Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1658: Kiếm hồn sở tại
Chỉ cần thuận theo loại cảm giác này, tiếp tục đi theo con đường này, có thể đạt tới cường độ thần hồn vừa rồi, thậm chí còn mạnh hơn; Thứ hai, năng lượng này tuy rằng chắc chắn sẽ tán đi sạch sẽ, nhưng thủy chung sẽ lưu lại một chút dấu vết trong thần hồn của Sở Dương.
Mặc dù chỉ có một chút dấu vết, nhưng cũng là chuyện tốt siêu cấp mà cao thủ bình thường nằm mơ cũng không được rồi.
Bóng trắng nhìn hắn đang nghiêm túc cảm ứng biến hóa của thần hồn, lại không thúc giục, không ngờ là rất kiên nhẫn đợi.
Thật lâu sau...
Sở Dương cuối cùng cũng nghiêm túc ghi nhớ hết, ngẩng đầu lên.
" Ngươi rất không tồi, thật sự rất không tồi." Trong thanh âm của Bóng trắng có sự khẳng định.
Sở Dương bình tĩnh nói: "Quá khen."
Sau khi trải qua loại thống khổ vừa rồi, thần trí của Sở Dương hiện tại không tới mức sấm đánh cũng không động thì cũng không kém là bao. Đừng nói là một câu khích lệ, cho dù là trở thành thần tượng của toàn bộ vũ trụ, Sở Dương cảm giác mình cũng không cần thiết phải kích động.
"Quá khen ư? Ta chưa bao giờ khen ai, ta đã rất lâu cũng không nói những lời khách sáo." Bóng trắng cười khẽ: "Bởi vì trong thiên địa này, người có thể khiến ta thưởng thức một chút cũng thật sự rất ít. người Có thể khiến ta nói lời khách sáo cũng căn bản không tồn tại." Text được lấy tại Truyện FULL
" Đối với sự thưởng thức của các hạ, Sở Dương thụ sủng nhược kinh." Sở Dương cười nhạt, thật sự có vài phần tư vị vinh nhục bất kinh.
"Thôi không nói những lời thừa thãi nữa, ta hôm nay xuất hiện ở đây, không phải là để khen ngươi."
Người đó cười hắc hắc: "Cho nên ngươi cũng không cần quá mức đắc chí."
Sở Dương không nói gì; rốt cuộc là loại người gì vậy? Tư tưởng gì vậy? Ta đắc chí lúc nào? Hơn nữa, ta cũng đâu có nói gì thừa, hình như toàn liền ngươi nói mà.
" Về Cửu Kiếp kiếm, ngươi đã có được tám đoạn trước, nhưng ngươi có biết kiếm hồn ở đâu không?" Bóng trắng thản nhiên nói.
Những lời này vừa nói ra, thân thể kiếm linh rõ ràng rung rung, ánh mắt lộ ra một tia tuyệt vọng, đó là ý tứ vô vọng nhất.
" Kiếm hồn ở đâu?" Sở Dương nghe vậy thì lại cảm thấy hứng thú, mắt lập tức sáng lên.
" Kiếm hồn, cũng có thể nói xa cuối chân trời xa cuối chân trời, nhưng cũng có thể nói là gần ngay trước mắt." Bóng trắng thản nhiên nói: "Phải xem ngươi làm như thế nào! Nếu ngươi muốn, hiện tại có thể có được kiếm hồn, ngươi muốn không?"
"Hả?" Trong mắt Sở Dương lộ ra vẻ nghi vấn.
" Cửu Kiếp kiếm này do ta tự tay sáng chế, công năng uy lực của nó ngươi hiện tại nhiều nhất cũng chỉ có thể phát ra ra một phần vạn uy lực mà thôi." Bóng trắng cười cười: "Mấu chốt Trong đó chính là ở trên kiếm hồn kia."
Sở Dương nói: "Nguyện nghe tường tận hơn."
Ánh mắt Bóng trắng lấp lánh, nói: "Dùng cách nói đơn giản nhất để giải thích thì ví dụ như con Tiểu Phượng hoàng trước mắt ngươi này." Hắn vươn tay ra chỉ vào kiếm linh.
" Phượng hoàng ư?" Ánh mắt Sở Dương có chút mê hoặc nhìn kiếm linh.
Đối với một đoạn này, trong lòng hắn đã sớm có đoán định, thái độ của kiếm linh đối với hai tộc long phượng rất cổ quái, cơ hồ là cố hết sức để dìm hàng long tộc, ngược lại lại vô hạn tâng bốc phượng hoàng tộc, trong lòng Sở Dương sớm đã lờ mờ có phát hiện.
Cho tới hôm nay mới được bóng trắng này chứng thực.
" Chân linh của con phượng hoàng này lúc ban đầu không phải là do ta bắt được." Thanh âm của Bóng trắng rất bình thản, mang theo một loại khinh thường: "Nhưng hắn lại tồn tại từ lúc ban đầu Cửu Kiếp kiếm thành hình. Hơn nữa đã bị phong ấn vào bên trong Cửu Kiếp kiếm. Thân là tồn tại người qua đường của Cửu Kiếp kiếm chủ."
" Cho nên mới nói, con phượng hoàng này kỳ thật chính là kiếm hồn của Cửu Kiếp kiếm." Bóng trắng trầm giọng nói.
" Kiếm linh chính là kiếm hồn? Sao lại như vậy? Hai bên cùng cấp ư?" Sở Dương bỗng nhiên ngẩng đầu.
Kiếm linh đã không thể nhịn được, toàn thân run rẩy kịch liệt.
"Hai bên tất nhiên không thể cùng cấp, kiếm linh bây giờ vẫn không phải là kiếm hồn!" Bóng trắng chậm rãi nói: "Nhưng ngươi nếu muốn hắn là kiếm hồn thì hắn chính là kiếm hồn! Kiếm linh tùy thời có thể chuyển hóa thành kiếm hồn!"
Sở Dương trở nên trầm tư.
" Bởi vì có ta ở đây, chỉ cần ta đánh tan chân linh của hắn, triệt để dung nhập vào Cửu Kiếp kiếm, như vậy, hắn chính là kiếm hồn! Điểm ấy đối với ta mà nói thì rất đơn giản!"
Bóng trắng nhẹ giọng nói, trong thanh âm, mang theo sự áp bức: "Cho nên, hiện tại chỉ cần ngươi gật đầu một cái, ngươi có thể lập tức có đủ Cửu Kiếp kiếm, thực lực của ngươi sẽ gấp mấy lần hiện tại, phóng mắt khắp toàn bộ Cửu Trùng Thiên, sẽ không có ai là đối thủ của ngươi, ta nói đã minh bạch chưa?"
Sở Dương trầm tư một lát rồi nói: "Các hạ nói thì rất đơn giản, nhưng ta vẫn không rõ sự mê hoặc trong đó."
Bóng trắng nói: "Mê hoặc Trong đó ngươi không cần minh bạch, cái đó không trọng yếu, ngươi chỉ cần biết như vậy liền có thể có được kiếm hồn, như vậy đủ rồi, cái khác không trọng yếu."
" Nhưng căn cứ vào những lời vừa rồi của các hạ, ta tin, chắc còn có một loại phương pháp khác để đạt được kiếm hồn, phương pháp đó là gì?" Sở Dương bình tĩnh nói.
"Loại phương pháp khác khó như lên trời! Ta không đề cử với ngươi đâu!"
Ánh mắt Bóng trắng trở nên sắc bén: "Cho dù là người ngày đó phong ấn con phượng hoàng vào Cửu Kiếp kiếm, cũng không nhất định có thể đạt tới điều kiện này, kiếm ta làm, không phải là người bình thường có thể dung hợp, lựa chọn con đường đó, Cửu Kiếp kiếm hoàn chỉnh có lẽ không còn là trợ lực, ngược lại sẽ là trở ngại rất lớn của trên con đường đi tới đỉnh phong của đại đạo!"
Ánh mắt của Sở Dương nóng rực như hỏa diễm: "Rốt cuộc khó cỡ nào? Phương pháp đó rốt cuộc là gì? Xin hãy nói ra đi?"
Bóng trắng dừng cười: "Phương pháp đó rất đơn giản, chính là dùng chính ngươi để luyện!"
Lần này, hắn biết Sở Dương lại càng không minh bạch, không đợi hắn hỏi phương pháp đã giải thích: "Một thanh thần kiếm đều có sinh mệnh linh tính; Cửu Kiếp kiếm do ta tạo ra, ta ban cho nó sinh mệnh; nhưng nó lại không phải là trưởng thành trong tay ta, nói như vậy, ngươi thể ngộ được phần?"
Sở Dương gật gật đầu, hắn ít nhiều minh bạch được một chút ý tứ của bóng trắng, thậm chí lờ mờ đoán được chân ý của cái gọ là dùng chính ngươi để luyện.
" Kiếm cũng có thể đạt tới đỉnh phong, Cửu Kiếp kiếm có tiềm lực như vậy. Nhưng sự trưởng thành của nó cũng cần chủ nhân của nó dùng tâm thần của mình để nuôi dưỡng, đồng cam cộng khổ, nhiều lần trải qua ngàn hiểm vạn kiếp; cuối cùng mới có thể trở thành chúa tể trong kiếm!"
" Nhưng mà con đường của kiếm chủ tất nhiên là tinh phong huyết vũ vô tận. Cho tới lúc đạt tới trình độ thực lực nhất định, mà bản thân của kiếm cũng trong quá trình này cắn nuốt tất cả những gì có thể cắn nuốt, sau khi thỏa mãn tất cả những điều kiện này, kiếm chủ có thể chém ra sát ý độc hữu của mình, thối luyện thanh kiếm này thành nguyên thần thứ hai của mình; đến lúc đó mới là chân kiếm hồn chính,
" Kiếm hồn vô địch Thiên hạ!"
" Đến lúc đó, ngươi mới có thể biết đạo chân chính của ngươi, Bóng trắng thản nhiên nói: "Còn nữa, có thể nhìn thấy bờ đối diện của ngươi."
" Nhưng mà đó tất nhiên là một đoạn năm tháng vĩnh cửu. Dài tới mức Cho dù là cái mà thế giới này của các ngươi gọi là thần cũng không nhất định có thể đạt tới đó."
" Đó là một con đường cần cơ duyên rất lớn, nắm lấy tất cả cơ duyên để đề thăng. Mà những cái này đều cần tự ngươi nắm lấy, tự lựa chọn, tự tranh thủ, hoặc là tự sáng tạo."
Bóng trắng nói tới đây, Sở Dương cúi đầu, trầm mặc, sau một lúc lâu vẫn không nói gì.
Vẻ tuyệt vọng trong mắt Kiếm linh càng đậm hơn.
" Chỉ là như vậy thật sự rất khó khăn, ta thật sự không đề nghị ngươi lựa chọn con đường này; hơn nữa tu vi đến mức này, trong tay có kiếm tuy rằng uy lực kinh người, nhưng cho dù không có kiếm thì ngươi cũng đã bất tử bất diệt rồi."
Bóng trắng chậm rãi nói: "Phương pháp nhanh nhất hiện tại chính là đánh tan kiếm linh rồi hóa thành kiếm hồn, như vậy có thể lập tức đề thăng uy lực, đủ để vô địch khắp thiên hạ. Ngươi không có bất kỳ tổn thất gì, chỉ hy sinh con Tiểu Phượng hoàng này mà thôi, kỳ thật nói đến cũng khéo, nếu ta không ở nơi này, nếu muốn bằng vào chính ngươi tự mình đánh tan kiếm linh, với tu vi của ngươi thực sự chưa chắc có thể làm được, có điều có ta ở đây, tất cả đều đơn giản, vận khí của ngươi thật sự không tồi."
" Hoặc là giữa các ngươi bởi vì ở chung lâu ngày có vài phần tình cảm, nhưng hắn thủy chung chỉ là một hư ảnh! Chỉ cần hy sinh hắn, thành tựu Cửu Kiếp kiếm, đến cuối cùng, uy lực tuy rằng không phải là kiếm hồn thần binh như ta nhắc tới vừa rồi, nhưng vẫn là binh khí đỉnh cao trong thiên địa."
Bóng trắng nói: "Về lựa chọn này cũng không liên quan tới đại đạo, ngươi lựa chọn như thế nào lựa chọn như thế nào đều không có bất kỳ quan hệ gì, chọn dễ hay chọn khó đều tùy ý ngươi, ta vẫn đề cử ngươi lựa chọn cái trước, dù sao có thể gặp được ta, cũng là một phần cơ duyên, cơ duyên hiếm có."
Sở Dương sau một lúc lâu vẫn không nói gì, trong không gian cửu kiếp thực sự là triệt để im lặng.
Thật lâu sau, Sở Dương hỏi: "Nếu ta chết thì sao?"
Bóng trắng thản nhiên nói: "Nếu ngươi không tồn tại, thần hồn sẽ tiêu tán, như vậy kiếm hồn cũng giải thể; trải qua vạn năm tẩm bổ, Tiểu Phượng hoàng vẫn có thể tái hiện, từng bước trưởng thành, như vậy mà thôi."
Sở Dương thản nhiên mỉm cười: "Như vậy mà thôi, tuần hoàn như vậy, tám vị tiền Cửu Kiếp kiếm chủ đều lựa chọn như vậy ư? Bọn họ cũng gặp được ngươi, gặp được cơ duyên rất lớn!"
Bóng trắng nói: "Vấn đề của ngươi vẫn không trọng yếu, con đường ngươi và huynh đệ của ngươi đã chú định cả đời nhấp nhô; sớm ngày có đủ thực lực, cũng có thể sớm ngày tự bảo vệ mình. Hy sinh một kiếm linh không có bao nhiêu liên hệ, đảm bảo huynh đệ và tất cả người nhà của mình được an toàn tuyệt đối, chẳng lẽ không đáng ư?"
Sở Dương quay đầu nhìn kiếm linh, trên mặt kiếm linh lộ vẻ đờ đẫn.
Kiếm linh Lúc này đã hồi phục toàn bộ ký ức. Tám lần trước mình đều hy sinh như vậy.
Sở Dương tất nhiên là người nặng tình nặng nghĩa, nhưng tám vị Cửu Kiếp kiếm chủ trước mấy ai mà không nặng tình nặng nghĩa? Người nào mà không là nam tử đặc biệt trong nhân gian?
Nhưng trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, mình vẫn không phải là bị vứt bỏ sao.
Trong lòng Kiếm linh không oán hận, hắn chỉ bi thương và bi ai.
Mình thủy chung chỉ là một linh thể mà thôi.
Vì huynh đệ thân nhân của mình, hy sinh một kiếm linh không thể ra ánh sáng như hắn, đây vốn là một lựa chọn rất hợp tình hợp lý.
Chỉ trách mình chỉ là một linh thể.
Hơn nữa mình còn là một linh thể tuyệt đối không thể phản kháng chủ nhân. Về bản chất chính là một nô đãi trong tay chủ nhân. Ai sẽ để ý tới sự sống chết của một nô đãi?
Sở Dương cúi đầu, thủy chung không nói gì.
Bóng trắng cũng không gấp, cũng không thúc giục hắn lựa chọn.
Thật lâu sau, Sở Dương nhẹ giọng nói: "Tính mạng người nhà của ta, ta trước nay rất quý trọng."
Ánh mắt Bóng trắng khẽ động.
Sắc mặt Kiếm linh cũng như tro tàn.
Mặc dù chỉ có một chút dấu vết, nhưng cũng là chuyện tốt siêu cấp mà cao thủ bình thường nằm mơ cũng không được rồi.
Bóng trắng nhìn hắn đang nghiêm túc cảm ứng biến hóa của thần hồn, lại không thúc giục, không ngờ là rất kiên nhẫn đợi.
Thật lâu sau...
Sở Dương cuối cùng cũng nghiêm túc ghi nhớ hết, ngẩng đầu lên.
" Ngươi rất không tồi, thật sự rất không tồi." Trong thanh âm của Bóng trắng có sự khẳng định.
Sở Dương bình tĩnh nói: "Quá khen."
Sau khi trải qua loại thống khổ vừa rồi, thần trí của Sở Dương hiện tại không tới mức sấm đánh cũng không động thì cũng không kém là bao. Đừng nói là một câu khích lệ, cho dù là trở thành thần tượng của toàn bộ vũ trụ, Sở Dương cảm giác mình cũng không cần thiết phải kích động.
"Quá khen ư? Ta chưa bao giờ khen ai, ta đã rất lâu cũng không nói những lời khách sáo." Bóng trắng cười khẽ: "Bởi vì trong thiên địa này, người có thể khiến ta thưởng thức một chút cũng thật sự rất ít. người Có thể khiến ta nói lời khách sáo cũng căn bản không tồn tại." Text được lấy tại Truyện FULL
" Đối với sự thưởng thức của các hạ, Sở Dương thụ sủng nhược kinh." Sở Dương cười nhạt, thật sự có vài phần tư vị vinh nhục bất kinh.
"Thôi không nói những lời thừa thãi nữa, ta hôm nay xuất hiện ở đây, không phải là để khen ngươi."
Người đó cười hắc hắc: "Cho nên ngươi cũng không cần quá mức đắc chí."
Sở Dương không nói gì; rốt cuộc là loại người gì vậy? Tư tưởng gì vậy? Ta đắc chí lúc nào? Hơn nữa, ta cũng đâu có nói gì thừa, hình như toàn liền ngươi nói mà.
" Về Cửu Kiếp kiếm, ngươi đã có được tám đoạn trước, nhưng ngươi có biết kiếm hồn ở đâu không?" Bóng trắng thản nhiên nói.
Những lời này vừa nói ra, thân thể kiếm linh rõ ràng rung rung, ánh mắt lộ ra một tia tuyệt vọng, đó là ý tứ vô vọng nhất.
" Kiếm hồn ở đâu?" Sở Dương nghe vậy thì lại cảm thấy hứng thú, mắt lập tức sáng lên.
" Kiếm hồn, cũng có thể nói xa cuối chân trời xa cuối chân trời, nhưng cũng có thể nói là gần ngay trước mắt." Bóng trắng thản nhiên nói: "Phải xem ngươi làm như thế nào! Nếu ngươi muốn, hiện tại có thể có được kiếm hồn, ngươi muốn không?"
"Hả?" Trong mắt Sở Dương lộ ra vẻ nghi vấn.
" Cửu Kiếp kiếm này do ta tự tay sáng chế, công năng uy lực của nó ngươi hiện tại nhiều nhất cũng chỉ có thể phát ra ra một phần vạn uy lực mà thôi." Bóng trắng cười cười: "Mấu chốt Trong đó chính là ở trên kiếm hồn kia."
Sở Dương nói: "Nguyện nghe tường tận hơn."
Ánh mắt Bóng trắng lấp lánh, nói: "Dùng cách nói đơn giản nhất để giải thích thì ví dụ như con Tiểu Phượng hoàng trước mắt ngươi này." Hắn vươn tay ra chỉ vào kiếm linh.
" Phượng hoàng ư?" Ánh mắt Sở Dương có chút mê hoặc nhìn kiếm linh.
Đối với một đoạn này, trong lòng hắn đã sớm có đoán định, thái độ của kiếm linh đối với hai tộc long phượng rất cổ quái, cơ hồ là cố hết sức để dìm hàng long tộc, ngược lại lại vô hạn tâng bốc phượng hoàng tộc, trong lòng Sở Dương sớm đã lờ mờ có phát hiện.
Cho tới hôm nay mới được bóng trắng này chứng thực.
" Chân linh của con phượng hoàng này lúc ban đầu không phải là do ta bắt được." Thanh âm của Bóng trắng rất bình thản, mang theo một loại khinh thường: "Nhưng hắn lại tồn tại từ lúc ban đầu Cửu Kiếp kiếm thành hình. Hơn nữa đã bị phong ấn vào bên trong Cửu Kiếp kiếm. Thân là tồn tại người qua đường của Cửu Kiếp kiếm chủ."
" Cho nên mới nói, con phượng hoàng này kỳ thật chính là kiếm hồn của Cửu Kiếp kiếm." Bóng trắng trầm giọng nói.
" Kiếm linh chính là kiếm hồn? Sao lại như vậy? Hai bên cùng cấp ư?" Sở Dương bỗng nhiên ngẩng đầu.
Kiếm linh đã không thể nhịn được, toàn thân run rẩy kịch liệt.
"Hai bên tất nhiên không thể cùng cấp, kiếm linh bây giờ vẫn không phải là kiếm hồn!" Bóng trắng chậm rãi nói: "Nhưng ngươi nếu muốn hắn là kiếm hồn thì hắn chính là kiếm hồn! Kiếm linh tùy thời có thể chuyển hóa thành kiếm hồn!"
Sở Dương trở nên trầm tư.
" Bởi vì có ta ở đây, chỉ cần ta đánh tan chân linh của hắn, triệt để dung nhập vào Cửu Kiếp kiếm, như vậy, hắn chính là kiếm hồn! Điểm ấy đối với ta mà nói thì rất đơn giản!"
Bóng trắng nhẹ giọng nói, trong thanh âm, mang theo sự áp bức: "Cho nên, hiện tại chỉ cần ngươi gật đầu một cái, ngươi có thể lập tức có đủ Cửu Kiếp kiếm, thực lực của ngươi sẽ gấp mấy lần hiện tại, phóng mắt khắp toàn bộ Cửu Trùng Thiên, sẽ không có ai là đối thủ của ngươi, ta nói đã minh bạch chưa?"
Sở Dương trầm tư một lát rồi nói: "Các hạ nói thì rất đơn giản, nhưng ta vẫn không rõ sự mê hoặc trong đó."
Bóng trắng nói: "Mê hoặc Trong đó ngươi không cần minh bạch, cái đó không trọng yếu, ngươi chỉ cần biết như vậy liền có thể có được kiếm hồn, như vậy đủ rồi, cái khác không trọng yếu."
" Nhưng căn cứ vào những lời vừa rồi của các hạ, ta tin, chắc còn có một loại phương pháp khác để đạt được kiếm hồn, phương pháp đó là gì?" Sở Dương bình tĩnh nói.
"Loại phương pháp khác khó như lên trời! Ta không đề cử với ngươi đâu!"
Ánh mắt Bóng trắng trở nên sắc bén: "Cho dù là người ngày đó phong ấn con phượng hoàng vào Cửu Kiếp kiếm, cũng không nhất định có thể đạt tới điều kiện này, kiếm ta làm, không phải là người bình thường có thể dung hợp, lựa chọn con đường đó, Cửu Kiếp kiếm hoàn chỉnh có lẽ không còn là trợ lực, ngược lại sẽ là trở ngại rất lớn của trên con đường đi tới đỉnh phong của đại đạo!"
Ánh mắt của Sở Dương nóng rực như hỏa diễm: "Rốt cuộc khó cỡ nào? Phương pháp đó rốt cuộc là gì? Xin hãy nói ra đi?"
Bóng trắng dừng cười: "Phương pháp đó rất đơn giản, chính là dùng chính ngươi để luyện!"
Lần này, hắn biết Sở Dương lại càng không minh bạch, không đợi hắn hỏi phương pháp đã giải thích: "Một thanh thần kiếm đều có sinh mệnh linh tính; Cửu Kiếp kiếm do ta tạo ra, ta ban cho nó sinh mệnh; nhưng nó lại không phải là trưởng thành trong tay ta, nói như vậy, ngươi thể ngộ được phần?"
Sở Dương gật gật đầu, hắn ít nhiều minh bạch được một chút ý tứ của bóng trắng, thậm chí lờ mờ đoán được chân ý của cái gọ là dùng chính ngươi để luyện.
" Kiếm cũng có thể đạt tới đỉnh phong, Cửu Kiếp kiếm có tiềm lực như vậy. Nhưng sự trưởng thành của nó cũng cần chủ nhân của nó dùng tâm thần của mình để nuôi dưỡng, đồng cam cộng khổ, nhiều lần trải qua ngàn hiểm vạn kiếp; cuối cùng mới có thể trở thành chúa tể trong kiếm!"
" Nhưng mà con đường của kiếm chủ tất nhiên là tinh phong huyết vũ vô tận. Cho tới lúc đạt tới trình độ thực lực nhất định, mà bản thân của kiếm cũng trong quá trình này cắn nuốt tất cả những gì có thể cắn nuốt, sau khi thỏa mãn tất cả những điều kiện này, kiếm chủ có thể chém ra sát ý độc hữu của mình, thối luyện thanh kiếm này thành nguyên thần thứ hai của mình; đến lúc đó mới là chân kiếm hồn chính,
" Kiếm hồn vô địch Thiên hạ!"
" Đến lúc đó, ngươi mới có thể biết đạo chân chính của ngươi, Bóng trắng thản nhiên nói: "Còn nữa, có thể nhìn thấy bờ đối diện của ngươi."
" Nhưng mà đó tất nhiên là một đoạn năm tháng vĩnh cửu. Dài tới mức Cho dù là cái mà thế giới này của các ngươi gọi là thần cũng không nhất định có thể đạt tới đó."
" Đó là một con đường cần cơ duyên rất lớn, nắm lấy tất cả cơ duyên để đề thăng. Mà những cái này đều cần tự ngươi nắm lấy, tự lựa chọn, tự tranh thủ, hoặc là tự sáng tạo."
Bóng trắng nói tới đây, Sở Dương cúi đầu, trầm mặc, sau một lúc lâu vẫn không nói gì.
Vẻ tuyệt vọng trong mắt Kiếm linh càng đậm hơn.
" Chỉ là như vậy thật sự rất khó khăn, ta thật sự không đề nghị ngươi lựa chọn con đường này; hơn nữa tu vi đến mức này, trong tay có kiếm tuy rằng uy lực kinh người, nhưng cho dù không có kiếm thì ngươi cũng đã bất tử bất diệt rồi."
Bóng trắng chậm rãi nói: "Phương pháp nhanh nhất hiện tại chính là đánh tan kiếm linh rồi hóa thành kiếm hồn, như vậy có thể lập tức đề thăng uy lực, đủ để vô địch khắp thiên hạ. Ngươi không có bất kỳ tổn thất gì, chỉ hy sinh con Tiểu Phượng hoàng này mà thôi, kỳ thật nói đến cũng khéo, nếu ta không ở nơi này, nếu muốn bằng vào chính ngươi tự mình đánh tan kiếm linh, với tu vi của ngươi thực sự chưa chắc có thể làm được, có điều có ta ở đây, tất cả đều đơn giản, vận khí của ngươi thật sự không tồi."
" Hoặc là giữa các ngươi bởi vì ở chung lâu ngày có vài phần tình cảm, nhưng hắn thủy chung chỉ là một hư ảnh! Chỉ cần hy sinh hắn, thành tựu Cửu Kiếp kiếm, đến cuối cùng, uy lực tuy rằng không phải là kiếm hồn thần binh như ta nhắc tới vừa rồi, nhưng vẫn là binh khí đỉnh cao trong thiên địa."
Bóng trắng nói: "Về lựa chọn này cũng không liên quan tới đại đạo, ngươi lựa chọn như thế nào lựa chọn như thế nào đều không có bất kỳ quan hệ gì, chọn dễ hay chọn khó đều tùy ý ngươi, ta vẫn đề cử ngươi lựa chọn cái trước, dù sao có thể gặp được ta, cũng là một phần cơ duyên, cơ duyên hiếm có."
Sở Dương sau một lúc lâu vẫn không nói gì, trong không gian cửu kiếp thực sự là triệt để im lặng.
Thật lâu sau, Sở Dương hỏi: "Nếu ta chết thì sao?"
Bóng trắng thản nhiên nói: "Nếu ngươi không tồn tại, thần hồn sẽ tiêu tán, như vậy kiếm hồn cũng giải thể; trải qua vạn năm tẩm bổ, Tiểu Phượng hoàng vẫn có thể tái hiện, từng bước trưởng thành, như vậy mà thôi."
Sở Dương thản nhiên mỉm cười: "Như vậy mà thôi, tuần hoàn như vậy, tám vị tiền Cửu Kiếp kiếm chủ đều lựa chọn như vậy ư? Bọn họ cũng gặp được ngươi, gặp được cơ duyên rất lớn!"
Bóng trắng nói: "Vấn đề của ngươi vẫn không trọng yếu, con đường ngươi và huynh đệ của ngươi đã chú định cả đời nhấp nhô; sớm ngày có đủ thực lực, cũng có thể sớm ngày tự bảo vệ mình. Hy sinh một kiếm linh không có bao nhiêu liên hệ, đảm bảo huynh đệ và tất cả người nhà của mình được an toàn tuyệt đối, chẳng lẽ không đáng ư?"
Sở Dương quay đầu nhìn kiếm linh, trên mặt kiếm linh lộ vẻ đờ đẫn.
Kiếm linh Lúc này đã hồi phục toàn bộ ký ức. Tám lần trước mình đều hy sinh như vậy.
Sở Dương tất nhiên là người nặng tình nặng nghĩa, nhưng tám vị Cửu Kiếp kiếm chủ trước mấy ai mà không nặng tình nặng nghĩa? Người nào mà không là nam tử đặc biệt trong nhân gian?
Nhưng trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, mình vẫn không phải là bị vứt bỏ sao.
Trong lòng Kiếm linh không oán hận, hắn chỉ bi thương và bi ai.
Mình thủy chung chỉ là một linh thể mà thôi.
Vì huynh đệ thân nhân của mình, hy sinh một kiếm linh không thể ra ánh sáng như hắn, đây vốn là một lựa chọn rất hợp tình hợp lý.
Chỉ trách mình chỉ là một linh thể.
Hơn nữa mình còn là một linh thể tuyệt đối không thể phản kháng chủ nhân. Về bản chất chính là một nô đãi trong tay chủ nhân. Ai sẽ để ý tới sự sống chết của một nô đãi?
Sở Dương cúi đầu, thủy chung không nói gì.
Bóng trắng cũng không gấp, cũng không thúc giục hắn lựa chọn.
Thật lâu sau, Sở Dương nhẹ giọng nói: "Tính mạng người nhà của ta, ta trước nay rất quý trọng."
Ánh mắt Bóng trắng khẽ động.
Sắc mặt Kiếm linh cũng như tro tàn.