Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1307: Phá vây!
Cả người Ngụy Vô Nhan đẫm máu, đang mang theo các huynh đệ xông lên phía trước, trong lúc vô ý ngẩng đầu, ánh mắt đột nhiên sáng ngời.
Chỉ thấy đối diện với đám người mình, cách đó mấy chục trượng, một vầng kiếm quang lóe sáng, mang theo khí phách thôn phệ tất cả, đang kịch liệt thành hình!
Một bạch y nhân, vô thanh vô tức xuất hiện.
Không ngờ là Sở Dương!
Giờ khắc này, Ngụy Vô Nhan vui mừng quá đỗi! Tuy không biết vì sao Sở Dương có thể lặng lẽ không một tiếng động chạy tới nơi này, nhưng từ tình huống trước mắt mà xem, chỉ cần Sở Dương xuất thủ, nội ứng ngoại hợp, mở ra một đường phá vây hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.
Ba người Vạn Nhân Kiệt rốt cuộc cũng không bị mình liên lụy mà bỏ mạng!
Trong không trung đột nhiên vang lên thanh âm rin rít rất nhỏ, tựa hồ có cái gì đó đang run rẩy kịch liệt.....
Tựa hồ toàn bộ thiên địa, cũng theo thanh âm quái dị này mà run rẩy, co rúm lại...
Có người của Lệ gia ẩn ước cảm giác được dị thường, trong lúc cấp bách quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vầng quang quang giống như viên cầu đã thành hình. Trong một khắc khi hắn quay đầu lại, không ngờ đã biến thành một đạo kiếm quang lớn một trượng, toàn thân rực rỡ chói mắt, bắn thẳng tới như trường hồng.
Vị cao thủ Lệ gia này hồn phi phách tán, hét lớn: "Có địch tập kích!"
Đám người của Lệ gia xung quanh lập tức không biết nên khóc hay cười. Vốn đang đánh nhau, làm sao lại có địch tập kích? Tên hỗn đản này, đầu óc thật sự thối hết rồi!
Nhưng ngay sau đó, một tiếng xé gió lăng lệ vang lên!
Tốc độ một kiếm này của Sở Dương đã siêu việt tốc độ âm thanh, kiếm quang vừa phát ra, bay tới mục tiêu công kích, thanh âm kiếm rít mới truyền tới!
Hoàn toàn không có phòng bị.
Hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.
Một kiếm phóng đi như trường hồng, mang theo kiếm khí hủy diệt tất cả, hung hăng xông vào trong đám người! Giống như một cá voi khổng lồ, tràn ngập lực lượng phá hoại, tiến vào trong một đàn tôm nhỏ!
Sau khi xuất thủ một kiếm, Sở Dương mới hét lớn: "Lao qua bên này!"
Kiếm quang nổ tung trong đám người giống như lôi đình sét đánh! Trong tiếng kêu gào thảm thiết, đầu người bắn văng khắp nơi, phân còn lại của thân thể như chân tay cũng mỗi nơi một thứ...
Sở Dương đã xông vào trong vòng vây, trường kiếm va chạm với trường kiếm của Lệ Khinh Vân một chiêu. Lệ Khinh Vân trước sau đều bị công kích, phía trước là Lãng Nhất Lang, liều chết đánh tới, phía sau là một đòn tập kích hoàn toàn bất ngờ. Quát lớn một tiếng, cuồng phun máu tươi, thân hình quay cuồng, lảo đảo thối lui về phía sau.
Lực phản chấn của chí tôn lục phẩm khiến cho cổ họng Sở Dương ngòn ngọt, một ngụm máu gần như muốn phun ra, nhưng hắn lập tức nuốt trở lại. Lúc này, hắn mới bạo phát mãnh liệt toàn bộ lực lượng chuẩn bị từ trước, thân hình khẽ xoay một nửa, kiếm quang chớp động, lại một lần nữa bạo xạ mười trượng!
Giẫm lên máu tươi đầy đất, vù một tiếng xông ra ngoài.
"Theo ta!"
Lãng Nhất Lang lắc mình sang một bên tránh đường, chín vị hình lại đã hi sinh một người, tám người còn lại cùng đám người Ngụy Vô Nhan xốc lại tinh thần, bám sát sau lưng Sở Dương, điên cuồng xông ra ngoài.
Lãng Nhất Lang ở lại sau cùng đoạn hậu!
Nếu giết địch, ta ở phía trước!
Nếu phá vây, ta đoạn hậu!
Lãng Nhất Lang cười khổ một tiếng, nhớ tới năm đó, Hồng Vô Lượng cùng mình đối đãi chân thành, Hồng Vô Lượng từng vỗ ngực nói với mình: "Chúng ta là huynh đệ!"
Tuy Hồng Vô Lượng chưa bao giờ giết địch phía trước, càng chưa bao giờ đoạn hậu phá vây, nhưng những lời này lại được người nghe lúc đó - Lãng Nhất Lang thực hiện quán triệt trong cuộc đời mình!
Có lẽ Hồng Vô Lượng sẽ không nghĩ tới, một chút xúc động tâm linh mà hắn tạo cho mình khi đó, lại khiến cho mình có thành tựu hiện giờ. Lãng Nhất Lang bám sát sau lưng các huynh đệ, tay trái hắn đã đứt lìa,máu tươi đầm đìa, nhưng hắn vẫn không thèm để ý.
Hắn vừa chạy vừa chú ý tới động tĩnh địch nhân phía sau!
Chỉ sau chốc lát chấn kinh, đám người Lệ gia lập tức cuồng nộ bi phẫn gầm thét!
Một kiếm bất thình lình vừa rồi, không ngờ khiến cho đội ngũ Lệ gia thương vong hơn hai mươi người! Nguồn: http://truyenfull.vn
"Đuổi theo! Không tiếc giá nào!" Một người hét lớn: "Báo thù cho huynh đệ! Giết chết đám chó chết này!"
Lệ Khinh Vân lảo đảo rơi xuống đất, tiếp đó lại liều mạng căng chân đuổi theo, trong mắt chỉ có vẻ phẫn hận điên cuồng!
Vô luận thế nào, cho dù mình lập tức phải chết, cũng phải giết chết Lãng Nhất Lang trước!
Đám người Lệ gia giống như bão tố lôi đình, đuổi theo.
Phốc phốc phốc...
Cho tới giờ khắc này, mấy cái đầu lâu trong lúc bất ngờ bị Sở Dương một kiếm chém rụng mới cùng nhau rơi xuống mặt tuyết...giống như những quả dưa hấu, lặn qua lặn lại trên mặt tuyết...
Lãng Nhất Lang đang bỏ chạy đột nhiên đứng phắt lại, toàn thân, song thủ run rẩy theo một động tác kỳ quái, hít sâu một hơi, ngay sau đó, bất ngờ xuất thủ!
Hướng về phía truy binh, thân thể hắn mãnh liệt ngả về phía trước, cuồng thét một tiếng: "Cuồng Lãng ~ Thao Thiên!"
Không sai, chính là một chiêu uy lực lớn nhất trong võ học mà hắn tu luyện cả đời!
Cuồng Lãng Thao Thiên!
Cũng chính là nguồn gốc của ngoại hiệu "Cuồng Lãng Thao Thiên Lãng Nhất Lang!"
Cuồng Lãng Thao Thiên chính là một chiêu uy lực vô cùng, một chiêu xuất, uy lực tựa như đại hải thủy chiều, sóng sau xô sóng trước. Từng có người nói đùa rằng: "Vạn trượng thủy triều bình địa cuồng. Thiên bách tính mệnh bất cửu trường. Cuồng lãng thao thiên lãng nhất lãng, nhất lãng canh bỉ nhất lãng."
Khụ, mặc dù chỉ là nói đùa, nhưng "Nhất lãng canh bỉ nhất lãng...:"... Khụ, thật sự là miêu tả chuẩn xác một chiêu này. ( Sóng sau hơn sóng trước)
Nơi này mặc dù không có nước, nhưng lại có tuyết.
Chỉ nghe ầm một tiếng, tựa hồ quần sơn xuất hiện tuyết lở.
Chỉ thấy trước người Lãng Nhất Lang đột nhiên dâng lên một bức tường tuyết, tiếp đó hóa thành sóng tuyết, rộng ước chừng bốn năm mươi trượng, mãnh liệt ập về phía đám người Lệ gia đang đuổi theo.
Mà ở phía sau, còn có tuyết lãng không ngừng nổi lên, ập tới.
Tiếng kêu la thảm thiết kongừng vang lên.
Một tiếng quát chói tai, giận dữ: "Đây là Cuồng Lãng Thao Thiên!"
Một thân ảnh mạnh mẽ phá ra một lỗ hổng lớn trong tuyết lãng, lao tới giống như lợi tiễn, chớp mắt đã phá tan nguyên khí phong tỏa, giáng hai chưởng như lôi đình vào trước ngực Lãng Nhất Lang!
Thân hình Lãng Nhất Lang chấn động, run lên, tiếp đó cuồng phun ra một ngụm máu tươi, nhìn người vừa xuất hiện với ánh mắt không dám tin tưởng: "Lệ Khinh Lôi... ngươi!"
Lời còn chưa dứt, đột nhiên rắc một tiếng, toàn bộ lồng ngực hắn bị đánh lõm xuống, thân hình bắn văng ra ngoài giống như diều đứt dây.
Lệ Khinh Lôi!
Thất phẩm chí tôn sơ kỳ!
Đây mới là nhân vật lĩnh quân và chủ lực truy bắt Lãng Nhất Lang.
Hắn vốn tự trọng thân phận, căn bản không có ý định xuất thủ, chỉ muốn đứng một bên áp trận, bắt Lãng Nhất Lang trở về là được. Lực lượng hùng hậu như vậy, nếu bắt không được một Lãng Nhất Lang thì... đám người này nên tự sát đi thôi!
Hơn nữa, đối với Tử Tinh thủ của Lãng Nhất Lang, Lệ Khinh Lôi cũng có chút kiêng kỵ.
Vạn nhất... Lật thuyền trong mương thì mình thật sự xong rồi.
Tử Tinh thủ không gì giải được.
Nhưng hắn thật sự không ngờ tới, sự tình lại phát triển tới mức độ này!
Lệ Khinh Vân bị thương, trong mắt hắn, quả thực là tự mình tìm chết! Ngươi biết rõ đối phương có Tử Tinh thủ, không ngờ còn dám đứng gần như vậy. Ngươi biết rõ đối phương vừa mới báo được đại thù, trong lòng bắt đầu sinh ra chí quyết tử, vậy mà còn xông lên để người ta đồng vu quy tận...
Cái này chỉ có thể nói Lệ Khinh Vân ngu xuẩn! Không liên quan tới thực lực Lệ gia xuất động lần này!
Nhưng hắn thật sự không ngờ tới, vậy mà cũng có người ẩn thân một bên, ngay dưới mí mắt mình, phát động công kích trí mạng đối với người của mình!
Khiến cho đám người Lãng Nhất Lang tạm thời thoát ra ngoài!
Điều này không thể nghi ngờ chính là hung hăng tát một cái lên mặt Lệ Khinh Lôi. Cho nên hắn nổi giận, bất chấp thân phận mạnh mẽ xuất thủ!
Vừa xuất chiêu đã trọng thương Lãng Nhất Lang!
Lãng Nhất Lang lại một lần nữa dùng Tử Tinh Hồi Thiên tụ hợp lại nguyên khí vừa bị hai chưởng này đánh tan!
Thân thể hắn tựa như không có trọng lượng, phiêu đãng trong gió tuyết, bay ngược về phía sau.
Cuồng Lãng Thao Thiên mà hắn tạo ra vẫn cuồng mãnh tàn phá khắp nơi như cũ, nhưng bản thân hắn đã mất đi ý thức.
Trong gió tuyết, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện, chính là Sở Dương. Chỉ thấy hắn khẽ vươn tay, tiếp lấy thân thể Lãng Nhất Lang, thân hình xoay tròn một cái, thừa dịp khoảng thời gian Lệ Khinh Lôi đang hóa giải lực phản chấn, bỏ chạy nhanh như một tia chớp.
Lệ Khinh Lôi giận dữ: "Đứng lại!"
Phi thân đuổi theo.
Bốn bóng người đột nhiên xuất hiện. Bốn vị hình lại không ngờ đột nhiên quay đầu lao trở lại.
"Mang đại nhân bọn ta đi! Kính nhờ rồi!"
Bốn người cùng hướng về phía Sở Dương mà khẩn cầu, sau đó gần như không chút do dự lao về phía Lệ Khinh Lôi.
Giờ phút này, uy lực của Cuồng Lãng Thao Thiên rốt cuộc cũng không còn, người của Lệ gia cấp tốc lao tới.
Bốn bị hình lại cười ha ha, đột nhiên tay nắm tay, xếp thành một hàng, mãnh liệt xông về phía đám người Lệ gia do Lệ Khinh Lôi cầm đầu.
Ngay sau đó!
Ầm một tiếng chấn động thiên địa!
Một ngọn núi cách đó ba trăm trượng không ngờ cũng bị chấn sụp xuống!
Bốn bị chí tôn hình lại, vào giờ khắc tối hậu, phát động sinh mệnh bí pháp, tập hợp toàn bộ sinh cơ trong nháy mắt, dùng thân thể mình làm dẫn, dùng thiên địa làm môi giới!
Phát động chí tôn cấm kỵ, ngọc thạch câu phần! Đem thân thể của mình hóa thành một quả bom khổng lồ, bốn người đồng tâm tự bạo, uy lực lại càng thêm kinh thiên động địa!
Chí tôn cấm kỵ, đó chính là... Chỉ cần xuất một chiêu này, cho dù là chí tôn cửu phẩm cũng phải kiêng kỵ!
Huống chi là bốn người đồng tâm tự bạo?
Lệ Khinh Lôi quái khiếu một tiếng, mạnh mẽ đứng phắt lại, sau cấp tốc lui về phía sau.
Chỉ cảm thấy trên sống lưng trầm xuống, tựa như có cả một ngọn núi bất ngờ đè lên người! Phải tiếp tục lui hơn mười trượng, lại xoay người bảy tám vòng, mới triệt tiêu được cỗ áp lực này.
Đám người Lệ gia đang xông tới, mấy người xông lên đầu tiên đột nhiên quái khiếu một tiếng, lập tức giống như người bình thường bị man ngưu nổi điên húc cho một cái, bắn văng ra đằng sau như diều bị đứt dây.
Đợi đến khi trường bạo tạc này qua đi, chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện một cái hố khổng lồ, sâu chừng mấy trăm trượng, đường kính lại càng khiến người ta ghê người!
Gần như một phần ba người của Lệ gia đều bị trọng thương trong bị bạo tạc này. Phàm là dưới chí tôn nhất phẩm, không hẹn mà cùng bị chấn thương. Còn có mười mấy người bị chấn chết tươi!
Mà trong đại tuyết phía trước, đám người đang chạy trốn không ngờ đã vô tung vô ảnh, không biết đi về hướng nào rồi!
Bạo tuyết bồng bềnh rơi xuống, chỉ trong nháy mắt đã xóa sạch tất cả dấu vết, huống chi còn nương theo vụ bạo tạc khủng bố như vậy?
"Đuổi theo! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!" Sắc mặt Lệ Khinh Lôi cực kỳ khó coi: "Ở Tây Bắc, cho dù bọn hắn có mọc cánh cũng tuyệt đối không thoát được!"
Chỉ thấy đối diện với đám người mình, cách đó mấy chục trượng, một vầng kiếm quang lóe sáng, mang theo khí phách thôn phệ tất cả, đang kịch liệt thành hình!
Một bạch y nhân, vô thanh vô tức xuất hiện.
Không ngờ là Sở Dương!
Giờ khắc này, Ngụy Vô Nhan vui mừng quá đỗi! Tuy không biết vì sao Sở Dương có thể lặng lẽ không một tiếng động chạy tới nơi này, nhưng từ tình huống trước mắt mà xem, chỉ cần Sở Dương xuất thủ, nội ứng ngoại hợp, mở ra một đường phá vây hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.
Ba người Vạn Nhân Kiệt rốt cuộc cũng không bị mình liên lụy mà bỏ mạng!
Trong không trung đột nhiên vang lên thanh âm rin rít rất nhỏ, tựa hồ có cái gì đó đang run rẩy kịch liệt.....
Tựa hồ toàn bộ thiên địa, cũng theo thanh âm quái dị này mà run rẩy, co rúm lại...
Có người của Lệ gia ẩn ước cảm giác được dị thường, trong lúc cấp bách quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vầng quang quang giống như viên cầu đã thành hình. Trong một khắc khi hắn quay đầu lại, không ngờ đã biến thành một đạo kiếm quang lớn một trượng, toàn thân rực rỡ chói mắt, bắn thẳng tới như trường hồng.
Vị cao thủ Lệ gia này hồn phi phách tán, hét lớn: "Có địch tập kích!"
Đám người của Lệ gia xung quanh lập tức không biết nên khóc hay cười. Vốn đang đánh nhau, làm sao lại có địch tập kích? Tên hỗn đản này, đầu óc thật sự thối hết rồi!
Nhưng ngay sau đó, một tiếng xé gió lăng lệ vang lên!
Tốc độ một kiếm này của Sở Dương đã siêu việt tốc độ âm thanh, kiếm quang vừa phát ra, bay tới mục tiêu công kích, thanh âm kiếm rít mới truyền tới!
Hoàn toàn không có phòng bị.
Hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.
Một kiếm phóng đi như trường hồng, mang theo kiếm khí hủy diệt tất cả, hung hăng xông vào trong đám người! Giống như một cá voi khổng lồ, tràn ngập lực lượng phá hoại, tiến vào trong một đàn tôm nhỏ!
Sau khi xuất thủ một kiếm, Sở Dương mới hét lớn: "Lao qua bên này!"
Kiếm quang nổ tung trong đám người giống như lôi đình sét đánh! Trong tiếng kêu gào thảm thiết, đầu người bắn văng khắp nơi, phân còn lại của thân thể như chân tay cũng mỗi nơi một thứ...
Sở Dương đã xông vào trong vòng vây, trường kiếm va chạm với trường kiếm của Lệ Khinh Vân một chiêu. Lệ Khinh Vân trước sau đều bị công kích, phía trước là Lãng Nhất Lang, liều chết đánh tới, phía sau là một đòn tập kích hoàn toàn bất ngờ. Quát lớn một tiếng, cuồng phun máu tươi, thân hình quay cuồng, lảo đảo thối lui về phía sau.
Lực phản chấn của chí tôn lục phẩm khiến cho cổ họng Sở Dương ngòn ngọt, một ngụm máu gần như muốn phun ra, nhưng hắn lập tức nuốt trở lại. Lúc này, hắn mới bạo phát mãnh liệt toàn bộ lực lượng chuẩn bị từ trước, thân hình khẽ xoay một nửa, kiếm quang chớp động, lại một lần nữa bạo xạ mười trượng!
Giẫm lên máu tươi đầy đất, vù một tiếng xông ra ngoài.
"Theo ta!"
Lãng Nhất Lang lắc mình sang một bên tránh đường, chín vị hình lại đã hi sinh một người, tám người còn lại cùng đám người Ngụy Vô Nhan xốc lại tinh thần, bám sát sau lưng Sở Dương, điên cuồng xông ra ngoài.
Lãng Nhất Lang ở lại sau cùng đoạn hậu!
Nếu giết địch, ta ở phía trước!
Nếu phá vây, ta đoạn hậu!
Lãng Nhất Lang cười khổ một tiếng, nhớ tới năm đó, Hồng Vô Lượng cùng mình đối đãi chân thành, Hồng Vô Lượng từng vỗ ngực nói với mình: "Chúng ta là huynh đệ!"
Tuy Hồng Vô Lượng chưa bao giờ giết địch phía trước, càng chưa bao giờ đoạn hậu phá vây, nhưng những lời này lại được người nghe lúc đó - Lãng Nhất Lang thực hiện quán triệt trong cuộc đời mình!
Có lẽ Hồng Vô Lượng sẽ không nghĩ tới, một chút xúc động tâm linh mà hắn tạo cho mình khi đó, lại khiến cho mình có thành tựu hiện giờ. Lãng Nhất Lang bám sát sau lưng các huynh đệ, tay trái hắn đã đứt lìa,máu tươi đầm đìa, nhưng hắn vẫn không thèm để ý.
Hắn vừa chạy vừa chú ý tới động tĩnh địch nhân phía sau!
Chỉ sau chốc lát chấn kinh, đám người Lệ gia lập tức cuồng nộ bi phẫn gầm thét!
Một kiếm bất thình lình vừa rồi, không ngờ khiến cho đội ngũ Lệ gia thương vong hơn hai mươi người! Nguồn: http://truyenfull.vn
"Đuổi theo! Không tiếc giá nào!" Một người hét lớn: "Báo thù cho huynh đệ! Giết chết đám chó chết này!"
Lệ Khinh Vân lảo đảo rơi xuống đất, tiếp đó lại liều mạng căng chân đuổi theo, trong mắt chỉ có vẻ phẫn hận điên cuồng!
Vô luận thế nào, cho dù mình lập tức phải chết, cũng phải giết chết Lãng Nhất Lang trước!
Đám người Lệ gia giống như bão tố lôi đình, đuổi theo.
Phốc phốc phốc...
Cho tới giờ khắc này, mấy cái đầu lâu trong lúc bất ngờ bị Sở Dương một kiếm chém rụng mới cùng nhau rơi xuống mặt tuyết...giống như những quả dưa hấu, lặn qua lặn lại trên mặt tuyết...
Lãng Nhất Lang đang bỏ chạy đột nhiên đứng phắt lại, toàn thân, song thủ run rẩy theo một động tác kỳ quái, hít sâu một hơi, ngay sau đó, bất ngờ xuất thủ!
Hướng về phía truy binh, thân thể hắn mãnh liệt ngả về phía trước, cuồng thét một tiếng: "Cuồng Lãng ~ Thao Thiên!"
Không sai, chính là một chiêu uy lực lớn nhất trong võ học mà hắn tu luyện cả đời!
Cuồng Lãng Thao Thiên!
Cũng chính là nguồn gốc của ngoại hiệu "Cuồng Lãng Thao Thiên Lãng Nhất Lang!"
Cuồng Lãng Thao Thiên chính là một chiêu uy lực vô cùng, một chiêu xuất, uy lực tựa như đại hải thủy chiều, sóng sau xô sóng trước. Từng có người nói đùa rằng: "Vạn trượng thủy triều bình địa cuồng. Thiên bách tính mệnh bất cửu trường. Cuồng lãng thao thiên lãng nhất lãng, nhất lãng canh bỉ nhất lãng."
Khụ, mặc dù chỉ là nói đùa, nhưng "Nhất lãng canh bỉ nhất lãng...:"... Khụ, thật sự là miêu tả chuẩn xác một chiêu này. ( Sóng sau hơn sóng trước)
Nơi này mặc dù không có nước, nhưng lại có tuyết.
Chỉ nghe ầm một tiếng, tựa hồ quần sơn xuất hiện tuyết lở.
Chỉ thấy trước người Lãng Nhất Lang đột nhiên dâng lên một bức tường tuyết, tiếp đó hóa thành sóng tuyết, rộng ước chừng bốn năm mươi trượng, mãnh liệt ập về phía đám người Lệ gia đang đuổi theo.
Mà ở phía sau, còn có tuyết lãng không ngừng nổi lên, ập tới.
Tiếng kêu la thảm thiết kongừng vang lên.
Một tiếng quát chói tai, giận dữ: "Đây là Cuồng Lãng Thao Thiên!"
Một thân ảnh mạnh mẽ phá ra một lỗ hổng lớn trong tuyết lãng, lao tới giống như lợi tiễn, chớp mắt đã phá tan nguyên khí phong tỏa, giáng hai chưởng như lôi đình vào trước ngực Lãng Nhất Lang!
Thân hình Lãng Nhất Lang chấn động, run lên, tiếp đó cuồng phun ra một ngụm máu tươi, nhìn người vừa xuất hiện với ánh mắt không dám tin tưởng: "Lệ Khinh Lôi... ngươi!"
Lời còn chưa dứt, đột nhiên rắc một tiếng, toàn bộ lồng ngực hắn bị đánh lõm xuống, thân hình bắn văng ra ngoài giống như diều đứt dây.
Lệ Khinh Lôi!
Thất phẩm chí tôn sơ kỳ!
Đây mới là nhân vật lĩnh quân và chủ lực truy bắt Lãng Nhất Lang.
Hắn vốn tự trọng thân phận, căn bản không có ý định xuất thủ, chỉ muốn đứng một bên áp trận, bắt Lãng Nhất Lang trở về là được. Lực lượng hùng hậu như vậy, nếu bắt không được một Lãng Nhất Lang thì... đám người này nên tự sát đi thôi!
Hơn nữa, đối với Tử Tinh thủ của Lãng Nhất Lang, Lệ Khinh Lôi cũng có chút kiêng kỵ.
Vạn nhất... Lật thuyền trong mương thì mình thật sự xong rồi.
Tử Tinh thủ không gì giải được.
Nhưng hắn thật sự không ngờ tới, sự tình lại phát triển tới mức độ này!
Lệ Khinh Vân bị thương, trong mắt hắn, quả thực là tự mình tìm chết! Ngươi biết rõ đối phương có Tử Tinh thủ, không ngờ còn dám đứng gần như vậy. Ngươi biết rõ đối phương vừa mới báo được đại thù, trong lòng bắt đầu sinh ra chí quyết tử, vậy mà còn xông lên để người ta đồng vu quy tận...
Cái này chỉ có thể nói Lệ Khinh Vân ngu xuẩn! Không liên quan tới thực lực Lệ gia xuất động lần này!
Nhưng hắn thật sự không ngờ tới, vậy mà cũng có người ẩn thân một bên, ngay dưới mí mắt mình, phát động công kích trí mạng đối với người của mình!
Khiến cho đám người Lãng Nhất Lang tạm thời thoát ra ngoài!
Điều này không thể nghi ngờ chính là hung hăng tát một cái lên mặt Lệ Khinh Lôi. Cho nên hắn nổi giận, bất chấp thân phận mạnh mẽ xuất thủ!
Vừa xuất chiêu đã trọng thương Lãng Nhất Lang!
Lãng Nhất Lang lại một lần nữa dùng Tử Tinh Hồi Thiên tụ hợp lại nguyên khí vừa bị hai chưởng này đánh tan!
Thân thể hắn tựa như không có trọng lượng, phiêu đãng trong gió tuyết, bay ngược về phía sau.
Cuồng Lãng Thao Thiên mà hắn tạo ra vẫn cuồng mãnh tàn phá khắp nơi như cũ, nhưng bản thân hắn đã mất đi ý thức.
Trong gió tuyết, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện, chính là Sở Dương. Chỉ thấy hắn khẽ vươn tay, tiếp lấy thân thể Lãng Nhất Lang, thân hình xoay tròn một cái, thừa dịp khoảng thời gian Lệ Khinh Lôi đang hóa giải lực phản chấn, bỏ chạy nhanh như một tia chớp.
Lệ Khinh Lôi giận dữ: "Đứng lại!"
Phi thân đuổi theo.
Bốn bóng người đột nhiên xuất hiện. Bốn vị hình lại không ngờ đột nhiên quay đầu lao trở lại.
"Mang đại nhân bọn ta đi! Kính nhờ rồi!"
Bốn người cùng hướng về phía Sở Dương mà khẩn cầu, sau đó gần như không chút do dự lao về phía Lệ Khinh Lôi.
Giờ phút này, uy lực của Cuồng Lãng Thao Thiên rốt cuộc cũng không còn, người của Lệ gia cấp tốc lao tới.
Bốn bị hình lại cười ha ha, đột nhiên tay nắm tay, xếp thành một hàng, mãnh liệt xông về phía đám người Lệ gia do Lệ Khinh Lôi cầm đầu.
Ngay sau đó!
Ầm một tiếng chấn động thiên địa!
Một ngọn núi cách đó ba trăm trượng không ngờ cũng bị chấn sụp xuống!
Bốn bị chí tôn hình lại, vào giờ khắc tối hậu, phát động sinh mệnh bí pháp, tập hợp toàn bộ sinh cơ trong nháy mắt, dùng thân thể mình làm dẫn, dùng thiên địa làm môi giới!
Phát động chí tôn cấm kỵ, ngọc thạch câu phần! Đem thân thể của mình hóa thành một quả bom khổng lồ, bốn người đồng tâm tự bạo, uy lực lại càng thêm kinh thiên động địa!
Chí tôn cấm kỵ, đó chính là... Chỉ cần xuất một chiêu này, cho dù là chí tôn cửu phẩm cũng phải kiêng kỵ!
Huống chi là bốn người đồng tâm tự bạo?
Lệ Khinh Lôi quái khiếu một tiếng, mạnh mẽ đứng phắt lại, sau cấp tốc lui về phía sau.
Chỉ cảm thấy trên sống lưng trầm xuống, tựa như có cả một ngọn núi bất ngờ đè lên người! Phải tiếp tục lui hơn mười trượng, lại xoay người bảy tám vòng, mới triệt tiêu được cỗ áp lực này.
Đám người Lệ gia đang xông tới, mấy người xông lên đầu tiên đột nhiên quái khiếu một tiếng, lập tức giống như người bình thường bị man ngưu nổi điên húc cho một cái, bắn văng ra đằng sau như diều bị đứt dây.
Đợi đến khi trường bạo tạc này qua đi, chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện một cái hố khổng lồ, sâu chừng mấy trăm trượng, đường kính lại càng khiến người ta ghê người!
Gần như một phần ba người của Lệ gia đều bị trọng thương trong bị bạo tạc này. Phàm là dưới chí tôn nhất phẩm, không hẹn mà cùng bị chấn thương. Còn có mười mấy người bị chấn chết tươi!
Mà trong đại tuyết phía trước, đám người đang chạy trốn không ngờ đã vô tung vô ảnh, không biết đi về hướng nào rồi!
Bạo tuyết bồng bềnh rơi xuống, chỉ trong nháy mắt đã xóa sạch tất cả dấu vết, huống chi còn nương theo vụ bạo tạc khủng bố như vậy?
"Đuổi theo! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!" Sắc mặt Lệ Khinh Lôi cực kỳ khó coi: "Ở Tây Bắc, cho dù bọn hắn có mọc cánh cũng tuyệt đối không thoát được!"