Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 218: Đao của ta!
Từ sâu trong đáy mắt Mạc Thiên Vân, thoáng hiện lên một vẻ đắc ý, sung sướng khi người khác gặp họa.
Hiển nhiên, Mạc Thiên Cơ khinh suất lên tiếng, đã khiến cho lão tổ tông tức giận.
Mạc Thiên Cơ lẳng lặng đứng một hồi, im lặng ngồi xuống. Trên mặt hắn vẫn giữ một vẻ bình tĩnh, nhưng sâu trong đáy mắt, vẻ lạnh lẽo lại càng ngày càng nặng.
Mạc Thiên Cơ rất muốn phất tay áo bỏ đi, nhưng mình vừa đi, chỉ sợ sẽ chẳng ai giúp tiểu muội nữa! Cho nên hắn vẫn ngồi xuống.
"Gia tộc quyết định....." Mạc Tinh Thần liếc mắt, có chút trách cứ Mạc Thiên Cơ, nói: "Thứ nhất, hủy bỏ cung ứng tu luyện đối với Mạc Khinh Vũ. Từ hôm nay trở đi, dựa theo đệ tử bình thường đối đãi."
"Thứ hai, hủy bỏ tư cách kế thừa Hồng Trần hiên của Mạc Khinh Vũ. Hồng Trần hiên sẽ lựa chọn nữ đệ tử xuất sắc khác trong gia tộc kế thừa."
"Thứ ba, hủy bỏ địa vị đệ tử hạch tâm trong gia tộc của Mạc Khinh Vũ. Người thủ hộ hủy bỏ."
"Thứ tư, hủy bỏ tư cách ở nội viện của Mạc Khinh Vũ, từ hôm nay trở đi, chuyển ra khỏi nội viện."
"Thứ năm, hủy bỏ đãi ngộ cũ, gia tộc sẽ có xử lý khác."
"Thứ sáu, hủy bỏ....."
"...''
Theo mỗi một lần tuyên bố, sắc mặt Mạc Thiên Cơ càng lúc lại càng đỏ, cuối cùng lại trở nên trắng bệch, hai nắm tay siết chặt lại, ngay cả móng tay cắm sâu vào trong da thịt lúc nào cũng không hay....
Mạc Khinh Vũ vẫn cúi đầu đứng đó, luôn luôn nhìn thanh đao nằm trong lòng mình, tựa hồ không nghe thấy bất cứ điều gì. Đối với một tiểu hài tử như nàng, xử trí như vậy không khỏi quá mức tàn nhẫn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Phụ thân tuyên bố từng cái quyết định, đều giống như kinh lôi, liên tiếp nổ vang trong lòng nàng! Khiến cho nàng choáng váng, tựa như cả thế giới này đều đã rời xa mình!
"Phụ thân!" Mạc Thiên Cơ rốt cuộc cũng không nhịn được, đứng phắt lên: "Ta có chuyện trọng yếu phải bẩm báo!"
Thanh âm Mạc Thiên Cơ lại cắt ngang lời Mạc Tinh Thần. Là một người tâm cơ thâm trầm, Mạc Thiên Cơ biết rõ hành động của mình sẽ có hậu quả gì, nhưng vào lúc này, vì muội muội của mình, hắn quyết định liều mạng một lần.
Chỉ là hắn cũng không biết, cũng không xác định được, bây giờ mình nói ra chuyện đó rốt cuộc là tốt hay là xấu, có thể tạo thành thương tổn lớn hơn nữa đối với muội muội hay không. Hắn từng thận trọng cân nhắc vấn đề này, cho rằng không nói vẫn thỏa đáng hơn. Nhưng bây giờ lại thay đổi chủ ý! Nếu không nói ra bây giờ, đợi phụ thân tuyên bố xong, muội muội sẽ bị hủy! Cả đời này, hủy hết!
Tuy không nắm chắc, mặc dù hơi mạo hiểm, nhưng Mạc Thiên Cơ tình nguyện liều mạng một lần!
Chuyện không nắm chắc, nhìn không thấy tiền cảnh, đây là lần đầu tiên Mạc Thiên Cơ làm trong đời này!
"Có chuyện gì trọng yếu?" Lúc này, Mạc Tinh Thần đã tranh trước mọi người, mở miệng quát lớn. Thanh âm tuy thâm trầm, nhưng lại khiến Mạc Thiên Cơ trong lòng vui vẻ.
Đây là phụ thân đang tranh thủ cơ hội duy nhất cho mình!
Nếu để cho các trưởng lão mở miệng trước, mọi người hợp lực tấn công, thì mình còn nói được sao?
"Không biết phụ thân có chú ý tới... thứ trong tay Tiểu Vũ?" Mạc Thiên Cơ cắn chặt răng, hạ quyết tâm, cuối cùng nói ra.
Hắn vốn định biến thanh đao này thành bí mật. để tiểu muội giữ lại phòng thân. Nhưng giờ khắc này, thanh đao này lại là lợi thế lớn nhất của Mạc Khinh Vũ.
Chỉ cần gia tộc coi trọng thanh đao này, thì địa vị của tiểu muội còn không đến mức thê thảm! Ít nhất cũng có thể đổi lại cho muội muội một hoàn cảnh tốt hơn! Giữ lại một chút đãi ngộ....
Nhưng đao, không chắc đã giữ lại được! Mạc Thiên Cơ thầm hạ quyết định: Nếu như xảy ra kết quả xấu nhất, nhất định sẽ có một ngày mình sẽ đoạt lại thanh đao này cho tiểu muội muội!
Nhưng tác dụng của nó lớn nhất hiện giờ, chính là tranh thủ cơ hội cho tiểu muội thở dốc! Cơ hội trưởng thành!
"Thanh đao này?" Mạc Tinh Thần nghi hoặc nói.
"Vâng! Thanh đao này, chính là vị ân nhân lúc trước cứu Tiểu Vũ tặng!" Mạc Thiên Cơ nặng nề nói: "Thanh đao này là một thanh thượng cổ bảo đao! Là một thanh tuyệt thế bảo đao! Hơn nữa, thanh đao này còn có tên là 'Tinh Mộng Khinh Vũ đao'! Có thể nằm trong tay Tiểu Vũ, cũng là thiên ý!"
Mạc Thiên Cơ không nói ra quá rõ ràng, nhưng lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều hiểu được ý tứ của hắn: "Đây là một thanh thượng cổ bảo đao, phía trên có khắc tên Mạc Khinh Vũ. Đây là trùng hợp, cũng là trời xanh chiếu cố!
Người trời xanh chiếu cố, làm sao có thể biến thành phế vật?
Nhất thời, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Mạc Khinh Vũ!
Nhưng Mạc Khinh Vũ lại ngẩng đầu, nhìn Mạc Thiên Cơ. Nàng hoàn toàn không tin nổi: Tại sao nhị ca lại nói ra thanh đao này? Chẳng lẽ ngươi không biết, thanh đao này đã là thứ duy nhất mà ta có thể giữ lại hay sao...
"Tiểu Vũ, ta xem đao của ngươi." Sau khi Mạc Thiên Cơ dứt lời, Mạc Khinh Vũ vẫn làm thinh đứng ở đó, khiến Mạc Tinh Thần không khỏi lên tiếng.
Lúc này, trong đầu Mạc Khinh Vũ chỉ còn một sự rối loạn, cảm thấy hết thảy đều không chân thực. Phụ thân bình thường vẫn luôn yêu thương mình, đột nhiên biến thành người xa lạ, mấy vị tổ tông bình thường vẫn luôn cưng chiều mình, cũng giống như không biết mình, thậm chí ngay cả nhị ca vẫn thân thiết với mình nhất, không ngờ cũng không dám nhìn mình, hơn nữa còn nói ra bí mật lớn nhất của mình...
Với độ tuổi của nàng, còn không biết, nếu mình thật sự bị thủ tiêu tất cả như phụ thân tuyên bố, địa vị của mình trong gia tộc, sẽ từ đỉnh phong rơi xuống vực sâu, thậm chí còn không bằng một thị nữ thiên phòng!
Về phần câu kế tiếp, nàng hoàn toàn không nghe thấy. Nàng đã hoàn toàn sụp đổ rồi, tuy người còn ở nơi này, nhưng không thể tự hỏi, cũng không thể hành động...
"Tiểu muội, đưa đao cho ta...." Mạc Thiên Cơ đi tới trước mặt nàng, ngồi xuống ôn nhu nói: "Để phụ thân xem xem."
Nói xong, liền vươn tay cấm lấy đao trong tay Mạc Khinh Vũ. Khi hắn đưa tay ra, trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Thanh đao này là thứ muội muội yêu quý nhất, cũng là hi vọng duy nhất trước mắt của tiểu muội.
Không có thanh đao này làm bạn, sau này nàng sẽ ra sao đây?
Nhưng bất kể thế nào, trước mắt cũng chỉ còn cách cuối cùng này thôi!
Cảm nhận thấy có người đang đoạt đao trong tay mình, Mạc Khinh Vũ theo bản năng giữ thật chặt, mạnh mẽ giằng lại, hét lớn: "Đừng đoạt đao của ta! Đừng đoạt đao của ta!"
Hét lớn một tiếng, trong mắt đã ngấn lệ. Hai hàng nước mắt chảy ra, lăn trên gò má trắng trẻo, rơi xuống mặt đất.
Mạc Thiên Cơ trong lòng đau xót, nói: "Tiểu muội, không phải là muốn cướp đao của ngươi, phụ thân chỉ muốn xem thôi mà."
Mạc Khinh Vũ ôm thật chặt Tinh Mộng Khinh Vũ đao, trong ánh mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ: "Đừng đoạt đao của ta... đây là Sở Dương ca ca tặng cho ta...."
"Tiểu Vũ!" Mạc Tinh Thần trầm giọng quát: "Đưa đây!"
Mạc Khinh Vũ chỉ thấy cả người tê rần, sau đó, thanh đao đã rơi vào trong tay Mạc Tinh Thần. Đao vừa tới tay, Mạc Tinh Thần liền chấn động! Bởi vì thanh đao này nhẹ như không!
"Đao của ta...." Mạc Khinh Vũ hét lớn một tiếng, kinh hãi nhìn hay tai trống trớn, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Ngay sau đó, Mạc Tinh Thần khẽ vung tay, xoạt một tiếng, đao ra khỏi vỏ!
Toàn bộ đại sảnh tràn ngập hồng quang. Bên trong hồng quang, lại có tinh quang chớp động!
Hai ba mươi người trong đại sảnh đồng loạt đứng lên.
"Hảo đao!"
Chỉ cần nhìn vầng hồng quang chói mắt kia là biết, thanh đao này tuyệt đối là tuyệt thế trân phẩm!
Không ngờ lại có người đem một thanh đao như vậy tặng cho một tiểu nữ oa oa không biết gì, để nàng cầm chơi. Giờ khắc này, trong lòng mọi người trong gia tộc Mạc thị đều lóe lên một ý niệm: chẳng lẽ ngươi kia là kẻ ngu?
"Tinh Thần, thanh đao này rất nhẹ?" Thanh âm lão giả vừa lên tiếng quát Mạc Thiên Cơ có chút run rẩy, hai mắt nhìn chằm chằm thanh đao, phát ra tinh quang chói mắt!
Lão giả này tên Mạc Vô Tâm, chính là một trong những lão tổ tông Mạc thị gia tộc,cũng là một trong những võ giả hoàng cấp!
"Không sai, cả thanh đao nặng không hơn bốn lượng!" Mạc Tinh Thần cầm đao, tựa hồ không hề rung động chút nào.
"Không hơn bốn lượng." Mạc Vô Tâm hít một hơi lạnh, vội vàng nói: "Đưa ta xem."
Sau đó, Mạc Vô Tâm liền cẩm thận vuốt ve thanh đao, sắc mặt tái nhợt đột nhiên dâng lên sắc hồng kịch liệt, lẩm bẩm: "Quả nhiên là Đồng Vân cương! Còn có Tinh Thần thiết."
"Không đúng! Không đúng!" Mạc Vô Tâm lập tức nhíu mày, cẩn thận xem xét một phen, sau đó mới khiếp sợ nói: "Đồng Vân cương tinh hoa. Tinh hoa Tinh Thần thiết!"
Hắn tùy tiện phất tay một cái, bội kiếm một vị cao thủ Mạc thị gia tộc đứng ngoài cửa liền bay tới.
Tiếp đó, một tay hắn giữ đao, ngửa lưỡi đao lên trên, một tay giơ cao thanh kiếm lên không trung, sao đó buông tay.
Trước mặt mọi người, thanh trưởng kiếm nhẹ nhàng rơi xuống lưỡi đao. "Choang." một tiếng nhẹ nhàng vang, thanh kiếm đã bị cắt thành hai đoạn, rơi trên mặt đất.
Trong đại sảnh, lập tức tở nên im ắng! Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm về phía thanh đao!
Bội kiếm cao thủ gia tộc, há là phàm phẩm? Cứ như vậy thả tự do, lại như khoái đao cắt đậu hũ, thậm chí còn không phát ra thanh âm, đã bị chặt đứt!
Hơn nữa còn mang vỏ!
Thanh đao này sắc bén đến mức nào?"
Cửu Trọng Thiên đại lục, chưa từng xuất hiện thần binh lợi khí như vậy.
Đây là vật báu vô giá!
Nhẹ nhàng nghiêng thân đao, Mạc Vô Tâm nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Tinh Mộng Khinh Vũ, Khuynh Tẫn Hồng Trần... Thanh đao này, quả nhiên là Khuynh Tẫn Hồng Trần...."
"Tinh Thần, thanh đao này tuyệt đối là đệ nhất bảo đao trong Cửu Trọng Thiên!" Mạc Vô Tâm yêu thích không nỡ buông tay nhìn thanh đao: "Bảo đao như vậy tới tay Mạc gia chúng ta, chính là thiên đại duyên phận! Tuyệt đối.... phải bảo quản thật tốt!"
Nói xong, đút đao vào vỏ, lưu luyến đưa cho Mạc Tinh Thần.
"Thanh đao này là vị ân nhân đó tặng tiểu muội." Mạc Thiên Cơ hít sâu một hơi, nói: "Vị ân nhân kia nói, thanh đao này, chỉ thuộc về tiểu muội."
"Tiểu muội mới là chủ nhân thanh đao này!" Mạc Thiên Cơ trầm trọng nói.
Tất cả mọi người đểu hiểu ý tứ của hắn.
Thanh đao này là của Mạc Khinh Vũ, hơn nữa còn là ân nhân Mạc thị gia tộc tặng Mạc Khinh Vũ. Nó chỉ thuộc về Mạc Khinh Vũ, không thể thuộc về người khác.
"Tin tức thanh đao này ở Mạc thị gia tộc, bát luận kẻ nào cũng không được truyền ra ngoài!" Ánh mắt Mạc Vô Tâm lóe lên tinh mang, lướt qua mặt tất cả mọi người.
Mọi người đồng loạt gật đầu, ánh mắt nóng rực! Mọi người đều biết, một thanh bảo đao như vậy có ý nghĩa gì! Bảo đao đã về vỏ, nhưng cảnh tượng kinh diễm vừa rồi đã vĩnh viễn khắc sâu vào trong lòng mọi người!
"Chỉ thuộc về Tiểu Vũ?" Mạc Tinh Thần nhíu mày. Bảo đao như vậy, đặt trong tay một tiểu hài tử không có tiền đồ, chẳng phải là lãng phí và nguy hiểm cực lớn sao?
"Nhị đệ, chẳng lẽ ngươi muốn dùng thanh đao này áp chế gia tộc?" Mạc Thiên Vân nhìn thanh bảo đao, trong mắt nóng rực như lửa, nói: "Nhị đệ, ngươi không khỏi hơi quá đáng rồi."
Hiển nhiên, Mạc Thiên Cơ khinh suất lên tiếng, đã khiến cho lão tổ tông tức giận.
Mạc Thiên Cơ lẳng lặng đứng một hồi, im lặng ngồi xuống. Trên mặt hắn vẫn giữ một vẻ bình tĩnh, nhưng sâu trong đáy mắt, vẻ lạnh lẽo lại càng ngày càng nặng.
Mạc Thiên Cơ rất muốn phất tay áo bỏ đi, nhưng mình vừa đi, chỉ sợ sẽ chẳng ai giúp tiểu muội nữa! Cho nên hắn vẫn ngồi xuống.
"Gia tộc quyết định....." Mạc Tinh Thần liếc mắt, có chút trách cứ Mạc Thiên Cơ, nói: "Thứ nhất, hủy bỏ cung ứng tu luyện đối với Mạc Khinh Vũ. Từ hôm nay trở đi, dựa theo đệ tử bình thường đối đãi."
"Thứ hai, hủy bỏ tư cách kế thừa Hồng Trần hiên của Mạc Khinh Vũ. Hồng Trần hiên sẽ lựa chọn nữ đệ tử xuất sắc khác trong gia tộc kế thừa."
"Thứ ba, hủy bỏ địa vị đệ tử hạch tâm trong gia tộc của Mạc Khinh Vũ. Người thủ hộ hủy bỏ."
"Thứ tư, hủy bỏ tư cách ở nội viện của Mạc Khinh Vũ, từ hôm nay trở đi, chuyển ra khỏi nội viện."
"Thứ năm, hủy bỏ đãi ngộ cũ, gia tộc sẽ có xử lý khác."
"Thứ sáu, hủy bỏ....."
"...''
Theo mỗi một lần tuyên bố, sắc mặt Mạc Thiên Cơ càng lúc lại càng đỏ, cuối cùng lại trở nên trắng bệch, hai nắm tay siết chặt lại, ngay cả móng tay cắm sâu vào trong da thịt lúc nào cũng không hay....
Mạc Khinh Vũ vẫn cúi đầu đứng đó, luôn luôn nhìn thanh đao nằm trong lòng mình, tựa hồ không nghe thấy bất cứ điều gì. Đối với một tiểu hài tử như nàng, xử trí như vậy không khỏi quá mức tàn nhẫn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Phụ thân tuyên bố từng cái quyết định, đều giống như kinh lôi, liên tiếp nổ vang trong lòng nàng! Khiến cho nàng choáng váng, tựa như cả thế giới này đều đã rời xa mình!
"Phụ thân!" Mạc Thiên Cơ rốt cuộc cũng không nhịn được, đứng phắt lên: "Ta có chuyện trọng yếu phải bẩm báo!"
Thanh âm Mạc Thiên Cơ lại cắt ngang lời Mạc Tinh Thần. Là một người tâm cơ thâm trầm, Mạc Thiên Cơ biết rõ hành động của mình sẽ có hậu quả gì, nhưng vào lúc này, vì muội muội của mình, hắn quyết định liều mạng một lần.
Chỉ là hắn cũng không biết, cũng không xác định được, bây giờ mình nói ra chuyện đó rốt cuộc là tốt hay là xấu, có thể tạo thành thương tổn lớn hơn nữa đối với muội muội hay không. Hắn từng thận trọng cân nhắc vấn đề này, cho rằng không nói vẫn thỏa đáng hơn. Nhưng bây giờ lại thay đổi chủ ý! Nếu không nói ra bây giờ, đợi phụ thân tuyên bố xong, muội muội sẽ bị hủy! Cả đời này, hủy hết!
Tuy không nắm chắc, mặc dù hơi mạo hiểm, nhưng Mạc Thiên Cơ tình nguyện liều mạng một lần!
Chuyện không nắm chắc, nhìn không thấy tiền cảnh, đây là lần đầu tiên Mạc Thiên Cơ làm trong đời này!
"Có chuyện gì trọng yếu?" Lúc này, Mạc Tinh Thần đã tranh trước mọi người, mở miệng quát lớn. Thanh âm tuy thâm trầm, nhưng lại khiến Mạc Thiên Cơ trong lòng vui vẻ.
Đây là phụ thân đang tranh thủ cơ hội duy nhất cho mình!
Nếu để cho các trưởng lão mở miệng trước, mọi người hợp lực tấn công, thì mình còn nói được sao?
"Không biết phụ thân có chú ý tới... thứ trong tay Tiểu Vũ?" Mạc Thiên Cơ cắn chặt răng, hạ quyết tâm, cuối cùng nói ra.
Hắn vốn định biến thanh đao này thành bí mật. để tiểu muội giữ lại phòng thân. Nhưng giờ khắc này, thanh đao này lại là lợi thế lớn nhất của Mạc Khinh Vũ.
Chỉ cần gia tộc coi trọng thanh đao này, thì địa vị của tiểu muội còn không đến mức thê thảm! Ít nhất cũng có thể đổi lại cho muội muội một hoàn cảnh tốt hơn! Giữ lại một chút đãi ngộ....
Nhưng đao, không chắc đã giữ lại được! Mạc Thiên Cơ thầm hạ quyết định: Nếu như xảy ra kết quả xấu nhất, nhất định sẽ có một ngày mình sẽ đoạt lại thanh đao này cho tiểu muội muội!
Nhưng tác dụng của nó lớn nhất hiện giờ, chính là tranh thủ cơ hội cho tiểu muội thở dốc! Cơ hội trưởng thành!
"Thanh đao này?" Mạc Tinh Thần nghi hoặc nói.
"Vâng! Thanh đao này, chính là vị ân nhân lúc trước cứu Tiểu Vũ tặng!" Mạc Thiên Cơ nặng nề nói: "Thanh đao này là một thanh thượng cổ bảo đao! Là một thanh tuyệt thế bảo đao! Hơn nữa, thanh đao này còn có tên là 'Tinh Mộng Khinh Vũ đao'! Có thể nằm trong tay Tiểu Vũ, cũng là thiên ý!"
Mạc Thiên Cơ không nói ra quá rõ ràng, nhưng lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều hiểu được ý tứ của hắn: "Đây là một thanh thượng cổ bảo đao, phía trên có khắc tên Mạc Khinh Vũ. Đây là trùng hợp, cũng là trời xanh chiếu cố!
Người trời xanh chiếu cố, làm sao có thể biến thành phế vật?
Nhất thời, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Mạc Khinh Vũ!
Nhưng Mạc Khinh Vũ lại ngẩng đầu, nhìn Mạc Thiên Cơ. Nàng hoàn toàn không tin nổi: Tại sao nhị ca lại nói ra thanh đao này? Chẳng lẽ ngươi không biết, thanh đao này đã là thứ duy nhất mà ta có thể giữ lại hay sao...
"Tiểu Vũ, ta xem đao của ngươi." Sau khi Mạc Thiên Cơ dứt lời, Mạc Khinh Vũ vẫn làm thinh đứng ở đó, khiến Mạc Tinh Thần không khỏi lên tiếng.
Lúc này, trong đầu Mạc Khinh Vũ chỉ còn một sự rối loạn, cảm thấy hết thảy đều không chân thực. Phụ thân bình thường vẫn luôn yêu thương mình, đột nhiên biến thành người xa lạ, mấy vị tổ tông bình thường vẫn luôn cưng chiều mình, cũng giống như không biết mình, thậm chí ngay cả nhị ca vẫn thân thiết với mình nhất, không ngờ cũng không dám nhìn mình, hơn nữa còn nói ra bí mật lớn nhất của mình...
Với độ tuổi của nàng, còn không biết, nếu mình thật sự bị thủ tiêu tất cả như phụ thân tuyên bố, địa vị của mình trong gia tộc, sẽ từ đỉnh phong rơi xuống vực sâu, thậm chí còn không bằng một thị nữ thiên phòng!
Về phần câu kế tiếp, nàng hoàn toàn không nghe thấy. Nàng đã hoàn toàn sụp đổ rồi, tuy người còn ở nơi này, nhưng không thể tự hỏi, cũng không thể hành động...
"Tiểu muội, đưa đao cho ta...." Mạc Thiên Cơ đi tới trước mặt nàng, ngồi xuống ôn nhu nói: "Để phụ thân xem xem."
Nói xong, liền vươn tay cấm lấy đao trong tay Mạc Khinh Vũ. Khi hắn đưa tay ra, trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Thanh đao này là thứ muội muội yêu quý nhất, cũng là hi vọng duy nhất trước mắt của tiểu muội.
Không có thanh đao này làm bạn, sau này nàng sẽ ra sao đây?
Nhưng bất kể thế nào, trước mắt cũng chỉ còn cách cuối cùng này thôi!
Cảm nhận thấy có người đang đoạt đao trong tay mình, Mạc Khinh Vũ theo bản năng giữ thật chặt, mạnh mẽ giằng lại, hét lớn: "Đừng đoạt đao của ta! Đừng đoạt đao của ta!"
Hét lớn một tiếng, trong mắt đã ngấn lệ. Hai hàng nước mắt chảy ra, lăn trên gò má trắng trẻo, rơi xuống mặt đất.
Mạc Thiên Cơ trong lòng đau xót, nói: "Tiểu muội, không phải là muốn cướp đao của ngươi, phụ thân chỉ muốn xem thôi mà."
Mạc Khinh Vũ ôm thật chặt Tinh Mộng Khinh Vũ đao, trong ánh mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ: "Đừng đoạt đao của ta... đây là Sở Dương ca ca tặng cho ta...."
"Tiểu Vũ!" Mạc Tinh Thần trầm giọng quát: "Đưa đây!"
Mạc Khinh Vũ chỉ thấy cả người tê rần, sau đó, thanh đao đã rơi vào trong tay Mạc Tinh Thần. Đao vừa tới tay, Mạc Tinh Thần liền chấn động! Bởi vì thanh đao này nhẹ như không!
"Đao của ta...." Mạc Khinh Vũ hét lớn một tiếng, kinh hãi nhìn hay tai trống trớn, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Ngay sau đó, Mạc Tinh Thần khẽ vung tay, xoạt một tiếng, đao ra khỏi vỏ!
Toàn bộ đại sảnh tràn ngập hồng quang. Bên trong hồng quang, lại có tinh quang chớp động!
Hai ba mươi người trong đại sảnh đồng loạt đứng lên.
"Hảo đao!"
Chỉ cần nhìn vầng hồng quang chói mắt kia là biết, thanh đao này tuyệt đối là tuyệt thế trân phẩm!
Không ngờ lại có người đem một thanh đao như vậy tặng cho một tiểu nữ oa oa không biết gì, để nàng cầm chơi. Giờ khắc này, trong lòng mọi người trong gia tộc Mạc thị đều lóe lên một ý niệm: chẳng lẽ ngươi kia là kẻ ngu?
"Tinh Thần, thanh đao này rất nhẹ?" Thanh âm lão giả vừa lên tiếng quát Mạc Thiên Cơ có chút run rẩy, hai mắt nhìn chằm chằm thanh đao, phát ra tinh quang chói mắt!
Lão giả này tên Mạc Vô Tâm, chính là một trong những lão tổ tông Mạc thị gia tộc,cũng là một trong những võ giả hoàng cấp!
"Không sai, cả thanh đao nặng không hơn bốn lượng!" Mạc Tinh Thần cầm đao, tựa hồ không hề rung động chút nào.
"Không hơn bốn lượng." Mạc Vô Tâm hít một hơi lạnh, vội vàng nói: "Đưa ta xem."
Sau đó, Mạc Vô Tâm liền cẩm thận vuốt ve thanh đao, sắc mặt tái nhợt đột nhiên dâng lên sắc hồng kịch liệt, lẩm bẩm: "Quả nhiên là Đồng Vân cương! Còn có Tinh Thần thiết."
"Không đúng! Không đúng!" Mạc Vô Tâm lập tức nhíu mày, cẩn thận xem xét một phen, sau đó mới khiếp sợ nói: "Đồng Vân cương tinh hoa. Tinh hoa Tinh Thần thiết!"
Hắn tùy tiện phất tay một cái, bội kiếm một vị cao thủ Mạc thị gia tộc đứng ngoài cửa liền bay tới.
Tiếp đó, một tay hắn giữ đao, ngửa lưỡi đao lên trên, một tay giơ cao thanh kiếm lên không trung, sao đó buông tay.
Trước mặt mọi người, thanh trưởng kiếm nhẹ nhàng rơi xuống lưỡi đao. "Choang." một tiếng nhẹ nhàng vang, thanh kiếm đã bị cắt thành hai đoạn, rơi trên mặt đất.
Trong đại sảnh, lập tức tở nên im ắng! Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm về phía thanh đao!
Bội kiếm cao thủ gia tộc, há là phàm phẩm? Cứ như vậy thả tự do, lại như khoái đao cắt đậu hũ, thậm chí còn không phát ra thanh âm, đã bị chặt đứt!
Hơn nữa còn mang vỏ!
Thanh đao này sắc bén đến mức nào?"
Cửu Trọng Thiên đại lục, chưa từng xuất hiện thần binh lợi khí như vậy.
Đây là vật báu vô giá!
Nhẹ nhàng nghiêng thân đao, Mạc Vô Tâm nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Tinh Mộng Khinh Vũ, Khuynh Tẫn Hồng Trần... Thanh đao này, quả nhiên là Khuynh Tẫn Hồng Trần...."
"Tinh Thần, thanh đao này tuyệt đối là đệ nhất bảo đao trong Cửu Trọng Thiên!" Mạc Vô Tâm yêu thích không nỡ buông tay nhìn thanh đao: "Bảo đao như vậy tới tay Mạc gia chúng ta, chính là thiên đại duyên phận! Tuyệt đối.... phải bảo quản thật tốt!"
Nói xong, đút đao vào vỏ, lưu luyến đưa cho Mạc Tinh Thần.
"Thanh đao này là vị ân nhân đó tặng tiểu muội." Mạc Thiên Cơ hít sâu một hơi, nói: "Vị ân nhân kia nói, thanh đao này, chỉ thuộc về tiểu muội."
"Tiểu muội mới là chủ nhân thanh đao này!" Mạc Thiên Cơ trầm trọng nói.
Tất cả mọi người đểu hiểu ý tứ của hắn.
Thanh đao này là của Mạc Khinh Vũ, hơn nữa còn là ân nhân Mạc thị gia tộc tặng Mạc Khinh Vũ. Nó chỉ thuộc về Mạc Khinh Vũ, không thể thuộc về người khác.
"Tin tức thanh đao này ở Mạc thị gia tộc, bát luận kẻ nào cũng không được truyền ra ngoài!" Ánh mắt Mạc Vô Tâm lóe lên tinh mang, lướt qua mặt tất cả mọi người.
Mọi người đồng loạt gật đầu, ánh mắt nóng rực! Mọi người đều biết, một thanh bảo đao như vậy có ý nghĩa gì! Bảo đao đã về vỏ, nhưng cảnh tượng kinh diễm vừa rồi đã vĩnh viễn khắc sâu vào trong lòng mọi người!
"Chỉ thuộc về Tiểu Vũ?" Mạc Tinh Thần nhíu mày. Bảo đao như vậy, đặt trong tay một tiểu hài tử không có tiền đồ, chẳng phải là lãng phí và nguy hiểm cực lớn sao?
"Nhị đệ, chẳng lẽ ngươi muốn dùng thanh đao này áp chế gia tộc?" Mạc Thiên Vân nhìn thanh bảo đao, trong mắt nóng rực như lửa, nói: "Nhị đệ, ngươi không khỏi hơi quá đáng rồi."