Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1589: Chiến cuộc chung cực, sắp bắt đầu!



"Ta ra ngoài chơi!" Nhuế Bất Thông nói, không ngờ có chút dáng vẻ khẩn cấp, còn có chút hưng phấn hớn hở.
Mọi người đều lo lắng nhìn hắn, La Khắc Địch rờ tay lên trán Nhuế Bất Thông, hồ nghi nói: "Con hàng này không phải phát điên rồi chứ? Ngao Ngao chỉ nói đùa với ngươi thôi, sướng miệng ấy mà, không có ác ý, nếu ngươi không thoải mái, ta giúp ngươi mắng hắn là thanh long! Vẫn không hài lòng, chúng ta cùng nhau mắng hắn là thanh long là được!" ( Không rõ thanh long ý chửi là gì)
"Cút! Ta là người khí lượng hẹp hòi như vậy sao? Coi ta là ngươi à?" Nhuế Bất Thông một chưởng hất tay La Khắc Địch ra, nhìn ánh mắt ân cần của các huynh đệ, trong lòng cũng không khỏi mềm ra, nói: "Ta nói muốn ra ngoài là có chính sự, chẳng lẽ các ngươi quên à? Ta chính là phượng hoàng tộc, đối với những thứ nóng bỏng, đương nhiên đều có một loại khát vọng khó nói nên lời, hơn nữa loại nhiệt lượng này có thể giúp ta gia tăng rất nhiều tu vi... Đây là hoàn cảnh luyện công bình chường chẳng kiếm được, phượng hoàng dục hỏa trùng sinh cũng là ý này."
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Cố Độc Hành cùng Tạ Đan Quỳnh thả lỏng tay, Nhuế Bất Thông huýt dài một tiếng, cực tốc lao ra ngoài, trực tiếp xông thẳng vào trong biển nham thạch bên ngoài....
Trước mắt tất cả mọi người, Nhuế Bất Thông giờ phút này tựa như một con phượng hoàng đang vỗ cánh bay lượn, liệng một vòng trên không trung, tiếp đó lăng không phi thẳng xuống năm trăm trượng, phốc một cái đã chui vào trong nham thạch nóng chảy, bắn lên nham thạch ngập trời, ùng ục trầm xuống.
Kỷ Mặc cắn ngón tay, nhưng vẫn không nhịn được mà sợ run cả người, nói với La Khắc Địch: "A Lang, ta thấy thế đéo nào con hàng này giống như là đi tự sát ấy. Ta làm sao lại lo lắng như vậy chứ..."
La Khắc Địch giận dữ: "Tiên sư ngươi, đừng gọi là A Lang! Buồn nôn bỏ mẹ! Định tởm chết người không đền mạng hả?"
"Phi, ngươi nghĩ khôn quá rồi đấy. Là lang sói chứ không phải lang quân!" Kỷ Mặc nói: "Lão tử gọi ngươi là A Lang đúng là sai rồi. Ngươi không phải luôn tự xưng là Lang Kiếm sao? Không bằng gọi ngươi là Tiện Lang đi?"
"Phốc!" La Khắc Địch táng thẳng một quyền vào mặt Kỷ Mặc. Lập tức, một con gấu mèo nóng hổi đã ra lò, Kỷ Mặc giận dữ: "Ta hảo ý nói chuyện với ngươi, ngươi lại dám động thủ..." Phốc một quyền đánh trả, La Khắc Địch ngã ngửa ra đằng sau, máu mũi chảy dài, nhất thời giận tím mặt.
Lập tức hai con hàng này nhào vào nhau, đánh nhau túi bụi, lăn qua lăn lại trên mặt đất, miệng thì không ngừng sỉ vả đối phương, tay chân cũng cũng không nhàn rỗi, điên rồi đứt khoát dùng răng cắn luôn.
Đại chiến thế kỷ của tịch mịch và lang, cứ như vậy trình diễn!
Chư vị huynh đệ khác khoanh tay đứng nhìn, vẻ mặt bất đắc dĩ. Đại chiến thế kỷ nhu vậy, nói mỗi ngày diễn ra một lượt cũng không khác lắm.
Cùng ở chung một chỗ với hai kẻ dở hơi như vậy, nếu như cuộc sống vẫn còn nhàm chán, vậy đúng là chuyện đến lão thiên gia cũng không thể lý giải nổi....
Tịch mịch...
Lang....
"Không tốt!" Đột nhiên Cố Độc Hành vỗ trán, muốn lao ra. Tạ Đan Quỳnh nhanh tay lẹ mắt, vội vàng giữ hắn lại: "Ngươi định làm gì? Ta nói này, Cố lão nhị, Nhuế Bất Thông dám ra ngoài, đó là vì hắn là phượng hoàng.... nhưng Cố lão nhị ngươi có tính là chim đâu?" (lão nhị cứ không phải phượng hoàng =]])
Cố Độc Hành sốt ruột nói: "Tên hỗn đản kia không nên chui xuống đó.... Xuống dưới đó là toi rồi.... Phía dưới chính là Tam Quang đại trân đó, một khi nham thạch nóng chảy nguội lại, toàn bộ dại địa cùng mấy ngọn núi đều hóa thành chỉnh thể. Cho dù Nhuế Bất Thông không bị nướng chín, nhưng hắn chui sâu xuống dưới đó, chui ra như thế nào?"
Vừa nói xong, chúng huynh đệ đều đưa mắt nhìn nhau.
Đúng vậy, hiện tại vẫn đang ở trong Tam Quang đại trận, con hàng Nhuế Bất Thông này cứ thế ngu ngốc nhảy vào trong nham thạch nóng chảy....
Cái này.... cái này... đúng thật là khó xử lý rồi.
"Vậy không ổn!" Tạ Đan Quỳnh nhíu mày: "Cho dù Nhuế Bất Thông bị nhốt ở bên trong, chúng ta cũng không thể xuống dưới đó. Xuống đó trừ bị nhốt với hắn, căn bản không có chút hiệu quả nào! Hơn nữa, Nhuế Bất Thông không việc gì, nhưng ngươi xuống đó liền lập tức biến thành khói đen ngay!"
"Chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, hoặc là chờ quyết chiến xong, bảo Mạc Thiên Cơ lập tức ngừng vận chuyển Tam Quang đại trận!"
Tạ Đan Quỳnh nói.
"Ờ, hiện tại cũng chỉ có phương pháp này là có sử dụng được." Ngạo Tà Vân nhíu mày thật sâu, nói: "Hơn nữa... Bất cứ chuyện gì cũng không thể nghĩ hết theo hướng xấu được. Nhuế Bất Thông dám xuống dưới đó, nếu hắn không có nắm chắc nhất định, hắn làm sao dám liều lĩnh như thế?"
"Ta là sợ hắn bị mỡ heo thượng lên não rồi!" Cố Độc Hành thở dài một tiếng, liên tục dậm chân.
Tạ Đan Quỳnh tuấn mi nhíu lại, thở dài nói: "Từ điểm này cũng có thể thấy được, mấy người chúng ta dù sao vẫn còn khiếm khuyết. Nếu như Mạc Thiên Cơ hoặc là lão đại ở đây, nhất định sẽ sớm phát hiện ra chuyện này, còn chúng ta..."
Chúng huynh đệ đều thở dài.
"Vô luận thế nào, loại sai lầm này về sau tuyệt không thể tái phạm!" Cố Độc Hành nói ra từng chữ một: "Loại tư vị này, thật sự rất tra tấn người."
"Đúng vậy." Chúng huynh đệ cùng nhau gật đầu.
"Bất quá, Kỷ Mặc La Khắc Địch Đổng Vô Thương ba người này có thể ngoại lệ." Cố Độc Hành lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái, nói: "Ba con hàng này căn bản không có đầu óc!"
Thở dài, lo lắng nhìn nham thạch nóng chảy đang nguội dần bên ngoài, nhíu mày không nói.
Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch đang đánh nhau liền há hốc miệng, môi giật giật, trợn trắng mắt, trong bụng thầm mắng bảy tám lần.
Cố lão nhị... chờ Nhuế Bất Thông không việc gì chui ra, hai chúng ta không liên thủ đánh ngươi một trận không được!
...
Bên kia
Đàm Đàm cùng cao thủ thánh tộc nhìn mà trực tiếp ngây người.
"Lực lượng thái dương tinh thuần! Trời ạ...." Một vị trưởng lão thái dương tộc gần như muốn quỳ rạp xuống đất, cuồng nhiệt nhìn cảnh tượng trước mắt, cả người run rẩy.
Đàm Đàm hừ một tiếng, nói: "Đúng là không có tiền đồ! Thái dương chi lực như vậy, cho ngươi ngươi có thể nhận sao? Không biết tự lượng sức mình, thèm thuồng cái gì?"
Tát cả mọi người cầm như hến.
Bất quá, trong lòng Đàm Đàm đã nghĩ tới một chuyện. Mạc Thiên Cơ có thể dẫn động tam quang hạ giới, vậy... liệu có thể làm một cái Tam Quang trận nho nhỏ? Để bản đại ma vương rèn ma thân, tôi ma hồn, thăng hoa ma thần?
Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới chỗ đắc dĩ, không nhịn được lộ ra nụ cười quái gở.
Bên cạnh, Cổ Nhất Cổ đang dùng sức một người duy trì huyền băng chống đỡ nham thạch nóng chảy, liếc mắt nhìn một cái, lập tức sợ run cả người, trái lương tâm nói: "Vương hôm nay thật sự quá đẹp trai rồi..."
Đàm Đàm tiêu sái vuốt tóc, ngón tay chỉ vào về phía xa,nói: "So với năng lượng thái dương tinh tuần kia càng đẹp hơn?"
Cổ Nhất Cổ rất nghiêm túc đánh giá một chút, rốt cuộc quyết định ăn ngay nói thật: " Đẹp trai không thua kém gì năng lượng kia..."
"Ha ha ha ha...." Đàm Đàm nở một nụ cười âm hiểm, nói: "Đợi lát nữa chiến đấu, ngươi là người xuất trướng đầu tiên!"
"...." Cổ Nhất Cổ ngây người.
....
Hai ngọn núi cao nhất đối lập, vốn là trận địa song phương, chính giữa cũng có không ít núi nhỏ nhấp nhô. Nhưng hiện tại đã gần như biến thành một vùng đất bằng phẳng rồi.
Hoàn toàn bị nham thạch nóng chảy lấp bằng, đang thong thả nổi bọt khí, dần dần nguội lại.
Nhưng nhiệt độ xung quanh vẫn duy trì ở mức có thể nung chảy sắt thép. Trong khoảng thời gian ngắn không thấy giảm xuống.
Mưa đá điên cuồng rào rào rơi xuống, vừa rơi xuống liền hóa thành hơi nước ngập trời, sau đó lại bay lên trên cao, lại một lần nữa hóa thành mưa đá rơi xuống.....
Đám người Sở Dương đứng cách đó không xa, đã triệt hồi huyền băng ngoài cửa động, một mùi vị cổ quái xộc vào mũi, còn mang theo hơi mát lạnh của mưa đá trên bầu trời....
Mạc Khinh Vũ cả gan đi tới cửa động, đưa tay bắt lấy một khối đá đang rơi, không khỏi khẽ kinh hô một tiếng: "Thật lớn."
Viên đá này không ngờ lớn như quả trứng chim, trong suốt lấp lánh.
Sở Nhạc Nhi âm dương quái khí: "Lớn sao?"
"Ừm, thật sự rất lớn!"
"Chưa thấy qua bao giờ?"
"Ách..."
"Rất ngạc nghiên?"
"Ách...."
Sở Nhạc Nhi cảm thấy mình chiếm được thượng phương, tâm tình sảng khoái vô cùng, ôm canh Sở Dương làm nũng, nói: "Đại ca, ta nhớ Tử tỷ tỷ... Bao giờ chúng ta đi tìm nàng nha?"
Sở Dương ho khan hai tiếng, ra vẻ ca ca, nói: "Ngươi không chăm chỉ như vậy, làm sao tìm được Tử tỷ tỷ của ngươi trên Cửu Trọng Thiên Khuyết? Muốn lên đó phải có tu vi, đó là yêu cầu tiên quyết, mà muốn có tu vi thì phải chăm chỉ..."
Mạc Khinh Vũ cũng nở nụ cười dịu dàng, nói với Sở Nhạc Nhi: "Chờ chúng ta đủ tu vi, chúng ta cùng đi tìm Tử tỷ tỷ."
Sở Nhạc Nhi lập tức nhụt chí. Đột nhiên cảm thấy Mạc Khinh Vũ ở trước mặt mình có chút không hợp lý. Rõ ràng tuổi hai người không chênh lệch lắm, nhưng Mạc Khinh Vũ hiện tại quả thực có chút ung dung rộng lượng, tựa hồ rất khác so với người mà mình quen biết....
Mình ở trước mặt nàng, không ngờ tự dưng lại có một cảm giác giống như "ta là tiểu cô nương".
Loại cảm giác này khiến Sở Nhạc Nhi rất không thích.
Nói: "Đó là Tử tỷ tỷ của ta, là đại tẩu của ta, lão bà của đại ca ta! Liên quân gì tới ngươi?"
Mạc Khinh Vũ mỉm cười: "Không có liên quan, ta nhìn một chút không được sao?"
Sở Nhạc Nhi bại trận liên tiếp, cắn răng hừ hừ nói: "Chỉ sợ Tử tỷ tỷ không thích gặp ngươi!"
Mạc Khinh Vũ khí định thần nhàn, nói: " Trước khi đi, Tử tỷ tỷ còn để lại cho ta một bộ công pháp đấy. Hơn nữa, còn cho ta rất nhiều thứ tốt, tỷ như cái này, tỷ như cái này..."
Nói xong liền lấy từng món từng món ra, ánh mắt tuyệt không nhìn Sở Nhạc Nhi, lập tức thu lại: "Ha ha ha... ta đều rất thích. Tuy ta không thân thiết với Tử tỷ tỷ bằng ngươi... ha ha, kỳ thật không sao cả..."
Sở Nhạc Nhi hoàn toàn bại trận. Bởi vì trước khi đi, Tử Tà Tình không lưu lại cái gì cho nàng, nhưng để lại cho Mạc Khinh Vũ nhiều thứ như vậy.
Nhất thời không khỏi trợn mắt nhìn, lại không có gì để nói.
"Tử tỷ tỷ cho ta một bộ công pháp, tên là... Cửu Thiên Vũ! Mạc Khinh Vũ cố ý đùa giỡn nàng, có chút khoe mẽ nói: "Nghe nói cho dù là ở Cửu Trọng Thiên khuyết, cũng là công pháp cao cấp nhất... Tử tỷ tỷ thật sự là người tốt, ta cũng rất nhớ nàng."
Sở Nhạc Nhi mếu máo, thiếu chút nữa là khóc lên.
Sở Nhạc Nhi có chút bất đắc dĩ lắc đầu, kéo Sở Nhạc Nhi vào trong lòng nói: "Ngươi đừng bắt nạt nàng nữa..."
Có chút đau đầu. Tuy Mạc Khinh Vũ khôi phục trí nhớ kiếp trước, nhưng tính cách lại bị kiếp này ảnh hưởng khá lớn, rất hoạt bát, rất... mặc dù có đội lúc cũng rất trầm tĩnh, nhưng tổng thể mà nói, hình như vẫn là tính cách kiếp này làm chủ đạo.
Có lẽ Mạc Khinh Vũ không dám nhớ lại kiếp trước, cố ý áp chế tính cách kiếp trước...
Mạc Khinh Vũ khẽ mỉm cười, Vũ Tuyệt Thành ngoài cửa thần sắc cũng không dễ coi, liếc mắt nhìn về phía này.
....
Hiện tại song phương giao chiến đều trầm mặc, chiến sự tạm thời đình chỉ.
Phe liên quân nhìn sang bên này, trong mắt phún lửa, như muốn ăn thịt người!
Đám người Lệ Xuân Ba đứng trên đỉnh núi, cảm thụ được nhiệt độ còn chưa nguội dưới chân, dón gió mà đứng, không yếu thế chút nào.
Tất cả mọi người đều không nói một lời, nhưng trong lòng tất cả đều tràn ngập thù hận. Một khi giao chiến, sẽ không di rời sang nơi khác nữa. Song phương đều chỉ có thể triển khai quyết chiến tại nơi mà các chiến hữu đồng vu quy tận.
Tư tưởng này, đột nhiên trở thành tâm nguyện của tất cả địch ta song phương.
Mưa đá trên đầu vẫn rơi xuống, hung hăng nện lên người song phương, nhưng không có bất cứ ai né tránh.
Từng đám từng đám hơi nóng chậm rãi bốc lên bên ngoài bề mặt nham thạch. Tầng ngoài đã bắt đầu ngưng kết, chậm nhất là qua đêm nay, nơi này sẽ khôi phục lạnh lẽo, biến thành chiến trường!
Tất cả mọi người đều không muốn kéo dài thêm nữa!
Chương trước Chương tiếp
Loading...