Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 2386: Lịch đại Cửu Kiếp
"Bởi vì Tử Tiêu Thiên Đế là người chúng ta rất khâm phục!..."
Hiên Viên Trường Không thê lương cười nhẹ, tựa hồ là vô ý thức rù rì nói: "Anh hùng... Bất kể sinh tử, cũng không nên lưu lại tiếc nuối! Thiên Đế bệ hạ nữ nhi đến đây lạy tế hắn, chúng ta lý nên xuất lực! Bất kể cuối cùng kết quả như thế nào, trả giá cao như thế nào, nhưng... Tử Tiêu Thiên Đế bệ hạ hẳn là sẽ nhận được ruột thịt cốt nhục của hắn tham bái!"
"Bất kể có ở đó hay không, một phần thiên luân tình này, chúng ta cũng muốn đưa hậu nhân của ngài đến bên cạnh hắn! Sau đó, bình an hộ tống trở lại!"
Hiên Viên Trường Không nói xong, quay đầu đi.
Đi tới cửa, cước bộ hơi hơi dừng một chút, lẩm bẩm nói: "Chúng ta đã lưu lại tiếc nuối, khó mà đền bù được, làm sao có thể để người khác phải tiếc nuối nữa? Ha ha ha..."
Tiếng cười thảm thiết.
Thân ảnh của hắn đã biến mất ở cửa.
Sở Dương thở dài thật sâu.
"Sở Dương, ngươi kể chuyện xưa... làm cho bọn họ bị kích thích đến phát điên rồi." Tử Tà Tình nhẹ nhàng than thở nói.
Sở Dương trầm trọng nói: "Đây cũng là chuyện không có cách nào... Cái chân tướng này bọn họ sớm muộn cũng phải biết... Thay vì khiến người khác nói ra, không bằng do ta đây là người trong cuộc, đương đại Cửu Kiếp Kiếm Chủ nói ra! trọng yếu hơn là, trước mắt quyết chiến Thiên Ma... Chính là thời điểm tốt nhất để bọn họ biểu đạt ra loại tâm tình này mà... Ngươi lần này đi tham bái phụ thân, cũng cho bọn hắn lý do tốt nhất biểu đạt tâm tình... Nếu không để cho bọn họ đem tâm tình tiêu cực hoàn toàn bộc phát ra, chẳng lẽ thật muốn nhìn những hán tử này phải đau lòng tự sát hay sao?"
Tử Tà Tình thở dài nói: "Nhưng... Bọn họ hiện tại cũng đồng dạng là manh động tử ý rồi..."
Sở Dương gật đầu.
Điểm này, mới vừa rồi hắn cũng mơ hồ phát hiện ra.
Tử Tà Tình thán khí nói: "Chuyến đi này, chỉ sợ sẽ kèm theo rất nhiều thương vong... Mà bọn họ những người này, bất cứ người nào thương vong cũng sẽ là tổn thất lớn, nếu như ngươi không phải là liên tiếp nhìn ta nháy mắt, ta mới vừa rồi cơ hồ liền định thay đổi chủ ý..."
Sở Dương ánh mắt chớp động, nói: "cái này... Ta tự có tính toán, lịch đại Cửu Kiếp Kiếm Chủ cố nhiên là anh hùng, một đám huynh đệ của hắn không ai phải là hảo hán tử, ta sẽ hết sức không để cho bọn họ ra ngoài ý muốn."
Ánh mắt của hắn chuyển hướng sang Mạc Khinh Vũ nói: "Khinh Vũ, chuyện này giao cho ngươi."
Mạc Khinh Vũ gật đầu.
Lúc này, phương xa không ngừng có bóng người tật tốc đung đưa, mấy chục thân ảnh từ bốn phương tám hướng chạy tới.
"Chuyện gì?" Có người vội vàng hỏi nói: "Mấy người các ngươi ở bên này, tại sao lại phát ra tần số thiên ma xâm lấn vậy?"
Sở Dương nhìn mọi người từ phương xa chạy tới mà hiểu ra. Nói là hiểu ra hay hoặc là nói là cảm động!
Người tới rất rõ ràng chính là chia làm bảy trận doanh!
Hay hoặc là... Bảy đám người. Trong đó, thậm chí có thể rõ ràng làm cho người ta phân biệt được rõ ràng.
Những người này có quan hệ không thể nghi ngờ cũng rất là thân mật, dường như không có chia làm bè đảng khác nhau, đều là vì cùng một mục tiêu mà tề tâm hợp lực nhưng vẫn đủ làm cho người ta rõ ràng cảm giác được, bọn họ lại là thuộc về trận doanh khác nhau.
Ai nấy nổi giận sóng vai mà đến, các trận doanh có khoảng cách vừa vặn nhìn như tạo thành 1 cái trận hình đặc dị; tựa hồ mỗi người đều đem tất cả lực chủ ý phóng lên trên người huynh đệ mình, ngược lại hoàn toàn không để ý tới sơ hở hoặc là nhược điểm của mình đã sớm bị lộ rõ.
Nhưng mỗi người làm như vậy lại làm cho tất cả sơ hở ngược lại toàn bộ biến thành không tồn tại, hay hoặc giả là đủ để dụ dỗ bất cứ địch nhân nào.
Mặc dù mỗi người quần áo màu sắc không có giống nhau hưng da thịt mỗi người, cùng ánh mắt mỗi người đều có màu vàng nhàn nhạt.
Bất tử kim thân!
Tất cả mọi người đều có trạng thái này. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Nhưng, bảy đám người này, trừ các huynh đệ phối hợp không ngăn cách ra thì đối với đoàn thể khác lại có khoảng cách nhất định. Loại khoảng cách này rất vi diệu.
Có thể cùng nhau trông coi, có thể cùng sinh cùng tử, nhưng lại không thể sinh tử đồng tâm.
Cùng sinh cùng tử và sinh tử đồng tâm... Trung gian có bao nhiêu sự khác biệt? Sở Dương không biết nhưng Sở Dương cảm thấy được sự chênh lệch.
"Tổng cộng bảy nhóm? Làm sao lại có bảy nhóm đây, không nên nhiều như vậy chứ..." Sở Dương trong lòng nhớ tới một câu nói: "Phần lớn Cửu Kiếp Kiếm Chủ, trước mắt đều lựa chọn hy sinh bản thân thành toàn cho huynh đệ, trừ Kiếm Chủ đời thứ nhất lựa chọn chân chính giết chết huynh đệ mà thành toàn cno mình ra... Nhưng cuối cùng hắn bị trấn áp ở Vong Mệnh Hồ, kết cục thảm đạm... Còn có Cửu Kiếp Kiếm Chủ thứ sáu là Tần Phương, Đệ Ngũ Trù Trướng xuất hiện dị biến, nói cách khác những người khác đều đã thần hồn câu diệt... Làm sao còn có bảy nhóm đây..."
"Chẳng lẽ đám huynh đệ của Đệ Ngũ Trù Trướng kia thật ra cũng chưa chết?" Sở Dương trong lòng trong lúc nhất thời đã nghĩ tới không biết bao nhiêu phương án.
Nhóm người đầu tiên đã đến, chín người, dắt tay nhau tới.
Từ thần sắc những người khác Sở Dương có thể đoán được: Đây có lẽ chính là Cửu Kiếp Kiếm Chủ đời thứ hai Phong Bạo!
Cũng chính là nhóm đầu tiên trên thực tế tới Cửu Trọng Thiên Khuyết, là 9 người chiến Thiên Ma sớm nhất!
Trên mặt 9 người này ngoại trừ dấu vết năm tháng phong sương thì còn có một sự trầm ổn có thể rõ ràng cảm giác được. Đây là kinh nghiệm sống sau khi chết, lâu dài ở trong thời khắc sinh tử bồi hồi, hơn nữa tự thân còn đứng ở lập trường không thẹn với lương tâm mới có thể nuôi dưỡng được phong độ nghiêm nghị như vậy!
Loại phong độ nghiêm nghị này làm cho người ta vừa nhìn thấy tự đáy lòng đã cảm giác được chấn động.
Nhóm thứ hai vẫn là đầy đủ chín người gào thét mà đến, đây là Cửu Kiếp Kiếm Chủ đời thứ ba Mạnh Thương cửu huynh đệ.
Nhóm thứ ba lại chỉ có sáu người, mà sáu người này thần sắc vội vàng nhất, thoáng một cái đã vây quanh Hiên Viên Trường Không, ai nấy trong thần sắc lộ ra vẻ vô hạn ân cần. Sáu người này hiển nhiên chính là Cửu Kiếp Kiếm Chủ đời thứ tư Đoạn Thiên và những huynh đệ khác, cũng chỉ có bọn họ mới quan tâm đến 3 người Hiên Viên Trường Không như vậy.
Nhóm thứ tư nhân số cũng không phải là chín người, chỉ có tám người, sau khi đến thì ánh mắt đều nhìn Sở Dương đánh giá. Những người này Sở Dương không nhận ra ai, nhưng từ trên thần sắc những người này lại lộ ra sự thân mật khó nói lên lời, còn có chính là, một sự kích động.
Tựa hồ là... tâm nguyện lâu dài sắp đạt thành, hoặc là... Đã đạt thành.
Thấy được Sở Dương, giống như là thấy được người bọn họ tôn kính nhất, người áy náy nhất, cũng là người họ cực kỳ tưởng niệm... cảm giác hỗn tạp.
Sở Dương tâm niệm thay đổi thật nhanh, trong nháy mắt tỉnh ngộ, những người này nói vậy chính là Cửu Kiếp Kiếm Chủ đời thứ năm Vân Đông huynh đệ, cũng là 1 đám huynh đệ của Vũ Tuyệt Thành, cũng chỉ có những người này mới có thể biết được đám người Sở Dương mà bắt đầu biểu hiện thiện ý.
Bởi vì bọn họ từ trong miệng Vũ Tuyệt Thành đã biết hết thảy.
Thấy mấy người này, Sở Dương trong lòng hiện lên một câu nói: Ta chân đạp Thương Khung, kiếm chỉ mây trắng phía đông! Ta là Vân Đông, ai dám động đến huynh đệ của ta?!
Tựa hồ trong tối tăm đã có một người bạch y trường kiếm, ngự không mà tới!
Mà khi Sở Dương xuất hiện loại vẻ mặt này, tám người kia trong mắt càng thêm kích động lên.
Có người trong mắt đã mơ hồ có nước mắt.
Bởi vì... Vào giờ khắc này người bọn họ cùng nghĩ đến... là cùng một người.
Nhóm thứ năm nhân số cũng chỉ có tám người, thần sắc cũng có chút mỏi mệt, y theo thứ tự thì hẳn là Cửu Kiếp huynh đệ đời thứ sáu, Tần Phương huynh đệ.
Nhìn bọn họ, Sở Dương đáy lòng không khỏi nổi lên một tầng nghi vấn không giải thích được, mà giờ khắc này ánh mắt Tử Tà Tình cũng có sự nghi ngờ, ngày đó chuyện Sở Dương cùng Tử Tà Tình có thể nghe được đều là do người ta kể lại.
Lời Đệ Ngũ Trù Trướng nói loáng thoáng còn bên tai nhưng hiện tại những người này lại xuất hiện ở trước mắt.
"Bọn họ đám người kia làm sao còn sống đây? Không phải là cũng là thần hồn bị tiêu diệt hết, hồn phi phách tán rồi sao?" Sở Dương trong lòng thật sự là có chút buồn bực, bởi vì, ngày đó Đệ Ngũ Trù Trướng đã từng nói rõ, bản thân sở dĩ có thể chạy ra tìm đường sống, trở lại Cửu Trọng Thiên chính là do đã thu nạp thần hồn toàn bộ huynh đệ, lúc này mới may mắn vượt qua được hắc động thôn phệ.
Nhất niệm đến đây, Sở Dương nhớ lại túc địch "Pháp Tôn", Đệ Ngũ Trù Trướng ngày đó.
Cái vì các huynh đệ mà báo thù, cô tâm vài ngàn năm, ngủ đông chờ chực thời cơ làm Pháp Tôn.
Đó vốn là anh hùng, là một đời kiêu hùng.
Vì mục đích của hắn, vì mối hận thù không tiếc máu rửa cả Cửu Trọng Thiên... Cửu Kiếp trí nang, Đệ Ngũ Trù Trướng!
Sở Dương thở thật dài một tiếng nhưng lơ đãng chủ ý tới trong tám người này, vô tình hay cố ý trống một cái chỗ ngồi.
Sở Dương trong lòng nghĩ tới... Cái chỗ ngồi nghĩ đến là để lại cho Đệ Ngũ Trù Trướng, nếu Đệ Ngũ Trù Trướng thân ở trong đó, cả trận hình trở nên thiên y vô phùng, nhưng... Hôm nay thiếu một người như thế, thật ra giống như là thiếu rất nhiều, xuất hiện một cái thiếu sót rất lớn.
Nhưng bọn hắn tình nguyện giữ lại cái thiếu sót này mà cũng vẫn bảo lưu chỗ ngồi này, ngay cả bọn họ ai cũng biết, huynh đệ có chỗ ngồi này đã vĩnh viễn không thể nào quay lại được nữa!
Sở Dương nhìn cái chỗ trống kia thật lâu.
Trong lòng dằng dặc thở dài.
Pháp Tôn, ngươi nếu biết tràng diện này ngươi sẽ hối hận sao?
Nhóm thứ sáu chính là đầy đủ chín người. Nhóm người này hẳn là chín vị huynh đệ của đệ thất đại Cửu Kiếp Kiếm Chủ Lâm Tôn!
Đám người Sở Dương lúc trước tại cột mốc đã thấy 1 kim y nhân kia là người ở trong đám người này.
Nhóm thứ bảy đồng dạng là đầy đủ chín người. Cũng là 1 nhóm mang đến cho Sở Dương cảm giác cường liệt nhất, sở dĩ có cảm giác mãnh liệt cũng tịnh không phải là nói những người này thực lực hơn xa những người khác, mà là... Sở Dương đã kết luận được lai lịch của những người này: đó là Cửu Kiếp Kiếm Chủ đời thứ 8 Quân Liệt cùng các huynh đệ!
Mà đám người Sở Dương khi ở Cửu Trọng Thiên, chính diện đối mặt với địch nhân cường đại nhất, chính là hậu nhân của chín người này.
Sở Dương đột nhiên cảm giác được... Bản thân rời đi khỏi Cửu Trọng Thiên đại lục tựa như có lẽ đã rất xa xôi rồi... Tựa hồ là như kiếp trước vậy...
Nhóm người thứ tám cũng không để ý gì tới những người khác mà là đi tới trước mặt Sở Dương, người đầu lĩnh cái kia ánh mắt dị thường sắc bén nhìn Sở Dương, nhẹ nói: "Ngươi chính là Sở Dương sao?"
Sở Dương gật đầu, mỉm cười nói: "Chính xác, ta chính là Sở Dương."
Người nọ thân thể khẽ giật mình, trong mắt tám người đột nhiên cùng bắn ra thần sắc cực đoan nóng bỏng.
Đồng thời nhìn về bên hông Sở Dương! Bên hông chính là nơi người bình thường hay giắt vỏ kiếm.
Hiên Viên Trường Không thê lương cười nhẹ, tựa hồ là vô ý thức rù rì nói: "Anh hùng... Bất kể sinh tử, cũng không nên lưu lại tiếc nuối! Thiên Đế bệ hạ nữ nhi đến đây lạy tế hắn, chúng ta lý nên xuất lực! Bất kể cuối cùng kết quả như thế nào, trả giá cao như thế nào, nhưng... Tử Tiêu Thiên Đế bệ hạ hẳn là sẽ nhận được ruột thịt cốt nhục của hắn tham bái!"
"Bất kể có ở đó hay không, một phần thiên luân tình này, chúng ta cũng muốn đưa hậu nhân của ngài đến bên cạnh hắn! Sau đó, bình an hộ tống trở lại!"
Hiên Viên Trường Không nói xong, quay đầu đi.
Đi tới cửa, cước bộ hơi hơi dừng một chút, lẩm bẩm nói: "Chúng ta đã lưu lại tiếc nuối, khó mà đền bù được, làm sao có thể để người khác phải tiếc nuối nữa? Ha ha ha..."
Tiếng cười thảm thiết.
Thân ảnh của hắn đã biến mất ở cửa.
Sở Dương thở dài thật sâu.
"Sở Dương, ngươi kể chuyện xưa... làm cho bọn họ bị kích thích đến phát điên rồi." Tử Tà Tình nhẹ nhàng than thở nói.
Sở Dương trầm trọng nói: "Đây cũng là chuyện không có cách nào... Cái chân tướng này bọn họ sớm muộn cũng phải biết... Thay vì khiến người khác nói ra, không bằng do ta đây là người trong cuộc, đương đại Cửu Kiếp Kiếm Chủ nói ra! trọng yếu hơn là, trước mắt quyết chiến Thiên Ma... Chính là thời điểm tốt nhất để bọn họ biểu đạt ra loại tâm tình này mà... Ngươi lần này đi tham bái phụ thân, cũng cho bọn hắn lý do tốt nhất biểu đạt tâm tình... Nếu không để cho bọn họ đem tâm tình tiêu cực hoàn toàn bộc phát ra, chẳng lẽ thật muốn nhìn những hán tử này phải đau lòng tự sát hay sao?"
Tử Tà Tình thở dài nói: "Nhưng... Bọn họ hiện tại cũng đồng dạng là manh động tử ý rồi..."
Sở Dương gật đầu.
Điểm này, mới vừa rồi hắn cũng mơ hồ phát hiện ra.
Tử Tà Tình thán khí nói: "Chuyến đi này, chỉ sợ sẽ kèm theo rất nhiều thương vong... Mà bọn họ những người này, bất cứ người nào thương vong cũng sẽ là tổn thất lớn, nếu như ngươi không phải là liên tiếp nhìn ta nháy mắt, ta mới vừa rồi cơ hồ liền định thay đổi chủ ý..."
Sở Dương ánh mắt chớp động, nói: "cái này... Ta tự có tính toán, lịch đại Cửu Kiếp Kiếm Chủ cố nhiên là anh hùng, một đám huynh đệ của hắn không ai phải là hảo hán tử, ta sẽ hết sức không để cho bọn họ ra ngoài ý muốn."
Ánh mắt của hắn chuyển hướng sang Mạc Khinh Vũ nói: "Khinh Vũ, chuyện này giao cho ngươi."
Mạc Khinh Vũ gật đầu.
Lúc này, phương xa không ngừng có bóng người tật tốc đung đưa, mấy chục thân ảnh từ bốn phương tám hướng chạy tới.
"Chuyện gì?" Có người vội vàng hỏi nói: "Mấy người các ngươi ở bên này, tại sao lại phát ra tần số thiên ma xâm lấn vậy?"
Sở Dương nhìn mọi người từ phương xa chạy tới mà hiểu ra. Nói là hiểu ra hay hoặc là nói là cảm động!
Người tới rất rõ ràng chính là chia làm bảy trận doanh!
Hay hoặc là... Bảy đám người. Trong đó, thậm chí có thể rõ ràng làm cho người ta phân biệt được rõ ràng.
Những người này có quan hệ không thể nghi ngờ cũng rất là thân mật, dường như không có chia làm bè đảng khác nhau, đều là vì cùng một mục tiêu mà tề tâm hợp lực nhưng vẫn đủ làm cho người ta rõ ràng cảm giác được, bọn họ lại là thuộc về trận doanh khác nhau.
Ai nấy nổi giận sóng vai mà đến, các trận doanh có khoảng cách vừa vặn nhìn như tạo thành 1 cái trận hình đặc dị; tựa hồ mỗi người đều đem tất cả lực chủ ý phóng lên trên người huynh đệ mình, ngược lại hoàn toàn không để ý tới sơ hở hoặc là nhược điểm của mình đã sớm bị lộ rõ.
Nhưng mỗi người làm như vậy lại làm cho tất cả sơ hở ngược lại toàn bộ biến thành không tồn tại, hay hoặc giả là đủ để dụ dỗ bất cứ địch nhân nào.
Mặc dù mỗi người quần áo màu sắc không có giống nhau hưng da thịt mỗi người, cùng ánh mắt mỗi người đều có màu vàng nhàn nhạt.
Bất tử kim thân!
Tất cả mọi người đều có trạng thái này. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Nhưng, bảy đám người này, trừ các huynh đệ phối hợp không ngăn cách ra thì đối với đoàn thể khác lại có khoảng cách nhất định. Loại khoảng cách này rất vi diệu.
Có thể cùng nhau trông coi, có thể cùng sinh cùng tử, nhưng lại không thể sinh tử đồng tâm.
Cùng sinh cùng tử và sinh tử đồng tâm... Trung gian có bao nhiêu sự khác biệt? Sở Dương không biết nhưng Sở Dương cảm thấy được sự chênh lệch.
"Tổng cộng bảy nhóm? Làm sao lại có bảy nhóm đây, không nên nhiều như vậy chứ..." Sở Dương trong lòng nhớ tới một câu nói: "Phần lớn Cửu Kiếp Kiếm Chủ, trước mắt đều lựa chọn hy sinh bản thân thành toàn cho huynh đệ, trừ Kiếm Chủ đời thứ nhất lựa chọn chân chính giết chết huynh đệ mà thành toàn cno mình ra... Nhưng cuối cùng hắn bị trấn áp ở Vong Mệnh Hồ, kết cục thảm đạm... Còn có Cửu Kiếp Kiếm Chủ thứ sáu là Tần Phương, Đệ Ngũ Trù Trướng xuất hiện dị biến, nói cách khác những người khác đều đã thần hồn câu diệt... Làm sao còn có bảy nhóm đây..."
"Chẳng lẽ đám huynh đệ của Đệ Ngũ Trù Trướng kia thật ra cũng chưa chết?" Sở Dương trong lòng trong lúc nhất thời đã nghĩ tới không biết bao nhiêu phương án.
Nhóm người đầu tiên đã đến, chín người, dắt tay nhau tới.
Từ thần sắc những người khác Sở Dương có thể đoán được: Đây có lẽ chính là Cửu Kiếp Kiếm Chủ đời thứ hai Phong Bạo!
Cũng chính là nhóm đầu tiên trên thực tế tới Cửu Trọng Thiên Khuyết, là 9 người chiến Thiên Ma sớm nhất!
Trên mặt 9 người này ngoại trừ dấu vết năm tháng phong sương thì còn có một sự trầm ổn có thể rõ ràng cảm giác được. Đây là kinh nghiệm sống sau khi chết, lâu dài ở trong thời khắc sinh tử bồi hồi, hơn nữa tự thân còn đứng ở lập trường không thẹn với lương tâm mới có thể nuôi dưỡng được phong độ nghiêm nghị như vậy!
Loại phong độ nghiêm nghị này làm cho người ta vừa nhìn thấy tự đáy lòng đã cảm giác được chấn động.
Nhóm thứ hai vẫn là đầy đủ chín người gào thét mà đến, đây là Cửu Kiếp Kiếm Chủ đời thứ ba Mạnh Thương cửu huynh đệ.
Nhóm thứ ba lại chỉ có sáu người, mà sáu người này thần sắc vội vàng nhất, thoáng một cái đã vây quanh Hiên Viên Trường Không, ai nấy trong thần sắc lộ ra vẻ vô hạn ân cần. Sáu người này hiển nhiên chính là Cửu Kiếp Kiếm Chủ đời thứ tư Đoạn Thiên và những huynh đệ khác, cũng chỉ có bọn họ mới quan tâm đến 3 người Hiên Viên Trường Không như vậy.
Nhóm thứ tư nhân số cũng không phải là chín người, chỉ có tám người, sau khi đến thì ánh mắt đều nhìn Sở Dương đánh giá. Những người này Sở Dương không nhận ra ai, nhưng từ trên thần sắc những người này lại lộ ra sự thân mật khó nói lên lời, còn có chính là, một sự kích động.
Tựa hồ là... tâm nguyện lâu dài sắp đạt thành, hoặc là... Đã đạt thành.
Thấy được Sở Dương, giống như là thấy được người bọn họ tôn kính nhất, người áy náy nhất, cũng là người họ cực kỳ tưởng niệm... cảm giác hỗn tạp.
Sở Dương tâm niệm thay đổi thật nhanh, trong nháy mắt tỉnh ngộ, những người này nói vậy chính là Cửu Kiếp Kiếm Chủ đời thứ năm Vân Đông huynh đệ, cũng là 1 đám huynh đệ của Vũ Tuyệt Thành, cũng chỉ có những người này mới có thể biết được đám người Sở Dương mà bắt đầu biểu hiện thiện ý.
Bởi vì bọn họ từ trong miệng Vũ Tuyệt Thành đã biết hết thảy.
Thấy mấy người này, Sở Dương trong lòng hiện lên một câu nói: Ta chân đạp Thương Khung, kiếm chỉ mây trắng phía đông! Ta là Vân Đông, ai dám động đến huynh đệ của ta?!
Tựa hồ trong tối tăm đã có một người bạch y trường kiếm, ngự không mà tới!
Mà khi Sở Dương xuất hiện loại vẻ mặt này, tám người kia trong mắt càng thêm kích động lên.
Có người trong mắt đã mơ hồ có nước mắt.
Bởi vì... Vào giờ khắc này người bọn họ cùng nghĩ đến... là cùng một người.
Nhóm thứ năm nhân số cũng chỉ có tám người, thần sắc cũng có chút mỏi mệt, y theo thứ tự thì hẳn là Cửu Kiếp huynh đệ đời thứ sáu, Tần Phương huynh đệ.
Nhìn bọn họ, Sở Dương đáy lòng không khỏi nổi lên một tầng nghi vấn không giải thích được, mà giờ khắc này ánh mắt Tử Tà Tình cũng có sự nghi ngờ, ngày đó chuyện Sở Dương cùng Tử Tà Tình có thể nghe được đều là do người ta kể lại.
Lời Đệ Ngũ Trù Trướng nói loáng thoáng còn bên tai nhưng hiện tại những người này lại xuất hiện ở trước mắt.
"Bọn họ đám người kia làm sao còn sống đây? Không phải là cũng là thần hồn bị tiêu diệt hết, hồn phi phách tán rồi sao?" Sở Dương trong lòng thật sự là có chút buồn bực, bởi vì, ngày đó Đệ Ngũ Trù Trướng đã từng nói rõ, bản thân sở dĩ có thể chạy ra tìm đường sống, trở lại Cửu Trọng Thiên chính là do đã thu nạp thần hồn toàn bộ huynh đệ, lúc này mới may mắn vượt qua được hắc động thôn phệ.
Nhất niệm đến đây, Sở Dương nhớ lại túc địch "Pháp Tôn", Đệ Ngũ Trù Trướng ngày đó.
Cái vì các huynh đệ mà báo thù, cô tâm vài ngàn năm, ngủ đông chờ chực thời cơ làm Pháp Tôn.
Đó vốn là anh hùng, là một đời kiêu hùng.
Vì mục đích của hắn, vì mối hận thù không tiếc máu rửa cả Cửu Trọng Thiên... Cửu Kiếp trí nang, Đệ Ngũ Trù Trướng!
Sở Dương thở thật dài một tiếng nhưng lơ đãng chủ ý tới trong tám người này, vô tình hay cố ý trống một cái chỗ ngồi.
Sở Dương trong lòng nghĩ tới... Cái chỗ ngồi nghĩ đến là để lại cho Đệ Ngũ Trù Trướng, nếu Đệ Ngũ Trù Trướng thân ở trong đó, cả trận hình trở nên thiên y vô phùng, nhưng... Hôm nay thiếu một người như thế, thật ra giống như là thiếu rất nhiều, xuất hiện một cái thiếu sót rất lớn.
Nhưng bọn hắn tình nguyện giữ lại cái thiếu sót này mà cũng vẫn bảo lưu chỗ ngồi này, ngay cả bọn họ ai cũng biết, huynh đệ có chỗ ngồi này đã vĩnh viễn không thể nào quay lại được nữa!
Sở Dương nhìn cái chỗ trống kia thật lâu.
Trong lòng dằng dặc thở dài.
Pháp Tôn, ngươi nếu biết tràng diện này ngươi sẽ hối hận sao?
Nhóm thứ sáu chính là đầy đủ chín người. Nhóm người này hẳn là chín vị huynh đệ của đệ thất đại Cửu Kiếp Kiếm Chủ Lâm Tôn!
Đám người Sở Dương lúc trước tại cột mốc đã thấy 1 kim y nhân kia là người ở trong đám người này.
Nhóm thứ bảy đồng dạng là đầy đủ chín người. Cũng là 1 nhóm mang đến cho Sở Dương cảm giác cường liệt nhất, sở dĩ có cảm giác mãnh liệt cũng tịnh không phải là nói những người này thực lực hơn xa những người khác, mà là... Sở Dương đã kết luận được lai lịch của những người này: đó là Cửu Kiếp Kiếm Chủ đời thứ 8 Quân Liệt cùng các huynh đệ!
Mà đám người Sở Dương khi ở Cửu Trọng Thiên, chính diện đối mặt với địch nhân cường đại nhất, chính là hậu nhân của chín người này.
Sở Dương đột nhiên cảm giác được... Bản thân rời đi khỏi Cửu Trọng Thiên đại lục tựa như có lẽ đã rất xa xôi rồi... Tựa hồ là như kiếp trước vậy...
Nhóm người thứ tám cũng không để ý gì tới những người khác mà là đi tới trước mặt Sở Dương, người đầu lĩnh cái kia ánh mắt dị thường sắc bén nhìn Sở Dương, nhẹ nói: "Ngươi chính là Sở Dương sao?"
Sở Dương gật đầu, mỉm cười nói: "Chính xác, ta chính là Sở Dương."
Người nọ thân thể khẽ giật mình, trong mắt tám người đột nhiên cùng bắn ra thần sắc cực đoan nóng bỏng.
Đồng thời nhìn về bên hông Sở Dương! Bên hông chính là nơi người bình thường hay giắt vỏ kiếm.