Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 2374: Thiên Đế tình thâm



Theo một cỗ sương mù màu tím trào ra, Tử Tiêu Tháp sau khi mở cửa thì huyễn hóa thành một cái gian phòng hết sức ấm áp. Trong đó có một nữ nhân mỹ lệ khuôn mặt đầy bất an đánh giá chính nàng, không ngừng hỏi nói: "Như thể nào? Có thể tiến hành không? Hình dáng này của ta... Không biết hài tử thấy được có thể chán hay không..."
Vừa nói lại cũng có chút khóc lóc nói: "hài tử đáng thương của ta... Muốn gặp được cha mẹ lại phải dùng phương thức như thế này... Ta muốn ôm nó... Hôn nó..."
Đột nhiên nữ nhân này lại kinh hô một tiếng nói: "Ngươi đã bắt đầu rồi ư?"
Nhưng ngay sau đó sắc mặt lại đột nhiên thay đổi, trở nên từ ái, sầu não, nhưng cũng có vô hạn ấm áp.
"Hài tử, ta chính là mẫu thân ngươi..." Mới vừa nói xong câu đó, nữ tử này vành mắt vừa đỏ, cố nén, nức nở nói: "Không biết ngươi lớn lên hình dáng ra sao... giống cha ngươi thật nhiều hay là giống ta thật nhiều... Mẹ nhìn không thấy được con..."
"Mẹ..." Tử Tà Tình si ngốc nhìn lên nữ nhân trước mặt mà cũng không dám có chút động tác nào khác.
Mặc dù chỉ là một cái hỉnh ảnh hư ảo nhưng Tử Tà Tình cũng trong nháy mắt cảm nhận được vô hạn ấm áp5 ngay khi nữ nhân ôn nhu trước mặt này xuất hiện nàng đã cảm thấy tâm linh rung động.
Đây chính là mẹ ta!
Mẹ ta yêu ta hơn hết thảy!
Loại ý nghĩ này, cảm giác này một cách tự nhiên nổi lên. Loại cảm giác Tử Tà Tình vốn chẳng bao giờ cảm nhận được hết thảy nay trong nháy mắt trong lòng tràn đầy hạnh phúc cùng thỏa mãn. Còn có sự chua xót, tân toan...
Mặc dù biết rõ mẹ nhìn không thấy nhưng vẫn muốn cười một cái, để cho mẹ xem một chút; nhưng khóe miệng vừa động, trong mắt nước mắt lại không khống chế được mà ào xuôi xuống.
Với cảm giác cực độ tân toan bi thống trong lòng, trong lúc nhất thời nàng chỉ muốn khóc lớn lên nhưng nàng cũng không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể gắt gao che miệng lại, nháy mắt một cái cũng không dám nhìn vào mâu thân mình... Tùy ý để nước mắt giàn giụa...
Muốn gặp mẹ, đây là cơ hội duy nhất, là cơ hội duy nhất trong cuộc đời này!
Nàng chỉ e sợ bản thân lơ đăng vừa động phá hư cái không gian thiết trí này làm cho thân ảnh mẫu thân sẽ tức thì biển mất... Cho nên động cũng không dám động.
Nàng cứ như vậy si ngốc nhìn, vừa tự nói với mình: Đây chính là mẹ ta, mẫu thân ta chưa từng gặp mặt!
Ta cũng có mẫu thân! Truyện được copy tại Truyện FULL
Ta không phải là cô nhi! Không phải là bị vứt bỏ mà! Mẹ ruột của ta so sánh với bất kỳ mẫu thân nào trên đời này cũng yêu ta hơn...
"Hài tử... Ta rất nhớ ngươi... Mẹ thật rất nhớ ngươi a..." Cô gái kia khống chế không được khóc lớn, trên khuôn mặt tuyệt mỹ nước mắt loang lổ.
Bên cạnh, thanh âm của Tử Tiêu Thiên Đế có chút bất đắc dĩ trách cứ nói: "Ngươi... Khống chế một chút tâm tình đi, ngươi với hình dáng này? Chẳng phải là làm cho hài tử thêm khổ sở sao..."
"Ta... Ta không nhịn được..." Nàng kia khóc thút thít, khóc ròng nói: "Ta muốn nhìn hài tử của ta một chút..."
"Ta muốn nói cho nó biết, ta yêu nó, ta thật yêu nó... Ta nằm mộng cũng muốn xem nó một chút, ta ước mơ thật lâu rồi, con của chúng ta có hình dạng như thể nào. Ta một mực nghĩ tới, ta sẽ yêu nó như thế nào, dạy nó như thể nào, dụ dỗ nó như thế nào... nó tò nhỏ đến lớn, một năm một năm có biến hóa gỉ... Ta suy nghĩ kỹ lâu, thật lâu rồi... Nhưng bây giờ... Ta lại chỉ có thể làm cho hài tử thấy được một cái hình ảnh... Nó thậm chí cho tới bây giờ cũng không có cảm giác gì, cảm giác được mẫu thân ôm trong ngực cũng chưa từng được cảm thụ qua, mùi vị trên người của mẫu thân..."
"Người khác có thể có hài tử, vl sa<ý rancủa chúng ta hết lần này tới lần khác lại không thể gặp được ỄKrHào! Tại sao?!"
Nữ nhân kia rưng rưng lên án thật ra thì căn bản không phải là lên án, một tiếng này mặc dù bi phẫn mà lại toát ra tự vô lực.
Một tiếng này để cho Tử Tiêu Thiên Để Tử Hào ở một bên thở dài thật sâu một tiếng.
"Hài tử..." Nàng kia rốt cục nỗ lực khống chế được tự thân tâm tình, có lẽ là 1 câu của Tử Hào ' làm cho hài tử thêm khổ sở' có tính quyết định.
"Hài tử... Không nên trách phụ thân ngươi... Phụ thân ngươi hoặc là cả đời này vĩnh viễn cũng làm không được vai trò của một người chồng tốt, một người cha tốt nhưng hắn là một Thiên Đế tuyệt đối xứng chức! Phụ thân của ngươi là anh hùng... Cho nên hắn nhất định phải gánh vác trách nhiệm so sánh với thường nhân thì nhiều hơn rất nhiều, vỉ Tử Tiêu Thiên, phụ thân ngươi đã lo lắng hết lòng, đã tiêu hao hết tâm huyết..."
Nàng hít một hơi nói: "Thật ra thì, phụ thân ngươi rất yêu ngươi..."
"Hài tử, phụ thân của ngươi đỉnh thiên lập địa, mẫu thân ngươi ta cũng chỉ có thể phụng bồi hắn, một hướng không về, một hướng không hối hận!" Trong tấm hình tuyệt mỹ cô gái quay đầu nhìn về một bên.
Vì lúc đó Tử Hào ở một bên chờ đợi, Lăng Phiêu Bỉnh lúc này trong ánh mắt tràn đầy nhu tình.
"Hài tử... Ngươi lớn lên chưa bao giờ cảm thụ được tình cảm của mâu thân..." Nàng kia lại có chút ít nghẹn ngào, ngừng một hồi, mới nói: "Mẹ rất áy náy... Xin lỗi con."
"Ở trong phòng bên cạnh có đồ do mẫu thân chuẩn bị cho con... đây là Tử Tiêu Tháp của phụ thân ngươi, chỉ cần ngươi tự mình đến mới có thể mở ra được cái cơ mật này, mới có thể lấy được đồ vật bên trong kia... Đồ vật bên trong, tất cả đều là vi nương vì ngươi mà làm..."
"Hài tử... Ngươi nhất định phải hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc... Mẹ ôi thời gian không còn nhiều lắm... Phía sau còn có rất nhiều.
cần ngươi nhớ kỹ.
"Mẹ sắm cho ngươi thứ gì đó, không biết ngươi có thích hay không thích... Còn có y phục... Nếu như ngươi là bé trai, sau khi lớn lên ta dựa theo thân hình phụ thân ngươi mà may... Nếu như ngươi là bé trai, nhất định sẽ cùng phụ thân ngươi giống nhau, là một đỉnh thiên lập địa cái thế anh hùng... Ta hi vọng ngươi là bé trai, boong boong thiết cốt, đầy ngập nhu tình
"Nếu như ngươi là gái... Ta dựa theo vóc người của ta mà chuẩn bị y phục, ngươi hẳn là so với ta còn cao hơn chút ít? Bởi vì phụ thân ngươi rất cao... Hài tử... Nhớ lấy, nhất định phải mặc đó. Mẹ thật muốn tự mình mặc quần áo cho ngươi... Đi đi hài tử..."
Hình ảnh nữ nhân kia hơi dừng lại nhưng vẫn cố nói, nước mắt không ngừng chảy ra, chỉ nghe nàng năn nỉ nói: "Để cho ta cùng hài tử nói vài lời nói nữa đi..."
Tử Tà Tình si ngốc nhìn, lẩm bẩm kêu lên nói: "Mẹ... Mẹ..."
Hình ảnh lại là biển đổi, biến thành một cái phòng khác và thanh âm Tử Hào vang lên nói: "Nơi này là đồ vật do mẹ con để lại cho con... Hài tử, vĩnh viên phải nhớ kỹ, con có mâu thân! Mẹ một của con là người tốt nhất trên đời này! đây hết thảy là do bọn ta chuẩn bị cho con đó!"
Ở trong phòng này thật sự là bao quát vạn vật, có vô số y phục, từ trẻ nít đến trưởng thành, môi một năm xuân hạ thu đông biến hóa y phục...
Bên trái chính là áo nam; bên phải lại là áo nữ nhân. Một loạt rồi lại một loạt, cơ hồ nhìn không thấy cuối.
Còn Có vô số công pháp, từ dễ dàng đến khó, từ nhập môn, trụ cột, tiến dần từng bước đến chí cao tầng, đỉnh phong, tuyệt đỉnh công pháp, cái gì cần có đều có, không gì bỏ sót,... các công pháp này có điểm giống nhau chính là chất lượng cao đến mức không hợp thói thường, nói là thượng thừa cũng là cố nói!
Còn có... Vô số món đồ chơi, cho nam hài, cho cô bé tinh xảo tỉ mỉ, có đường hoàng đại khí, có ấm áp khả ái, tin tưởng bất kỳ tiểu hài tử nào nhìn thấy các đồ chơi này cũng sẽ thoải mái cười to, quên mất hết thảy phiền não cùng ưu sầu.
Chỉ cần là thứ hài tử muốn thì nơi này đều có, thứ hài tử không biết nơi này cũng có; bao hàm toàn diện, cái gì cần có đều có.
Tại vị trí trung tâm có một cái bàn, trên bàn có thật một chồng thư tín và thanh âm Tử Hào vang lên nói: "Hài tử, đó là thư mẹ con viết cho con... Cặn kẽ ghi lại trong cuộc đời cần phải chú ý cái gì... Hết thảy tất cả cũng ghi lại ở bên trong. Con có thể sau này từ tò xem."
"Trận chiến sau khi bắt đầu, việc cầu viện binh bị bác bỏ ta cũng đã lường trước rồi, Thánh Quân chỉ sợ sẽ không tăng viện cho Tử Tiêu Thiên; mặc dù ta cũng có thử phái hộ vệ đi cầu viện... Nhưng tâm trạng của ta vẫn cảm giác không tốt... Từ khi đó mẹ ngươi đã bắt đầu chuẩn bị hết thảy. Vân chuẩn bị cho tới hôm nay... Hài tử..."
Tử Tà Tình ánh mắt ngưng rót lên đống thư, thật lâu không dời đi, nhiều thư tín như vậy... Có khoảng hơn ngàn phong, không biết mẹ rốt cuộc đã dùng bao nhiêu thời gian viết ra đây?
Trước mắt của nàng, tựa hồ xuất hiện thân ảnh một bạch y nữ tử ngồi ngay ngắn ở trước bàn đọc sách, từng chữ từng câu viết ra, vừa viết vừa rơi lệ...
Viết xong những thứ này mẹ đã chảy bao nhiêu nước mắt rồi?
Nàng si ngốc nhìn, trong lòng có cảm giác: Nếu là thời gian dừng lại, không nên có bất kỳ biển hóa nào nữa thì ta rất vui...
Nhưng bất kể nàng có nguyện ý hay không, hình ảnh đà biến ảo.
Từng thiểu niên, trung niên không ngừng có người lộ diện rồi biến mất, những thứ này cũng là thân nhân của Tử Hào đến lúc này còn may mắn sống sót.
Tử Hào nói: "Nơi này, chính là tất cả thành viên nhà chúng ta... Còn sống để ngươi có thể nhìn thấy... Những người khác cũng đã chết trận tại chiến trường, người Tử gia chưa từng sợ chiến, chưa từng sợ chết..."
"Phía ngoài, đang tuyên thệ trước khi xuất quân... Hài tử, ta dẫn ngươi ra xem các vị thúc thúc của ngươi một chút, bọn họ đều là huynh đệ của cha..."
Ngay sau đó hình ảnh nhất chuyển, bối cảnh đà biến hóa thành một cái đại quảng trường, tinh kỳ san sát, tiếng gió gào thét, trên bầu trời mây mù tràn ngập, thanh âm núi thở biển gầm vang lên liên tiếp, chấn hám thiên địa!
Ở thời điểm Tử Hào đi ra, tất cả thanh âm đồng thời tĩnh lại, không gian vắng lặng không tiếng động!
Chỉ có tiếng gió gào thét như cũ.
"Các huynh đệ!" thanh âm Tử Hào thanh âm hùng hồn chợt vang lên, giờ phút này trở nên lệ liệt mà ngẩng cao, hơn xen lẫn sát khí mãnh liệt và khôn cùng chiến ý nói: "Hôm nay tuyên thệ trước khi xuất quân, ngày mai quyết chiến! Lại không bàn về ngày mai đánh một trận chúng ta sinh tử như thể nào, nhưng hôm nay có chúng ta ở đây, Tử Tiêu Thiên còn đang trong tay chúng ta!"
"Tàn sát hết thiên ma!"
Tử Hào dẫn đầu hét lớn một tiếng!
Phía dưới, nhất thời núi thở biển gầm nói: "Tàn sát hết thiên ma! Tử Tiêu Thiên, là của chúng ta! Chúng ta!"
"Báo thù!"
"Tử Tiêu Thiên binh sĩ phàm là còn một người, còn có một hơi thở sẽ còn chiến đấu! Tử Tiêu Thiên không có phản đồ! Chỉ có chết chung!"
"Tử Tiêu Thiên chỉ có vinh quang!" Tử Hào vung cánh tay hô lên nói: "Chiến!"
Vô số người cùng nhau hô to.
"Chiến!"
"Chiến!"
"Chiến!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...