Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1602: Tội ác chồng chất!
Hai huynh đệ Lệ Tuyệt cùng Lệ Bạt Thiên toàn thân lạnh lẽo, hai người cũng không nghĩ tới, đại trận này không ngờ đã đạt tới cực hạn, chỉ cần thêm một người nhu vậy, cũng khiến cho phát nổ toàn bộ!
Giờ khắc này, trong lòng Lệ Bạt Thiên hối hận vô hạn.
"Đây là chuyện gì?" Một lão phu nhân tóc bạc xõa tung, toàn thân đẫm máu xông tới, ép hỏi Lệ Bạt Thiên và Lệ Tuyệt.
Đây là người có tu vi cao nhất trong đám phụ nữ này, cũng là phu nhân một vị tổ tông Lệ gia. Từ trước tới nay vẫn trầm mặc ít nói, không tham dự vào công vụ gia tộc, giờ phút này lại là người tỉnh táo nhất.
Lệ Tuyệt vốn ở bên ngoài, giờ phút này lại đột nhiên xuất hiện trong khoảng đất trống kia, toàn thân lộ ra quỷ dị.
Còn nữa, chính bởi vì hắn, nơi này mới bạo lộ. Lúc trước rõ ràng không có tung tích.
Đây rõ ràng là một địa điểm ẩn náu bí mật, làm sao lại bạo lộ ra rồi....
Tất cả nghi vấn đều chỉ về phía Lệ Tuyệt, tuyệt đối liên quan trực tiếp tới Lệ Tuyệt!
Giờ khắc này, khi hỏi câu này, thật sự là nghiến răng nghiến lợi, trợn muốn rách mắt.
"Đây... Đây là một đại trận bảo hộ...." Lệ Bạt Thiên cũng biết mình gây ra đại họa rồi, theo bản năng nói lại rất cả mọi chuyện, từ đầu tới cuối.
Tất cả mọi người cùng ngây dại.
Tất cả nữ nhân đều tuyệt vọng! Lần dầu tiên tuyệt vọng chân chính!
"Dựa theo lời ngươi... những người này chính là hậu bối mà gia tộc cố ý che giấu, lực lượng huyết mạch hoàn toàn có thể thoát chết.... hiện giờ lại bị tư tâm của Lệ Tuyệt phá hủy?"
Theo câu hỏi này, ánh mắt mấy vạn nữ nhân đồng loạt trợn lên, hung tợn nhìn về phía Lệ Tuyệt!
Đối với nam nhân, trọng yếu nhất có thể là gia tộc, là sự nghiệp, là lợi ích!
Nhưng đối với nữ nhân mà nói, quan trọng nhất vĩnh viễn vẫn là hài tử của mình. Điểm này có thể vượt qua tất cả.
Giờ phút này, biến hài tử của mình vốn có hi vọng sống sót, lại bị tên súc sinh ích kỷ Lệ Tuyệt này hại chết, lập tức cỗ oán giận ngút trời tràn ngập tứ phía.
Giờ khắc này, mỗi người đều nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể xé xác Lệ Tuyệt thành từng mảnh, ăn tươi nuốt sống.
"Chỉ sợ sự tình chính là như vậy...." Vị lão phụ nhân kia vô lực nói: "Ta từng nghe nam nhân bọn hắn từng nói, một người cũng không thể nhiều hơn. Hiện giờ, hiển nhiên là Lệ Tuyệt dùng bí pháp nào đó,muốn trốn vào, hòng giữ mạng sống. Kết quả là khiến cho đại trận sụp đổ. Trận pháp sai một ly đi một ngàn dặm...."
"Lệ Tuyệt! Tên súc sinh nhà ngươi, ngươi đáng chết! Nhiều người như vậy đều chết, vì sao ngươi không chết! Ngươi là đồ tai họa!" Hơn mười vạn người lập tức nổi điên lên.
Đây quả thực là tuyệt đại cừu hận đoạn tử tuyệt tôn rồi!
Có thể làm được điều này, cũng chỉ có dị thể đồng tâm!
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người hiểu thấu, cừu hận nhìn Lệ Tuyệt và Lệ Bạt Thiên, tiếng nghiến răng ken két thi nhau vang lên!
Ngươi đáng chết!
Lệ gia đã tới nước cùng đường mạt lộ rồi, hai huynh đệ này không ngờ vẫn còn giờ trò quỷ, hại toàn gia tộc!
Hiện giờ thì tốt rồi, toàn gia bị diệt chân chính, diệt sạch rồi!
Bên kia, Trần Kiếm Long vốn đang mờ mịt không hiểu. Bất quá tu vi hắn cao siêu, sớm vận dụng thần niệm khóa chặt trung tâm phát sinh sự tình, càng đoán được đại khái sự tình, đương nhiên là hiểu rõ mọi chuyện từ đầu tới cuối, không khỏi có cảm giác từ trên trời đột nhiên rơi xuống một cái bánh lớn.
Hôm nay đúng là ngày may mắn của lão tử, vốn định bắt tên ngu ngốc này tra hỏi bảo tàng, không nghĩ tới lại lôi ra một mối họa tiềm tàng lớn thế này. Lập tức cười ha ha: "Hay lắm, hay lắm, ta đang lo diệt cỏ không tận gốc, gió xuân thổi cỏ lại sinh! Lệ Tuyệt ơi Lệ Tuyệt, ngươi thật đúng là đại vận của ta rồi. Lão tử nhất định không giết ngươi, ngươi chính là quý nhân của lão tử! Ha ha ha..."
Nụ cười này vang lên, chúng phụ nhân Lệ gia thù mới hận cũ cũng dâng lên, đột nhiên đồng loạt bỏ qua địch nhân, vọt tới nơi này như điên.
"Tên súc sinh đáng chết nhà ngươi!"
Thanh âm mắng chửi gần như cũng thay đổi rồi. Lệ Tuyệt cùng Lệ Bạt Thiên gần như bị lôi xềnh xệch từ trong đám người ra ngoài.
Lập tức, một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi hung tợn nhào tới, một hàm răng trắng như tuyết hung hăng cắn Lệ Tuyệt một cái: "Hỗn đản! Ta ăn ngươi..."
Lập tức vô số phụ nhân xông tới, đều là dùng răng cắn, hướng về phía Lệ Tuyệt và Lệ Bạt Thiên mà nhào tới.
Trong ánh mắt sợ hãi của Lệ Tuyệt, tất cả đều là màu trắng, chỉ kịp nói một câu: "Cứu ta.. mau cứu ta..."
Ngay sau đó, đã bị đám đông điên cuồng nhấn chìm.
Lệ Bạt Thiên chỉ kịp ngăn cản một chút rồi cũng lập tức bị đám đông nhấn chìm, cảnh ngộ tương tự cũng phát sinh trên người hắn. Lệ Bạt Thiên có thể nói là oan uổng từ đầu tới cuối, hoàn toàn bị Lệ Tuyệt liên lụy rồi. nhưng hiện tại... ai quản hắn có oan uổng hay không chứ?
Những nữ nhân này điên cuồng tới mức, ngay cả đám cao thủ liên quân nhìn thấy, cũng đều cảm thấy rùng mình.
Tiếng thảm thiết và cầu xin tha chứ của Lệ Tuyệt Lệ Bạt Thiên vang lên không dứt, càng lúc càng thấp, cuối cùng không còn động tĩnh gì nữa.
... Đám nữ nhân này quả thực điên rồi, nhưng lại chỉ dùng răng mình, gặm Lệ Tuyệt và Lệ Bạt Thiên hai người thành hai bộ xương khô!
Có thể thấy được, sự phẫn nộ và oán độc khắc cốt trong lòng bọn họ lớn cỡ nào!
Người ta thường nói, hận không thể ăn sống nuốt tươi, lột da trải giường nhưng tận mắt nhìn thấy thì đúng là hiếm thấy. Hôm nay được tận mắt nhìn thấy cái gì gọi là hận đến muốn ăn sống nuốt tươi, về phần lột da trải giường thì phải chờ cơ hội khác. Bởi vì ngay cả da cũng bị ăn sạch rồi!
Cỗ khí tức oán độc tới cực điểm này, khiến cho các vị chí tôn đứng một bên cũng chỉ có thể nhìn, nhất thời không dám nhúng tay can thiệp. Có một số người còn khẽ run rẩy, phảng phất như người bị thịt chính là hắn, lại hoàn toàn quên mất, thực lực vốn có của hắn, căn bản không phải đám nữ nhân trước mắt có thể lay động.
Chỉ sợ tất cả mọi người đều không nghĩ tới, hai huynh đệ Lệ Tuyệt lại rơi vào kết cục như vậy!
Đúng là chết như vậy. Bị một đám nữ ăn cắn xé từng miếng cho tới chết.
Giờ phút này, tất cả người Lệ gia đều lâm vào trong trạng thái tuyệt vọng, điên cuồng cực độ.
Nguyên bản nghĩ rằng gia tộc sắp bị diệt, đồng loạt lên đường, mọi người cũng không quá kịch động gì. Chết, đã là kết cục định trước, không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng đột nhiên nghe nói hài tử của mình có thể sống sót, hơn nữa còn là thủ đoạn phi thường hữu hiệu, hi vọng vô cùng lớn. Hài tử của mình, hậu duệ có thể sống sót, cho dù mình chết cũng có thể ngậm cười.
cái kết cục này so với toàn tộc bị diệt, chó gà không tha thì may mắn hơn nhiều lắm. Nhưng giờ phút này, lại một người, hơn nữa còn là người mình làm bạo lộ. Bạo lộ ra ngay trước đồ đao của địch nhân...
Cỗ hận ý này, quả thực là cao ngất, so với biển còn sâu hơn.
Mãi cho tới khi Lệ Tuyệt và Lệ Bạt Thiên biến thành hai bộ xương khô từ đầu tới chân, thậm chí một số đoạn xương cũng bị nhai nát, hoàn toàn không còn ra hình người nữa. Sự phẫn hận ngút trời này rốt cuộc mới tiêu tán được một chút. Nhưng sau khi tiêu tán, ngay cả loại ý chí kiên cường quyết một trận tử chiến với địch nhân, cũng giống như bị rút sạch, biến mất sạch sẽ.
Cho dù có kiên trì, cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Vô luận sinh tử, vô luận thế nào, cũng không có ý nghĩa nữa rồi!
Cho dù có giết được nhiều địch nhân hơn nữa thì thế nào? Cuối cùng cũng khó tránh khỏi cái chết, hơn nữa ngay cả hài tử của mình cũng chết theo!
Rốt cuộc không còn hi vọng.
Hi vọng tan biến, dục vọng sinh tồn đoạn tuyệt, tất cả mọi người phảng phất như mất hết linh hồn!
Trong lúc nhất thời, ngay cả chút chống cự cuối cùng cũng buông bỏ.
Đối diện với nhiều chí tôn cao giai như vậy.... cho dù dốc hết toàn lực, cũng không nhất định giết được một người. Còn phí công chống cự làm gì?
Trần Kiếm Long vung tay lên, lạnh lẽo quát: "Tất cả, đồng loạt xuất thủ! Chém tận giết tuyệt, chó gà không tha! Từ nay về sau, Tây Bắc không còn Lệ gia! Không có bất cứ một người nào họ Lệ!"
"Hống!" Tất cả cao thủ liên quân đều gầm thét.
Mắt thấy đồ đao sắp hạ xuống!
Đột nhiên một thanh âm lạnh như băng nói: "Chém tận giết tuyệt, chỉ bằng các ngươi sao?"
Chủ nhân thanh âm này chính là Cửu Kiếp kiếm chủ Sở Dương.
Trần Kiếm Long giận dữ nói: "Cửu Kiếp kiếm chủ, ta khuyên ngươi đừng xen vào việc người khác, không lại rước lấy phiền phức!"
Sở Dương thản nhiên nói: "Chuyện thiên hạ, người gặp là có phần. Bản kiếm chủ muốn quản thì quản, ngươi định làm gì? Ngươi có năng lực gây phiền phúc cho bản kiếm chủ sao?"
Trần Kiếm Long cùng đầu lĩnh Gia Cát gia tộc liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy được ý vui mừng trong mắt đối phương.
Nếu như Cửu Kiếp kiếm chủ một lòng muốn chạy, bên mình tuy đông người, thực lực lại mạnh, nhưng lại không ai có thể nắm chắc ngăn được bọn họ. Nếu như đối phương quản tới chuyện này, thế tất không thể rút lui. Vậy đám người mình hoàn toàn có thể lưu Cửu Kiếp kiếm chủ vĩnh viễn ở nơi này!
Chỉ cần bọn họ thật sự để ý phụ nữ hài tử Lệ gia, vậy những người này chính là kiềm chế lớn nhất!
Dưới tình huống như thế, cho dù là Vũ Tuyệt Thành cũng xuất thủ, cũng không có tác dụng quá lớn. Độc là không có mắt, nhất là đối với phụ nữ hài tử thực lực thấp kém, một khi dùng độc, chết trước nhất định là bọn họ. Cho nên Vũ Tuyệt Thành nhất định có rất nhiều cố kỵ!
Cứ như vậy, mấy người các ngươi phải đối đối diện, tử chiến với năm sáu ngàn võ giả cao cấp, cho dù ngươi có thủ đoạn ngập trời, thì thế nào chứ?
Đột nhiên, một thanh âm lạnh lùng đột ngột nói: "Tất cả thối lui một ước."
Một thân ảnh gầy gò đột nhiên xuất hiện bên trong đám người Lệ gia, một đám khói nhẹ phiêu đãng bay lên.
Mấy cao thủ liên quân đứng gần nhất, đột nhiên nhất tề ngã nhào, không có một ai ngoại lệ.
"Độc! Mọi người mau lui lại!" Trần Kiếm Long là người bỏ chạy đầu tiên.
Thân ảnh đột nhiên xuất hiện này, chính là Độc Y Vũ Tuyệt Thành.
Đồng dạng là khói độc, người Lệ gia hít phải không có việc gì, nhưng liên quân hít phải là người ngã ngựa đổ. Độc có lẽ không có mắt, nhưng Vũ Tuyệt Thành lại có một đôi mắt rất lớn. Thủ đoạn dùng độc của Vũ Tuyệt Thành, hiển nhiên vượt xa tưởng tượng của người thường, đã đến cảnh giới đại tông sư tùy tâm sở dục! Muốn độc ai thì độc kẻ đó, tuyệt đối không gây họa cho người khác! Đây là thủ đoạn dùng độ của Vũ Tuyệt Thành!
Chỉ là một làn khói nhẹ che chắn, không ngờ mạnh mẽ chia tách người Lệ gia và liên quân.
"Vũ tiền bối, ngài làm như vậy là muốn làm chúng ta khó xử sao?" Tiêu Thần Vũ ngồi trong xe trượt tuyết, có chút dè dặt hỏi.
Có thể không kết thù với Vũ Tuyệt Thành thì tận hết khả năng không kết thủ. Dù sao liên lụy quá lớn.
...
Tác giả: Về Lệ Tuyệt, ta vốn có an bài khác, ví dụ như ma khí nhập thể gì gì đó... nhưng càng viết càng ghê tởm, hôm nay con hàng này thật sự quá ghê tởm rồi, ta khó chịu... nghiến răng, con mẹ nó, kịch với chẳng bản, lão tử vứt hết, dứt khoát làm thịt con hàng này! Thế là hắn bị làm thịt như vậy đấy...
Giờ khắc này, trong lòng Lệ Bạt Thiên hối hận vô hạn.
"Đây là chuyện gì?" Một lão phu nhân tóc bạc xõa tung, toàn thân đẫm máu xông tới, ép hỏi Lệ Bạt Thiên và Lệ Tuyệt.
Đây là người có tu vi cao nhất trong đám phụ nữ này, cũng là phu nhân một vị tổ tông Lệ gia. Từ trước tới nay vẫn trầm mặc ít nói, không tham dự vào công vụ gia tộc, giờ phút này lại là người tỉnh táo nhất.
Lệ Tuyệt vốn ở bên ngoài, giờ phút này lại đột nhiên xuất hiện trong khoảng đất trống kia, toàn thân lộ ra quỷ dị.
Còn nữa, chính bởi vì hắn, nơi này mới bạo lộ. Lúc trước rõ ràng không có tung tích.
Đây rõ ràng là một địa điểm ẩn náu bí mật, làm sao lại bạo lộ ra rồi....
Tất cả nghi vấn đều chỉ về phía Lệ Tuyệt, tuyệt đối liên quan trực tiếp tới Lệ Tuyệt!
Giờ khắc này, khi hỏi câu này, thật sự là nghiến răng nghiến lợi, trợn muốn rách mắt.
"Đây... Đây là một đại trận bảo hộ...." Lệ Bạt Thiên cũng biết mình gây ra đại họa rồi, theo bản năng nói lại rất cả mọi chuyện, từ đầu tới cuối.
Tất cả mọi người cùng ngây dại.
Tất cả nữ nhân đều tuyệt vọng! Lần dầu tiên tuyệt vọng chân chính!
"Dựa theo lời ngươi... những người này chính là hậu bối mà gia tộc cố ý che giấu, lực lượng huyết mạch hoàn toàn có thể thoát chết.... hiện giờ lại bị tư tâm của Lệ Tuyệt phá hủy?"
Theo câu hỏi này, ánh mắt mấy vạn nữ nhân đồng loạt trợn lên, hung tợn nhìn về phía Lệ Tuyệt!
Đối với nam nhân, trọng yếu nhất có thể là gia tộc, là sự nghiệp, là lợi ích!
Nhưng đối với nữ nhân mà nói, quan trọng nhất vĩnh viễn vẫn là hài tử của mình. Điểm này có thể vượt qua tất cả.
Giờ phút này, biến hài tử của mình vốn có hi vọng sống sót, lại bị tên súc sinh ích kỷ Lệ Tuyệt này hại chết, lập tức cỗ oán giận ngút trời tràn ngập tứ phía.
Giờ khắc này, mỗi người đều nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể xé xác Lệ Tuyệt thành từng mảnh, ăn tươi nuốt sống.
"Chỉ sợ sự tình chính là như vậy...." Vị lão phụ nhân kia vô lực nói: "Ta từng nghe nam nhân bọn hắn từng nói, một người cũng không thể nhiều hơn. Hiện giờ, hiển nhiên là Lệ Tuyệt dùng bí pháp nào đó,muốn trốn vào, hòng giữ mạng sống. Kết quả là khiến cho đại trận sụp đổ. Trận pháp sai một ly đi một ngàn dặm...."
"Lệ Tuyệt! Tên súc sinh nhà ngươi, ngươi đáng chết! Nhiều người như vậy đều chết, vì sao ngươi không chết! Ngươi là đồ tai họa!" Hơn mười vạn người lập tức nổi điên lên.
Đây quả thực là tuyệt đại cừu hận đoạn tử tuyệt tôn rồi!
Có thể làm được điều này, cũng chỉ có dị thể đồng tâm!
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người hiểu thấu, cừu hận nhìn Lệ Tuyệt và Lệ Bạt Thiên, tiếng nghiến răng ken két thi nhau vang lên!
Ngươi đáng chết!
Lệ gia đã tới nước cùng đường mạt lộ rồi, hai huynh đệ này không ngờ vẫn còn giờ trò quỷ, hại toàn gia tộc!
Hiện giờ thì tốt rồi, toàn gia bị diệt chân chính, diệt sạch rồi!
Bên kia, Trần Kiếm Long vốn đang mờ mịt không hiểu. Bất quá tu vi hắn cao siêu, sớm vận dụng thần niệm khóa chặt trung tâm phát sinh sự tình, càng đoán được đại khái sự tình, đương nhiên là hiểu rõ mọi chuyện từ đầu tới cuối, không khỏi có cảm giác từ trên trời đột nhiên rơi xuống một cái bánh lớn.
Hôm nay đúng là ngày may mắn của lão tử, vốn định bắt tên ngu ngốc này tra hỏi bảo tàng, không nghĩ tới lại lôi ra một mối họa tiềm tàng lớn thế này. Lập tức cười ha ha: "Hay lắm, hay lắm, ta đang lo diệt cỏ không tận gốc, gió xuân thổi cỏ lại sinh! Lệ Tuyệt ơi Lệ Tuyệt, ngươi thật đúng là đại vận của ta rồi. Lão tử nhất định không giết ngươi, ngươi chính là quý nhân của lão tử! Ha ha ha..."
Nụ cười này vang lên, chúng phụ nhân Lệ gia thù mới hận cũ cũng dâng lên, đột nhiên đồng loạt bỏ qua địch nhân, vọt tới nơi này như điên.
"Tên súc sinh đáng chết nhà ngươi!"
Thanh âm mắng chửi gần như cũng thay đổi rồi. Lệ Tuyệt cùng Lệ Bạt Thiên gần như bị lôi xềnh xệch từ trong đám người ra ngoài.
Lập tức, một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi hung tợn nhào tới, một hàm răng trắng như tuyết hung hăng cắn Lệ Tuyệt một cái: "Hỗn đản! Ta ăn ngươi..."
Lập tức vô số phụ nhân xông tới, đều là dùng răng cắn, hướng về phía Lệ Tuyệt và Lệ Bạt Thiên mà nhào tới.
Trong ánh mắt sợ hãi của Lệ Tuyệt, tất cả đều là màu trắng, chỉ kịp nói một câu: "Cứu ta.. mau cứu ta..."
Ngay sau đó, đã bị đám đông điên cuồng nhấn chìm.
Lệ Bạt Thiên chỉ kịp ngăn cản một chút rồi cũng lập tức bị đám đông nhấn chìm, cảnh ngộ tương tự cũng phát sinh trên người hắn. Lệ Bạt Thiên có thể nói là oan uổng từ đầu tới cuối, hoàn toàn bị Lệ Tuyệt liên lụy rồi. nhưng hiện tại... ai quản hắn có oan uổng hay không chứ?
Những nữ nhân này điên cuồng tới mức, ngay cả đám cao thủ liên quân nhìn thấy, cũng đều cảm thấy rùng mình.
Tiếng thảm thiết và cầu xin tha chứ của Lệ Tuyệt Lệ Bạt Thiên vang lên không dứt, càng lúc càng thấp, cuối cùng không còn động tĩnh gì nữa.
... Đám nữ nhân này quả thực điên rồi, nhưng lại chỉ dùng răng mình, gặm Lệ Tuyệt và Lệ Bạt Thiên hai người thành hai bộ xương khô!
Có thể thấy được, sự phẫn nộ và oán độc khắc cốt trong lòng bọn họ lớn cỡ nào!
Người ta thường nói, hận không thể ăn sống nuốt tươi, lột da trải giường nhưng tận mắt nhìn thấy thì đúng là hiếm thấy. Hôm nay được tận mắt nhìn thấy cái gì gọi là hận đến muốn ăn sống nuốt tươi, về phần lột da trải giường thì phải chờ cơ hội khác. Bởi vì ngay cả da cũng bị ăn sạch rồi!
Cỗ khí tức oán độc tới cực điểm này, khiến cho các vị chí tôn đứng một bên cũng chỉ có thể nhìn, nhất thời không dám nhúng tay can thiệp. Có một số người còn khẽ run rẩy, phảng phất như người bị thịt chính là hắn, lại hoàn toàn quên mất, thực lực vốn có của hắn, căn bản không phải đám nữ nhân trước mắt có thể lay động.
Chỉ sợ tất cả mọi người đều không nghĩ tới, hai huynh đệ Lệ Tuyệt lại rơi vào kết cục như vậy!
Đúng là chết như vậy. Bị một đám nữ ăn cắn xé từng miếng cho tới chết.
Giờ phút này, tất cả người Lệ gia đều lâm vào trong trạng thái tuyệt vọng, điên cuồng cực độ.
Nguyên bản nghĩ rằng gia tộc sắp bị diệt, đồng loạt lên đường, mọi người cũng không quá kịch động gì. Chết, đã là kết cục định trước, không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng đột nhiên nghe nói hài tử của mình có thể sống sót, hơn nữa còn là thủ đoạn phi thường hữu hiệu, hi vọng vô cùng lớn. Hài tử của mình, hậu duệ có thể sống sót, cho dù mình chết cũng có thể ngậm cười.
cái kết cục này so với toàn tộc bị diệt, chó gà không tha thì may mắn hơn nhiều lắm. Nhưng giờ phút này, lại một người, hơn nữa còn là người mình làm bạo lộ. Bạo lộ ra ngay trước đồ đao của địch nhân...
Cỗ hận ý này, quả thực là cao ngất, so với biển còn sâu hơn.
Mãi cho tới khi Lệ Tuyệt và Lệ Bạt Thiên biến thành hai bộ xương khô từ đầu tới chân, thậm chí một số đoạn xương cũng bị nhai nát, hoàn toàn không còn ra hình người nữa. Sự phẫn hận ngút trời này rốt cuộc mới tiêu tán được một chút. Nhưng sau khi tiêu tán, ngay cả loại ý chí kiên cường quyết một trận tử chiến với địch nhân, cũng giống như bị rút sạch, biến mất sạch sẽ.
Cho dù có kiên trì, cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Vô luận sinh tử, vô luận thế nào, cũng không có ý nghĩa nữa rồi!
Cho dù có giết được nhiều địch nhân hơn nữa thì thế nào? Cuối cùng cũng khó tránh khỏi cái chết, hơn nữa ngay cả hài tử của mình cũng chết theo!
Rốt cuộc không còn hi vọng.
Hi vọng tan biến, dục vọng sinh tồn đoạn tuyệt, tất cả mọi người phảng phất như mất hết linh hồn!
Trong lúc nhất thời, ngay cả chút chống cự cuối cùng cũng buông bỏ.
Đối diện với nhiều chí tôn cao giai như vậy.... cho dù dốc hết toàn lực, cũng không nhất định giết được một người. Còn phí công chống cự làm gì?
Trần Kiếm Long vung tay lên, lạnh lẽo quát: "Tất cả, đồng loạt xuất thủ! Chém tận giết tuyệt, chó gà không tha! Từ nay về sau, Tây Bắc không còn Lệ gia! Không có bất cứ một người nào họ Lệ!"
"Hống!" Tất cả cao thủ liên quân đều gầm thét.
Mắt thấy đồ đao sắp hạ xuống!
Đột nhiên một thanh âm lạnh như băng nói: "Chém tận giết tuyệt, chỉ bằng các ngươi sao?"
Chủ nhân thanh âm này chính là Cửu Kiếp kiếm chủ Sở Dương.
Trần Kiếm Long giận dữ nói: "Cửu Kiếp kiếm chủ, ta khuyên ngươi đừng xen vào việc người khác, không lại rước lấy phiền phức!"
Sở Dương thản nhiên nói: "Chuyện thiên hạ, người gặp là có phần. Bản kiếm chủ muốn quản thì quản, ngươi định làm gì? Ngươi có năng lực gây phiền phúc cho bản kiếm chủ sao?"
Trần Kiếm Long cùng đầu lĩnh Gia Cát gia tộc liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy được ý vui mừng trong mắt đối phương.
Nếu như Cửu Kiếp kiếm chủ một lòng muốn chạy, bên mình tuy đông người, thực lực lại mạnh, nhưng lại không ai có thể nắm chắc ngăn được bọn họ. Nếu như đối phương quản tới chuyện này, thế tất không thể rút lui. Vậy đám người mình hoàn toàn có thể lưu Cửu Kiếp kiếm chủ vĩnh viễn ở nơi này!
Chỉ cần bọn họ thật sự để ý phụ nữ hài tử Lệ gia, vậy những người này chính là kiềm chế lớn nhất!
Dưới tình huống như thế, cho dù là Vũ Tuyệt Thành cũng xuất thủ, cũng không có tác dụng quá lớn. Độc là không có mắt, nhất là đối với phụ nữ hài tử thực lực thấp kém, một khi dùng độc, chết trước nhất định là bọn họ. Cho nên Vũ Tuyệt Thành nhất định có rất nhiều cố kỵ!
Cứ như vậy, mấy người các ngươi phải đối đối diện, tử chiến với năm sáu ngàn võ giả cao cấp, cho dù ngươi có thủ đoạn ngập trời, thì thế nào chứ?
Đột nhiên, một thanh âm lạnh lùng đột ngột nói: "Tất cả thối lui một ước."
Một thân ảnh gầy gò đột nhiên xuất hiện bên trong đám người Lệ gia, một đám khói nhẹ phiêu đãng bay lên.
Mấy cao thủ liên quân đứng gần nhất, đột nhiên nhất tề ngã nhào, không có một ai ngoại lệ.
"Độc! Mọi người mau lui lại!" Trần Kiếm Long là người bỏ chạy đầu tiên.
Thân ảnh đột nhiên xuất hiện này, chính là Độc Y Vũ Tuyệt Thành.
Đồng dạng là khói độc, người Lệ gia hít phải không có việc gì, nhưng liên quân hít phải là người ngã ngựa đổ. Độc có lẽ không có mắt, nhưng Vũ Tuyệt Thành lại có một đôi mắt rất lớn. Thủ đoạn dùng độc của Vũ Tuyệt Thành, hiển nhiên vượt xa tưởng tượng của người thường, đã đến cảnh giới đại tông sư tùy tâm sở dục! Muốn độc ai thì độc kẻ đó, tuyệt đối không gây họa cho người khác! Đây là thủ đoạn dùng độ của Vũ Tuyệt Thành!
Chỉ là một làn khói nhẹ che chắn, không ngờ mạnh mẽ chia tách người Lệ gia và liên quân.
"Vũ tiền bối, ngài làm như vậy là muốn làm chúng ta khó xử sao?" Tiêu Thần Vũ ngồi trong xe trượt tuyết, có chút dè dặt hỏi.
Có thể không kết thù với Vũ Tuyệt Thành thì tận hết khả năng không kết thủ. Dù sao liên lụy quá lớn.
...
Tác giả: Về Lệ Tuyệt, ta vốn có an bài khác, ví dụ như ma khí nhập thể gì gì đó... nhưng càng viết càng ghê tởm, hôm nay con hàng này thật sự quá ghê tởm rồi, ta khó chịu... nghiến răng, con mẹ nó, kịch với chẳng bản, lão tử vứt hết, dứt khoát làm thịt con hàng này! Thế là hắn bị làm thịt như vậy đấy...