Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 197: Cướp cùng giết ngoài ý muốn!
Đây là tổn thất lớn nhất trong vòng mười năm nay kể từ khi Kim Mã Kỵ Sĩ đường được thành lập! Vương tọa chết ở bên ngoài lại càng là một việc chưa từng có. Trình Vân Hạc có thể tưởng tượng được rằng sau khi Kim Mã Kỵ Sĩ đường biết được tin tức này sẽ điên cuồng tới mức nào…
Nghĩ tới tình cảnh của chính mình, Trình Vân Lạc có một loại cảm giác vô lực hỏi trời xanh. Bản thân mình tới Thiết Vân Thàng gánh vác trọng trách, nhưng từ khi tới đây, lại có thể chuyện gì cũng chưa làm, đã lập tức lâm vào loại hoàn cảnh xấu này!
Từ ngày đầu tiên tới đây, đã bị Khổng Thương Tâm tự tiện hành động mà lâm vào vũng bùn, đến hiện tại bùn càng hãm càng sâu, không rút ra được.
Hắn cau mày trầm mặc đi thong thả, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ thật sự phải… liều một phen sao?"
***
Sang buổi chiều, Đỗ Thế Tình khoan thai đi tới, hiện nay ở thành Thiết Vân vô cùng hỗn loạn, Đỗ Thế Tình tới đây tất nhiên là phải có hộ vệ đi theo.
Liệt hỏa đao tông Công Vị Thành cùng bốn vị kỵ sĩ tới trước cửa Bổ Thiên Các liền bị chặn lại, khách khách khí khí đưa tới phòng khách uống trà.
Thấy vậy, Cao Vị Thành tức giận bất bình nói: "Chúng ta và Sở Ngự Tòa nhà các ngươi cũng được coi như là quen biết, tại sao sau khi mượn chúng ta để lên được vị trí cao ở Thiết Vân thành rồi thì liền trở mặt vô tình vậy? Đúng là hành vi của kẻ tiểu nhân".
Câu nói này của Cao Vi Thành làm cho tất cả người trong Bổ Thiên các nhất tề tức giận trừng mắt nhìn hắn, đặc biệt là ánh mắt của mấy người đang băng vải trên vai lại càng bốc hỏa hơn, họ hận không thể một đao đem lão nhân gầy gò miệng phun phân này băm thành thịt vụn.
"Các hạ, cho dù ngươi là ai đi nữa, ở đây chỉ cần ngươi nói bậy thêm một câu về Ngự Tòa nữa, ta không dám cam đoan ngươi có thể còn sống đi ra ngoài" Trần Vũ Đồng mặt bình tĩnh, âm u nói.
Cao Vị Thành hừ một tiếng, bộ mặt khinh thường, nhưng cũng không nói lời nào nữa.
Lúc này ở trong phòng, Sở Dương cũng Đỗ Thế Tình đang ngồi đối diện nhau. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Đỗ tiên sinh, ta muốn biết, người có nhược điểm gì để Đệ Ngũ Khinh Nhu nắm được vậy?" Thật lâu sau, nhìn Đỗ Thế Tình băng bó xong cho mình, Sở Dương mới chậm rãi hỏi.
"Nhược điểm…" Tay Đỗ Thế Tình run lên.
"Không sai, ta rất lấy làm lạ, với phẩm hạnh của Đỗ tiên sinh, tại sao lại chịu Đệ Ngũ Khinh Nhu hiếp bức…" Sở Dương thản nhiên nói: "Đặc biệt là đêm hôm qua, Hoàng thượng lại phát bệnh đúng lúc như thế, điều này càng làm cho ta cảm thấy khó hiểu…"
"Ài…" Đỗ Thế Tình ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, trầm mặc lúc lâu, rốt cuộc nói: "Phụ mẫu ta, thê tử, một đứa con đều ở trong Kim Mã Kỵ Sĩ đường… Phụ mẫu ta năm nay cũng gần tám mươi rồi… điều đáng giận nhất là con trai ta, năm nay nó hai mươi ba tuổi mà đã bị tẩy não, gia nhập vào đội ngũ của Kim Mã Kỵ Sĩ đường, thân là Ngân Mã kỵ sĩ! Mà con ta tức… Lại có thể cũng là Ngân Mã kỵ sĩ của Kim Mã kỵ sĩ đường…"
"Cả đời ta, gia đình ta đều đang rơi vào tai họa ngập đầu…" Đỗ Thế Tình thổn thức một tiếng, bất đắc dĩ cười khổ nói: "Ta có năng lực như thế nào? Con người sống cả một đời có ai là thực sự vì thiên hạ chứ? Đó chỉ là thiểu số mà thôi, còn đại đa số đều là vì cha mẹ vì người nhà mà sống… Người khác cũng có thể không cần nhưng Đỗ Thế Vinh ta… thì không thể làm được".
Sở Dương im lặng thở dài một tiếng.
Đỗ Thế Tình tuyệt đối là lâm vào bế tắc! Nếu như chỉ đơn thuần là người nhà bị bắt làm con tin thì còn dễ giải quyết, chỉ cần phái vài cao thủ thần không biết quỷ không hay cứu bọn họ ra là được, việc này tuy khó nhưng lại không phải là chuyện không thể làm được.
Nhưng vấn đề ở đây là con trai và con dâu của hắn lại một mực trung thành tận tụy với Kim Mã Kỵ Sĩ đường… đây mới là căn nguyên khó giải. Cứ cho là có thể cứu được họ ra thì cũng chỉ là cứu về hai tên gian tế mà thôi…
"Nếu tiên sinh không phải phản bội, mà là mất tích… thì sẽ như thế nào?" Sở Dương dò hỏi.
"Nếu là như vậy, có thể chúng sẽ bình an vô sự…" Đỗ Thế Tình cười một tiếng: "Nhưng làm thế nào mất tích, đây cũng là một vấn đề cần phải cân nhắc… Muốn qua mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu, nào có dễ dàng như vậy?"
"Cũng không phải là không có cách" Sở Dương nhẹ nhàng lấy tay gõ nhẹ vào mép giường, thản nhiên nói: "Liệt hỏa đao tông Cao Vị Thành có vị trí thế nào ở Kim Mã Kỵ sĩ đường?"
Sở Dương những lời này nói thực chắc chắc!
Đỗ Thế Tình cười khổ nói: "Quả nhiên là không qua nổi mắt ngươi! Cao Vị Thành cũng là Kim Mã Kỵ Sĩ, nhưng mà người này có tính thích đến thì đến thích đi thì đi, hơn nữa mặc dù võ công của hắn tuy cũng không phải là xuất sắc, nhưng khống hỏa lực này cũng là làm cho người ta không dám xem thường. Hơn nữa, Cao Vị Thành hình như là đến từ một địa phương thần bí, phía sau có lực lượng khổng lồ… Ta cũng chỉ biết điểm này".
"Vị tất! Địa phương thần bí?..."Sở Dương lạnh lùng cười một tiếng nói: "Cao Vị Thành là thật từ nơi đó đi ra, thân phận này cũng bất quá là người ti tiện, người nơi đó đi ra, nào sẽ có yếu như vậy? Hơn nữa nơi đó một khi đi ra, chính là rất nhiều người hô ứng cho nhau, sao có thể chỉ có mình hắn?"
"Ngươi biết nơi đó sao?" Đỗ Thế Thành hỏi.
Sở Dương trầm tư gật gật đầu, hỏi: "Hành động của Kim Mã Kỵ Sĩ Đường là do Cao Vị Thành thông báo cho ngươi? Bốn thị vệ khác thì sao…"
"Không rõ" Đỗ Thế Tình cười khổ nói: "Ta biết ngươi muốn làm gì, nhưng mà chuyện này vẫn cần phải thận trọng. Vạn nhất… lực lượng sau lưng Cao Vị Thành, không phải ngươi hiện tại có thể đối phó được".
"Nếu như chuyện gì cũng cẩn thận như vậy, vậy thì cách tốt nhất của chúng ta chính là không cần làm gì nữa" Sở Dương nhẹ nhàng nói: "Nếu đã làm, vậy thì cho dù trời có sụp xuống thì cũng phải đỡ lên!"
"Không có gì là không thể!" Sở Dương nói.
Đỗ Thế Tình thở dài một hơi thật sâu.
Đỗ Thế Tình trở về, trên đường về, hắn ngồi trong xe, mặt co mày cáu. Nghĩ lại những lời của Sở Dương, hắn lại có chút lo lắng.
Không vì chính mình lo lắng, cũng là vì Sở Dương lo lắng. Nếu thành, mọi sự không lo, nhưng vấn đề là kế hoạch của hắn… Có thể thành hay không? Có thể… liên lụy đến chính hắn hay không?
Hơn nữa Sở Dương nói ra, làm cho Đỗ Thế Tình có chút nổi da gà.
"Đỗ tiên sinh, bệnh tình của Hoàng thượng, nếu như Đỗ tiên sinh có thể buông tay mặc kệ… Còn có thể chịu đựng được mấy ngày?"
"Chuyện này… không chắc chắn, nếu như cố gắng, chỉ sợ cũng chỉ chừng mười ngày".
"Mười ngày sao?" Lúc đó Sở Dương có chút đăm chiêu nói: "…Hẳn là đã đủ rồi?"
Rốt cuộc Sở Dương muốn làm cái gì đây?
"Đỗ tiên sinh, tên Sở Dương này cũng thật là, hắn cho rằng mình là ai chứ, thật không thể dễ dàng tha cho hắn!" Cao Vị Thành giục xe ngựa, tức giận khó bình nói: "Lúc đầu, hắn nghèo túng thế nào, lại còn tới tìm Đỗ tiên sinh, trên danh nghĩa là báo ân, nhưng lại lợi dụng Đỗ tiên sinh để đạt lấy danh vọng, tới Thiết Vân quốc đã kiếm cơ hội tiến thân".
"Lúc đó hắn còn khẳng định tuyệt đối sẽ không gia nhập quan trường, hừ! Bây giờ nghĩ lại, thật đúng là khiến cho người khác buồn nôn mà" Nước miếng Cao Vị Thành văng khắp nơi.
"Không cần nói nữa" Đỗ Thế Tình hơi nhắm mắt lại, thản nhiên nói.
"Hừ, tên khốn này, sớm muộn cũng sẽ…" Sớm muộn cái gì, Cao Vị Thành cũng không có nói ra, chỉ giuc xe ngựa không thèm nhắc lại.
Hoàng thành đã gần trong gang tấc!
Con đường lớn rộng mở, bốn phía đều là binh lính đi tuần tra, Lẽ ra, nơi này chính là địa phương an toàn nhất…
"Đỗ tiên sinh, mời di tôn giá, cùng ta đi xem bệnh một lát, đa tạ" Một thanh âm nhẹ nhàng thản nhiên vang tới. Thanh âm thanh nhã, thật nho nhã lễ độ.
"Ai?" Cao Vị Thành ngoái đầu ra hỏi. Mấy ngày nay, những người tới ngăn Đỗ Thế Tình lại xem bệnh thật quá nhiều, cũng một thời gian dài nên Cao Vị Thành cũng quen rồi.
"Là ta" Âm thanh mơ hồ thản nhiên nói: "Đỗ tiên sinh vẫn còn chưa nói, ngươi chỉ là một tên mã phu mà kêu cái gì chứ?"
Cao Vị Thành giận dữ quát: "Mời người xem bệnh thì phải khách khí một chút, ngươi thái độ như vậy là sao chứ?" Nói rồi nhảy từ trên xe ngựa xuống, đưa mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt giận dữ.
Thanh âm kia nói: "Khách khí sao? Ta vẫn chưa học. Nhưng đối với những người không biết nghe lời mà nói… giết người thì ta đã học qua rồi".
Lời còn chưa dứt, một thanh đao đen lóe sáng giữa trời biến thành tia sét đâm thẳng tới chỗ Cao Vị Thành. Ánh đao vừa thoáng hiện lên, một đạo bóng đen đột nhiên xuất hiện.
Lại có một bóng đen nữa xuất hiện, thanh trường kiếm từ phía sau xe lao tới, xoát một tiếng, kiếm đã đâm trúng bốn vị thị vệ, cùng lúc bị văng ra bốn phía, ngay sau đó, người này đã lao tới thùng xe, mơ hồ nghe thấy tiếng người này nói: "Đỗ tiên sinh, cứu bệnh như cứu hỏa, theo ta đi một chuyến".
Sau đó, oành một tiếng, chiếc xe ngựa bị phá tan ra, một người áo đen bịt mặt một tay mang theo Đỗ Thế Tình từ trong xe bay ra, sau đó, hai chân người này giẫm một cái liền như con chim lớn bay đi, lại mượn lực của đỉnh mái nhà bên đường, vù một tiếng biến mất vô tung vô ảnh!
Mà lúc này, Cao Vị Thành đã bị người áo đen kia làm cho không thở nổi nữa rồi, nếu như không phải hắn điên cuồng phát ra liệt hỏa thì e rằng bây giờ đầu đã rơi xuống đất rồi…
Giờ phút này, nhìn thấy Đỗ Thế Tình đã bị bắt rồi, Cao Vị Thành vô cùng sợ hãi, hắn bay người lên muốn xông lên chặn lại, nhưng người mặc áo đen bịt mặt kia đao pháp vô cùng linh hoạt, thân người thủy chung không rơi xuống đất, điều này làm cho Cao Vị Thành vô cùng chật vật, cơ bản rút tay không ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đỗ Thế Tình bị người bắt đi.
"Người đâu… Đỗ tiên sinh bị bắt đi rồi!" Cao Vị Thành trong tình thế cấp bách cũng không lo nghĩ đến thể diện của mình, cứ thể mà gào to lên.
"Đây là Đao tông sao?" Người mặc áo đen kia cười lạnh một tiếng: "Thật sự là đã đánh mất mặt mũi đao tông!" Rất hiển nhiên, người áo đen này cũng là một vị đao tông.
Tiếng kêu gào của Cao Vị Thành truyền ra xa, bốn phía quân đội liền tụ tập tới.
"Vốn định chơi với ngươi một lát, không ngờ ngươi cả thể diện cũng không cần, vậy thì đừng giữ tính mạng của mình nữa" Người áo đen kia đột nhiên hét lớn một tiếng, thanh trường đao thu lại, trong phút chốc, tựa như toàn bộ không khí trong không gian theo cái thu đao lại này của hắn mà toàn bộ bị rút sạch, biến thành chân không!
Sau đó, ánh đao lóe lên trong đêm tối chém thẳng vào đầu!
Một đao này không có gì đẹp mắt, nhưng khí thế lại vô cùng nghiêm nghị, làm cho người ta cảm thấy, cho dù phía trước có là một ngọn núi lớn thì một đao này cũng có thể bổ ra! Hơn nữa, một đao này hoàn toàn không lưu thủ, tựa như mặc kệ trước mặt có cái gì, sau khi bổ ra cũng sẽ không đình chỉ, vẫn bổ xuống, đem cái đại địa này cũng bổ làm hai đoạn!
Cao Vị Thành chỉ cảm thấy thế đao của đối phương vô cùng hung hăng tập trung vào mình, trong lúc nhất thời ngay cả xuất đao cũng khó. Không khỏi hồn vía lên mây, trong lúc cấp bách đột nhiên rống to một tiếng, ngọn đao trên tay cùng ngũ quan trên mặt đều đột nhiên phun ra liệt hỏa hừng hực!
Giờ khắc này, Cao Vị Thành cả người đột nhiên biến thành một người lửa!
Nghĩ tới tình cảnh của chính mình, Trình Vân Lạc có một loại cảm giác vô lực hỏi trời xanh. Bản thân mình tới Thiết Vân Thàng gánh vác trọng trách, nhưng từ khi tới đây, lại có thể chuyện gì cũng chưa làm, đã lập tức lâm vào loại hoàn cảnh xấu này!
Từ ngày đầu tiên tới đây, đã bị Khổng Thương Tâm tự tiện hành động mà lâm vào vũng bùn, đến hiện tại bùn càng hãm càng sâu, không rút ra được.
Hắn cau mày trầm mặc đi thong thả, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ thật sự phải… liều một phen sao?"
***
Sang buổi chiều, Đỗ Thế Tình khoan thai đi tới, hiện nay ở thành Thiết Vân vô cùng hỗn loạn, Đỗ Thế Tình tới đây tất nhiên là phải có hộ vệ đi theo.
Liệt hỏa đao tông Công Vị Thành cùng bốn vị kỵ sĩ tới trước cửa Bổ Thiên Các liền bị chặn lại, khách khách khí khí đưa tới phòng khách uống trà.
Thấy vậy, Cao Vị Thành tức giận bất bình nói: "Chúng ta và Sở Ngự Tòa nhà các ngươi cũng được coi như là quen biết, tại sao sau khi mượn chúng ta để lên được vị trí cao ở Thiết Vân thành rồi thì liền trở mặt vô tình vậy? Đúng là hành vi của kẻ tiểu nhân".
Câu nói này của Cao Vi Thành làm cho tất cả người trong Bổ Thiên các nhất tề tức giận trừng mắt nhìn hắn, đặc biệt là ánh mắt của mấy người đang băng vải trên vai lại càng bốc hỏa hơn, họ hận không thể một đao đem lão nhân gầy gò miệng phun phân này băm thành thịt vụn.
"Các hạ, cho dù ngươi là ai đi nữa, ở đây chỉ cần ngươi nói bậy thêm một câu về Ngự Tòa nữa, ta không dám cam đoan ngươi có thể còn sống đi ra ngoài" Trần Vũ Đồng mặt bình tĩnh, âm u nói.
Cao Vị Thành hừ một tiếng, bộ mặt khinh thường, nhưng cũng không nói lời nào nữa.
Lúc này ở trong phòng, Sở Dương cũng Đỗ Thế Tình đang ngồi đối diện nhau. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Đỗ tiên sinh, ta muốn biết, người có nhược điểm gì để Đệ Ngũ Khinh Nhu nắm được vậy?" Thật lâu sau, nhìn Đỗ Thế Tình băng bó xong cho mình, Sở Dương mới chậm rãi hỏi.
"Nhược điểm…" Tay Đỗ Thế Tình run lên.
"Không sai, ta rất lấy làm lạ, với phẩm hạnh của Đỗ tiên sinh, tại sao lại chịu Đệ Ngũ Khinh Nhu hiếp bức…" Sở Dương thản nhiên nói: "Đặc biệt là đêm hôm qua, Hoàng thượng lại phát bệnh đúng lúc như thế, điều này càng làm cho ta cảm thấy khó hiểu…"
"Ài…" Đỗ Thế Tình ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, trầm mặc lúc lâu, rốt cuộc nói: "Phụ mẫu ta, thê tử, một đứa con đều ở trong Kim Mã Kỵ Sĩ đường… Phụ mẫu ta năm nay cũng gần tám mươi rồi… điều đáng giận nhất là con trai ta, năm nay nó hai mươi ba tuổi mà đã bị tẩy não, gia nhập vào đội ngũ của Kim Mã Kỵ Sĩ đường, thân là Ngân Mã kỵ sĩ! Mà con ta tức… Lại có thể cũng là Ngân Mã kỵ sĩ của Kim Mã kỵ sĩ đường…"
"Cả đời ta, gia đình ta đều đang rơi vào tai họa ngập đầu…" Đỗ Thế Tình thổn thức một tiếng, bất đắc dĩ cười khổ nói: "Ta có năng lực như thế nào? Con người sống cả một đời có ai là thực sự vì thiên hạ chứ? Đó chỉ là thiểu số mà thôi, còn đại đa số đều là vì cha mẹ vì người nhà mà sống… Người khác cũng có thể không cần nhưng Đỗ Thế Vinh ta… thì không thể làm được".
Sở Dương im lặng thở dài một tiếng.
Đỗ Thế Tình tuyệt đối là lâm vào bế tắc! Nếu như chỉ đơn thuần là người nhà bị bắt làm con tin thì còn dễ giải quyết, chỉ cần phái vài cao thủ thần không biết quỷ không hay cứu bọn họ ra là được, việc này tuy khó nhưng lại không phải là chuyện không thể làm được.
Nhưng vấn đề ở đây là con trai và con dâu của hắn lại một mực trung thành tận tụy với Kim Mã Kỵ Sĩ đường… đây mới là căn nguyên khó giải. Cứ cho là có thể cứu được họ ra thì cũng chỉ là cứu về hai tên gian tế mà thôi…
"Nếu tiên sinh không phải phản bội, mà là mất tích… thì sẽ như thế nào?" Sở Dương dò hỏi.
"Nếu là như vậy, có thể chúng sẽ bình an vô sự…" Đỗ Thế Tình cười một tiếng: "Nhưng làm thế nào mất tích, đây cũng là một vấn đề cần phải cân nhắc… Muốn qua mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu, nào có dễ dàng như vậy?"
"Cũng không phải là không có cách" Sở Dương nhẹ nhàng lấy tay gõ nhẹ vào mép giường, thản nhiên nói: "Liệt hỏa đao tông Cao Vị Thành có vị trí thế nào ở Kim Mã Kỵ sĩ đường?"
Sở Dương những lời này nói thực chắc chắc!
Đỗ Thế Tình cười khổ nói: "Quả nhiên là không qua nổi mắt ngươi! Cao Vị Thành cũng là Kim Mã Kỵ Sĩ, nhưng mà người này có tính thích đến thì đến thích đi thì đi, hơn nữa mặc dù võ công của hắn tuy cũng không phải là xuất sắc, nhưng khống hỏa lực này cũng là làm cho người ta không dám xem thường. Hơn nữa, Cao Vị Thành hình như là đến từ một địa phương thần bí, phía sau có lực lượng khổng lồ… Ta cũng chỉ biết điểm này".
"Vị tất! Địa phương thần bí?..."Sở Dương lạnh lùng cười một tiếng nói: "Cao Vị Thành là thật từ nơi đó đi ra, thân phận này cũng bất quá là người ti tiện, người nơi đó đi ra, nào sẽ có yếu như vậy? Hơn nữa nơi đó một khi đi ra, chính là rất nhiều người hô ứng cho nhau, sao có thể chỉ có mình hắn?"
"Ngươi biết nơi đó sao?" Đỗ Thế Thành hỏi.
Sở Dương trầm tư gật gật đầu, hỏi: "Hành động của Kim Mã Kỵ Sĩ Đường là do Cao Vị Thành thông báo cho ngươi? Bốn thị vệ khác thì sao…"
"Không rõ" Đỗ Thế Tình cười khổ nói: "Ta biết ngươi muốn làm gì, nhưng mà chuyện này vẫn cần phải thận trọng. Vạn nhất… lực lượng sau lưng Cao Vị Thành, không phải ngươi hiện tại có thể đối phó được".
"Nếu như chuyện gì cũng cẩn thận như vậy, vậy thì cách tốt nhất của chúng ta chính là không cần làm gì nữa" Sở Dương nhẹ nhàng nói: "Nếu đã làm, vậy thì cho dù trời có sụp xuống thì cũng phải đỡ lên!"
"Không có gì là không thể!" Sở Dương nói.
Đỗ Thế Tình thở dài một hơi thật sâu.
Đỗ Thế Tình trở về, trên đường về, hắn ngồi trong xe, mặt co mày cáu. Nghĩ lại những lời của Sở Dương, hắn lại có chút lo lắng.
Không vì chính mình lo lắng, cũng là vì Sở Dương lo lắng. Nếu thành, mọi sự không lo, nhưng vấn đề là kế hoạch của hắn… Có thể thành hay không? Có thể… liên lụy đến chính hắn hay không?
Hơn nữa Sở Dương nói ra, làm cho Đỗ Thế Tình có chút nổi da gà.
"Đỗ tiên sinh, bệnh tình của Hoàng thượng, nếu như Đỗ tiên sinh có thể buông tay mặc kệ… Còn có thể chịu đựng được mấy ngày?"
"Chuyện này… không chắc chắn, nếu như cố gắng, chỉ sợ cũng chỉ chừng mười ngày".
"Mười ngày sao?" Lúc đó Sở Dương có chút đăm chiêu nói: "…Hẳn là đã đủ rồi?"
Rốt cuộc Sở Dương muốn làm cái gì đây?
"Đỗ tiên sinh, tên Sở Dương này cũng thật là, hắn cho rằng mình là ai chứ, thật không thể dễ dàng tha cho hắn!" Cao Vị Thành giục xe ngựa, tức giận khó bình nói: "Lúc đầu, hắn nghèo túng thế nào, lại còn tới tìm Đỗ tiên sinh, trên danh nghĩa là báo ân, nhưng lại lợi dụng Đỗ tiên sinh để đạt lấy danh vọng, tới Thiết Vân quốc đã kiếm cơ hội tiến thân".
"Lúc đó hắn còn khẳng định tuyệt đối sẽ không gia nhập quan trường, hừ! Bây giờ nghĩ lại, thật đúng là khiến cho người khác buồn nôn mà" Nước miếng Cao Vị Thành văng khắp nơi.
"Không cần nói nữa" Đỗ Thế Tình hơi nhắm mắt lại, thản nhiên nói.
"Hừ, tên khốn này, sớm muộn cũng sẽ…" Sớm muộn cái gì, Cao Vị Thành cũng không có nói ra, chỉ giuc xe ngựa không thèm nhắc lại.
Hoàng thành đã gần trong gang tấc!
Con đường lớn rộng mở, bốn phía đều là binh lính đi tuần tra, Lẽ ra, nơi này chính là địa phương an toàn nhất…
"Đỗ tiên sinh, mời di tôn giá, cùng ta đi xem bệnh một lát, đa tạ" Một thanh âm nhẹ nhàng thản nhiên vang tới. Thanh âm thanh nhã, thật nho nhã lễ độ.
"Ai?" Cao Vị Thành ngoái đầu ra hỏi. Mấy ngày nay, những người tới ngăn Đỗ Thế Tình lại xem bệnh thật quá nhiều, cũng một thời gian dài nên Cao Vị Thành cũng quen rồi.
"Là ta" Âm thanh mơ hồ thản nhiên nói: "Đỗ tiên sinh vẫn còn chưa nói, ngươi chỉ là một tên mã phu mà kêu cái gì chứ?"
Cao Vị Thành giận dữ quát: "Mời người xem bệnh thì phải khách khí một chút, ngươi thái độ như vậy là sao chứ?" Nói rồi nhảy từ trên xe ngựa xuống, đưa mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt giận dữ.
Thanh âm kia nói: "Khách khí sao? Ta vẫn chưa học. Nhưng đối với những người không biết nghe lời mà nói… giết người thì ta đã học qua rồi".
Lời còn chưa dứt, một thanh đao đen lóe sáng giữa trời biến thành tia sét đâm thẳng tới chỗ Cao Vị Thành. Ánh đao vừa thoáng hiện lên, một đạo bóng đen đột nhiên xuất hiện.
Lại có một bóng đen nữa xuất hiện, thanh trường kiếm từ phía sau xe lao tới, xoát một tiếng, kiếm đã đâm trúng bốn vị thị vệ, cùng lúc bị văng ra bốn phía, ngay sau đó, người này đã lao tới thùng xe, mơ hồ nghe thấy tiếng người này nói: "Đỗ tiên sinh, cứu bệnh như cứu hỏa, theo ta đi một chuyến".
Sau đó, oành một tiếng, chiếc xe ngựa bị phá tan ra, một người áo đen bịt mặt một tay mang theo Đỗ Thế Tình từ trong xe bay ra, sau đó, hai chân người này giẫm một cái liền như con chim lớn bay đi, lại mượn lực của đỉnh mái nhà bên đường, vù một tiếng biến mất vô tung vô ảnh!
Mà lúc này, Cao Vị Thành đã bị người áo đen kia làm cho không thở nổi nữa rồi, nếu như không phải hắn điên cuồng phát ra liệt hỏa thì e rằng bây giờ đầu đã rơi xuống đất rồi…
Giờ phút này, nhìn thấy Đỗ Thế Tình đã bị bắt rồi, Cao Vị Thành vô cùng sợ hãi, hắn bay người lên muốn xông lên chặn lại, nhưng người mặc áo đen bịt mặt kia đao pháp vô cùng linh hoạt, thân người thủy chung không rơi xuống đất, điều này làm cho Cao Vị Thành vô cùng chật vật, cơ bản rút tay không ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đỗ Thế Tình bị người bắt đi.
"Người đâu… Đỗ tiên sinh bị bắt đi rồi!" Cao Vị Thành trong tình thế cấp bách cũng không lo nghĩ đến thể diện của mình, cứ thể mà gào to lên.
"Đây là Đao tông sao?" Người mặc áo đen kia cười lạnh một tiếng: "Thật sự là đã đánh mất mặt mũi đao tông!" Rất hiển nhiên, người áo đen này cũng là một vị đao tông.
Tiếng kêu gào của Cao Vị Thành truyền ra xa, bốn phía quân đội liền tụ tập tới.
"Vốn định chơi với ngươi một lát, không ngờ ngươi cả thể diện cũng không cần, vậy thì đừng giữ tính mạng của mình nữa" Người áo đen kia đột nhiên hét lớn một tiếng, thanh trường đao thu lại, trong phút chốc, tựa như toàn bộ không khí trong không gian theo cái thu đao lại này của hắn mà toàn bộ bị rút sạch, biến thành chân không!
Sau đó, ánh đao lóe lên trong đêm tối chém thẳng vào đầu!
Một đao này không có gì đẹp mắt, nhưng khí thế lại vô cùng nghiêm nghị, làm cho người ta cảm thấy, cho dù phía trước có là một ngọn núi lớn thì một đao này cũng có thể bổ ra! Hơn nữa, một đao này hoàn toàn không lưu thủ, tựa như mặc kệ trước mặt có cái gì, sau khi bổ ra cũng sẽ không đình chỉ, vẫn bổ xuống, đem cái đại địa này cũng bổ làm hai đoạn!
Cao Vị Thành chỉ cảm thấy thế đao của đối phương vô cùng hung hăng tập trung vào mình, trong lúc nhất thời ngay cả xuất đao cũng khó. Không khỏi hồn vía lên mây, trong lúc cấp bách đột nhiên rống to một tiếng, ngọn đao trên tay cùng ngũ quan trên mặt đều đột nhiên phun ra liệt hỏa hừng hực!
Giờ khắc này, Cao Vị Thành cả người đột nhiên biến thành một người lửa!