Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 232: Một món quà lớn!
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Thiết Bổ Thiên mặt trầm xuống.
"Cái này...." Thất cả đại thần quỳ bên dưới, không ai dám nói một lời, chỉ dập đầu như giã tỏi, nói: "Chúng thần có tội! Chúng thần đáng chết vạn lần...."
"Ai nói cho trẫm biết, rốt cuộc là chuyện gì?" Thiết Bổ Thiên chậm rãi đứng dậy khỏi ghế rồng, ánh mắt lạnh lẽo.
"Kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn. Lão tể tướng Thiết Vân - Hoàng Phủ Minh Kính vuốt vuốt râu. Hắn chính là một trong số ít những người còn đứng, thản nhiên nói: "Bệ hạ, đây là do Sở ngự tọa phong tỏa hộ bộ, bắt giữ Liên Thành Quý, hơn nữa, sổ sách của hộ bộ, cũng đang bị Bổ Thiên các điều tra...."
"Việc này, Sở ngự tọa đã ban xuống diêm vương lệnh: Phải tra đến cùng! Tra được kẻ nào, bắt kẻ đó! Túm được kẻ nào, giết kẻ đó!" Thanh âm lão tể tướng càng lúc càng lạnh lẽo, rõ ràng mang theo bộ dạng vui sướng khi kẻ khác gặp họa, khiến cho tất cả những người quỳ trên mặt đất càng run rẩy hơn mấy phần.
"Nhưng, chuyện của hộ bộ thì liên quan gì tới bọn họ?" Thiết Bổ Thiên khiếp sợ nhìn mấy chục người đang quỳ trước mặt mình, còn có gần trăm người hôm nay không thấy tăm hơi, đầu óc đột nhiên choáng váng, thân hình thoáng lảo đảo.
Ở đó, có hộ bộ, có hình bộ, có lễ bộ, có lại bộ, có binh bộ...
"Những năm gần đây, hình như tất cả mọi người không được dư dả cho lắm, cho nên, khụ khụ....." Hoàng Phủ Minh Kính ho khan, chậm rãi nói: "Cho nên có rất nhiều quan viên bắt đầu nghĩ tới quốc khốc... mà quốc khố, lại do hộ bộ quản lý. Kết quả là cuộc sống của mọi người đột nhiên trở nên khá giả. Hơn nữa, chỉ cần Liên đại nhân vận dụng thủ đoạn, khụ khụ, thủ tiêu xong thì mọi sự lại đại cát."
Hoàng Phủ Minh Kính nói thực bất đắc dĩ, nhưng ý tứ bên trong lại độc ác, không chút lưu tình!
"Mà hiện giờ, không biết là chuyện gì xảy ra, mà Sở ngự tọa biết được việc này..." Hoàng Phủ Minh Kính cẩn thận, nói: "Sở... À, nghe nói Sở ngự tọa giận tím mặt... Bổ Thiên các đêm qua xét nhà liên tục ba mươi lăm hộ...."
Sắc mặt tái nhợt, nói: "Chẳng lẽ chuyện quốc khố... những người này đều có tham dự?" Ngón tay Thiết Bổ Thiên run rẩy, chỉ vào đám đại thần đang quỳ rạp trên mặt đất.
Chúng đại thần cũng không dám nói câu nào, cả đám ai nấy đều run rẩy quỳ mọp, trán chạm xuống đất.
Nhìn tình cảnh trước mặt, thân hình Thiết Bổ Thiên lại thoáng lảo đảo, cả đầu đột nhiên đau đớn, nhắm hai mắt lại.
Hắn không trách Sở Dương, tuyệt không!
Nhưng hắn thấy đau lòng! Đau lòng vô cùng!
Triều đình là nơi nào? Là nơi sĩ tử thiên hạ thiết tha mơ ước. Có những quan viên địa phương cố gắng cả đời, cũng không thể đứng ở nơi này, cho dù chỉ là nháy mắt!
Có thể nói, trên kim điện chính là nhân tài dường cột chân chính của Thiết Vân quốc.
Nơi này là căn bản của toàn bộ Thiết Vân quốc! Nơi này nói thế nào, thì Thiết Vân quốc chính là thế đó! Mà mấy năm nay, chính là thời khắc khó khăn nhất của Thiết Vân! Lẽ ra tất cả phải nên chung sức chung lòng vượt qua khó khăn, không nghĩ tới bọn hắn lại chỉ chăm chăm khoét rỗng quốc khố.
Bao nhiêu công sức đào tạo, cũng chỉ tạo ra một lũ sâu mọt!
"Các ngươi được! Được lắm! Được lắm...!" Thiết Bổ Thiên nghiến răng, gật đầu, sắc mặt xanh mét, đột nhiên cười bi phẫn: "Ha ha ha, quả nhiên không tệ! Quả nhiên là cột trống trời của Thiết Vân ta! Nhân tại dường cột a!"
Về chuyện quốc khố, hắn biết rất nghiêm trọng, nhưng vẫn nghĩ sau khi lên ngôi, tìm cớ chỉnh lý lại.
Dù có nghiêm trọng đến mấy thì cũng chỉ có mấy quan viên mà thôi. Nhiều nhất là liên lụy tới hai mươi mấy vị, cũng xem như khiến người ta kinh hãi rồi!
Nhưng thật sự không nghĩ tới, lại có nhiều người như vậy!
Trừ những người này đi, triều đình cũng chỉ còn lại ba bốn mươi ngươi ít ỏi! Chẳng khác gì trống không!
Nhưng... không trừ, chẳng lẽ lưu lại? Lưu lại đám sâu mọt này????
"Tất cả quỳ hết ở đấy cho trẫm!" Thiết Bổ Thiên giận dữ tung một cước, đá bay bàn hoàng kim phía trước ghế rồng, rít gào: "Lập tức truyền Sở ngự tọa tiến cung!"
Không mất tới nửa canh giờ, tiếng vó ngựa vang lên, không ngờ tiến vào phía trước kim điện!
Đổi lại là thời điểm khác, chỉ sợ đã sớm có kẻ nhảy ra, chỉ trích buộc tội mãnh liệt rồi. Nhưng hiện giờ, đến một chữ cũng không có kẻ nào dám nói.
"Khởi bẩm bệ hạ, Sở ngự tọa cầu kiến."
"Truyền!"
Trong không khí tĩnh lặng, một tiếng bước chân chậm rãi vang lên, thong thả mà có quy luật. Ngay sau đó, mọi người chỉ cảm thấy trước măt tối sầm lại. Ở cửa kim điện, xuất hiện một hắc y nhân.
Hắc bào bao phủ từ đầu tới chân, duy chỉ trên mặt là đeo một cái mặt nạ hoàng kim dữ tợn!
Trong một khắc khi người này xuất hiện ở cửa kim điện, không khí toàn bộ kim điện từ hồ đột nhiên giảm xuống mấy phần! Nhất là đám đại thần trong lòng có quỷ, trong lòng không kìm được lại cảm thấy sợ hãi! Tựa hồ người này vừa tới, chính là mang theo khí tức từ địa ngục!
"Dọn chỗ cho Sở ngự tọa!" Sở Dương còn chưa kịp nói chuyện, Thiết Bổ Thiên đã lên tiếng trước. Thiết Bổ Thiên cũng không muốn để chúng đại thần biết, Bổ Thiên các hiện giờ, kỳ thật không nằm trong tay mình, mà Sở Dương, cũng không phải là thần tử Thiết Vân.
Đối với một vị quân vương mà nói, đây mà thể diện.
"Tạ bệ hạ." Sở Dương đương nhiên hiểu được ám chỉ của Thiết Bổ Thiên, trước khi ngồi vẫn cảm tạ một tiếng, sau đó mới vững vàng ngồi xuống: "Không biết hôm nay bệ hạ triệu kiến, là vì chuyện gì?"
"Sở ngự tọa, hai ngày nay thực vất vả." Thiết Bổ Thiên cười dài nói: "Đối với việc quốc khố, không biêt Sở ngự tọa có tính toán thế nào?" Đi thẳng vào vấn đề.
"Dựa theo hứa hẹn trước kia của bệ hạ, Bổ Thiên các có quyền tiền trảm hậu tấu." Sở Dương thản nhiên nói: "Cho nên, sau khi phát sinh đại án đêm qua, xác minh được mấy vị sâu mọt, sáng sớm nay đã bị đưa tới thành tây chém đầu cả nhà! Tổng cộng hơn ba trăm người!"
Lời vừa nói ra, toàn bộ đại thần quỳ phía dưới đều run lên bần bật.
"Vậy những người còn lại đâu?" Thiết Bổ Thiên thở hắt ra một hơi thật dài.
"Cái này... phải có bệ hạ phán quyết."
Sở Dương hời hợt nói: "Bất quá, dựa theo Bổ Thiên các chúng ta, tốt nhất là giết sạch! Dù sao, vừa rồi điều tra, các huynh đệ cũng trả giá rất nhiều, mệt chết luôn."
Giết sạch...
Lập tức có người bất tỉnh, cũng có người cúi đầu khóc.
Hoàng Phủ Minh Kính lão tể tướng không khỏi trợn trừng mắt. Giết sạch? Đây chính là mấy vạn người đó... Lão đầu nhi hiện giờ càng lúc càng cảm thấy không hợp lý. Trước khi Sở Dương đến, Thiết Bổ Thiên thịnh nộ không thôi, nhưng sau khi Sở Dương đến đây, không khí lại lập tức trở nên quỷ dị.
Giống như quần thần hai người đang một hỏi một đáp, diễn vở song hoàng.
Một người mặt trắng, một rongười mặt đen.
"Giết sạch? Liệu có ổn không?..." Thiết Bổ Thiên nhíu mày: "Nên biết, nếu như giết cả nhà kẻ phạm tội, cũng phải chừng mấy vạn người...."
"Bệ hạ quá lo rồi!" Sở Dương thản nhiên nói: "Mấy năm gần đây Thiết Vân chinh chiến liên miên! Chết trong chiến hỏa đã có tám trăm vạn trai tráng! Chỉ là mấy vạn người, Thiết Vân ta vẫn chịu được!"
"Cái này... ngự tọa, có thể mở một mặt lưới không?" Thiết Bổ Thiên cười dài nói.
"Cái này.. nếu bệ hạ cầu tình, thì đương nhiên có thể xem xét tình tiết nặng nhẹ mà xử lý...." Sở Dương nói: "Về phần kết quả điều tra, ta sẽ đưa tới chỗ bệ hạ, bệ hạ cứ độc tài là được!"
Thiết Bổ Thiên hừ hai tiếng, nói: "Được rồi."
Sở Dương nói như vậy rõ ràng là đâm mình một nhát. Thiết Bổ Thiên há có thể không nghe ra. Độc tài? Cái gì gọi là độc tài? Hừ!
Bất quá, Sở Dương đâm nhưng cũng là nhắc nhở. Về phần nhắc nhở cái gì... thì đúng là không hiểu gì hết.
Đến lúc này, vở song hoàng của hai người cũng diễn xong rồi..
"Sở ngự tọa, có thể nói chuyện với trẫm một chút?" Thiết Bổ Thiên cười nói.
"Sợ sẽ quấy rầy bệ hạ thanh tịnh." Sở Dương thản nhiên nói.
"Người đâu, bãi giá." Thiết Bổ Thiên cười cười.
"Đây là một món quà tại hạ tặng bệ hạ..." Sở Dương khẽ nói: "Hôm nay giết chóc khắp nơi, căn cơ rung chuyển, nhưng cũng là vì ổn định và hòa bình lâu dài sau này! Bệ hạ đăng cơ, tại hạ nhất thời sơ sẩy, quên không dâng lễ vật... Đành phải lấy chuyện này để tạ lỗi."
Sở ngự tọa nói một lúc, khiến cho tròng mắt Thiết Bổ Thiên bệ hạ muốn trừng lồi ra khỏi hốc mắt, vừa bực mình vừa buồn cười, cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi
Hai người nói chuyện trong hoàng cung một hồi lâu, ai cũng không biết Sở ngự tọa đi khi nào, nhưng trái tim mọi người cũng thả lỏng. Ít nhất... cũng không lập tức chết ngay rồi. Có chút thời gian thở dốc...
Qua vài ngày, Thiết Bổ Thiên ban ra thánh chỉ, phàm là tham ô dưới năm vạn lượng bạc, giao ra của cải tham ô, lập công chuộc tối, tạm giữ chức vụ ban đầu. Phàm là tham ô trên dưới mười vạn lượng, giao ra của cải tham ô, bãi quan tước chức, giáng làm bình dân. Phàm là tham ô trên mười vạn lượng bạc, chém đầu răn chúng, người nhà lưu đày...
Về phần trăm vạn trở lên, tịch thu tài sản, chém cả nhà...
Quyết định này nhìn thì có vẻ rộng rãi, nhưng tường Thiết Vân thành vẫn bị máu tươi nhuộm đỏ, mấy ngàn cái đầu ngươi cứ như vậy rơi xuống!
Pháp không trách chúng, đạo này lý này đến bây giờ vẫn đúng. Nếu như chém tất cả mọi người, chỉ sợ triều đình Thiết Vân sẽ sụp đỏ. Thiết Bổ Thiên cũng chỉ có thể xử lý dần dần. Nhưng có một điều có thể khẳng định, nếu như những người này không có biểu hiện tốt, thì khoản nợ cũ lập tức sẽ bị lôi ra...
Mà Sở Dương khơi mào chuyện này, chính là lập uy cho Bổ Thiên các, thân làm ác nhân, hơn nữa giúp cho Thiết Bổ Thiên mua chuộc được lòng người. Việc này trực tiếp giúp cho Thiết Bổ Thiên vượt qua thời kỳ ma hợp ngắn ngủi khi mới đăng cơ, từ đó tiến tới thời kỳ nắm giữ quyền lực tối cao trong triều đình!
Mặc dù cái triều đình này còn không tới một nửa... Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Sau khi việc này qua đi, tốt thiểu là trong một khoảng thời gian dài, diện mạo quan viên Thiết Vân thành sẽ rực rỡ hẳn lên.
Đây là món quà Sở Dương tặng Thiết Bổ Thiên! Chúc mừng đăng cơ...
Về phần nguyên nhân chân chính, Sở ngự tọa cũng không nói ra. nếu như nói là bởi vì tranh giành tình nhân với người ta ở Tuyệt Sắc lâu... phỏng chừng vị tân hoàng đế bệ hạ này sẽ bị hắn làm cho tức chết luôn!
Chẳng mấy chốc, hung danh Sở diêm vương trực tiếp kinh sợ toàn bộ Hạ Tam Thiên! Sở diêm vương tàn bạo, khiến cho người ta nghe thấy đã phát run!
Trong lòng đám quan viên, xú danh đã thối không ngửi được của Sở diêm vương lại thăng thêm hai phần! Nhưng trong lòng dân chúng, danh vọng Sở diêm vương lại tăng lên như gió lốc, lên tới tận cửu thiên.
Thiết Vân thành mỗi người đều cảm thấy bất an. Bất kể là làm chuyện gì, tuy quan viên nhân số hơi ít, nhưng hiệu suất lại tăng lên rất nhiều!
Sau khi lội đường xa gần một tháng trời, Trình Vân Hạc rốt cuộc cũng sức cùng lực kiệt trở về tới đô thành Đại Triệu Trung châu! Chỉ còn một ngày nữa là Mộng Hồn dịch sẽ mất tác dụng...
"Cái này...." Thất cả đại thần quỳ bên dưới, không ai dám nói một lời, chỉ dập đầu như giã tỏi, nói: "Chúng thần có tội! Chúng thần đáng chết vạn lần...."
"Ai nói cho trẫm biết, rốt cuộc là chuyện gì?" Thiết Bổ Thiên chậm rãi đứng dậy khỏi ghế rồng, ánh mắt lạnh lẽo.
"Kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn. Lão tể tướng Thiết Vân - Hoàng Phủ Minh Kính vuốt vuốt râu. Hắn chính là một trong số ít những người còn đứng, thản nhiên nói: "Bệ hạ, đây là do Sở ngự tọa phong tỏa hộ bộ, bắt giữ Liên Thành Quý, hơn nữa, sổ sách của hộ bộ, cũng đang bị Bổ Thiên các điều tra...."
"Việc này, Sở ngự tọa đã ban xuống diêm vương lệnh: Phải tra đến cùng! Tra được kẻ nào, bắt kẻ đó! Túm được kẻ nào, giết kẻ đó!" Thanh âm lão tể tướng càng lúc càng lạnh lẽo, rõ ràng mang theo bộ dạng vui sướng khi kẻ khác gặp họa, khiến cho tất cả những người quỳ trên mặt đất càng run rẩy hơn mấy phần.
"Nhưng, chuyện của hộ bộ thì liên quan gì tới bọn họ?" Thiết Bổ Thiên khiếp sợ nhìn mấy chục người đang quỳ trước mặt mình, còn có gần trăm người hôm nay không thấy tăm hơi, đầu óc đột nhiên choáng váng, thân hình thoáng lảo đảo.
Ở đó, có hộ bộ, có hình bộ, có lễ bộ, có lại bộ, có binh bộ...
"Những năm gần đây, hình như tất cả mọi người không được dư dả cho lắm, cho nên, khụ khụ....." Hoàng Phủ Minh Kính ho khan, chậm rãi nói: "Cho nên có rất nhiều quan viên bắt đầu nghĩ tới quốc khốc... mà quốc khố, lại do hộ bộ quản lý. Kết quả là cuộc sống của mọi người đột nhiên trở nên khá giả. Hơn nữa, chỉ cần Liên đại nhân vận dụng thủ đoạn, khụ khụ, thủ tiêu xong thì mọi sự lại đại cát."
Hoàng Phủ Minh Kính nói thực bất đắc dĩ, nhưng ý tứ bên trong lại độc ác, không chút lưu tình!
"Mà hiện giờ, không biết là chuyện gì xảy ra, mà Sở ngự tọa biết được việc này..." Hoàng Phủ Minh Kính cẩn thận, nói: "Sở... À, nghe nói Sở ngự tọa giận tím mặt... Bổ Thiên các đêm qua xét nhà liên tục ba mươi lăm hộ...."
Sắc mặt tái nhợt, nói: "Chẳng lẽ chuyện quốc khố... những người này đều có tham dự?" Ngón tay Thiết Bổ Thiên run rẩy, chỉ vào đám đại thần đang quỳ rạp trên mặt đất.
Chúng đại thần cũng không dám nói câu nào, cả đám ai nấy đều run rẩy quỳ mọp, trán chạm xuống đất.
Nhìn tình cảnh trước mặt, thân hình Thiết Bổ Thiên lại thoáng lảo đảo, cả đầu đột nhiên đau đớn, nhắm hai mắt lại.
Hắn không trách Sở Dương, tuyệt không!
Nhưng hắn thấy đau lòng! Đau lòng vô cùng!
Triều đình là nơi nào? Là nơi sĩ tử thiên hạ thiết tha mơ ước. Có những quan viên địa phương cố gắng cả đời, cũng không thể đứng ở nơi này, cho dù chỉ là nháy mắt!
Có thể nói, trên kim điện chính là nhân tài dường cột chân chính của Thiết Vân quốc.
Nơi này là căn bản của toàn bộ Thiết Vân quốc! Nơi này nói thế nào, thì Thiết Vân quốc chính là thế đó! Mà mấy năm nay, chính là thời khắc khó khăn nhất của Thiết Vân! Lẽ ra tất cả phải nên chung sức chung lòng vượt qua khó khăn, không nghĩ tới bọn hắn lại chỉ chăm chăm khoét rỗng quốc khố.
Bao nhiêu công sức đào tạo, cũng chỉ tạo ra một lũ sâu mọt!
"Các ngươi được! Được lắm! Được lắm...!" Thiết Bổ Thiên nghiến răng, gật đầu, sắc mặt xanh mét, đột nhiên cười bi phẫn: "Ha ha ha, quả nhiên không tệ! Quả nhiên là cột trống trời của Thiết Vân ta! Nhân tại dường cột a!"
Về chuyện quốc khố, hắn biết rất nghiêm trọng, nhưng vẫn nghĩ sau khi lên ngôi, tìm cớ chỉnh lý lại.
Dù có nghiêm trọng đến mấy thì cũng chỉ có mấy quan viên mà thôi. Nhiều nhất là liên lụy tới hai mươi mấy vị, cũng xem như khiến người ta kinh hãi rồi!
Nhưng thật sự không nghĩ tới, lại có nhiều người như vậy!
Trừ những người này đi, triều đình cũng chỉ còn lại ba bốn mươi ngươi ít ỏi! Chẳng khác gì trống không!
Nhưng... không trừ, chẳng lẽ lưu lại? Lưu lại đám sâu mọt này????
"Tất cả quỳ hết ở đấy cho trẫm!" Thiết Bổ Thiên giận dữ tung một cước, đá bay bàn hoàng kim phía trước ghế rồng, rít gào: "Lập tức truyền Sở ngự tọa tiến cung!"
Không mất tới nửa canh giờ, tiếng vó ngựa vang lên, không ngờ tiến vào phía trước kim điện!
Đổi lại là thời điểm khác, chỉ sợ đã sớm có kẻ nhảy ra, chỉ trích buộc tội mãnh liệt rồi. Nhưng hiện giờ, đến một chữ cũng không có kẻ nào dám nói.
"Khởi bẩm bệ hạ, Sở ngự tọa cầu kiến."
"Truyền!"
Trong không khí tĩnh lặng, một tiếng bước chân chậm rãi vang lên, thong thả mà có quy luật. Ngay sau đó, mọi người chỉ cảm thấy trước măt tối sầm lại. Ở cửa kim điện, xuất hiện một hắc y nhân.
Hắc bào bao phủ từ đầu tới chân, duy chỉ trên mặt là đeo một cái mặt nạ hoàng kim dữ tợn!
Trong một khắc khi người này xuất hiện ở cửa kim điện, không khí toàn bộ kim điện từ hồ đột nhiên giảm xuống mấy phần! Nhất là đám đại thần trong lòng có quỷ, trong lòng không kìm được lại cảm thấy sợ hãi! Tựa hồ người này vừa tới, chính là mang theo khí tức từ địa ngục!
"Dọn chỗ cho Sở ngự tọa!" Sở Dương còn chưa kịp nói chuyện, Thiết Bổ Thiên đã lên tiếng trước. Thiết Bổ Thiên cũng không muốn để chúng đại thần biết, Bổ Thiên các hiện giờ, kỳ thật không nằm trong tay mình, mà Sở Dương, cũng không phải là thần tử Thiết Vân.
Đối với một vị quân vương mà nói, đây mà thể diện.
"Tạ bệ hạ." Sở Dương đương nhiên hiểu được ám chỉ của Thiết Bổ Thiên, trước khi ngồi vẫn cảm tạ một tiếng, sau đó mới vững vàng ngồi xuống: "Không biết hôm nay bệ hạ triệu kiến, là vì chuyện gì?"
"Sở ngự tọa, hai ngày nay thực vất vả." Thiết Bổ Thiên cười dài nói: "Đối với việc quốc khố, không biêt Sở ngự tọa có tính toán thế nào?" Đi thẳng vào vấn đề.
"Dựa theo hứa hẹn trước kia của bệ hạ, Bổ Thiên các có quyền tiền trảm hậu tấu." Sở Dương thản nhiên nói: "Cho nên, sau khi phát sinh đại án đêm qua, xác minh được mấy vị sâu mọt, sáng sớm nay đã bị đưa tới thành tây chém đầu cả nhà! Tổng cộng hơn ba trăm người!"
Lời vừa nói ra, toàn bộ đại thần quỳ phía dưới đều run lên bần bật.
"Vậy những người còn lại đâu?" Thiết Bổ Thiên thở hắt ra một hơi thật dài.
"Cái này... phải có bệ hạ phán quyết."
Sở Dương hời hợt nói: "Bất quá, dựa theo Bổ Thiên các chúng ta, tốt nhất là giết sạch! Dù sao, vừa rồi điều tra, các huynh đệ cũng trả giá rất nhiều, mệt chết luôn."
Giết sạch...
Lập tức có người bất tỉnh, cũng có người cúi đầu khóc.
Hoàng Phủ Minh Kính lão tể tướng không khỏi trợn trừng mắt. Giết sạch? Đây chính là mấy vạn người đó... Lão đầu nhi hiện giờ càng lúc càng cảm thấy không hợp lý. Trước khi Sở Dương đến, Thiết Bổ Thiên thịnh nộ không thôi, nhưng sau khi Sở Dương đến đây, không khí lại lập tức trở nên quỷ dị.
Giống như quần thần hai người đang một hỏi một đáp, diễn vở song hoàng.
Một người mặt trắng, một rongười mặt đen.
"Giết sạch? Liệu có ổn không?..." Thiết Bổ Thiên nhíu mày: "Nên biết, nếu như giết cả nhà kẻ phạm tội, cũng phải chừng mấy vạn người...."
"Bệ hạ quá lo rồi!" Sở Dương thản nhiên nói: "Mấy năm gần đây Thiết Vân chinh chiến liên miên! Chết trong chiến hỏa đã có tám trăm vạn trai tráng! Chỉ là mấy vạn người, Thiết Vân ta vẫn chịu được!"
"Cái này... ngự tọa, có thể mở một mặt lưới không?" Thiết Bổ Thiên cười dài nói.
"Cái này.. nếu bệ hạ cầu tình, thì đương nhiên có thể xem xét tình tiết nặng nhẹ mà xử lý...." Sở Dương nói: "Về phần kết quả điều tra, ta sẽ đưa tới chỗ bệ hạ, bệ hạ cứ độc tài là được!"
Thiết Bổ Thiên hừ hai tiếng, nói: "Được rồi."
Sở Dương nói như vậy rõ ràng là đâm mình một nhát. Thiết Bổ Thiên há có thể không nghe ra. Độc tài? Cái gì gọi là độc tài? Hừ!
Bất quá, Sở Dương đâm nhưng cũng là nhắc nhở. Về phần nhắc nhở cái gì... thì đúng là không hiểu gì hết.
Đến lúc này, vở song hoàng của hai người cũng diễn xong rồi..
"Sở ngự tọa, có thể nói chuyện với trẫm một chút?" Thiết Bổ Thiên cười nói.
"Sợ sẽ quấy rầy bệ hạ thanh tịnh." Sở Dương thản nhiên nói.
"Người đâu, bãi giá." Thiết Bổ Thiên cười cười.
"Đây là một món quà tại hạ tặng bệ hạ..." Sở Dương khẽ nói: "Hôm nay giết chóc khắp nơi, căn cơ rung chuyển, nhưng cũng là vì ổn định và hòa bình lâu dài sau này! Bệ hạ đăng cơ, tại hạ nhất thời sơ sẩy, quên không dâng lễ vật... Đành phải lấy chuyện này để tạ lỗi."
Sở ngự tọa nói một lúc, khiến cho tròng mắt Thiết Bổ Thiên bệ hạ muốn trừng lồi ra khỏi hốc mắt, vừa bực mình vừa buồn cười, cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi
Hai người nói chuyện trong hoàng cung một hồi lâu, ai cũng không biết Sở ngự tọa đi khi nào, nhưng trái tim mọi người cũng thả lỏng. Ít nhất... cũng không lập tức chết ngay rồi. Có chút thời gian thở dốc...
Qua vài ngày, Thiết Bổ Thiên ban ra thánh chỉ, phàm là tham ô dưới năm vạn lượng bạc, giao ra của cải tham ô, lập công chuộc tối, tạm giữ chức vụ ban đầu. Phàm là tham ô trên dưới mười vạn lượng, giao ra của cải tham ô, bãi quan tước chức, giáng làm bình dân. Phàm là tham ô trên mười vạn lượng bạc, chém đầu răn chúng, người nhà lưu đày...
Về phần trăm vạn trở lên, tịch thu tài sản, chém cả nhà...
Quyết định này nhìn thì có vẻ rộng rãi, nhưng tường Thiết Vân thành vẫn bị máu tươi nhuộm đỏ, mấy ngàn cái đầu ngươi cứ như vậy rơi xuống!
Pháp không trách chúng, đạo này lý này đến bây giờ vẫn đúng. Nếu như chém tất cả mọi người, chỉ sợ triều đình Thiết Vân sẽ sụp đỏ. Thiết Bổ Thiên cũng chỉ có thể xử lý dần dần. Nhưng có một điều có thể khẳng định, nếu như những người này không có biểu hiện tốt, thì khoản nợ cũ lập tức sẽ bị lôi ra...
Mà Sở Dương khơi mào chuyện này, chính là lập uy cho Bổ Thiên các, thân làm ác nhân, hơn nữa giúp cho Thiết Bổ Thiên mua chuộc được lòng người. Việc này trực tiếp giúp cho Thiết Bổ Thiên vượt qua thời kỳ ma hợp ngắn ngủi khi mới đăng cơ, từ đó tiến tới thời kỳ nắm giữ quyền lực tối cao trong triều đình!
Mặc dù cái triều đình này còn không tới một nửa... Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Sau khi việc này qua đi, tốt thiểu là trong một khoảng thời gian dài, diện mạo quan viên Thiết Vân thành sẽ rực rỡ hẳn lên.
Đây là món quà Sở Dương tặng Thiết Bổ Thiên! Chúc mừng đăng cơ...
Về phần nguyên nhân chân chính, Sở ngự tọa cũng không nói ra. nếu như nói là bởi vì tranh giành tình nhân với người ta ở Tuyệt Sắc lâu... phỏng chừng vị tân hoàng đế bệ hạ này sẽ bị hắn làm cho tức chết luôn!
Chẳng mấy chốc, hung danh Sở diêm vương trực tiếp kinh sợ toàn bộ Hạ Tam Thiên! Sở diêm vương tàn bạo, khiến cho người ta nghe thấy đã phát run!
Trong lòng đám quan viên, xú danh đã thối không ngửi được của Sở diêm vương lại thăng thêm hai phần! Nhưng trong lòng dân chúng, danh vọng Sở diêm vương lại tăng lên như gió lốc, lên tới tận cửu thiên.
Thiết Vân thành mỗi người đều cảm thấy bất an. Bất kể là làm chuyện gì, tuy quan viên nhân số hơi ít, nhưng hiệu suất lại tăng lên rất nhiều!
Sau khi lội đường xa gần một tháng trời, Trình Vân Hạc rốt cuộc cũng sức cùng lực kiệt trở về tới đô thành Đại Triệu Trung châu! Chỉ còn một ngày nữa là Mộng Hồn dịch sẽ mất tác dụng...