Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 156: Dựa vào cái gì sao?
"Đúng thế! Bất kể là xét về tuổi tác hay tu vi, bối phận cũng không tới phiên hắn định đoạt!" Kỷ Mặc cười hăng hắc nói tiếp:
"Cố Độc Hành! Kỷ Mặc tôi cũng không phải là thằng tham sống sợ chết đâu! Ông đừng tưởng ông dọa được tôi! Tôi sở dĩ đến đây chính là muốn xem tên Sở Dương theo lời của ông mà thôi! Nếu hắn có thể thuyết phục được hắn có thể mang bọn tôi xông pha tới Thượng Tam Thiên thì Kỷ Mặc tôi đây tuyệt không hai lời, sẽ nhận hắn làm Lão đại ngay! Nếu mà không thì dù ông có chém đầu cũng đừng mơ tôi sẽ nhận hắn!"
"Đúng…đúng! Ý của hai chúng tôi cũng thế! Nói tuổi tác hắn nhỏ nhất, luận võ công hắn thấp nhất. Dựa vào cái chi cho hắn làm lão đại của chúng tôi?" La Khắc Địch nhao lên đáp lời.
"Được! Được lắm! Mấy người các ngươi bất nhân thì đừng trách ông bất nghĩa!" Hàn quang trong mắt Cố Độc Hành càng lúc càng mạnh, sát khí tỏa ra cũng ngày một dày đặc hơn. Mặt hắn đã tái xanh đi vì giận. "Choang…" Hắc Long Kiếm như một đầu nộ long rút ra như điện chớp, chực đâm.
"Khoan đã!" Sở Dương liền quát lên bảo hắn dừng tay.
Những tên này đều là nhân tài nha! Bây giờ mà Cố Độc Hành dùng nắm tay để nói chuyện đúng là cực kỳ không ổn. Hơn nữa chính mình là Lão đại, không xuất ra một chút bản lãnh thì sao phục chúng được?
Mấy tên này dù bản tính lấc cấc nhưng cũng không phải là kẻ chịu dưới trướng người khác.
"Nói đên tư cách thì có lẽ ta phải thể hiện một chút mới được!" Sở Dương vẫn bình tình đáp:
"Dựa vào cái gì à? Các ngươi đã hỏi ta tuổi nhỏ nhất thì dựa vào cái gì mà làm lão đại của các ngươi phải không? Các ngươi bất kỳ tên nào gia thế so với ta cũng phải hiển hách hơn nhiều. Võ công của các ngươi ai cũng đều mạnh hơn ta. Nhưng khi đến đây đều phải xếp dưới ta! Vì sao hả?"
Sở Dương mỉm cười quét hết một lượt mấy người trước mặt rồi nói tiếp:
"Tư cách của ta rất đơn giản! Bởi ta mạnh hơn các ngươi!"
Bốn người cùng nở ra một nụ cười khinh thường.
"Ta – Sở Dương, xuất thân áo vải, thân hèn phận mọn, từ nhỏ đã bị vứt bỏ, do sư phụ một tay nuôi nấng. Cái phương diện này chính là một nguyên nhân ta mạnh hơn các ngươi! " Nói xong Sở Dương liền lơ lên ngón trỏ, sang sảng:
"Ta có một sư phụ vô cùng yêu thương ta! Trong lòng ta hắn chính là phụ thân của ta! Sư phụ vì ta có thể nói là tận hết sức lực! Chỉ riêng điểm này, mấy người đã không bằng ta! Các ngươi tuy sinh ra trong thế gia vọng tộc, có một tên sư phụ thực lực cao cường. Nhưng các ngươi không có một người sư phụ như ta!"
Sở Dương nói tiếp: " Thứ hai là ta có hảo huynh đệ! Sư đệ ta cũng là hảo huynh đệ của ta, hắn giờ không ở đây. Ở đây, chỉ có Cố Độc Hành!" Sở Dương nói đầy tự hào: "Các người có lẽ kỳ quái. Vì sao Cố Độc Hành phải nghe lời của ta phải không?"
Lời này cũng chính là mối nghi hoặc chung trong lòng của bốn người, có thể nói bọn họ vì nó mà đã đến đây cũng không ngoa.
"Bởi chúng ta xem nhau là huynh đệ! Cố Độc Hảnh có thể vì ta mà làm mọi chuyện, ta cũng có thể vì huynh đệ của ta mà làm chuyện tương tự! Ta có thể đem sinh mạng của mình trao cho Cố Độc Hành. Hắn cũng có thể làm tương tự!" Sở Dương kiêu ngạo nhìn bốn người, hãnh diện đáp:
"Điều đáng kiêu ngạo này, các người có không? Người huynh đệ như thế, các ngươi có không?"
Bốn người im lặng.
Nếu là có, bọn hắn cũng không một mình đi ra ngoài giang hồ mà lăn lộn như vậy.
Thiếu niên giang hồi, kẻ nào không hi vọng mình có một người huynh đệ vào sinh ra tử với bản thân? Chỉ có trong giang hồ mới có những người bạn như thế. Nhưng bọn họ từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh trong ngoài lục đục, từ nhỏ phải học cách không thể tin ai khác ngoài bản thân của mình rồi!
Bọn hắn không dám có huynh đệ. Bởi bọn hắn sợ bị phản bội. Bọn họ ở vị trí nhạy cảm nhất trong gia tộc, cũng là định trước bọn họ ở trong gia tộc không thể có được bằng hữu.
Huynh đệ! Hai chữ này chính là khát vọng trong lòng mỗi thanh niên trong giang hồ, nhưng cũng là bi ai của đệ tử thế gia.
"Thứ ba! Ta xuất thân áo vải. Thân phận thấp không thể thấp hơn. Nhưng nếu dùng ánh mắt của thế tục mà nói, ta đã thành danh rồi!" Sở Dương nhàn nhạt nhìn ba tên thiếu niên đang đứng trước mặt nói:
"Ta tại Thiết Vân này địa vị lẫy lừng, quyền cao chức trọng. Một lời nói ra có thể giết vô số kẻ, khẽ dậm chân thì lập tức đất bằng dậy sóng!"
"Mà những điều kể trên ta chỉ trong vòng ba tháng đã làm được! Đổi lại là các người thì các ngươi làm được sao?" Sợ Dương nhìn bọn họ lạnh lùng hỏi.
Ba người đã mồ hôi đầy đầu rồi.
"Ngươi nói ngươi ở Thiết Vân quyền cao chức trọng. Vậy ngươi là ai?" La Khắc Địch thấp giọng hỏi.
"Ta là ai ư?" Sở Dương nở một nụ cười bất cần, thốt: "Ta họ Sở, người ta gọi ta là Sở Diêm Vương!"
Sở Diêm Vương! Ba người lúc này đã hoảng sợ rồi! Bọn họ dù là người ở Trung Tam Thiên, nhưng cái canh hào Sở Diêm Vương bây giờ gần như đã chấn động toàn thiên hạ. Bọn họ đến Hạ Tam Thiên này rèn luyện sao có thể không biết cái đại danh Sở Diêm Vương chứ?
Kỳ công làm chủ Bổ Thiên Các, huyết tẩy Thiết Vân thành. Chỉ dùng một lực lượng ít ỏi để đối phó với Kim Mã Kị Sĩ Đường nhưng tuyệt không rơi vào hạ phong.
Những sự tích truyền kỳ của Sở Diêm Vương, bọn họ nghe nhiều đã sớm thuộc làu rồi.
Nhưng ba người ai cũng không biết, tên Sở Diêm Vương trong truyền thuyết chính là gã thiếu niên đang cười như mặt trời tỏa nắng trước mặt của mình đây! Chỉ trong vòng ba tháng làm nên một kì tích như thế, Sở Diêm Vương xứng đáng cho bất cứ người nào phải bội phục.
Những chuyện này nhìn thì đơn giản, nhưng làm thì…Đám người Kỷ Mặc vô cùng rõ, chính mình làm không được!
"Thứ tư! Thực lực của ta một năm trước chỉ có tam phẩm Võ Đồ. Nhưng hiện tại, các ngươi nhìn xem tu vi của ta là gì?" Sở Dương thở ra tiếng hừ, khẽ vận công. Trên bàn tay của hắn liền xuất hiện một đám sương mờ màu xanh nhạt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Vỏ giả kìa!" Lúc này đã có đến năm người phải kinh hô. Cả Cố Độc Hành của phải mở to mắt lên nhìn.
"Thật xin lỗi! Là tứ phẩm Võ Giả đỉnh phong!" Sở Dương thu khí, híp mắt cười đáp:
"Cũng chỉ là một năm qua hai mươi mốt giai thôi! Không có gì đáng khoe khoang cả!"
Năm người đồng thời lau mồ hôi lạnh.
Một năm vượt hai mốt gia. Còn không đáng khoe khoang? Nhưng bọn hắn không biết đây cũng chỉ là Sở Dương khiêm tốn mà thôi. Thời gian tăng lên chính thức của hắn cũng chỉ có khoảng nửa năm.
"Thời gian Cố Độc Hành đi ra ngoài tìm các ngươi là một tháng lẻ sáu ngày. Lúc hắn ra ngoài ta mới chỉ là lục phẩm Vỏ Giả." Sở Dương cười nhạt nói tiếp:
"Nếu tốc dộ tu luyện của các ngươi có thể nhanh hơn ta, ta sẽ chịu phục!"
Bốn người quay sang Cố Độc Hành gần như là cùng một lúc, chỉ thấy đôi mắt của hắn đang trừng to nhìn Sở Dương, vẻ mặt thì hiện vẻ kinh hoảng tột độ, miệng lẩm bẩm:
"Điều này…điều này sao có thế? Sao có thể như thế được..??"
Bốn người lại càng hoảng sợ rồi.
Tính tình nóng nảy của Cố Độc Hành bốn người đều rất rõ. Hắn khinh thường lừa người. Hắn thà lập tức rút kiếm cũng không thông đồng với Sở Dương để gạt mình.
Hơn nữa vừa rồi hắn cũng hành động như là gặp quỷ vậy!
Cái bộ dạng đó không thể nào giả vờ được!
Chẳng lẽ trên đời có tồn tại yêu nghiệt đến thế sao? Một năm tấn thăng hai mươi mốt phẩm ư? Không…chính là một tháng vượt qua bát phẩm đó sao?
Tên này…sao lại quá yêu nghiệt đến như thế?
"Thứ năm! Ta mạnh hơn các ngươi! Bởi ta có hùng tâm, có chí khí! Ta đã nói: mục tiêu của Thiên Binh Các chúng ta chính là xông lên Thượng Tam Thiên. Không chỉ xông lên mà còn phải tranh đoạt thiên hạ trên Thượng Tam Thiên nữa!"
Ánh mắt Sở Dương tỏa ra vẻ cuồng ngạo, khinh thường nhìn ba người đáp: "Các ngươi có sao? Các ngươi đã nghĩ tới chưa? Các ngươi chỉ muốn đi lên đó, nhưng không nghĩ sau khi lên đó sẽ lam gì, sẽ làm như thế nào!"
Bốn người cúi gầm mặt hổ thẹn.
"Các ngươi khi ở gia tộc không được như ý, muốn đi ra ngoài giải sâu mà thôi! Các ngươi nói gia tộc đối xử không công bình với các ngươi. Mặc dù bì chèn ép nhưng không hề dám phản kháng. Các ngươi chỉ muốn sau khi ra ngoài một thời gian lại tiếp tục trở về để cho gia tộc bày bố mà thôi…"
Sở Dương mắng: "Các ngươi chỉ là một đám nhu nhược! Không dám tranh thủ vì bản thân mình! Chuyện gì cũng không dám làm! Chỉ có thể lanh quanh ở Trung Tam Thiên, kiếm cho mình một cái danh tự công tử khỉ gió! Trưng ra cái biển hiệu của mình để dỗ tên Đại công tử khốn kiếp kia yên tâm, sẽ không đối phó với các ngươi. Các ngươi chỉ muốn an ổn sống nhục cho hết quãng đời còn lại…"
Sở Dương nở một nụ cười lạnh: "Bất cứ người nào cũng có tư cách hỏi ta dựa vào cái gì. Nhưng các ngươi không xứng! Bở dù gia thế ta không bằng các ngươi, võ công cũng không bằng các ngươi. Nhưng ta đều dựa vào bản thân, dùng đôi tay không tấc sắt mà giết ra được!"
"Các ngươi có biết cái doanh trại tàn binh cạnh dãy núi bên kia có một đám tàn binh nghèo ở đó không? Các ngươi so với bọn họ cũng đều không bằng! Bởi bọn họ dùng sinh mạng của mình để giết ra ngoài, hơn nữa bọn họ có thể sống trong nghèo khó đó! Nhưng các ngươi thì không được!" Ánh mắt Sở Dương sắc như dao nhìn thẳng về ba người, cười lạnh tanh nói tiếp:
"Cho ta gọi đám các ngươi một tiếng đại ca à? Các ngươi dám nhận không? Dám không?"
"Nhị công tử, chỉ là Nhị công tử mà thôi!" Sở Dương ngẩng mặt cười ha ha: "Các ngươi cũng xứng làm nam nhân sao? Cũng dám xứng nhìn ta hỏi ta dựa vào đâu sao?"
Ba người mặt đỏ tận mang tai, mắt như phún hỏa hỏi: "Sở Dương! Ngươi có thể xem thường chúng ta nhưng không có tư cách vũ nhục chúng ta!"
"Không có tư cách hả? Ta không có tư cách sao?" Sở Dương nở một nụ cười lạnh, thốt:
"Ta vũ nhục các ngươi đấy! Các ngươi làm gì được ta?"
"Nếu bây giờ các ngươi muốn chứng minh các ngươi không hề vô dụng thì lưu lại cho ta! Ta sẽ cho các ngươi một cơ hội để làm ra một phen sự nghiệp tiếu ngạo giang hồ!" Sở Dương dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
"Nếu kẻ nào không nguyện ý thì lập tức cút đi cho ta! Chỗ này của ta không thu nhận cái công tử gì, cũng không thu thằng đại ca nào!"
"Bởi cá ngươi cam tâm tình nguyện làm một Nhị công tử, các ngươi không xứng làm Lão đại!" Sở Dương hét lên.
"Con mẹ nó! Ông mày ở lại!" Kỷ Mặc hô lớn:
"Bất quá nếu có một ngày ta mạnh hơn ngươi, ta sẽ hướng ngươi khiêu chiến!"
"Đúng thế! Bổn Thiếu gia ở lại đây chính là để đánh bại ngươi! Đánh bại Cố Độc Hành!" La Khắc Địch mặt đỏ bừng hét:
"Đừng có tưởng ngươi đã thuyết phục được ta mà lầm!"
"Ta lưu lại chính là muốn chống mắt lên xem, ngươi dựa vào cái gì mà dám nói khoác rằng sẽ dẫn dắt chúng ta giết lên Thương Tam Thiên đây!" Đổng Vô Thương sắc lẹm nhìn Sở Dương thốt lên.
"Ta muốn ở lại chính là do Cố lão đại ở đây! Ngươi dù đuổi ta ta cũng sẽ không đi!" Khuẩn Bất Thông cười hăng hắc nói. Tâm tình của hắn có thể nói là thoải mái nhất bốn người.
Cố Độc Hành thở phào nhẹ nhõm. Thầm nghĩ Sở Dương quả nhiên là có thủ đoạn, rõ ráng là mắng đám gia hỏa này phải lưu lại.
"Muốn lưu lại? Dễ vậy à?" Sở Dương cười lạnh đáp: "Các ngươi tưởng Thiên Binh Các của ông là nơi nào hả? Muốn ở là ở sao? Chỉ bằng ba vị "Nhị công tử" các vị sao?"
Sở Dương cố tình nhấn mạnh ba chữ "Nhị công tử", đặt câu hỏi đầy vẻ châm chọc.
Ba người liền tím mặt, đáp: "Chẵng lẽ ngươi ghét bọn ta làm chướng mắt ngươi sao?"
"Nếu muốn ta xem trọng các ngươi, các ngươi phải trưng ra cho ta thấy các ngươi mạnh ở chỗ nào mới được chứ?" Sở Dương cười lạnh rồi nói tiếp: "Chỉ bằng với tu vi hiện tại của các ngươi sao?"
"Ta là Vũ Tông nhá!" Kỷ Mặc đáp như hét vào mặt, tức muốn hộc máu hét:
"Tu vi của ta đã là Võ Tông lục phẫm, ngang bằng với Cố Độc Hành rồi!"
"Thật là có lỗi! Ta bây giờ đã là Thất phẩm rồi! Cám ơn nhiều!" Cố Độc Hành liếc xéo hắn, đốp ngay.
Kỷ Mặc liền xám mặt hỏi: "Thất phẩm? Ngươi đã đột phá rồi?"
"Ừ, trước khi gặp ngươi một ngày!" Cố Độc Hành khoanh tay trước ngực nhìn Kỷ Mặc chầm chậm nói:
"Ngươi xong rồi đấy Kỷ Mặc!"
"Chúng ta cũng thế!" La Khắc Địch và Đổng Vô Thương đồng thanh: "Cũng là Vũ Tông!"
Bất quá hai người bọn họ một tên là Vũ Tông tam phẩm, một tên là Tứ phẩm, chênh lệch quá xa với hai người trước nên không dám mở miệng kêu réo trước mặt bọn họ mà thôi.
"Cố Độc Hành! Kỷ Mặc tôi cũng không phải là thằng tham sống sợ chết đâu! Ông đừng tưởng ông dọa được tôi! Tôi sở dĩ đến đây chính là muốn xem tên Sở Dương theo lời của ông mà thôi! Nếu hắn có thể thuyết phục được hắn có thể mang bọn tôi xông pha tới Thượng Tam Thiên thì Kỷ Mặc tôi đây tuyệt không hai lời, sẽ nhận hắn làm Lão đại ngay! Nếu mà không thì dù ông có chém đầu cũng đừng mơ tôi sẽ nhận hắn!"
"Đúng…đúng! Ý của hai chúng tôi cũng thế! Nói tuổi tác hắn nhỏ nhất, luận võ công hắn thấp nhất. Dựa vào cái chi cho hắn làm lão đại của chúng tôi?" La Khắc Địch nhao lên đáp lời.
"Được! Được lắm! Mấy người các ngươi bất nhân thì đừng trách ông bất nghĩa!" Hàn quang trong mắt Cố Độc Hành càng lúc càng mạnh, sát khí tỏa ra cũng ngày một dày đặc hơn. Mặt hắn đã tái xanh đi vì giận. "Choang…" Hắc Long Kiếm như một đầu nộ long rút ra như điện chớp, chực đâm.
"Khoan đã!" Sở Dương liền quát lên bảo hắn dừng tay.
Những tên này đều là nhân tài nha! Bây giờ mà Cố Độc Hành dùng nắm tay để nói chuyện đúng là cực kỳ không ổn. Hơn nữa chính mình là Lão đại, không xuất ra một chút bản lãnh thì sao phục chúng được?
Mấy tên này dù bản tính lấc cấc nhưng cũng không phải là kẻ chịu dưới trướng người khác.
"Nói đên tư cách thì có lẽ ta phải thể hiện một chút mới được!" Sở Dương vẫn bình tình đáp:
"Dựa vào cái gì à? Các ngươi đã hỏi ta tuổi nhỏ nhất thì dựa vào cái gì mà làm lão đại của các ngươi phải không? Các ngươi bất kỳ tên nào gia thế so với ta cũng phải hiển hách hơn nhiều. Võ công của các ngươi ai cũng đều mạnh hơn ta. Nhưng khi đến đây đều phải xếp dưới ta! Vì sao hả?"
Sở Dương mỉm cười quét hết một lượt mấy người trước mặt rồi nói tiếp:
"Tư cách của ta rất đơn giản! Bởi ta mạnh hơn các ngươi!"
Bốn người cùng nở ra một nụ cười khinh thường.
"Ta – Sở Dương, xuất thân áo vải, thân hèn phận mọn, từ nhỏ đã bị vứt bỏ, do sư phụ một tay nuôi nấng. Cái phương diện này chính là một nguyên nhân ta mạnh hơn các ngươi! " Nói xong Sở Dương liền lơ lên ngón trỏ, sang sảng:
"Ta có một sư phụ vô cùng yêu thương ta! Trong lòng ta hắn chính là phụ thân của ta! Sư phụ vì ta có thể nói là tận hết sức lực! Chỉ riêng điểm này, mấy người đã không bằng ta! Các ngươi tuy sinh ra trong thế gia vọng tộc, có một tên sư phụ thực lực cao cường. Nhưng các ngươi không có một người sư phụ như ta!"
Sở Dương nói tiếp: " Thứ hai là ta có hảo huynh đệ! Sư đệ ta cũng là hảo huynh đệ của ta, hắn giờ không ở đây. Ở đây, chỉ có Cố Độc Hành!" Sở Dương nói đầy tự hào: "Các người có lẽ kỳ quái. Vì sao Cố Độc Hành phải nghe lời của ta phải không?"
Lời này cũng chính là mối nghi hoặc chung trong lòng của bốn người, có thể nói bọn họ vì nó mà đã đến đây cũng không ngoa.
"Bởi chúng ta xem nhau là huynh đệ! Cố Độc Hảnh có thể vì ta mà làm mọi chuyện, ta cũng có thể vì huynh đệ của ta mà làm chuyện tương tự! Ta có thể đem sinh mạng của mình trao cho Cố Độc Hành. Hắn cũng có thể làm tương tự!" Sở Dương kiêu ngạo nhìn bốn người, hãnh diện đáp:
"Điều đáng kiêu ngạo này, các người có không? Người huynh đệ như thế, các ngươi có không?"
Bốn người im lặng.
Nếu là có, bọn hắn cũng không một mình đi ra ngoài giang hồ mà lăn lộn như vậy.
Thiếu niên giang hồi, kẻ nào không hi vọng mình có một người huynh đệ vào sinh ra tử với bản thân? Chỉ có trong giang hồ mới có những người bạn như thế. Nhưng bọn họ từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh trong ngoài lục đục, từ nhỏ phải học cách không thể tin ai khác ngoài bản thân của mình rồi!
Bọn hắn không dám có huynh đệ. Bởi bọn hắn sợ bị phản bội. Bọn họ ở vị trí nhạy cảm nhất trong gia tộc, cũng là định trước bọn họ ở trong gia tộc không thể có được bằng hữu.
Huynh đệ! Hai chữ này chính là khát vọng trong lòng mỗi thanh niên trong giang hồ, nhưng cũng là bi ai của đệ tử thế gia.
"Thứ ba! Ta xuất thân áo vải. Thân phận thấp không thể thấp hơn. Nhưng nếu dùng ánh mắt của thế tục mà nói, ta đã thành danh rồi!" Sở Dương nhàn nhạt nhìn ba tên thiếu niên đang đứng trước mặt nói:
"Ta tại Thiết Vân này địa vị lẫy lừng, quyền cao chức trọng. Một lời nói ra có thể giết vô số kẻ, khẽ dậm chân thì lập tức đất bằng dậy sóng!"
"Mà những điều kể trên ta chỉ trong vòng ba tháng đã làm được! Đổi lại là các người thì các ngươi làm được sao?" Sợ Dương nhìn bọn họ lạnh lùng hỏi.
Ba người đã mồ hôi đầy đầu rồi.
"Ngươi nói ngươi ở Thiết Vân quyền cao chức trọng. Vậy ngươi là ai?" La Khắc Địch thấp giọng hỏi.
"Ta là ai ư?" Sở Dương nở một nụ cười bất cần, thốt: "Ta họ Sở, người ta gọi ta là Sở Diêm Vương!"
Sở Diêm Vương! Ba người lúc này đã hoảng sợ rồi! Bọn họ dù là người ở Trung Tam Thiên, nhưng cái canh hào Sở Diêm Vương bây giờ gần như đã chấn động toàn thiên hạ. Bọn họ đến Hạ Tam Thiên này rèn luyện sao có thể không biết cái đại danh Sở Diêm Vương chứ?
Kỳ công làm chủ Bổ Thiên Các, huyết tẩy Thiết Vân thành. Chỉ dùng một lực lượng ít ỏi để đối phó với Kim Mã Kị Sĩ Đường nhưng tuyệt không rơi vào hạ phong.
Những sự tích truyền kỳ của Sở Diêm Vương, bọn họ nghe nhiều đã sớm thuộc làu rồi.
Nhưng ba người ai cũng không biết, tên Sở Diêm Vương trong truyền thuyết chính là gã thiếu niên đang cười như mặt trời tỏa nắng trước mặt của mình đây! Chỉ trong vòng ba tháng làm nên một kì tích như thế, Sở Diêm Vương xứng đáng cho bất cứ người nào phải bội phục.
Những chuyện này nhìn thì đơn giản, nhưng làm thì…Đám người Kỷ Mặc vô cùng rõ, chính mình làm không được!
"Thứ tư! Thực lực của ta một năm trước chỉ có tam phẩm Võ Đồ. Nhưng hiện tại, các ngươi nhìn xem tu vi của ta là gì?" Sở Dương thở ra tiếng hừ, khẽ vận công. Trên bàn tay của hắn liền xuất hiện một đám sương mờ màu xanh nhạt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Vỏ giả kìa!" Lúc này đã có đến năm người phải kinh hô. Cả Cố Độc Hành của phải mở to mắt lên nhìn.
"Thật xin lỗi! Là tứ phẩm Võ Giả đỉnh phong!" Sở Dương thu khí, híp mắt cười đáp:
"Cũng chỉ là một năm qua hai mươi mốt giai thôi! Không có gì đáng khoe khoang cả!"
Năm người đồng thời lau mồ hôi lạnh.
Một năm vượt hai mốt gia. Còn không đáng khoe khoang? Nhưng bọn hắn không biết đây cũng chỉ là Sở Dương khiêm tốn mà thôi. Thời gian tăng lên chính thức của hắn cũng chỉ có khoảng nửa năm.
"Thời gian Cố Độc Hành đi ra ngoài tìm các ngươi là một tháng lẻ sáu ngày. Lúc hắn ra ngoài ta mới chỉ là lục phẩm Vỏ Giả." Sở Dương cười nhạt nói tiếp:
"Nếu tốc dộ tu luyện của các ngươi có thể nhanh hơn ta, ta sẽ chịu phục!"
Bốn người quay sang Cố Độc Hành gần như là cùng một lúc, chỉ thấy đôi mắt của hắn đang trừng to nhìn Sở Dương, vẻ mặt thì hiện vẻ kinh hoảng tột độ, miệng lẩm bẩm:
"Điều này…điều này sao có thế? Sao có thể như thế được..??"
Bốn người lại càng hoảng sợ rồi.
Tính tình nóng nảy của Cố Độc Hành bốn người đều rất rõ. Hắn khinh thường lừa người. Hắn thà lập tức rút kiếm cũng không thông đồng với Sở Dương để gạt mình.
Hơn nữa vừa rồi hắn cũng hành động như là gặp quỷ vậy!
Cái bộ dạng đó không thể nào giả vờ được!
Chẳng lẽ trên đời có tồn tại yêu nghiệt đến thế sao? Một năm tấn thăng hai mươi mốt phẩm ư? Không…chính là một tháng vượt qua bát phẩm đó sao?
Tên này…sao lại quá yêu nghiệt đến như thế?
"Thứ năm! Ta mạnh hơn các ngươi! Bởi ta có hùng tâm, có chí khí! Ta đã nói: mục tiêu của Thiên Binh Các chúng ta chính là xông lên Thượng Tam Thiên. Không chỉ xông lên mà còn phải tranh đoạt thiên hạ trên Thượng Tam Thiên nữa!"
Ánh mắt Sở Dương tỏa ra vẻ cuồng ngạo, khinh thường nhìn ba người đáp: "Các ngươi có sao? Các ngươi đã nghĩ tới chưa? Các ngươi chỉ muốn đi lên đó, nhưng không nghĩ sau khi lên đó sẽ lam gì, sẽ làm như thế nào!"
Bốn người cúi gầm mặt hổ thẹn.
"Các ngươi khi ở gia tộc không được như ý, muốn đi ra ngoài giải sâu mà thôi! Các ngươi nói gia tộc đối xử không công bình với các ngươi. Mặc dù bì chèn ép nhưng không hề dám phản kháng. Các ngươi chỉ muốn sau khi ra ngoài một thời gian lại tiếp tục trở về để cho gia tộc bày bố mà thôi…"
Sở Dương mắng: "Các ngươi chỉ là một đám nhu nhược! Không dám tranh thủ vì bản thân mình! Chuyện gì cũng không dám làm! Chỉ có thể lanh quanh ở Trung Tam Thiên, kiếm cho mình một cái danh tự công tử khỉ gió! Trưng ra cái biển hiệu của mình để dỗ tên Đại công tử khốn kiếp kia yên tâm, sẽ không đối phó với các ngươi. Các ngươi chỉ muốn an ổn sống nhục cho hết quãng đời còn lại…"
Sở Dương nở một nụ cười lạnh: "Bất cứ người nào cũng có tư cách hỏi ta dựa vào cái gì. Nhưng các ngươi không xứng! Bở dù gia thế ta không bằng các ngươi, võ công cũng không bằng các ngươi. Nhưng ta đều dựa vào bản thân, dùng đôi tay không tấc sắt mà giết ra được!"
"Các ngươi có biết cái doanh trại tàn binh cạnh dãy núi bên kia có một đám tàn binh nghèo ở đó không? Các ngươi so với bọn họ cũng đều không bằng! Bởi bọn họ dùng sinh mạng của mình để giết ra ngoài, hơn nữa bọn họ có thể sống trong nghèo khó đó! Nhưng các ngươi thì không được!" Ánh mắt Sở Dương sắc như dao nhìn thẳng về ba người, cười lạnh tanh nói tiếp:
"Cho ta gọi đám các ngươi một tiếng đại ca à? Các ngươi dám nhận không? Dám không?"
"Nhị công tử, chỉ là Nhị công tử mà thôi!" Sở Dương ngẩng mặt cười ha ha: "Các ngươi cũng xứng làm nam nhân sao? Cũng dám xứng nhìn ta hỏi ta dựa vào đâu sao?"
Ba người mặt đỏ tận mang tai, mắt như phún hỏa hỏi: "Sở Dương! Ngươi có thể xem thường chúng ta nhưng không có tư cách vũ nhục chúng ta!"
"Không có tư cách hả? Ta không có tư cách sao?" Sở Dương nở một nụ cười lạnh, thốt:
"Ta vũ nhục các ngươi đấy! Các ngươi làm gì được ta?"
"Nếu bây giờ các ngươi muốn chứng minh các ngươi không hề vô dụng thì lưu lại cho ta! Ta sẽ cho các ngươi một cơ hội để làm ra một phen sự nghiệp tiếu ngạo giang hồ!" Sở Dương dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
"Nếu kẻ nào không nguyện ý thì lập tức cút đi cho ta! Chỗ này của ta không thu nhận cái công tử gì, cũng không thu thằng đại ca nào!"
"Bởi cá ngươi cam tâm tình nguyện làm một Nhị công tử, các ngươi không xứng làm Lão đại!" Sở Dương hét lên.
"Con mẹ nó! Ông mày ở lại!" Kỷ Mặc hô lớn:
"Bất quá nếu có một ngày ta mạnh hơn ngươi, ta sẽ hướng ngươi khiêu chiến!"
"Đúng thế! Bổn Thiếu gia ở lại đây chính là để đánh bại ngươi! Đánh bại Cố Độc Hành!" La Khắc Địch mặt đỏ bừng hét:
"Đừng có tưởng ngươi đã thuyết phục được ta mà lầm!"
"Ta lưu lại chính là muốn chống mắt lên xem, ngươi dựa vào cái gì mà dám nói khoác rằng sẽ dẫn dắt chúng ta giết lên Thương Tam Thiên đây!" Đổng Vô Thương sắc lẹm nhìn Sở Dương thốt lên.
"Ta muốn ở lại chính là do Cố lão đại ở đây! Ngươi dù đuổi ta ta cũng sẽ không đi!" Khuẩn Bất Thông cười hăng hắc nói. Tâm tình của hắn có thể nói là thoải mái nhất bốn người.
Cố Độc Hành thở phào nhẹ nhõm. Thầm nghĩ Sở Dương quả nhiên là có thủ đoạn, rõ ráng là mắng đám gia hỏa này phải lưu lại.
"Muốn lưu lại? Dễ vậy à?" Sở Dương cười lạnh đáp: "Các ngươi tưởng Thiên Binh Các của ông là nơi nào hả? Muốn ở là ở sao? Chỉ bằng ba vị "Nhị công tử" các vị sao?"
Sở Dương cố tình nhấn mạnh ba chữ "Nhị công tử", đặt câu hỏi đầy vẻ châm chọc.
Ba người liền tím mặt, đáp: "Chẵng lẽ ngươi ghét bọn ta làm chướng mắt ngươi sao?"
"Nếu muốn ta xem trọng các ngươi, các ngươi phải trưng ra cho ta thấy các ngươi mạnh ở chỗ nào mới được chứ?" Sở Dương cười lạnh rồi nói tiếp: "Chỉ bằng với tu vi hiện tại của các ngươi sao?"
"Ta là Vũ Tông nhá!" Kỷ Mặc đáp như hét vào mặt, tức muốn hộc máu hét:
"Tu vi của ta đã là Võ Tông lục phẫm, ngang bằng với Cố Độc Hành rồi!"
"Thật là có lỗi! Ta bây giờ đã là Thất phẩm rồi! Cám ơn nhiều!" Cố Độc Hành liếc xéo hắn, đốp ngay.
Kỷ Mặc liền xám mặt hỏi: "Thất phẩm? Ngươi đã đột phá rồi?"
"Ừ, trước khi gặp ngươi một ngày!" Cố Độc Hành khoanh tay trước ngực nhìn Kỷ Mặc chầm chậm nói:
"Ngươi xong rồi đấy Kỷ Mặc!"
"Chúng ta cũng thế!" La Khắc Địch và Đổng Vô Thương đồng thanh: "Cũng là Vũ Tông!"
Bất quá hai người bọn họ một tên là Vũ Tông tam phẩm, một tên là Tứ phẩm, chênh lệch quá xa với hai người trước nên không dám mở miệng kêu réo trước mặt bọn họ mà thôi.