Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1646: Nữ hoàng tinh linh
Lần này đúng là bị khinh bỉ triệt để không còn gì để nói. kiếm linh vốn còn đang lo lắng sau khi người ta tới đây sẽ vung tay đánh nhau, hoặc là không nể mặt nói không cho. kiếm linh thậm chí còn chuẩn bị vạn nhất Úy công tử nói không cho, liền trực tiếp xuất thủ, chế phục Úy công tử rồi nói sau.
Cho dù Sở Dương có mất hứng cũng không thể quản nhiều như vậy. Đây chính là Thiên Tinh mộc đó, nào nghĩ tới kết quả lại ra như thế này?
Ta đường đường là Cửu kiếp kiếm linh, không ngờ lại bị khinh bỉ triệt để như thế. Không, không phải là khinh bỉ, mà là không thèm nhìn tới. Con mẹ nó, đây là chuyện gì chứ, ta nhìn thấy là vô thượng chí bảo, người ta lại căn bản không thể để vào trong mắt...
Tinh linh đều như vậy sao?
"Tinh linh tộc...." kiếm linh không nói gì nhìn trời hồi lâu, cuối cùng mới buồn bực nói: "Từ xưa tới nay đều có tính cách cao ngạo tới mức khốn kiếp như vậy... Cứ như khắp thiên hạ đêu chỉ có một mình bọn hắn. Sau này có chuyện ngàn vạn lần đừng có đến cầu lão tử, nếu đến cầu lão tử, lão tử thế nào cũng phải hành chết ngươi..."
Sở Dương nghiến răng: "Ngươi câm miệng lại đi, đừng có làm ta mất mặt nữa. Tiếp tục tầm bảo! Nhanh lên!"
"Lần này thu hoạch tổng cộng được 5678 loại dược liệu, hiện giờ đều thu hết vào Cửu Kiếp không gian, xác nhận sống sót toàn bộ, hơn nữa trạng thái sinh trưởng còn thập phần lý tưởng." kiếm linh thở phào một hơi rất thỏa mãn: "Chúng đều là đồ tốt trong Tinh Linh chi thành, bên trong tự nhiên còn có khí tức tinh linh, ở Cửu Trọng Thiên Khuyết cũng rất ít khi gặp được.."
Sở Dương ừ một tiếng, nói: "Bất quá, khí tức tinh linh, ở nơi này không lại thiếu."
kiếm linh thản nhiên nói: "Đó là đương nhiên.": "
"Không nói nhảm nữa, còn chính sự phải làm, ngươi có cảm nhận được tin tức mảnh Cửu Kiếp kiếm thứ tám không?" Sở Dương hỏi.
"Không." kiếm linh nói: "Đúng là một điểm cảm giác cũng không có. Cái này có chút kỳ quái." Nghĩ nghĩ, nói: "Có lẽ, ngươi phải xuất ra toàn bộ Cửu Kiếp kiếm, phát ra kiếm khí hấp dẫn, tin tưởng nhất định sẽ có cảm ứng..."
Sở Dương gật đầu.
Thân hình kiếm linh nhoáng lên một cái, trốn vào trong Cửu Kiếp không gian.
Tâm niệm Sở Dương khẽ động, chỉ một ý niệm trong đầu, Cửu Kiếp kiếm kiếm tiêm kiếm nhận kiếm cách kiếm đôn... cùng nhau xuất hiện trong Tinh Linh chi thành. Trong Tinh Linh chi thành, quang hoa tức thì tỏa ra mãnh liệt, hội tụ thành một thanh trường kiếm trên không trung.
Cửu Kiếp kiếm hàng lâm Tinh Linh chi thành.
Xuy xuy xuy xuy...
Vô số kiếm khí không ngừng bay lượn, qua lại khắp Tinh Linh chi thành, không ngờ giống như muốn cắt nát khoảng không gian bị linh vụ che phủ này.
Úy công tử vẫn một mực bận rộn trong vương điện, đột nhiên cảm nhận được sát khí lạnh thấu xương từ bên ngoài truyền tới, kiếm khí tung hoành, lại tưởng kẻ thù bên ngoài xâm nhập Tinh Linh chi thành, đang kịch chiến với Sở Dương. Trong lúc kinh hãi, phi thân mà ra, vừa mới đứng trên đinh vương điện đã nhìn thấy quang hoa chói mắt bắn thẳng về phía mình giống như một tia chớp.
"Đây là chuyện gì? Rốt cuộc là địch nhân nào mà khiến Sở Dương phải xuất động Cửu Kiếp kiếm ngăn địch?" Úy công tử trong lòng nghi hoặc không thôi: "Chẳng lẽ địch nhân cường đại thật sự xông tới đây rồi?"
Đang suy nghĩ, Cửu Kiếp kiếm đã mang theo tiếng sấm sét, phóng tới trước mặt hắn.
Tâm niệm Úy công tử khẽ động, toàn thân không hề nhúc nhích, đứng yên tại chỗ.
Kiếm quang lòng vòng mấy vòng, tiếp đó đột nhiên bay vào trong Tinh Linh hoàng cung.
Phía sau, Sở Dương cấp tốc bay vụt tới như chớp, bị Úy công tử một trảo túm được: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Làm sao ngươi lại triệu tập Cửu Kiếp kiếm ra?"
Sở Dương hưng phấn nói: "Còn có thể là chuyện gì, phát hiện mảnh Cửu Kiếp kiếm thứ tám... phát hiện Cửu Kiếp kiếm ở chỗ này, đúng là vận khí của Tinh linh nhất tộc các ngươi a."
"Mảnh Cửu Kiếp kiếm thứ tám? Thật hay giả?" Úy công tử sửng sốt: "Thứ này thế nào lại nằm trong Tinh Linh chi thành mười vạn năm chưa từng xuất thế? Không phải lúc trước từng xuất hiện tới tám lần rồi sao? Cái này không hợp lý chút nào?"
Vấn đề này, Sở Dương cũng thật không biết nên giải thích thế nào, hàm hồ nói: "Ai biết được, nói không chừng nó bị điên cũng nên..."
Lúc này, trong Tinh Linh hoàng điện lại phát ra thanh âm kiếm rít bén nhọn dị thường, tựa hồ Cửu Kiếp kiếm đang rất khẩn cấp, muốn thúc giục Sở Dương tiến vào.
Sở Dương cùng Úy công tử nhìn nhau, hai người sóng vai tiến vào.
Chỉ thấy Cửu Kiếp kiếm đang bay múa trong đại sảnh rộng lớn, hết vòng này tới vòng kia, để lại vô số đạo ngân quang, bao trọn cả đại điện, giống như biến nó thành mọt cái kén tằm bằng quang mang.
Vừa mới tiến vào nơi này, Sở Dương đột nhiên cảm giác được, tựa hồ có một tia cảm xúc mềm mại dị thường bao vây lấy mình, tựa hồ vào trong giờ khác, trong lòng hắn cũng trở nên chua xót, vui mừng...
Trong nháy mắt, không ngờ giống như lại được thấy Mạc Khinh Vũ một thân hồng y, đang dịu dàng nhảy múa trong tuyết địa vô biên vô tận, ánh mắt nhu tình vạn chủng, thần sắc thê mỹ thâm tình!
Vì quân mà múa, tình khuynh một kiếp!
Trong lòng Sở Dương giống như bị giáng một kích nặng nề, đột nhiên ngơ ngẩn!
Tại sao ở nơi này, lại đột nhiên xuất hiện cảm giác như thế?
Dường như có cổ quái!
Trong lúc tâm niệm xoay chuyển thật nhanh, ánh mắt tập trung vào một chỗ. Ở trong Tinh LInh đại điện, vẫn còn một người còn tồn tại.
Ngồi ở trên Tinh Linh vương tọa.
Bạch y thắng tuyết, mái tóc như mây, thân thể thon thả, có lồi có lõm.
Sở Dương ngừng thần mở to mắt nhìn lại, tâm thần bị trùng kích, càng không nhịn được ngẩn ra. Trong lúc nhất thời, không ngờ lại có một loại cảm giác thời không thác loạn, tựa hồ có vô số mảnh vụn thời không, trong nháy mắt đã vọt vào trong đầu hắn.
Người này vốn không nên tồn tại. Mi mục như vẽ, khuôn mặt tuyệt mỹ, dù nói khuynh quốc khuynh thành cũng không đủ để hình dung, quả nhiên là phong hoa tuyệt đại, khó bút nào tả xiết. Có thể nói là tuyệt sắc cả đời Sở Dương hiếm thấy! Trong lòng Sở Dương, Mạc Khinh Vũ, Thiết Bổ Thiên, Ô Thiến Thiến và Tử Tà Tình, bốn người này đã là mỹ nữ đỉnh cấp trên thế gian, xuân lan thu cúc mỗi người một vẻ, đã là tuyệt sắc nhân gian đương đại.
Nhưng đánh giá này, vào lúc này, đã hoàn toàn tan biến rồi!
Bởi vì người trước mắt khiến Sở Dương có cảm giác, nếu so sanh với bốn nàng kia, người này còn nghi thái vạn phương hơn!
Nàng cứ như vậy an tĩnh ngồi trên Tinh Linh hoàng tọa, cũng đã khiến người ta có một loại cảm giác thần kỳ ' hư vô mờ mịt tựa cửu thiên tiên nữ,thánh khiết thần thánh tựa thiên cung nguyệt sắc, không nhiễm một hạt bụi tựa băng sơn tuyết liên, chiếu rọi thiên hạ tựa đương không liệt nhật....
Đó là một loại cảm giác vi diệu "chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không thể khinh nhờn."
Hai mắt nữ tử này thoáng mở, tựa như xuất thần nhìn về phía trước, tay phải giống như bạch ngọc khẽ đặt lên tay vịn hoàng tọa, thân hình thoáng nghiêng, có một loại ý vị giống như nhàn nhã, lười biếng, nhưng bên trong vẻ nhàn nhã này lại ẩn chứa một hương vị quân lâm thiên hạ, ta chủ càn khôn.
Tựa hồ nàng cứ ngồi như vậy, cửu châu ngàn dặm sơn hà cẩm tú, vô số cường giả thiên hạ thần dân đều đang phủ phục, quỳ lạy trước mặt nàng.
Mà nàng, đang nhận lễ bái của thần dân, chỉ vậy thôi.
Một đôi mắt tựa hồ là mệt mỏi lại tựa hồ là sầu lo, khẽ khép hờ, nhưng thần sắc trong con ngươi biến ảo vô phương, mỗi một khắc nhìn lại, tựa hồ thần sắc lại có một chút biến hóa vi diệu.
Tựa hồ đang thương xót sinh linh, tựa hồ đang trù tính đại kế, lại tựa hồ....
Nữ nhân như vậy, rõ ràng là quân lâm thiên hạ, ta chủ càn khôn, duy ngã chí tôn, nhưng đồng thời cũng khiến cho người ta có một loại cảm giác vi diệu giống như trìu mến, che chở. Bất quá, tâm tình như vậy phải vĩnh viễn cất giấu ở đáy lòng, một khi biểu lộ ra thì đó là tiết độc nàng.
Đủ loại cảm giác kỳ quái, mâu thuẫn vi diệu đan xen với nhau, hình thành lên khí trường kỳ quái vạn phần trước mắt.
Ở nơi này, ở trước mặt nàng, tựa hồ có thể hoàn toàn thả lòng, có thể cảm nhận được ôn nhu vô hạn, có thể đạt được tất cả những gì mong muốn, nhưng lại bó chân bó tay, không dám vọng động.
Nữ tử này, trong nháy mắt, đã hấp dẫn ánh mắt của Sở Dương.
Ngoài ra, Sở Dương càng dâng lên một loại cảm giác kỳ quái tới cực điểm.
Nữ tử mình, mình đã gặp qua rồi, hơn nữa còn giống như rất quen thuộc.
Làm sao có thể, không thể nào?!
Dó là một cảm giác quen thuộc không thể nói rõ, quen thuộc tới mức khi vừa nhìn thấy nàng, chỉ cần liếc mắt nhìn thôi, trong cùng cũng cảm thấy đau xót thương tiếc...
Úy công tử bên cạnh khẽ ho khan một tiếng.
Ở trước mặt nữ tử này, Úy công tử luôn luôn vô pháp vô thiên cũng phải bình hơi tĩnh khí, câm như hến, cho dù nhắc nhở Sở Dương, cũng chỉ dám lấy tay che miệng khẽ ho khan một tiếng.
Lúc này Sở Dương mới hồi phục tinh thần, hành lẽ theo bản năng: "Đây... là tiền bối tinh linh nhất tộc?"
Nữ tử kia ngồi ngay ngắn trên hoàng tọa, ánh mắt tựa hồ nhẹ nhàng liếc nhìn hắn, nhưng không hề mở miệng nói chuyện.
Trong lúc nhất thời, không khí trong đại điện lại có chút áp lực.
"Vị này chính là nữ hoàng đại nhân mười vạn năm trước của tinh linh tộc chúng ta!" Úy công tử đứng bên cạnh, khẽ nói với Sở Dương: "Không cần hỏi thăm nữa, ngươi nói như vậy, nàng cũng không nghe được... Trước mắt cũng chỉ là thân thể của nàng mà thôi. Nàng sớm đã.... sớm đã qua đời mười vạn năm rồi..."
"Hả? Ngươi nói cái gì?" Sở Dương lập tức chấn động, lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn lại.
Lại nhìn thấy ánh mắt nữ hoàng tinh linh tựa hồ cảm ứng được ánh mắt hắn, thoáng híp mắt lại, cũng đang nhìn hắn.
Đây rõ ràng là hành động có sinh mạng, làm sao có thể, làm sao có thể chỉ là một thể xác không linh hồn?!
"Nữ hoàng đại nhân công tham tạo hóa, khoảng cổ tuyệt kim, tuy đã bất hạnh qua đời, nhưng thân thể nàng trải qua trăm vạn năm tuế nguyệt mà vẫn bất hủ, trừ cái đó ra, uy áp của nàng vẫn tồn tại như trước, bảo tồn vĩnh cửu." Úy công tử khẽ nói.
Sở Dương thở phào một cái, ngưng thần nhìn nữ hoàng tinh linh, nghĩ tới thân thể tuyệt mỹ này vậy mà lại không còn sinh mạng, đột nhiên trong lòng lại cảm thấy đau xót, đúng là đau từ đáy lòng.
Trong phút chốc, không ngờ lại có một xúc động muốn rơi lệ. Ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao lại có cảm giác như vậy. Sắc đẹp, Sở Dương thấy nhiều rồi. Nữ hoàng trước mắt tuy xinh đẹp không gì sánh được, nhưng Sở Dương cũng không phải là loại người có thể để sắc đẹp lay động.
Xuất hiện loại cảm giác này, quả thực không thể lý giải.
"Năm đó thiên địa đại nan, Tinh linh tộc nhân trời sinh yêu thuần khiết. Vì bảo trình Tinh Linh chi thành không bị nhơ bẩn, tất cả tộc nhân lại cảm thấy độ kiếp vô vọng, liền đem thi thể của tộc nhân mình mai táng dưới Tinh Linh chi thành, sau đó tự mình trầm xuống lòng đất. Cùng thiên địa ngủ say."
"Nữ hoàng đại nhân công tham tạo hóa, nếu chỉ là một mình nàng, đương nhiên có nắm chắc vượt qua kiếp nạn, nhưng nữ hoàng đại nhân lại có lựa chọn khác."
Cho dù Sở Dương có mất hứng cũng không thể quản nhiều như vậy. Đây chính là Thiên Tinh mộc đó, nào nghĩ tới kết quả lại ra như thế này?
Ta đường đường là Cửu kiếp kiếm linh, không ngờ lại bị khinh bỉ triệt để như thế. Không, không phải là khinh bỉ, mà là không thèm nhìn tới. Con mẹ nó, đây là chuyện gì chứ, ta nhìn thấy là vô thượng chí bảo, người ta lại căn bản không thể để vào trong mắt...
Tinh linh đều như vậy sao?
"Tinh linh tộc...." kiếm linh không nói gì nhìn trời hồi lâu, cuối cùng mới buồn bực nói: "Từ xưa tới nay đều có tính cách cao ngạo tới mức khốn kiếp như vậy... Cứ như khắp thiên hạ đêu chỉ có một mình bọn hắn. Sau này có chuyện ngàn vạn lần đừng có đến cầu lão tử, nếu đến cầu lão tử, lão tử thế nào cũng phải hành chết ngươi..."
Sở Dương nghiến răng: "Ngươi câm miệng lại đi, đừng có làm ta mất mặt nữa. Tiếp tục tầm bảo! Nhanh lên!"
"Lần này thu hoạch tổng cộng được 5678 loại dược liệu, hiện giờ đều thu hết vào Cửu Kiếp không gian, xác nhận sống sót toàn bộ, hơn nữa trạng thái sinh trưởng còn thập phần lý tưởng." kiếm linh thở phào một hơi rất thỏa mãn: "Chúng đều là đồ tốt trong Tinh Linh chi thành, bên trong tự nhiên còn có khí tức tinh linh, ở Cửu Trọng Thiên Khuyết cũng rất ít khi gặp được.."
Sở Dương ừ một tiếng, nói: "Bất quá, khí tức tinh linh, ở nơi này không lại thiếu."
kiếm linh thản nhiên nói: "Đó là đương nhiên.": "
"Không nói nhảm nữa, còn chính sự phải làm, ngươi có cảm nhận được tin tức mảnh Cửu Kiếp kiếm thứ tám không?" Sở Dương hỏi.
"Không." kiếm linh nói: "Đúng là một điểm cảm giác cũng không có. Cái này có chút kỳ quái." Nghĩ nghĩ, nói: "Có lẽ, ngươi phải xuất ra toàn bộ Cửu Kiếp kiếm, phát ra kiếm khí hấp dẫn, tin tưởng nhất định sẽ có cảm ứng..."
Sở Dương gật đầu.
Thân hình kiếm linh nhoáng lên một cái, trốn vào trong Cửu Kiếp không gian.
Tâm niệm Sở Dương khẽ động, chỉ một ý niệm trong đầu, Cửu Kiếp kiếm kiếm tiêm kiếm nhận kiếm cách kiếm đôn... cùng nhau xuất hiện trong Tinh Linh chi thành. Trong Tinh Linh chi thành, quang hoa tức thì tỏa ra mãnh liệt, hội tụ thành một thanh trường kiếm trên không trung.
Cửu Kiếp kiếm hàng lâm Tinh Linh chi thành.
Xuy xuy xuy xuy...
Vô số kiếm khí không ngừng bay lượn, qua lại khắp Tinh Linh chi thành, không ngờ giống như muốn cắt nát khoảng không gian bị linh vụ che phủ này.
Úy công tử vẫn một mực bận rộn trong vương điện, đột nhiên cảm nhận được sát khí lạnh thấu xương từ bên ngoài truyền tới, kiếm khí tung hoành, lại tưởng kẻ thù bên ngoài xâm nhập Tinh Linh chi thành, đang kịch chiến với Sở Dương. Trong lúc kinh hãi, phi thân mà ra, vừa mới đứng trên đinh vương điện đã nhìn thấy quang hoa chói mắt bắn thẳng về phía mình giống như một tia chớp.
"Đây là chuyện gì? Rốt cuộc là địch nhân nào mà khiến Sở Dương phải xuất động Cửu Kiếp kiếm ngăn địch?" Úy công tử trong lòng nghi hoặc không thôi: "Chẳng lẽ địch nhân cường đại thật sự xông tới đây rồi?"
Đang suy nghĩ, Cửu Kiếp kiếm đã mang theo tiếng sấm sét, phóng tới trước mặt hắn.
Tâm niệm Úy công tử khẽ động, toàn thân không hề nhúc nhích, đứng yên tại chỗ.
Kiếm quang lòng vòng mấy vòng, tiếp đó đột nhiên bay vào trong Tinh Linh hoàng cung.
Phía sau, Sở Dương cấp tốc bay vụt tới như chớp, bị Úy công tử một trảo túm được: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Làm sao ngươi lại triệu tập Cửu Kiếp kiếm ra?"
Sở Dương hưng phấn nói: "Còn có thể là chuyện gì, phát hiện mảnh Cửu Kiếp kiếm thứ tám... phát hiện Cửu Kiếp kiếm ở chỗ này, đúng là vận khí của Tinh linh nhất tộc các ngươi a."
"Mảnh Cửu Kiếp kiếm thứ tám? Thật hay giả?" Úy công tử sửng sốt: "Thứ này thế nào lại nằm trong Tinh Linh chi thành mười vạn năm chưa từng xuất thế? Không phải lúc trước từng xuất hiện tới tám lần rồi sao? Cái này không hợp lý chút nào?"
Vấn đề này, Sở Dương cũng thật không biết nên giải thích thế nào, hàm hồ nói: "Ai biết được, nói không chừng nó bị điên cũng nên..."
Lúc này, trong Tinh Linh hoàng điện lại phát ra thanh âm kiếm rít bén nhọn dị thường, tựa hồ Cửu Kiếp kiếm đang rất khẩn cấp, muốn thúc giục Sở Dương tiến vào.
Sở Dương cùng Úy công tử nhìn nhau, hai người sóng vai tiến vào.
Chỉ thấy Cửu Kiếp kiếm đang bay múa trong đại sảnh rộng lớn, hết vòng này tới vòng kia, để lại vô số đạo ngân quang, bao trọn cả đại điện, giống như biến nó thành mọt cái kén tằm bằng quang mang.
Vừa mới tiến vào nơi này, Sở Dương đột nhiên cảm giác được, tựa hồ có một tia cảm xúc mềm mại dị thường bao vây lấy mình, tựa hồ vào trong giờ khác, trong lòng hắn cũng trở nên chua xót, vui mừng...
Trong nháy mắt, không ngờ giống như lại được thấy Mạc Khinh Vũ một thân hồng y, đang dịu dàng nhảy múa trong tuyết địa vô biên vô tận, ánh mắt nhu tình vạn chủng, thần sắc thê mỹ thâm tình!
Vì quân mà múa, tình khuynh một kiếp!
Trong lòng Sở Dương giống như bị giáng một kích nặng nề, đột nhiên ngơ ngẩn!
Tại sao ở nơi này, lại đột nhiên xuất hiện cảm giác như thế?
Dường như có cổ quái!
Trong lúc tâm niệm xoay chuyển thật nhanh, ánh mắt tập trung vào một chỗ. Ở trong Tinh LInh đại điện, vẫn còn một người còn tồn tại.
Ngồi ở trên Tinh Linh vương tọa.
Bạch y thắng tuyết, mái tóc như mây, thân thể thon thả, có lồi có lõm.
Sở Dương ngừng thần mở to mắt nhìn lại, tâm thần bị trùng kích, càng không nhịn được ngẩn ra. Trong lúc nhất thời, không ngờ lại có một loại cảm giác thời không thác loạn, tựa hồ có vô số mảnh vụn thời không, trong nháy mắt đã vọt vào trong đầu hắn.
Người này vốn không nên tồn tại. Mi mục như vẽ, khuôn mặt tuyệt mỹ, dù nói khuynh quốc khuynh thành cũng không đủ để hình dung, quả nhiên là phong hoa tuyệt đại, khó bút nào tả xiết. Có thể nói là tuyệt sắc cả đời Sở Dương hiếm thấy! Trong lòng Sở Dương, Mạc Khinh Vũ, Thiết Bổ Thiên, Ô Thiến Thiến và Tử Tà Tình, bốn người này đã là mỹ nữ đỉnh cấp trên thế gian, xuân lan thu cúc mỗi người một vẻ, đã là tuyệt sắc nhân gian đương đại.
Nhưng đánh giá này, vào lúc này, đã hoàn toàn tan biến rồi!
Bởi vì người trước mắt khiến Sở Dương có cảm giác, nếu so sanh với bốn nàng kia, người này còn nghi thái vạn phương hơn!
Nàng cứ như vậy an tĩnh ngồi trên Tinh Linh hoàng tọa, cũng đã khiến người ta có một loại cảm giác thần kỳ ' hư vô mờ mịt tựa cửu thiên tiên nữ,thánh khiết thần thánh tựa thiên cung nguyệt sắc, không nhiễm một hạt bụi tựa băng sơn tuyết liên, chiếu rọi thiên hạ tựa đương không liệt nhật....
Đó là một loại cảm giác vi diệu "chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không thể khinh nhờn."
Hai mắt nữ tử này thoáng mở, tựa như xuất thần nhìn về phía trước, tay phải giống như bạch ngọc khẽ đặt lên tay vịn hoàng tọa, thân hình thoáng nghiêng, có một loại ý vị giống như nhàn nhã, lười biếng, nhưng bên trong vẻ nhàn nhã này lại ẩn chứa một hương vị quân lâm thiên hạ, ta chủ càn khôn.
Tựa hồ nàng cứ ngồi như vậy, cửu châu ngàn dặm sơn hà cẩm tú, vô số cường giả thiên hạ thần dân đều đang phủ phục, quỳ lạy trước mặt nàng.
Mà nàng, đang nhận lễ bái của thần dân, chỉ vậy thôi.
Một đôi mắt tựa hồ là mệt mỏi lại tựa hồ là sầu lo, khẽ khép hờ, nhưng thần sắc trong con ngươi biến ảo vô phương, mỗi một khắc nhìn lại, tựa hồ thần sắc lại có một chút biến hóa vi diệu.
Tựa hồ đang thương xót sinh linh, tựa hồ đang trù tính đại kế, lại tựa hồ....
Nữ nhân như vậy, rõ ràng là quân lâm thiên hạ, ta chủ càn khôn, duy ngã chí tôn, nhưng đồng thời cũng khiến cho người ta có một loại cảm giác vi diệu giống như trìu mến, che chở. Bất quá, tâm tình như vậy phải vĩnh viễn cất giấu ở đáy lòng, một khi biểu lộ ra thì đó là tiết độc nàng.
Đủ loại cảm giác kỳ quái, mâu thuẫn vi diệu đan xen với nhau, hình thành lên khí trường kỳ quái vạn phần trước mắt.
Ở nơi này, ở trước mặt nàng, tựa hồ có thể hoàn toàn thả lòng, có thể cảm nhận được ôn nhu vô hạn, có thể đạt được tất cả những gì mong muốn, nhưng lại bó chân bó tay, không dám vọng động.
Nữ tử này, trong nháy mắt, đã hấp dẫn ánh mắt của Sở Dương.
Ngoài ra, Sở Dương càng dâng lên một loại cảm giác kỳ quái tới cực điểm.
Nữ tử mình, mình đã gặp qua rồi, hơn nữa còn giống như rất quen thuộc.
Làm sao có thể, không thể nào?!
Dó là một cảm giác quen thuộc không thể nói rõ, quen thuộc tới mức khi vừa nhìn thấy nàng, chỉ cần liếc mắt nhìn thôi, trong cùng cũng cảm thấy đau xót thương tiếc...
Úy công tử bên cạnh khẽ ho khan một tiếng.
Ở trước mặt nữ tử này, Úy công tử luôn luôn vô pháp vô thiên cũng phải bình hơi tĩnh khí, câm như hến, cho dù nhắc nhở Sở Dương, cũng chỉ dám lấy tay che miệng khẽ ho khan một tiếng.
Lúc này Sở Dương mới hồi phục tinh thần, hành lẽ theo bản năng: "Đây... là tiền bối tinh linh nhất tộc?"
Nữ tử kia ngồi ngay ngắn trên hoàng tọa, ánh mắt tựa hồ nhẹ nhàng liếc nhìn hắn, nhưng không hề mở miệng nói chuyện.
Trong lúc nhất thời, không khí trong đại điện lại có chút áp lực.
"Vị này chính là nữ hoàng đại nhân mười vạn năm trước của tinh linh tộc chúng ta!" Úy công tử đứng bên cạnh, khẽ nói với Sở Dương: "Không cần hỏi thăm nữa, ngươi nói như vậy, nàng cũng không nghe được... Trước mắt cũng chỉ là thân thể của nàng mà thôi. Nàng sớm đã.... sớm đã qua đời mười vạn năm rồi..."
"Hả? Ngươi nói cái gì?" Sở Dương lập tức chấn động, lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn lại.
Lại nhìn thấy ánh mắt nữ hoàng tinh linh tựa hồ cảm ứng được ánh mắt hắn, thoáng híp mắt lại, cũng đang nhìn hắn.
Đây rõ ràng là hành động có sinh mạng, làm sao có thể, làm sao có thể chỉ là một thể xác không linh hồn?!
"Nữ hoàng đại nhân công tham tạo hóa, khoảng cổ tuyệt kim, tuy đã bất hạnh qua đời, nhưng thân thể nàng trải qua trăm vạn năm tuế nguyệt mà vẫn bất hủ, trừ cái đó ra, uy áp của nàng vẫn tồn tại như trước, bảo tồn vĩnh cửu." Úy công tử khẽ nói.
Sở Dương thở phào một cái, ngưng thần nhìn nữ hoàng tinh linh, nghĩ tới thân thể tuyệt mỹ này vậy mà lại không còn sinh mạng, đột nhiên trong lòng lại cảm thấy đau xót, đúng là đau từ đáy lòng.
Trong phút chốc, không ngờ lại có một xúc động muốn rơi lệ. Ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao lại có cảm giác như vậy. Sắc đẹp, Sở Dương thấy nhiều rồi. Nữ hoàng trước mắt tuy xinh đẹp không gì sánh được, nhưng Sở Dương cũng không phải là loại người có thể để sắc đẹp lay động.
Xuất hiện loại cảm giác này, quả thực không thể lý giải.
"Năm đó thiên địa đại nan, Tinh linh tộc nhân trời sinh yêu thuần khiết. Vì bảo trình Tinh Linh chi thành không bị nhơ bẩn, tất cả tộc nhân lại cảm thấy độ kiếp vô vọng, liền đem thi thể của tộc nhân mình mai táng dưới Tinh Linh chi thành, sau đó tự mình trầm xuống lòng đất. Cùng thiên địa ngủ say."
"Nữ hoàng đại nhân công tham tạo hóa, nếu chỉ là một mình nàng, đương nhiên có nắm chắc vượt qua kiếp nạn, nhưng nữ hoàng đại nhân lại có lựa chọn khác."