Bổ Thiên đem Thiết Dương kéo qua, nhất phái nghiêm mẫu phạm, mà Phong Vũ Nhu cũng đem Nguyệt Tiểu Điệp kéo tới ôm vào trong ngực không buông ra nữa.
Hai mắt nhìn nhau, Sở Dương cùng Thiết Bổ Thiên đồng thời cười khan nói: "Khụ khụ..., ha hả... Ha hả a..."
Nguyệt Linh Tuyết cùng Phong Vũ Nhu cũng là cùng nhau lúng túng cười nói: "Khụ khụ..., ha hả... Ha hả a..."
Sau đó, dĩ nhiên là trình diễn màn tam nương dạy con. Diễn viên tự nhiên là Thiết Bổ Thiên và Phong Vũ Nhu.
Ba ba ba..." Thiết Bổ Thiên không chút tiếc rẻ khí lực đét một cái vỗ vào trên mông đít Thiết Dương tức giận nói: "Du côn cắc ké, ai bảo ngươi làm như vậy, kỳ cục, quá ky cục..., "
Thiết Dương ra sức giãy dụa nói: "Ta làm sao kỳ cục, rõ ràng là các ngươi kiếm cho ta cô dâu nhỏ này mà, là cha chính miệng cầu thân... Ta sao lại không thể hôn hay ôm vợ của mình, nói rõ lí lẽ không thể đánh người, quân tử dùng tài hùng biện không động thủ..."
Dương Nhược Lan tiến lên che chở cháu trai nói: "Đánh nó làm gì, tiểu hài tử không hiểu chuyên, hảo hảo giáo dục không phải sao... Hơn nữa, thượng bất chánh hạ tắc loạn..., "
Thiết Bổ Thiên vừa nhìn bà bà từ rồi quay đầu nhìn Sở Dương vẫn vẻ mặt lạnh nhạt, ý tứ rất rõ ràng ngươi xem đó?
Sở Dương trong lòng ám thoải mái, nhưng ngoài miệng phải chiếu cố tràng diện nói: "Mẹ đừng che chở cho nó nữa, hôm nay không thể nghe ngài được, ta hôm nay cần phải dạy dỗ cái thằng oắt con này, thằng oắt con quá háo sắc đi. Có một người rồi còn không biết dừng lại, thật sự là quá hoa tâm, không giáo huấn một chút không được. Nếu không quản giáo, không cẩn thận là nước có thể tìm được trăm tám mươi còn phải!"
Cái này là trách cứ con mình đây sao? Ta làm sao nghe được có điều huyền diệu đây? Là huyền diệu sao?
Quả nhiên là thượng bất chánh hạ tắc loạn a...,
"Tiểu tử ngươi dám!" Dương Nhược Lan một tiếng rống to, thẳng chắn ngang trước người Thiết Dương.
Đường đường Cửu Kiếp Kiếm Chủ, một đời đặc sắc Sở Dương trong phút chốc bị bại...
Lão nương vừa ra, ai dám tranh phong?
Bên kia, Phong Vũ Nhu dạy nữ nhi nói: "Điệp nhi... Các ngươi còn nhỏ biết không?" '
"Ta không sao!" Tiểu la lỵ mắt nước mắt lưng tròng nói: "Ta yêu thích lão công của ta, ta sau này muốn làm hoàng hậu, ta là vợ cả..., "
Sở Dương cùng Nguyệt Linh Tuyết cùng kêu lên thở dài nói: "Gia môn bất hạnh...
Chỉ là một người là phát ra từ nội tâm, một người dường như được tiện nghi rồi mà còn giả bộ, về phần ai là người nào, mời các vị tự đoán.
thiếu niên.
Cuối cùng, bị mọi người cười giỡn nên một cuộc dạy con, trò khôi hài này liên kết thúc. Hai tiểu tử tay trong tay đi ra ngoài đi chơi.
Dựa theo lời của bọn hắn nói, phải cho bọn hắn không gian riêng đi chơi.
"Ta nói..., chuyên dứt khoát cứ định như vậy đi." Sở Dương đột nhiên nói. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Nói là đột nhiên nhưng ai biết có phải đã mưu đồ đã lâu rồi hay không?
Nguyệt Linh Tuyết mặt nặng như chỉ quả quyết nói: "Hừ! Nghĩ đến thật hay a, ngươi cũng đáng bàn tính sao. Bản thân ngươi cướp đồ đệ của ta, con của ngươi lại sẽ dụ dỗ con gái của ta..., toàn gia chúng ta thiểu nợ các ngươi a..."
Ô Thiến Thiến đỏ bừng cả khuôn mặt.
Đồ đệ kia chỉ đúng là nàng...
Nhưng chuyên cứ thể, cũng không thể làm gì. Phong Nguyệt bất đắc dĩ rất có chút ít kháng cự, Sở Dương dứt khoát dao sắc chặt đay rối, sính lễ trực tiếp đưa tới, quả nhiên đại thủ bút: Linh đan diệu dược các loại món đồ chơi, thần binh lợi khí thiên tài địa bảo, tu luyện công pháp"... Các hạng phụ tùng,... Vân vân, tóm lại, cái gì nên có đều có.
Nhìn điệu bộ, Sở ngự tọa tài đại khí thô tựa hồ muốn đem toàn bộ thân gia của mình làm sính lê nện xuống...
Phong Vũ Nhu rất 1 bất đắc dĩ nhận lấy, nói: "Ta trước tiên đem tò tục tĩu nói ở phía trước, hài tử còn nhỏ, không biết lớn lên sẽ như thế nào a... nếu là trưởng thành đi không tới cùng nhau, cái gì cũng là có thể."
Sở Dương cười ha ha nói: "Đó là dĩ nhiên, thuận theo tự nhiên đi, ha ha, thuận theo tự nhiên."
Trong lòng thầm nghĩ: Nhìn thủ đoạn của tên tiểu tử kia, khuê nữ nhà ngươi vốn cũng không phải là đối thủ: Đừng bảo là trưởng thành, lúc nào cũng trốn không thoát thủ chưởng của con ta...,
Hai bên cười giỡn mà hôn sự đến đây coi như là định ra rồi.
"Thân gia, wow ha ha ha..., " Sở Dương cười ha ha, buông thả trạng thái, tâm tình phá lệ vui vẻ nói.
"Thân gia..." Nguyệt Linh Tuyết ứng đối hữu khí vô lực, hiển nhiên bên trong khó chịu tới cực điểm.
"Chúc mừng chúc mừng...
Đám người úy Công Tử Đệ, Ngũ Khinh Nhu rối rít chúc mừng..." "Ông trời tác hợp cho a.,/'
"Tuyệt đối là trời sanh một đôi..."
Tất cả mọi người cười giỡn, rối rít ồn ào. Nhưng, ai cũng không nghĩ đến, sự kiện này hôm nay đã tạo cho tương lai sau này một đôi bích nhân uy hiếp trời cao.
Chúa tể trời cao đại, kiêu ngạo khiếu thiên, quân lâm thế gian, cầm sắt cùng hòa, thần tiên quyển lữ!
Ở Sở gia nửa tháng, nửa tháng sau Sở Dương mỗi ngày phần lớn thời giờ đều làm bạn với mẫu thân, cùng đám người Thiết Bổ Thiên, Mạc Khinh Vũ nói chuyên một chút, thời gian còn dư lại tự nhiên là dạy con...,
Mà đám người Phong Nguyệt rối rít cáo từ rời đi, bọn họ những người căn bản môi người đều là người bận rộn, có thể tới đây cũng đã là tương đối nể tình rồi, muốn lưu lại thời gian quá dài quả thật khẳng định là không được.
Chỉ có tiểu la lỵ Nguyệt Tiểu Điệp lưu lại, ngày ngày bám đít tiểu Thiết Dương vui vẻ như con chuột nhỏ.
Nguyệt Linh Tuyết lúc gần đi oán hận nói: "bây giờ còn nhỏ, nếu trưởng thành hơn một chút... nói gì cũng không có thể cứ như vậy để nó lại được, rất đáng sợ a..., "
Mọi người cũng cười ha ha.
Úy Công Tử cùng Quân Lộ Lộ như chạy trốn hoảng hốt bỏ đi, dường như vì gặp lại bàng hữu, náo nhiệt một lát mà suýt nữa mất đi nữ nhi....... Chúng ta có thể ngay cả nữ nhi chưa đẻ ra mà tiểu tử kia lại đã
tự quyết định rồi "...
Nên mau đi thôi. Nơi thị phi này không thể ở lâu, không thấy được vết xe đổ của Phong Nguyệt hai người sao, sợ hài sao không đề phòng đây...
Mạnh Siêu Nhiên hiện nay ngụ ở Sở gia, trải qua cuộc sống tị thế, mặc dù biết Sở Dương xa cách trở về nhưng cũng không có xuất hiện: Cho đến Sở Dương trước khi đi đến bái kiến, mới biết sư phụ của mình trong khoảng thời gian này lại biến đổi rất nhiều.
Nguyên vốn là Mạnh Siêu Nhiên mọi sự không màng, hiện tại loại tâm thái hẳn là càng thêm rõ ràng.
Mỗi ngày, cùng Dạ Sơ Thần, hai vợ chồng dọn dẹp một mảnh đất đai, dọn dẹp hoa hoa thảo thảo, ở chung quanh nơi nơi đều là thông xanh mạ lục.
Trong lúc rãnh rỗi ở trước bức họa Lăng Hàn Vũ cùng uống một chén.
"Ta rất thích cuộc sống hiện tại." Mạnh Siêu Nhiên nhàn nhạt cười nói: "Có lẽ kiếp sau, ta sẽ làm một lão nông, mặt trời mọc thức dậy đi làm, bình thản điềm tĩnh... đó mới là thần tiên cuộc sống."
"Không có giang hồ tồn tại chính là hạnh phúc lớn nhất."
Khi Mạnh Siêu Nhiên nói những lời này, Dạ Sơ Thần đại đồng ý; hai người bèn nhìn nhau cười.
Sở Dương hoàn toàn có thể cảm giác được, sư phụ mình tâm cảnh bình thản xuất trần, bất nhiễm nửa điểm Hồng Trần tục sự.
Cạnh bức họa Lăng Hàn Vũ chính là sách vở của Mạnh Siêu Nhiên. Cả đời giãy dụa cả đời khổ, cả đời một mình Lăng Hàn Vũ. Trên bức họa chỉ có bài thơ hai câu này.
Đây cũng quá bốc lửa đi!.
Xưa nay thâm trầm như biển mà nay Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng không giữ vững nổi hình tượng trí giả thâm trầm như biển nữa, trong lúc nhất thời há to miệng, một đôi con ngươi cơ hồ bắn ra hốc mắt, đầu ngón tay cũng đang run rẩy, Lẩm bẩm nói: "cái này..."
Úy Công Tử trợn mắt nhìn hồi lâu rốt cục "Hmm" một tiếng nở nụ cười nói: "Tiểu tử... Thật không hô là con trai của Sở Dương, quả nhiên là hổ phụ không có khuyển tử, nhỏ như vậy đã hiểu được việc tán gái..., tiểu nha đầu kia... Cũng thật không hô là con gái Phong Nguyệt... Nghe nói Phong Nguyệt phu phụ kia cũng là năm sáu tuổi đã bắt đầu nói chuyên yêu đương, rồng sinh rồng, Phượng đẻ con..."
Thiết Bổ Thiên cùng Phong Nguyệt hai người đều là một trán khó hiểu, hắn nói cái gì vậy?
"Tiểu Dương! Ngươi nói nhăng cuội cái gì đấy, còn không mau tới đây!" Thiết Bổ Thiên mới vừa nhìn thấy con, còn chưa kịp vui sướng thì đã bị hắn làm cho giận đến thất điên bát đảo, tiểu tử nhỏ như vậy đã..., gì, lớn lên sợ muộn sao.
Tiểu tử không thèm quan tâm đến lý lẽ, đến lửa giận từ lão nương mà nho nhã lễ độ tiêu sái đến trước mặt Phong Nguyệt phu phụ có bài bản hẳn hoi hành lễ nói: "Nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân, tiểu tế hữu lê, nhiều ngày không gặp, đã lâu không gặp " ", "
Phong Nguyệt hồng hộc thở mạnh, trừng con mắt, thở như trâu, một hồi lâu không có ứng đối được.
Úy Công Tử vẫn cười ha ha, hiển nhiên là nhìn có chút hả hê, lại thấy tên tiểu tử kia quay người lại chỗ bản thân nói: "Nhạc phụ đại nhân, ta có vợ cả và nhiều tiểu lão bà nữa... Ngài lúc nào mới sinh ra cho ta đây? Ngài phải nỗ lực đi, a..."
Úy Công Tử đang cười nhìn có chút hả hê, nụ cười chợt đông lại trên mặt, trong lúc nhất thời mắt mũi trợn tròn trợn mắt hốc mồm á khẩu không trả lời được.
"Lão công, người ta không đồng ý a..." Tiểu la lỵ Nguyệt Tiểu Điệp quệt mồm, lắc lắc thân thể nói: "Ngươi có ta rồi, còn muốn tìm tiểu lão bà làm gì nữa?"
Thiết Dương vội vàng cười làm lành nói: "Lão bà biết điều một chút không nên tức giận, ngươi là vợ cả, đây là điều đà định, ngươi sau này sẽ là hoàng hậu... Lão công dầu gì cũng là hoàng đế..., "
Tiểu la lỵ tiếp tục làm nũng không thuận theo nói: "Bất kể, người ta rất tức giận nha..."
Thiết Bổ Thiên khóe miệng co giật, nhìn con mình mà mãnh liệt hoài nghi:... tiểu súc sinh vô sỉ cực kỳ này thật là con ta sao, làm sao càng xem càng giống Sở Dương...
Lời này, con trai của Sở Dương nếu là không giống Sở Dương, đó mới là quái sự đây!
Tuy nhiên sau đó một đôi tiểu tỉnh nhân này lại bị người ta sử dụng gậy đánh uyên ương tách ra.
Thiết Bổ Thiên đem Thiết Dương kéo qua, nhất phái nghiêm mẫu phạm, mà Phong Vũ Nhu cũng đem Nguyệt Tiểu Điệp kéo tới ôm vào trong ngực không buông ra nữa.
Hai mắt nhìn nhau, Sở Dương cùng Thiết Bổ Thiên đồng thời cười khan nói: "Khụ khụ..., ha hả... Ha hả a..."
Nguyệt Linh Tuyết cùng Phong Vũ Nhu cũng là cùng nhau lúng túng cười nói: "Khụ khụ..., ha hả... Ha hả a..."
Sau đó, dĩ nhiên là trình diễn màn tam nương dạy con. Diễn viên tự nhiên là Thiết Bổ Thiên và Phong Vũ Nhu.
Ba ba ba..." Thiết Bổ Thiên không chút tiếc rẻ khí lực đét một cái vỗ vào trên mông đít Thiết Dương tức giận nói: "Du côn cắc ké, ai bảo ngươi làm như vậy, kỳ cục, quá ky cục..., "
Thiết Dương ra sức giãy dụa nói: "Ta làm sao kỳ cục, rõ ràng là các ngươi kiếm cho ta cô dâu nhỏ này mà, là cha chính miệng cầu thân... Ta sao lại không thể hôn hay ôm vợ của mình, nói rõ lí lẽ không thể đánh người, quân tử dùng tài hùng biện không động thủ..."
Dương Nhược Lan tiến lên che chở cháu trai nói: "Đánh nó làm gì, tiểu hài tử không hiểu chuyên, hảo hảo giáo dục không phải sao... Hơn nữa, thượng bất chánh hạ tắc loạn..., "
Thiết Bổ Thiên vừa nhìn bà bà từ rồi quay đầu nhìn Sở Dương vẫn vẻ mặt lạnh nhạt, ý tứ rất rõ ràng ngươi xem đó?
Sở Dương trong lòng ám thoải mái, nhưng ngoài miệng phải chiếu cố tràng diện nói: "Mẹ đừng che chở cho nó nữa, hôm nay không thể nghe ngài được, ta hôm nay cần phải dạy dỗ cái thằng oắt con này, thằng oắt con quá háo sắc đi. Có một người rồi còn không biết dừng lại, thật sự là quá hoa tâm, không giáo huấn một chút không được. Nếu không quản giáo, không cẩn thận là nước có thể tìm được trăm tám mươi còn phải!"
Cái này là trách cứ con mình đây sao? Ta làm sao nghe được có điều huyền diệu đây? Là huyền diệu sao?
Quả nhiên là thượng bất chánh hạ tắc loạn a...,
"Tiểu tử ngươi dám!" Dương Nhược Lan một tiếng rống to, thẳng chắn ngang trước người Thiết Dương.
Đường đường Cửu Kiếp Kiếm Chủ, một đời đặc sắc Sở Dương trong phút chốc bị bại...
Lão nương vừa ra, ai dám tranh phong?
Bên kia, Phong Vũ Nhu dạy nữ nhi nói: "Điệp nhi... Các ngươi còn nhỏ biết không?" '
"Ta không sao!" Tiểu la lỵ mắt nước mắt lưng tròng nói: "Ta yêu thích lão công của ta, ta sau này muốn làm hoàng hậu, ta là vợ cả..., "
Sở Dương cùng Nguyệt Linh Tuyết cùng kêu lên thở dài nói: "Gia môn bất hạnh...
Chỉ là một người là phát ra từ nội tâm, một người dường như được tiện nghi rồi mà còn giả bộ, về phần ai là người nào, mời các vị tự đoán.
thiếu niên.
Cuối cùng, bị mọi người cười giỡn nên một cuộc dạy con, trò khôi hài này liên kết thúc. Hai tiểu tử tay trong tay đi ra ngoài đi chơi.
Dựa theo lời của bọn hắn nói, phải cho bọn hắn không gian riêng đi chơi.
"Ta nói..., chuyên dứt khoát cứ định như vậy đi." Sở Dương đột nhiên nói. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Nói là đột nhiên nhưng ai biết có phải đã mưu đồ đã lâu rồi hay không?
Nguyệt Linh Tuyết mặt nặng như chỉ quả quyết nói: "Hừ! Nghĩ đến thật hay a, ngươi cũng đáng bàn tính sao. Bản thân ngươi cướp đồ đệ của ta, con của ngươi lại sẽ dụ dỗ con gái của ta..., toàn gia chúng ta thiểu nợ các ngươi a..."
Ô Thiến Thiến đỏ bừng cả khuôn mặt.
Đồ đệ kia chỉ đúng là nàng...
Nhưng chuyên cứ thể, cũng không thể làm gì. Phong Nguyệt bất đắc dĩ rất có chút ít kháng cự, Sở Dương dứt khoát dao sắc chặt đay rối, sính lễ trực tiếp đưa tới, quả nhiên đại thủ bút: Linh đan diệu dược các loại món đồ chơi, thần binh lợi khí thiên tài địa bảo, tu luyện công pháp"... Các hạng phụ tùng,... Vân vân, tóm lại, cái gì nên có đều có.
Nhìn điệu bộ, Sở ngự tọa tài đại khí thô tựa hồ muốn đem toàn bộ thân gia của mình làm sính lê nện xuống...
Phong Vũ Nhu rất 1 bất đắc dĩ nhận lấy, nói: "Ta trước tiên đem tò tục tĩu nói ở phía trước, hài tử còn nhỏ, không biết lớn lên sẽ như thế nào a... nếu là trưởng thành đi không tới cùng nhau, cái gì cũng là có thể."
Sở Dương cười ha ha nói: "Đó là dĩ nhiên, thuận theo tự nhiên đi, ha ha, thuận theo tự nhiên."
Trong lòng thầm nghĩ: Nhìn thủ đoạn của tên tiểu tử kia, khuê nữ nhà ngươi vốn cũng không phải là đối thủ: Đừng bảo là trưởng thành, lúc nào cũng trốn không thoát thủ chưởng của con ta...,
Hai bên cười giỡn mà hôn sự đến đây coi như là định ra rồi.
"Thân gia, wow ha ha ha..., " Sở Dương cười ha ha, buông thả trạng thái, tâm tình phá lệ vui vẻ nói.
"Thân gia..." Nguyệt Linh Tuyết ứng đối hữu khí vô lực, hiển nhiên bên trong khó chịu tới cực điểm.
"Chúc mừng chúc mừng...
Đám người úy Công Tử Đệ, Ngũ Khinh Nhu rối rít chúc mừng..." "Ông trời tác hợp cho a.,/'
"Tuyệt đối là trời sanh một đôi..."
Tất cả mọi người cười giỡn, rối rít ồn ào. Nhưng, ai cũng không nghĩ đến, sự kiện này hôm nay đã tạo cho tương lai sau này một đôi bích nhân uy hiếp trời cao.
Chúa tể trời cao đại, kiêu ngạo khiếu thiên, quân lâm thế gian, cầm sắt cùng hòa, thần tiên quyển lữ!
Ở Sở gia nửa tháng, nửa tháng sau Sở Dương mỗi ngày phần lớn thời giờ đều làm bạn với mẫu thân, cùng đám người Thiết Bổ Thiên, Mạc Khinh Vũ nói chuyên một chút, thời gian còn dư lại tự nhiên là dạy con...,
Mà đám người Phong Nguyệt rối rít cáo từ rời đi, bọn họ những người căn bản môi người đều là người bận rộn, có thể tới đây cũng đã là tương đối nể tình rồi, muốn lưu lại thời gian quá dài quả thật khẳng định là không được.
Chỉ có tiểu la lỵ Nguyệt Tiểu Điệp lưu lại, ngày ngày bám đít tiểu Thiết Dương vui vẻ như con chuột nhỏ.
Nguyệt Linh Tuyết lúc gần đi oán hận nói: "bây giờ còn nhỏ, nếu trưởng thành hơn một chút... nói gì cũng không có thể cứ như vậy để nó lại được, rất đáng sợ a..., "
Mọi người cũng cười ha ha.
Úy Công Tử cùng Quân Lộ Lộ như chạy trốn hoảng hốt bỏ đi, dường như vì gặp lại bàng hữu, náo nhiệt một lát mà suýt nữa mất đi nữ nhi....... Chúng ta có thể ngay cả nữ nhi chưa đẻ ra mà tiểu tử kia lại đã
tự quyết định rồi "...
Nên mau đi thôi. Nơi thị phi này không thể ở lâu, không thấy được vết xe đổ của Phong Nguyệt hai người sao, sợ hài sao không đề phòng đây...
Mạnh Siêu Nhiên hiện nay ngụ ở Sở gia, trải qua cuộc sống tị thế, mặc dù biết Sở Dương xa cách trở về nhưng cũng không có xuất hiện: Cho đến Sở Dương trước khi đi đến bái kiến, mới biết sư phụ của mình trong khoảng thời gian này lại biến đổi rất nhiều.
Nguyên vốn là Mạnh Siêu Nhiên mọi sự không màng, hiện tại loại tâm thái hẳn là càng thêm rõ ràng.
Mỗi ngày, cùng Dạ Sơ Thần, hai vợ chồng dọn dẹp một mảnh đất đai, dọn dẹp hoa hoa thảo thảo, ở chung quanh nơi nơi đều là thông xanh mạ lục.
Trong lúc rãnh rỗi ở trước bức họa Lăng Hàn Vũ cùng uống một chén.
"Ta rất thích cuộc sống hiện tại." Mạnh Siêu Nhiên nhàn nhạt cười nói: "Có lẽ kiếp sau, ta sẽ làm một lão nông, mặt trời mọc thức dậy đi làm, bình thản điềm tĩnh... đó mới là thần tiên cuộc sống."
"Không có giang hồ tồn tại chính là hạnh phúc lớn nhất."
Khi Mạnh Siêu Nhiên nói những lời này, Dạ Sơ Thần đại đồng ý; hai người bèn nhìn nhau cười.
Sở Dương hoàn toàn có thể cảm giác được, sư phụ mình tâm cảnh bình thản xuất trần, bất nhiễm nửa điểm Hồng Trần tục sự.
Cạnh bức họa Lăng Hàn Vũ chính là sách vở của Mạnh Siêu Nhiên. Cả đời giãy dụa cả đời khổ, cả đời một mình Lăng Hàn Vũ. Trên bức họa chỉ có bài thơ hai câu này.