Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1688: Thánh tộc nam hạ!
Con mắt người nọ chốc chốc lại đen như mực, chốc chốc lại biến thành trắng như sương tuyết. Sắc mặt dữ tợn, cơ thể co giật, đau khổ duy trì một tia thanh tỉnh cuối cùng, nhưng có thể nhìn ra, bọn họ chống đỡ cực kỳ vất vả, có thể sụp đổ bất lúc nào. Một khi tia thanh tỉnh cuối cùng không còn, bọn sẽ không còn là chấp pháp giả quang minh lỗi lạc nữa, mà là ma, là ma họa hại nhân gian.
Mấy trăm người trong ngoài, khi xưa đều là đồng nghiệp, mọi người cùng nhau phấn đấu một đời, cảm tình thâm hậu cỡ nào? Nhưng giờ khắc, tất cả bọn họ đều giống như không hề nghe thấy, không có phản ứng chút nào.
Còn có người, trong mắt chớp động quang mang sảng khoái tàn khốc.
Khí tức tà ác đã hoàn toàn xâm lấn nội tâm bọn họ, khiến cho tim bọn hắn lạnh lẽo như thiết thạch. Nhìn đồng nghiệp năm xưa sóng vai chiến đấu hiện tại thê thảm như thế, căn bản chỉ có thờ ơ, lạnh lùng tới cực điểm.
Một tiếng quát lạnh từ trên ngọn cây truyền xuống: "Câm miệng!"
Đúng là thanh âm Pháp Tôn.
Trong túp lều, tất cả tiếng giãy giụa mắng chửi đột nhiên biến mất.
Ma hồn đã sớm bị Pháp Tôn thôn phệ, hiện tại những người này, chỉ cần không bất ngờ bị giết, cho dù là muốn tự tử, cũng phải được Pháp Tôn đồng ý mới được như nguyện!
chỉ cần Pháp Tôn không đồng ý, hắn vẫn có thể khống chế thần hồn, điều khiển tất cả hành động của mọi người.
Muốn chết cũng không được.
Một tiếng câm miệng, cho dù trong lòng có bất cam thế nào, nhưng cũng không tự chủ được mà nghe theo mệnh lệnh của Pháp Tôn.
Có lẽ không nên dùng từ nghe theo, phải nói là vâng lời mới đúng. Mất đi thần hồn chủ đọa, đối với Pháp Tôn mà nói, bọn họ bất quá chỉ là khôi lỗi hình người mà thôi!
Bình Tiêu Vân nghiến chặt răng, lệ rơi đầy mặt, hung hăng đập đầu mình vào tường, hối hận khôn cùng khiến cho hắn có một cảm giác sống không bằng chết.
Nếu sớm biết... lão phu làm sao tham dự cái khảo nghiệm chết tiệt kia?
Đợi sau khi buông bỏ tất cả, cuối cùng lại phát hiện, ngay cả linh hồn, lương tri mình cũng buông bỏ mất rồi.
Vạn kiếp bất phục!
Trong lòng chỉ còn vẻn vẹn một tia thiện lương, cùng chấp nhất tồn tại hai vạn năm tuế nguyệt, trở thành lực lượng, kiên trì cuối cùng giãy dụa, nhưng chính hắn cũng biết, mình không giãy dụa được bao lâu nữa rồi, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, hoàn toàn chìm đắm vào hắc ám.
Trên ngọn cây, hai thân ảnh hắc y đang lẳng lặng đứng đó.
Một người tóc dài xóa tung bay múa, chính là Pháp Tôn. Người kia dùng áo chùm đầu, cũng tà khí lẫm liệt, đúng là Thiên ma.
Hai người đều triển khai thần thức bản thân, xem xét động tĩnh của Trung Đô.
"Những kẻ đó đều đang chửi ngươi. Hơn nữa, năng lực tổ chức cũng rất mạnh, dường như rất có hiệu quả." Khẩu khí Thiên ma giống như vui sướng khi người khác gặp họa.
Pháp Tôn cũng không nói lời nào, chỉ đứng im lặng như tượng.
Trên mặt không biểu tình.
"Nếu như để bọn hắn hình thành dư luận, đối với ngươi sẽ rất bất lợi. Cũng thật không nghĩ tới, ở cái vị diện rác rưởi này, ngươi có thân phận cao như vậy, có thể tạo thành ảnh hưởng như thế! Lúc trước thật đúng là khinh thường ngươi rồi!" Thiên ma tiếp tục nói.
Pháp Tôn vẫn không nói chuyện.
"Vì sao ngươi không nói? Không phải là bó tay không biện pháp chứ? Không biết nên hành động thế nào?" Thiên ma có chút cười nhạo nhìn hắn.
"Hành động thế nào?" Pháp Tôn trầm mặt một chút, thản nhiên nói: "Đơn giản chỉ là một hồi đại sát lục... Giết hết là được rồi, cần gì lãng phí nước bọt với người chết?"
"Hay! Làm vậy ta thích!" Thiên ma cười ha ha.
Pháp Tôn trầm mặc, ánh mắt thâm thúy nhìn về Trung Đô đã hoàn toàn sôi trào ở phương xa, thần sắc trong con ngươi chậm rãi lạnh như băng, tựa hồ đã quyết định chủ ý gì đó, cúi đầu thở dài một tiếng, khoanh tay từ trên cây phiêu diêu bay xuống.
Thân hình Pháp Tôn tựa như một chiếc lông chim màu đen, lơ lửng trên không trong giống như không có bất cứ chút sức nặng nào, từng bước từng bước đi xuống.
Cuồng phong vù vù, thổi tung vạt áo hắn. Trường bào màu đen phần phật tung bay trong hư không, âm trầm khủng bố mà tiêu sát tự tại.
Trong miệng hắn khẽ ngâm nga: "... Bao nhiêu năm, một hồi mộng hoa. Ai đem ta… thật tình mưu sát? Còn nhớ không, năm đó tình diệt, bao nhiêu hận, biến thành vết nhơ, thôi thôi thôi... vì tâm ta, phụ thiên hạ này cũng được..."
Ngâm đến câu cuối cùng, ánh mắt nhìn phương xa lạnh như băng của Pháp Tôn đột nhiên xuất hiện một tia rung động, còn có một chút mờ mịt, lộ ra một tia hồi tưởng, xen lẫn vô tận thống khổ.
Nhưng ngay sau đó đã bị một vẻ tàn khốc quả quyết thay thế, tựa hồ rốt cuộc đau đớn hạ quyết tâm, bỏ mặc quá khứ, vứt bỏ tất cả, lẩm bẩm nói: "Thôi thôi thôi... vì tâm ta, phụ thiên hạ này cũng được..."
"Ha ha ha... phụ thiên hạ này...!" Pháp Tôn thét dài một tiếng, tóc dài tung bay, thân thể hắn lúc này mới chạm xuống mặt đất, chợt lóe lên giống như quỷ mị, tiến vào trong gian phòng.
Tiếp đó lại nghe thấy ba một tiếng giòn tan, tựa hồ có ai đang bạt tai người khác, chỉ nghe thanh âm Pháp Tôn vang lên lạnh như băng, nói: "Bình Tiêu Vân... Chớ không biết điều!"
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Thân thể rất nhiều người khẽ run lên.
Pháp Tôn chậm rãi dạo bước mà ra: "Hai người đi, dọn dẹp đám rác rưởi trong thành! Hiện giờ, Trung Đô cũng nên yên tĩnh một chút rồi!"
"Thuộc hạ nguyện đi!"
"Chuẩn! Nhớ kỹ, nếu là cửu kiếp và Cửu Kiếp kiếm chủ, giết không tha! Toàn lực làm, nếu cần thiết, cứ ôm địch nhân cùng chết!"
"Vâng!"
Hai người kia một cao một thấp, đứng cạnh nhau lại càng tôn nhau lên, đứng ra ôm quyền thu lễ, tiếp đó hóa thành một cơn cuồng phong, chớp mắt đã biến mất. Tu vi thật sự bất phàm.
Thiên ma không biết xuất hiện sau lưng Pháp Tôn từ lúc nào, nói: "Hiện tại nơi đó đã là máy xay thịt. Ai đi cũng chết. Ngươi phái hai người tới, chẳng lẽ để bọn hắn đi chịu chết sao? Ôm địch nhân cùng chết, cho dù có tâm như vậy, cũng phải có khả năng mới được!"
Pháp Tôn trầm mặc một chút, nói: "Cử hai chí tôn cửu phẩm đi, thử thực lực những kẻ đó một chút, tin tưởng sẽ có hiệu quả nhất định."
"Chí tôn cửu phẩm đi chịu chết... khặc khặc... Đại thủ bút nha. Đối với cái vị diện rác rưởi mà nói, đúng là đại thủ bút rồi." Thiên ma cười quái dị.
Pháp Tôn lạnh lùng cười cười, thản nhiên nói: "Nhiều người đi, đối phương nhất định sẽ rút lui, tạm tránh mũi nhọn, lúc đó muốn tìm bọn hắn cũng mất công phu. Chỉ có cử ít người đi, mới có thể kiểm tra ra nội tình nhất định. Bây giờ ta cố kỵ, cũng không phải là cửu đại gia tộc, mà là cửu kiếp đã đủ lông đủ cánh! Hai chí tôn cửu phẩm này, nếu cuối cùng có thể trở về, vậy ta hoàn toàn có thể yên tâm. Nếu như bọn hắn không về, vậy Thiên Đỉnh thịnh hội ba ngày sau, ngươi nhất định phải đích thân tọa trấn mới có thể an toàn!"
Thiên ma chẹp chẹp miệng nói: "Một khi đã vậy, vì sao ngươi không tự mình đi thử? Như vậy không phải càng thêm ổn thỏa sao?"
Pháp Tôn khoanh tay hừ lạnh: "Nếu như việc này cũng cần ta đích thân xuất thủ, vậy bọn hắn có tác dụng gì?"
Hắn lạnh lùng nói: "Lại nói, sau khi ma hóa những người này, hiệu quả như thế nào, còn phải kiểm nghiệm... Là lần này, chính là kiểm nghiệm. Chỉ có thật sự hoàn toàn quy phục ta.. ta mới có thể...."
Thiên ma cười quái dị một tiếng, nói: "Ma chủng của ngươi hiện giờ đã rất khả quan rồi."
Pháp Tôn hé mắt ra nói: "Còn thiếu không ít hỏa hậu. Tỷ như...."
Thiên ma căn bản không thể nghĩ tới, một sồ ma đã bị mình khống chế hoàn toàn lại có tâm tư khác, nghe Pháp Tôn hỏi, khinh thường nói: "Không nghĩ tới ngay cả cái này ngươi cũng không hiểu? Nghe, như thế như thế..."
"Thì ra là thế! Còn có cái kia..."
"Như vầy, nhìn này, nhớ chưa..."
"Ừ, không sai không sai..."
"..."
"Cơ bản chủ là như vậy... Trên cơ bản ngươi đã học xong hết rồi. Còn lại cũng chỉ là quá trình thuần thục thôi." Thiên ma rất hài lòng, cười nói: "Sau này, ngươi nhất định sẽ có thành tựu phi phàm, tin tưởng cho dù đạt tới trình độ của ta, cũng không phải là chuyện không thể, chỉ cần cố gắng, tất cả đều có thể."
Pháp Tôn trịnh trọng nói: "Hi vọng có thể như lời ngài nói. Hết thảy đều có thể. Chỉ là bây giờ ta có một vấn đề khó hiểu cuối cùng: Chính là Thiên ma chi lộ, hay chính là phương thức tiến giai...."
Thiên ma cười lớn: "Tiến giai kỳ thực cũng không khó. chỉ cần thế này, thế này... là có thể dần dần đề thăng, từng bước thăng cấp. công pháp chúng ta tu luyện, so với công pháp *** chó của nhân tộc hoàn toàn bất đồng..."
"Ừm... ta nhớ kỹ rồi, thật sự nhớ kỹ toàn bộ rồi....." Pháp Tôn cười cười nói: "Ma thể của đại nhân hiên tại đã khôi phục mấy thành? Có cần ta lại đi thu thập một chút linh hồn chi lực không?"
Thiên ma có chút hài lòng gật đầu: "Coi như ngươi có hiếu tâm, thương thế của ta hiện giờ đã khôi phục chừng một nửa rồi. Tu vi bị đánh loạn cũng đã khôi phục một thành tiêu chuẩn thời kỳ đỉnh phong. ha ha, tuy chỉ là một thành, nhưng cũng không phải cái gọi là chí tôn cửu phẩm đỉnh phong ở Cửu Trọng Thiên này có thể thừa nhận. Nếu như có nhiều linh hồn chi lực hơn, ta đương nhiên càng phục hồi nhanh hơn. Bất quá, ở cái vị diện rác rưởi này, linh hồn chi lực cao cấp thật sự hiếm thấy, chỉ có thể lấy lượng bù chất thôi."
Pháp Tôn gật đầu: "Ta đi thu thập linh hồn chi lực."
Thiên ma nói: "Đi đi, hai kẻ vừa đi đã là ma chủng của chúng ta, nếu như lần này bọn hắn không về dược, không ngại hấp thụ linh hồn chi lực của bọn hắn. Nếu có thể thôn phệ ma chủng, ta có thể khôi phục nhanh hơn một chút. Lần này ngươi đi, đừng dễ dàng bỏ qua."
"Được! Hiểu rồi!"
Ánh mắt Pháp Tôn chợt lóe, tung người mà đi.
Nhìn Pháp Tôn đi xa, Thiên ma lộ ra một nụ cười tà ác tới cực điểm, đang muốn đi vào trong phòng, đột nhiên nhíu mày, hai mắt nhìn về phía bên phải, miệng ồ một tiếng, thân hình biến thành một làn khói đen, thả người mà đi.
Bên phải, trong một thôn trang cách đó chừng hơn một trăm dặm đường, có một chi đội ngũ, đang vội vàng lao đi.
Đội ngũ này tổng cộng cũng chỉ có bảy người mà thôi.
Dẫn đầu là một người hai mắt một mắt lớn một mắt nhỏ, một hàng lông mày hướng lên trời, một hàng chĩa xuống đất, một lỗ tai chĩa về phía trước, một lỗ tai chĩa về phía sau...
Dung mạo kỳ dị như vậy, đương nhiên chỉ có Đàm Đàm Ma Vương đại nhân - Tam Tinh thánh tộc mà thôi!
Tên béo lùn bên cạnh Đàm Đàm chính là Cổ Nhất Cổ. Ngoài ra năm người còn lại đều là trưởng lão của Tam Tinh thánh tộc.
Lần này, Đàm Đàm không có cho Tạ Đan Phượng đi theo.
Thiên ma diệt thế?
Lại còn có chuyện nhu vậy? Tin tức này khiến cho Đàm Đàm đại ma vương rất là tức giận. Trên đời này, trừ lão tử ta ra, ai còn xứng xưng ma? Hiện giờ tự dưng lại chui ra tên Thiên ma chó chết nào?
Quả thực là không biết sống chết.
Dám tranh danh Ma Vương với lão tử, đương nhiên phải bắt sống, thông ass tới chết!
Mấy trăm người trong ngoài, khi xưa đều là đồng nghiệp, mọi người cùng nhau phấn đấu một đời, cảm tình thâm hậu cỡ nào? Nhưng giờ khắc, tất cả bọn họ đều giống như không hề nghe thấy, không có phản ứng chút nào.
Còn có người, trong mắt chớp động quang mang sảng khoái tàn khốc.
Khí tức tà ác đã hoàn toàn xâm lấn nội tâm bọn họ, khiến cho tim bọn hắn lạnh lẽo như thiết thạch. Nhìn đồng nghiệp năm xưa sóng vai chiến đấu hiện tại thê thảm như thế, căn bản chỉ có thờ ơ, lạnh lùng tới cực điểm.
Một tiếng quát lạnh từ trên ngọn cây truyền xuống: "Câm miệng!"
Đúng là thanh âm Pháp Tôn.
Trong túp lều, tất cả tiếng giãy giụa mắng chửi đột nhiên biến mất.
Ma hồn đã sớm bị Pháp Tôn thôn phệ, hiện tại những người này, chỉ cần không bất ngờ bị giết, cho dù là muốn tự tử, cũng phải được Pháp Tôn đồng ý mới được như nguyện!
chỉ cần Pháp Tôn không đồng ý, hắn vẫn có thể khống chế thần hồn, điều khiển tất cả hành động của mọi người.
Muốn chết cũng không được.
Một tiếng câm miệng, cho dù trong lòng có bất cam thế nào, nhưng cũng không tự chủ được mà nghe theo mệnh lệnh của Pháp Tôn.
Có lẽ không nên dùng từ nghe theo, phải nói là vâng lời mới đúng. Mất đi thần hồn chủ đọa, đối với Pháp Tôn mà nói, bọn họ bất quá chỉ là khôi lỗi hình người mà thôi!
Bình Tiêu Vân nghiến chặt răng, lệ rơi đầy mặt, hung hăng đập đầu mình vào tường, hối hận khôn cùng khiến cho hắn có một cảm giác sống không bằng chết.
Nếu sớm biết... lão phu làm sao tham dự cái khảo nghiệm chết tiệt kia?
Đợi sau khi buông bỏ tất cả, cuối cùng lại phát hiện, ngay cả linh hồn, lương tri mình cũng buông bỏ mất rồi.
Vạn kiếp bất phục!
Trong lòng chỉ còn vẻn vẹn một tia thiện lương, cùng chấp nhất tồn tại hai vạn năm tuế nguyệt, trở thành lực lượng, kiên trì cuối cùng giãy dụa, nhưng chính hắn cũng biết, mình không giãy dụa được bao lâu nữa rồi, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, hoàn toàn chìm đắm vào hắc ám.
Trên ngọn cây, hai thân ảnh hắc y đang lẳng lặng đứng đó.
Một người tóc dài xóa tung bay múa, chính là Pháp Tôn. Người kia dùng áo chùm đầu, cũng tà khí lẫm liệt, đúng là Thiên ma.
Hai người đều triển khai thần thức bản thân, xem xét động tĩnh của Trung Đô.
"Những kẻ đó đều đang chửi ngươi. Hơn nữa, năng lực tổ chức cũng rất mạnh, dường như rất có hiệu quả." Khẩu khí Thiên ma giống như vui sướng khi người khác gặp họa.
Pháp Tôn cũng không nói lời nào, chỉ đứng im lặng như tượng.
Trên mặt không biểu tình.
"Nếu như để bọn hắn hình thành dư luận, đối với ngươi sẽ rất bất lợi. Cũng thật không nghĩ tới, ở cái vị diện rác rưởi này, ngươi có thân phận cao như vậy, có thể tạo thành ảnh hưởng như thế! Lúc trước thật đúng là khinh thường ngươi rồi!" Thiên ma tiếp tục nói.
Pháp Tôn vẫn không nói chuyện.
"Vì sao ngươi không nói? Không phải là bó tay không biện pháp chứ? Không biết nên hành động thế nào?" Thiên ma có chút cười nhạo nhìn hắn.
"Hành động thế nào?" Pháp Tôn trầm mặt một chút, thản nhiên nói: "Đơn giản chỉ là một hồi đại sát lục... Giết hết là được rồi, cần gì lãng phí nước bọt với người chết?"
"Hay! Làm vậy ta thích!" Thiên ma cười ha ha.
Pháp Tôn trầm mặc, ánh mắt thâm thúy nhìn về Trung Đô đã hoàn toàn sôi trào ở phương xa, thần sắc trong con ngươi chậm rãi lạnh như băng, tựa hồ đã quyết định chủ ý gì đó, cúi đầu thở dài một tiếng, khoanh tay từ trên cây phiêu diêu bay xuống.
Thân hình Pháp Tôn tựa như một chiếc lông chim màu đen, lơ lửng trên không trong giống như không có bất cứ chút sức nặng nào, từng bước từng bước đi xuống.
Cuồng phong vù vù, thổi tung vạt áo hắn. Trường bào màu đen phần phật tung bay trong hư không, âm trầm khủng bố mà tiêu sát tự tại.
Trong miệng hắn khẽ ngâm nga: "... Bao nhiêu năm, một hồi mộng hoa. Ai đem ta… thật tình mưu sát? Còn nhớ không, năm đó tình diệt, bao nhiêu hận, biến thành vết nhơ, thôi thôi thôi... vì tâm ta, phụ thiên hạ này cũng được..."
Ngâm đến câu cuối cùng, ánh mắt nhìn phương xa lạnh như băng của Pháp Tôn đột nhiên xuất hiện một tia rung động, còn có một chút mờ mịt, lộ ra một tia hồi tưởng, xen lẫn vô tận thống khổ.
Nhưng ngay sau đó đã bị một vẻ tàn khốc quả quyết thay thế, tựa hồ rốt cuộc đau đớn hạ quyết tâm, bỏ mặc quá khứ, vứt bỏ tất cả, lẩm bẩm nói: "Thôi thôi thôi... vì tâm ta, phụ thiên hạ này cũng được..."
"Ha ha ha... phụ thiên hạ này...!" Pháp Tôn thét dài một tiếng, tóc dài tung bay, thân thể hắn lúc này mới chạm xuống mặt đất, chợt lóe lên giống như quỷ mị, tiến vào trong gian phòng.
Tiếp đó lại nghe thấy ba một tiếng giòn tan, tựa hồ có ai đang bạt tai người khác, chỉ nghe thanh âm Pháp Tôn vang lên lạnh như băng, nói: "Bình Tiêu Vân... Chớ không biết điều!"
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Thân thể rất nhiều người khẽ run lên.
Pháp Tôn chậm rãi dạo bước mà ra: "Hai người đi, dọn dẹp đám rác rưởi trong thành! Hiện giờ, Trung Đô cũng nên yên tĩnh một chút rồi!"
"Thuộc hạ nguyện đi!"
"Chuẩn! Nhớ kỹ, nếu là cửu kiếp và Cửu Kiếp kiếm chủ, giết không tha! Toàn lực làm, nếu cần thiết, cứ ôm địch nhân cùng chết!"
"Vâng!"
Hai người kia một cao một thấp, đứng cạnh nhau lại càng tôn nhau lên, đứng ra ôm quyền thu lễ, tiếp đó hóa thành một cơn cuồng phong, chớp mắt đã biến mất. Tu vi thật sự bất phàm.
Thiên ma không biết xuất hiện sau lưng Pháp Tôn từ lúc nào, nói: "Hiện tại nơi đó đã là máy xay thịt. Ai đi cũng chết. Ngươi phái hai người tới, chẳng lẽ để bọn hắn đi chịu chết sao? Ôm địch nhân cùng chết, cho dù có tâm như vậy, cũng phải có khả năng mới được!"
Pháp Tôn trầm mặc một chút, nói: "Cử hai chí tôn cửu phẩm đi, thử thực lực những kẻ đó một chút, tin tưởng sẽ có hiệu quả nhất định."
"Chí tôn cửu phẩm đi chịu chết... khặc khặc... Đại thủ bút nha. Đối với cái vị diện rác rưởi mà nói, đúng là đại thủ bút rồi." Thiên ma cười quái dị.
Pháp Tôn lạnh lùng cười cười, thản nhiên nói: "Nhiều người đi, đối phương nhất định sẽ rút lui, tạm tránh mũi nhọn, lúc đó muốn tìm bọn hắn cũng mất công phu. Chỉ có cử ít người đi, mới có thể kiểm tra ra nội tình nhất định. Bây giờ ta cố kỵ, cũng không phải là cửu đại gia tộc, mà là cửu kiếp đã đủ lông đủ cánh! Hai chí tôn cửu phẩm này, nếu cuối cùng có thể trở về, vậy ta hoàn toàn có thể yên tâm. Nếu như bọn hắn không về, vậy Thiên Đỉnh thịnh hội ba ngày sau, ngươi nhất định phải đích thân tọa trấn mới có thể an toàn!"
Thiên ma chẹp chẹp miệng nói: "Một khi đã vậy, vì sao ngươi không tự mình đi thử? Như vậy không phải càng thêm ổn thỏa sao?"
Pháp Tôn khoanh tay hừ lạnh: "Nếu như việc này cũng cần ta đích thân xuất thủ, vậy bọn hắn có tác dụng gì?"
Hắn lạnh lùng nói: "Lại nói, sau khi ma hóa những người này, hiệu quả như thế nào, còn phải kiểm nghiệm... Là lần này, chính là kiểm nghiệm. Chỉ có thật sự hoàn toàn quy phục ta.. ta mới có thể...."
Thiên ma cười quái dị một tiếng, nói: "Ma chủng của ngươi hiện giờ đã rất khả quan rồi."
Pháp Tôn hé mắt ra nói: "Còn thiếu không ít hỏa hậu. Tỷ như...."
Thiên ma căn bản không thể nghĩ tới, một sồ ma đã bị mình khống chế hoàn toàn lại có tâm tư khác, nghe Pháp Tôn hỏi, khinh thường nói: "Không nghĩ tới ngay cả cái này ngươi cũng không hiểu? Nghe, như thế như thế..."
"Thì ra là thế! Còn có cái kia..."
"Như vầy, nhìn này, nhớ chưa..."
"Ừ, không sai không sai..."
"..."
"Cơ bản chủ là như vậy... Trên cơ bản ngươi đã học xong hết rồi. Còn lại cũng chỉ là quá trình thuần thục thôi." Thiên ma rất hài lòng, cười nói: "Sau này, ngươi nhất định sẽ có thành tựu phi phàm, tin tưởng cho dù đạt tới trình độ của ta, cũng không phải là chuyện không thể, chỉ cần cố gắng, tất cả đều có thể."
Pháp Tôn trịnh trọng nói: "Hi vọng có thể như lời ngài nói. Hết thảy đều có thể. Chỉ là bây giờ ta có một vấn đề khó hiểu cuối cùng: Chính là Thiên ma chi lộ, hay chính là phương thức tiến giai...."
Thiên ma cười lớn: "Tiến giai kỳ thực cũng không khó. chỉ cần thế này, thế này... là có thể dần dần đề thăng, từng bước thăng cấp. công pháp chúng ta tu luyện, so với công pháp *** chó của nhân tộc hoàn toàn bất đồng..."
"Ừm... ta nhớ kỹ rồi, thật sự nhớ kỹ toàn bộ rồi....." Pháp Tôn cười cười nói: "Ma thể của đại nhân hiên tại đã khôi phục mấy thành? Có cần ta lại đi thu thập một chút linh hồn chi lực không?"
Thiên ma có chút hài lòng gật đầu: "Coi như ngươi có hiếu tâm, thương thế của ta hiện giờ đã khôi phục chừng một nửa rồi. Tu vi bị đánh loạn cũng đã khôi phục một thành tiêu chuẩn thời kỳ đỉnh phong. ha ha, tuy chỉ là một thành, nhưng cũng không phải cái gọi là chí tôn cửu phẩm đỉnh phong ở Cửu Trọng Thiên này có thể thừa nhận. Nếu như có nhiều linh hồn chi lực hơn, ta đương nhiên càng phục hồi nhanh hơn. Bất quá, ở cái vị diện rác rưởi này, linh hồn chi lực cao cấp thật sự hiếm thấy, chỉ có thể lấy lượng bù chất thôi."
Pháp Tôn gật đầu: "Ta đi thu thập linh hồn chi lực."
Thiên ma nói: "Đi đi, hai kẻ vừa đi đã là ma chủng của chúng ta, nếu như lần này bọn hắn không về dược, không ngại hấp thụ linh hồn chi lực của bọn hắn. Nếu có thể thôn phệ ma chủng, ta có thể khôi phục nhanh hơn một chút. Lần này ngươi đi, đừng dễ dàng bỏ qua."
"Được! Hiểu rồi!"
Ánh mắt Pháp Tôn chợt lóe, tung người mà đi.
Nhìn Pháp Tôn đi xa, Thiên ma lộ ra một nụ cười tà ác tới cực điểm, đang muốn đi vào trong phòng, đột nhiên nhíu mày, hai mắt nhìn về phía bên phải, miệng ồ một tiếng, thân hình biến thành một làn khói đen, thả người mà đi.
Bên phải, trong một thôn trang cách đó chừng hơn một trăm dặm đường, có một chi đội ngũ, đang vội vàng lao đi.
Đội ngũ này tổng cộng cũng chỉ có bảy người mà thôi.
Dẫn đầu là một người hai mắt một mắt lớn một mắt nhỏ, một hàng lông mày hướng lên trời, một hàng chĩa xuống đất, một lỗ tai chĩa về phía trước, một lỗ tai chĩa về phía sau...
Dung mạo kỳ dị như vậy, đương nhiên chỉ có Đàm Đàm Ma Vương đại nhân - Tam Tinh thánh tộc mà thôi!
Tên béo lùn bên cạnh Đàm Đàm chính là Cổ Nhất Cổ. Ngoài ra năm người còn lại đều là trưởng lão của Tam Tinh thánh tộc.
Lần này, Đàm Đàm không có cho Tạ Đan Phượng đi theo.
Thiên ma diệt thế?
Lại còn có chuyện nhu vậy? Tin tức này khiến cho Đàm Đàm đại ma vương rất là tức giận. Trên đời này, trừ lão tử ta ra, ai còn xứng xưng ma? Hiện giờ tự dưng lại chui ra tên Thiên ma chó chết nào?
Quả thực là không biết sống chết.
Dám tranh danh Ma Vương với lão tử, đương nhiên phải bắt sống, thông ass tới chết!