Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 149: Hoài nghi
Đệ Ngũ Khinh Nhu vừa thức dậy đã nhận được tin báo. Kim Mã kị sĩ Thập đường, đệ nhất Vương tọa chờ đợi cầu kiến trong thư phòng đã hơn một canh giờ rồi, mà Cao đại nhân, Hàn đại nhân cùng Trình đại nhân cũng đã sớm đợi ở đấy từ lâu.
Đệ Ngũ Khinh Nhu thoáng cau mày. Ung dung ăn điểm tâm xong, lúc này mới tà tà đến thư phòng.
Đây chính là tính cách của Đệ ngũ Khinh Nhu. Hắn luôn luôn cho rằng: dù có chuyện đại sự gì cũng không thể trở nên hoảng loạn. Nên làm cái gì thì làm cái đó, cái gì cần lưu tâm phải nghiên cứu một cách cẩn thận, bất cứ chuyện gì cũng không thể hạ quyết định một cách vội vàng.
Nếu làm việc hấp tấp, tất có sai sót.
Mà Đệ Ngũ Khinh Nhu quyết không cho phép mình phạm phải bất kì sai lầm nào.
Thấy Đệ Ngũ Khinh Nhu bước vào thư phòng, bốn người đang ngồi bên trong đồng thời đứng dậy nói: "Tướng gia!"
"Ừ, đều ngồi đi!" Đệ Ngũ Khinh Nhu mỉm cười gật đầu, tiến tới chỗ ngồi của mình rồi chậm rãi ngồi xuống, nói: "Cảnh Vương tọa, chuyện gì đã xảy ra? Thậm chí ngay cả ngươi cũng hoảng loạn như vậy? Nhiều năm đã qua, đây là lần đầu tiên thấy ngươi như vậy nha!"
Phía đối diện là một lão nhân hơn sáu mươi tuổi, nhìn qua rất nho nhã. Lão có sắc mặt trắng nõn, tóc râu hơi bạc, đôi mắt trầm tĩnh cơ trí giống như một vị thiên nho học rộng tài cao. Nếu chỉ nhìn qua như vậy, không ai nghĩ một lão nhân mặt mũi hiền lành đến thế lại chính là Đệ nhất Vương tọa của Kim Mã Kỵ Sĩ Đường, Cửu phẩm Vương cấp cao thủ Cảnh Mộng Hồn.
Cảnh Mộng Hồn cười khổ một tiếng rồi nói: "Tin tức bất ngờ! Bổn tọa cũng vội vàng không kịp chuẩn bị, lo lắng mà loạn!"
"Hả? Lo lắng mà loạn? Là tin tức của Âm Vương tọa?" Đệ Ngũ Khinh Nhu từ từ bưng chén trà trước mặt lên, nhẹ nhàng thổi lá trà trên mặt nước, nói khẽ: "Âm Vô Pháp đã xảy ra chuyện gì?"
Trên mặt mấy người Hàn Bố Sở liền lộ ra thần sắc bội phục, Đệ Ngũ Khinh Nhu không biết chuyện gì đã xảy ra, chẳng qua chỉ nhìn mặt bọn họ để phỏng đoán đã liền biết rõ Âm Vô Pháp đã xảy ra chuyện. Cảm giác nhạy bén lẫn năng lực suy đoán này vô cùng hiếm người có được.
"Tin tức truyền tới, Âm Vô Pháp thân bị trọng thương, tính mạng nguy kịch." Cảnh Mộng Hồn hít một hơi dài, sắc mặt trở nên trầm trọng, nói: "Hắn quyết chiến cùng Sở Diêm Vương một hồi, lưỡng bại câu thương!"
"Sở Diêm Vương? Hắn chính diện quyết chiến với Âm Vương tọa, hơn nữa còn lưỡng bại câu thương?" Đệ Ngũ Khinh Nhu rốt cuộc cũng biến sắc, chợt ngừng thổi trà rồi trầm tư nói: "Sở Diêm Vương sao có thể có được bổn sự như vậy?"
Mặc khác, ba người còn lại cũng lộ thần sắc nghi hoặc, thậm chí ngay cả trên mặt Cảnh Mộng Hồn cũng mang vẻ phiền muộn.
Sở Diêm Vương tuy thần bí khó lường, nhưng trước đó ai cũng không ngờ rằng Sở Diêm Vương lại có được năng lực chính diện quyết chiến cùng Âm Vô Pháp.
Phải biết rằng Âm Vô Pháp chính là cao thủ lục phẩm Vương tọa đó.
"Phong thư này, là do chính tay Âm Vô Pháp viết." Cảnh Mộng Hồn lấy ra một tờ giấy, phía trên dính đầy máu tươi. Chỉ cần nhìn tờ giấy này cũng có thể tưởng tượng ra thương thế trên người Âm Vô Pháp nghiêm trọng tới mức nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng không nhận tờ giấy này, mà nhíu mày nói: "Âm Vô bản thân bị trọng thương như vậy, lại còn tự thân viết thư? Chẳng lẽ hai Võ tôn đi cùng hắn cũng đã chết? Bên cạnh hắn không còn ai khác sao?"
"Không phải! Chỉ là vì thật sự tin tức tình báo về Sở Diêm Vương của chúng ta căn bản không giống nhau." Cảnh Mộng Hồn bất đắc dĩ tiếp: "Chúng ta đều bị Sở Diêm Vương lừa rồi. Về tin tức của hắn, không có chút nào là sự thật!"
"Tất cả đều là giả?" Đệ Ngũ Khinh Nhu rốt cuộc gật đầu. Hàn Bố Sở nhận lấy tờ giấy kia, đưa tới tay Đệ Ngũ Khinh Nhu.
"Đại ca tại thượng…" Từ câu nói đầu tiên, liền có thể nhìn ra phong thư này chính do Âm Vô Pháp gửi Cảnh Mộng Hồn.
"Đệ tại Thiết Vân sống mái đến thở hơi cuối cùng, nhưng... địch nhân giảo hoạt, thủ đoạn khó lường, chân tướng khó tả." Chỉ với câu nói đầu tiên này, sắc mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu liền trầm xuống.
"Sở Dương xảo quyệt vô cùng, thế nhân đều không biết đều cho rằng hắn là một thiếu niên mà lại không biết được bộ mặt thật." Âm Vô Pháp kế tiếp miêu tả cực kỳ tường tận, lần lượt kể ra tất cả những gì Sở Dương đã nói cho mình biết về tướng mạo của cao thủ Hắc Ma Vương tọa.
"Lúc này mới biết, lời đồn cũng không thể tin hết. Sở Diêm Vương lại là cao thủ kiếm chúc Vương tọa. Đệ tới Vân Môn đánh một trận, lưỡng bại câu thương, trên người đệ bị trúng chín kiếm. Sở Dương cũng nhận của ta mười một kích, xương cốt đều đứt đoạn, tính mạng cũng đang nguy kịch. Nếu muốn diệt trừ hậu họa, lúc này là thời cơ tốt nhất!"
"Bên người Sở Dương có hơn mười Võ tôn, thực lực hùng hậu, cũng không giống như trong tin tình báo."
"Mạng lưới tình báo của Thiết Vân hầu như tan vỡ, đã bị Sở Diêm Vương giải quyết mười bảy người. Lần này nếu không diệt trừ, tất sẽ là một tai họa lớn!"
Nội dung thuật lại sự tình Âm Vô Pháp viết trong thư lại khiến đôi mày Đệ Ngũ Khinh Nhu cau chặt! Âm Vô Pháp đã nói, tin tình báo trước nay tựa như thiên phương dạ đàm không thể tin được!
Những tin tức trong tay mình nắm giữ không phải giả, nhưng phong thư này là tin tức Âm Vô Pháp đã dùng tính mạng của mình đổi lấy. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Sở Diêm Vương lại là cao thủ Vương tọa, hơn nữa là lục phẩm Vương tọa. Chuyện này cũng quá hoang đường mà!
"Thật quá hoang đường!" Đệ Ngũ Khinh Nhu hừ một tiếng, nói: "Các ngươi thử đưa ra suy nghĩ của mình xem!"
Cảnh Mộng Hồn ho khan một tiếng, xung phong: "Lão phu mới đầu cũng cảm thấy như vậy. Chẳng qua, huyết thư rõ mồn một trước mặt, chuyện này không có khả năng là kế sách của Sở Diêm Vương. Hơn nữa, Sở Diêm Vương cũng không thể nắm rõ thực lực của Tam đệ."
Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhao nhao gật đầu đồng ý. Nếu thư này là bịa đặt, hơn nữa lại có con dấu của Âm Vô Pháp, nhất định kẻ địch phải bắt được y mới có thể làm được. Mà với thực lực của Âm Vương tọa, mặc dù đánh không lại nhưng rất có khả năng đào tẩu. Huống chi, loại cao thủ ở cảnh giới này, cho dù là thật sự không có hy vọng thì cũng sẽ lựa chọn cái chết, không để bị bắt được.
Ngay cả cao thủ Hoàng cấp, muốn giết chết một vị Vương tọa có thể nói là dễ dàng, nhưng khả năng bắt sống là rất nhỏ.
"Thuộc hạ cho rằng..." Cao Thăng ho khan một tiếng, nói: "Phong huyết thư này, trong đó có không ít chỗ mà có thể viết ra sau khi được thương lượng..."
"Ví dụ như chỗ này! Chúng ta cũng biết Sở Diêm Vương có bố nghi trận, nhưng có một số chuyện hẳn là sự thật: chính là việc sau khi Sở Dương rời khỏi Thiên Ngoại Lâu, gia nhập đội ngũ của Đỗ Thế Tình. Hơn nữa, từng gặp Thiết Bổ Thiên bên ngoài Thiết Vân thành. Mà sau khi Thiết Bố Thiên trở về liền lập tức phái người lùng sục."
"Chuyện này, chúng ta đã từng điều tra không dưới ba mươi người. Tất cả đều xác nhận chuyện này, hơn nữa Liệt hỏa Đao tông Cao Vị Thành cũng xác nhận chuyện đó."
"Sau khi Sở Dương tiến vào Thiết Vân Thành, Thiết Bổ Thiên đã từng phái Ô Thiến Thiến của Thiên Ngoại Lâu đến hỗ trợ. Về sau, Sở Dương biến mất ngay trong Thiết Vân Thành. Mà Bổ Thiên Các lại có thêm một vị Sở Ngự Tọa. Nếu từ điểm này mà luận, Sở Diêm Vương đích xác là Sở Dương! Chuyện này, hẳn là không sai!"
Cảnh Mộng Hồn nghe vậy, sắc mặt trở nên âm trầm. Chẳng lẽ huynh đệ của ta liều mạng truyền về tin tức giả hay sao?
Nhưng Cao Thăng lại chuyển chủ đề, nói: "Nhưng tin tức Âm Vương tọa truyền về, thực sự không phải giả. Đây là tin tức mà Vương tọa phải liều mạng truyền về, không thể nghi ngờ gì cả!"
"Cho nên, ta bạo gan suy đoán thế này: Bổ Thiên Các liệu có khi nào có hai vị Ngự tọa?" Cao Thăng trầm tư nói: "Mà Sở Dương có khả năng là cái bẫy của Thiết Bố Thiên? Còn Sở Diêm Vương chân chính, cũng đồng thời mang họ Sở?"
"Ý của ngươi là… Lúc ấy Thiết Bố Thiên đã phái ra một vị cao thủ, mà lại đúng lúc Sở Dương xuất hiện, nên đã tạo cơ hội cho Thiết Bố Thiên giăng cái bẫy này?" Trình Vân Hạc nhíu mày hỏi.
"Không nhất định là có bố nghi trận, chỉ sợ là tên Sở Dương này sở hữu một loại năng lực nào đó... Hoặc là mưu trí, hoặc là tâm cơ, hoặc là thân phận... Nói ngắn lại, Thiết Bổ Thiên có thể có một một vị Ngự Tọa khác bù đắp ba nhân tố hắn không thể chuẩn bị ở trên..." Cao Thăng chậm rãi tiếp: "Cũng chỉ có giải thích như vậy, mới có thể làm rõ mâu thuẫn trong chuyện này."
"Thiết Bổ Thiên đó, có lẽ không chu đáo đến như vậy đâu!" Hàn Bố Sở cười lạnh, nói: "Nếu thật sự là có hai vị Ngự tọa, như vậy chúng ta tuyệt đối không thể có tin tức nào chính xác đâu."
"Ta cũng nghĩ vậy." Trình Vân Hạc gật gật đầu rồi nói: "Hiện tại là … Bổ Thiên Các chỉ có một vị Ngự tọa, mà không phải Sở Dương. Chuyện này hẳn là sự thật!"
Ba người đều nói ra ý kiến của mình, tranh luận không ngớt.
Hai người Đệ Ngũ Khinh Nhu cùng Cảnh Mộng Hồn đều yên lặng ngồi nghe. Cảnh Mộng Hồn chỉ cảm thấy đầu của mình giờ đây đang bị đám văn nhân ầm ĩ này cãi đến lú lẫn rồi, không thể phân tích được gì.
Mà Đệ Ngũ khinh Nhu cũng cau mày. Toan tính muốn cài bẫy Sở Diêm Vương lúc ban đầu giờ phút này có phần dao động. Dù sao, Âm Vô Pháp bị thương, hơn nữa lại trong trong chiến đấu chính diện. Chuyện này tuyệt đối không giả được!
Tại sao lại xuất hiện tình huống này?
Đệ Ngũ Khinh Nhu cảm thấy lần đầu tiên đầu óc mình hơi rối loạn. Nghe ba vị thuộc hạ đắc lực kia bát nháo ầm ĩ trước mặt mình mà trong lòng đang không ngừng tự hỏi. Hắn muốn giải quyết mớ bòng bong này.
"Tướng gia, mặc kệ cái tên Sở Diêm Vương kia như thế nào! Bây giờ Tam đệ đang rất cần viện trợ, nhất định phải lập tức phái người đi cứu Tam đệ về. Hắn thụ thương nặng như vậy, nếu không cứu kịp thì chỉ sợ…" Cảnh Mộng Hồn trầm tư.
Lời này của Cảnh Mộng Hồn khiến ánh mắt của Đệ Ngũ Khinh Nhu trở nên sáng ngời, nói: "Đúng vậy, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật!"
Tai nghe là giả mắt thấy mới là thật! Cao Thăng và ba người đều là cảm thấy rối tinh rối mù chả hiệu quái gì.
"Ba người các ngươi sắp xếp kế hoạch rồi hả?" Đệ Ngũ Khinh Nhu khôi phục thần sắc trầm ổn.
"Vâng!" Cao Thăng sớm dã chuẩn bị một kế hoạch rất tốt, đưa tới cho Đệ Ngũ Khinh Nhu.
"Ừ, dựa theo cái này tiến hành kế hoạch thứ hai đi!" Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn thoáng qua kế hoạch, nhanh chóng hạ quyết định: "Những người này ngàn vạn lần phải cẩn thận! Thứ nhất, phải cứu được Số Một. Thứ hai, cứu được Âm Vương tọa và phải đưa Âm Vô bình an vô sự về tới Đại Triệu. Thứ ba, xác định tin tức của Sở Diêm Vương!"
"Chuyện thứ nhất và thứ hai cũng không khó, khó khăn là chuyện cuối cùng!" Đệ Ngũ Khinh Nhu tiếp: "Tạm thời, bất luận tên Vương cấp cao thủ bị thương kia có phải Sở Diêm Vương hay không nhưng dù sao hắn cũng đã bị trọng thương. Có thể nói trong Thiết Vân không còn cao thủ. Chỉ cần cẩn thận một chút, hoàn thành mấy việc này hẳn cũng không khó."
Nói xong, Đệ Ngũ Khinh Nhu ngửa mặt lên trời gằn giọng: "Mặc kệ là ai! Việc quan trọng nhất lúc này đây chính là nghĩ cách cứu người. Còn về phần Sở Diêm Vương, nếu không thể xác định được tin tức, vậy cũng không cần ra tay." Hắn lạnh lùng hừ một tiếng rồi tiếp: "Loại tình huống này, nếu bị Sở Diêm Vương hoặc Thiết Bổ Thiên lợi dụng thì như vậy, nếu các ngươi cứ làm việc đơn giản kiểu này, khả năng sẽ khiến cho Kim Mã Kỵ Sĩ Đường chúng ta rước lấy một đối thủ mạnh mẽ không thể lường được!"
Đệ Ngũ Khinh Nhu thoáng cau mày. Ung dung ăn điểm tâm xong, lúc này mới tà tà đến thư phòng.
Đây chính là tính cách của Đệ ngũ Khinh Nhu. Hắn luôn luôn cho rằng: dù có chuyện đại sự gì cũng không thể trở nên hoảng loạn. Nên làm cái gì thì làm cái đó, cái gì cần lưu tâm phải nghiên cứu một cách cẩn thận, bất cứ chuyện gì cũng không thể hạ quyết định một cách vội vàng.
Nếu làm việc hấp tấp, tất có sai sót.
Mà Đệ Ngũ Khinh Nhu quyết không cho phép mình phạm phải bất kì sai lầm nào.
Thấy Đệ Ngũ Khinh Nhu bước vào thư phòng, bốn người đang ngồi bên trong đồng thời đứng dậy nói: "Tướng gia!"
"Ừ, đều ngồi đi!" Đệ Ngũ Khinh Nhu mỉm cười gật đầu, tiến tới chỗ ngồi của mình rồi chậm rãi ngồi xuống, nói: "Cảnh Vương tọa, chuyện gì đã xảy ra? Thậm chí ngay cả ngươi cũng hoảng loạn như vậy? Nhiều năm đã qua, đây là lần đầu tiên thấy ngươi như vậy nha!"
Phía đối diện là một lão nhân hơn sáu mươi tuổi, nhìn qua rất nho nhã. Lão có sắc mặt trắng nõn, tóc râu hơi bạc, đôi mắt trầm tĩnh cơ trí giống như một vị thiên nho học rộng tài cao. Nếu chỉ nhìn qua như vậy, không ai nghĩ một lão nhân mặt mũi hiền lành đến thế lại chính là Đệ nhất Vương tọa của Kim Mã Kỵ Sĩ Đường, Cửu phẩm Vương cấp cao thủ Cảnh Mộng Hồn.
Cảnh Mộng Hồn cười khổ một tiếng rồi nói: "Tin tức bất ngờ! Bổn tọa cũng vội vàng không kịp chuẩn bị, lo lắng mà loạn!"
"Hả? Lo lắng mà loạn? Là tin tức của Âm Vương tọa?" Đệ Ngũ Khinh Nhu từ từ bưng chén trà trước mặt lên, nhẹ nhàng thổi lá trà trên mặt nước, nói khẽ: "Âm Vô Pháp đã xảy ra chuyện gì?"
Trên mặt mấy người Hàn Bố Sở liền lộ ra thần sắc bội phục, Đệ Ngũ Khinh Nhu không biết chuyện gì đã xảy ra, chẳng qua chỉ nhìn mặt bọn họ để phỏng đoán đã liền biết rõ Âm Vô Pháp đã xảy ra chuyện. Cảm giác nhạy bén lẫn năng lực suy đoán này vô cùng hiếm người có được.
"Tin tức truyền tới, Âm Vô Pháp thân bị trọng thương, tính mạng nguy kịch." Cảnh Mộng Hồn hít một hơi dài, sắc mặt trở nên trầm trọng, nói: "Hắn quyết chiến cùng Sở Diêm Vương một hồi, lưỡng bại câu thương!"
"Sở Diêm Vương? Hắn chính diện quyết chiến với Âm Vương tọa, hơn nữa còn lưỡng bại câu thương?" Đệ Ngũ Khinh Nhu rốt cuộc cũng biến sắc, chợt ngừng thổi trà rồi trầm tư nói: "Sở Diêm Vương sao có thể có được bổn sự như vậy?"
Mặc khác, ba người còn lại cũng lộ thần sắc nghi hoặc, thậm chí ngay cả trên mặt Cảnh Mộng Hồn cũng mang vẻ phiền muộn.
Sở Diêm Vương tuy thần bí khó lường, nhưng trước đó ai cũng không ngờ rằng Sở Diêm Vương lại có được năng lực chính diện quyết chiến cùng Âm Vô Pháp.
Phải biết rằng Âm Vô Pháp chính là cao thủ lục phẩm Vương tọa đó.
"Phong thư này, là do chính tay Âm Vô Pháp viết." Cảnh Mộng Hồn lấy ra một tờ giấy, phía trên dính đầy máu tươi. Chỉ cần nhìn tờ giấy này cũng có thể tưởng tượng ra thương thế trên người Âm Vô Pháp nghiêm trọng tới mức nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng không nhận tờ giấy này, mà nhíu mày nói: "Âm Vô bản thân bị trọng thương như vậy, lại còn tự thân viết thư? Chẳng lẽ hai Võ tôn đi cùng hắn cũng đã chết? Bên cạnh hắn không còn ai khác sao?"
"Không phải! Chỉ là vì thật sự tin tức tình báo về Sở Diêm Vương của chúng ta căn bản không giống nhau." Cảnh Mộng Hồn bất đắc dĩ tiếp: "Chúng ta đều bị Sở Diêm Vương lừa rồi. Về tin tức của hắn, không có chút nào là sự thật!"
"Tất cả đều là giả?" Đệ Ngũ Khinh Nhu rốt cuộc gật đầu. Hàn Bố Sở nhận lấy tờ giấy kia, đưa tới tay Đệ Ngũ Khinh Nhu.
"Đại ca tại thượng…" Từ câu nói đầu tiên, liền có thể nhìn ra phong thư này chính do Âm Vô Pháp gửi Cảnh Mộng Hồn.
"Đệ tại Thiết Vân sống mái đến thở hơi cuối cùng, nhưng... địch nhân giảo hoạt, thủ đoạn khó lường, chân tướng khó tả." Chỉ với câu nói đầu tiên này, sắc mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu liền trầm xuống.
"Sở Dương xảo quyệt vô cùng, thế nhân đều không biết đều cho rằng hắn là một thiếu niên mà lại không biết được bộ mặt thật." Âm Vô Pháp kế tiếp miêu tả cực kỳ tường tận, lần lượt kể ra tất cả những gì Sở Dương đã nói cho mình biết về tướng mạo của cao thủ Hắc Ma Vương tọa.
"Lúc này mới biết, lời đồn cũng không thể tin hết. Sở Diêm Vương lại là cao thủ kiếm chúc Vương tọa. Đệ tới Vân Môn đánh một trận, lưỡng bại câu thương, trên người đệ bị trúng chín kiếm. Sở Dương cũng nhận của ta mười một kích, xương cốt đều đứt đoạn, tính mạng cũng đang nguy kịch. Nếu muốn diệt trừ hậu họa, lúc này là thời cơ tốt nhất!"
"Bên người Sở Dương có hơn mười Võ tôn, thực lực hùng hậu, cũng không giống như trong tin tình báo."
"Mạng lưới tình báo của Thiết Vân hầu như tan vỡ, đã bị Sở Diêm Vương giải quyết mười bảy người. Lần này nếu không diệt trừ, tất sẽ là một tai họa lớn!"
Nội dung thuật lại sự tình Âm Vô Pháp viết trong thư lại khiến đôi mày Đệ Ngũ Khinh Nhu cau chặt! Âm Vô Pháp đã nói, tin tình báo trước nay tựa như thiên phương dạ đàm không thể tin được!
Những tin tức trong tay mình nắm giữ không phải giả, nhưng phong thư này là tin tức Âm Vô Pháp đã dùng tính mạng của mình đổi lấy. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Sở Diêm Vương lại là cao thủ Vương tọa, hơn nữa là lục phẩm Vương tọa. Chuyện này cũng quá hoang đường mà!
"Thật quá hoang đường!" Đệ Ngũ Khinh Nhu hừ một tiếng, nói: "Các ngươi thử đưa ra suy nghĩ của mình xem!"
Cảnh Mộng Hồn ho khan một tiếng, xung phong: "Lão phu mới đầu cũng cảm thấy như vậy. Chẳng qua, huyết thư rõ mồn một trước mặt, chuyện này không có khả năng là kế sách của Sở Diêm Vương. Hơn nữa, Sở Diêm Vương cũng không thể nắm rõ thực lực của Tam đệ."
Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhao nhao gật đầu đồng ý. Nếu thư này là bịa đặt, hơn nữa lại có con dấu của Âm Vô Pháp, nhất định kẻ địch phải bắt được y mới có thể làm được. Mà với thực lực của Âm Vương tọa, mặc dù đánh không lại nhưng rất có khả năng đào tẩu. Huống chi, loại cao thủ ở cảnh giới này, cho dù là thật sự không có hy vọng thì cũng sẽ lựa chọn cái chết, không để bị bắt được.
Ngay cả cao thủ Hoàng cấp, muốn giết chết một vị Vương tọa có thể nói là dễ dàng, nhưng khả năng bắt sống là rất nhỏ.
"Thuộc hạ cho rằng..." Cao Thăng ho khan một tiếng, nói: "Phong huyết thư này, trong đó có không ít chỗ mà có thể viết ra sau khi được thương lượng..."
"Ví dụ như chỗ này! Chúng ta cũng biết Sở Diêm Vương có bố nghi trận, nhưng có một số chuyện hẳn là sự thật: chính là việc sau khi Sở Dương rời khỏi Thiên Ngoại Lâu, gia nhập đội ngũ của Đỗ Thế Tình. Hơn nữa, từng gặp Thiết Bổ Thiên bên ngoài Thiết Vân thành. Mà sau khi Thiết Bố Thiên trở về liền lập tức phái người lùng sục."
"Chuyện này, chúng ta đã từng điều tra không dưới ba mươi người. Tất cả đều xác nhận chuyện này, hơn nữa Liệt hỏa Đao tông Cao Vị Thành cũng xác nhận chuyện đó."
"Sau khi Sở Dương tiến vào Thiết Vân Thành, Thiết Bổ Thiên đã từng phái Ô Thiến Thiến của Thiên Ngoại Lâu đến hỗ trợ. Về sau, Sở Dương biến mất ngay trong Thiết Vân Thành. Mà Bổ Thiên Các lại có thêm một vị Sở Ngự Tọa. Nếu từ điểm này mà luận, Sở Diêm Vương đích xác là Sở Dương! Chuyện này, hẳn là không sai!"
Cảnh Mộng Hồn nghe vậy, sắc mặt trở nên âm trầm. Chẳng lẽ huynh đệ của ta liều mạng truyền về tin tức giả hay sao?
Nhưng Cao Thăng lại chuyển chủ đề, nói: "Nhưng tin tức Âm Vương tọa truyền về, thực sự không phải giả. Đây là tin tức mà Vương tọa phải liều mạng truyền về, không thể nghi ngờ gì cả!"
"Cho nên, ta bạo gan suy đoán thế này: Bổ Thiên Các liệu có khi nào có hai vị Ngự tọa?" Cao Thăng trầm tư nói: "Mà Sở Dương có khả năng là cái bẫy của Thiết Bố Thiên? Còn Sở Diêm Vương chân chính, cũng đồng thời mang họ Sở?"
"Ý của ngươi là… Lúc ấy Thiết Bố Thiên đã phái ra một vị cao thủ, mà lại đúng lúc Sở Dương xuất hiện, nên đã tạo cơ hội cho Thiết Bố Thiên giăng cái bẫy này?" Trình Vân Hạc nhíu mày hỏi.
"Không nhất định là có bố nghi trận, chỉ sợ là tên Sở Dương này sở hữu một loại năng lực nào đó... Hoặc là mưu trí, hoặc là tâm cơ, hoặc là thân phận... Nói ngắn lại, Thiết Bổ Thiên có thể có một một vị Ngự Tọa khác bù đắp ba nhân tố hắn không thể chuẩn bị ở trên..." Cao Thăng chậm rãi tiếp: "Cũng chỉ có giải thích như vậy, mới có thể làm rõ mâu thuẫn trong chuyện này."
"Thiết Bổ Thiên đó, có lẽ không chu đáo đến như vậy đâu!" Hàn Bố Sở cười lạnh, nói: "Nếu thật sự là có hai vị Ngự tọa, như vậy chúng ta tuyệt đối không thể có tin tức nào chính xác đâu."
"Ta cũng nghĩ vậy." Trình Vân Hạc gật gật đầu rồi nói: "Hiện tại là … Bổ Thiên Các chỉ có một vị Ngự tọa, mà không phải Sở Dương. Chuyện này hẳn là sự thật!"
Ba người đều nói ra ý kiến của mình, tranh luận không ngớt.
Hai người Đệ Ngũ Khinh Nhu cùng Cảnh Mộng Hồn đều yên lặng ngồi nghe. Cảnh Mộng Hồn chỉ cảm thấy đầu của mình giờ đây đang bị đám văn nhân ầm ĩ này cãi đến lú lẫn rồi, không thể phân tích được gì.
Mà Đệ Ngũ khinh Nhu cũng cau mày. Toan tính muốn cài bẫy Sở Diêm Vương lúc ban đầu giờ phút này có phần dao động. Dù sao, Âm Vô Pháp bị thương, hơn nữa lại trong trong chiến đấu chính diện. Chuyện này tuyệt đối không giả được!
Tại sao lại xuất hiện tình huống này?
Đệ Ngũ Khinh Nhu cảm thấy lần đầu tiên đầu óc mình hơi rối loạn. Nghe ba vị thuộc hạ đắc lực kia bát nháo ầm ĩ trước mặt mình mà trong lòng đang không ngừng tự hỏi. Hắn muốn giải quyết mớ bòng bong này.
"Tướng gia, mặc kệ cái tên Sở Diêm Vương kia như thế nào! Bây giờ Tam đệ đang rất cần viện trợ, nhất định phải lập tức phái người đi cứu Tam đệ về. Hắn thụ thương nặng như vậy, nếu không cứu kịp thì chỉ sợ…" Cảnh Mộng Hồn trầm tư.
Lời này của Cảnh Mộng Hồn khiến ánh mắt của Đệ Ngũ Khinh Nhu trở nên sáng ngời, nói: "Đúng vậy, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật!"
Tai nghe là giả mắt thấy mới là thật! Cao Thăng và ba người đều là cảm thấy rối tinh rối mù chả hiệu quái gì.
"Ba người các ngươi sắp xếp kế hoạch rồi hả?" Đệ Ngũ Khinh Nhu khôi phục thần sắc trầm ổn.
"Vâng!" Cao Thăng sớm dã chuẩn bị một kế hoạch rất tốt, đưa tới cho Đệ Ngũ Khinh Nhu.
"Ừ, dựa theo cái này tiến hành kế hoạch thứ hai đi!" Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn thoáng qua kế hoạch, nhanh chóng hạ quyết định: "Những người này ngàn vạn lần phải cẩn thận! Thứ nhất, phải cứu được Số Một. Thứ hai, cứu được Âm Vương tọa và phải đưa Âm Vô bình an vô sự về tới Đại Triệu. Thứ ba, xác định tin tức của Sở Diêm Vương!"
"Chuyện thứ nhất và thứ hai cũng không khó, khó khăn là chuyện cuối cùng!" Đệ Ngũ Khinh Nhu tiếp: "Tạm thời, bất luận tên Vương cấp cao thủ bị thương kia có phải Sở Diêm Vương hay không nhưng dù sao hắn cũng đã bị trọng thương. Có thể nói trong Thiết Vân không còn cao thủ. Chỉ cần cẩn thận một chút, hoàn thành mấy việc này hẳn cũng không khó."
Nói xong, Đệ Ngũ Khinh Nhu ngửa mặt lên trời gằn giọng: "Mặc kệ là ai! Việc quan trọng nhất lúc này đây chính là nghĩ cách cứu người. Còn về phần Sở Diêm Vương, nếu không thể xác định được tin tức, vậy cũng không cần ra tay." Hắn lạnh lùng hừ một tiếng rồi tiếp: "Loại tình huống này, nếu bị Sở Diêm Vương hoặc Thiết Bổ Thiên lợi dụng thì như vậy, nếu các ngươi cứ làm việc đơn giản kiểu này, khả năng sẽ khiến cho Kim Mã Kỵ Sĩ Đường chúng ta rước lấy một đối thủ mạnh mẽ không thể lường được!"