Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 178: Kế hoạch lớn không bằng biến hóa lớn
Ngày hôm đó, Bổ Thiên Các vẫn đang bận rộn như cũ. Sau lần đại thanh tẩy thì hai vị Đường chủ cũng trở nên nhàn rỗi hơn.
Hiếm khi Thiết Bổ Thiên lại quyết định ngoan độc như vậy, diệt cỏ diệt tận gốc. Ngày hôm đó, thành Thiết Vân bao trùm một tầng u ám, mùi mau tanh bốc lên tận trời! Chỉ tính riêng số lượng người chết dưới tay đao phủ thì cũng đã hơn một nghìn ba trăm mạng!
Một ngày kia cũng chính là ngày thứ hai mà Trình Hạc đi tới Thiết Vân Thành.
Từ khi bắt những người đó cho đến khi xử chém chỉ mất có bốn ngày. Trong những ngày đó còn bao gồm cả tra hỏi và xác minh. Tuy rằng Thiết Bổ Thiên cũng bỏ ra số lượng nhân lực, vật lực cùng binh lực khổng lồ những tốc độ nhanh như vậy vẫn khiến người khác phải nghẹn họng mà nhìn!
Thành Thiết Vân ngập chìm trong nỗi kinh hoàng trước nay chưa từng có.
Tất cả mọi người đều biết chỉ có Sở Diêm Vương mới có thể làm ra những chuyện lớn như vậy! Nhất thời, uy danh hung ác của Sở Diêm Vương lại được nâng thêm một bậc. Riêng ở trong thành Thiết Vân này thật sự đạt tới mức dọa im trẻ con khóc đêm.
"Nếu còn không nghe lời là mẹ cho Sở Diêm Vương đến bắt con đi bây giờ đấy!"
Bởi vậy…
Tất cả mọi người đều dùng mấy lời đe dọa này. Nhưng dường như không ai nghĩ tới chuyện: Những người có thể khiến cho Sở Diêm Vương ra tay thì không ai là kẻ bình thường cả!
Uy thế của Bổ Thiên Các vì Sở Diêm Vương mà quật khởi, càng ngày càng có nhiều người đến xin gia nhập vào đây.
Trong khoảng thời gian này, Thành Tử Ngang cùng Trần Vũ Đồng vừa mới kết thúc được công việc bận rộn xong thì lại phải tiếp tục gánh vác trách nhiệm quan trọng khác. Đó chính là tuyển chọn người mới, huấn luyện người mới, làm cho ba phân đường của Bổ Thiên Các dần hoàn thiện hơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Mấy phần công việc này cũng lại khiến hai người cảm thấy nhức đầu. Làm tốt thì cũng chẳng được gì nhưng một khi xảy ra chuyện gì không may thì chắc chắn mình phải chịu tội nặng rồi.
Bất kỳ kẻ nào cũng có thể tưởng tượng được, khi làm thủ hạ của Sở Diêm Vương mà phạm sai lầm thì sẽ phải chịu cái dạng "đãi ngộ" như thế nào!
Hai người từng bắt tay hợp tác đưa ra kháng nghị với Sở Diêm Vương, yêu cầu được đổi công việc khác, cho dù là lẻn vào Đại Triệu hoạt động gián điệp còn dễ dàng hơn là làm chuyện này. Chuyện này tốt nhất nên để cho Sở Diêm Vương tự mình làm, như vậy thì ai cũng sẽ nhẹ nhàng hết.
Nhưng Sở Diêm Vương chỉ nói một câu đã bác bỏ ý kiến của cả hai người: "Nếu để ta tự làm thì ta cần các ngươi làm gì? Ta cũng muốn ngồi không mà được thăng quan phát tài lắm chứ! Nếu các người có công việc như thế thì giới thiệu cho ta luôn nhé! Không muốn làm cũng được! Chỉ cần tự động từ chức, từ Đường chủ xuống làm thằng lính quèn thì đương nhiên ta sẽ không sắp việc cho các ngươi nữa thôi!"
Thành Tử Ngang cùng Trần Vũ Đồng xám xịt đi ra, nhưng trong lòng thì thầm rủa: "Ông bây giờ không phải là ngày ngày ngồi không mà vẫn thăng quan tiến chức đó sao? Mỗi ngày pha một ấm trà, đọc sách nhi đồng, ngồi nhìn đám lão tử liều sống liều chết. Lại còn đá xoáy bọn ông nữa chứ!"
Đương nhiên, hai người bọn sẽ sẽ không dám nói ra những lời này trước mặt Sở Diêm Vương.
Với Ô Thiến Thiến thì khoảng thời gian này tương đối nhẹ nhõm. Bởi vì Sở Diêm Vương ngoài việc đọc sách nhi đồng thì hay ngồi ngẩn người tại chỗ. Mỗi ngày, Ô Thiến Thiến chỉ cần làm tốt phần việc của mình thì mọi chuyện đều êm đẹp.
Nhưng mà hiện giờ trong lòng Ô Thiến Thiến lại có thêm một phần cảm giác. Mỗi lần nhìn thấy mặt Sở Diêm Vương thì đều nghĩ tới việc kéo cái áo bào đen kia xuống mà hung hăng đạp cho hắn một cước. Tên tiểu tử khốn khiếp này bây giờ làm to rồi, đã quên chuyện ngày xưa tìm cách sửa trị Lý Kiếm Ngâm như thế nào rồi.
Còn cả chuyện ngày đó hắn vô duyên vô cớ mắng mình, mình còn chưa tính toán với hắn nữa. Hừ!
Thời gian cứ thế trôi qua trong yên bình.
Chiều muộn, Sở Diêm Vương đang ngồi im rốt cuộc đã nhúc nhích, gã toan chạy ra ngoài trốn việc thì được bẩm báo là có khách đến tìm.
Là Hắc Ma Đao Vương đến!
Đao Vương lần này tới quả thật là ngoài dự đoán của Sở Dương. Ông ta đến là để nói lời từ biệt.
Hồn Câu vương tọa đã bị thương nghiêm trọng, hơn nữa gã cảm thấy không con mặt mũi nào mà ở lại nữa. Hơn nữa là thương thế của Kiếm Vương đã trở nặng, cần phải trở về Trung Tam Thiên để tĩnh dưỡng.
Thực lực đại tổn trong khi mấy cao thủ Vương tọa của gia tộc Mạc thị lại đang ở Hạ Tam thiên. Vạn nhất bọn hắn tìm tới cửa thì đoàn người Hắc Ma e rằng sẽ bị diệt sạch.
Bởi vậy, sau khi thương lượng xong, ba người bọn họ quyết định tạm thời bỏ qua cho nhiệm vụ ở Hạ Tam thiên lần này mà quay về Trung Tam thiên, đợi có cơ hội sẽ quay lại sau.
Chuyện này khiến cho Sở Dương không kịp ứng phó.
Theo suy đoán của hắn, mặc dù chưa tìm được người của Kim Mã kỵ sĩ đường nhưng những kẻ đó chắc chắn vẫn còn đang ở trong thành Thiết Vân.
Sở Dương còn đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể để cho người của Hắc Ma cùng người của Kim Mã kỵ sĩ đường đánh với nhau một trận nữa.
Không ngờ rằng bọn họ lại muốn rời đi! Bọn họ đi rồi, bản thân mình chỉ có thể dựa vào lực lượng đang có của Bổ Thiên Các… Lấy mấy Võ Tôn này đối phó với Vương cấp… Đây thật sự là tăng nguy hiểm lên gấp cả chục lần!
"Tiền bối…. Việc này, việc này… là… là…" Sở Diêm Vương thật sự muốn nói thẳng ra: "Các ngươi đi rồi ta lấy ai làm kẻ chết thay bây giờ?" nhưng mà không dám.
"Ta cũng biết chúng ta bỏ đi giữa chừng như thế này thật quá vô ý… Nhưng mà nếu chúng ta tiếp tục ở lại đây thì sẽ gặp phải nguy cơ rất lớn!" Hắc Ma đao vương cũng có chút áy náy. Dù sao bọn họ còn chưa thực hiện bất cứ việc nào trong kế hoạch đã bàn bạc từ trước với Sở Diêm Vương.
Lúc này lại nói muốn rời đi, khó tránh khỏi có vẻ lâm trận bỏ chạy. Nhưng tình thế ép buộc, không đi không được.
"Nếu có một ngày Sở đại nhân đi tới Trung Tam Thiên, lão phu sẽ nâng cốc chào đón." Hắc Ma Đao Vương nói những lời này chân thành tha thiết tới mức làm cho Sở Diêm Vương có chút xấu hổ.
"Nếu có thời gian, cũng có phúc duyên đó, hạ quan nhất định sẽ tới Trung Tam thiên thăm hỏi." Nếu đối phương đã quyết định rời đi thì Sở Dương cũng chỉ còn cách tiếp nhận mà thôi.
"Cáo từ!"
Đao Vương rời đi, cảm thấy có chút lưu luyến không nỡ. Mà trong lòng Sở Dương cũng có một loại cảm giác vô cùng khó tả.
Hắc Ma gia tộc không khác gì một gia tộc sát thủ khổng lồ, hơn nữa dã tâm bừng bừng, người nào cũng hung ác tàn bạo, lòng dạ độc ác. Từ trước tới giờ, ấn tượng của Sở Dương đối với bọn họ đều là không tốt. Kể từ khi biết được Mạc Khinh Vũ chính là vì bọn họ mà chịu tổn thương cả đời không thể chữa khỏi, trong lòng Sở Dương đã quyết tâm phải diệt trừ tận gốc cả gia tộc Hắc Ma!
Nhất là những người đang ở tại thành Thiết Vân này, một người cũng không thể thoát! Nếu như khích bác, ly gián, giá họa không thể để cho bọn họ chết hết thì Sở Dương chuẩn bị tự mình ra tay.
Mặc dù Đao Vương cũng là người có tình nghĩa nhưng sự thật không thể chối cãi là bản tính của hắn rất tàn bạo.
Tuy nhiên, trong khoảng thời gian hợp tác này, Sở Dương lại quyết định bỏ qua chủ ý kia.
Trong khoảng thời gian này, hắn luôn để ý tới Mạc Thành Vũ lo âu suy nghĩ. Hắn cũng biết Mạc Thành Vũ đang lo lắng về chuyện gì. Tình cảnh sau khi Mạc Khinh Vũ về tới gia tộc không biết có lạc quan hay không?
Sở Dương không thể thay đổi được quyết định của gia tộc Mạc thị. Nói cách khác là sớm muộn gì thì mình cũng sẽ có xung đột với gia tộc Mạc thị.
Nhưng hiện giờ bản thân mình lại không có bất kỳ căn cơ gì. Đến lúc đó, liệu có thể dựa vào giao tình hôm nay mà mượn tạm lực lượng của gia tộc Hắc Ma hay không?
Đây cũng là tính toán lâu dài của Sở Dương…
Ngay ngày hôm đó, người của Hắc Ma liền rời khỏi thành Thiết Vân. Bọn họ rời đi làm cho sắc mặt của Sở Diêm Vương càng ngày càng khó coi.
Cũng vì thế mà trong lòng mỗi một người ở Bổ Thiên các đều cảm thấy áp lực đè nén.
Sở Dương cũng hiểu được, không phải chuyện gì cũng dựa vào lực lượng bên ngoài được. Chỉ có dựa vào lực lượng của chính mình mới là đúng đắn nhất. Nhưng vấn đề ở đây chính là hiện giờ còn chưa có đủ lực lượng!
Cho đến bây giờ, Bổ Thiên Các cũng chỉ như thùng rỗng kêu to mà thôi. Nếu dùng để đối phó với người bình thường, đối phó với các quan viên bình thường thì thừa sức. Nhưng để đối phó với cao thủ của Kim Mã kỵ sĩ đường thì còn lâu mới đủ.
Loại tình trạng không bằng trên, hơn bên dưới này khiến cho Sở Ngự Tọa lo lắng cau mày nhăn trán.
Hiện giờ, nhân viên của Bổ Thiên Các đã mở rộng đến gần bốn trăm người. Những người mới vào phần lớn đều là Võ giả, chỉ có một phần nhỏ là Võ sư. Về phần Võ Tông thì đáng thương tới mức chỉ có một người. Cao hơn nữa thì càng không có!
Đối mặt với thế lực to lớn của Kim Mã kỵ sĩ đường, điều động cao thủ thấp nhất cũng là Võ Tông thì Sở Diêm Vương đúng là hết đường xoay xở.
Dưới tình trạng không còn đường để tính như thế, Sở Dương liền hạ quyết tâm. Trong vòng ba ngày phải tìm ra chỗ trốn của Kim Mã kỵ sĩ đường! Hiện giờ, hai vị Vương tọa của Kim Mã kỵ sĩ đường đang phải chịu trọng thương, chỉ có thể thừa dịp hắn bệnh mà lấy mạng hắn. Dao sắc chặt đay rối!
*Dao sắc chặt đay rối: Dùng cách thức trực tiếp, bạo lực nhất giải quyết vấn đề.
Chứ đợi đến ba ngày sau, hai vị Vương tọa kia hồi phục được một chút lực lượng thì lúc đó khó làm được gì. Người của Hắc Ma đi rồi, Bổ Thiên Các của mình dưới tay hai vị Vương Tọa kia chẳng khác nào sơn dương đợi làm thịt.
Vì chuyện này, Sở Diêm Vương thậm chí còn "thân thiết" gặp mặt thủ lĩnh của ba bang phái lớn nhất trong thành Thiết Vân. Nói là bang phái lớn chứ thật ra là do đám côn đồ vô lại tụ tập với nhau mà thành.
Nhưng mà tên gọi thì cái trước so với cái sau càng vang dội. Một cái tên là Kim Long bang, một cái tên là Thần Thông giáo, còn một cái khác lại còn đặt là Vân Tiêu môn nữa.
Lúc này, ba vị Đại bang chủ lại giống như mấy cậu học sinh nhỏ ngồi ngay ngắn trong sảnh lớn của Bổ Thiên Các. Sắc mặt cả ba người đều tái nhợt, trong mắt toàn vẻ sợ hãi, tay chân thỉnh thoảng lại không kiềm chế được mà run lẩy bẩy.
Bọn hắn làm sao có thể không khẩn trương cho được. Ngồi đối diện với bọn hắn chính là Sở Diêm Vương, kẻ hung ác nhất của Thiết Vân quốc từ xưa tới nay!
Ba người nhìn vào tấm mặt nạ dữ tợn, đáng sợ, bộ áo bào đen trông giống như u linh, ánh mắt lạnh lẽo, khí thế chém giết vô tình cùng uy thế nắm giữ quyền sống chết thiên hạ ở trước mặt mình, không tự chủ được mà thấy lạnh cả người.
Thế lực của loại bang phái này cũng không nhỏ. Mỗi một bang phái đều có hơn nghìn tên lưu manh, du côn, vô lại. Nhưng ai cũng hiểu được, chỉ cần Sở Diêm Vương nói một câu thì toàn bộ hơn một nghìn người trong bang phái này sẽ biến thành đầu người treo trên tường! Không có bất kỳ người nào dám hoài nghi về chuyện này!
Một thời gian trước, Sở Diêm Vương vừa mới chỉnh đốn lại quan trường xong, chẳng lẽ bây giờ bắt đầu chỉnh đốn bang phái? Nếu không, nhân vật lớn như hắn tại sao lại muốn gặp ba tên đầu lĩnh của đám lưu manh như mình làm gì?
Càng nghĩ càng thấy sợ, ba người kia cũng càng thêm run rẩy. Hơn nữa, từ khi xuất hiện đến giờ, Sở Diêm Vương đều duy trì sự im lặng, không nói bất kỳ lời nào nhưng ánh mắt rét lạnh mang theo sát khí vẫn nhìn chằm chằm vào mình… Cảm giác này càng khiến bọn họ thấy khủng bố hơn.
Không biết là từ lúc nào, cặp chân của bang chủ Kim Long bang run lên bần bật, trên trán Giáo chủ đại nhân của Thần Thông giáo đổ mồ hôi như mưa, ánh mắt mờ mịt. Còn môn chủ của Vân Tiêu môn thì không thể giữ được bình tĩnh, răng đánh vào nhau cầm cập. Hắn càng muốn cắn chặt răng để không run rẩy nữa thì tiếng răng va vào nhau càng lúc càng nhiều.
Thật ra thì Sở Dương chỉ tùy tiện đánh giá một chút, sau đó ngồi suy nghĩ một chút xem nên nói như thế nào mà thôi. Không ngờ rằng lại hù doạ ba người kia thành bộ dáng như vậy.
"Ba vị có biết bản tọa vời các vị tới để làm gì không?" Giọng nói của Sở Diêm Vương rất bình tĩnh, thậm chí là ấm áp vô cùng.
Nhưng ba người kia vốn chỉ dám ngồi khép nép ở mép ghế khi nghe Sở Diêm Vương nói vậy, lập tức từ trên ghế tuột xuống, "Bịch! Bịch! Bịch!" ngã bệt lên trên đất. Ngay sau đó, ba cái ghế cũng đổ xuống, thanh âm không lớn nhưng bọn họ lại cảm thấy giống như sét đánh ngang tai.
Hiếm khi Thiết Bổ Thiên lại quyết định ngoan độc như vậy, diệt cỏ diệt tận gốc. Ngày hôm đó, thành Thiết Vân bao trùm một tầng u ám, mùi mau tanh bốc lên tận trời! Chỉ tính riêng số lượng người chết dưới tay đao phủ thì cũng đã hơn một nghìn ba trăm mạng!
Một ngày kia cũng chính là ngày thứ hai mà Trình Hạc đi tới Thiết Vân Thành.
Từ khi bắt những người đó cho đến khi xử chém chỉ mất có bốn ngày. Trong những ngày đó còn bao gồm cả tra hỏi và xác minh. Tuy rằng Thiết Bổ Thiên cũng bỏ ra số lượng nhân lực, vật lực cùng binh lực khổng lồ những tốc độ nhanh như vậy vẫn khiến người khác phải nghẹn họng mà nhìn!
Thành Thiết Vân ngập chìm trong nỗi kinh hoàng trước nay chưa từng có.
Tất cả mọi người đều biết chỉ có Sở Diêm Vương mới có thể làm ra những chuyện lớn như vậy! Nhất thời, uy danh hung ác của Sở Diêm Vương lại được nâng thêm một bậc. Riêng ở trong thành Thiết Vân này thật sự đạt tới mức dọa im trẻ con khóc đêm.
"Nếu còn không nghe lời là mẹ cho Sở Diêm Vương đến bắt con đi bây giờ đấy!"
Bởi vậy…
Tất cả mọi người đều dùng mấy lời đe dọa này. Nhưng dường như không ai nghĩ tới chuyện: Những người có thể khiến cho Sở Diêm Vương ra tay thì không ai là kẻ bình thường cả!
Uy thế của Bổ Thiên Các vì Sở Diêm Vương mà quật khởi, càng ngày càng có nhiều người đến xin gia nhập vào đây.
Trong khoảng thời gian này, Thành Tử Ngang cùng Trần Vũ Đồng vừa mới kết thúc được công việc bận rộn xong thì lại phải tiếp tục gánh vác trách nhiệm quan trọng khác. Đó chính là tuyển chọn người mới, huấn luyện người mới, làm cho ba phân đường của Bổ Thiên Các dần hoàn thiện hơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Mấy phần công việc này cũng lại khiến hai người cảm thấy nhức đầu. Làm tốt thì cũng chẳng được gì nhưng một khi xảy ra chuyện gì không may thì chắc chắn mình phải chịu tội nặng rồi.
Bất kỳ kẻ nào cũng có thể tưởng tượng được, khi làm thủ hạ của Sở Diêm Vương mà phạm sai lầm thì sẽ phải chịu cái dạng "đãi ngộ" như thế nào!
Hai người từng bắt tay hợp tác đưa ra kháng nghị với Sở Diêm Vương, yêu cầu được đổi công việc khác, cho dù là lẻn vào Đại Triệu hoạt động gián điệp còn dễ dàng hơn là làm chuyện này. Chuyện này tốt nhất nên để cho Sở Diêm Vương tự mình làm, như vậy thì ai cũng sẽ nhẹ nhàng hết.
Nhưng Sở Diêm Vương chỉ nói một câu đã bác bỏ ý kiến của cả hai người: "Nếu để ta tự làm thì ta cần các ngươi làm gì? Ta cũng muốn ngồi không mà được thăng quan phát tài lắm chứ! Nếu các người có công việc như thế thì giới thiệu cho ta luôn nhé! Không muốn làm cũng được! Chỉ cần tự động từ chức, từ Đường chủ xuống làm thằng lính quèn thì đương nhiên ta sẽ không sắp việc cho các ngươi nữa thôi!"
Thành Tử Ngang cùng Trần Vũ Đồng xám xịt đi ra, nhưng trong lòng thì thầm rủa: "Ông bây giờ không phải là ngày ngày ngồi không mà vẫn thăng quan tiến chức đó sao? Mỗi ngày pha một ấm trà, đọc sách nhi đồng, ngồi nhìn đám lão tử liều sống liều chết. Lại còn đá xoáy bọn ông nữa chứ!"
Đương nhiên, hai người bọn sẽ sẽ không dám nói ra những lời này trước mặt Sở Diêm Vương.
Với Ô Thiến Thiến thì khoảng thời gian này tương đối nhẹ nhõm. Bởi vì Sở Diêm Vương ngoài việc đọc sách nhi đồng thì hay ngồi ngẩn người tại chỗ. Mỗi ngày, Ô Thiến Thiến chỉ cần làm tốt phần việc của mình thì mọi chuyện đều êm đẹp.
Nhưng mà hiện giờ trong lòng Ô Thiến Thiến lại có thêm một phần cảm giác. Mỗi lần nhìn thấy mặt Sở Diêm Vương thì đều nghĩ tới việc kéo cái áo bào đen kia xuống mà hung hăng đạp cho hắn một cước. Tên tiểu tử khốn khiếp này bây giờ làm to rồi, đã quên chuyện ngày xưa tìm cách sửa trị Lý Kiếm Ngâm như thế nào rồi.
Còn cả chuyện ngày đó hắn vô duyên vô cớ mắng mình, mình còn chưa tính toán với hắn nữa. Hừ!
Thời gian cứ thế trôi qua trong yên bình.
Chiều muộn, Sở Diêm Vương đang ngồi im rốt cuộc đã nhúc nhích, gã toan chạy ra ngoài trốn việc thì được bẩm báo là có khách đến tìm.
Là Hắc Ma Đao Vương đến!
Đao Vương lần này tới quả thật là ngoài dự đoán của Sở Dương. Ông ta đến là để nói lời từ biệt.
Hồn Câu vương tọa đã bị thương nghiêm trọng, hơn nữa gã cảm thấy không con mặt mũi nào mà ở lại nữa. Hơn nữa là thương thế của Kiếm Vương đã trở nặng, cần phải trở về Trung Tam Thiên để tĩnh dưỡng.
Thực lực đại tổn trong khi mấy cao thủ Vương tọa của gia tộc Mạc thị lại đang ở Hạ Tam thiên. Vạn nhất bọn hắn tìm tới cửa thì đoàn người Hắc Ma e rằng sẽ bị diệt sạch.
Bởi vậy, sau khi thương lượng xong, ba người bọn họ quyết định tạm thời bỏ qua cho nhiệm vụ ở Hạ Tam thiên lần này mà quay về Trung Tam thiên, đợi có cơ hội sẽ quay lại sau.
Chuyện này khiến cho Sở Dương không kịp ứng phó.
Theo suy đoán của hắn, mặc dù chưa tìm được người của Kim Mã kỵ sĩ đường nhưng những kẻ đó chắc chắn vẫn còn đang ở trong thành Thiết Vân.
Sở Dương còn đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể để cho người của Hắc Ma cùng người của Kim Mã kỵ sĩ đường đánh với nhau một trận nữa.
Không ngờ rằng bọn họ lại muốn rời đi! Bọn họ đi rồi, bản thân mình chỉ có thể dựa vào lực lượng đang có của Bổ Thiên Các… Lấy mấy Võ Tôn này đối phó với Vương cấp… Đây thật sự là tăng nguy hiểm lên gấp cả chục lần!
"Tiền bối…. Việc này, việc này… là… là…" Sở Diêm Vương thật sự muốn nói thẳng ra: "Các ngươi đi rồi ta lấy ai làm kẻ chết thay bây giờ?" nhưng mà không dám.
"Ta cũng biết chúng ta bỏ đi giữa chừng như thế này thật quá vô ý… Nhưng mà nếu chúng ta tiếp tục ở lại đây thì sẽ gặp phải nguy cơ rất lớn!" Hắc Ma đao vương cũng có chút áy náy. Dù sao bọn họ còn chưa thực hiện bất cứ việc nào trong kế hoạch đã bàn bạc từ trước với Sở Diêm Vương.
Lúc này lại nói muốn rời đi, khó tránh khỏi có vẻ lâm trận bỏ chạy. Nhưng tình thế ép buộc, không đi không được.
"Nếu có một ngày Sở đại nhân đi tới Trung Tam Thiên, lão phu sẽ nâng cốc chào đón." Hắc Ma Đao Vương nói những lời này chân thành tha thiết tới mức làm cho Sở Diêm Vương có chút xấu hổ.
"Nếu có thời gian, cũng có phúc duyên đó, hạ quan nhất định sẽ tới Trung Tam thiên thăm hỏi." Nếu đối phương đã quyết định rời đi thì Sở Dương cũng chỉ còn cách tiếp nhận mà thôi.
"Cáo từ!"
Đao Vương rời đi, cảm thấy có chút lưu luyến không nỡ. Mà trong lòng Sở Dương cũng có một loại cảm giác vô cùng khó tả.
Hắc Ma gia tộc không khác gì một gia tộc sát thủ khổng lồ, hơn nữa dã tâm bừng bừng, người nào cũng hung ác tàn bạo, lòng dạ độc ác. Từ trước tới giờ, ấn tượng của Sở Dương đối với bọn họ đều là không tốt. Kể từ khi biết được Mạc Khinh Vũ chính là vì bọn họ mà chịu tổn thương cả đời không thể chữa khỏi, trong lòng Sở Dương đã quyết tâm phải diệt trừ tận gốc cả gia tộc Hắc Ma!
Nhất là những người đang ở tại thành Thiết Vân này, một người cũng không thể thoát! Nếu như khích bác, ly gián, giá họa không thể để cho bọn họ chết hết thì Sở Dương chuẩn bị tự mình ra tay.
Mặc dù Đao Vương cũng là người có tình nghĩa nhưng sự thật không thể chối cãi là bản tính của hắn rất tàn bạo.
Tuy nhiên, trong khoảng thời gian hợp tác này, Sở Dương lại quyết định bỏ qua chủ ý kia.
Trong khoảng thời gian này, hắn luôn để ý tới Mạc Thành Vũ lo âu suy nghĩ. Hắn cũng biết Mạc Thành Vũ đang lo lắng về chuyện gì. Tình cảnh sau khi Mạc Khinh Vũ về tới gia tộc không biết có lạc quan hay không?
Sở Dương không thể thay đổi được quyết định của gia tộc Mạc thị. Nói cách khác là sớm muộn gì thì mình cũng sẽ có xung đột với gia tộc Mạc thị.
Nhưng hiện giờ bản thân mình lại không có bất kỳ căn cơ gì. Đến lúc đó, liệu có thể dựa vào giao tình hôm nay mà mượn tạm lực lượng của gia tộc Hắc Ma hay không?
Đây cũng là tính toán lâu dài của Sở Dương…
Ngay ngày hôm đó, người của Hắc Ma liền rời khỏi thành Thiết Vân. Bọn họ rời đi làm cho sắc mặt của Sở Diêm Vương càng ngày càng khó coi.
Cũng vì thế mà trong lòng mỗi một người ở Bổ Thiên các đều cảm thấy áp lực đè nén.
Sở Dương cũng hiểu được, không phải chuyện gì cũng dựa vào lực lượng bên ngoài được. Chỉ có dựa vào lực lượng của chính mình mới là đúng đắn nhất. Nhưng vấn đề ở đây chính là hiện giờ còn chưa có đủ lực lượng!
Cho đến bây giờ, Bổ Thiên Các cũng chỉ như thùng rỗng kêu to mà thôi. Nếu dùng để đối phó với người bình thường, đối phó với các quan viên bình thường thì thừa sức. Nhưng để đối phó với cao thủ của Kim Mã kỵ sĩ đường thì còn lâu mới đủ.
Loại tình trạng không bằng trên, hơn bên dưới này khiến cho Sở Ngự Tọa lo lắng cau mày nhăn trán.
Hiện giờ, nhân viên của Bổ Thiên Các đã mở rộng đến gần bốn trăm người. Những người mới vào phần lớn đều là Võ giả, chỉ có một phần nhỏ là Võ sư. Về phần Võ Tông thì đáng thương tới mức chỉ có một người. Cao hơn nữa thì càng không có!
Đối mặt với thế lực to lớn của Kim Mã kỵ sĩ đường, điều động cao thủ thấp nhất cũng là Võ Tông thì Sở Diêm Vương đúng là hết đường xoay xở.
Dưới tình trạng không còn đường để tính như thế, Sở Dương liền hạ quyết tâm. Trong vòng ba ngày phải tìm ra chỗ trốn của Kim Mã kỵ sĩ đường! Hiện giờ, hai vị Vương tọa của Kim Mã kỵ sĩ đường đang phải chịu trọng thương, chỉ có thể thừa dịp hắn bệnh mà lấy mạng hắn. Dao sắc chặt đay rối!
*Dao sắc chặt đay rối: Dùng cách thức trực tiếp, bạo lực nhất giải quyết vấn đề.
Chứ đợi đến ba ngày sau, hai vị Vương tọa kia hồi phục được một chút lực lượng thì lúc đó khó làm được gì. Người của Hắc Ma đi rồi, Bổ Thiên Các của mình dưới tay hai vị Vương Tọa kia chẳng khác nào sơn dương đợi làm thịt.
Vì chuyện này, Sở Diêm Vương thậm chí còn "thân thiết" gặp mặt thủ lĩnh của ba bang phái lớn nhất trong thành Thiết Vân. Nói là bang phái lớn chứ thật ra là do đám côn đồ vô lại tụ tập với nhau mà thành.
Nhưng mà tên gọi thì cái trước so với cái sau càng vang dội. Một cái tên là Kim Long bang, một cái tên là Thần Thông giáo, còn một cái khác lại còn đặt là Vân Tiêu môn nữa.
Lúc này, ba vị Đại bang chủ lại giống như mấy cậu học sinh nhỏ ngồi ngay ngắn trong sảnh lớn của Bổ Thiên Các. Sắc mặt cả ba người đều tái nhợt, trong mắt toàn vẻ sợ hãi, tay chân thỉnh thoảng lại không kiềm chế được mà run lẩy bẩy.
Bọn hắn làm sao có thể không khẩn trương cho được. Ngồi đối diện với bọn hắn chính là Sở Diêm Vương, kẻ hung ác nhất của Thiết Vân quốc từ xưa tới nay!
Ba người nhìn vào tấm mặt nạ dữ tợn, đáng sợ, bộ áo bào đen trông giống như u linh, ánh mắt lạnh lẽo, khí thế chém giết vô tình cùng uy thế nắm giữ quyền sống chết thiên hạ ở trước mặt mình, không tự chủ được mà thấy lạnh cả người.
Thế lực của loại bang phái này cũng không nhỏ. Mỗi một bang phái đều có hơn nghìn tên lưu manh, du côn, vô lại. Nhưng ai cũng hiểu được, chỉ cần Sở Diêm Vương nói một câu thì toàn bộ hơn một nghìn người trong bang phái này sẽ biến thành đầu người treo trên tường! Không có bất kỳ người nào dám hoài nghi về chuyện này!
Một thời gian trước, Sở Diêm Vương vừa mới chỉnh đốn lại quan trường xong, chẳng lẽ bây giờ bắt đầu chỉnh đốn bang phái? Nếu không, nhân vật lớn như hắn tại sao lại muốn gặp ba tên đầu lĩnh của đám lưu manh như mình làm gì?
Càng nghĩ càng thấy sợ, ba người kia cũng càng thêm run rẩy. Hơn nữa, từ khi xuất hiện đến giờ, Sở Diêm Vương đều duy trì sự im lặng, không nói bất kỳ lời nào nhưng ánh mắt rét lạnh mang theo sát khí vẫn nhìn chằm chằm vào mình… Cảm giác này càng khiến bọn họ thấy khủng bố hơn.
Không biết là từ lúc nào, cặp chân của bang chủ Kim Long bang run lên bần bật, trên trán Giáo chủ đại nhân của Thần Thông giáo đổ mồ hôi như mưa, ánh mắt mờ mịt. Còn môn chủ của Vân Tiêu môn thì không thể giữ được bình tĩnh, răng đánh vào nhau cầm cập. Hắn càng muốn cắn chặt răng để không run rẩy nữa thì tiếng răng va vào nhau càng lúc càng nhiều.
Thật ra thì Sở Dương chỉ tùy tiện đánh giá một chút, sau đó ngồi suy nghĩ một chút xem nên nói như thế nào mà thôi. Không ngờ rằng lại hù doạ ba người kia thành bộ dáng như vậy.
"Ba vị có biết bản tọa vời các vị tới để làm gì không?" Giọng nói của Sở Diêm Vương rất bình tĩnh, thậm chí là ấm áp vô cùng.
Nhưng ba người kia vốn chỉ dám ngồi khép nép ở mép ghế khi nghe Sở Diêm Vương nói vậy, lập tức từ trên ghế tuột xuống, "Bịch! Bịch! Bịch!" ngã bệt lên trên đất. Ngay sau đó, ba cái ghế cũng đổ xuống, thanh âm không lớn nhưng bọn họ lại cảm thấy giống như sét đánh ngang tai.