Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1527: Tinh quái hình người, tuyệt thế phúc duyên
Úy công tử khoanh chân đả tọa, ngũ tâm hướng thiên, cảm thụ rõ ràng vô số tinh linh chi khí đang từ trên đỉnh đầu, giống như sơn hô khải khiếu tuôn trào đến thân thể mình. Nháy mắt bị mình hấp thụ, sau đó trên đỉnh đầu nhoáng cái đã biến thành chân không Tinh linh chi khí bốn phương tám hương lại lập tức ập tới, lấp đầy, sau đó lại bị mình hấp thu...
Cứ tuần hoàn như thế, quả nhiên là giống như dòng chảy không ngừng, chẳng bao giờ cạn kiệt...
Ngay sau đó, Úy công tử nhạy bén cảm ứng đan điền của mình đã bị tinh linh chi khí hoàn toàn lấp đầy, không chút do dự khởi động xông quan. Tu vi trong đan điền nháy mắt đã hoàn thành một mũi lợi tiễn, nhắm thẳng quan ải chí tôn cửu phẩm, ý định một lần là giải quyết xong!
Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới chính là, ngay trong thời khắc trong yếu này, bất ngờ lại ập tới.
"Ta fuk! Nơi này thật đúng là biến đổi cả rồi." Một vị cao thủ chấp pháp giả tùy tiện chém một chưởng, chưởng phong lướt đi, tiêu trừ sạch sẽ toàn bộ cây cối, kể cả rễ cây dây leo chẳng chịt cản đường phía trước mười trượng, lớn tiếng quái khiếu: "Quang cảnh nơi này thật đúng là khó tin, rễ cây, dây leo các thứ giống như bạo phát ra vậy, cản đường dày đặc. Lần gần đây nhất ta đi qua mới chỉ có mấy tháng thời gian thôi, làm sao có thể mọc nhanh như vậy được? Nếu như không có bảo vật trợ giúp thực vật phát triển, đánh chết ta cũng không tin."
Một tên khác gật đầu đồng ý, tiện tay chém một chưởng, đem cành lá cây cốt rậm rạp, hoàn toàn che mất thanh thiên trên đỉnh đầu, quét ra một khoảng không quang đãng, nói: "Đúng vậy, thật sự là tà môn mà."
"Đúng rồi, ta từng nghe nói những thiên tài địa bảo kia, hầu như đều có linh tính của mình. Không nhất định chỉ xuất hiện ở một chỗ. Có thể một khắc trước còn xuất hiện ở Đông Bắc, nhưng ngay sau lại cảm thấy Tây Nam tốt hơn, nó liền chạy tới Tây Nam. Ta thấy nơi này xảy ra chuyện kỳ quái như vậy, chỉ sợ là do thiên tài địa bảo di động mà thành. Nếu không, trong thời gian ngắn như vậy làm sao có thể tạo ra cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc như thế."
"Không sai không sai, rất có đạo lý, Vương huynh quả nhiên kiến thức uyên bác."
"Đương nhiên, ta phán đoán, nếu đã có tốc độ cao như vậy, chắc chắn là thiên tài địa bảo cao cấp nhất rồi, linh tính mười phần. Thiên tài địa bảo như thế, ta phỏng chừng, chỉ sợ là đã có hình người cũng không chừng. Thậm chí có thể nói rằng, thiên tài địa bảo này đã thành tinh rồi!"
"Việc này đúng là rất có khả năng!"
Mọi người vừa đàm luận, vừa cấp tốc tiến lên. Chỉ mấy mấy chục hơi thở thời gian, cả đám đã xâm nhập vào sâu mấy chục dặm. Tất cả thực vật trở ngại trên đường đều bị quét sạch, ngay cả cành tây dây leo trên đỉnh đầu cũng bị quét dọn sạch sẽ.
Không trung vừa dọn sạch, ánh mặt trời lập tức chiếu xuống, con đường trước mắt lộ ra một màu xanh biếc ướt át không nói nên lời.
Lại thấy ánh mặt trời, tám mươi vị cường giả chí tôn đều sảng khoái.
Nhưng ở bên trong, Úy công tử lại tức tới lệch mũi rồi.
Lúc trước hắn đã phải mất bao nhiêu tâm lực mới khiến cho toàn bộ khoảng không cánh rừng đều bị lá cây che khuất, biến cả rừng cây trở thành một tòa trận pháp thiên nhiên thích hợp cho tinh linh nhất tộc luyện công. Bởi vì chỉ có như thế mới khiến cho linh khí không thể phát tiết ra ngoài, mượn nơi này chuẩn bị trùng kích chí tôn cửu phẩm.
Không nghĩ tới vào thời khắc mấu chốt nhất, tinh linh pháp trận vốn chuẩn bị kỹ càng này đột nhiên lại xuất hiện lỗ hổng ngoài ý muốn. Khoảng một một số nơi bất ngờ xuất hiện lỗ hổng.
Lỗ hổng vừa xuất hiện, vô số tinh linh chi khí vốn đang ngưng kết dị thường lập tức có thêm lựa chọn, bắt đầu vọt qua lỗ hổng mà tiêu tán tứ phía. hơn nữa còn có dấu hiệu càng ngày càng nhanh...
Biến cố bất thình lình khiến Úy công tử thiếu chút nữa là tẩu hỏa nhập ma đương trường.
Tại sao có thể như vậy chứ? Lúc trước ta rõ ràng đã bố trí hoàn hảo rồi mà...
Linh khí tiêu tán, nguồn cung đương nhiên xuất hiện thiếu hụt, lần trùng kích chí tôn cửu phẩm này đến đây coi như thất bại rồi.
Úy công tử buồn bực vạn phần, trăm câu hỏi không có lời giải, rốt cuộc là nơi nào xuất hiện sai lầm, đang muốn chạy đến xem rốt cuộc ra sao thì chợt nghe thấy đằng xa có thanh âm truyền tới: "Hắc hắc... Miêu lão, lần này chúng ta nhất định phát tài rồi. ngươi xem cảnh tượng này, bảo bối ở đây tuyệt đối không phải tầm thường nha."
Thanh âm ngập ngừng của một lão nhân vang lên: "Ừm, phải tìm được rồi, tất cả mọi người mới có chỗ tốt. Hiện giừ xốc lại tinh thần cho ta, chớ để cho bảo bối giáp mặt còn không biết, như vậy thì quá đáng tiếc rồi."
"Ha ha.... Chúng ta ở đây đều là lão làng của rồi, làm sao có thể để bảo bối lọt ra kẽ ngón tay chứ...."
"Đúng đúng!"
"Fuk! Lá cây trên đỉnh đầu thế nào lại càng lúc càng rậm rạp rồi. HÌnh như là càng đi vào trung tâm lại càng rậm thì phải. Thật con mẹ nó khiến người ta bực mình. Xem ta hoành tảo thiên quân, một chưởng san bằng...."
"Ha ha... Lý huynh quả nhiên tu vi cao cường, một chưởng quét sạch trăm trượng trời cao."
"Đâu có đâu có, ha ha ha...."
Hai mắt Úy công tử lập tức phún lửa, hắn thân là cường giả chí tôn đỉnh cấp, còn đang không biết sai lầm ở nơi nào, cái con bà nó, thì ra là có kẻ phá hư. Con mẹ nó, ngươi muốn phá hư lúc nào chẳng được? Thế mà cứ nhè đúng lúc lão tử sắp thành công mà đánh một côn? Khiến cho lão tử sắp thành lại bại. lão tử có thâm thù đại hận gì với các ngươi sao?
Con mẹ nó, thật đúng là hỗn đản mà?
Không bầm thây mấy tên hỗn đản này thành vạn đoạn, quả thực là có lỗi với tâm huyết bị lãng phí của lão tử! Còn thực có lỗi với bao nhiêu tinh linh chi khí như vậy!
Úy công tử vươn người đứng dậy, vẻ mặt cuồng nộ vô cùng, một thân khí tức bạo ngược, vung tay bay ra, thật giống như một mũi lợi tiễn rời cung, hướng về phía phát ra thành âm mà phóng đi như một tia chớp.
Đám người Miêu Chấn Đông một đường mở rộng thần thức, hưng phấn tiến về phía trước, tập trung cao độ, chỉ sợ để sót tung tích thiên tài địa bảo. Càng đi về phía trước, lại càng mơ hồ cảm nhận được một thứ thần dị đang càng ngày càng gần, hơn nữa tốc độ cũng nhanh tới dị thường.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều hưng phấn.
Thiên tài địa bảo khẳng định ở ngay trước mắt. Ha ha, hình như còn chủ động tìm tới cửa. Cái gì gọi là vận khí, chính là đây...
"Chớ có lên tiếng, ngàn vạn lần chớ quấy nhiễu thiên tài địa bảo. nếu kinh động tới bảo bối, vạn nhất nó chạy một phát biến mất ngoài vạn dặm, chúng ta thật đúng là công dã tràng rồi. Mồi đã tới tận miệng còn để mất thì đúng không còn gì để nói nữa."
Miêu Chấn Đông nghiêm nghị dặn dò mọi người.
"Đại cung phụng, ngài nói xem bảo bối có thể đã thành tinh quái rồi hay không? Ta sống đã từng này tuổi rồi, nhưng cho tới bây giờ còn chưa từng thấy qua bảo bối hình người đâu." Một vị chí tôn nhị phẩm có chút chờ mong nói.
"Điểm này bây giờ còn khó nói."Miêu Chấn Đông thận trọng nói: "Phàm là thiên tài địa bảo hình người, đều là thứ chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, luôn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa từng có người gặp qua. Nghe nói chỉ người có tuyệt đại cơ duyên mới nhìn thấy được.
"Nhưng cũng không có người nào nói cái này là nhất định đúng không? Chúng ta hôm nay không phải cũng có cơ hội rồi sao?" Tên khác nói.
"Đúng vậy, vạn nhất gặp được... Mà nhìn cảnh tượng ở nơi này xem, thiên tài địa bảo bình thường làm sao có uy năng như thế? Chúng ta đụng phải quang cảnh thần dị bậc này, không phải đã là tuyệt đại cơ duyên sao?" Người lúc trước lên tiếng.
"Nói vậy cũng đúng, thật đúng là tuyệt đại cơ duyên...." Trong lòng Miêu Chấn Đông có chút phấn chấn.
Đúng vào lúc này, một thanh âm xé gió bén nhọn từ đằng xa tới gần, một thanh âm tựa hồ đang cực kỳ tức giận hỏi: "Các ngươi là ai? Vì sao phá hư chuyện tốt của ta?"
Mọi người quay đầu nhìn lại, lập tức kinh hô lên vui mừng khôn xiết!
Chỉ thấy phía trước là một người. Người này toàn thân đều là một màu lục sắc. Ngay cả tóc cũng là lục sắc như thế. Trên tóc, còn có một đóa hoa nhở đang chậm rãi nở ra.
Người này thoạt nhìn giống như cực kỳ tức giận, bộ dáng giống như chuẩn bị phát điên, nhưng vẫn khiến cho người ta có một cảm giác tươi mát dị thường.
Cũng có người tinh mắt nhìn thấy một hiện tượng khó tin khác. Kể từ lúc lục y nhân này hiện thân, hoa cỏ cây cối bên cạnh tựa hồ cũng đột nhiên trở nên cao hứng vui mừng. Còn có có một vài cọng cỏ nhỏ không ngờ sưu sưu nghiêng mình, mọc về phía lục y nhân. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Đây là cảnh tượng gì chứ, thần tích là đây. Thứ gì mới có thể tạo thành cảnh tượng chấn động nhhư vậy chứ! Đại tạo hóa rồi!
"Nhìn xem... ta fuk...." Một vị chí tôn hưng phấn chỉ vào mặt cỏ dưới chân, hưng phấn tới mức nói lắp rồi: "Xem đám cỏ này! Cỏ... Fuk! ĐKM!..."
Mọi người đều cúi dầu nhìn xuống, lập tức đồng loạt kinh hô lên, tổng cộng tám mươi vị chí tôn cùng nhau hô "fuk", kinh hô vì cảnh tượng quá chấn động.
"Cỏ này... ĐKM!"
"Ta fuk, cỏ này thật đúng là... ĐKM!"
Tiếp đó, mọi người đồng loạt ngẩng đầu, đều dùng một ánh mắt cuồng nhiệt giống như có thể hòa tan cả sắt thép mà nhìn lục y nhân trước mắt. Nhìn chằm chằm không chớp mắt, thậm chí nước miếng trong miệng cũng chảy ra cả rồi.
Thực sự là tinh quái rồi, còn là bảo bối hoàn toàn hóa hình người!
Tinh quái!
Trời của ta ơi, thật hạnh phúc đến chết thôi. Thiên hạ này không ngờ thật sự tồn tại bảo bối nghịch thiên cỡ này!... Hơn nữa còn bị chúng ta bắt gặp. Thật sự là trên phần mộ tổ tiên bốc lên khói nhẹ rồi. Đây chính là tuyệt đại cơ duyên trong truyền thuyết rồi...
Trong lúc nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người đều sáng ngời, nhìn Úy công tử từ đầu xuống chân một lượt, sau đó lại nhìn một lượt từ chân lên đầu.
Úy công tử tràn ngập lửa giận mà tới, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống mấy tên hỗn đản phá hư chuyện tốt của mình, nào ngờ vừa tới đã bị đám người này nhìn cho cả người đều nổi lên da gà, cảm thấy mình tựa như một tuyệt thế mỹ nữ trần truồng, đột nhiên gặp phải một đám lão nhân tám vạn năm chưa từng nhìn thấy nữ nhân, hơn nữa tên nào tên nấy đều là siêu cấp lưu manh, ánh mắt phảng phất như muốn ăn tươi nuốt sống vậy!
Một cảm giác rợn người dâng lên trong lòng, vị cường giả chí tôn siêu cấp sắp leo lên tới đỉnh phong này không kìm nổi, lui lại một bước, có chút kinh nghi bất định hỏi: "Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?"
"Oa khặc khặc khặc...." Một vị chí tôn cười như điên dại, mang theo đắc ý vô hạn: "Bảo bối, làm gì? Ngươi hỏi chúng ta muốn làm gì? Ngươi hỏi chúng ta muốn làm gì? Chúng ta có thể làm gì chứ, ha ha ha ha...."
Lông tóc Úy công tử lập tức dựng đứng lên, chẳng lẽ lão tử gặp phải một đám cuồng gay rồi?
Phẫn nộ nói: "Ngươi mở to mắt chó ngươi ra nhìn cho rõ ràng! Lão tử là nam!"
"Nam?" Vị chí tôn kia mở to hai mắt, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài, cực kỳ khoái chí: "Nam là tốt! Lão tử thích ngươi là nam! Ha ha ha... Đây chẳng phải là nhiều thêm một miếng sao?"
Máy tên còn lại đều cười lớn, vui vẻ: "Không sai không sai, thứ này thật tốt mà. Không ngờ còn ố thể nói, có thể mắng chửi người, còn có thể tự xưng lão tử, thật sự là hiếm có nha...."
"Đúng vậy, đúng vậy, nếu tới nơi này, làm sao gặp được nó? Chúng ta thật sự là hồng phúc tề thiên!"
"Đúng vậy đúng vậy!"
"Bảo bối nha...."
Cứ tuần hoàn như thế, quả nhiên là giống như dòng chảy không ngừng, chẳng bao giờ cạn kiệt...
Ngay sau đó, Úy công tử nhạy bén cảm ứng đan điền của mình đã bị tinh linh chi khí hoàn toàn lấp đầy, không chút do dự khởi động xông quan. Tu vi trong đan điền nháy mắt đã hoàn thành một mũi lợi tiễn, nhắm thẳng quan ải chí tôn cửu phẩm, ý định một lần là giải quyết xong!
Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới chính là, ngay trong thời khắc trong yếu này, bất ngờ lại ập tới.
"Ta fuk! Nơi này thật đúng là biến đổi cả rồi." Một vị cao thủ chấp pháp giả tùy tiện chém một chưởng, chưởng phong lướt đi, tiêu trừ sạch sẽ toàn bộ cây cối, kể cả rễ cây dây leo chẳng chịt cản đường phía trước mười trượng, lớn tiếng quái khiếu: "Quang cảnh nơi này thật đúng là khó tin, rễ cây, dây leo các thứ giống như bạo phát ra vậy, cản đường dày đặc. Lần gần đây nhất ta đi qua mới chỉ có mấy tháng thời gian thôi, làm sao có thể mọc nhanh như vậy được? Nếu như không có bảo vật trợ giúp thực vật phát triển, đánh chết ta cũng không tin."
Một tên khác gật đầu đồng ý, tiện tay chém một chưởng, đem cành lá cây cốt rậm rạp, hoàn toàn che mất thanh thiên trên đỉnh đầu, quét ra một khoảng không quang đãng, nói: "Đúng vậy, thật sự là tà môn mà."
"Đúng rồi, ta từng nghe nói những thiên tài địa bảo kia, hầu như đều có linh tính của mình. Không nhất định chỉ xuất hiện ở một chỗ. Có thể một khắc trước còn xuất hiện ở Đông Bắc, nhưng ngay sau lại cảm thấy Tây Nam tốt hơn, nó liền chạy tới Tây Nam. Ta thấy nơi này xảy ra chuyện kỳ quái như vậy, chỉ sợ là do thiên tài địa bảo di động mà thành. Nếu không, trong thời gian ngắn như vậy làm sao có thể tạo ra cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc như thế."
"Không sai không sai, rất có đạo lý, Vương huynh quả nhiên kiến thức uyên bác."
"Đương nhiên, ta phán đoán, nếu đã có tốc độ cao như vậy, chắc chắn là thiên tài địa bảo cao cấp nhất rồi, linh tính mười phần. Thiên tài địa bảo như thế, ta phỏng chừng, chỉ sợ là đã có hình người cũng không chừng. Thậm chí có thể nói rằng, thiên tài địa bảo này đã thành tinh rồi!"
"Việc này đúng là rất có khả năng!"
Mọi người vừa đàm luận, vừa cấp tốc tiến lên. Chỉ mấy mấy chục hơi thở thời gian, cả đám đã xâm nhập vào sâu mấy chục dặm. Tất cả thực vật trở ngại trên đường đều bị quét sạch, ngay cả cành tây dây leo trên đỉnh đầu cũng bị quét dọn sạch sẽ.
Không trung vừa dọn sạch, ánh mặt trời lập tức chiếu xuống, con đường trước mắt lộ ra một màu xanh biếc ướt át không nói nên lời.
Lại thấy ánh mặt trời, tám mươi vị cường giả chí tôn đều sảng khoái.
Nhưng ở bên trong, Úy công tử lại tức tới lệch mũi rồi.
Lúc trước hắn đã phải mất bao nhiêu tâm lực mới khiến cho toàn bộ khoảng không cánh rừng đều bị lá cây che khuất, biến cả rừng cây trở thành một tòa trận pháp thiên nhiên thích hợp cho tinh linh nhất tộc luyện công. Bởi vì chỉ có như thế mới khiến cho linh khí không thể phát tiết ra ngoài, mượn nơi này chuẩn bị trùng kích chí tôn cửu phẩm.
Không nghĩ tới vào thời khắc mấu chốt nhất, tinh linh pháp trận vốn chuẩn bị kỹ càng này đột nhiên lại xuất hiện lỗ hổng ngoài ý muốn. Khoảng một một số nơi bất ngờ xuất hiện lỗ hổng.
Lỗ hổng vừa xuất hiện, vô số tinh linh chi khí vốn đang ngưng kết dị thường lập tức có thêm lựa chọn, bắt đầu vọt qua lỗ hổng mà tiêu tán tứ phía. hơn nữa còn có dấu hiệu càng ngày càng nhanh...
Biến cố bất thình lình khiến Úy công tử thiếu chút nữa là tẩu hỏa nhập ma đương trường.
Tại sao có thể như vậy chứ? Lúc trước ta rõ ràng đã bố trí hoàn hảo rồi mà...
Linh khí tiêu tán, nguồn cung đương nhiên xuất hiện thiếu hụt, lần trùng kích chí tôn cửu phẩm này đến đây coi như thất bại rồi.
Úy công tử buồn bực vạn phần, trăm câu hỏi không có lời giải, rốt cuộc là nơi nào xuất hiện sai lầm, đang muốn chạy đến xem rốt cuộc ra sao thì chợt nghe thấy đằng xa có thanh âm truyền tới: "Hắc hắc... Miêu lão, lần này chúng ta nhất định phát tài rồi. ngươi xem cảnh tượng này, bảo bối ở đây tuyệt đối không phải tầm thường nha."
Thanh âm ngập ngừng của một lão nhân vang lên: "Ừm, phải tìm được rồi, tất cả mọi người mới có chỗ tốt. Hiện giừ xốc lại tinh thần cho ta, chớ để cho bảo bối giáp mặt còn không biết, như vậy thì quá đáng tiếc rồi."
"Ha ha.... Chúng ta ở đây đều là lão làng của rồi, làm sao có thể để bảo bối lọt ra kẽ ngón tay chứ...."
"Đúng đúng!"
"Fuk! Lá cây trên đỉnh đầu thế nào lại càng lúc càng rậm rạp rồi. HÌnh như là càng đi vào trung tâm lại càng rậm thì phải. Thật con mẹ nó khiến người ta bực mình. Xem ta hoành tảo thiên quân, một chưởng san bằng...."
"Ha ha... Lý huynh quả nhiên tu vi cao cường, một chưởng quét sạch trăm trượng trời cao."
"Đâu có đâu có, ha ha ha...."
Hai mắt Úy công tử lập tức phún lửa, hắn thân là cường giả chí tôn đỉnh cấp, còn đang không biết sai lầm ở nơi nào, cái con bà nó, thì ra là có kẻ phá hư. Con mẹ nó, ngươi muốn phá hư lúc nào chẳng được? Thế mà cứ nhè đúng lúc lão tử sắp thành công mà đánh một côn? Khiến cho lão tử sắp thành lại bại. lão tử có thâm thù đại hận gì với các ngươi sao?
Con mẹ nó, thật đúng là hỗn đản mà?
Không bầm thây mấy tên hỗn đản này thành vạn đoạn, quả thực là có lỗi với tâm huyết bị lãng phí của lão tử! Còn thực có lỗi với bao nhiêu tinh linh chi khí như vậy!
Úy công tử vươn người đứng dậy, vẻ mặt cuồng nộ vô cùng, một thân khí tức bạo ngược, vung tay bay ra, thật giống như một mũi lợi tiễn rời cung, hướng về phía phát ra thành âm mà phóng đi như một tia chớp.
Đám người Miêu Chấn Đông một đường mở rộng thần thức, hưng phấn tiến về phía trước, tập trung cao độ, chỉ sợ để sót tung tích thiên tài địa bảo. Càng đi về phía trước, lại càng mơ hồ cảm nhận được một thứ thần dị đang càng ngày càng gần, hơn nữa tốc độ cũng nhanh tới dị thường.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều hưng phấn.
Thiên tài địa bảo khẳng định ở ngay trước mắt. Ha ha, hình như còn chủ động tìm tới cửa. Cái gì gọi là vận khí, chính là đây...
"Chớ có lên tiếng, ngàn vạn lần chớ quấy nhiễu thiên tài địa bảo. nếu kinh động tới bảo bối, vạn nhất nó chạy một phát biến mất ngoài vạn dặm, chúng ta thật đúng là công dã tràng rồi. Mồi đã tới tận miệng còn để mất thì đúng không còn gì để nói nữa."
Miêu Chấn Đông nghiêm nghị dặn dò mọi người.
"Đại cung phụng, ngài nói xem bảo bối có thể đã thành tinh quái rồi hay không? Ta sống đã từng này tuổi rồi, nhưng cho tới bây giờ còn chưa từng thấy qua bảo bối hình người đâu." Một vị chí tôn nhị phẩm có chút chờ mong nói.
"Điểm này bây giờ còn khó nói."Miêu Chấn Đông thận trọng nói: "Phàm là thiên tài địa bảo hình người, đều là thứ chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, luôn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa từng có người gặp qua. Nghe nói chỉ người có tuyệt đại cơ duyên mới nhìn thấy được.
"Nhưng cũng không có người nào nói cái này là nhất định đúng không? Chúng ta hôm nay không phải cũng có cơ hội rồi sao?" Tên khác nói.
"Đúng vậy, vạn nhất gặp được... Mà nhìn cảnh tượng ở nơi này xem, thiên tài địa bảo bình thường làm sao có uy năng như thế? Chúng ta đụng phải quang cảnh thần dị bậc này, không phải đã là tuyệt đại cơ duyên sao?" Người lúc trước lên tiếng.
"Nói vậy cũng đúng, thật đúng là tuyệt đại cơ duyên...." Trong lòng Miêu Chấn Đông có chút phấn chấn.
Đúng vào lúc này, một thanh âm xé gió bén nhọn từ đằng xa tới gần, một thanh âm tựa hồ đang cực kỳ tức giận hỏi: "Các ngươi là ai? Vì sao phá hư chuyện tốt của ta?"
Mọi người quay đầu nhìn lại, lập tức kinh hô lên vui mừng khôn xiết!
Chỉ thấy phía trước là một người. Người này toàn thân đều là một màu lục sắc. Ngay cả tóc cũng là lục sắc như thế. Trên tóc, còn có một đóa hoa nhở đang chậm rãi nở ra.
Người này thoạt nhìn giống như cực kỳ tức giận, bộ dáng giống như chuẩn bị phát điên, nhưng vẫn khiến cho người ta có một cảm giác tươi mát dị thường.
Cũng có người tinh mắt nhìn thấy một hiện tượng khó tin khác. Kể từ lúc lục y nhân này hiện thân, hoa cỏ cây cối bên cạnh tựa hồ cũng đột nhiên trở nên cao hứng vui mừng. Còn có có một vài cọng cỏ nhỏ không ngờ sưu sưu nghiêng mình, mọc về phía lục y nhân. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Đây là cảnh tượng gì chứ, thần tích là đây. Thứ gì mới có thể tạo thành cảnh tượng chấn động nhhư vậy chứ! Đại tạo hóa rồi!
"Nhìn xem... ta fuk...." Một vị chí tôn hưng phấn chỉ vào mặt cỏ dưới chân, hưng phấn tới mức nói lắp rồi: "Xem đám cỏ này! Cỏ... Fuk! ĐKM!..."
Mọi người đều cúi dầu nhìn xuống, lập tức đồng loạt kinh hô lên, tổng cộng tám mươi vị chí tôn cùng nhau hô "fuk", kinh hô vì cảnh tượng quá chấn động.
"Cỏ này... ĐKM!"
"Ta fuk, cỏ này thật đúng là... ĐKM!"
Tiếp đó, mọi người đồng loạt ngẩng đầu, đều dùng một ánh mắt cuồng nhiệt giống như có thể hòa tan cả sắt thép mà nhìn lục y nhân trước mắt. Nhìn chằm chằm không chớp mắt, thậm chí nước miếng trong miệng cũng chảy ra cả rồi.
Thực sự là tinh quái rồi, còn là bảo bối hoàn toàn hóa hình người!
Tinh quái!
Trời của ta ơi, thật hạnh phúc đến chết thôi. Thiên hạ này không ngờ thật sự tồn tại bảo bối nghịch thiên cỡ này!... Hơn nữa còn bị chúng ta bắt gặp. Thật sự là trên phần mộ tổ tiên bốc lên khói nhẹ rồi. Đây chính là tuyệt đại cơ duyên trong truyền thuyết rồi...
Trong lúc nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người đều sáng ngời, nhìn Úy công tử từ đầu xuống chân một lượt, sau đó lại nhìn một lượt từ chân lên đầu.
Úy công tử tràn ngập lửa giận mà tới, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống mấy tên hỗn đản phá hư chuyện tốt của mình, nào ngờ vừa tới đã bị đám người này nhìn cho cả người đều nổi lên da gà, cảm thấy mình tựa như một tuyệt thế mỹ nữ trần truồng, đột nhiên gặp phải một đám lão nhân tám vạn năm chưa từng nhìn thấy nữ nhân, hơn nữa tên nào tên nấy đều là siêu cấp lưu manh, ánh mắt phảng phất như muốn ăn tươi nuốt sống vậy!
Một cảm giác rợn người dâng lên trong lòng, vị cường giả chí tôn siêu cấp sắp leo lên tới đỉnh phong này không kìm nổi, lui lại một bước, có chút kinh nghi bất định hỏi: "Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?"
"Oa khặc khặc khặc...." Một vị chí tôn cười như điên dại, mang theo đắc ý vô hạn: "Bảo bối, làm gì? Ngươi hỏi chúng ta muốn làm gì? Ngươi hỏi chúng ta muốn làm gì? Chúng ta có thể làm gì chứ, ha ha ha ha...."
Lông tóc Úy công tử lập tức dựng đứng lên, chẳng lẽ lão tử gặp phải một đám cuồng gay rồi?
Phẫn nộ nói: "Ngươi mở to mắt chó ngươi ra nhìn cho rõ ràng! Lão tử là nam!"
"Nam?" Vị chí tôn kia mở to hai mắt, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài, cực kỳ khoái chí: "Nam là tốt! Lão tử thích ngươi là nam! Ha ha ha... Đây chẳng phải là nhiều thêm một miếng sao?"
Máy tên còn lại đều cười lớn, vui vẻ: "Không sai không sai, thứ này thật tốt mà. Không ngờ còn ố thể nói, có thể mắng chửi người, còn có thể tự xưng lão tử, thật sự là hiếm có nha...."
"Đúng vậy, đúng vậy, nếu tới nơi này, làm sao gặp được nó? Chúng ta thật sự là hồng phúc tề thiên!"
"Đúng vậy đúng vậy!"
"Bảo bối nha...."