Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1608: Lạt mềm buộc chặt!
"Sau đó chính là bước theo của chúng ta." Sở Dương khẽ vỗ đùi, nói: "Cuộc chiến Tây Bắc, chúng ta đã bại lộ thân phận, có thể suy luận... các đại thế gia nhất định sẽ chĩa mũi nhọn về phía chúng ta, muốn diệt trừ chúng ta thật nhanh. Sau này hành sự chỉ sợ bước bước chông gai, càng khó có thể thành công... Cho nên tất cả mọi người nhất định phải cẩn thận. Còn nữa, mọi người phải tiếp tục gia tăng thực lực bản thân, ứng phó bất ngờ!"
Đám người Mạc Thiên Cơ trầm trọng gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.
"Nếu chúng ta đã bại lộ thân phận, vậy dứt khoát không cần giấu giấu giếm giếm nữa, dứt khoát phóng tay, làm một trận long trời lở đất." Mạc Thiên Cơ nói một câu, lập tức khiến tất cả mọi người đều có một cảm giác giống như nhiệt huyết bắt đầu dâng trào. Nhưng trên thực tế, cũng là Mạc Thiên Cơ vừa suy nghĩ kỹ càng, vừa thong thả nói ra từng chữ một.
"Không sai, ta đúng là có ý này." Sở Dương tán đồng, gật đầu: "Bước tiếp theo, chúng ta sẽ từ Tây Bắc một đường xông ta! Xông về Đông Nam, sau đó lại từ Đông Nam xông tới Thiên Đỉnh thịnh hội! Phải làm một trận long trời lở đất! Truyền thuyết cửu kiếp đã tồn tại từ lây, đến lứa chúng ta, nhất định phải khiến truyền kỳ này tái hiện nhân gian."
"Hay!" Đổng Vô Thương cùng Cố Độc Hành hai người dẫn đầu hưởng ứng. Tiếp đó là Nhuế Bất Thông cùng La Khắc Địch - hai tên gia hỏa chỉ sợ thiên hạ không loạn, giơ cả tay lẫn chân tán thành.
"Khụ khụ khụ khụ... Chậm đã." Bên cạnh, một âm thành không hài hòa đột nhiên vang lên.
Kẻ nào lại hỗn đản như thế, giội cho mọi người một gáo nước lạnh đúng lúc này?
Mọi người theo thanh âm nhìn lại, chỉ nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của Úy công tử!
Úy tọa!
"Úy tọa có gì kiến giải độc đáo gì chăng?" Sở Dương biết rõ Úy công tử tìm mình là vì chuyện gì, nhưng cứ ra vẻ hồ đồ. Sự tình chính là như vậy, đối phương càng vội vàng mình càng chiếm được nhiều tiện nghi. Nguồn tại http://Truyện FULL
"Khụ, không phải ta muốn giội gáo nước lạnh lên đầu mọi người. Ý của ta là, gia tăng thực lực chính là vấn đề cấp bách trước mắt, dù sao bản thân có thực lực cao thâm mới có nhiều tiền vốn hơn, đúng không?"
Úy công tử ho khan một tiếng, rất trầm ổn nói: "Mà ta hiện tại, vừa vặn biết được một nơi có thể giúp thực lực mọi người đột phá trên diện rộng...Ừm, ta có thể cam đoan, chỉ cần chúng ta tới đó, tu vi trong một đêm, nhất định có thể bước lên một cấp bậc mới, thậm chí còn nhiều hơn!"
Úy công tử coi như là hết lòng hết sức rồi, vì nghiệp lớn của bản tộc, không tiếc ba hoa khoác lác, có thể chém gió bao nhiêu thì chém bấy nhiêu.
Bất quá thuyết pháp của hắn kết hợp tới tình huống thực tế của cửu kiếp, lại hoàn toàn phù hợp, rất có khả năng xuất hiện. Nhưng vấn đề là ở chỗ, tên gia hỏa này căn bản cũng không biết ở đó có mảnh Cửu Kiếp kiếm thứ tám. Cho nên bây giờ nói ra, căn bản là nói hươu nói vượn!
Vừa nghe thấy thực lực bản thân có thể đột phá trong một đêm, thậm chí còn nhiều hơn, Nhuế Bất Thông cùng mọi người hai mắt đều tỏa sáng, nóng lòng muốn thử.
"Ở đâu? Nơi đó thật có hiệu quả thần kỳ nhu vậy? Ha ha ha.... đột phá một bậc, thật chờ mong nha. Con mẹ nó, có lẽ bổn vương cũng phải đi một chuyến..." Đàm Đàm nói.
"đúng vậy, đúng vậy, rốt cuộc nơi ngươi nói là nơi nào?" La Khắc Địch sốt ruột.
"Có thật thế không? Ta thế nào lại cảm thấy ngươi đang chém gió nhỉ??" Nhuế Bất Thông.
"Con hàng này từ trước tới nay làm việc chẳng bao giờ đáng tin, hắn nói thật mới là có chuyện lạ... ta không tin!" Đổng Vô Thương.
"Hắc hắc...." Cười lạnh chính là Cố Độc Hành, hắn chẳng những không tin, mà còn trực tiếp coi thường.
"Ngươi quả thực biết một nơi như vậy?" Tỏ vẻ hoài nghi chính là Mạc Thiên Cơ. Đương nhiên Mạc Thiên Cơ hoài nghi chính là, nơi đó có thể chính là nơi mảnh Cửu Kiếp kiếm thứ tám tọa lạc. Chỉ có nơi đó, mới có thể tu vi các huynh đệ đột tăng. Từ cái này ra, thật đúng là chẳng có đường tắt nào khác.
Mạc Thiên Cơ không tin Úy công tử biết được mảnh Cửu Kiếp kiếm thứ tám ở nơi nào. Đó là nơi ngay cả Sở đại kiếm chủ cũng tìm không thấy
"Bản thân ta lại thấy thực lực đủ dùng rồi. hiện tại quan trọng là... lịch lãm, còn có rèn luyện tâm tính. Nếu như không có tâm tính, thực lực quá cao ngược lại không kiểm soát được!" Sở Dương hừ mũi hai tiếng: Trò trẻ con, ca có thể bị ngươi dắt mũi đi sao? Hình như ngươi không rõ ràng chủ và phụ lắm!
Quả thực là buồn cười.
Cho dù ta muốn đi, cũng tất phải ra vẻ không muốn đi. Để ngươi phải cầu ta, kính nhờ ta, lúc đó ta mới khó khăn đồng ý.
Cái này gọi là làm kỹ nữ còn muốn lập miếu, dâm phụ còn muốn lập bia trinh tiết, rõ ràng trong lòng rất hi vọng, nhưng miệng thì vẫn phải cứng!
"Đúng! Lão đại nói đúng lắm. Hiện tại thực lực mọi người đều vừa mới đột phá, hơn nữa như Nhuế Bất Thông, một thân thực lực đều đến từ ngoại lực, quả thật phải tôi luyện và củng cố một phen, đó mới là chính đạo." Mạc Thiên Cơ có thể nói là con giun trong bụng Sở Dương, lập tức hô ứng như thiên y vô phùng.
Cái gọi là cấu kết lừa đảo, cũng chỉ như thế mà thôi.
Tròng mắt Cố Độc Hành đảo một vòng, ra vẻ giống như có điều tỉnh ngộ, liên thanh nói: "Ta cảm thấy lão đại và Thiên Cơ nói rất có lý. Thảo nào dạo này ta cứ thấy có điểm gì đó là lạ."
Chúng nộ khó dây. Nhuế Bất Thông cùng La Khắc Địch tuy khát vọng gia tăng thực lực, nhưng cũng chỉ có thể liên tục gật đầu. Tuy hai người này đều đang kỳ quái, vì sao các huynh đệ vẫn một lực khát cầu thực lực, lại đột nhiên trở nên lạnh nhạt như thế? Thiếu khuyết tâm tính thì đã làm sao, hiện tại đúng là tìm cũng không thấy nơi nào gia tăng thực lực nhanh chóng đó.
Sắc mặt Úy công tử trở nên khó coi, cơ nhục trên mặt khẽ giật giật: "Các ngươi có ý gì. Có nơi tốt như vậy, ta hảo ý muốn mang các ngươi đi, các ngươi lại không đi? Chẳng lẽ đầu óc có bệnh sao? Hay là tập thể mắc bệnh rồi?"
Đàm Đàm đảo tròng mắt, đột nhiên nói: "Lão Úy, không sao không sao. Ngươi đừng nản lòng như vậy, bọn họ không đi cũng không sao. Không phải còn có ta sao? ngươi bảo ở nơi nào, ta đi với ngươi! Làm bạn với ngươi, thế được chưa? cùng lắm ta gác hết chuyện ở đây lại, chiếu cố tâm tình bằng hữu mới là chính sự."
Lời vừa nói ra, giống như đi thánh địa tu hành mà Úy công tử có khẩn cầu cũng chẳng có ai phảng ứng.
Úy công tử lập tức nổi giận: "Ngươi đi? Ngươi đi có tác dụng gì? Cái rắm cũng không có!"
"Chậc chậc...." Sở Dương cười hắc hắc: "Úy huynh, ngươi vậy là có chút không đúng rồi? Chẳng lẽ phải hữu dụng mới có thể đi?"
Úy công tử vốn không định giấu giếm, nổi giận đùng đùng nói: "Ngươi còn không biết xấu hổ. Chính là tên tiểu tử ngươi đó. Tiểu tử ngươi có Thánh Linh chi tuyền, làm sao không nói sớm? Không ngờ chỉ cho ta một chút... Đây chính là thánh vật của Tinh linh tộc chúng ta! Vốn vô vọng phục tộc, ta mới cùng A Lộc thành thân. Sau khi thành thân, ta đã hoàn toàn quên đi... Ta thậm chí cũng định không tới Thượng Tam Thiên nữa. Nhưng ngươi lại lấy ra thánh vật tinh linh, dụ dỗ ta một đường tới đây. Thế nào, ngươi muốn chối phải không?"
Sở Dương đương nhiên rõ ràng, mục đích của Úy công tử chính là Thánh Linh chi tuyền trong tay mình. Nhưng mục đích của hắn, chẳng phải là Sinh Mệnh chi thụ trong tay Úy công tử sao?
Nhưng con át chủ bài này còn có tác dụng. Sở Dương làm sao lại trực tiếp nói ra? Nếu để Úy công tử biết mình là át chủ bài, với tính cách mạnh mẽ bá đạo của con hàng này, thật sự không biết gây ra chuyện gì đâu.
Dù sao chuyện ép người cướp của hoặc là uy hiếp vơ vét.... đều là trò sở trường của Trung Tam thiên - Ám Trúc Úy tọa đó....
Nhưng hiện giờ, dường như tất cả đều trái ngược. Cục diện như vậy, mọi chuyện đều dễ nói, ngươi là thịt cá, ta là dao thớt, còn có cái gì khó nói? Cục diện này quả thực rất lý tưởng...
"Úy huynh nói vậy là sai rồi!" Sở Dương dựng một đầu ngón tay lên, ung dung nói: "Thứ nhất, Tinh linh tộc đã biến mất mười vạn năm, hình như so với Tam Tinh thánh tộc còn lâu hơn, cho nên vấn đề tộc dàn, tạm thời không luận tới!"
Úy công tử há miệng nhấc lưỡi, đang định nói thì bị Sở Dương xua tay cản lại.
"Thứ hai, trong tay ta cũng không có thánh tuyền của tinh linh tộc nha. Cội nguồn sinh mệnh của tinh linh tộc là ở Sinh Mệnh chi tuyền và Vĩnh Hằng cổ thụ, còn có Thiên Tinh Nguyệt hoa..." Sở Dương thản nhiên nói: "Trong tay ta quả thật có tuyền thủy, nhưng cũng chỉ là Thánh Linh chi tuyền, chứ không phải là Sinh Mệnh chi tuyền! Khác biệt có thể nói là như trời với đất, không thể đánh đồng."
Úy công tử giận dữ nói: "Cái gì mà không thể đánh đồng. Thánh Linh chi tuyền tiến thêm một bước nữa chính là Sinh Mệnh chi tuyền!"
Sở Dương thư thư thả thả nói: "Nhưng nó còn chưa tiến thêm một bước nữa. Sai một ly đi một dặm, đạo lý này chẳng lẽ ngươi không rõ?"
Úy công tử cứng họng.
"Hơn nữa.... hả, ngươi nói cái gì? Tiến thêm một bước nữa?" Sở Dương kinh ngạc nói: "Thánh Linh chi tuyền tiến thêm một bước nữa chính là Sinh Mệnh chi tuyền? Lại có chuyện như vậy? Ta thế nào không biết? Còn nữa, rốt cuộc làm thế nào mới có thể tiến thêm một bước? Vấn đề này quả thực là hao tâm tổn trí nha."
Vẻ mặt kinh ngạc của Sở Dương quả thực là rất giả tạo, giả tạo tới mức ngay cả trẻ con cũng không lừa được, cố tình còn làm ra vẻ truy vấn chuyện lạ. Mạc Khinh Vũ cùng Mặc Lệ Nhi xung quanh rốt cuộc không nhịn được "Phốc" Một tiếng bật cười, cười đến run rẩy cả người. Nhuế Bất Thông cùng La Khắc Địch hai tên gia hỏa mặt mày hớn hở, giống như đang rất khoái trá.
Cố Độc Hành ho khan một tiếng, ngửa mặt lên nhìn trời, miễn cưỡng duy trì vẻ nghiêm túc. Mạc Thiên Cơ tao nhã, mỉm cười cực kỳ thân thiết.
Chỉ có Đàm Đàm, cảm thấy biểu tình đầy kinh ngạc của sư huynh lúc này thật sự là quá đẹp trai rồi. Không ngờ lấy trong người ra một cái gương, bắt đầu bắt chước trước gương. Chỉ thấy hắn cố gắng trợn mắt lên, há hốc miệng, làm ra biểu tình kinh ngạc..
Cuối cùng hắn lại thở dài, cất gương đi.
haiz, thế nào lại không bắt chước được. Thiên phú mà, cái thứ thiên phú này đúng là không học được.
Úy công tử hàn toàn chán nản, hận tới ngứa răng, lại thở dài một hơi, không nói gì: "Sở Dương, xin ngươi diễn trò thì cũng phải chuyên nghiệp một chút chứ. Ít nhất cũng cũng phải khiến ta biết, ngươi không biết chứ? Đi theo con đường thần tượng phái không có khả năng đi cả đời, làm sao ngươi đến một điểm kỹ xảo cũng không có?!" ( thần tượng phái: cái này mình cũng không hiểu lắm, chắc là nổi danh theo kiểu idol mánh lới, trái ngược với nổi danh bằng tài năng)
Sở Dương chớp chớp mắt nói: "Kỳ thật cho tới bây giờ ta vẫn không quan tâm tới chuyện này. Sinh Mệnh chi tuyền và Thánh Linh chi tuyền tuy hơn kém một bậc, nhưng ta cũng không phải tinh linh tộc. Sinh Mệnh chi tuyền đối với ta thì có tác dụng gì. Có Thánh Linh tuyền để bổ sung sinh mệnh lực, như vậy cũng đủ rồi. Úy huynh chớ trách, ta thật không để trong lòng, cho nên kỹ xảo hay không kỹ xảo thật chẳng liên quan. Ta trịnh trọng thanh minh, ta vĩnh viễn đều là thần tượng phái."
"Nếu như ta tin ngươi, vậy ta không phải là tinh linh tộc rồi!" Úy công tử oán giận: "Ta là thú nhân tộc! Hơn nữa còn là trư tộc!"
Đám người Mạc Thiên Cơ trầm trọng gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.
"Nếu chúng ta đã bại lộ thân phận, vậy dứt khoát không cần giấu giấu giếm giếm nữa, dứt khoát phóng tay, làm một trận long trời lở đất." Mạc Thiên Cơ nói một câu, lập tức khiến tất cả mọi người đều có một cảm giác giống như nhiệt huyết bắt đầu dâng trào. Nhưng trên thực tế, cũng là Mạc Thiên Cơ vừa suy nghĩ kỹ càng, vừa thong thả nói ra từng chữ một.
"Không sai, ta đúng là có ý này." Sở Dương tán đồng, gật đầu: "Bước tiếp theo, chúng ta sẽ từ Tây Bắc một đường xông ta! Xông về Đông Nam, sau đó lại từ Đông Nam xông tới Thiên Đỉnh thịnh hội! Phải làm một trận long trời lở đất! Truyền thuyết cửu kiếp đã tồn tại từ lây, đến lứa chúng ta, nhất định phải khiến truyền kỳ này tái hiện nhân gian."
"Hay!" Đổng Vô Thương cùng Cố Độc Hành hai người dẫn đầu hưởng ứng. Tiếp đó là Nhuế Bất Thông cùng La Khắc Địch - hai tên gia hỏa chỉ sợ thiên hạ không loạn, giơ cả tay lẫn chân tán thành.
"Khụ khụ khụ khụ... Chậm đã." Bên cạnh, một âm thành không hài hòa đột nhiên vang lên.
Kẻ nào lại hỗn đản như thế, giội cho mọi người một gáo nước lạnh đúng lúc này?
Mọi người theo thanh âm nhìn lại, chỉ nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của Úy công tử!
Úy tọa!
"Úy tọa có gì kiến giải độc đáo gì chăng?" Sở Dương biết rõ Úy công tử tìm mình là vì chuyện gì, nhưng cứ ra vẻ hồ đồ. Sự tình chính là như vậy, đối phương càng vội vàng mình càng chiếm được nhiều tiện nghi. Nguồn tại http://Truyện FULL
"Khụ, không phải ta muốn giội gáo nước lạnh lên đầu mọi người. Ý của ta là, gia tăng thực lực chính là vấn đề cấp bách trước mắt, dù sao bản thân có thực lực cao thâm mới có nhiều tiền vốn hơn, đúng không?"
Úy công tử ho khan một tiếng, rất trầm ổn nói: "Mà ta hiện tại, vừa vặn biết được một nơi có thể giúp thực lực mọi người đột phá trên diện rộng...Ừm, ta có thể cam đoan, chỉ cần chúng ta tới đó, tu vi trong một đêm, nhất định có thể bước lên một cấp bậc mới, thậm chí còn nhiều hơn!"
Úy công tử coi như là hết lòng hết sức rồi, vì nghiệp lớn của bản tộc, không tiếc ba hoa khoác lác, có thể chém gió bao nhiêu thì chém bấy nhiêu.
Bất quá thuyết pháp của hắn kết hợp tới tình huống thực tế của cửu kiếp, lại hoàn toàn phù hợp, rất có khả năng xuất hiện. Nhưng vấn đề là ở chỗ, tên gia hỏa này căn bản cũng không biết ở đó có mảnh Cửu Kiếp kiếm thứ tám. Cho nên bây giờ nói ra, căn bản là nói hươu nói vượn!
Vừa nghe thấy thực lực bản thân có thể đột phá trong một đêm, thậm chí còn nhiều hơn, Nhuế Bất Thông cùng mọi người hai mắt đều tỏa sáng, nóng lòng muốn thử.
"Ở đâu? Nơi đó thật có hiệu quả thần kỳ nhu vậy? Ha ha ha.... đột phá một bậc, thật chờ mong nha. Con mẹ nó, có lẽ bổn vương cũng phải đi một chuyến..." Đàm Đàm nói.
"đúng vậy, đúng vậy, rốt cuộc nơi ngươi nói là nơi nào?" La Khắc Địch sốt ruột.
"Có thật thế không? Ta thế nào lại cảm thấy ngươi đang chém gió nhỉ??" Nhuế Bất Thông.
"Con hàng này từ trước tới nay làm việc chẳng bao giờ đáng tin, hắn nói thật mới là có chuyện lạ... ta không tin!" Đổng Vô Thương.
"Hắc hắc...." Cười lạnh chính là Cố Độc Hành, hắn chẳng những không tin, mà còn trực tiếp coi thường.
"Ngươi quả thực biết một nơi như vậy?" Tỏ vẻ hoài nghi chính là Mạc Thiên Cơ. Đương nhiên Mạc Thiên Cơ hoài nghi chính là, nơi đó có thể chính là nơi mảnh Cửu Kiếp kiếm thứ tám tọa lạc. Chỉ có nơi đó, mới có thể tu vi các huynh đệ đột tăng. Từ cái này ra, thật đúng là chẳng có đường tắt nào khác.
Mạc Thiên Cơ không tin Úy công tử biết được mảnh Cửu Kiếp kiếm thứ tám ở nơi nào. Đó là nơi ngay cả Sở đại kiếm chủ cũng tìm không thấy
"Bản thân ta lại thấy thực lực đủ dùng rồi. hiện tại quan trọng là... lịch lãm, còn có rèn luyện tâm tính. Nếu như không có tâm tính, thực lực quá cao ngược lại không kiểm soát được!" Sở Dương hừ mũi hai tiếng: Trò trẻ con, ca có thể bị ngươi dắt mũi đi sao? Hình như ngươi không rõ ràng chủ và phụ lắm!
Quả thực là buồn cười.
Cho dù ta muốn đi, cũng tất phải ra vẻ không muốn đi. Để ngươi phải cầu ta, kính nhờ ta, lúc đó ta mới khó khăn đồng ý.
Cái này gọi là làm kỹ nữ còn muốn lập miếu, dâm phụ còn muốn lập bia trinh tiết, rõ ràng trong lòng rất hi vọng, nhưng miệng thì vẫn phải cứng!
"Đúng! Lão đại nói đúng lắm. Hiện tại thực lực mọi người đều vừa mới đột phá, hơn nữa như Nhuế Bất Thông, một thân thực lực đều đến từ ngoại lực, quả thật phải tôi luyện và củng cố một phen, đó mới là chính đạo." Mạc Thiên Cơ có thể nói là con giun trong bụng Sở Dương, lập tức hô ứng như thiên y vô phùng.
Cái gọi là cấu kết lừa đảo, cũng chỉ như thế mà thôi.
Tròng mắt Cố Độc Hành đảo một vòng, ra vẻ giống như có điều tỉnh ngộ, liên thanh nói: "Ta cảm thấy lão đại và Thiên Cơ nói rất có lý. Thảo nào dạo này ta cứ thấy có điểm gì đó là lạ."
Chúng nộ khó dây. Nhuế Bất Thông cùng La Khắc Địch tuy khát vọng gia tăng thực lực, nhưng cũng chỉ có thể liên tục gật đầu. Tuy hai người này đều đang kỳ quái, vì sao các huynh đệ vẫn một lực khát cầu thực lực, lại đột nhiên trở nên lạnh nhạt như thế? Thiếu khuyết tâm tính thì đã làm sao, hiện tại đúng là tìm cũng không thấy nơi nào gia tăng thực lực nhanh chóng đó.
Sắc mặt Úy công tử trở nên khó coi, cơ nhục trên mặt khẽ giật giật: "Các ngươi có ý gì. Có nơi tốt như vậy, ta hảo ý muốn mang các ngươi đi, các ngươi lại không đi? Chẳng lẽ đầu óc có bệnh sao? Hay là tập thể mắc bệnh rồi?"
Đàm Đàm đảo tròng mắt, đột nhiên nói: "Lão Úy, không sao không sao. Ngươi đừng nản lòng như vậy, bọn họ không đi cũng không sao. Không phải còn có ta sao? ngươi bảo ở nơi nào, ta đi với ngươi! Làm bạn với ngươi, thế được chưa? cùng lắm ta gác hết chuyện ở đây lại, chiếu cố tâm tình bằng hữu mới là chính sự."
Lời vừa nói ra, giống như đi thánh địa tu hành mà Úy công tử có khẩn cầu cũng chẳng có ai phảng ứng.
Úy công tử lập tức nổi giận: "Ngươi đi? Ngươi đi có tác dụng gì? Cái rắm cũng không có!"
"Chậc chậc...." Sở Dương cười hắc hắc: "Úy huynh, ngươi vậy là có chút không đúng rồi? Chẳng lẽ phải hữu dụng mới có thể đi?"
Úy công tử vốn không định giấu giếm, nổi giận đùng đùng nói: "Ngươi còn không biết xấu hổ. Chính là tên tiểu tử ngươi đó. Tiểu tử ngươi có Thánh Linh chi tuyền, làm sao không nói sớm? Không ngờ chỉ cho ta một chút... Đây chính là thánh vật của Tinh linh tộc chúng ta! Vốn vô vọng phục tộc, ta mới cùng A Lộc thành thân. Sau khi thành thân, ta đã hoàn toàn quên đi... Ta thậm chí cũng định không tới Thượng Tam Thiên nữa. Nhưng ngươi lại lấy ra thánh vật tinh linh, dụ dỗ ta một đường tới đây. Thế nào, ngươi muốn chối phải không?"
Sở Dương đương nhiên rõ ràng, mục đích của Úy công tử chính là Thánh Linh chi tuyền trong tay mình. Nhưng mục đích của hắn, chẳng phải là Sinh Mệnh chi thụ trong tay Úy công tử sao?
Nhưng con át chủ bài này còn có tác dụng. Sở Dương làm sao lại trực tiếp nói ra? Nếu để Úy công tử biết mình là át chủ bài, với tính cách mạnh mẽ bá đạo của con hàng này, thật sự không biết gây ra chuyện gì đâu.
Dù sao chuyện ép người cướp của hoặc là uy hiếp vơ vét.... đều là trò sở trường của Trung Tam thiên - Ám Trúc Úy tọa đó....
Nhưng hiện giờ, dường như tất cả đều trái ngược. Cục diện như vậy, mọi chuyện đều dễ nói, ngươi là thịt cá, ta là dao thớt, còn có cái gì khó nói? Cục diện này quả thực rất lý tưởng...
"Úy huynh nói vậy là sai rồi!" Sở Dương dựng một đầu ngón tay lên, ung dung nói: "Thứ nhất, Tinh linh tộc đã biến mất mười vạn năm, hình như so với Tam Tinh thánh tộc còn lâu hơn, cho nên vấn đề tộc dàn, tạm thời không luận tới!"
Úy công tử há miệng nhấc lưỡi, đang định nói thì bị Sở Dương xua tay cản lại.
"Thứ hai, trong tay ta cũng không có thánh tuyền của tinh linh tộc nha. Cội nguồn sinh mệnh của tinh linh tộc là ở Sinh Mệnh chi tuyền và Vĩnh Hằng cổ thụ, còn có Thiên Tinh Nguyệt hoa..." Sở Dương thản nhiên nói: "Trong tay ta quả thật có tuyền thủy, nhưng cũng chỉ là Thánh Linh chi tuyền, chứ không phải là Sinh Mệnh chi tuyền! Khác biệt có thể nói là như trời với đất, không thể đánh đồng."
Úy công tử giận dữ nói: "Cái gì mà không thể đánh đồng. Thánh Linh chi tuyền tiến thêm một bước nữa chính là Sinh Mệnh chi tuyền!"
Sở Dương thư thư thả thả nói: "Nhưng nó còn chưa tiến thêm một bước nữa. Sai một ly đi một dặm, đạo lý này chẳng lẽ ngươi không rõ?"
Úy công tử cứng họng.
"Hơn nữa.... hả, ngươi nói cái gì? Tiến thêm một bước nữa?" Sở Dương kinh ngạc nói: "Thánh Linh chi tuyền tiến thêm một bước nữa chính là Sinh Mệnh chi tuyền? Lại có chuyện như vậy? Ta thế nào không biết? Còn nữa, rốt cuộc làm thế nào mới có thể tiến thêm một bước? Vấn đề này quả thực là hao tâm tổn trí nha."
Vẻ mặt kinh ngạc của Sở Dương quả thực là rất giả tạo, giả tạo tới mức ngay cả trẻ con cũng không lừa được, cố tình còn làm ra vẻ truy vấn chuyện lạ. Mạc Khinh Vũ cùng Mặc Lệ Nhi xung quanh rốt cuộc không nhịn được "Phốc" Một tiếng bật cười, cười đến run rẩy cả người. Nhuế Bất Thông cùng La Khắc Địch hai tên gia hỏa mặt mày hớn hở, giống như đang rất khoái trá.
Cố Độc Hành ho khan một tiếng, ngửa mặt lên nhìn trời, miễn cưỡng duy trì vẻ nghiêm túc. Mạc Thiên Cơ tao nhã, mỉm cười cực kỳ thân thiết.
Chỉ có Đàm Đàm, cảm thấy biểu tình đầy kinh ngạc của sư huynh lúc này thật sự là quá đẹp trai rồi. Không ngờ lấy trong người ra một cái gương, bắt đầu bắt chước trước gương. Chỉ thấy hắn cố gắng trợn mắt lên, há hốc miệng, làm ra biểu tình kinh ngạc..
Cuối cùng hắn lại thở dài, cất gương đi.
haiz, thế nào lại không bắt chước được. Thiên phú mà, cái thứ thiên phú này đúng là không học được.
Úy công tử hàn toàn chán nản, hận tới ngứa răng, lại thở dài một hơi, không nói gì: "Sở Dương, xin ngươi diễn trò thì cũng phải chuyên nghiệp một chút chứ. Ít nhất cũng cũng phải khiến ta biết, ngươi không biết chứ? Đi theo con đường thần tượng phái không có khả năng đi cả đời, làm sao ngươi đến một điểm kỹ xảo cũng không có?!" ( thần tượng phái: cái này mình cũng không hiểu lắm, chắc là nổi danh theo kiểu idol mánh lới, trái ngược với nổi danh bằng tài năng)
Sở Dương chớp chớp mắt nói: "Kỳ thật cho tới bây giờ ta vẫn không quan tâm tới chuyện này. Sinh Mệnh chi tuyền và Thánh Linh chi tuyền tuy hơn kém một bậc, nhưng ta cũng không phải tinh linh tộc. Sinh Mệnh chi tuyền đối với ta thì có tác dụng gì. Có Thánh Linh tuyền để bổ sung sinh mệnh lực, như vậy cũng đủ rồi. Úy huynh chớ trách, ta thật không để trong lòng, cho nên kỹ xảo hay không kỹ xảo thật chẳng liên quan. Ta trịnh trọng thanh minh, ta vĩnh viễn đều là thần tượng phái."
"Nếu như ta tin ngươi, vậy ta không phải là tinh linh tộc rồi!" Úy công tử oán giận: "Ta là thú nhân tộc! Hơn nữa còn là trư tộc!"