Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 2377: Đi Tử Tiêu!



Sở Dương than nhẹ một tiếng, đưa tay lê đẩy cánh cửa này ra.
Rực rỡ muôn màu các loại y phục tức thì đập vào mi mắt.
Cái hình ảnh này lúc trước trong hỉnh ảnh kia đà từng thấy rồi, chẳng qua là nhìn không giống như thấy được vật thật, cảm giác hoàn toàn không đồng dạng; Tử Tà Tình trong nháy mắt này giống như bị sét đánh vậy mạnh mẽ ngơ ngẩn!
Ở trên vài món quần áo trẻ nít còn có mơ hồ vết máu.
Đó hẳn là khi may áo bởi vì còn không thuần thục mà mẫu thân để kim đâm vào tay?
Tử Tà Tình ngồi xổm xuống, khẽ vuốt vuốt vết máu nhẹ nhàng hô nói: "Mẹ... Mẫu thân — "
Có thể nhìn ra được, Lăng Phiêu Bình may y phục thủ pháp càng ngày càng là thuần thục. Nhưng, nơi này nhiều y phục như vậy, ngay cả là do một vị tuyệt thể cao thủ làm ra thì đồng dạng là cần đại lượng thời gian!
Bởi vì tuyệt thế cao thủ cũng không có nghĩa là là tuyệt thế may cao thủ!
Mỗi đường kim cũng là tình cảm của một vị mẫu thân đối với hài tử của mình, tràn đầy tỉnh yêu thương...
Còn có sự áy náy do không thể tự mình dưỡng dục con cái lớn lên... Nàng chính là dùng phương thức này hết sức đền bù.
Hết sức bồi bổ cho đứa con mà mình không thể gặp mặt, dùng hết thảy... Hắn hoặc là phương pháp mà nàng có thể cảm nhận được là tốt nhất...
Tử Tà Tình mới vừa bình ổn cảm xúc nay đột nhiên lần nữa hỏng mất. Tử Tà Tình lấy tay bụm mặt, khóc đến một gan đứt từng khúc.
Kể từ khi Tử Tà Tình mới ra đời tới nay, cho tới bây giờ không có bất kỳ một ngày nào khóc nhiều như hôm nay vậy. Hoặc là bởi vì trước kia chưa từng khóc. ;
Nhưng ở trong gian phòng tràn đầy hơi thở của mẫu thân này, Tử Tà Tình khóc đến ruột gan đứt từng khúc, tồi tâm liệt phế, đứt ruột xé gan, chết đi sống lại!
Sở Dương lẳng lặng kéo tay Mạc Khinh Vũ nhẹ nhàng lui ra ngoài rồi đem cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, để cho Tử Tà Tình một người lưu tại bên trong.
Gian phòng này, chỉ thuộc về Tử Tà Tình mà thôi!
Vào lúc này, mặc dù thương tâm, mặc dù thống khổ, mặc dù tân toan... nhưng Tử Tà Tình cần nhất là ở một mình. Cùng mâu thân của nàng, cùng hơi thở của mẫu thân một mình.
Điểm này, Sở Dương mặc dù không đành lòng nhưng chỉ có thể làm như thế mà thôi.
Đồng thời, hắn cũng ý thức được một chuyên: Từ nay về sau... Căn phòng này chỉ sợ cũng sẽ trở thành Thánh địa trong lòng Tử Tà Tình.
Nhưng là giữ lại căn phòng này đối với Tử Tà Tình đến tột cùng là chuyên tốt hay chuyên xấu? Sở Dương nghĩ mãi mà không rõ.
Chỗ tốt rất rõ ràng, khổ đau mệt mỏi có thể đi vào, nơi này chính là nơi mẫu thân ở. Có thể ở chỗ này phát tiết một chút sự ủy khuất, giảm đi rất nhiều sự buồn khổ.
Nhưng, chỗ xấu cũng rất rõ ràng... Nếu là trong lòng Tử Tà Tỉnh thủy chung bị căn phòng này ám ảnh, nếu nàng thủy chung đi không ra khỏi tâm cảnh này thì sợ ràng nàng cả đời này cũng sẽ không chân chính đau khổ.
Đối với lo lắng của Sở Dương, Mạc Khinh Vũ rất hiểu mà nhẹ giọng nói: "Không cần lo lắng... Tử tỷ tỷ là người kiên cường, nhất định sẽ đi ra được. Hơn nữa, Tử Tiêu Thiên Đế ban đầu an bài một chỗ như vậy, tin tưởng cũng sẽ không chỉ là vỉ để cho con gái của mình thương tâm, nhân vật giống như hắn vậy làm sao lại không tính toán được điều đó..."
"Chuyên như vậy gấp không được, chúng ta dưới mắt cũng chỉ đi một bước nhìn 1 bước mà thôi." Mạc Khinh Vũ khích lệ nhìn Sở Dương nói.
"Cũng chỉ có thể như thể, hy vọng ý nghĩ của ngươi trở thành sự thật." Sở Dương thở dài, gật đầu nói.
Hai người rời khỏi Cửu Kiếp Không Gian thì bắt đầu hết tốc lực lên đường. Một đường bão táp nhắm về Tử Tiêu Thiên bên kia.
Dưới mắt lấy việc hoàn thành tâm nguyện đầu tiên của Tử Tà Tỉnh làm mục tiêu.
Nhưng dọc theo con đường này, đầu trong hơn mười ngày, Tử Tà Tình thủy chung cũng không có đi ra ngoài, cứ như vậy lẳng lặng sống ở trong căn phòng kia không biết đang làm những gì.
Nhưng lúc này, vô luận như thế nào cũng là không thể quấy rầy. Cũng không đành lòng quấy rầy.
Sở Dương cùng Mạc Khinh Vũ mặc dù trong lòng lo lắng không dứt nhưng cũng không dám đi vào khuyên giải cái gì, tùy tiện khuyên lơn, một cái không tốt chính là hoàn toàn ngược lại, ngược lại không ổn...
Thấy được Tử Tà Tình hiện tại, Sở Dương lại nhớ lại dĩ vãng của mình. Mình cùng Tử Tà Tình giống nhau, cũng là không biết cha mẹ là ai.
Nhưng mình so sánh với Tử Tà Tình hạnh phúc hơn vì có sư phụ, có sư đệ, có sư tỷ, có... Càng về sau biết được thân thế, cha mẹ còn sống...
Nhưng Tử Tà Tỉnh hiện tại... Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Điều này cũng làm cho Sở Dương dọc theo con đường này trầm muộn, Sở Dương thậm chí cũng không thế nào đùa giỡn Mạc Khinh Vũ được... Phải biết ràng trước kia trêu chọc Mạc Khinh Vũ, nói vài lời lưu manh làm cho y nhân đỏ bừng cả khuôn mặt hờn dôi truy đánh, đó là niềm vui lớn nhất của Sở Dương trước kia...
Đoạn đường này đi xuống, tất nhiên là như truy tinh cản nguyệt vậy.
Lấy cước trình của hai người này với tu vi cao cấp Thánh Nhân, thời gian vài ngày đã rời khỏi Mặc Vân Thiên địa giới, bay qua đại hải cách trở một phương thiên địa cùng phương thiên đối tượng kia. Như cũ không có mấy ngày công phu, hai người đà lướt qua Yêu Hoàng Thiên địa vực, đi ngang qua Vụ Giang tiến vào Đông Hoàng Thiên địa giới.
Hai người vẫn chưa từng dừng lại, một đường hướng về phía đông bắc mau chóng bay đi.
Ở ngày thứ mười bảy đập vào mắt nhìn lại cảnh vật đã có chút ít hoang vu.
Sở Dương sơ lược đánh giá tính toán một cái mà giật nảy mình: Mình đã mang theo Mạc Khinh Vũ chạy nhanh không dưới 36 ngàn vạn dặm đường!
Trước sau vượt qua tứ đại thiên vực, rốt cục tiếp cận Tử Tiêu Thiên trong truyền thuyết!
Đến nơi này, cơ hồ chính là mấy vạn dặm địa giới hoang vu, cách vài trăm dặm lại có một cột mốc bàng bia đá tương đối bắt mắt, cái gần nhất trên đó viết: Phía trước 7300 dặm chính là Luân Hăm Khu.
Luân Hãm Khu!
Sở Dương nhìn ba chữ kia, trong lúc bất chợt có cảm giác cực kỳ giận dữ từ trong lòng thăng lên.
Cái gì gọi là Luân Hăm Khu?
Nơi đó là Tử Tiêu Thiên!
Mặc dù tạm thời luân hãm, nhưng... đó là Tử Tiêu Thiên!
Làm sao ở trong mắt những quan viên kia lại biến thành Luân Hãm Khu?
Mặc dù trên lý trí không sai, phía chính phủ đặt ra bố cáo như vậy không có gì đáng trách, nhưng Sở Dương từ trên tình cảm thủy chung là không chịu thừa nhận! Nơi có một vị thế anh hào đà từng chiến đấu như vậy, đã từng hy sinh hãn vệ ở trong mắt người khác lại thành... Luân Hăm Khu!
Chó má Luân Hăm Khu!
Sở Dương đứng trước tấm bia đá thật lâu rồi đột nhiên dùng chỉ như đao. Ngón tay lướt qua, mảnh đá bay tán loạn, trên tấm bia đá từ từ xuất hiện rất nhiều chữ viết.
"Tử Tiêu Thiên hiện tại mặc dù đã trở thành Luân Hãm Khu, nhưng nơi này cũng là nơi các bậc anh hùng đà từng anh dũng chiến đấu. Những anh linh đã từng chiến đấu khi đối mặt với 3 chữ gọi là 'Luân Hãm Khu' này cũng có thể mỉm cười, có thể không thẹn. Nhưng, những kẻ chưa từng tham gia chiến đấu, thờ ơ lạnh nhạt kia, mặc dù còn sống nhưng lòng của bọn họ từ lâu đà bị luân hăm! Những cái đó mới thật sự là Luân Ham Khu!"
"Chân chính luân hãm là nhân tâm, cho tới bây giờ cũng không phải là Tử Tiêu Thiên!"
Sau đó Sở Dương thự lên tên của mình nới T" Sở
Dương!"
-
Ngay cả viết như thế nhưng trong lòng vẫn không hết được oán khí, vân chút chưa hết giận lại cũng chỉ có thể nặng nề thở dài một tiếng.
Lúc này, trong Cửu Kiếp Không Gian chợt có tiếng động, cũng là Tử Tà Tình bên kia có động tĩnh.
Sở Dương vội vàng đem nàng phóng ra, giờ phút này Tử Tà Tình một thân bạch y, nhưng lại cũng không phải là hình thức nàng thường mặc, hiện tại loại hỉnh thức này so sánh với trước kia thì hàm súc hơn, phiêu dật hơn.
Đây là y phục ban đầu do Lăng Phiêu Bình may cho Tử Tà Tình.
Tử Tà Tình trên mặt không buồn không vui, đều là một mảnh bình tĩnh, thậm chí, mang theo vẻ nhàn nhạt thỏa mãn, còn có một chút ôn nhu.
Cùng trước kia quả thực tưởng như hai người; nhưng cũng cũng không phải cái loại bộ dạng bởi vì bi thống quá độ mà dốc cạn cả đáy lòng; thấy vậy Sở Dương trong lúc nhất thời lại ngây ngẩn cả người.
Cái này cùng trong tưởng tượng của hắn cũng không giống nhau a.
"Ngươi nhìn cái gì đấy?" Tử Tà Tình thản nhiên cười, vẻ mặt lại mang theo vài phần tiểu ôn nhu nói.
Một câu nói kia thực dọa cho Sở Dương nhảy dựng lên, Tử Tà Tình khi nào lại như "Nữ nhân" nói chuyện đây? Nhưng ngay sau đó hắn đà hiểu ra, từ đáy lòng cũng thở dài một tiếng, nói: "Ngươi hiện tại bộ dạng... Cùng mẹ ngươi thật giống nhau."
Tử Tà Tình trên mặt có^ắc mặt vui mừng, nói: "Thật sao?" Nhưng ngay sau đó quay đầu, khi thấy được tấm bia đá trước mắt thì sắc mặt lại âm trầm xuống, cả giận nói: "Tử Tiêu Thiên chúng ta từ lúc nào đã biến thành Luân Hãm Khu?!"
Ngọc thủ vung lên, hiển nhiên là muốn đem tấm bia đá này hủy diệt
đi.
Sở Dương vội vàng ngăn cản nói: "An tâm một chút chớ nóng."
Đang trong lúc nói chuyên, đột nhiên trên bầu trời có thanh âm hét vang rồi có người lạnh lùng nói: "Người nào? Lại dám làm hư hao cột mốc?"
Theo thanh âm, một người áo đen, lăng không bay tới, thẳng hạ xuống trước mặt ba người.
Người này thân cao chân dài, người mặc y phục màu đen tựa như một đóa mây đen nhưng vô hạn hùng tráng, sắc mặt tục tàn, cả người như thể bàng sắt cứng làm thành vậy.
Hắn vừa rơi xuống đất nhìn thấy được chữ trên tấm bia đá thì thoáng cái ngây ngẩn cả người.
Tử Tà Tình lạnh lùng nói: "Tử Tiêu Thiên chính là Tử Tiêu Thiên của Cửu Trọng Thiên Khuyết, từ lúc nào ở trong mắt người Thiên Khuyết lại đã không thừa nhận Tử Tiêu Thiên một phương thiên địa này? Há mồm ngậm miệng chính là Luân Hâm Khu? cột mốc bia đá như vậy hủy diệt có quan hệ gì?"
Hán tử kia ánh mắt dị thường phức tạp nhìn chăm chú vào ba người Sở Dương mà thở dài thật sâu một tiếng.
Hắn vốn là đầy ngập lửa giận mà đến, nhưng sau khi nghe được ba người chất vấn thì lại ấp úng nói không ra lời. Trên mặt hắn lộ ra một tia quẫn bách, nói: "Cái này... Cái kia... Ta liền không truy cứu các ngươi nữa... Các ngươi hay là vội vàng rời đi thôi; tuổi còn trẻ... Hay là không nên đến loại địa phương này... cẩn thận chọc tới phiền toái..."
Vừa nói vừa nhìn vào cột mốc này mà trên mặt rốt cục hiện ra sự xấu hổ nói: "cột mốc này... Chính là ban đầu mấy người chúng ta bối rối lấy làm ra, ước nguyên ban đầu là cảnh báo mọi người không nên dê dàng bước vào nơi đã bị Vực Ngoại Thiên Ma chiếm cứ, để tránh đưa tới họa sát thân... Nhưng không nghĩ tới còn có cạm bây này nữa... Là do chúng ta không phải..."
Sở Dương gật đầu, đang muốn nói chuyên, lại nghe Tử Tà Tỉnh lạnh lùng nói: "Các ngươi cố nhiên là hảo tâm nhưng các ngươi có suy nghĩ đến cảm giác của người Tử Tiêu Thiên hay không? Có nghĩ tới hay không, những người đã từng vỉ Tử Tiêu Thiên nhiệt huyết chiến đấu đến một khắc cuối cùng cùng Tử Tiêu Thiên Đế kia không?"
Chương trước Chương tiếp
Loading...