Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1674: Đêm tanh máu
Tròng mắt chúng nhân Hoàng gia sáng lên, trong lòng vô cùng hưng phấn.
Người mà. Luôn luôn có thời điểm tỏa sáng, cho dù là hoàn khố như Hoàng Hà Liễu cũng như thế!
Đêm tối phủ xuống.
Trong Trung Đô thành vẫn cực kỳ ồn ào náo động.
Khắp nơi đều là hỗn loạn, giống như có mấy ngàn ức ruồi bọ cùng vo ve một chỗ. Âm lượng cá thể tuy nhỏ, nhưng hợp lại một chỗ, bởi vì số lượng kinh người là từ lượng biến khiến chất biến, có thể nói là chấn thiên động địa, khiến cho một số người định lực không tốt gần như muốn tự sát.
Chiến đấu trong thành càng lúc càng nhiều, tần suất chiến đấu cũng càng ngày càng dày đặc. Án hung sát cũng càng ngày càng nhiều, không ngừng có thi thể hóa thành khói trắng dưới hóa thi phấn, chậm rãi phiêu tán.
Trong một đêm này.
Các đại gia tộc và chấp pháp giả bên kia, không ngờ giống như đã thương lượng từ trước, cùng nhau triển khai hành động.
Cái này thật sự quá xảo hợp rồi. Đúng là vô xảo bất thành thư...
Dạ gia.
Trong không gian yên tĩnh, đột nhiên vô số thanh âm huyên náo ầm ĩ vang lên, từ bốn phương tám hướng mà đến. Sau đó tiếng kêu la thảm thiết xuất hiện, tiếng bước chân dồn dập giống như hướng về phía trung tâm mà tới.
Hắc y nhân Dạ gia áp giải một đám tù nhân tới, cả đám bị trói gô lại.
Trên người vô số vết thương, rõ ràng là vừa mới tạo thành.
Trước đại sảnh Dạ gia, đèn đuốc sáng trưng. Vô số cao thủ Dạ gia đều trầm mặc mà đứng, toàn trường yên tĩnh.
Dạ Trầm Trầm nhìn hơn ba trăm người bị áp giải tới, chỉ phất phất tay: "Giết hết đi!"
"Vì sao?" Có người bi phẫn gào lớn: "Ta ở Dạ gia mấy trăm năm, cho tới bây giờ vẫn theo khuôn phép. Vì Dạ gia, không có công lao cũng có khổ lao, vì sao bắt ta? Vì sao giết ta? Cho ta một lý do?"
"Lý do rất đơn giản, bởi vì các ngươi đều là người của chấp pháp giả." Dạ Trầm Trầm giải thích một câu, áy náy nói: "Hiện tại đã xác định, Pháp Tôn chính là truyền nhân Thiên ma, muốn giết hại chúng sinh, chúng ta và hắn thế bất lưỡng cập. Các ngươi ở đây, ta không an tâm. Chính là lý do này..."
Hắn còn chưa nói xong, mấy trăm người phía dưới đã cùng mắng chửi: "Dạ Trầm Trầm, ngươi mới là Thiên ma! Ngươi là đồ thối tha! Ngươi là đồ hèn hạ!"
"Dạ Trầm Trầm, ngươi bôi nhọ Pháp Tôn đại nhân như thế, rốt cuộc là có ý gì?"
"Dạ Trầm Trầm, ngươi lòng muông dạ thú, dám bôi nhọ Pháp Tôn đại nhân!"
"Dạ Trầm Trầm, ta liều mạng với ngươi!"
"Cẩu tặc Dạ gia, chấp pháp giả vĩnh viễn sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Ngày tận thế của các ngươi không còn xa đâu. Ta ở dưới hoàng tuyền chờ các ngươi..."
"Pháp Tôn đại nhân chính là Thiên ma? Đánh con mẹ nó rắm! Dạ gia các ngươi mới là Thiên ma, cả nhà các ngươi đều là Thiên ma!"
Dạ Túy nhắm mắt lại, vô lực thở dài, vung tay lên.
Trong tiếng chửi rủa, ánh cương đao chớp động.
Chém xuống!
Từng đạo từng đạo máu tươi phun trào, đại viện Dạ gia, một mùi máu tanh ngập trời.
"Đem chôn cất!" Dạ Trầm Trầm trầm mặt: "Đều là hảo hán tử, đáng tiếc..."
Các vị cao thủ Dạ gia cũng thở dài không nói gì.
Đúng như lời Dạ Trầm Trầm nói, những người này thật ra đều là hảo hán tử, Nhưng đáng tiếc lại là chấp pháp giả, hiện tại không cùng lập trường với mình.
Càng là hảo hán tử, nguy hại lại càng lớn.
Trong đó có mấy người tới đây từ mấy trăm năm trước, có một số người có liên quan tới chấp pháp giả, còn có một số người chính là chấp pháp giả phái tới, đương nhiên, nhiều nhất vẫn là gián điệp của chấp pháp giả.
Thậm chí bên trong còn có mấy người chưa xác định thân phận rõ ràng, nhưng hiện giờ vẫn diệt sạch.
Thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!
"Trước đây, lão phu cũng từng thử qua, liên lạc với một số người, xem có thể thuyết phục bọn họ hay không. Nhưng tất cả đều không chịu tin ta, không có một người ngoại lệ. Ha ha...." Dạ Trầm Trầm lắc đầu cười thống khổ.
"Những người này đều tự tìm được chết, đầu óc xơ cứng, lão tổ tông cần gì để trong lòng?" Có người khuyên giải.
"Đáng tiếc, bọn họ lại trung thành với chấp pháp giả." Dạ Trầm Trầm thở dài: "Từ xưa, chấp pháp giả đã là thế lực đệ nhất Cửu Trọng Thiên, là lương đống chính đạo. Nhưng hiện giờ..."
Tất cả mọi người đều không còn lời nào để nói.
Pháp Tôn.
Mấu chốt là ở chỗ, Thiên ma hiện giờ, lại chính là Pháp Tôn.
Mà chấp pháp giả lại được vị Pháp Tôn đại nhân này lãnh đạo hơn một vạn năm. Đây là khoảng thời gian dài cỡ nào? Pháp Tôn vì dân tạo phúc, lãnh đạo chấp pháp giả chấp pháp thiên hạ một vạn năm, ngươi đột nhiên chui ra nói Pháp Tôn là Thiên ma?
Ai tin? Tin ngươi mới là có quỷ!
Đừng nói là chấp pháp giả, cho dù là người thiên hạ cũng chẳng có mấy người tin!
Lựa chọn tin tưởng chấp pháp giả hay là tin tưởng Dạ gia? Kết quả có thể đoán được, căn bản không cần phải suy nghĩ.
Những thứ khác không nói, trong lòng Dạ Trầm Trầm rõ ràng nhất, chỉ sợ là chính người trong Dạ thị gia tộc mình, cũng có rất nhiều người sẽ bán tin bán nghi, thậm chí người hoài nghi dụng tâm ý đồ của mình cũng không phải ít.
Bởi vì.
Đây chính là Pháp Tôn!
Trong thiên hạ, hắn chính là tấm gương chính nghĩa, là tồn tại không có khả năng là Thiên ma nhất!
Cứ nói như vậy: Nếu như cùng lúc, Dạ Trầm Trầm nói Pháp Tôn là Thiên ma, mà Pháp Tôn cũng nói Dạ Trầm Trầm là Thiên ma.
Vậy, đám người Dạ gia này tình nguyện tin tưởng Dạ Trầm Trầm là Thiên ma, cũng không đi hoài nghi Pháp Tôn. Tuy bọn họ cuối cùng bọn họ vẫn theo Dạ Trầm Trầm chiến đấu, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới tin tưởng của bọn họ.
Đây là bất đắc dĩ, cũng là uy vọng mà Pháp Tôn tạo ra trong hơn vạn năm qua! Tuyệt đối không ai bì kịp.
Cho nên, Dạ Trầm Trầm mặc dù cảm thấy đáng tiếc, nhưng hiện tại không thể không giết. Bởi vì những người này không biết rõ chân tướng, chỉ biết phục tùng mệnh lệnh Pháp Tôn.
Nếu như tới thời điểm đại chiến chân chính, những người này đột nhiên tập kích, sát thương khó thể nào tưởng tượng nổi. Bởi vì, bọn họ đã ở Dạ gia rất nhiều năm, thực sự quá quen thuộc Dạ gia rồi.
"Thế giới hiện tại là một thế giới quỷ dị càn khôn điên đảo!" Dạ Trầm Trầm ngửa mặt lên trời thở dài: "Chính nghĩa một phương lại phải cẩn thận dè dặt giống như tạo phản. Dò dẫm bước đi trong hắc ám. Nhưng phe đáng ghê tởm nhất lại đang quang minh chính đại xuất hết thủ đoạn, không kiêng nể gì hết... thực hiện kế hoạch mất sạch nhân tính!"
"Haiz...."
....
Tiếng thở dài như vậy, trong đêm này, vang lên vô số trong các đại gia tộc. Tràn ngập nghẹn khuất, tiếc nuối.
Vô số huyết quang, phóng lên cao.
Trong chấp pháp giả.
Chấp pháp giả khắp nơi cũng đang tiến hành thanh trừng. Tất cả những người của cửu đại gia tộc cài vào, hoặc là minh hoặc là ám, đều bị lôi hết ra cả đám.
Số người như vậy, thậm chí so với số người các đại gia tộc xử quyết còn nhiều hơn.
Phe chấp pháp giả cũng không lưu tình chút nào. Cửu đại gia tộc phản bội, đã là chuyện như ván đóng thuyền, còn giữ đám dư nghiệt Thiên ma này làm gì?
Thế là đao kiếm chớp động...
Huyết quang ngập trời.
Chỉ trong một đêm, số người bị giết, ít nhất vượt qua vạn người.
Một đêm này, máu tươi trải đường, đầu người bay loạn.
Hậu thế gọi một đêm này là "Đêm giết chóc". Cũng có người gọi đêm này là "Đêm tanh máu."
Trên bầu trời, trong màn đêm.
Một đám khắc khí nhàn nhạt giống như sương mù trời đêm, đang cấp tốc phiêu động, năng lượng linh hồn bằng mắt thường không nhìn thấy được, giống như trăm sông đồ về biển. cấp tốc hội tụ tới đám sương mù màu đen này...
Thỉnh thoang, bên trong còn truyền ra tiếng cười dữ tợn, tàn khốc và thỏa mãn.
Song phương đã xác định đối đầu, đều vung đồ đao chém xuống đầu gián điệp!
Một đêm này thật tàn khốc, tàn nhẫn!
Một đêm trôi qua, máu tanh đầy đất.
Phạm vi mấy ngàn dặm trên không Trung Đô thành, máu tươi nồng đậm gần như phiêu đãng không tiêu tan. Lúc đám người Sở Dương ăn điểm tâm sáng hôm sau, cho dù đã sớm có chuẩn bị tâm lý, cũng không nhịn được cảm giác buồn nôn.
Dứt khoát không ăn điểm tâm nữa, ăn không được còn phun ra nữa, thà không ăn còn hơn. Tất cả mọi người đều như vậy. Mạc Khinh Vũ, Mặc Lệ Nhi hai người lại càng không chịu nổi.
Sắc mặt Mạc Khinh Vũ trắng bệch, không còn chút huyết sắc nào. Mặc Lệ Nhi còn tốt hơn một chút, nhưng cũng mất đi khí độ thong dong lúc trước. Bởi vì tu vi thần niệm hai nàng cường đại cỡ nào, biến cố trong thành làm sao qua mắt được hai nàng. Có vẻ tu vi cao quá cũng cũng phải là tốt hoàn toàn.
Rốt cuộc phải giết bao nhiêu người, mới có thể tạo thành không khí thảm đạm, khủng bố như thế?
Giờ phút này rõ ràng là trời quang vạn dặm, mặt trời sáng chói, một quang cảnh đệp như vậy, nhưng khắp nơi lại tràn ngập không khí trầm lắng giống như sầu vân thảm vụ.
"Ọe... Ăn không nổi... ăn không nổi...." Hoàng Hà Liễu nôn khan trước mặt Sở Dương, vừa lắc đầu vừa thở dài: "Tối qua rốt cuộc đã chết bao nhiêu người... mà thiên sầu địa thảm như vậy!"
Chớ nói đám cao nhấn Sở Dương, cho dù là loại người như Hoàng thiếu gia, cũng cảm nhận được không khí quỷ dị xung quanh!
Sở Dương thở dài một tiếng, nói: "Nhất định không ít... Chỉ sợ... không dưới hai vạn người đâu."
Hắn chinh chiến dưới Hạ Tam Thiên, cũng từng trải qua không ít, có chút tâm đắc ở phương diện này, vừa thấy huyết khí ngập trời là có thể tính toán không sai lệch lắm. Đây vốn là kinh nghiệm sa trường của Thiết Long Thành, bị Sở Dương học trộm được.
Bất quá hơn hai vạn người nơi này không thể so sánh với hơn hai vạn người Hạ Tam Thiên. Chỉ hơn hai vạn người chết ở nơi này, đi xuống Hạ Tam Thiên, cũng đủ khiến vương triều đào điên trăm ngàn lần.
Tất cả đều là cao thủ đó!
"Hơn hai vạn người xong đời...." Hoàng Hà Liễu sợ hãi kêu lên: "Mẹ ơi, nhiều như vậy sao, thế nào lại..."
Mạc Thiên Cơ trầm mặt, chín miếng tiền đồng xoay tròn trong tay, sau một hồi lâu mới dừng lại, ngẩng đầu lên nói: "Hai vị tiền bối Phong Nguyệt còn mấy năm ngày thời gian nữa mới tới kịp."
Sở Dương gật đầu nói: "Năm ngày đã là tốc độ cao nhất rồi."
Đêm qua, thông qua hệ thống truyền tin đặc biệt của Hoàng gia, thông báo cho Đông Nam Sở gia. Tại thời điểm như thế này, Sở gia đã không thể an phận một góc nữa rồi.
Phải dấn thân vào đại thế giang hồ, toàn lực ứng phó, dốc hết năng lực ngăn cơn sóng dữ.
Trong phán đoán của hai người, hai người Phong Nguyệt nhận được tin tức liền lập tức xuất phát, dùng tốc độ cao nhất cũng phải mất năm ngày thời gian, mới có thể chạy tới nơi này.
Trận chiến này, trừ phải đối diện với vô số chấp pháp giả, Pháp Tôn thực lực siêu tuyệt, còn có Thiên ma không biết đã khôi phục bao nhiêu thực lực. Sở Dương thật sự không nắm chắc tất thắng.
Tuy các huynh đệ đã là chí tôn cửu phẩm, nhưng đối với thủ đoạn quỷ dị của Thiên ma, vẫn không hề tin tưởng tất thắng.
"Trước mắt còn không biết Vũ tiền bối có thể tới kịp không...." Trong ánh mắt Mạc Thiên Cơ chớp động quang mang kỳ dị.
Người mà. Luôn luôn có thời điểm tỏa sáng, cho dù là hoàn khố như Hoàng Hà Liễu cũng như thế!
Đêm tối phủ xuống.
Trong Trung Đô thành vẫn cực kỳ ồn ào náo động.
Khắp nơi đều là hỗn loạn, giống như có mấy ngàn ức ruồi bọ cùng vo ve một chỗ. Âm lượng cá thể tuy nhỏ, nhưng hợp lại một chỗ, bởi vì số lượng kinh người là từ lượng biến khiến chất biến, có thể nói là chấn thiên động địa, khiến cho một số người định lực không tốt gần như muốn tự sát.
Chiến đấu trong thành càng lúc càng nhiều, tần suất chiến đấu cũng càng ngày càng dày đặc. Án hung sát cũng càng ngày càng nhiều, không ngừng có thi thể hóa thành khói trắng dưới hóa thi phấn, chậm rãi phiêu tán.
Trong một đêm này.
Các đại gia tộc và chấp pháp giả bên kia, không ngờ giống như đã thương lượng từ trước, cùng nhau triển khai hành động.
Cái này thật sự quá xảo hợp rồi. Đúng là vô xảo bất thành thư...
Dạ gia.
Trong không gian yên tĩnh, đột nhiên vô số thanh âm huyên náo ầm ĩ vang lên, từ bốn phương tám hướng mà đến. Sau đó tiếng kêu la thảm thiết xuất hiện, tiếng bước chân dồn dập giống như hướng về phía trung tâm mà tới.
Hắc y nhân Dạ gia áp giải một đám tù nhân tới, cả đám bị trói gô lại.
Trên người vô số vết thương, rõ ràng là vừa mới tạo thành.
Trước đại sảnh Dạ gia, đèn đuốc sáng trưng. Vô số cao thủ Dạ gia đều trầm mặc mà đứng, toàn trường yên tĩnh.
Dạ Trầm Trầm nhìn hơn ba trăm người bị áp giải tới, chỉ phất phất tay: "Giết hết đi!"
"Vì sao?" Có người bi phẫn gào lớn: "Ta ở Dạ gia mấy trăm năm, cho tới bây giờ vẫn theo khuôn phép. Vì Dạ gia, không có công lao cũng có khổ lao, vì sao bắt ta? Vì sao giết ta? Cho ta một lý do?"
"Lý do rất đơn giản, bởi vì các ngươi đều là người của chấp pháp giả." Dạ Trầm Trầm giải thích một câu, áy náy nói: "Hiện tại đã xác định, Pháp Tôn chính là truyền nhân Thiên ma, muốn giết hại chúng sinh, chúng ta và hắn thế bất lưỡng cập. Các ngươi ở đây, ta không an tâm. Chính là lý do này..."
Hắn còn chưa nói xong, mấy trăm người phía dưới đã cùng mắng chửi: "Dạ Trầm Trầm, ngươi mới là Thiên ma! Ngươi là đồ thối tha! Ngươi là đồ hèn hạ!"
"Dạ Trầm Trầm, ngươi bôi nhọ Pháp Tôn đại nhân như thế, rốt cuộc là có ý gì?"
"Dạ Trầm Trầm, ngươi lòng muông dạ thú, dám bôi nhọ Pháp Tôn đại nhân!"
"Dạ Trầm Trầm, ta liều mạng với ngươi!"
"Cẩu tặc Dạ gia, chấp pháp giả vĩnh viễn sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Ngày tận thế của các ngươi không còn xa đâu. Ta ở dưới hoàng tuyền chờ các ngươi..."
"Pháp Tôn đại nhân chính là Thiên ma? Đánh con mẹ nó rắm! Dạ gia các ngươi mới là Thiên ma, cả nhà các ngươi đều là Thiên ma!"
Dạ Túy nhắm mắt lại, vô lực thở dài, vung tay lên.
Trong tiếng chửi rủa, ánh cương đao chớp động.
Chém xuống!
Từng đạo từng đạo máu tươi phun trào, đại viện Dạ gia, một mùi máu tanh ngập trời.
"Đem chôn cất!" Dạ Trầm Trầm trầm mặt: "Đều là hảo hán tử, đáng tiếc..."
Các vị cao thủ Dạ gia cũng thở dài không nói gì.
Đúng như lời Dạ Trầm Trầm nói, những người này thật ra đều là hảo hán tử, Nhưng đáng tiếc lại là chấp pháp giả, hiện tại không cùng lập trường với mình.
Càng là hảo hán tử, nguy hại lại càng lớn.
Trong đó có mấy người tới đây từ mấy trăm năm trước, có một số người có liên quan tới chấp pháp giả, còn có một số người chính là chấp pháp giả phái tới, đương nhiên, nhiều nhất vẫn là gián điệp của chấp pháp giả.
Thậm chí bên trong còn có mấy người chưa xác định thân phận rõ ràng, nhưng hiện giờ vẫn diệt sạch.
Thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!
"Trước đây, lão phu cũng từng thử qua, liên lạc với một số người, xem có thể thuyết phục bọn họ hay không. Nhưng tất cả đều không chịu tin ta, không có một người ngoại lệ. Ha ha...." Dạ Trầm Trầm lắc đầu cười thống khổ.
"Những người này đều tự tìm được chết, đầu óc xơ cứng, lão tổ tông cần gì để trong lòng?" Có người khuyên giải.
"Đáng tiếc, bọn họ lại trung thành với chấp pháp giả." Dạ Trầm Trầm thở dài: "Từ xưa, chấp pháp giả đã là thế lực đệ nhất Cửu Trọng Thiên, là lương đống chính đạo. Nhưng hiện giờ..."
Tất cả mọi người đều không còn lời nào để nói.
Pháp Tôn.
Mấu chốt là ở chỗ, Thiên ma hiện giờ, lại chính là Pháp Tôn.
Mà chấp pháp giả lại được vị Pháp Tôn đại nhân này lãnh đạo hơn một vạn năm. Đây là khoảng thời gian dài cỡ nào? Pháp Tôn vì dân tạo phúc, lãnh đạo chấp pháp giả chấp pháp thiên hạ một vạn năm, ngươi đột nhiên chui ra nói Pháp Tôn là Thiên ma?
Ai tin? Tin ngươi mới là có quỷ!
Đừng nói là chấp pháp giả, cho dù là người thiên hạ cũng chẳng có mấy người tin!
Lựa chọn tin tưởng chấp pháp giả hay là tin tưởng Dạ gia? Kết quả có thể đoán được, căn bản không cần phải suy nghĩ.
Những thứ khác không nói, trong lòng Dạ Trầm Trầm rõ ràng nhất, chỉ sợ là chính người trong Dạ thị gia tộc mình, cũng có rất nhiều người sẽ bán tin bán nghi, thậm chí người hoài nghi dụng tâm ý đồ của mình cũng không phải ít.
Bởi vì.
Đây chính là Pháp Tôn!
Trong thiên hạ, hắn chính là tấm gương chính nghĩa, là tồn tại không có khả năng là Thiên ma nhất!
Cứ nói như vậy: Nếu như cùng lúc, Dạ Trầm Trầm nói Pháp Tôn là Thiên ma, mà Pháp Tôn cũng nói Dạ Trầm Trầm là Thiên ma.
Vậy, đám người Dạ gia này tình nguyện tin tưởng Dạ Trầm Trầm là Thiên ma, cũng không đi hoài nghi Pháp Tôn. Tuy bọn họ cuối cùng bọn họ vẫn theo Dạ Trầm Trầm chiến đấu, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới tin tưởng của bọn họ.
Đây là bất đắc dĩ, cũng là uy vọng mà Pháp Tôn tạo ra trong hơn vạn năm qua! Tuyệt đối không ai bì kịp.
Cho nên, Dạ Trầm Trầm mặc dù cảm thấy đáng tiếc, nhưng hiện tại không thể không giết. Bởi vì những người này không biết rõ chân tướng, chỉ biết phục tùng mệnh lệnh Pháp Tôn.
Nếu như tới thời điểm đại chiến chân chính, những người này đột nhiên tập kích, sát thương khó thể nào tưởng tượng nổi. Bởi vì, bọn họ đã ở Dạ gia rất nhiều năm, thực sự quá quen thuộc Dạ gia rồi.
"Thế giới hiện tại là một thế giới quỷ dị càn khôn điên đảo!" Dạ Trầm Trầm ngửa mặt lên trời thở dài: "Chính nghĩa một phương lại phải cẩn thận dè dặt giống như tạo phản. Dò dẫm bước đi trong hắc ám. Nhưng phe đáng ghê tởm nhất lại đang quang minh chính đại xuất hết thủ đoạn, không kiêng nể gì hết... thực hiện kế hoạch mất sạch nhân tính!"
"Haiz...."
....
Tiếng thở dài như vậy, trong đêm này, vang lên vô số trong các đại gia tộc. Tràn ngập nghẹn khuất, tiếc nuối.
Vô số huyết quang, phóng lên cao.
Trong chấp pháp giả.
Chấp pháp giả khắp nơi cũng đang tiến hành thanh trừng. Tất cả những người của cửu đại gia tộc cài vào, hoặc là minh hoặc là ám, đều bị lôi hết ra cả đám.
Số người như vậy, thậm chí so với số người các đại gia tộc xử quyết còn nhiều hơn.
Phe chấp pháp giả cũng không lưu tình chút nào. Cửu đại gia tộc phản bội, đã là chuyện như ván đóng thuyền, còn giữ đám dư nghiệt Thiên ma này làm gì?
Thế là đao kiếm chớp động...
Huyết quang ngập trời.
Chỉ trong một đêm, số người bị giết, ít nhất vượt qua vạn người.
Một đêm này, máu tươi trải đường, đầu người bay loạn.
Hậu thế gọi một đêm này là "Đêm giết chóc". Cũng có người gọi đêm này là "Đêm tanh máu."
Trên bầu trời, trong màn đêm.
Một đám khắc khí nhàn nhạt giống như sương mù trời đêm, đang cấp tốc phiêu động, năng lượng linh hồn bằng mắt thường không nhìn thấy được, giống như trăm sông đồ về biển. cấp tốc hội tụ tới đám sương mù màu đen này...
Thỉnh thoang, bên trong còn truyền ra tiếng cười dữ tợn, tàn khốc và thỏa mãn.
Song phương đã xác định đối đầu, đều vung đồ đao chém xuống đầu gián điệp!
Một đêm này thật tàn khốc, tàn nhẫn!
Một đêm trôi qua, máu tanh đầy đất.
Phạm vi mấy ngàn dặm trên không Trung Đô thành, máu tươi nồng đậm gần như phiêu đãng không tiêu tan. Lúc đám người Sở Dương ăn điểm tâm sáng hôm sau, cho dù đã sớm có chuẩn bị tâm lý, cũng không nhịn được cảm giác buồn nôn.
Dứt khoát không ăn điểm tâm nữa, ăn không được còn phun ra nữa, thà không ăn còn hơn. Tất cả mọi người đều như vậy. Mạc Khinh Vũ, Mặc Lệ Nhi hai người lại càng không chịu nổi.
Sắc mặt Mạc Khinh Vũ trắng bệch, không còn chút huyết sắc nào. Mặc Lệ Nhi còn tốt hơn một chút, nhưng cũng mất đi khí độ thong dong lúc trước. Bởi vì tu vi thần niệm hai nàng cường đại cỡ nào, biến cố trong thành làm sao qua mắt được hai nàng. Có vẻ tu vi cao quá cũng cũng phải là tốt hoàn toàn.
Rốt cuộc phải giết bao nhiêu người, mới có thể tạo thành không khí thảm đạm, khủng bố như thế?
Giờ phút này rõ ràng là trời quang vạn dặm, mặt trời sáng chói, một quang cảnh đệp như vậy, nhưng khắp nơi lại tràn ngập không khí trầm lắng giống như sầu vân thảm vụ.
"Ọe... Ăn không nổi... ăn không nổi...." Hoàng Hà Liễu nôn khan trước mặt Sở Dương, vừa lắc đầu vừa thở dài: "Tối qua rốt cuộc đã chết bao nhiêu người... mà thiên sầu địa thảm như vậy!"
Chớ nói đám cao nhấn Sở Dương, cho dù là loại người như Hoàng thiếu gia, cũng cảm nhận được không khí quỷ dị xung quanh!
Sở Dương thở dài một tiếng, nói: "Nhất định không ít... Chỉ sợ... không dưới hai vạn người đâu."
Hắn chinh chiến dưới Hạ Tam Thiên, cũng từng trải qua không ít, có chút tâm đắc ở phương diện này, vừa thấy huyết khí ngập trời là có thể tính toán không sai lệch lắm. Đây vốn là kinh nghiệm sa trường của Thiết Long Thành, bị Sở Dương học trộm được.
Bất quá hơn hai vạn người nơi này không thể so sánh với hơn hai vạn người Hạ Tam Thiên. Chỉ hơn hai vạn người chết ở nơi này, đi xuống Hạ Tam Thiên, cũng đủ khiến vương triều đào điên trăm ngàn lần.
Tất cả đều là cao thủ đó!
"Hơn hai vạn người xong đời...." Hoàng Hà Liễu sợ hãi kêu lên: "Mẹ ơi, nhiều như vậy sao, thế nào lại..."
Mạc Thiên Cơ trầm mặt, chín miếng tiền đồng xoay tròn trong tay, sau một hồi lâu mới dừng lại, ngẩng đầu lên nói: "Hai vị tiền bối Phong Nguyệt còn mấy năm ngày thời gian nữa mới tới kịp."
Sở Dương gật đầu nói: "Năm ngày đã là tốc độ cao nhất rồi."
Đêm qua, thông qua hệ thống truyền tin đặc biệt của Hoàng gia, thông báo cho Đông Nam Sở gia. Tại thời điểm như thế này, Sở gia đã không thể an phận một góc nữa rồi.
Phải dấn thân vào đại thế giang hồ, toàn lực ứng phó, dốc hết năng lực ngăn cơn sóng dữ.
Trong phán đoán của hai người, hai người Phong Nguyệt nhận được tin tức liền lập tức xuất phát, dùng tốc độ cao nhất cũng phải mất năm ngày thời gian, mới có thể chạy tới nơi này.
Trận chiến này, trừ phải đối diện với vô số chấp pháp giả, Pháp Tôn thực lực siêu tuyệt, còn có Thiên ma không biết đã khôi phục bao nhiêu thực lực. Sở Dương thật sự không nắm chắc tất thắng.
Tuy các huynh đệ đã là chí tôn cửu phẩm, nhưng đối với thủ đoạn quỷ dị của Thiên ma, vẫn không hề tin tưởng tất thắng.
"Trước mắt còn không biết Vũ tiền bối có thể tới kịp không...." Trong ánh mắt Mạc Thiên Cơ chớp động quang mang kỳ dị.