Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1594: Tây Bắc quyết chiến (3)



Nhân số liên quân tuy nhiều, hơn nữa số người sống sót phe Lệ gia cũng nhanh chóng giảm xuống. Từ hơn sáu trăm người ban đầu, cho tới lúc này chỉ còn không tới chín mươi người, nhưng bọn họ vẫn đang gào thét xung phong, điên cuồng không sợ chết.
Trong liên quân, rất nhiều người cũng bị ý chí chiến đấu của địch nhân dọa cho hoảng sợ. Một cuộc chiến không cân sức, không ngờ lại trở nên thảm liệt như thế!
Cuộc chiến hôm nay và chiến đấu trên ý nghĩa bình thường hoàn toàn khác biệt, Hoàn toàn không có chương pháp như trong chiến đấu của võ giả bình thường. Võ giả quyết chiến có thể từ tu vi bản thân, kinh nghiệm lịch lãm, đặc điểm chiến trường, nhìn ra đường lối chiến đấu.
Nhưng chiến cuộc hôm nay, đối phương vừa chạm trán đã liều mạng. Chẳng có một người nào sợ chết, hở ra một cái là đồng vu quy tận. Cái gì mà "Đả thương địch thủ, trước đả thương mình" cũng chỉ như một bữa ăn sáng. Nếu chỉ như thế còn dễ nói, mọi người cùng nhau xông lên, liều mạng một hồi thì cũng thôi, nhưng ai nấy đều đồng loạt mà lên, nhắm đúng chỗ đông nhất mà tự bạo, kéo theo một đám người cùng chết.
Tự bạo nhục thân, từ trước tới nay vẫn là thủ đoạn cuối cùng của võ giả. Một khi tự bạo, lập tức sẽ tạo thành lực phá hoại cường đại. Ngay cả võ giả cấp thấp cũng có thể thương tổn tới võ giả cấp cao. nếu như là nhắm vào đối thủ cũng giai, cũng có hiệu quả khủng bố - một kích tất sát.
Nhưng một khi tự bạo, lại chẳng khác nào hoàn toàn tan biến, đến một chút vết tích tồn tại cũng không còn. Phàm là võ giả, trải qua mấy đời cũng chưa chắc đã thấy được một người tự bạo. Hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt, từng người từng người lần lượt tự bạo, phảng phất như thương lượng với nhau từ trước vậy.
Rất nhiều cao thủ liên quân đều đang thầm cầu nguyện trong lòng: Trận chiến này nhanh chóng chấn dứt đi! Sau khi chấm dứt, lão tử về nhà liền lập tức bế quan, không bao giờ ra ngoài nữa, cứ tiếp tục ở lại chỗ này, lão phi có khi tẩu hỏa nhập ma đương trường cũng nên.
Không bị giết chết thì cũng bị hù chết.
Lão tử bước chân vào giang hồ lâu như vậy rồi, làm sao lại chưa từng phát hiện ra, cái giang hồ này không ngờ lại hung hiểm như vậy! Khiến người ta cảm thấy xa lạ như thế.
Địch nhân như thế, bất kể là ai cũng không muốn đối mặt.
… cũng chẳng có cách nào đối mặt.
Một khi đối mặt là lập tức đồng vu quy tận. Vô luận chủ động hay bị động, đều là như thế!
Nói cửu tử nhất sinh cũng tuyệt đối không quá!
Ban đầu có hơn chín ngàn liên quân, hiện tại chỉ còn lại không tới sáu ngàn năm trăm người.
Số lượng tổn thất, lên tới gấp sáu lần địch nhân.
Bỗng nhiên!
Một tiếng thét dài khàn khàn phá không vang lên. Xung phong phía trước đột nhiên đình chỉ. Bảy mươi bảy vị cao thủ Lệ gia cuối cùng còn sống sót đang bị vây công, cũng đột nhiên cùng dừng lại.
Những người vây công bọn họ sớm có lòng đề phòng, chỉ e là có gian trá, nhìn đối phương dừng tay, không hiểu sao cũng dừng tay theo, còn thoáng lui về phía sau mấy bước, cũng không phải chỉ có một hai người làm như thế, mà là tất cả những người tham gia vây công, đồng tác hoàn toàn không hẹn mà cùng thực hiện, một số gần như cùng nhịp.
Khoảng khắc im lặng cứ như vậy xuất hiện. Nháy mắt này, không khí quỷ dị tới cực điểm, vô luận phe liên quân hay là phe Lệ gia.
Một thanh âm khàn khàn cười nói: "Dường như chỉ còn lại mấy người chúng ta thôi, có lên làm một quả lớn không nhỉ? Đỡ phải đi một mình cô đơn!"
Bảy mươi sáu người cùng nhau đỏ mắt hưng phấn, rống lớn: "Hay! Hay! Quả lớn! Làm một quả lớn! Cùng nhau đồng hành!"
"Kỳ thật chúng ta tính là gì, lúc trước hơn tám ngàn người cùng nhau tự bạo mới được gọi là đồ sộ! Chúng ta ở đây chỉ có bảy mươi bảy người, cùng lên đường không biết sẽ như thế nào?"
Thanh âm già nua kia cười ha ha, hét lớn một tiếng: "Cũng không biết chúng ta có thể lợi hại hơn một chút hay không!"
"Bạo! Bạo!"
"Ha ha ha...!" Thanh âm già nua cất tiếng cuối cùng chính là một vị chí tôn bát phẩm đỉnh phong của Lệ gia. Cao thủ Lệ gia còn có thể may mắn tồn tại tới giờ phút này, đương nhiên không phải đơn giản. Toàn bộ đều là tinh anh trong tinh anh. Nếu không phải như vậy, ở trong đại chiến hung hiểm như vậy, làm sao có thể chiến tới tận lúc này?
Lại nghe lão giả kia đột ngột lạnh lùng rống to: "Mọi người chuẩn bị!"
"Hống....!" Bảy mươi sáu người cùng nhau điên cuồng gào thét.
Tuy chỉ là bảy mươi sáu người đồng thành gào thét, nhưng khí thế giờ khắc này lại rung động giống như có mấy chục vạn người cùng nhau hò hét vậy!
Mấy vị chí tôn bát phẩm chấp pháp giả đứng đối diện bọn họ quyết định thật nhanh, đồng loạt cấp tốc lui về phía sau. Sắc mặt ai nấy đều trắng bệch.
Bọn họ thực may mắn, vừa rồi chỉ e có gian trá, thối lui vài bước, càng thu liễm tu vi, phòng ngự thân thể. Đùa à, bảy mươi bảy chí tôn cao giai cùng nhau tự bạo, uy lực đó.... chúng ta xông tới cũng chỉ có thể làm đệm lưng cho bọn hắn thôi. Tuyệt đối không có bất cứ cơ hội may mắn thoát chết nào. Xung quanh còn có rất nhiều người, mấy lão nhân chúng ta không phụng bồi nữa!
Loại tư tưởng này vừa xuất hiện liền lập tức lan tràn.
Chẳng ai là kẻ ngu, ai cũng biết tiến thối. Tử lộ không dễ đi chút nào, ở lại nhân gian vẫn sướng hơn.
Trong lúc nhất thời, cao thủ liên quân hoàn toàn bất chấp, lập tức giải tán, bỏ lại bảy mươi bảy người ở chỗ đó.
"Công kích tầm xa. Không cho bọn hắn tự bạo!" Vị chí tôn bát phẩm lui lại đầu tiên phe chấp pháp giả chính là Miêu Chấn Đông. Vì muốn che giấu hành động xấu hổ, lâm trận bỏ chạy của mình, hắn mới hét lớn một tiếng, đưa ra chiến lược, ý đồ bịt tai trộm chuông.
Ý là: Ta không những không đào tẩu, mà ngược lại còn muốn giết địch.
"Ha ha...." 77 vị chí tôn Lệ gia cùng nhau cười lớn, trong tiếng cười tràn đầy ý vị trào phúng mỉa mai không nói nên lời: "Đây là cửu đại gia tộc? Đây là chấp pháp giả? Ha ha ha...."
"Trốn? Trốn đi nơi nào!"
Sau đó, tất cả mọi người được vị chí tôn bát phẩm kia suất lĩnh, đồng loạt xung phong! Cấp tốc xông ra ngoài!
"Thiên tây bắc, Lệ gia nhân! Sương hàn nhật, Lệ gia đảm! Băng tuyết nguyên, Lệ gia hồn! Kim nhật chiến, kinh thiên địa; kim nhật tử, động cổ kim!..." Thanh âm già nua khẽ ngâm nga, không ngờ lại mang theo một tiếu ý trang trọng dị thường.
Tiếu ý! Đúng vậy Đó là một loại tiếu ý hào hùng, một loại khí thế phóng khoáng hoàn toàn áp đảo địch nhân!
Chúng ta người tuy ít, nhưng chúng ta không sợ chết!
Đây chính là sức mạnh.
77 người cùng rống lớn: "Thiên tây bắc, Lệ gia nhân! Sương hàn nhật, Lệ gia đảm! Băng tuyết nguyên, Lệ gia hồn..."
77 người liên thủ trùng kích, giống như một mũi lợi tiễn khổng lồ, rời cùng bắn đi, điên cuồng lao về phía liên quân!
Nơi nó đi, liên quân không ngờ không hề chống cự, bỏ chạy tứ tán. Ai cũng biết, chỉ cần để đám người này xông vào trong giữa đội hình liên quân, bọn hắn sẽ lập tức tự bạo!
Giờ phút này làm sao còn dám bao vây nữa? Đây không phải là hợp tác với đối phương, cùng nhau xuống hoàng tuyền hóng gió sao?
Bọn người kia chỉ sợ không kéo theo được đệm lưng, chúng ta còn lao vào làm gì? Chúng ta làm gì có giao tình với bọn hắn?
Sau một hồi im lặng bất ngờ, trên chiến trường lại diễn ra một cảnh tượng kỳ dị. Trừ mấy chiến trường lác đác hai bên ra, ở chiến trường lớn nhất, không ngờ lại bắt đầu lấy ít thắng nhiều, có lẽ nói thắng không thỏa đáng, phải là lấy ít đuổi nhiều.
77 người tạo thành một đội ngũ nhỏ, đuổi cho đại đội năm sáu ngàn nhân mã bỏ chạy tứ tán, chật vật bỏ trốn!
Bộ dáng giống như là mãnh hổ xông vào bầy sói. Chó chăn cừu trên thảo nguyên đuổi theo một đám sơn dương, hay cũng có thể nói như thiếu nữ đuổi vịt, cả đám quàng quạc sợ hãi bỏ chạy.
Vị chí tôn bát phẩm của Lệ gia kia đúng là không muốn sống nữa, một lòng muốn chết, cho nên mới kêu gọi thành lập nên trận thế này. ước nguyện ban đầu quả thực là muốn cùng tiêu vong với địch nhân. Nhưng còn chưa kịp tự bạo, lại xuất hiện kết quả ngoài ý muốn như thế. Nhìn cảnh tượng này, hắn thật sự bất ngờ rồi.
Cái này đúng là vô ý trồng hoa hoa không nở, vô tâm vương liễu liễu thành rừng.
Vừa tiếp tục rống lớn: "Thiên Tây Bắc, Lệ gia nhân...." tạo nên không khí bi tráng tới cực điểm, vừa mang theo 76 người tung hoành ngang dọc trong trận địch, tận tình giết người, nhất thời không ngờ lại chiếm cứ thượng phong!
Hiện tại không phải là vì đuổi theo dịch nhân tự bạo nữa rồi, mà là lợi dụng ưu thế trên trời rơi xuống này, tận lực chém giết kẻ thù.
Người trốn ta liền đuổi giết!
Ngươi quay lại, ta liền tự bạo!
Bà nội nó, ai sợ ai chứ?
Trên không trung, Tiêu Thần Vũ một mình độc chiến hai đại cao thủ không rơi xuống hạ phong, thoải mái chống đỡ, càng rảnh tay lưu tâm biến hóa chiến cuộc bên dưới. Nhưng liếc mắt nhìn xuống phía dưới, thấy cảnh tượng khiến người ta không thể nào tưởng tượng nổi diễn ra, hắn thiếu chút nữa là tức tới thất khiếu bốc khói.
Đây là chuyện gì. Đông hơn gần trăm lần mà lại bị một nhúm người đuổi giống như đuổi vịt, có thể nhục nhã hơn nữa sao?
"Đồ hỗn trướng! các ngươi rốt cuộc làm gì?! Các ngươi có biết các ngươi đang làm gì không?" Tiêu Thần Vũ vừa chống đỡ Lệ Xuân Ba, Khúc Hướng Ca, vừa phẫn nộ gào thét: "Tiêu Tránh Ngôn! Ngươi còn chạy? Còn không ngăn cản bọn hắn?"
Cao thủ quyết đấu, tối kỵ phân tâm. Tiêu Thần Vũ thực lực mạnh mẽ, cho dù đối diện Lệ Xuân Ba, Khúc Hướng Ca cũng có thể ứng phó tự nhiên, dễ dàng, nhưng giờ phút này thấy thế cục nguy biến, trong lúc nhất thời khí huyết bốc lên, bị hai người đẩy xuống hạ phong.
Tiêu Tránh Ngôn bị Tiêu Thần Vũ gọi tên chính là nhân vật số hai của Tiêu gia ở đây.
Hắn đương nhiên không phải người ngu. Lúc đầu còn tin tưởng đám người Lệ gia này thật muốn tự bạo, bởi vì số người tự bạo hôm nay cũng không phải một hai người nữa, mà lên tới mấy trăm rồi. nếu như 77 người trước mắt thật sự tự bạo, uy lực thật sự không gì cản nổi. Nhưng hiện tại, cho dù không cần Tiêu Thần Vũ nhắc nhở, hắn cũng có thể nhìn ra: Đây hình như là chiến thuật của đối phương?
Vung tay rống lên: "Dạ huynh, cứ tiếp tục nhu vậy quá bất lợi, chúng ta xuất thủ ngăn cản bọn hắn!"
Dạ Tiêu Diêu có chút cố kỵ nói: "Cái này không ổn đâu.... Thật sự quá mạo hiểm rồi, tốt nhất là chờ bọn hắn tự bạo, chúng ta lại tới thu thập tàn cục."
Đây căn bản là nói nhảm, bịt tai trộm chuông. Người ta hiện tại đang đánh chó dưới nước, còn là đánh chó dưới nước không chút phản kháng, chẳng lẽ đánh chán rồi quay ra tự bạo?
Mắt thấy trận hình liên quân gần như sụp đổ, cứ tiếp tục như vậy, còn muốn hình thành thế bao vây thì không thể nữa rồi. Mà không chỉ như vậy, còn có một điểm quan trọng khác, đó chính là chiến tâm đã sụp đổ. Nếu không quyết định thật nhanh, để 77 người trước mắt hoàn toàn xoay ngược cục diện, giết ra trùng vây, thoát khỏi Tây Bắc, khả năng phá hoại của bọn hắn sẽ lớn tới mức kinh khủng! Đây đều là tinh anh trong tinh anh của Lệ gia, nếu như cứ ẩn nấp, chờ thời cơ phản kích, hậu quả thiết tưởng....
"Không thể tiếp tục như vậy được. Hi sinh trước kia của chúng ta chẳng khác gì mất trắng." Tiêu Tránh Ngôn xuất lĩnh cao thủ Tiêu gia, dẫn đầu xông lên. Dạ Tiêu Diêu khẽ cắn răng, rốt cuộc cũng bám theo, xông lên: "Lên! Tập trung lực lượng nhanh chóng xử lý bọn hắn!"
Người của Dạ gia cũng lập tức lao tới.
Chương trước Chương tiếp
Loading...