Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1522: Hối hận!
Vũ Tuyệt Thành tuyệt vọng nhìn Sở Dương, vô lực thở dốc.
Sự thật này đã khiến hắn hoàn toàn suy sụp.
Con ngươi hắn đã giãn rộng, tựa như mất đi ý thức, lại tựa hồ đang bước chậm trên mây, toàn thân không trọng lượng, bồng bềnh phiêu thốt. Mà ở bên tai lại không ngừng có tiếng sấm kinh thiên hung hăng nổ vang không ngừng...
Lời nói của Sở Dương, giống như hóa thành cửu thiên kinh lôi, hung hăng đánh thẳng vào trong Vũ Tuyệt Thành!
Khiến cho tinh thần ý thức hắn theo đó mà vỡ tan.
Sở Dương vẫn tiếp tục nói.
"Ngươi vừa hỏi Cửu Kiếp kiếm chủ ở nơi nào,vậy ta vừa nói chính là câu trả lời! Cửu Kiếp kiếm chủ thân vẫn đạo tiêu, dùng thân khai thông thông đạo luân hồi, mở ra cánh cửa thông tới vực ngoại, dùng xương làm vách, lấy thịt trải đường, máu hóa phong dẫn, hồn làm thanh tiêu, đưa huynh đệ của hắn tới vực ngoại chiến thiên ma. Giúp huynh đệ hắn cải tạo nhục thân, thành tựu bất tử kim thân, giúp huynh đệ hắn quát tháo vực ngoại, tựu thành công lao bất hủ, hưởng vinh hoa thọ cùng thiên địa, thân mang vinh quang chí cao vô thượng!"
"Nói các khác.... kiếm chủ hi sinh, khiến các huynh đệ hắn sau khi tái tạo nhục thân, có được bất tử kim thân! Ở chiến trường vực ngoại lại có thêm một phần bảo đảm sinh mệnh...."
Vũ Tuyệt Thành không nói không rằng, chỉ đứng ngây ở đó, phảng phất giống như đã hóa thành một pho tượng gỗ.
Vừa rồi, ánh mắt hắn còn chút phức tạp, thậm chí là kích động. Nhưng giờ phút này, lại biến thành đờ đẫn hoàn toàn, hoàn toàn không còn quang mang, không còn tiêu cự.
"Càng khiến kẻ khác phải kính nể chính là lịch đại Cửu Kiếp kiếm chủ đều lựa chọn con đường thứ hai, đều lựa chọn hi sinh bản thân, đưa huynh đệ mình vượt qua. Cho nên trong thời khắc tối hậu, bọn họ mới hung hăng khiến các huynh đệ thương tâm, đả thương càng nặng càng tốt, cho tới khi bọn họ vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho hắn, mới tự tay giết chết các huynh đệ kết nghĩa của mình, đưa linh hồn bọn họ đi tới vực ngoại...."
"Chờ đến khi tất cả kết thúc, kiếm chủ thu thập thi hài các huynh đệ, an táng thỏa đáng, bản thân hắn sẽ hóa thành tro bụi, hoàn toàn tan biến vào trong thiên địa!"
"Không, nói hắn cuối cùng tan biến vào trong thiên địa cũng không thỏa đáng. Bởi vì thời khắc cuối cùng thân vẫn đạo tiêu, hắn vẫn đi... thông đạo mà chín huynh đệ đã đi. Duy chỉ đợi đến khi tất cả huynh đệ vượt qua thông đạo kia, linh hồn của kiếm chủ mới có thể yên tâm nhắm mắt, chân chính tan biến..."
Sở Dương khẽ nói: "Đại ca ngươi.... hẳn là cũng thế... Bởi vì ngươi còn sống, đây đã một minh chứng rồi! Cho dù ngươi được người ta cứu ra... cũng vậy thôi!"
Vũ Tuyệt Thành đờ đẫn đứng đó, bất động thật lâu.
Sở Dương biết tâm tình hắn đang phức tạp tới cực điểm, cũng không quấy rầy, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh bồi tiếp.
Sau một hồi lâu.
Thân hình Vũ Tuyệt Thành đột nhiên khẽ run rẩy, tựa hồ từ trong trạng thái cứng ngắc khôi phục được một chút năng lực hành động. Sau một hồi khẽ run rẩy, hắn liền bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Cả thân thể giống như lá rụng trong gió, run rẩy không ngừng.
Hắn há to miệng, tựa hồ đang lâm vào thiếu dưỡng khí cực độ, giống như người hít thở không thông, không ngừng thở hổn hển từng hơi từng hơi, thở càng ngày càng gấp, tựa hồ càng thở, lại càng thở không ra hơi.
Trong cổ hắn phát ra những thanh âm cổ quái: "Ô ô.... ô..."
Loại thanh âm này tràn ngập đau đớn vô hạn, khiến cho Sở Dương đứng bên cạnh nghe được cũng không kìm nổi, trong lòng có một cảm giác đau xót muốn chết, hối hận không chịu nổi. Đó là một cảm giác áy náy, tuyệt vọng tới cực điểm, sai lầm vĩnh viễn không thể bù đắp lại được...
Thân hình Vũ Tuyệt Thành càng lúc càng run rẩy kịch liệt, cuối cùng khẽ lắc đầu, hai giọt nước mắt đột nhiên theo cái lắc đầu của hắn là rơi xuống.
Sau đó hắn vẫn thở hổn hển, run rẩy, nước mắt lại như giang hà vỡ đê, mãnh liệt tuôn ra, không ngừng.
Tiếp đó, không ngờ hắn lại há miệng cười, lệ tuôn như suối, cười tự giễu, hối hận: "Ha ha, đại ca, lão đại... lão đại... ha ha...."
Thân hình khẽ lay động hai cái, Vũ Tuyệt Thành chậm rãi quỳ xuống, cả thân thể cũng gập xuống, cuối cùng nằm úp sấp trên mặt đất.
Đến một chút thanh âm hắn cũng không phát ra nổi, cứ như vậy ngây ngốc quỳ rạp trên mặt đất, hai cánh tay dùng lực lượng cơ nhục thuần khiết, liều mạng cào tuyết trên mặt đất, sau đó nắm lại, siết thật chặt, đến khi hoàn toàn bóp nát mới lại cào tuyết, siết lại. Tiếp đó hắn lại điên cuồng đem tuyết đọng lạnh như băng, nhét vào trong miệng mình, nhét chặt tới mức gần như khiến bản thân nghẹn tuyết mà chết. Sau đó, hắn lại đột nhiên hung hăng dập đầu.
Phanh! Phanh phanh...
Hắn vùi mặt thật sâu vào trong lớp tuyết dọng, gào thét không một tiếng động, chỉ phát ra những tiếng thở nặng nề.
"Lão đại... lão đại... lão đại...."
Vũ Tuyệt Thành thấp giọng rên rỉ, Sở Dương thậm chí còn có thể cảm nhận được rõ ràng, vào giờ khắc này, trái tim Vũ Tuyệt Thành đang vỡ vụn thành từng mảnh....
"Lão đại... ta... ta hận ngươi ba vạn chín ngàn tám trăm sáu mươi bốn năm.... ba vạn chín ngàn tám trăm sáu mươi bốn năm đó. Năm tháng dài đằng đẵng, chỉ có thù hận!" Vũ Tuyệt Thành tuyệt vọng, cười thảm không ngừng: "Ngươi thật lợi hại... Ngươi thật giỏi... ngươi, ngươi cứ như vậy bán bản thân đi... lại còn con mẹ nó khiến chúng ta vĩnh viễn hận ngươi. Ngươi thật giỏi, ta phục ngươi rồi, thật sự phục ngươi...."
"Ha ha, lão đại ngươi là hán tử... con mẹ nó, thật là hán tử... con mẹ ngươi... ta fuk con mẹ nó... ta fuk con mẹ nó...."
Hắn đột nhiên nhảy dựng lên, ngửa mặt lên trời gào thét: "Đại ca! Đại ca! Tiểu đệ ta thực xin lỗi ngươi...."
Hắn dốc hết lực lượng toàn thân, đột nhiên điên cuồng gào thét: "Tiểu đệ ta xin lỗi ngươi...."
Theo tiếng gầm thét dữ dội, tất cả tuyết sơm trong phạm vi mấy trăm dặm, đều đồng loạt bất ngờ xuất hiện tuyết lở, không chỉ có tuyết lở, còn mà còn có vô số dãy núi đồng loạt sụp đổ! Bụi tuyết cuồn cuộn, ầm ầm tràn xuống, đá núi chi chít, tứ tán khắp nơi...
Vũ Tuyệt Thành dùng tay đấm vào ngực mình, điên cuồng hét lên: "A....a......."
Sở Dương ngửa mặt lên trời thở dài.
Lịch đại Cửu Kiếp kiếm chủ, huynh đệ sinh tử, nhưng kết cục là như thế, đều là như thế, không có ngoại lệ.
Huynh đệ cửu kiếp mang theo thù hận đối với lão đại mà mình vẫn luôn sùng kính bái ngưỡng, tiến vào thông đạo vực ngoại, quyết chiến thiên ma, vĩnh viễn không bao giờ quên giây phút cuối cùng lão đại phản bội. Nỗi hận này không thể nghi ngờ, chính là mũi gai độc trong lòng mỗi người. Cái gai vĩnh viễn không thể rút ra, tiêu trừ. Đủ khiến đám anh hùng hào kiệt bọn hắn trắng đêm không ngủ, lòng đau như cắt.
Nhưng Cửu Kiếp kiếm chủ tự tay hủy diệt thân thể huynh đệ mình, đưa bọn họ tiến vào thông đạo, sau khi tất cả mọi người đi rồi. Kiếm chủ mới một mình thu thập thi thể các huynh đệ, Lúc đó, hắn sẽ có cảm thụ gì?
Ai có thể tưởng tượng nổi!
Khi hắn xương hóa thanh yên, thịt hóa thành bùn, tiến vào thông đạo hộ vệ các huynh đệ vượt qua. Lúc nhìn thấy các huynh đệ oán hận mình, sẽ có cảm thụ ra sao?
Đây là kết cục của nhất đại anh hùng, nhất đại hán tử!
Thê lương thế nào, bi ai thế nào?
Cho dù Cửu Kiếp kiếm chủ dứt khoát hi sinh bản thân, không hối hận.
Nhưng đây vẫn là chuyện bi thảm nhất thiên địa này!
Vũ Tuyệt Thành may mắn từ trong đó trốn ra, lấy báo thù làm mục tiêu, hận thấu xương, hận tới hơn ba vạn chín ngàn năm, nhưng bây giờ lại phát hiện, đây chỉ một hiểu lầm. Thì ra chính bản thân hắn lại là người sai, hận nhầm người tuyệt đối không nên hận...
Đó là cảm thụ gì?
Những cảm thụ đó, há một chữ 'chết' là có thể che lấp được?
Cửu Kiếp kiếm chủ cố nhiên thân vẫn đạo tiêu, không còn tình cảm gì, nhưng các huynh đệ của hắn, cho dù có tiền đồ to lớn, tuy thành cao thủ cái thế, nhưng vẫn vĩnh viễn sống không bằng chết.
Mỗi lần nhỡ lại, trái tim lại vỡ vụn một lần.
Loại tư vị này...
Hai chữ 'thê thảm' làm sao có thể hình dung?
Sở Dương đứng bên cạnh chuẩn bị sẵn sàng, đề phòng. Tuy phía trước đã chuẩn bị rất nhiều giảm xóc, nhưng Vũ Tuyệt Thành kích động, vẫn không thể tránh khỏi bạo phát.
Dù sao cũng là nỗi hận mấy vạn năm, ngưng tụ mất vạn năm, nhưng đến cuối cùng, không ngờ lại là hận lầm, oán lầm rồi. Chuyện như vậy có ai chịu nổi?
Có lập tức tự sát cũng là bình thường.
Sở Dương hiện tại tuy vẫn bảo trì thanh sắc bất động, nhưng kỳ thật đã sớm vận toàn bộ tu vi lên rồi. Giờ phút này, Sở Dương giống như một cánh cung súc lực mười phần.
Chỉ cần Vũ Tuyệt Thành thoáng lộ ra khuynh hướng muốn tự sát, Sở Dương sẽ lập tức xông tới ngăn cản. Nguồn tại http://Truyện FULL
Có vẻ dấu hiệu đã xuất hiện hơn phân nửa rồi. Vũ Tuyệt Thành đã hét lên: Lão đại, ta xin lỗi ngươi..
Tiếp theo, giống như là muốn lấy cái chết tạ tội vậy....
Theo dự đoán của Sở Dương, chỉ cần vị lão gia này có một chút biểu hiện như vận công, đề khí, giơ chưởng thôi, hắn sẽ lập tức hành động...
Nhưng Sở Dương đợi đã lâu, cánh cung này gần như sắp gãy luôn rồi, nhưng Vũ Tuyệt Thành vẫn không có động tác gì.
Thật sự không có động tác gì. Sau một hồi phát tiết sạch sẽ, Vũ Tuyệt Thành liền im lặng đứng ở nơi đó, không hề nhúc nhích nữa.
Duy chỉ có từng điểm từng điểm di động, tựa hồ chính là nước mắt từ trong hốc mắt hắn không ngừng chảy xuống, tí tách thấm vào tuyết động. Trừ phi Sở Dương sớm vận toàn bộ một thân tu vi lên tới cực hạn, dựa vào lỗ tai, thật đúng là chưa chắc đã nghe được. Bất quá, cho dù không nghe được, vẫn có thể nhìn được.
Ở dưới chân Vũ Tuyệt Thành, đã có một khoảng tuyết lõm xuống. Đó chính là minh chứng cho nước mắt nóng hổi từng rơi.
Sau một hồi lâu, Vũ Tuyệt Thành đứng yên giống như một bức tượng, hơi thở hổn hển chậm rãi trở nên vững vàng, hai mắt đỏ bừng, cảm xúc bi thương hối hận áy náy vô tận từ trên người hắn phát ra.
"Vực ngoại chiến thiên ma...." Vũ Tuyệt Thành lẩm bẩm nói: "Lão đại, đây là tâm nguyện cuối cùng của ngươi sao?"
Hắn si ngốc đứng đó, mở mịt nhìn bông tuyết bay đầy trời, giống như hoàn toàn không ý thức được thiên địa đang chấn động kịch liệt tứ phía, tựa như từ trong bầu trời đầy tuyết, lại nhìn thấy gương mặt kiên nghị lúc trước, gương mặt mà hắn từng vô cùng sùng kính, lại thống hận cực độ, và giờ phút này lại là vô tận hoài niệm.
Tựa hồ nghe thấy người đó đang nói: "A Thành, ta vẫn ở đây!"
"A Thành, trong huynh đệ các ngươi, ngươi là xuất thân tốt nhất, nội tình thâm hậu nhất, nhưng tính cách ngươi cũng là dễ xúc động nhất. Nếu có một ngày, các huynh đệ không ở bên cạnh ngươi, ngươi phải nhớ kỹ, chớ nên xúc động!"
"Bất kể chuyện gì xảy ra, chúng ta đều ở đây! Bất kể ngươi đúng hay sai, chúng ta đều ủng hộ ngươi!"
"Ta là Vân Đông! Ta cước đạp thương khung, kiếm chỉ bạch vân đông! Ai dám khi dễ huynh đệ ta?"
"Huynh đệ, chiến đấu là song phương, nhưng thắng lợi là của chúng ta!"
"Huynh đệ ở bên, ta là vô địch thiên hạ!"
Sự thật này đã khiến hắn hoàn toàn suy sụp.
Con ngươi hắn đã giãn rộng, tựa như mất đi ý thức, lại tựa hồ đang bước chậm trên mây, toàn thân không trọng lượng, bồng bềnh phiêu thốt. Mà ở bên tai lại không ngừng có tiếng sấm kinh thiên hung hăng nổ vang không ngừng...
Lời nói của Sở Dương, giống như hóa thành cửu thiên kinh lôi, hung hăng đánh thẳng vào trong Vũ Tuyệt Thành!
Khiến cho tinh thần ý thức hắn theo đó mà vỡ tan.
Sở Dương vẫn tiếp tục nói.
"Ngươi vừa hỏi Cửu Kiếp kiếm chủ ở nơi nào,vậy ta vừa nói chính là câu trả lời! Cửu Kiếp kiếm chủ thân vẫn đạo tiêu, dùng thân khai thông thông đạo luân hồi, mở ra cánh cửa thông tới vực ngoại, dùng xương làm vách, lấy thịt trải đường, máu hóa phong dẫn, hồn làm thanh tiêu, đưa huynh đệ của hắn tới vực ngoại chiến thiên ma. Giúp huynh đệ hắn cải tạo nhục thân, thành tựu bất tử kim thân, giúp huynh đệ hắn quát tháo vực ngoại, tựu thành công lao bất hủ, hưởng vinh hoa thọ cùng thiên địa, thân mang vinh quang chí cao vô thượng!"
"Nói các khác.... kiếm chủ hi sinh, khiến các huynh đệ hắn sau khi tái tạo nhục thân, có được bất tử kim thân! Ở chiến trường vực ngoại lại có thêm một phần bảo đảm sinh mệnh...."
Vũ Tuyệt Thành không nói không rằng, chỉ đứng ngây ở đó, phảng phất giống như đã hóa thành một pho tượng gỗ.
Vừa rồi, ánh mắt hắn còn chút phức tạp, thậm chí là kích động. Nhưng giờ phút này, lại biến thành đờ đẫn hoàn toàn, hoàn toàn không còn quang mang, không còn tiêu cự.
"Càng khiến kẻ khác phải kính nể chính là lịch đại Cửu Kiếp kiếm chủ đều lựa chọn con đường thứ hai, đều lựa chọn hi sinh bản thân, đưa huynh đệ mình vượt qua. Cho nên trong thời khắc tối hậu, bọn họ mới hung hăng khiến các huynh đệ thương tâm, đả thương càng nặng càng tốt, cho tới khi bọn họ vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho hắn, mới tự tay giết chết các huynh đệ kết nghĩa của mình, đưa linh hồn bọn họ đi tới vực ngoại...."
"Chờ đến khi tất cả kết thúc, kiếm chủ thu thập thi hài các huynh đệ, an táng thỏa đáng, bản thân hắn sẽ hóa thành tro bụi, hoàn toàn tan biến vào trong thiên địa!"
"Không, nói hắn cuối cùng tan biến vào trong thiên địa cũng không thỏa đáng. Bởi vì thời khắc cuối cùng thân vẫn đạo tiêu, hắn vẫn đi... thông đạo mà chín huynh đệ đã đi. Duy chỉ đợi đến khi tất cả huynh đệ vượt qua thông đạo kia, linh hồn của kiếm chủ mới có thể yên tâm nhắm mắt, chân chính tan biến..."
Sở Dương khẽ nói: "Đại ca ngươi.... hẳn là cũng thế... Bởi vì ngươi còn sống, đây đã một minh chứng rồi! Cho dù ngươi được người ta cứu ra... cũng vậy thôi!"
Vũ Tuyệt Thành đờ đẫn đứng đó, bất động thật lâu.
Sở Dương biết tâm tình hắn đang phức tạp tới cực điểm, cũng không quấy rầy, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh bồi tiếp.
Sau một hồi lâu.
Thân hình Vũ Tuyệt Thành đột nhiên khẽ run rẩy, tựa hồ từ trong trạng thái cứng ngắc khôi phục được một chút năng lực hành động. Sau một hồi khẽ run rẩy, hắn liền bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Cả thân thể giống như lá rụng trong gió, run rẩy không ngừng.
Hắn há to miệng, tựa hồ đang lâm vào thiếu dưỡng khí cực độ, giống như người hít thở không thông, không ngừng thở hổn hển từng hơi từng hơi, thở càng ngày càng gấp, tựa hồ càng thở, lại càng thở không ra hơi.
Trong cổ hắn phát ra những thanh âm cổ quái: "Ô ô.... ô..."
Loại thanh âm này tràn ngập đau đớn vô hạn, khiến cho Sở Dương đứng bên cạnh nghe được cũng không kìm nổi, trong lòng có một cảm giác đau xót muốn chết, hối hận không chịu nổi. Đó là một cảm giác áy náy, tuyệt vọng tới cực điểm, sai lầm vĩnh viễn không thể bù đắp lại được...
Thân hình Vũ Tuyệt Thành càng lúc càng run rẩy kịch liệt, cuối cùng khẽ lắc đầu, hai giọt nước mắt đột nhiên theo cái lắc đầu của hắn là rơi xuống.
Sau đó hắn vẫn thở hổn hển, run rẩy, nước mắt lại như giang hà vỡ đê, mãnh liệt tuôn ra, không ngừng.
Tiếp đó, không ngờ hắn lại há miệng cười, lệ tuôn như suối, cười tự giễu, hối hận: "Ha ha, đại ca, lão đại... lão đại... ha ha...."
Thân hình khẽ lay động hai cái, Vũ Tuyệt Thành chậm rãi quỳ xuống, cả thân thể cũng gập xuống, cuối cùng nằm úp sấp trên mặt đất.
Đến một chút thanh âm hắn cũng không phát ra nổi, cứ như vậy ngây ngốc quỳ rạp trên mặt đất, hai cánh tay dùng lực lượng cơ nhục thuần khiết, liều mạng cào tuyết trên mặt đất, sau đó nắm lại, siết thật chặt, đến khi hoàn toàn bóp nát mới lại cào tuyết, siết lại. Tiếp đó hắn lại điên cuồng đem tuyết đọng lạnh như băng, nhét vào trong miệng mình, nhét chặt tới mức gần như khiến bản thân nghẹn tuyết mà chết. Sau đó, hắn lại đột nhiên hung hăng dập đầu.
Phanh! Phanh phanh...
Hắn vùi mặt thật sâu vào trong lớp tuyết dọng, gào thét không một tiếng động, chỉ phát ra những tiếng thở nặng nề.
"Lão đại... lão đại... lão đại...."
Vũ Tuyệt Thành thấp giọng rên rỉ, Sở Dương thậm chí còn có thể cảm nhận được rõ ràng, vào giờ khắc này, trái tim Vũ Tuyệt Thành đang vỡ vụn thành từng mảnh....
"Lão đại... ta... ta hận ngươi ba vạn chín ngàn tám trăm sáu mươi bốn năm.... ba vạn chín ngàn tám trăm sáu mươi bốn năm đó. Năm tháng dài đằng đẵng, chỉ có thù hận!" Vũ Tuyệt Thành tuyệt vọng, cười thảm không ngừng: "Ngươi thật lợi hại... Ngươi thật giỏi... ngươi, ngươi cứ như vậy bán bản thân đi... lại còn con mẹ nó khiến chúng ta vĩnh viễn hận ngươi. Ngươi thật giỏi, ta phục ngươi rồi, thật sự phục ngươi...."
"Ha ha, lão đại ngươi là hán tử... con mẹ nó, thật là hán tử... con mẹ ngươi... ta fuk con mẹ nó... ta fuk con mẹ nó...."
Hắn đột nhiên nhảy dựng lên, ngửa mặt lên trời gào thét: "Đại ca! Đại ca! Tiểu đệ ta thực xin lỗi ngươi...."
Hắn dốc hết lực lượng toàn thân, đột nhiên điên cuồng gào thét: "Tiểu đệ ta xin lỗi ngươi...."
Theo tiếng gầm thét dữ dội, tất cả tuyết sơm trong phạm vi mấy trăm dặm, đều đồng loạt bất ngờ xuất hiện tuyết lở, không chỉ có tuyết lở, còn mà còn có vô số dãy núi đồng loạt sụp đổ! Bụi tuyết cuồn cuộn, ầm ầm tràn xuống, đá núi chi chít, tứ tán khắp nơi...
Vũ Tuyệt Thành dùng tay đấm vào ngực mình, điên cuồng hét lên: "A....a......."
Sở Dương ngửa mặt lên trời thở dài.
Lịch đại Cửu Kiếp kiếm chủ, huynh đệ sinh tử, nhưng kết cục là như thế, đều là như thế, không có ngoại lệ.
Huynh đệ cửu kiếp mang theo thù hận đối với lão đại mà mình vẫn luôn sùng kính bái ngưỡng, tiến vào thông đạo vực ngoại, quyết chiến thiên ma, vĩnh viễn không bao giờ quên giây phút cuối cùng lão đại phản bội. Nỗi hận này không thể nghi ngờ, chính là mũi gai độc trong lòng mỗi người. Cái gai vĩnh viễn không thể rút ra, tiêu trừ. Đủ khiến đám anh hùng hào kiệt bọn hắn trắng đêm không ngủ, lòng đau như cắt.
Nhưng Cửu Kiếp kiếm chủ tự tay hủy diệt thân thể huynh đệ mình, đưa bọn họ tiến vào thông đạo, sau khi tất cả mọi người đi rồi. Kiếm chủ mới một mình thu thập thi thể các huynh đệ, Lúc đó, hắn sẽ có cảm thụ gì?
Ai có thể tưởng tượng nổi!
Khi hắn xương hóa thanh yên, thịt hóa thành bùn, tiến vào thông đạo hộ vệ các huynh đệ vượt qua. Lúc nhìn thấy các huynh đệ oán hận mình, sẽ có cảm thụ ra sao?
Đây là kết cục của nhất đại anh hùng, nhất đại hán tử!
Thê lương thế nào, bi ai thế nào?
Cho dù Cửu Kiếp kiếm chủ dứt khoát hi sinh bản thân, không hối hận.
Nhưng đây vẫn là chuyện bi thảm nhất thiên địa này!
Vũ Tuyệt Thành may mắn từ trong đó trốn ra, lấy báo thù làm mục tiêu, hận thấu xương, hận tới hơn ba vạn chín ngàn năm, nhưng bây giờ lại phát hiện, đây chỉ một hiểu lầm. Thì ra chính bản thân hắn lại là người sai, hận nhầm người tuyệt đối không nên hận...
Đó là cảm thụ gì?
Những cảm thụ đó, há một chữ 'chết' là có thể che lấp được?
Cửu Kiếp kiếm chủ cố nhiên thân vẫn đạo tiêu, không còn tình cảm gì, nhưng các huynh đệ của hắn, cho dù có tiền đồ to lớn, tuy thành cao thủ cái thế, nhưng vẫn vĩnh viễn sống không bằng chết.
Mỗi lần nhỡ lại, trái tim lại vỡ vụn một lần.
Loại tư vị này...
Hai chữ 'thê thảm' làm sao có thể hình dung?
Sở Dương đứng bên cạnh chuẩn bị sẵn sàng, đề phòng. Tuy phía trước đã chuẩn bị rất nhiều giảm xóc, nhưng Vũ Tuyệt Thành kích động, vẫn không thể tránh khỏi bạo phát.
Dù sao cũng là nỗi hận mấy vạn năm, ngưng tụ mất vạn năm, nhưng đến cuối cùng, không ngờ lại là hận lầm, oán lầm rồi. Chuyện như vậy có ai chịu nổi?
Có lập tức tự sát cũng là bình thường.
Sở Dương hiện tại tuy vẫn bảo trì thanh sắc bất động, nhưng kỳ thật đã sớm vận toàn bộ tu vi lên rồi. Giờ phút này, Sở Dương giống như một cánh cung súc lực mười phần.
Chỉ cần Vũ Tuyệt Thành thoáng lộ ra khuynh hướng muốn tự sát, Sở Dương sẽ lập tức xông tới ngăn cản. Nguồn tại http://Truyện FULL
Có vẻ dấu hiệu đã xuất hiện hơn phân nửa rồi. Vũ Tuyệt Thành đã hét lên: Lão đại, ta xin lỗi ngươi..
Tiếp theo, giống như là muốn lấy cái chết tạ tội vậy....
Theo dự đoán của Sở Dương, chỉ cần vị lão gia này có một chút biểu hiện như vận công, đề khí, giơ chưởng thôi, hắn sẽ lập tức hành động...
Nhưng Sở Dương đợi đã lâu, cánh cung này gần như sắp gãy luôn rồi, nhưng Vũ Tuyệt Thành vẫn không có động tác gì.
Thật sự không có động tác gì. Sau một hồi phát tiết sạch sẽ, Vũ Tuyệt Thành liền im lặng đứng ở nơi đó, không hề nhúc nhích nữa.
Duy chỉ có từng điểm từng điểm di động, tựa hồ chính là nước mắt từ trong hốc mắt hắn không ngừng chảy xuống, tí tách thấm vào tuyết động. Trừ phi Sở Dương sớm vận toàn bộ một thân tu vi lên tới cực hạn, dựa vào lỗ tai, thật đúng là chưa chắc đã nghe được. Bất quá, cho dù không nghe được, vẫn có thể nhìn được.
Ở dưới chân Vũ Tuyệt Thành, đã có một khoảng tuyết lõm xuống. Đó chính là minh chứng cho nước mắt nóng hổi từng rơi.
Sau một hồi lâu, Vũ Tuyệt Thành đứng yên giống như một bức tượng, hơi thở hổn hển chậm rãi trở nên vững vàng, hai mắt đỏ bừng, cảm xúc bi thương hối hận áy náy vô tận từ trên người hắn phát ra.
"Vực ngoại chiến thiên ma...." Vũ Tuyệt Thành lẩm bẩm nói: "Lão đại, đây là tâm nguyện cuối cùng của ngươi sao?"
Hắn si ngốc đứng đó, mở mịt nhìn bông tuyết bay đầy trời, giống như hoàn toàn không ý thức được thiên địa đang chấn động kịch liệt tứ phía, tựa như từ trong bầu trời đầy tuyết, lại nhìn thấy gương mặt kiên nghị lúc trước, gương mặt mà hắn từng vô cùng sùng kính, lại thống hận cực độ, và giờ phút này lại là vô tận hoài niệm.
Tựa hồ nghe thấy người đó đang nói: "A Thành, ta vẫn ở đây!"
"A Thành, trong huynh đệ các ngươi, ngươi là xuất thân tốt nhất, nội tình thâm hậu nhất, nhưng tính cách ngươi cũng là dễ xúc động nhất. Nếu có một ngày, các huynh đệ không ở bên cạnh ngươi, ngươi phải nhớ kỹ, chớ nên xúc động!"
"Bất kể chuyện gì xảy ra, chúng ta đều ở đây! Bất kể ngươi đúng hay sai, chúng ta đều ủng hộ ngươi!"
"Ta là Vân Đông! Ta cước đạp thương khung, kiếm chỉ bạch vân đông! Ai dám khi dễ huynh đệ ta?"
"Huynh đệ, chiến đấu là song phương, nhưng thắng lợi là của chúng ta!"
"Huynh đệ ở bên, ta là vô địch thiên hạ!"