Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1504: Khuynh sào xuất động, binh gia tối kỵ!
Trong khi Mạc Thiên Cơ khua chiêng gióng trống, Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng đang tích cực chuẩn bị, thiên hạ hai đại trí giả bắt đầu so đấu!
Mà trong lúc mọi người còn đang suy đoán kết quả, một người cũng đủ tư cách đối đầu với Đệ Ngũ Khinh Nhu - Sở diêm vương, trong mấy ngày nay lại sống rất thoải mái nhàn nhã, thích chí vô cùng.
Tất cả mọi người đều cho rằng, Sở Dương nhất định sẽ tham chiến, thậm chí Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng đã chuẩn bị tinh thần lấy một địch hai. Nhưng trên thực tế, Sở Dương đến giờ vẫn chưa hề tham thiến.
Mà cùng Mạc Khinh Vũ, Đổng Vô Thương bốn người một đường thoải mái nhàn nhã, trừ luyện công ra, cũng chỉ giương mắt lên xem trò vui.
"Sở Dương ca ca, nhị ca ta đấu trí đấu dũng với Đệ Ngũ Khinh Nhu, nhưng hiện tại xem ra, ngươi cũng thối lui khỏi cuộc tranh đấu này rồi? Chỉ tồn tại giống như người ngoài cuộc, hoặc là kỳ binh?"
Trong một cái sơn động khổng lồ.
Mạch Khinh Vũ thoáng ngẩng đầu, nhìn Sở Dương, hỏi: "Vì sao? Nếu như trí kế của ngươi kết hợp với trí tuệ nhị ca, các ngươi đối phó Đệ Ngũ Khinh Nhu chẳng phải dễ dàng hơn nhiều?"
Sở Dương có chút kinh ngạc nhìn Mạc Khinh Vũ, hắn có thể cảm giác được, trí tuệ Mạc Khinh Vũ đang trưởng thành vô cùng nhanh. Hiện tại đã có thể phán đoán chút thế cục rồi.
Mà những lời vừa rồi, nếu như là Mạc Khinh Vũ lúc trước, căn bản không thể nào nói ra được.
"Đúng, lần này ta đã thỏa thuận trước với Thiên Cơ. Ta xuất kích trong thời cơ thích hợp, nhưng sẽ không tác động hay là chỉ huy. Hết thảy quyết định, lần này đều thuộc về Thiên Cơ."
"Đây là cuộc chiến giữa hắn và Đệ Ngũ Khinh Nhu! Cũng là chuyện Thiên Cơ khát vọng từ lâu, hơn nữa, đối kháng như vậy, đối với Thiên Cơ mà nói, có lẽ cả đời hắn cũng chỉ có một lần này thôi!"
"Cho nên hắn sẽ không cho phép ta nhúng tay!"
Sở Dương chậm rãi, cân nhắc câu từ rồi nói.
Mạc Khinh Vũ gật đầu: "Thì ra là thế."
"Ừm, kỳ thật có một số việc ngươi vẫn không rõ. Cuộc chiến lần này, là Thiên Cơ đích thân yêu cầu, hi vọng ta chỉ đứng nhìn!" Sở Dương khẽ cười nói: "Sau trận chiến này, nếu Thiên Cơ có thể thu được thắng lợi, vậy kể từ đó về sau, trong thiên hạ này, luận về trí kế bất luận kẻ nào cũng không phải là đối thủ của Mạc Thiên Cơ!"
Mạc Khinh Vũ giật mình, mở to hai tròng mắt: "Một trận chiến này, là ngươi luyện binh cho nhị ca?"
"Luyện binh?" Sở Dương bật cười: "Nói như vậy... cũng đúng!"
Mạc Khinh Vũ ừ một tiếng.
Sau khi rời khỏi Lê Hoa pha bốn người liền đi thẳng tới nơi này. Nơi này cách Lệ gia rất gần, hơn nữa ngọn núi này cũng đủ cao. Mà trọng yếu nhất chính là, nó không thể bị lay động!
Sở Dương dùng Cửu Kiếp kiếm sắc bén như vậy, muốn đào một cái động lớn cho mọi người dung thân cũng phải mất một phen công phu, lối đi zic zắc giống như răng lược vậy
Bên trong, sau hai khúc cua chính là một không gian thật lớn, tiếp đó lại là một phòng ngủ.
Đổng Vô Thương cùng Mặc Lệ Nhi chính là ở nơi này.
Ở phương hướng ngược lại cũng có một lối đi, chính là nơi ở của Sở Dương và Mạc Khinh Vũ.
Hiện tại Đổng Vô Thương và Mặc Lệ Nhi đã đi nghỉ ngơi rồi, nơi này cũng chỉ còn Sở Dương và Mạc Khinh Vũ. Hai viên dạ minh châu khảm lên đỉnh động, khiến cho thạch thất lúc này có một quang mang bạch nhũ sắc tràn đầy mông lung.
Mạc Khinh Vũ nằm trong lòng Sở Dương, im lặng.
Thật lâu sau, đột nhiên hỏi: "Sở Dương, ngươi từng nói có một chuyện phải nói cho ta nghe, không biết là chuyện gì?"
Sở Dương hít một hơi thật sâu, nói: "Ừm, quả thực có một việc, bất quá...."
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc vẫn quyết định nhân dịp hiện tại có thời gian, nói rõ luôn cho Mạc Khinh Vũ biết. Nếu như Mạc Khinh Vũ đột nhiên không hoài nghi giấc mộng kia nữa, xác định là sự thật, Sở Dương lo lắng mình lại mất Khinh Vũ một lần nữa.
Hơn nữa, kể từ khi xác định chuyện Thiết Bổ Thiên xong, hắn cũng không muốn giấu giếm Mạc Khinh Vũ.
"Là thế này, về vấn đề tình cảm của ta." Sở Dương mở miệng thực gian nan: "Còn có nữ nhân khác, rất yêu thích ta, hơn nữa...."
Sở Dương hung hăng nghiến răng trong lòng, nói ra sự tình từ đầu chí cuối.
Mạc Khinh Vũ chớ chớp mắt, chăm chú Sở Dương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trừ một chút ghen tuông ra, lại càng nhiều hơn là loại hiếu kỳ bát quái...
Điều này khiến Sở Dương có một loại dở khóc dở cười, dù sao vẫn còn nhỏ mà....
"Ta chỉ biết, điều kiện Sở Dương ca ca tốt như vậy, làm sao lại không có nữ hài tử động tâm với ngươi." Mạc Khinh Vũ rốt cuộc cũng nghe xong, thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong khẩu khí có chút u oán: "Hiện tại lập tức xuất hiện tới hai người...."
Sở Dương ho khan hai tiếng, không hiểu sao bỗng cảm thấy có chút khẩn trương.
"Ta thì sao?" Mạc Khinh Vũ ngẩng đầu, có chút khẩn trương, có chút sợ hãi, có chút lo lắng bất an nói: "Sở Dương ca ca ngươi đang lựa chọn sao? Ngươi sẽ không, lựa chọn bọn họ mà không cần ta chứ?"
Sở Dương lập tức ngơ ngẩn.
Mình thành thật nói thẳng ra, vốn tưởng phải tranh thủ một cái xử lý khoan hồng, nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình còn chưa kịp lo lắng bất an, Mạc Khinh Vũ đã cảm thấy nguy cơ rồi.
Hơn nữa còn là từ phương diện này.
Sở Dương cảm thấy mình có chút choáng váng.
"Cái này... Khinh Vũ... cái kia...." Sở Dương có chút không biết nói làm sao: "Tiểu Vũ,ngươi nói làm sao bây giờ?"
"Ta mặc kệ!" Tiểu la lỵ thực khí phách lắc đầu, tuyên cáo: "Bất kể như thế nào, ngươi cũng không thể bỏ ta!"
Sở Dương lại ngơ ngẩn!
"Cho dù ngươi có bọn họ, ngươi cũng không thể không quan tâm tới ta!" Tiểu la lỵ hung hăng nói, nhưng khẩu khí lại càng lúc càng mềm ra, đôi mắt cũng càng lúc càng đỏ hồng, bắt đầu khóc thút thít: "Tuy bọn họ sớm hơn ta... ô ô...."
Sở Dương hoàn toàn ngộ ra.
Đột nhiên muốn chửi mình một câu đầu heo.
Đúng vậy, ở kiếp trước, Mạc Khinh Vũ là sớm nhất, là duy nhất, cũng là cuối cùng. Nhưng kiếp này, Mạc Khinh Vũ lại chỉ là kẻ đến sau.
Ít nhất, bất kể là Thiết Bổ Thiên hay là Ô Thiến Thiến, đều sớm hơn Mạc Khinh Vũ.
Cho nên bản thân Mạc Khinh Vũ ngược lại lại có chút lo lắng rồi.
"Ta thế nào không không cần ngươi chứ...." Sở Dương bỗng nhiên cảm thấy miệng lưỡi mình trở nên vụng về: "Cho dù không cần người nào hết, ta vẫn cần Tiểu Vũ... Ta chỉ đang lo lắng, lo lắng ngươi sẽ phản đối chuyện này, không tiếp nhận các nàng... Ừm, đúng vậy, dù sao Bổ Thiên cũng có hài tử của ta rồi...."
"Vì sao ta lại không tiếp nhận?" Mạc Khinh Vũ bĩu môi, ghen tuông nổi lên: "Các nàng dù sao cũng sớm hơn ta. Ta đang lo lắng các nàng có bắt nạt ta không đây..."
Sở Dương ôm nàng vào lòng, thở dài, nói: "Tiểu Vũ, ta không biết nên nói như thế nào... Nhưng trong lòng ta,ngươi mới là sớm nhất."
"Thật sao?" Mạc Khinh Vũ mở to đôi mắt trong suốt nhìn hắn, tràn đầy hào quang.
"Thật!" Sở Dương gật đầu thật mạnh xác nhận.
"Ta không lo lắng nữa rồi!" Mạc Khinh Vũ ôm lấy cổ Sở Dương, đột nhiên hôn lên má rồi ghé đầu lên bả vai hắn, thanh âm có chút ngượng ngùng: "Sở Dương ca ca... kỳ thật, kỳ thật... hài tử ta cũng có thể sinh..."
Toàn thân Sở Dương run lên.
Đột nhiên thú huyết sôi trào.
Cố gắng áp chế thú tính trong lòng, hít sâu hai cái, nói: "Khinh Vũ, kỳ thật ngươi không biết...."
Mạc Khinh Vũ nhẹ nhàng đưa tay che miệng hắn lại, thấp giọng nói: "Không cần nói gì nữa. Được ở bên cạnh ngươi, ta dã thấy rất thỏa mãn..." Nàng có chút thê lương, cười nói: " Ít nhất cũng tốt hơn so với trong mộng. Trong mộng, cho dù ta đau khổ níu kéo, cầu xin ngươi ở lại, không có nửa điểm tự tôn, nhưng vẫn bị ngươi vứt bỏ như thế. Hiện tại, ta lại có thể ở bên cạnh ngươi, ngươi coi ta như châu như bảo, ta... ta rất thỏa mãn!"
Nàng lặng lẽ nói: "Ta rất thỏa mãn, Sở Dương."
Sở Dương không nhịn được lại hoảng hốt, lúc trước nói chuyện, chính là tiểu la lỵ Mạc Khinh Vũ không thể nghi ngờ, nhưng bây giờ nói chuyện, vì sao lại khiến mình có cảm giác như Mạc Khinh Vũ kiếp trước?
"Tiểu Vũ, nếu như giấc mộng kia là thật?" Sở Dương thử hỏi.
Thân thể mềm mại của Mạc Khinh Vũ rõ ràng hơi co rúm lại, đột nhiên ra sức ôm lấy Sở Dương: "Không! Ta không muốn giấc mộng kia là thật... Như vậy ta sẽ chết... sẽ rất thương tâm mà chết...."
Sở Dương ôm Mạc Khinh Vũ, ánh mắt nhìn lên đỉnh đông, ngửi mùi hương trên người Mạc Khinh Vũ, ánh mắt có chút tán loạn....
...
Mạc Thiên Cơ rốt cuộc triển khai phản công.
Cao thủ Lệ gia bị hắn chia làm mười đội, giống như mười mũi lợi tiễn, mạnh mẽ bắn ra.
"Ngồi chờ chết không bằng chủ động xuất kích." Mạc Thiên Cơ nói như vậy: "Cho nên, tuy thực lực chúng ta nhỏ yếu hơn, nhưng nhất định phải nắm được thế chủ động."
"Nếu ngay cả chủ động cũng mất đi thì chúng ta hoàn toàn thất bại rồi!"
"Chiến đấu, từ trước tới nay đều phải ra ngoài. Không ai nguyện ý chiến đấu trong nhà mình cả!"
"Lần này bị bọn họ đánh vào trong lãnh địa Lệ gia, lãnh địa quá lớn, thực lực đối phương quá mạnh mẽ, không thể làm khác. Bất quá, đại viện Lệ gia chính là thành lũy cuối cùng rồi, tuyệt đối không thể để nó biến thành chiến trường!"
"Cho nên chúng ta phải lập tức xuất kích! Đến chỗ của bọn hắn đi!"
Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: "Bất luận kẻ nào cũng không thể nghĩ tới, chúng ta dùng thực lực yếu nhược như vậy, đối diện với bát đại gia tộc dốc sức liên thủ mà còn chủ động tấn công. Nhưng loại tư tưởng này lại chính là cơ hội của chúng ta!"
"Lần này ta sẽ theo quân, trực tiếp chỉ hủy trên chiến trường! Ta chỉ có một yêu cầu duy nhất đối với chư vị: Kỷ luật nghiêm minh! Đối diện với mệnh lệnh, tuyệt đối không được chần chờ... Đó chính là vấn đề sinh tồn của gia tộc! Hi vọng các vị có thể nhớ kỹ!"
"Xuất phát!"
Cao thủ Lệ gia, trừ lão tổ tông không tham dự hành động, trừ mấy người Mạc Thiên Cơ lưu lại giữ nhà ra, những người khác đều được xuất động toàn bộ!
Đây là một hồi cực kỳ mạo hiểm!
Hiện tại, Lệ gia chẳng khác nào tòa thành trống khống, nếu như bị đối phương chặn mất đường về thì đúng là lui không xong, mà tiến cũng không được.
Ai cũng thật không ngờ tới, sau khi chỉ huy đại quân Lệ gia ứng phó mấy mươi lần công kích của Đệ Ngũ Khinh Nhu, Mạc Thiên Cơ lại lập tức lựa chọn khuynh sào xuất động, chủ động xuất kích!
Lệ Hùng Đồ được an bài tại lộ thứ nhất, cùng Lệ Tuyệt Lệ Bạt Thiên ở chung một chỗ.
Ngạo Tà Vân, Nhuế Bất Thông lần này cũng theo quân xuất phát. Trên đường hỏi Mạc Thiên Cơ vì sao lại quyết định như vậy.
"Đánh bạc! Kỳ thật nhân sinh chính là đánh bạc... Nhắm chuẩn thời cơ, đem tất cả gia tài đặt vào. Kiếm là kiếm lớn, mất là mất sạch!" Mạc Thiên Cơ nói như thế: "Nhưng... trong khoảng thời gian này, tư thái của chúng ta là cố thủ. Cho tới bây giờ không hề có xuất động quy mô lớn... Mà dốc toàn bộ lực lượng không để lại đường lui, chính là tối kỵ binh gia. Ta thân là quân sư, lần này lại cứ muốn phạm tối kỵ!"
Mà trong lúc mọi người còn đang suy đoán kết quả, một người cũng đủ tư cách đối đầu với Đệ Ngũ Khinh Nhu - Sở diêm vương, trong mấy ngày nay lại sống rất thoải mái nhàn nhã, thích chí vô cùng.
Tất cả mọi người đều cho rằng, Sở Dương nhất định sẽ tham chiến, thậm chí Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng đã chuẩn bị tinh thần lấy một địch hai. Nhưng trên thực tế, Sở Dương đến giờ vẫn chưa hề tham thiến.
Mà cùng Mạc Khinh Vũ, Đổng Vô Thương bốn người một đường thoải mái nhàn nhã, trừ luyện công ra, cũng chỉ giương mắt lên xem trò vui.
"Sở Dương ca ca, nhị ca ta đấu trí đấu dũng với Đệ Ngũ Khinh Nhu, nhưng hiện tại xem ra, ngươi cũng thối lui khỏi cuộc tranh đấu này rồi? Chỉ tồn tại giống như người ngoài cuộc, hoặc là kỳ binh?"
Trong một cái sơn động khổng lồ.
Mạch Khinh Vũ thoáng ngẩng đầu, nhìn Sở Dương, hỏi: "Vì sao? Nếu như trí kế của ngươi kết hợp với trí tuệ nhị ca, các ngươi đối phó Đệ Ngũ Khinh Nhu chẳng phải dễ dàng hơn nhiều?"
Sở Dương có chút kinh ngạc nhìn Mạc Khinh Vũ, hắn có thể cảm giác được, trí tuệ Mạc Khinh Vũ đang trưởng thành vô cùng nhanh. Hiện tại đã có thể phán đoán chút thế cục rồi.
Mà những lời vừa rồi, nếu như là Mạc Khinh Vũ lúc trước, căn bản không thể nào nói ra được.
"Đúng, lần này ta đã thỏa thuận trước với Thiên Cơ. Ta xuất kích trong thời cơ thích hợp, nhưng sẽ không tác động hay là chỉ huy. Hết thảy quyết định, lần này đều thuộc về Thiên Cơ."
"Đây là cuộc chiến giữa hắn và Đệ Ngũ Khinh Nhu! Cũng là chuyện Thiên Cơ khát vọng từ lâu, hơn nữa, đối kháng như vậy, đối với Thiên Cơ mà nói, có lẽ cả đời hắn cũng chỉ có một lần này thôi!"
"Cho nên hắn sẽ không cho phép ta nhúng tay!"
Sở Dương chậm rãi, cân nhắc câu từ rồi nói.
Mạc Khinh Vũ gật đầu: "Thì ra là thế."
"Ừm, kỳ thật có một số việc ngươi vẫn không rõ. Cuộc chiến lần này, là Thiên Cơ đích thân yêu cầu, hi vọng ta chỉ đứng nhìn!" Sở Dương khẽ cười nói: "Sau trận chiến này, nếu Thiên Cơ có thể thu được thắng lợi, vậy kể từ đó về sau, trong thiên hạ này, luận về trí kế bất luận kẻ nào cũng không phải là đối thủ của Mạc Thiên Cơ!"
Mạc Khinh Vũ giật mình, mở to hai tròng mắt: "Một trận chiến này, là ngươi luyện binh cho nhị ca?"
"Luyện binh?" Sở Dương bật cười: "Nói như vậy... cũng đúng!"
Mạc Khinh Vũ ừ một tiếng.
Sau khi rời khỏi Lê Hoa pha bốn người liền đi thẳng tới nơi này. Nơi này cách Lệ gia rất gần, hơn nữa ngọn núi này cũng đủ cao. Mà trọng yếu nhất chính là, nó không thể bị lay động!
Sở Dương dùng Cửu Kiếp kiếm sắc bén như vậy, muốn đào một cái động lớn cho mọi người dung thân cũng phải mất một phen công phu, lối đi zic zắc giống như răng lược vậy
Bên trong, sau hai khúc cua chính là một không gian thật lớn, tiếp đó lại là một phòng ngủ.
Đổng Vô Thương cùng Mặc Lệ Nhi chính là ở nơi này.
Ở phương hướng ngược lại cũng có một lối đi, chính là nơi ở của Sở Dương và Mạc Khinh Vũ.
Hiện tại Đổng Vô Thương và Mặc Lệ Nhi đã đi nghỉ ngơi rồi, nơi này cũng chỉ còn Sở Dương và Mạc Khinh Vũ. Hai viên dạ minh châu khảm lên đỉnh động, khiến cho thạch thất lúc này có một quang mang bạch nhũ sắc tràn đầy mông lung.
Mạc Khinh Vũ nằm trong lòng Sở Dương, im lặng.
Thật lâu sau, đột nhiên hỏi: "Sở Dương, ngươi từng nói có một chuyện phải nói cho ta nghe, không biết là chuyện gì?"
Sở Dương hít một hơi thật sâu, nói: "Ừm, quả thực có một việc, bất quá...."
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc vẫn quyết định nhân dịp hiện tại có thời gian, nói rõ luôn cho Mạc Khinh Vũ biết. Nếu như Mạc Khinh Vũ đột nhiên không hoài nghi giấc mộng kia nữa, xác định là sự thật, Sở Dương lo lắng mình lại mất Khinh Vũ một lần nữa.
Hơn nữa, kể từ khi xác định chuyện Thiết Bổ Thiên xong, hắn cũng không muốn giấu giếm Mạc Khinh Vũ.
"Là thế này, về vấn đề tình cảm của ta." Sở Dương mở miệng thực gian nan: "Còn có nữ nhân khác, rất yêu thích ta, hơn nữa...."
Sở Dương hung hăng nghiến răng trong lòng, nói ra sự tình từ đầu chí cuối.
Mạc Khinh Vũ chớ chớp mắt, chăm chú Sở Dương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trừ một chút ghen tuông ra, lại càng nhiều hơn là loại hiếu kỳ bát quái...
Điều này khiến Sở Dương có một loại dở khóc dở cười, dù sao vẫn còn nhỏ mà....
"Ta chỉ biết, điều kiện Sở Dương ca ca tốt như vậy, làm sao lại không có nữ hài tử động tâm với ngươi." Mạc Khinh Vũ rốt cuộc cũng nghe xong, thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong khẩu khí có chút u oán: "Hiện tại lập tức xuất hiện tới hai người...."
Sở Dương ho khan hai tiếng, không hiểu sao bỗng cảm thấy có chút khẩn trương.
"Ta thì sao?" Mạc Khinh Vũ ngẩng đầu, có chút khẩn trương, có chút sợ hãi, có chút lo lắng bất an nói: "Sở Dương ca ca ngươi đang lựa chọn sao? Ngươi sẽ không, lựa chọn bọn họ mà không cần ta chứ?"
Sở Dương lập tức ngơ ngẩn.
Mình thành thật nói thẳng ra, vốn tưởng phải tranh thủ một cái xử lý khoan hồng, nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình còn chưa kịp lo lắng bất an, Mạc Khinh Vũ đã cảm thấy nguy cơ rồi.
Hơn nữa còn là từ phương diện này.
Sở Dương cảm thấy mình có chút choáng váng.
"Cái này... Khinh Vũ... cái kia...." Sở Dương có chút không biết nói làm sao: "Tiểu Vũ,ngươi nói làm sao bây giờ?"
"Ta mặc kệ!" Tiểu la lỵ thực khí phách lắc đầu, tuyên cáo: "Bất kể như thế nào, ngươi cũng không thể bỏ ta!"
Sở Dương lại ngơ ngẩn!
"Cho dù ngươi có bọn họ, ngươi cũng không thể không quan tâm tới ta!" Tiểu la lỵ hung hăng nói, nhưng khẩu khí lại càng lúc càng mềm ra, đôi mắt cũng càng lúc càng đỏ hồng, bắt đầu khóc thút thít: "Tuy bọn họ sớm hơn ta... ô ô...."
Sở Dương hoàn toàn ngộ ra.
Đột nhiên muốn chửi mình một câu đầu heo.
Đúng vậy, ở kiếp trước, Mạc Khinh Vũ là sớm nhất, là duy nhất, cũng là cuối cùng. Nhưng kiếp này, Mạc Khinh Vũ lại chỉ là kẻ đến sau.
Ít nhất, bất kể là Thiết Bổ Thiên hay là Ô Thiến Thiến, đều sớm hơn Mạc Khinh Vũ.
Cho nên bản thân Mạc Khinh Vũ ngược lại lại có chút lo lắng rồi.
"Ta thế nào không không cần ngươi chứ...." Sở Dương bỗng nhiên cảm thấy miệng lưỡi mình trở nên vụng về: "Cho dù không cần người nào hết, ta vẫn cần Tiểu Vũ... Ta chỉ đang lo lắng, lo lắng ngươi sẽ phản đối chuyện này, không tiếp nhận các nàng... Ừm, đúng vậy, dù sao Bổ Thiên cũng có hài tử của ta rồi...."
"Vì sao ta lại không tiếp nhận?" Mạc Khinh Vũ bĩu môi, ghen tuông nổi lên: "Các nàng dù sao cũng sớm hơn ta. Ta đang lo lắng các nàng có bắt nạt ta không đây..."
Sở Dương ôm nàng vào lòng, thở dài, nói: "Tiểu Vũ, ta không biết nên nói như thế nào... Nhưng trong lòng ta,ngươi mới là sớm nhất."
"Thật sao?" Mạc Khinh Vũ mở to đôi mắt trong suốt nhìn hắn, tràn đầy hào quang.
"Thật!" Sở Dương gật đầu thật mạnh xác nhận.
"Ta không lo lắng nữa rồi!" Mạc Khinh Vũ ôm lấy cổ Sở Dương, đột nhiên hôn lên má rồi ghé đầu lên bả vai hắn, thanh âm có chút ngượng ngùng: "Sở Dương ca ca... kỳ thật, kỳ thật... hài tử ta cũng có thể sinh..."
Toàn thân Sở Dương run lên.
Đột nhiên thú huyết sôi trào.
Cố gắng áp chế thú tính trong lòng, hít sâu hai cái, nói: "Khinh Vũ, kỳ thật ngươi không biết...."
Mạc Khinh Vũ nhẹ nhàng đưa tay che miệng hắn lại, thấp giọng nói: "Không cần nói gì nữa. Được ở bên cạnh ngươi, ta dã thấy rất thỏa mãn..." Nàng có chút thê lương, cười nói: " Ít nhất cũng tốt hơn so với trong mộng. Trong mộng, cho dù ta đau khổ níu kéo, cầu xin ngươi ở lại, không có nửa điểm tự tôn, nhưng vẫn bị ngươi vứt bỏ như thế. Hiện tại, ta lại có thể ở bên cạnh ngươi, ngươi coi ta như châu như bảo, ta... ta rất thỏa mãn!"
Nàng lặng lẽ nói: "Ta rất thỏa mãn, Sở Dương."
Sở Dương không nhịn được lại hoảng hốt, lúc trước nói chuyện, chính là tiểu la lỵ Mạc Khinh Vũ không thể nghi ngờ, nhưng bây giờ nói chuyện, vì sao lại khiến mình có cảm giác như Mạc Khinh Vũ kiếp trước?
"Tiểu Vũ, nếu như giấc mộng kia là thật?" Sở Dương thử hỏi.
Thân thể mềm mại của Mạc Khinh Vũ rõ ràng hơi co rúm lại, đột nhiên ra sức ôm lấy Sở Dương: "Không! Ta không muốn giấc mộng kia là thật... Như vậy ta sẽ chết... sẽ rất thương tâm mà chết...."
Sở Dương ôm Mạc Khinh Vũ, ánh mắt nhìn lên đỉnh đông, ngửi mùi hương trên người Mạc Khinh Vũ, ánh mắt có chút tán loạn....
...
Mạc Thiên Cơ rốt cuộc triển khai phản công.
Cao thủ Lệ gia bị hắn chia làm mười đội, giống như mười mũi lợi tiễn, mạnh mẽ bắn ra.
"Ngồi chờ chết không bằng chủ động xuất kích." Mạc Thiên Cơ nói như vậy: "Cho nên, tuy thực lực chúng ta nhỏ yếu hơn, nhưng nhất định phải nắm được thế chủ động."
"Nếu ngay cả chủ động cũng mất đi thì chúng ta hoàn toàn thất bại rồi!"
"Chiến đấu, từ trước tới nay đều phải ra ngoài. Không ai nguyện ý chiến đấu trong nhà mình cả!"
"Lần này bị bọn họ đánh vào trong lãnh địa Lệ gia, lãnh địa quá lớn, thực lực đối phương quá mạnh mẽ, không thể làm khác. Bất quá, đại viện Lệ gia chính là thành lũy cuối cùng rồi, tuyệt đối không thể để nó biến thành chiến trường!"
"Cho nên chúng ta phải lập tức xuất kích! Đến chỗ của bọn hắn đi!"
Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: "Bất luận kẻ nào cũng không thể nghĩ tới, chúng ta dùng thực lực yếu nhược như vậy, đối diện với bát đại gia tộc dốc sức liên thủ mà còn chủ động tấn công. Nhưng loại tư tưởng này lại chính là cơ hội của chúng ta!"
"Lần này ta sẽ theo quân, trực tiếp chỉ hủy trên chiến trường! Ta chỉ có một yêu cầu duy nhất đối với chư vị: Kỷ luật nghiêm minh! Đối diện với mệnh lệnh, tuyệt đối không được chần chờ... Đó chính là vấn đề sinh tồn của gia tộc! Hi vọng các vị có thể nhớ kỹ!"
"Xuất phát!"
Cao thủ Lệ gia, trừ lão tổ tông không tham dự hành động, trừ mấy người Mạc Thiên Cơ lưu lại giữ nhà ra, những người khác đều được xuất động toàn bộ!
Đây là một hồi cực kỳ mạo hiểm!
Hiện tại, Lệ gia chẳng khác nào tòa thành trống khống, nếu như bị đối phương chặn mất đường về thì đúng là lui không xong, mà tiến cũng không được.
Ai cũng thật không ngờ tới, sau khi chỉ huy đại quân Lệ gia ứng phó mấy mươi lần công kích của Đệ Ngũ Khinh Nhu, Mạc Thiên Cơ lại lập tức lựa chọn khuynh sào xuất động, chủ động xuất kích!
Lệ Hùng Đồ được an bài tại lộ thứ nhất, cùng Lệ Tuyệt Lệ Bạt Thiên ở chung một chỗ.
Ngạo Tà Vân, Nhuế Bất Thông lần này cũng theo quân xuất phát. Trên đường hỏi Mạc Thiên Cơ vì sao lại quyết định như vậy.
"Đánh bạc! Kỳ thật nhân sinh chính là đánh bạc... Nhắm chuẩn thời cơ, đem tất cả gia tài đặt vào. Kiếm là kiếm lớn, mất là mất sạch!" Mạc Thiên Cơ nói như thế: "Nhưng... trong khoảng thời gian này, tư thái của chúng ta là cố thủ. Cho tới bây giờ không hề có xuất động quy mô lớn... Mà dốc toàn bộ lực lượng không để lại đường lui, chính là tối kỵ binh gia. Ta thân là quân sư, lần này lại cứ muốn phạm tối kỵ!"