Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1390: Ngươi, có hối hận?
Cố Độc Hành thấy Mạc Thiên Cơ quá mức cẩn thận, có chút không cho là đúng, nói: "Ngươi quá lo lắng rồi. Trong mắt ta, tuy cửu đại gia tộc tuy rất cường đại, nhưng vị tất đã như vậy. Cái gọi là vạn năm nội tình, bất quá cũng chỉ là chuyện cười."
Hắn cười cười lạnh lùng, nói: "Cao thủ đương nhiên không ít, bất quá... dựa theo tình hình trước mắt, chúng ta chỉ khuyết thiếu thời gian mà thôi. Ít nhất, bọn họ cũng không thể nhìn thấu mưu kế của ngươi."
Sắc mặt Mạc Thiên Cơ trầm xuống, ánh mắt lộ ra lo lắng.
Hắn gắng gượng ngồi dậy, trịnh trọng nói với Cố Độc Hành: "Cố lão nhị, loại tư tưởng này của ngươi rất nguy hiểm! Ngươi chính là người rất quan trọng trong số huynh đệ chúng ta, nếu ngươi cũng khinh địch như thế.... Hậu quả thiết tưởng không tưởng tượng nổi!"
Cố Độc Hành lạnh nhạt nói: "Lúc trước, ở Hạ Tam Thiên, lão đại một mình một kiếm, ngàn dặm tuyệt sát! Trung Tam thiên, chúng ta chỉ khởi bước thấp kém, dần dần lớn mạnh! Thượng Tam Thiên... chúng ta cũng đã thành công bước đầu tiên!"
"Vạn năm truyền thừa, đã tan thành tro bụi trong nháy mắt!"
Mạc Thiên Cơ ngắt lời, nói: "Ngươi có biết vì sao dễ dàng như vậy?"
Cố Độc Hành thản nhiên nói: "Cửu Kiếp kiếm chủ vạn năm xuất hiện. Một câu này, các đại gia tộc đều biết được. Không thể không có chuẩn bị, nhưng đại kiếp ập xuống đầu, vẫn phải chịu thất bại thê thảm như thế. Ngươi bảo ta đánh giá cao bọn hắn thế nào?"
Mạc Thiên Cơ trầm trọng thở dài, ánh mắt nặng nề nhìn lên đỉnh đầu, thật lâu sau nói: "Độc Hành, ta đã nói với ngươi rằng cửu đại gia tộc... Tư tưởng của ngươi, ta trước tiên nói lại một lần. Nếu không ngươi cứ tiếp tục như thế, sớm muộn cũng có một ngày ngươi cũng sẽ đưa ra quyết định khinh xuất, dồn tất ả huynh đệ tiến vào tử địa!"
Cố Độc Hành lạnh lùng nói: "Ngươi nói đi."
Lan Bất Hối bên ngoài vốn định xuất thủ. nhưng vừa nghe được Mạc Thiên Cơ nói như vậy, nhịn không được lại dừng lại.
Từ câu chuyện hai người kia đang nói, có thể nghe ra được, hai người này, một người chỉ sợ chính là trí nang (túi khôn) trong cửu kiếp, mà người còn lại, hẳn thuộc loại kiếm phong kiếm nhận rồi? Nhuệ khí mười phần khí phách mười phần.
Lan Bất Hối có thể không quan tâm suy nghĩ của bất luận kẻ nào, thậm chí suy nghĩ của Cửu Kiếp kiếm chủ, hắn cũng không để ý. Nhưng các nhìn và đánh giá của trí nang trong cửu kiếp thì hắn không thể không nghe, không thể không quan tâm!
Lịch đại trí nang của cửu kiếp, vô luận người nào cũng là nhân vật có thể tay không băng thiên địa, đảo càn khôn!
Đám trí nang này, mặc kệ là người nào, nếu là vương triều tranh bá, ổn định giang sơn... Đều là phí phạm nhân tài!
Thiên địa kỳ tài chân chính!
Hiện giờ, Lan gia mặc dù diệt, nhưng Hạ Tam Thiên còn có nhân thủ, còn có hơn ba mươi chí tôn sống sót, còn có tộc nhân phái đi Tây Bắc, trong đó còn có sáu bảy mươi vị chí tôn!
Lực lượng như thế, cho dù không có đại bản doanh thì cũng có thể đông sơn tái khởi bất cứ lúc nào!
Lời bình của Mạc Thiên Cơ, hơn nữa là ở thời khắc này, rất quan trọng.
...
Mạc Thiên Cơ trầm mặc một chút, nói: "Chúng ta đến nơi này, đã bao lâu rồi?"
Cố Độc Hành nói: "Hiện tại đã qua nửa đêm về sáng rồi, ngoài kia, sắc trời đã bắt đầu sáng lên!"
Mạc Thiên Cơ trầm mặc một chút, đột nhiên cười nói: "Nếu tiền bối đã tới đây, vì sao còn đứng bên ngoài! Phong sương lộ trọng, không khỏi khổ cực? Mời vào đây nói một câu, thế nào? Về phần ân oán cừu hận, không ngại nói xong rồi quyết định."
Cố Độc Hành vẻ mặt sợ hãi đứng bật dậy, án kiếm mà đứng. Chẳng lẽ địch nhân thật sự đuổi tới? Điều này không có khả năng... Với tu vi ẩn hình nặc tích của ta, cho dù là Sở Dương cũng chưa chắc đã hơn được ta...
Lan Bất Hối bên ngoài cũng lắp bắp kinh hãi, hắn phát hiện ta? Hắn làm sao có thể phát hiện ta? với tu vi yếu ớt của hắn, bây giờ còn bị trọng thương như thế, thế nào lại phát hiện ra ta?
Chẳng lẽ là lừa ta.
Trong lòng Lan Bất Hối lập tức khẳng định: Tuyệt đối là giả!
Vững vàng bất động. Ta hiện tại tan thành một thể với càn khôn ngàn dặm, cho dù đứng ngay trước mặt cũng không thể nhìn thấy ta, làm sao có thể cảm ứng được ta?
Điểm này, trong lòng Lan Bất Hối có nắm chắc tuyệt đối.
Mạc Thiên Cơ nghe ngóng, lắc đầu có chút bất dắc dĩ, nói: "Xem ra tiền bối không chịu nể tình rồi... Ha ha, sợ ta nói bừa sao?"
Hắn trầm giọng nói: "Khi tiền bối tới, gió không động chim không kinh, quả thực là thần không biết quỷ không hay. Ta cũng không thể phát hiện, bất quá tiền bối nên biết, có một loại cảm giác, gọi là báo động."
Trong lòng Lan Bất Hối chấn động.
Đúng vậy, quả thực có loại cảm giác này, thường xuyên bất ngờ xuất hiện trong khi trong lòng lại không hề cảm thấy điều gì. Khi đó, đều là có chuyện tình không hay sắp phát sinh, hoặc là đang phát sinh, thậm chí là nguy hiểm đang ập xuống, hoặc là đang tiến đến.
Cái này không sai.
"Còn có một loại bí thuật tên là Thiên Cơ!" Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: "Cho nên ta dám khẳng định, hiện tại ngươi đang ở bên ngoài."
Hắn có chút trào phúng mơ hồ, nói: "Nếu tiền bối quyết định không chịu xuất hiện, vậy cứ xem như vãn bối không lừa được tiền bối. Nếu như tồn tại, xuất hiện hay không cũng không quan trọng gì."
Cố Độc Hành vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa, chỉ sợ bỏ sót cái gì, nhưng lại không phát hiện nửa điểm bất hiện.
Nhưng giọng điệu Mạc Thiên Cơ lại giống như định liều từ trước, nắm chắc mười phần. Trong thần thái còn ẩn ước có ý mỉa mai.
Ngay khi Mạc Thiên Cơ với mới nói xong, lập tức nhìn thấy trước cửa lam bào chợt lóe, một lam y nhân bỗng không xuất hiện.
Đứng ở đó, vẻ mặt cô đơn, lạc lõng, tuy nấu thân ở nơi này, nhưng lại khiên cho người ta cảm thấy hắn giống như không thuộc về thế giới này.
Chính là Lan Bất Hối.
Lan Bất Hối thở dài một tiếng, nói: "Quả nhiên không hổ là trí nang của cửu kiếp. Quả thực là anh hùng xuất thiếu niên!"
Trong một khắc hắn xuất hiện, cả người Cố Độc Hành chấn động.
Rốt cuộc cũng hiểu được Mạc Thiên Cơ ko phải bắn tên không đích, cũng không phải cẩn thận quá độ.
Trong mắt Mạc Thiên Cơ cũng xẹt qua một tia âm hàn.
Ánh mắt Lan Bất Hối chợt lóe, đột nhiên dậm chân thở dài: "Thì ra cuối cùng ta vẫn mắc lừa, ngươi căn bản ko phát hiện ra ta!"
Mạc Thiên Cơ khẽ cười cười nói: "Tiền bối đoán không sai, quả thực ta đang nói dối!"
Lan Bất Hối nói: "Nếu như ta không xuất hiện, ngươi sẽ làm gì?"
Mạc Thiên Cơ khẽ lắc đầu: "Chỉ cần ngươi ở đây thì nhất định sẽ xuất hiện. Ngươi không xuất hiện, chứng tỏ ngươi không ở nơi này. Ta sẽ lập tức cùng hắn rời khỏi nơi này, cao chạy xa bay."
Lan Bất Hối ngẩng đầu lên trời, trầm mặc một chút, nói: "Không sai, ngươi nói nhược điểm căn bản của cửu đại gia tộc trước, tiếp đó lại dừng lại đúng thời khắc mấu chốt, gợi lên hứng thú của ta. Sau đó lại đột nhiên lừa dối. Nếu như ta ở đây, nhất định sẽ xuất hiện... Cho dù biết rõ ngươi đang dụ, cũng sẽ xuất hiện."
"Cho nên cái này tương đương với ta không ra không được." Lan Bất Hối thản nhiên nói: "Bởi vì tâm ta đã có mong muốn."
"Đúng là như thế!" Mạc Thiên Cơ gượng ngồi dậy, xóa bỏ ngụy trang. hắn nhẹ giọng nói: "Đáng tiếc.... Chỉ là chậm một bước.... Nếu như khi ta bảo Độc Hành rời khỏi nơi này, chúng ta lập tức rời đi... Tiền bối cũng chỉ có thể vồ hụt...."
Lan Bất Hối gật đầu nói: "Khi ta tới, ngươi đang nói tới không thể khinh thường cửu địa gia tộc, quả thực không nghe được ngươi nói phải rời khỏi nơi này... Nếu như đi từ trước, cho dù ta có thể đuổi theo, sợ rằng cũng gặp phải vô vàn khó khăn."
Mạc Thiên Cơ trầm mặc một chút, thản nhiên, nói: "Nếu như ta đi ngược lại, ngươi sẽ không đuổi theo."
Lan Bất Hối trầm mặc một chút, rốt cuộc thở dài: "Không sai... nếu ngươi đi lộn trở lại, ta sẽ không đuổi theo. Bởi vì ta căn bản sẽ không trở về...."
Trướng kiếm bên hông Cố Độc Hành đột nhiên rung lên một tiếng!
Tuy hắn vẫn đang đứng thẳng tắp giống như tiêu thương, giống như thần kiếm rời vỏ, sắc không thể đỡ, nhưng trong mắt hắn lại lộ ra thống khổ.
Thì ra Thiên Cơ nói đúng.
Hắn đều đã tính toán tất cả, chỉ cần ta theo đó mà làm, cho dù có hiểm thì cũng hóa hiểm thành an! Nhưng cũng bởi vì trong lòng ta tự đại, bất mãn Thiên Cơ quá cẩn thận, trì hoãn mất một khoảng thời gian.
Cao thủ trước mắt này, chính là nội tình không thể khinh thường của cửu đại gia tộc… nói tới lúc trước. Mạc Thiên Cơ rời đi, mình còn bất mãn, phản bác mấy câu.
Chỉ là một chút thời gian như vậy cũng có thể quyết định sinh tử!
Cố Độc Hành khẽ thở ra một hơi. Khó trách. Đoạn thời gian đó tuy ngắn, nhưng mình cõng lấy Mạc Thiên Cơ, chạy như điên cũng có thể thoát đi mười dặm! Thậm chí là mấy chục dặm!
Địch nhân làm sao đuổi kịp?
Hiện giờ có hối hận cũng đã muộn.
Mạc Thiên Cơ mỉm cười, sắc mặt bình thản như không nói: "Nếu như vãn bối đoán không sai... Tiền bối chắc hẳn chính là Lan gia thủy tổ?
Ánh mắt Lan Bất Hối lộ ra kỳ quang: "Không sai! Hảo nhãn lực!"
Mạc Thiên Cơ mỉm cười: "Sau vụ bạo tạc kinh thiên đó, người có thể nhanh chóng trấn định, đuổi tới nơi này.... Lan gia chỉ sợ không có nhiều lắm đâu!"
Lan Bất Hối thừa nhận: "Đúng là không nhiều lắm."
Mạc Thiên Cơ trầm mặc một chút, lại dùng một loại khẩu khí buồn bã nói: "Nếu như là Lan gia thủy tổ, vậy chính là nhi tử cửu kiếp đời trước?"
Với tuổi thọ của Mạc Thiên Cơ, nói như vậy với Lan Bất Hối đã một vạn tuổi, quả thực có chút ko thích hợp lắm.
Nhưng Mạc Thiên Cơ nói ra, ba người lại cảm thấy đó là đương nhiên!
Bởi vì... phụ thân Lan Bất Hối, chính là một trong những cửu kiếp!
Mà hai người ở ngay trước mặt hắn, cũng là hai trong cửu kiếp đương nhiệm!
Trong mắt Lan Bất Hối lộ ra thần sắc hâm mộ, trầm giọng, cung kính nói: "Đúng, gia phụ Lan Thính Tuyết!"
Giờ khắc này, Lan Bất Hối biểu hiện ra tôn kính tuyệt đối.
Không ohải tôn kính hai thiếu niên này, mà là tôn kính hai chữ 'cửu kiêp'!
Bởi vì phụ thân hắn cũng từng là... cửu kiếp!
Mạc Thiên Cơ trầm mặc một chút,nhẹ giọng nói: "Nếu như ta may mắn không chết, vậy nhi tử ta cũng sẽ thành lập cửu đại gia tộc mới... Trở thành thủy tổ chúa tể gia tộc!"
Lan Bất Hối tôn kính nói: "Đúng vậy!"
Mạc Thiên Cơ lắc đầu cười cười: "Xin hỏi tục danh?"
Lan Bất Hối nói: "Lan Bất Hối!"
"Bất Hối...." Mạc Thiên Cơ xuất thần nghĩ ngợi, khen: "Tên rất hay! Chắc hẳn khi lệnh tôn đặt tên cho ngươi, là muốn nhi tử hắn cả đời không có chuyện hối tiếc, cả đời không phải hối hận!"
"Không!" Trong mắt Lan Bất Hối lộ ra kỳ quang, chậm rãi nói: "Gia phụ đặt tên này cho ta, nói rằng cả đời hắn.... Cả đời gia phụ đẫm máu giang hồ trăm ngàn chiến, vô số gian nan khốn khổ, hiểm tử nhưng vẫn sống sót, nhưng cả đời hắn chưa bao giờ hối hận! Vì hắn thân là cửu kiếp, chưa bao giờ hối hận! Vì hắn và huynh đệ của hắn, chưa bao giờ hối hận!"
"Khi gia phụ rời nhà lần cuối cùng, từng gọi ta tới nói chuyện. hắn nói: Ta kiếp này bất hối, ngươi cũng nên bất hối!" Lan Bất Hối nhẹ giọng nói.
Trước mắt, hắn, tựa hồ lại xuất hiện thân ảnh uy vũ của phụ thân. Thanh âm cũng trở nên thân thiết nhu hòa, tràn đầy hồi ức.
Mạc Thiên Cơ im lặng một chút, đột nhiên hỏi: "Vậy cả đời này, ngươi có bất hối?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thân hình Lan Bất Hối đột nhiên run lên một cái, ngẩng phắt đầu lên.
Mạc Thiên Cơ mỉm cười: "Lan gia một vạn năm, ngươi... có hối?"
Lan Bất Hối mở to mắt mà nhìn tên tiểu tử so với mình còn nhỏ hơn vạn tuổi trước mặt, trong lúc nhất thời không ngờ có chút cứng họng.
Chỉ cảm thấy trên lưng mồ hôi đầm đìa rơi xuống?
Bất hối sao?
Làm sao có thể bất hối?
Hắn cười cười lạnh lùng, nói: "Cao thủ đương nhiên không ít, bất quá... dựa theo tình hình trước mắt, chúng ta chỉ khuyết thiếu thời gian mà thôi. Ít nhất, bọn họ cũng không thể nhìn thấu mưu kế của ngươi."
Sắc mặt Mạc Thiên Cơ trầm xuống, ánh mắt lộ ra lo lắng.
Hắn gắng gượng ngồi dậy, trịnh trọng nói với Cố Độc Hành: "Cố lão nhị, loại tư tưởng này của ngươi rất nguy hiểm! Ngươi chính là người rất quan trọng trong số huynh đệ chúng ta, nếu ngươi cũng khinh địch như thế.... Hậu quả thiết tưởng không tưởng tượng nổi!"
Cố Độc Hành lạnh nhạt nói: "Lúc trước, ở Hạ Tam Thiên, lão đại một mình một kiếm, ngàn dặm tuyệt sát! Trung Tam thiên, chúng ta chỉ khởi bước thấp kém, dần dần lớn mạnh! Thượng Tam Thiên... chúng ta cũng đã thành công bước đầu tiên!"
"Vạn năm truyền thừa, đã tan thành tro bụi trong nháy mắt!"
Mạc Thiên Cơ ngắt lời, nói: "Ngươi có biết vì sao dễ dàng như vậy?"
Cố Độc Hành thản nhiên nói: "Cửu Kiếp kiếm chủ vạn năm xuất hiện. Một câu này, các đại gia tộc đều biết được. Không thể không có chuẩn bị, nhưng đại kiếp ập xuống đầu, vẫn phải chịu thất bại thê thảm như thế. Ngươi bảo ta đánh giá cao bọn hắn thế nào?"
Mạc Thiên Cơ trầm trọng thở dài, ánh mắt nặng nề nhìn lên đỉnh đầu, thật lâu sau nói: "Độc Hành, ta đã nói với ngươi rằng cửu đại gia tộc... Tư tưởng của ngươi, ta trước tiên nói lại một lần. Nếu không ngươi cứ tiếp tục như thế, sớm muộn cũng có một ngày ngươi cũng sẽ đưa ra quyết định khinh xuất, dồn tất ả huynh đệ tiến vào tử địa!"
Cố Độc Hành lạnh lùng nói: "Ngươi nói đi."
Lan Bất Hối bên ngoài vốn định xuất thủ. nhưng vừa nghe được Mạc Thiên Cơ nói như vậy, nhịn không được lại dừng lại.
Từ câu chuyện hai người kia đang nói, có thể nghe ra được, hai người này, một người chỉ sợ chính là trí nang (túi khôn) trong cửu kiếp, mà người còn lại, hẳn thuộc loại kiếm phong kiếm nhận rồi? Nhuệ khí mười phần khí phách mười phần.
Lan Bất Hối có thể không quan tâm suy nghĩ của bất luận kẻ nào, thậm chí suy nghĩ của Cửu Kiếp kiếm chủ, hắn cũng không để ý. Nhưng các nhìn và đánh giá của trí nang trong cửu kiếp thì hắn không thể không nghe, không thể không quan tâm!
Lịch đại trí nang của cửu kiếp, vô luận người nào cũng là nhân vật có thể tay không băng thiên địa, đảo càn khôn!
Đám trí nang này, mặc kệ là người nào, nếu là vương triều tranh bá, ổn định giang sơn... Đều là phí phạm nhân tài!
Thiên địa kỳ tài chân chính!
Hiện giờ, Lan gia mặc dù diệt, nhưng Hạ Tam Thiên còn có nhân thủ, còn có hơn ba mươi chí tôn sống sót, còn có tộc nhân phái đi Tây Bắc, trong đó còn có sáu bảy mươi vị chí tôn!
Lực lượng như thế, cho dù không có đại bản doanh thì cũng có thể đông sơn tái khởi bất cứ lúc nào!
Lời bình của Mạc Thiên Cơ, hơn nữa là ở thời khắc này, rất quan trọng.
...
Mạc Thiên Cơ trầm mặc một chút, nói: "Chúng ta đến nơi này, đã bao lâu rồi?"
Cố Độc Hành nói: "Hiện tại đã qua nửa đêm về sáng rồi, ngoài kia, sắc trời đã bắt đầu sáng lên!"
Mạc Thiên Cơ trầm mặc một chút, đột nhiên cười nói: "Nếu tiền bối đã tới đây, vì sao còn đứng bên ngoài! Phong sương lộ trọng, không khỏi khổ cực? Mời vào đây nói một câu, thế nào? Về phần ân oán cừu hận, không ngại nói xong rồi quyết định."
Cố Độc Hành vẻ mặt sợ hãi đứng bật dậy, án kiếm mà đứng. Chẳng lẽ địch nhân thật sự đuổi tới? Điều này không có khả năng... Với tu vi ẩn hình nặc tích của ta, cho dù là Sở Dương cũng chưa chắc đã hơn được ta...
Lan Bất Hối bên ngoài cũng lắp bắp kinh hãi, hắn phát hiện ta? Hắn làm sao có thể phát hiện ta? với tu vi yếu ớt của hắn, bây giờ còn bị trọng thương như thế, thế nào lại phát hiện ra ta?
Chẳng lẽ là lừa ta.
Trong lòng Lan Bất Hối lập tức khẳng định: Tuyệt đối là giả!
Vững vàng bất động. Ta hiện tại tan thành một thể với càn khôn ngàn dặm, cho dù đứng ngay trước mặt cũng không thể nhìn thấy ta, làm sao có thể cảm ứng được ta?
Điểm này, trong lòng Lan Bất Hối có nắm chắc tuyệt đối.
Mạc Thiên Cơ nghe ngóng, lắc đầu có chút bất dắc dĩ, nói: "Xem ra tiền bối không chịu nể tình rồi... Ha ha, sợ ta nói bừa sao?"
Hắn trầm giọng nói: "Khi tiền bối tới, gió không động chim không kinh, quả thực là thần không biết quỷ không hay. Ta cũng không thể phát hiện, bất quá tiền bối nên biết, có một loại cảm giác, gọi là báo động."
Trong lòng Lan Bất Hối chấn động.
Đúng vậy, quả thực có loại cảm giác này, thường xuyên bất ngờ xuất hiện trong khi trong lòng lại không hề cảm thấy điều gì. Khi đó, đều là có chuyện tình không hay sắp phát sinh, hoặc là đang phát sinh, thậm chí là nguy hiểm đang ập xuống, hoặc là đang tiến đến.
Cái này không sai.
"Còn có một loại bí thuật tên là Thiên Cơ!" Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: "Cho nên ta dám khẳng định, hiện tại ngươi đang ở bên ngoài."
Hắn có chút trào phúng mơ hồ, nói: "Nếu tiền bối quyết định không chịu xuất hiện, vậy cứ xem như vãn bối không lừa được tiền bối. Nếu như tồn tại, xuất hiện hay không cũng không quan trọng gì."
Cố Độc Hành vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa, chỉ sợ bỏ sót cái gì, nhưng lại không phát hiện nửa điểm bất hiện.
Nhưng giọng điệu Mạc Thiên Cơ lại giống như định liều từ trước, nắm chắc mười phần. Trong thần thái còn ẩn ước có ý mỉa mai.
Ngay khi Mạc Thiên Cơ với mới nói xong, lập tức nhìn thấy trước cửa lam bào chợt lóe, một lam y nhân bỗng không xuất hiện.
Đứng ở đó, vẻ mặt cô đơn, lạc lõng, tuy nấu thân ở nơi này, nhưng lại khiên cho người ta cảm thấy hắn giống như không thuộc về thế giới này.
Chính là Lan Bất Hối.
Lan Bất Hối thở dài một tiếng, nói: "Quả nhiên không hổ là trí nang của cửu kiếp. Quả thực là anh hùng xuất thiếu niên!"
Trong một khắc hắn xuất hiện, cả người Cố Độc Hành chấn động.
Rốt cuộc cũng hiểu được Mạc Thiên Cơ ko phải bắn tên không đích, cũng không phải cẩn thận quá độ.
Trong mắt Mạc Thiên Cơ cũng xẹt qua một tia âm hàn.
Ánh mắt Lan Bất Hối chợt lóe, đột nhiên dậm chân thở dài: "Thì ra cuối cùng ta vẫn mắc lừa, ngươi căn bản ko phát hiện ra ta!"
Mạc Thiên Cơ khẽ cười cười nói: "Tiền bối đoán không sai, quả thực ta đang nói dối!"
Lan Bất Hối nói: "Nếu như ta không xuất hiện, ngươi sẽ làm gì?"
Mạc Thiên Cơ khẽ lắc đầu: "Chỉ cần ngươi ở đây thì nhất định sẽ xuất hiện. Ngươi không xuất hiện, chứng tỏ ngươi không ở nơi này. Ta sẽ lập tức cùng hắn rời khỏi nơi này, cao chạy xa bay."
Lan Bất Hối ngẩng đầu lên trời, trầm mặc một chút, nói: "Không sai, ngươi nói nhược điểm căn bản của cửu đại gia tộc trước, tiếp đó lại dừng lại đúng thời khắc mấu chốt, gợi lên hứng thú của ta. Sau đó lại đột nhiên lừa dối. Nếu như ta ở đây, nhất định sẽ xuất hiện... Cho dù biết rõ ngươi đang dụ, cũng sẽ xuất hiện."
"Cho nên cái này tương đương với ta không ra không được." Lan Bất Hối thản nhiên nói: "Bởi vì tâm ta đã có mong muốn."
"Đúng là như thế!" Mạc Thiên Cơ gượng ngồi dậy, xóa bỏ ngụy trang. hắn nhẹ giọng nói: "Đáng tiếc.... Chỉ là chậm một bước.... Nếu như khi ta bảo Độc Hành rời khỏi nơi này, chúng ta lập tức rời đi... Tiền bối cũng chỉ có thể vồ hụt...."
Lan Bất Hối gật đầu nói: "Khi ta tới, ngươi đang nói tới không thể khinh thường cửu địa gia tộc, quả thực không nghe được ngươi nói phải rời khỏi nơi này... Nếu như đi từ trước, cho dù ta có thể đuổi theo, sợ rằng cũng gặp phải vô vàn khó khăn."
Mạc Thiên Cơ trầm mặc một chút, thản nhiên, nói: "Nếu như ta đi ngược lại, ngươi sẽ không đuổi theo."
Lan Bất Hối trầm mặc một chút, rốt cuộc thở dài: "Không sai... nếu ngươi đi lộn trở lại, ta sẽ không đuổi theo. Bởi vì ta căn bản sẽ không trở về...."
Trướng kiếm bên hông Cố Độc Hành đột nhiên rung lên một tiếng!
Tuy hắn vẫn đang đứng thẳng tắp giống như tiêu thương, giống như thần kiếm rời vỏ, sắc không thể đỡ, nhưng trong mắt hắn lại lộ ra thống khổ.
Thì ra Thiên Cơ nói đúng.
Hắn đều đã tính toán tất cả, chỉ cần ta theo đó mà làm, cho dù có hiểm thì cũng hóa hiểm thành an! Nhưng cũng bởi vì trong lòng ta tự đại, bất mãn Thiên Cơ quá cẩn thận, trì hoãn mất một khoảng thời gian.
Cao thủ trước mắt này, chính là nội tình không thể khinh thường của cửu đại gia tộc… nói tới lúc trước. Mạc Thiên Cơ rời đi, mình còn bất mãn, phản bác mấy câu.
Chỉ là một chút thời gian như vậy cũng có thể quyết định sinh tử!
Cố Độc Hành khẽ thở ra một hơi. Khó trách. Đoạn thời gian đó tuy ngắn, nhưng mình cõng lấy Mạc Thiên Cơ, chạy như điên cũng có thể thoát đi mười dặm! Thậm chí là mấy chục dặm!
Địch nhân làm sao đuổi kịp?
Hiện giờ có hối hận cũng đã muộn.
Mạc Thiên Cơ mỉm cười, sắc mặt bình thản như không nói: "Nếu như vãn bối đoán không sai... Tiền bối chắc hẳn chính là Lan gia thủy tổ?
Ánh mắt Lan Bất Hối lộ ra kỳ quang: "Không sai! Hảo nhãn lực!"
Mạc Thiên Cơ mỉm cười: "Sau vụ bạo tạc kinh thiên đó, người có thể nhanh chóng trấn định, đuổi tới nơi này.... Lan gia chỉ sợ không có nhiều lắm đâu!"
Lan Bất Hối thừa nhận: "Đúng là không nhiều lắm."
Mạc Thiên Cơ trầm mặc một chút, lại dùng một loại khẩu khí buồn bã nói: "Nếu như là Lan gia thủy tổ, vậy chính là nhi tử cửu kiếp đời trước?"
Với tuổi thọ của Mạc Thiên Cơ, nói như vậy với Lan Bất Hối đã một vạn tuổi, quả thực có chút ko thích hợp lắm.
Nhưng Mạc Thiên Cơ nói ra, ba người lại cảm thấy đó là đương nhiên!
Bởi vì... phụ thân Lan Bất Hối, chính là một trong những cửu kiếp!
Mà hai người ở ngay trước mặt hắn, cũng là hai trong cửu kiếp đương nhiệm!
Trong mắt Lan Bất Hối lộ ra thần sắc hâm mộ, trầm giọng, cung kính nói: "Đúng, gia phụ Lan Thính Tuyết!"
Giờ khắc này, Lan Bất Hối biểu hiện ra tôn kính tuyệt đối.
Không ohải tôn kính hai thiếu niên này, mà là tôn kính hai chữ 'cửu kiêp'!
Bởi vì phụ thân hắn cũng từng là... cửu kiếp!
Mạc Thiên Cơ trầm mặc một chút,nhẹ giọng nói: "Nếu như ta may mắn không chết, vậy nhi tử ta cũng sẽ thành lập cửu đại gia tộc mới... Trở thành thủy tổ chúa tể gia tộc!"
Lan Bất Hối tôn kính nói: "Đúng vậy!"
Mạc Thiên Cơ lắc đầu cười cười: "Xin hỏi tục danh?"
Lan Bất Hối nói: "Lan Bất Hối!"
"Bất Hối...." Mạc Thiên Cơ xuất thần nghĩ ngợi, khen: "Tên rất hay! Chắc hẳn khi lệnh tôn đặt tên cho ngươi, là muốn nhi tử hắn cả đời không có chuyện hối tiếc, cả đời không phải hối hận!"
"Không!" Trong mắt Lan Bất Hối lộ ra kỳ quang, chậm rãi nói: "Gia phụ đặt tên này cho ta, nói rằng cả đời hắn.... Cả đời gia phụ đẫm máu giang hồ trăm ngàn chiến, vô số gian nan khốn khổ, hiểm tử nhưng vẫn sống sót, nhưng cả đời hắn chưa bao giờ hối hận! Vì hắn thân là cửu kiếp, chưa bao giờ hối hận! Vì hắn và huynh đệ của hắn, chưa bao giờ hối hận!"
"Khi gia phụ rời nhà lần cuối cùng, từng gọi ta tới nói chuyện. hắn nói: Ta kiếp này bất hối, ngươi cũng nên bất hối!" Lan Bất Hối nhẹ giọng nói.
Trước mắt, hắn, tựa hồ lại xuất hiện thân ảnh uy vũ của phụ thân. Thanh âm cũng trở nên thân thiết nhu hòa, tràn đầy hồi ức.
Mạc Thiên Cơ im lặng một chút, đột nhiên hỏi: "Vậy cả đời này, ngươi có bất hối?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thân hình Lan Bất Hối đột nhiên run lên một cái, ngẩng phắt đầu lên.
Mạc Thiên Cơ mỉm cười: "Lan gia một vạn năm, ngươi... có hối?"
Lan Bất Hối mở to mắt mà nhìn tên tiểu tử so với mình còn nhỏ hơn vạn tuổi trước mặt, trong lúc nhất thời không ngờ có chút cứng họng.
Chỉ cảm thấy trên lưng mồ hôi đầm đìa rơi xuống?
Bất hối sao?
Làm sao có thể bất hối?