Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1649: Tiên duyên trời ban
"Ngươi mơ đấy à?" kiếm linh cười nhạt: "Ngươi cho là chí tôn cửu phẩm dễ chạm tới như vậy sao? Cho dù ngươi là Cửu Kiếp kiếm chủ, cũng phải tu luyện, phải tích lũy, phải lịch lãm... Làm sao có thể một bước lên trời chứ?"
Nhưng kiếm linh nói xong còn chưa tới một khắc đồng hồ, Sở Dương đã cổ quái mở miệng: "kiếm linh này, ta hiện tại đã là chí tôn bát phẩm đỉnh phong rồi, tuyệt đối không hề nói giỡn, tuyệt đối thật đó..."
"Điều này làm sao có thể?!" kiếm linh lập tức hóa đá, cái này cũng quá khó tin rồi, chí tôn bát phẩm đỉnh phong thật sao?!
Vừa rồi mình còn nói mơ cũng không có thể xảy ra, chẳng lẽ mơ thật sự trở thành sự thật? Thật có thể một bước lên trời?!
Trong lúc Sở Dương còn đang chấn kinh không biết nói gì, kiếm linh hoàn toàn hóa đá không dám tin tưởng, linh khí trong kinh mạch của Sở Dương đã bắt đầu sôi trào, chậm rãi cô đọng, hình thành tình huống giống như sóng thần tập kích.
Mắt thấy chỉ cần hơi dị động là lập tức sơn băng địa liệt, long trời lở đất.
Sở Dương đưa tay day trán, than nhẹ một tiếng không biết phúc hay họa, cười khổ một tiếng, tiếp đó tập trung tâm thần quan sát đan điền của mình. Vừa quan sát xong, không khỏi hít một hơi lạnh.
Lúc trước, ở đó bất quá chỉ có hơn một trăm đạo Hồng Mông chân ti. Hiện tại, không biết từ lúc nào, đã biến thành hơn một ngàn rồi. Không ngờ gia tăng gấp mười lần. Hơn nữa hình như vẫn còn đang có xu thế tăng lên.
"Thứ này từ khi nào lại biến thành nhiều như vậy? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra chứ?" Sở Dương mở to mắt, nhìn kiếm tuệ ôm lấy cổ tay mình, nhẹ giọng nói: "Kiếm tuệ, đây đều là ngươi cho ta sao?"
Kiếm tuệ ôn nhu vuốt ve tay hắn, nhu tình vô hạn.
Ngay sau đó, Sở Dương chỉ cảm thấy nguyên khí trong cơ thể mình đột nhiên bạo phát mãnh liệt. Trong khoảnh khắc, toàn thân tựa hồ hoàn toàn vỡ vụn, thậm chí ngay cả ý thứ cũng hóa thành sao dầy trời, rơi rụng.
Sau đó là một cảm giác thoải mái trước nay chưa từng có, tràn ngập mọi ngóc ngách cơ thể.
Bên ngoài, quần áp trên người Sở Dương theo nguyên khí đột nhiên bạo phát mà hóa thành tro bụi, cả người trần trụi, một chút vải cũng không có.
Theo nguyên khí bạo phát, bên ngoài thân thể Sở Dương đột nhiên bài tiết ra một tầng ô uế màu đen. Thứ uế màu đen dần dần nhiều lên, phủ kín toàn thân, mang theo một thứ mùi khó ngửi, khiến người ta vừa ngửi thấy đã muốn ói.
Thứ ô uế này trừ mùi vị khó ngửi ra, bản chất gần như là một thứ keo dính, cực kỳ nhơm nhớp, tuy thoạt nhìn là màu đen, nhưng lại khiến cho người ta có một cảm giác trong suốt.
Tất cả những biến hóa này, Sở Dương hoàn toàn không hay biết gì cả. Chân lực trong cơ thể cuồn cuộn tuôn chảy, giống như một con sông trong suốt. Mà ở trên người hắn, đột nhiên lại xuất hiện một cỗ khí tức trầm trọng dị thường.
Tựa như vân sơn lồng lộng, đại địa mênh mông.
Úy công tử đứng bên cạnh, khẽ thở dài một tiếng, hâm mộ từ đáy lòng.
Tình huống Sở Dương hiện giờ, Úy công tử cũng không xa lạ gì, hắn cũng từng trải qua một lần - chí tôn cửu phẩm, thiên linh luyện thân.
Tất cả nhơ bẩn, tạp chất trong kinh mạch, cốt cách, huyết nhục, nội tạng con người, vào giờ khắc này đều bị bài tiết ra ngoài!Chỉ vào giờ khắc này, tu giả mới có một lần cơ hội cảm ngộ thật lớn.
Đó là hậu thổ chi cảnh.
Cảnh giới cấp bậc địa cấp.
Nhưng ở Cửu Trọng Thiên đại lục này, lại gọi cảm ngộ trời ban này là "Tiên duyên trời ban."
Bởi vì chỉ có trong nháy mắt đột phá mới có cơ hội cảm ngộ như vậy. Có thể nắm lấy, chính là đại cơ duyên, nếu như không nắm được, vậy sẽ bỏ lỡ vĩnh viễn, bởi vì sau này nos tuyệt sẽ không xuất hiện một lần nữa.
Khi Úy công tử đột phá, cơ duyện này đã được hắn nắm lấy, cảm ngộ chừng một khắc đồng hồ.
Theo hắn biết, người bình thường có cơ hội như vậy, đều chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, vượt qua một cái hô hấp người thường cũng chưa chắc được mấy người.
Mình lần đó cảm ngộ ước chừng một khắc đồng hồ, đã có thể nói là ngạo thị cổ kim, bao trùm thiên hạ rồi.
Hiện giờ, Sở Dương cũng gặp được tiên duyên trời ban như vậy.
Không biết Sở Dương có thể nắm lấy cơ hội này không? nếu như nắm được, hắn có thể cảm ngộ trong bao lâu?
Tâm thần Sở Dương, ở trong nháy mắt vừa rồi không ngờ đã tiến vào trong một loại cảnh giới huyền diệu tới cực điểm.
Tựa hồ bốn phía xung quanh mình, tất cả đều là thổ nhưỡng trầm trọng, lại tràn đầy một loại sinh mệnh chi khí cổ xưa. Giờ khắc này tiến vào chí tôn cửu phẩm, hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ.
Vì sao thực lực chí tôn cửu phẩm lại khủng bố như vậy, gần như có thể vượt qua thiên địa vạn vật, gần như có thể phá vỡ quy luật tự nhiên.
Tất cả đều rất đơn giản. Bởi vì đạt tới chí tôn cửu phẩm, võ giả đã có thể chạm tới đại địa chi đạo.
Sở Dương đột nhiên cảm thấy có chút châm chọc, cả đại lục này vốn luôn treo hai chữ "thiên đạo" trên miệng, muốn trùng kích cái gọi là "thiên đạo", nhưng nào có ngờ tới, khoảng cách tới con đường thiên đạo lại xa không thể chạm tới như thế.
Làm người, trước tiên phải tu nhân đạo, sau đó không biết bao lây, mới có thể nói tới đại địa chi đạo, sau khi hoàn thiên đại địa chi đạo, mới là thiên đạo!
Thương thiên chi đạo!
Sau đó mới là đại đạo!
Nhưng thương thiên chi đạo nào có thể dễ dàng ấn chứng như vậy?!
Sở Dương cười ha hả, cứ thế rong chơi trong khí tức đại địa đột nhiên xuất hiện, không biết có thể tồn tại bao lây này. Hắn không hề nghĩ gì cả, thậm chí còn không muốn thu được cảm ngộ gì cụ thể từ nơi này. Não hải một mực thanh tịnh, tựa như một tờ giấy trắng hoàn toàn không có một vết mực, tùy ý trôi nổi trong không gian đại địa này.
Vô tâm, vô niệm, vô tư, vô tưởng, vô tình, vô dục, vô vọng, vô tranh, vô cầu, tất cả đều là không!
Hết thảy đều tùy duyên.
Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua...
Một hơi thở trôi qua... hai hơi thở trôi qua...
Mười hơi thở cũng trôi qua...
"Nửa khắc đồng hồ rồi." Úy công tử im lặng đứng một bên, chăm chú quan sát Sở Dương.
Giờ phút này, bởi vì tu vi tấn chức tới chí tôn cửu phẩm mà trên người Sở Dương xuất hiện những tạp chất này. Theo vu vi Sở Dương không ngừng tăng trưởng, chậm rãi khô lại, dần dần thoát ly mặt da, sau đó vỡ tan thành vô số hạt bụi, mang theo mùi hôi thối tan biến không thấy đâu nữa.
Lại qua một lát, ngay cả mùi cũng không còn nữa rồi.
Giống như Sở Dương chưa hề trải qua một lần tẩy gân phạt tủy vậy.
Úy công tử tin tưởng, cho dù Sở Dương tỉnh lại, cũng chưa chắc đã biết được tất cả những chuyện vừa phát sinh. Nhưng thân thể hắn tuyệt đối đã không còn giống với lúc trước, hơn nữa là không phải một dạng. Nếu thân thể lúc trước là địa, vậy thân thể bây giờ chính là thiên cao cao tại thượng.
Bởi vì lần tẩy gân phạt tủy này đã diễn ra vô cùng chân thật.
Úy công tử không khỏi thở dài... Lúc mình vừa mới đột phá, cũng không biết biến hóa bên ngoài thế nào.
Cho tới bây giờ nhìn Sở Dương dột phá, mới biết mình nhất định cũng từng trải qua biến hóa như thế...
"Rất tốt, gần được một khắc đồng hồ rồi, không biết có thể đạt tới trình độ bản công tử không." Úy công tử lộ ra thần sắc tán thưởng.
Sở Dương có thể bảo trụ loại cảm ngộ này lâu như vậy đã khiến Úy công tử rất kinh ngạc rồi. Riêng nói về thiên phú cảm ngộ thiên địa tự nhiên, tinh linh vẫn luôn hơn xa nhân loại. Lực lĩnh ngộ của tinh linh bình thường đã mạnh hơn nhân loại một chút rồi. Mà Úy công tử hắn lại là tinh linh hoàng tộc thuần chủng, đương nhiên sẽ nghĩ rằng, lực lĩnh ngộ của mình không thể nghi ngờ là tối cường.
Đây chính là kiêu ngạo của chùng tộc.
Trên thực tế, Úy công tử tuyệt đối có tư cách kiêu ngạo như vậy. Nhìn khắp Cửu Trọng Thiên, tung hoành mười vạn năm, nhân loại đơn thuần thật đúng là chẳng mấy ai có thể so sánh với Úy công tử, cho dù là lịch đại Cửu Kiếp kiếm chủ cũng còn xa mới bằng!
Giờ phút này, nhìn thấy Sở Dương không ngờ cũng thiên tư đĩnh ngộ như thế, chỉ còn một chút nữa là theo kịp mình, há có thể không chấn kinh? Bất quá cuối cùng có lẽ vẫn còn kém mình một chút, chắc cũng nên tỉnh lại rồi!
Nhưng theo thời gian dần dần trôi qua, sắc mặt Úy công tử dần dần biến dổi.
"Thế nào còn chưa chấm dứt... Thế này đã là ngang bằng ta rồi...."
Tiếp đó, Úy công tử toàn thân ngây dại.
"Vượt qua ta, không ngờ vượt qua ta, ngươi đã vượt qua ta rồi, nên tỉnh lại thôi..."
Tiếp đó, hai khắc lại trôi qua, Sở Dương vẫn chưa tỉnh.
Một canh giờ rồi.
Sở Dương vẫn còn đang cảm ngộ...
Trong lúc Sở Dương cảm ngộ, Úy công tử đã hoàn toàn hóa đá, chấn kinh tới mức không nói nên lời rồi.
"Thật đúng là yêu nghiệt a... Hitz..." Úy công tử hít một hơi lạnh, liên tục lắc đầu: "Gia hỏa này tuyệt đối không phải người. Con người làm sao có thể cảm ngộ lâu như vậy... Thật... thật khiến bản công tử không biết nên nói gì...."
Sở Dương căn bản không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng cũng đoán được, có vẻ đã rất lâu rất lâu rồi.
Ngay sau khi hắn tiến vào cảnh giới hậu thổ, hắn chỉ nghe thấy trong cơ thể mình, tựa hồ có thanh âm giống như thứ gì đó vỡ tan.
Nội thị một cái, lập tức kinh ngạc phát hiện.
Chỉ thấy đan điền của mình không ngờ đột nhiên nổ tung, sau đó lại gây dựng lại một hồi. Đan điền hiện giờ lại biến thành hình dáng rất giống ngôi sao sáu cánh, ở vị trí trung tâm, chính là một hình tròn. Ở giữa hình tròn, một thanh Cửu Kiếp kiếm nho nhỏ lặng lẽ phiêu phù.
Xung quanh chính là một đám Hồng Mông chân ti, tử sắc lấp lánh bao vây tứ phía.
Mà ở phía ngoài cùng, lại là sáu cánh của ngôi sao.
Trong đó một cánh hiện ra quang mang úy lam sắc, trước mắt đã bị lấp đầy một phần mười không gian. Về phần những cánh còn lại, hoặc là hiện ra quang mang kim sắc, hoặc là quang mang lục sắc, hoặc là... Mỗi cánh đại để chỉ có một phần trăm không gian mà thôi.
Mà đỉnh cánh ngôi sao gần khu vực úy lam sắc nhất, cũng hiện lên màu vàng dất. Giờ phút này, nơi đó đang có vô số năng lượng màu vàng đất, lốm đốm dày đặc hướng về nơi đó mà dũng mãnh lao tới.
Năng lượng màu vàng đất một khi tràn vào liền lập tức bị áp súc... Có thể dễ dàng nhìn thấy, không giang bị năng lượng màu vàng đất lấp đầy đã xấp xỉ một phần mười không gian, so với khu vực úy lam sắc còn lớn hơn một chút, mà năng lượng mà vàng đất kia vẫn còn đang liên tục tịch tụ ở bên trong.
Sở Dương cũng không biết... Úy công tử bên ngoài hiện giờ đã mất đi năng lực nói chuyện!
.... chừng ba canh giờ rồi!
Ba canh giờ đó, trời ơi, tinh linh tổ thần của ta ơi!
Hơn nữa tên biến thái này dường như vẫn còn tiếp tục cảm ngộ. Trời đất ơi... Đó là người hay là yêu tinh vậy? Cho dù thật là yêu tinh cũng không thể biến thái như vậy chứ...
Nhưng kiếm linh nói xong còn chưa tới một khắc đồng hồ, Sở Dương đã cổ quái mở miệng: "kiếm linh này, ta hiện tại đã là chí tôn bát phẩm đỉnh phong rồi, tuyệt đối không hề nói giỡn, tuyệt đối thật đó..."
"Điều này làm sao có thể?!" kiếm linh lập tức hóa đá, cái này cũng quá khó tin rồi, chí tôn bát phẩm đỉnh phong thật sao?!
Vừa rồi mình còn nói mơ cũng không có thể xảy ra, chẳng lẽ mơ thật sự trở thành sự thật? Thật có thể một bước lên trời?!
Trong lúc Sở Dương còn đang chấn kinh không biết nói gì, kiếm linh hoàn toàn hóa đá không dám tin tưởng, linh khí trong kinh mạch của Sở Dương đã bắt đầu sôi trào, chậm rãi cô đọng, hình thành tình huống giống như sóng thần tập kích.
Mắt thấy chỉ cần hơi dị động là lập tức sơn băng địa liệt, long trời lở đất.
Sở Dương đưa tay day trán, than nhẹ một tiếng không biết phúc hay họa, cười khổ một tiếng, tiếp đó tập trung tâm thần quan sát đan điền của mình. Vừa quan sát xong, không khỏi hít một hơi lạnh.
Lúc trước, ở đó bất quá chỉ có hơn một trăm đạo Hồng Mông chân ti. Hiện tại, không biết từ lúc nào, đã biến thành hơn một ngàn rồi. Không ngờ gia tăng gấp mười lần. Hơn nữa hình như vẫn còn đang có xu thế tăng lên.
"Thứ này từ khi nào lại biến thành nhiều như vậy? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra chứ?" Sở Dương mở to mắt, nhìn kiếm tuệ ôm lấy cổ tay mình, nhẹ giọng nói: "Kiếm tuệ, đây đều là ngươi cho ta sao?"
Kiếm tuệ ôn nhu vuốt ve tay hắn, nhu tình vô hạn.
Ngay sau đó, Sở Dương chỉ cảm thấy nguyên khí trong cơ thể mình đột nhiên bạo phát mãnh liệt. Trong khoảnh khắc, toàn thân tựa hồ hoàn toàn vỡ vụn, thậm chí ngay cả ý thứ cũng hóa thành sao dầy trời, rơi rụng.
Sau đó là một cảm giác thoải mái trước nay chưa từng có, tràn ngập mọi ngóc ngách cơ thể.
Bên ngoài, quần áp trên người Sở Dương theo nguyên khí đột nhiên bạo phát mà hóa thành tro bụi, cả người trần trụi, một chút vải cũng không có.
Theo nguyên khí bạo phát, bên ngoài thân thể Sở Dương đột nhiên bài tiết ra một tầng ô uế màu đen. Thứ uế màu đen dần dần nhiều lên, phủ kín toàn thân, mang theo một thứ mùi khó ngửi, khiến người ta vừa ngửi thấy đã muốn ói.
Thứ ô uế này trừ mùi vị khó ngửi ra, bản chất gần như là một thứ keo dính, cực kỳ nhơm nhớp, tuy thoạt nhìn là màu đen, nhưng lại khiến cho người ta có một cảm giác trong suốt.
Tất cả những biến hóa này, Sở Dương hoàn toàn không hay biết gì cả. Chân lực trong cơ thể cuồn cuộn tuôn chảy, giống như một con sông trong suốt. Mà ở trên người hắn, đột nhiên lại xuất hiện một cỗ khí tức trầm trọng dị thường.
Tựa như vân sơn lồng lộng, đại địa mênh mông.
Úy công tử đứng bên cạnh, khẽ thở dài một tiếng, hâm mộ từ đáy lòng.
Tình huống Sở Dương hiện giờ, Úy công tử cũng không xa lạ gì, hắn cũng từng trải qua một lần - chí tôn cửu phẩm, thiên linh luyện thân.
Tất cả nhơ bẩn, tạp chất trong kinh mạch, cốt cách, huyết nhục, nội tạng con người, vào giờ khắc này đều bị bài tiết ra ngoài!Chỉ vào giờ khắc này, tu giả mới có một lần cơ hội cảm ngộ thật lớn.
Đó là hậu thổ chi cảnh.
Cảnh giới cấp bậc địa cấp.
Nhưng ở Cửu Trọng Thiên đại lục này, lại gọi cảm ngộ trời ban này là "Tiên duyên trời ban."
Bởi vì chỉ có trong nháy mắt đột phá mới có cơ hội cảm ngộ như vậy. Có thể nắm lấy, chính là đại cơ duyên, nếu như không nắm được, vậy sẽ bỏ lỡ vĩnh viễn, bởi vì sau này nos tuyệt sẽ không xuất hiện một lần nữa.
Khi Úy công tử đột phá, cơ duyện này đã được hắn nắm lấy, cảm ngộ chừng một khắc đồng hồ.
Theo hắn biết, người bình thường có cơ hội như vậy, đều chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, vượt qua một cái hô hấp người thường cũng chưa chắc được mấy người.
Mình lần đó cảm ngộ ước chừng một khắc đồng hồ, đã có thể nói là ngạo thị cổ kim, bao trùm thiên hạ rồi.
Hiện giờ, Sở Dương cũng gặp được tiên duyên trời ban như vậy.
Không biết Sở Dương có thể nắm lấy cơ hội này không? nếu như nắm được, hắn có thể cảm ngộ trong bao lâu?
Tâm thần Sở Dương, ở trong nháy mắt vừa rồi không ngờ đã tiến vào trong một loại cảnh giới huyền diệu tới cực điểm.
Tựa hồ bốn phía xung quanh mình, tất cả đều là thổ nhưỡng trầm trọng, lại tràn đầy một loại sinh mệnh chi khí cổ xưa. Giờ khắc này tiến vào chí tôn cửu phẩm, hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ.
Vì sao thực lực chí tôn cửu phẩm lại khủng bố như vậy, gần như có thể vượt qua thiên địa vạn vật, gần như có thể phá vỡ quy luật tự nhiên.
Tất cả đều rất đơn giản. Bởi vì đạt tới chí tôn cửu phẩm, võ giả đã có thể chạm tới đại địa chi đạo.
Sở Dương đột nhiên cảm thấy có chút châm chọc, cả đại lục này vốn luôn treo hai chữ "thiên đạo" trên miệng, muốn trùng kích cái gọi là "thiên đạo", nhưng nào có ngờ tới, khoảng cách tới con đường thiên đạo lại xa không thể chạm tới như thế.
Làm người, trước tiên phải tu nhân đạo, sau đó không biết bao lây, mới có thể nói tới đại địa chi đạo, sau khi hoàn thiên đại địa chi đạo, mới là thiên đạo!
Thương thiên chi đạo!
Sau đó mới là đại đạo!
Nhưng thương thiên chi đạo nào có thể dễ dàng ấn chứng như vậy?!
Sở Dương cười ha hả, cứ thế rong chơi trong khí tức đại địa đột nhiên xuất hiện, không biết có thể tồn tại bao lây này. Hắn không hề nghĩ gì cả, thậm chí còn không muốn thu được cảm ngộ gì cụ thể từ nơi này. Não hải một mực thanh tịnh, tựa như một tờ giấy trắng hoàn toàn không có một vết mực, tùy ý trôi nổi trong không gian đại địa này.
Vô tâm, vô niệm, vô tư, vô tưởng, vô tình, vô dục, vô vọng, vô tranh, vô cầu, tất cả đều là không!
Hết thảy đều tùy duyên.
Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua...
Một hơi thở trôi qua... hai hơi thở trôi qua...
Mười hơi thở cũng trôi qua...
"Nửa khắc đồng hồ rồi." Úy công tử im lặng đứng một bên, chăm chú quan sát Sở Dương.
Giờ phút này, bởi vì tu vi tấn chức tới chí tôn cửu phẩm mà trên người Sở Dương xuất hiện những tạp chất này. Theo vu vi Sở Dương không ngừng tăng trưởng, chậm rãi khô lại, dần dần thoát ly mặt da, sau đó vỡ tan thành vô số hạt bụi, mang theo mùi hôi thối tan biến không thấy đâu nữa.
Lại qua một lát, ngay cả mùi cũng không còn nữa rồi.
Giống như Sở Dương chưa hề trải qua một lần tẩy gân phạt tủy vậy.
Úy công tử tin tưởng, cho dù Sở Dương tỉnh lại, cũng chưa chắc đã biết được tất cả những chuyện vừa phát sinh. Nhưng thân thể hắn tuyệt đối đã không còn giống với lúc trước, hơn nữa là không phải một dạng. Nếu thân thể lúc trước là địa, vậy thân thể bây giờ chính là thiên cao cao tại thượng.
Bởi vì lần tẩy gân phạt tủy này đã diễn ra vô cùng chân thật.
Úy công tử không khỏi thở dài... Lúc mình vừa mới đột phá, cũng không biết biến hóa bên ngoài thế nào.
Cho tới bây giờ nhìn Sở Dương dột phá, mới biết mình nhất định cũng từng trải qua biến hóa như thế...
"Rất tốt, gần được một khắc đồng hồ rồi, không biết có thể đạt tới trình độ bản công tử không." Úy công tử lộ ra thần sắc tán thưởng.
Sở Dương có thể bảo trụ loại cảm ngộ này lâu như vậy đã khiến Úy công tử rất kinh ngạc rồi. Riêng nói về thiên phú cảm ngộ thiên địa tự nhiên, tinh linh vẫn luôn hơn xa nhân loại. Lực lĩnh ngộ của tinh linh bình thường đã mạnh hơn nhân loại một chút rồi. Mà Úy công tử hắn lại là tinh linh hoàng tộc thuần chủng, đương nhiên sẽ nghĩ rằng, lực lĩnh ngộ của mình không thể nghi ngờ là tối cường.
Đây chính là kiêu ngạo của chùng tộc.
Trên thực tế, Úy công tử tuyệt đối có tư cách kiêu ngạo như vậy. Nhìn khắp Cửu Trọng Thiên, tung hoành mười vạn năm, nhân loại đơn thuần thật đúng là chẳng mấy ai có thể so sánh với Úy công tử, cho dù là lịch đại Cửu Kiếp kiếm chủ cũng còn xa mới bằng!
Giờ phút này, nhìn thấy Sở Dương không ngờ cũng thiên tư đĩnh ngộ như thế, chỉ còn một chút nữa là theo kịp mình, há có thể không chấn kinh? Bất quá cuối cùng có lẽ vẫn còn kém mình một chút, chắc cũng nên tỉnh lại rồi!
Nhưng theo thời gian dần dần trôi qua, sắc mặt Úy công tử dần dần biến dổi.
"Thế nào còn chưa chấm dứt... Thế này đã là ngang bằng ta rồi...."
Tiếp đó, Úy công tử toàn thân ngây dại.
"Vượt qua ta, không ngờ vượt qua ta, ngươi đã vượt qua ta rồi, nên tỉnh lại thôi..."
Tiếp đó, hai khắc lại trôi qua, Sở Dương vẫn chưa tỉnh.
Một canh giờ rồi.
Sở Dương vẫn còn đang cảm ngộ...
Trong lúc Sở Dương cảm ngộ, Úy công tử đã hoàn toàn hóa đá, chấn kinh tới mức không nói nên lời rồi.
"Thật đúng là yêu nghiệt a... Hitz..." Úy công tử hít một hơi lạnh, liên tục lắc đầu: "Gia hỏa này tuyệt đối không phải người. Con người làm sao có thể cảm ngộ lâu như vậy... Thật... thật khiến bản công tử không biết nên nói gì...."
Sở Dương căn bản không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng cũng đoán được, có vẻ đã rất lâu rất lâu rồi.
Ngay sau khi hắn tiến vào cảnh giới hậu thổ, hắn chỉ nghe thấy trong cơ thể mình, tựa hồ có thanh âm giống như thứ gì đó vỡ tan.
Nội thị một cái, lập tức kinh ngạc phát hiện.
Chỉ thấy đan điền của mình không ngờ đột nhiên nổ tung, sau đó lại gây dựng lại một hồi. Đan điền hiện giờ lại biến thành hình dáng rất giống ngôi sao sáu cánh, ở vị trí trung tâm, chính là một hình tròn. Ở giữa hình tròn, một thanh Cửu Kiếp kiếm nho nhỏ lặng lẽ phiêu phù.
Xung quanh chính là một đám Hồng Mông chân ti, tử sắc lấp lánh bao vây tứ phía.
Mà ở phía ngoài cùng, lại là sáu cánh của ngôi sao.
Trong đó một cánh hiện ra quang mang úy lam sắc, trước mắt đã bị lấp đầy một phần mười không gian. Về phần những cánh còn lại, hoặc là hiện ra quang mang kim sắc, hoặc là quang mang lục sắc, hoặc là... Mỗi cánh đại để chỉ có một phần trăm không gian mà thôi.
Mà đỉnh cánh ngôi sao gần khu vực úy lam sắc nhất, cũng hiện lên màu vàng dất. Giờ phút này, nơi đó đang có vô số năng lượng màu vàng đất, lốm đốm dày đặc hướng về nơi đó mà dũng mãnh lao tới.
Năng lượng màu vàng đất một khi tràn vào liền lập tức bị áp súc... Có thể dễ dàng nhìn thấy, không giang bị năng lượng màu vàng đất lấp đầy đã xấp xỉ một phần mười không gian, so với khu vực úy lam sắc còn lớn hơn một chút, mà năng lượng mà vàng đất kia vẫn còn đang liên tục tịch tụ ở bên trong.
Sở Dương cũng không biết... Úy công tử bên ngoài hiện giờ đã mất đi năng lực nói chuyện!
.... chừng ba canh giờ rồi!
Ba canh giờ đó, trời ơi, tinh linh tổ thần của ta ơi!
Hơn nữa tên biến thái này dường như vẫn còn tiếp tục cảm ngộ. Trời đất ơi... Đó là người hay là yêu tinh vậy? Cho dù thật là yêu tinh cũng không thể biến thái như vậy chứ...