Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 239: Cửu Kiếp kiếm chủ hỗn trướng!
Lực lượng của kiếm phong vẫn kiên định tràn ra! Khí phách một đi không trở lại, tựa hồ nếu không có người ngăn cản nó, nó sẽ trực tiếp đẩy Sở Dương tấn cấp tới chí tôn.
"Đủ rồi!" Kiếm linh rốt cuộc cũng quát ngưng. Cho dù là kiếm linh, cho dù Sở Dương vô cùng lo lắng cảnh giới bất ổn, nhưng đối diện với kiếm phong mạnh mẽ bá đạo, cũng chỉ có trước tiên cho nó phát tiết một chút, mà không dám mạnh mẽ ngăn cản...
Kiếm phong bá đạo, ở trong chín đoạn Cửu Kiếp kiếm, luôn luôn là nhân vật vô pháp vô thiên, tùy tâm sở dục!
Kiếm phong thờ ơ, tiếp tục đẩy mạnh! Rốt cuộc, khi kiếm linh gần như phải nhảy dựng lên, kiếm phong mới đình chỉ hành động. Cảnh giới của Sở Dương, dừng lại ở kiếm tông nhị phẩm đỉnh phong!
Đối diện với tình huống như vậy, kiếm linh cũng chỉ có thể giậm chân thở dài.
Trừ cách bổ cứu, hắn căn bản không thể nào ngăn cản! Kiếm phong vốn chính là lợi khí, là viên tướng tiên phong, nếu như cản trợ nhuệ khí của nó, ngược lại không tốt!
Sở Dương cuối cùng cũng từ trong kiếm ý huyền ảo tỉnh lại. Thở ra một hơi thật dài. Bốn câu kiếm quyết của kiếm phong, chính là kiếm quyết nhân kiếm hợp nhất!
Điểm này, hắn có thể khẳng định.
Lấy khí thế dẫn động kiếm thế, lấy kiếm thế thôi phát kiếm thức, lấy kiếm thức kích ngược lại khí thế, tương hỗ lẫn nhau như vậy, cho đến một khắc kiếm phong uống máu!
Một kiếm xuất, chính là cuồng bạo, chính là cuồng bá! Chính là... trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn!
Đây cũng là hàm nghiã của một kiếm này.
Sở Dương nhíu mày, ngưng thần suy tư, trong kiếm pháp mà kiếm linh diễn luyện, không chỉ có cuồng ngạo, huyết tinh, giết chóc, mà còn có vô cùng vô tận thê lương... Đó là sự tịch mịch khi vô địch thiên thu vạn cổ mới tích lũy được.
Loại cảnh giới này, Sở Dương cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn, mình không thể đạt tới được.
Chậm rãi bình ổn hô hấp, mở mắt, đẩy đất đá lại chỗ cũ. Nhưng khi hai cánh tay nhấc một tảng đá lên, Sở Dương khẽ ồ một tiếng, kinh ngạc suýt chút nữa thì thả đá rơi vào chân mình.
Cái này... khí lực mình lớn như vậy từ khi nào? Nhấc cự thạch ngàn cân, không ngờ không có cảm giác nặng nề một chút nào?
Trong lúc vô ý nội thị đan điền, đột nhiên hoảng sợ!
Nếu như lúc trước, đan điền của mình chỉ là một vũng nước nhỏ, thì hiện tại, nó không thể nghi ngờ đã biến thành một cái hồ lớn! Sóng nước mênh mông, vô biên vô hạn!
Thử đề khí, hướng về bình cảnh võ sư bát phẩm trùng kích, cũng là một đường mạnh mẽ, hoàn toàn không có trở ngại. Ánh mắt Sở Dương không tự chủ được trợn tròn lên, tiếp tục khống chế nguyên khí, trùng kích võ sư cửu phẩm, lại dễ dàng xoay chuyển một vòng không chút trở ngại....
Tâm vừa động, trùng kích võ tông nhất phẩm...
Rốt cuộc...
"Ta fuk!" Mãi cho tới khí trùng kích võ tông tam phẩm mới bị ngăn trở. Sở Dương rốt cuộc cũng nhảy dựng lên.
Lúc nhảy lên, hắn còn quên mình đang cầm một tảng đá ngàn vân. Không ngờ lại ôm một tảng đá ngàn cân nhảy cao hơn một trượng, mới nhẹ nhàng đáp xuống...
Kinh ngạc như mơ đặt mấy tảng đá về chỗ cũ, tảng cuối cùng, dứt khoát uốn eo, trong bất tri bất giác đã tạo thành một tư thế siêu cấp phong tao, dùng cái mông của mình đánh phốc một tiếng, khối cự thành ngàn cân kia lập tức bay lên không, rơi vào chỗ trống cuối cùng... thiên y vô phùng!
"Trời ạ... Ta chớp mắt một cái, xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt.... vũ tông rồi? Hơn nữa còn là võ tông nhị phẩm đỉnh phong?" Sở Dương gãi gãi đầu, hung hăng cắn lên cánh tay mình một cái, một cơn đau đớn kịch liệt khiến cho Sở ngự tọa như bừng tỉnh khỏi giấc mộng: "Thật sự!"
Lão tử thật sự dột phá!
Hơn nữa còn nhảy vọt!
Sở Dương cả người lâng lâng đi ra. Vừa đi, nhìn xung quanh, không khỏi hoảng sợ.
Chỉ thấy Cố Độc Hành thần tình trầm trọng, ngẩng mặt nhìn trời, La Khắc Địch cùng Nhuế Bất Thông cũng có bộ dạng trầm trọng tới cực điểm, tựa hồ có chuyện gì đó, khiến cho mấy người bọn hắn rất đau đầu...
Về phần Kỷ Mặc...
Kỷ Mặc nằm bê bế dưới đất, quần áo tả tơi, mặt mũi bầm dập, nằm trên mặt đất giống như một con heo, cũng cố gắng mở con mắt xưng húp của mình ra, khiếp sợ nhìn lên không trung....
Sở Dương sửng sốt!
Đây là chuyện quái gì? Theo ánh mắt bọn họ, nhịn không được cũng nhìn lên bầu trời, nhưng chỉ nhìn thấy trời xanh mây trắng, gió lạnh gào thét...
Làm quái có cái gì?
"Các ngươi sao thế?" Sở Dương tò mò hỏi. Có thể khiến cho bốn người cùng lộ vẻ mặt như thế, tuyệt đối là đại sự! Điểm này Sở Dương tin tưởng vững chắc. Nhưng mình hiện giờ lại chẳng nhìn ra đại sự nơi nào, cái này thật khiến người ta cảm thấy buồn bực...
"Xảy ra chuyện lớn!" Cố Độc Hành vẫn nhìn chằm chằm không trung, tựa hồ muốn từ bầu trời vĩnh hằng muốn tìm kiếm một điều gì đó, chấp nhất vô cùng. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Đại sự?" Nhìn đám người La Khắc Địch không ngừng gật đầu, Kỷ Mặc nằm lăn lóc trên mặt đất cũng gật đầu như gà mổ thóc, Sở Dương không hiểu ra làm sao.
"Cửu Kiếp kiếm chủ... đã tìm được đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ hai rồi!" Cố Độc Hành thâm trầm nói: "Nói cách khác, đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ hai, đã quy vị rồi."
"Cửu Kiếp kiếm chủ... Cửu Kiếp kiếm? Hitzz!" Sở Dương chấn động, suýt chút nữa thì cắn đầu lưỡi mình, nghẹn họng trân trối. Trong phút chốc chỉ thấy máu dồn lên não.
"Không sai!" Bốn người đồng loạt gật đầu, bốn ánh mắt ngưng trọng đồng loạt nhìn về phía Sở Dương. Trừ Kỷ Mặc bị Cố Độc Hành đánh cho sưng híp mắt thật sự không thể nào mở được mắt ra, ba người còn hai đều trợn trừng mắt giống như mắt trâu...
"Các ngươi làm sao.. biết được?" Sở Dương lắp bắp nói.
"Ngươi còn giả vờ ngu!" Cố Độc Hành trừng mắt nhìn hắn một cái, nió: "Mỗi lần Cửu Kiếp kiếm chủ tìm được một đoạn Cửu Kiếp kiếm, không trung toàn bộ Cửu Trọng Thiên đại lục đều xuất hiện phong vân biến sắc. Đây là dị tượng...."
"Dị tượng?" Sở Dương trợn trắng mắt, gần như té xỉu. Mẹ nó, vừa rồi hắn suýt chút nữa bật thốt lên:Các huynh đệ, các ngươi phải giữ bí mật cho ta. Chuyện này không phải trò đùa đâu...
May mà chưa nói ra...!
"Cái này ngươi cũng không biết?" Cố Độc Hành khinh bỉ nhìn hắn: "Uổng ngươi là người của Cửu Trọng Thiên đại lục! Ngay cả Cửu Kiếp kiếm chủ cũng không biết?"
"Hắn rất nổi tiếng?" khi Sở ngự tọa hỏi câu này, trong mắt đều có ý cười. Cái tư thế đó, rất là đắc ý, chờ được vỗ mông gnựa.
"Đâu chỉ là nổi danh!" Quả nhiên, bốn người cùng nhau kêu lên, mỗi người đều dùng một loại ánh mắt "Ngươi hết thuốc trị rồi!" nhìn Sở Dương: "Cửu Kiếp kiếm chủ đó! Cửu Kiếp kiếm chủ đó.... Đó là thần tượng của toàn bộ Cửu Trọng Thiên đại lục! Trời của ta ơi, không ngờ ngươi lại không biết?"
"Thần tượng?" Sở ngự tọa âm thầm ưỡn ngực, kinh ngạc nói: "Lợi hại như vậy? Cũng là thần tượng của các ngươi sao?"
"Đương nhiên!" Bốn người trăm miệng một lời thốt lên.
Câu trả lời không ngoài dự liệu của bốn người khiến cho Sở ngự tọa giống như được uống rượu nguyên chất, lâng lâng không thôi: "Người này rất lợi hại?"
"Đâu chỉ là lợi hại!" Kỷ Mặc mặt mày méo xệch nói: "Đó chính là tên Vương Bát Đản ngàn đao vạn chém, bổn thiếu gia bị đá từ Trung Tam thiên tới đây lịch lãm, cũng là do tên vô liêm sỉ đó! Ta mà nhìn thấy hắn, thế nào cũng phải đánh cho một trận! Cơ mà chỉ sợ đánh không nổi...."
"Ặc...." Sở Dương khóe mắt giật giật.
"Đúng đó! Tên Cửu Kiếp kiếm chủ này là một tên gia hỏa chỉ sợ thiên hạ không loạn! Chỉ cần hắn xuất hiện, thiên hạ này nhất định không thái bình!" La Khắc Địch căm giận nói: "Tên Vương Bát Đản này chính là cái que chọc kứt!"
Sở ngự tọa mặt đen như đít nồi.
"Bất quá, Cửu Kiếp kiếm lại là thần vật mà người tu kiếm như chúng ta thiết tha mơ ước." Cố Độc Hành vẫn nói chuyện đúng trọng tâm hơn. chỉ là còn chưa đợi tâm tình Sở Dương tốt hơn, đã bồi thêm một câu: "Chỉ tiếc, không biết đã rơi vào tên gia hỏa vận kứt chó nào, quả thực là phí của trời. Nếu mà rơi vào tay ta...."
Nhuế Bất Thông liên tục gật đầu: "Đúng đúng. Chỉ có cái vận kứt cho thôi mà, thật khiến người ta tức chết. Đã gặp may thì chớ, lại còn chọc ngoáy cả thiên hạ. Bà nội nó, thiên hạ này có ai sống dễ dàng. Tất cả mọi người đều phải khổ khổ sở sở phấn đấu, vậy mà con hàng này cầm một thanh kiếm lại được ngồi lên đầu người ta... còn mẹ nó...."
Sở Dương hoàn toàn sụp đổ, vô tình nói: "Ta thật muốn chém người."
"Chúng ta cũng muốn!" Bốn người trăm miệng một lời, nói: "Hơn nữa, có hứng thú nhất chính là tên Cửu Kiếp kiếm chủ kia."
Sở ngự tọa trợn trắng mắt, đột nhiên giống như phát hiện ra tân đại lục, nói: "Oa oa! Kỷ Mặc! Này... tam đệ đáng thương của ta! Ngươi làm sao vậy? Nhìn bộ dáng ngươi, rất giống bị một bầy gấu cường bạo đó...."
Ặc, bơ lác đại pháp.
"À... ta không bị gấu cướng bạo, nhưng cũng không khác là mấy....." Kỷ Mặc khóc lu loa, ngẩng đầu: "Lão đại, cái này đều tại ngươi...." Rồi hắn đột nhiên trợn trừng mắt, há hốc miệng, giống như con mèo động đực, khản giọng rống lên: "Ngao ô, oa... ngao ngao ngao..... này này này này, gặp quỷ gặp quỷ rồi...."
Con hàng này khản giọng rống lên, thậm chí ngay cả hai mắt cũng trợn tròn được lên giống như kỳ tích.
"Sao vậy?" Sở Dương giật ình.
Đúng lúc này, ba người còn lại cũng phát hiện ra dị thường.
"Ặc... ặc...." Cố Độc Hành lui lại liền ba bước, không dám tin tưởng.
"Ngao....." La Khắc Địch phệt mông xuống đất, trợn mắt há hốc miệng!
"Ngao...." Nhuế Bất Thông toàn thân lảo đảo, nghẹn họng trân trối.
"Sau vậy?" Sở Dương nhíu mày.
"Ngươi lại đột phá...." Kỷ Mặc rên lên một tiếng, tự nhéo mông mình, đau rống một tiếng, nhảy dựng lên, đang nằm liền biến thành đứng thẳng, hít hơi lạnh không ngừng, nghiến răng ken két: "Thật không có thiên lý rồi! Thật không có thiên lý rồi...."
Sở Dương rốt cuộc cũng hiểu được, dương dương đắc ý vênh vênh mặt, khiên tốn không kiêu không ngạo nói: "Haiz, không cẩn thận một chút, lại đột phá mấy cấp. Cũng không tính là gì. chỉ là từ võ sư thất phẩm, tăng tới võ tông nhị phẩm thôi mà, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới."
Hắn cười híp mắt: "Đối với mấy thiên tài của siêu cấp đại thế gia Trung Tam thiên các ngươi, tốc độ như vậy... thật xấu hổ...."
"Không còn thiên lý nữa rồi...." Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch bi phẫn kêu: "Đột phá nhanh như vậy, quả thực không có thiên lý. Đột phá xong rồi, lại còn cố ý chọc tức chúng ta, thật không còn thiên lý nữa rồi...."
Sở Dương cười ha ha.
Sau khi biết được, thương thế của Kỷ Mặc không ngờ lại bởi vì mình đánh nhau với Cố Độc Hành, lĩnh ngộ được võ chi đạo, cho nên mới tự rước vạ đi tìm Cố Độc Hành luận bàn, Sở Dương lại càng sung sướng...
"Đủ rồi!" Kiếm linh rốt cuộc cũng quát ngưng. Cho dù là kiếm linh, cho dù Sở Dương vô cùng lo lắng cảnh giới bất ổn, nhưng đối diện với kiếm phong mạnh mẽ bá đạo, cũng chỉ có trước tiên cho nó phát tiết một chút, mà không dám mạnh mẽ ngăn cản...
Kiếm phong bá đạo, ở trong chín đoạn Cửu Kiếp kiếm, luôn luôn là nhân vật vô pháp vô thiên, tùy tâm sở dục!
Kiếm phong thờ ơ, tiếp tục đẩy mạnh! Rốt cuộc, khi kiếm linh gần như phải nhảy dựng lên, kiếm phong mới đình chỉ hành động. Cảnh giới của Sở Dương, dừng lại ở kiếm tông nhị phẩm đỉnh phong!
Đối diện với tình huống như vậy, kiếm linh cũng chỉ có thể giậm chân thở dài.
Trừ cách bổ cứu, hắn căn bản không thể nào ngăn cản! Kiếm phong vốn chính là lợi khí, là viên tướng tiên phong, nếu như cản trợ nhuệ khí của nó, ngược lại không tốt!
Sở Dương cuối cùng cũng từ trong kiếm ý huyền ảo tỉnh lại. Thở ra một hơi thật dài. Bốn câu kiếm quyết của kiếm phong, chính là kiếm quyết nhân kiếm hợp nhất!
Điểm này, hắn có thể khẳng định.
Lấy khí thế dẫn động kiếm thế, lấy kiếm thế thôi phát kiếm thức, lấy kiếm thức kích ngược lại khí thế, tương hỗ lẫn nhau như vậy, cho đến một khắc kiếm phong uống máu!
Một kiếm xuất, chính là cuồng bạo, chính là cuồng bá! Chính là... trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn!
Đây cũng là hàm nghiã của một kiếm này.
Sở Dương nhíu mày, ngưng thần suy tư, trong kiếm pháp mà kiếm linh diễn luyện, không chỉ có cuồng ngạo, huyết tinh, giết chóc, mà còn có vô cùng vô tận thê lương... Đó là sự tịch mịch khi vô địch thiên thu vạn cổ mới tích lũy được.
Loại cảnh giới này, Sở Dương cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn, mình không thể đạt tới được.
Chậm rãi bình ổn hô hấp, mở mắt, đẩy đất đá lại chỗ cũ. Nhưng khi hai cánh tay nhấc một tảng đá lên, Sở Dương khẽ ồ một tiếng, kinh ngạc suýt chút nữa thì thả đá rơi vào chân mình.
Cái này... khí lực mình lớn như vậy từ khi nào? Nhấc cự thạch ngàn cân, không ngờ không có cảm giác nặng nề một chút nào?
Trong lúc vô ý nội thị đan điền, đột nhiên hoảng sợ!
Nếu như lúc trước, đan điền của mình chỉ là một vũng nước nhỏ, thì hiện tại, nó không thể nghi ngờ đã biến thành một cái hồ lớn! Sóng nước mênh mông, vô biên vô hạn!
Thử đề khí, hướng về bình cảnh võ sư bát phẩm trùng kích, cũng là một đường mạnh mẽ, hoàn toàn không có trở ngại. Ánh mắt Sở Dương không tự chủ được trợn tròn lên, tiếp tục khống chế nguyên khí, trùng kích võ sư cửu phẩm, lại dễ dàng xoay chuyển một vòng không chút trở ngại....
Tâm vừa động, trùng kích võ tông nhất phẩm...
Rốt cuộc...
"Ta fuk!" Mãi cho tới khí trùng kích võ tông tam phẩm mới bị ngăn trở. Sở Dương rốt cuộc cũng nhảy dựng lên.
Lúc nhảy lên, hắn còn quên mình đang cầm một tảng đá ngàn vân. Không ngờ lại ôm một tảng đá ngàn cân nhảy cao hơn một trượng, mới nhẹ nhàng đáp xuống...
Kinh ngạc như mơ đặt mấy tảng đá về chỗ cũ, tảng cuối cùng, dứt khoát uốn eo, trong bất tri bất giác đã tạo thành một tư thế siêu cấp phong tao, dùng cái mông của mình đánh phốc một tiếng, khối cự thành ngàn cân kia lập tức bay lên không, rơi vào chỗ trống cuối cùng... thiên y vô phùng!
"Trời ạ... Ta chớp mắt một cái, xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt.... vũ tông rồi? Hơn nữa còn là võ tông nhị phẩm đỉnh phong?" Sở Dương gãi gãi đầu, hung hăng cắn lên cánh tay mình một cái, một cơn đau đớn kịch liệt khiến cho Sở ngự tọa như bừng tỉnh khỏi giấc mộng: "Thật sự!"
Lão tử thật sự dột phá!
Hơn nữa còn nhảy vọt!
Sở Dương cả người lâng lâng đi ra. Vừa đi, nhìn xung quanh, không khỏi hoảng sợ.
Chỉ thấy Cố Độc Hành thần tình trầm trọng, ngẩng mặt nhìn trời, La Khắc Địch cùng Nhuế Bất Thông cũng có bộ dạng trầm trọng tới cực điểm, tựa hồ có chuyện gì đó, khiến cho mấy người bọn hắn rất đau đầu...
Về phần Kỷ Mặc...
Kỷ Mặc nằm bê bế dưới đất, quần áo tả tơi, mặt mũi bầm dập, nằm trên mặt đất giống như một con heo, cũng cố gắng mở con mắt xưng húp của mình ra, khiếp sợ nhìn lên không trung....
Sở Dương sửng sốt!
Đây là chuyện quái gì? Theo ánh mắt bọn họ, nhịn không được cũng nhìn lên bầu trời, nhưng chỉ nhìn thấy trời xanh mây trắng, gió lạnh gào thét...
Làm quái có cái gì?
"Các ngươi sao thế?" Sở Dương tò mò hỏi. Có thể khiến cho bốn người cùng lộ vẻ mặt như thế, tuyệt đối là đại sự! Điểm này Sở Dương tin tưởng vững chắc. Nhưng mình hiện giờ lại chẳng nhìn ra đại sự nơi nào, cái này thật khiến người ta cảm thấy buồn bực...
"Xảy ra chuyện lớn!" Cố Độc Hành vẫn nhìn chằm chằm không trung, tựa hồ muốn từ bầu trời vĩnh hằng muốn tìm kiếm một điều gì đó, chấp nhất vô cùng. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Đại sự?" Nhìn đám người La Khắc Địch không ngừng gật đầu, Kỷ Mặc nằm lăn lóc trên mặt đất cũng gật đầu như gà mổ thóc, Sở Dương không hiểu ra làm sao.
"Cửu Kiếp kiếm chủ... đã tìm được đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ hai rồi!" Cố Độc Hành thâm trầm nói: "Nói cách khác, đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ hai, đã quy vị rồi."
"Cửu Kiếp kiếm chủ... Cửu Kiếp kiếm? Hitzz!" Sở Dương chấn động, suýt chút nữa thì cắn đầu lưỡi mình, nghẹn họng trân trối. Trong phút chốc chỉ thấy máu dồn lên não.
"Không sai!" Bốn người đồng loạt gật đầu, bốn ánh mắt ngưng trọng đồng loạt nhìn về phía Sở Dương. Trừ Kỷ Mặc bị Cố Độc Hành đánh cho sưng híp mắt thật sự không thể nào mở được mắt ra, ba người còn hai đều trợn trừng mắt giống như mắt trâu...
"Các ngươi làm sao.. biết được?" Sở Dương lắp bắp nói.
"Ngươi còn giả vờ ngu!" Cố Độc Hành trừng mắt nhìn hắn một cái, nió: "Mỗi lần Cửu Kiếp kiếm chủ tìm được một đoạn Cửu Kiếp kiếm, không trung toàn bộ Cửu Trọng Thiên đại lục đều xuất hiện phong vân biến sắc. Đây là dị tượng...."
"Dị tượng?" Sở Dương trợn trắng mắt, gần như té xỉu. Mẹ nó, vừa rồi hắn suýt chút nữa bật thốt lên:Các huynh đệ, các ngươi phải giữ bí mật cho ta. Chuyện này không phải trò đùa đâu...
May mà chưa nói ra...!
"Cái này ngươi cũng không biết?" Cố Độc Hành khinh bỉ nhìn hắn: "Uổng ngươi là người của Cửu Trọng Thiên đại lục! Ngay cả Cửu Kiếp kiếm chủ cũng không biết?"
"Hắn rất nổi tiếng?" khi Sở ngự tọa hỏi câu này, trong mắt đều có ý cười. Cái tư thế đó, rất là đắc ý, chờ được vỗ mông gnựa.
"Đâu chỉ là nổi danh!" Quả nhiên, bốn người cùng nhau kêu lên, mỗi người đều dùng một loại ánh mắt "Ngươi hết thuốc trị rồi!" nhìn Sở Dương: "Cửu Kiếp kiếm chủ đó! Cửu Kiếp kiếm chủ đó.... Đó là thần tượng của toàn bộ Cửu Trọng Thiên đại lục! Trời của ta ơi, không ngờ ngươi lại không biết?"
"Thần tượng?" Sở ngự tọa âm thầm ưỡn ngực, kinh ngạc nói: "Lợi hại như vậy? Cũng là thần tượng của các ngươi sao?"
"Đương nhiên!" Bốn người trăm miệng một lời thốt lên.
Câu trả lời không ngoài dự liệu của bốn người khiến cho Sở ngự tọa giống như được uống rượu nguyên chất, lâng lâng không thôi: "Người này rất lợi hại?"
"Đâu chỉ là lợi hại!" Kỷ Mặc mặt mày méo xệch nói: "Đó chính là tên Vương Bát Đản ngàn đao vạn chém, bổn thiếu gia bị đá từ Trung Tam thiên tới đây lịch lãm, cũng là do tên vô liêm sỉ đó! Ta mà nhìn thấy hắn, thế nào cũng phải đánh cho một trận! Cơ mà chỉ sợ đánh không nổi...."
"Ặc...." Sở Dương khóe mắt giật giật.
"Đúng đó! Tên Cửu Kiếp kiếm chủ này là một tên gia hỏa chỉ sợ thiên hạ không loạn! Chỉ cần hắn xuất hiện, thiên hạ này nhất định không thái bình!" La Khắc Địch căm giận nói: "Tên Vương Bát Đản này chính là cái que chọc kứt!"
Sở ngự tọa mặt đen như đít nồi.
"Bất quá, Cửu Kiếp kiếm lại là thần vật mà người tu kiếm như chúng ta thiết tha mơ ước." Cố Độc Hành vẫn nói chuyện đúng trọng tâm hơn. chỉ là còn chưa đợi tâm tình Sở Dương tốt hơn, đã bồi thêm một câu: "Chỉ tiếc, không biết đã rơi vào tên gia hỏa vận kứt chó nào, quả thực là phí của trời. Nếu mà rơi vào tay ta...."
Nhuế Bất Thông liên tục gật đầu: "Đúng đúng. Chỉ có cái vận kứt cho thôi mà, thật khiến người ta tức chết. Đã gặp may thì chớ, lại còn chọc ngoáy cả thiên hạ. Bà nội nó, thiên hạ này có ai sống dễ dàng. Tất cả mọi người đều phải khổ khổ sở sở phấn đấu, vậy mà con hàng này cầm một thanh kiếm lại được ngồi lên đầu người ta... còn mẹ nó...."
Sở Dương hoàn toàn sụp đổ, vô tình nói: "Ta thật muốn chém người."
"Chúng ta cũng muốn!" Bốn người trăm miệng một lời, nói: "Hơn nữa, có hứng thú nhất chính là tên Cửu Kiếp kiếm chủ kia."
Sở ngự tọa trợn trắng mắt, đột nhiên giống như phát hiện ra tân đại lục, nói: "Oa oa! Kỷ Mặc! Này... tam đệ đáng thương của ta! Ngươi làm sao vậy? Nhìn bộ dáng ngươi, rất giống bị một bầy gấu cường bạo đó...."
Ặc, bơ lác đại pháp.
"À... ta không bị gấu cướng bạo, nhưng cũng không khác là mấy....." Kỷ Mặc khóc lu loa, ngẩng đầu: "Lão đại, cái này đều tại ngươi...." Rồi hắn đột nhiên trợn trừng mắt, há hốc miệng, giống như con mèo động đực, khản giọng rống lên: "Ngao ô, oa... ngao ngao ngao..... này này này này, gặp quỷ gặp quỷ rồi...."
Con hàng này khản giọng rống lên, thậm chí ngay cả hai mắt cũng trợn tròn được lên giống như kỳ tích.
"Sao vậy?" Sở Dương giật ình.
Đúng lúc này, ba người còn lại cũng phát hiện ra dị thường.
"Ặc... ặc...." Cố Độc Hành lui lại liền ba bước, không dám tin tưởng.
"Ngao....." La Khắc Địch phệt mông xuống đất, trợn mắt há hốc miệng!
"Ngao...." Nhuế Bất Thông toàn thân lảo đảo, nghẹn họng trân trối.
"Sau vậy?" Sở Dương nhíu mày.
"Ngươi lại đột phá...." Kỷ Mặc rên lên một tiếng, tự nhéo mông mình, đau rống một tiếng, nhảy dựng lên, đang nằm liền biến thành đứng thẳng, hít hơi lạnh không ngừng, nghiến răng ken két: "Thật không có thiên lý rồi! Thật không có thiên lý rồi...."
Sở Dương rốt cuộc cũng hiểu được, dương dương đắc ý vênh vênh mặt, khiên tốn không kiêu không ngạo nói: "Haiz, không cẩn thận một chút, lại đột phá mấy cấp. Cũng không tính là gì. chỉ là từ võ sư thất phẩm, tăng tới võ tông nhị phẩm thôi mà, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới."
Hắn cười híp mắt: "Đối với mấy thiên tài của siêu cấp đại thế gia Trung Tam thiên các ngươi, tốc độ như vậy... thật xấu hổ...."
"Không còn thiên lý nữa rồi...." Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch bi phẫn kêu: "Đột phá nhanh như vậy, quả thực không có thiên lý. Đột phá xong rồi, lại còn cố ý chọc tức chúng ta, thật không còn thiên lý nữa rồi...."
Sở Dương cười ha ha.
Sau khi biết được, thương thế của Kỷ Mặc không ngờ lại bởi vì mình đánh nhau với Cố Độc Hành, lĩnh ngộ được võ chi đạo, cho nên mới tự rước vạ đi tìm Cố Độc Hành luận bàn, Sở Dương lại càng sung sướng...